Đời người thật ngắn ngủi, sống chết là chuyện thường tình. Có người coi cái chết nhẹ tợ lông hồng, nhưng có người coi cái chết nặng hơn dãy núi Trường sơn. Người hiểu Phật đạo không sợ chết, họ an nhiên tự tại vãng sanh. Người không hiểu Phật pháp họ sợ cảnh ra đi làm cho tâm hồn thường trực đối diện với nỗi hãi hùng khủng bố! Chung quanh chuyện người lâm chung, trước đây có một vài đạo hữu có nêu lên vấn đề chướng ngại do con cháu khóc lóc, người thân yêu trong gia đình không hiểu đạo gây ra sự ồn náo…
Hôm nay Diệu Âm xin cố gắng bàn đến những chuyện khá phổ biến này. Những chướng ngại này, nếu nhẹ thì làm mất phần siêu thoát, nếu nặng có thể đày đọa người thân vào ba đường ác để chịu vạn kiếp khổ đau. Những chướng ngại ở đây suy cho cùng thì thật quá oan uổng, vì nó chính lại là hậu quả của tình cảm, thương yêu mà vụng dại! Bình thường, con người hẹp hòi, ganh ghét, đố kỵ mới hại nhau, đây là chuyện thường tình của thế nhân. Nhưng còn thương yêu chân tình mà vô ý để đến nỗi phải gây hại cho nhau một cách thê thảm thì thật là điều quá đáng tiếc!
…Trong cuộn VCD tựa đề: “Việc lớn nhất của đời người”, do Phật giáo Đài-Loan thực hiện, có kể lại một câu chuyện trích từ kinh Phật như vầy:
Thuở đó, có một người suốt đời làm rất nhiều việc thiện lành, khi chết quả báo đáng lẽ được sanh lên một cõi trời để hưởng phước. Nhưng lúc lâm chung, người vợ vì quá thương chồng, đã khóc than thảm thiết, kể lể nhiều nỗi thương tiếc bi ai, làm cho người chồng khởi dậy tâm luyến ái màø biến thành con sâu chui vào lỗ mũi của vợ. Người vợ thấy đau nhức trong lỗ mũi mới hỉ mạnh, thì con sâu văng ra. Người vợ định giết chết nó. Vừa lúc đó có một vị sư biết được, đến ngăn cản lại…
Người chết, người thân phải khóc, không khóc thì thiên hạ cho là bất hiếu, bất nghĩa! Chồng chết, vợ khóc lóc mới tỏ được sự thương yêu. Điều này hiểu ra đơn giản! Vì có thương mới khóc chứ không thương ai thèm khóc! Về mặt tình cảm thì nói vậy là đúng (!), nhưng về mặt lý trí thì nên bình tĩnh xét suy lại. Từ câu chuyện của Phật, ta mới thấy, cái đúng này chỉ đúng với người vợ bị mất chồng, chứ không đúng với người chồng đang chết! Đúng với tâm trạng người sống đang sầu khổ vì cảnh đời góa bụa, chứ đâu có đúng với người chết đang van xin một vài giờ an lành để ra đi! Đúng với người đời ham thích tiếng khen, chứ làm sao đúng đối với người vừa thoát khỏi báo thân đáng lẽ sẽ được thành một vị thiên nhân hưởng phước lạc, mà nay bỗng chốc đành phải làm loài sâu bọ!
Khóc lóc là chuyện thường tình của thế gian, nhưng lại là điều đại kỵ cho một thần thức đang lìa khỏi xác! Rõ ràng, nếu người vợ im lìm lặng lẽ thì chồng đã được vãng sanh lên trời hưởng phước, nhưng chỉ vì khóc lóc than van mà người chồng đã bị đọa vào hàng thú vật, một con vật xấu xí, nhơ bẩn trong tam ác đạo. Câu chuyện này thật là một bài học thấm thía!
Sẵn đây, xin kể cho cô bác nghe một chuyện rất hay, rất ý nhị vừa mới xảy ra! Trong chuyến về thăm Việt Nam kỳ này, Diệu Âm tình cờ có cơ duyên đi hộ niệm cho một người vãng sanh. Chị đó tên là Bùi Thị Gái, 45 tuổi, ở Bến Vân Đồn Sài gòn, bị ung thư gan, bác sĩ đã báo cho biết là sắp sửa chết. Chị đó hồi giờ không biết tu hành gì cả, nhưng do một duyên lành nào đó, những ngày sắp chết lại được quý Phật tử khuyên nên để cho chúng tôi tới hộ niệm. Gia đình đồng ý. Chúng tôi tới khuyên chị buông xả vạn duyên để niệm Phật cầu sanh Tây Phương. Chị vui vẻ nghe theo, hứa bỏ hết mọi chuyện và thành tâm niệm Phật, cầu xin được về cõi Cực Lạc. Ngay ngày đầu tiên, chúng tôi khuyên giải, khai thị cách niệm cách nguyện. Chị chú ý lắng nghe và làm theo. Chúng tôi có hỏi chị rằng đã sẵn sàng đi về với Phật chưa? Có điều gì khó khăn chưa giải quyết không?… Hãy nói ra hết đi, để chúng tôi giải quyết giùm cho. Chị nói, ” Tôi sẵn sàng rồi, không có gì bận bịu cả…”. Thật quá tốt!
Thế nhưng, cũng trong đêm đó, khi vừa mới nghe nói rằng có bà mẹ chồng cũng đang ngồi niệm Phật hộ niệm cho chị, thì chị lại bậc khóc nức nở… Tôi hỏi,
– Tại sao chị khóc vậy?… Chị nói,
– Mẹ chồng của tôi thương tôi nhiều lắm, tội nghiệp cho mẹ tôi quá đi…
Thật tội nghiệp! Thật đáng mến! Thương tâm vô cùng! Một người sắp chết, đang bị đau đớn quằn quại với bệnh ung thư, mà còn nghĩ thương đến người mẹ chồng già yếu, tuổi bát tuần, phải ngồi niệm Phật hộ niệm cho mình. Tâm tình này thật quá quý hóa, tha thiết, cảm động! Nhìn cảnh tượng này ai mà không thương, ai mà không đau lòng, ai mà không xúc động! Bình thường có lẽ ai mà không khóc theo. Thế nhưng… trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, người nhà chưa có ai kịp khóc, thì tôi đã liền lên tiếng “nói đùa(!)” với chị,
– Ôi chao! Chị này lạ chưa! Rõ ràng vừa rồi chị hứa với chúng tôi là buông bỏ hết, thế tại sao bây giờ lại thương bà mẹ, lại khóc tùm lum vậy?… Chúng tôi tiếp tục “đùa(!)” thêm,
– Nếu chị còn khóc, còn thương, còn nhớ bà mẹ chồng tức là chưa muốn vãng sanh. Thôi kỳ này để tôi vãng sanh giùm cho, còn chị thì tiếp tục nằm trên giường bệnh vài năm nữa để khóc nghen. Chịu không? Hình như… chị đã hiểu ra vấn đề, nên ngưng khóc rồi niệm Phật:
– Nam mô … A Di … Đà Phật… xin Phật.. cho . con . v(z)ề … Tây Phương … trong đêm nay.
Chúng tôi thì chỉ chị nguyện là: “Xin Phật cho con về Tây Phương”, còn chị thì tự động nói thêm ba chữ “… trong đêm nay”.
Lời nói của chị rất yếu đuối, cố gắng phát lên từng hai tiếng một, khá khó khăn, vậy mà còn ráng nói thêm ba chữ “…trong đêm nay” rồi mới ngưng. Hàm răng thì rụng mất hai cái răng cửa, ráng nói nên phải chu nhọn cái miệng lại, các vị đồng tu trông thấy không ai nín được cười! Chính tôi cũng phải mắc cười và mọi người đồng cười rộ lên.
Chúng tôi vừa cười vừa vỗ tay hoan nghênh tình thần của chị. Chính chị Gái cũng vui theo và ráng vỗ tay được vài cái.
Trong suốt mấy ngày sau, mỗi lần thấy chị phấn khởi niệm Phật, dũng mãnh phát nguyện vãng sanh, chúng tôi đều vỗ tay hoan nghênh. Thấy vậy, có nhiều người tâm sự: “Thật là một cảnh tiễn đưa người ra đi khá lạ lùng, chưa từng thấy. Cảnh sắp chết mà lại vui vẻ, thoải mái, cười đùa vỗ tay”.
Và kết quả, chị đó đã niệm Phật ra đi, thoại tướng rất tốt, mặt mỉm cười, sắc da từ màu vàng như nghệ vì bệnh gan đã biến nên hồng hào. Niệm Phật hộ niệm 15 giờ sau mới tẩn liệm mà thân xác vẫn tươi nhuận, mềm mại. Một đám tang khác lạ với nhiều đám tang, người đi vui vẻ, người nhà vui vẻ, người người đều vui vẻ, không có một tiếng khóc. Cả gia đình tràn ngập niềm tin vào Phật pháp và đồng phát tâm niệm Phật. Rất nhiều người trong xóm cũng đồng loạt phát tâm niệm Phật tu hành.
Chị Bùi Thị Gái vãng sanh vào lúc 10:50 tối đêm 10/9/2005, nhằm ngày mồng 7 tháng 8 năm Ất Dậu. Vừa ra đi là chị đã tạo duyên lành cho nhiều người. Rồi đây chị sẽ độ được biết bao nhiêu người khác nữa…
Theo như trong kinh Phật dạy, nếu một người lúc lâm chung mà bị con cháu khóc than, người thân níu kéo, hàng xóm gây ồn ào, va chạm vào thân thể thì thật là đại bất hạnh cho người đó. Trong giờ phút cuối cuộc đời, người đang chết sẽ đối diện với nhiều cảnh giới hãi hùng đau khổ. Đau khổ vì thân xác tứ đại phân ly, đau khổ vì oán thân trái chủ trả thù, đau khổ vì nghiệp chướng hành hạ v.v… bao nhiêu nỗi thống khổ đang ào ào ập tới bắt người ra đi phải chịu lấy. Tinh thần hãi kinh, tâm hồn hoảng sợ, tâm lý rối bời… Họ đang chới với trong những cảnh giới quá hãi hùng, quá tội nghiệp! Nếu lúc đó người thân trong gia đình tới quây quanh an ủi, bình tĩnh khuyên lơn, thì người ra đi an lòng, sẽ đỡ khổ biết chừng nào.
Và, hay hơn nữa, nếu người thân hiểu đạo thì hãy bao quanh niệm Phật, nhờ bạn đồng tu tới hộ niệm, khuyên nhủ buông xả thế trần, chỉ dẫn nguyện cầu vãng sanh Cực-Lạc. Nếu mọi người đồng tâm thành ý niệm Phật cầu xin Phật A-Di-Đà tiếp độ, thì người ra đi không những được an lòng bớt khổ, mà còn thoát nạn tam đồ, thoát ly tam giới, vãng sanh Tịnh-độ, một đời bất thối thành Phật. Đây là đại thiện căn, đại phúc đức, đại nhân duyên. Quý hóa, đại quý hóa…
Cứu người là vậy đó, hiếu nghĩa là vậy đó, thương yêu nhau là vậy đó. Chứ đâu phải thương yêu là phải khóc cho nhiều, phải than cho dữ! Giả sử như ngày chị Bùi Thị Gái ra đi, mọi người trong gia đình khóc lóc than van. Khóc cho lớn để được tiếng khen tặng của hàng xóm. Than thật nhiều cho đã cái nư “Ái biệt ly khổ”! Ôm ấp, lay động, vằn vọt thân thể người đi cho dữ để người đi không đành lòng nhắm mắt chia tay. Thì chúng ta hãy nghĩ thử, việc gì đã xảy ra?
Xin thưa rằng, chắc chắn hôm đó đã có một người bị hãm hại! Có một thần thức bị đọa đày! Có một oan hồn bị ném vào hầm lửa! Có một chị tên là Gái bị bệnh ung thư gan đau đớn phải chết và sau đó sẽ bị đau khổ hơn gấp trăm ngàn vạn lần cái bệnh ung thư này! Thương tâm biết chừng nào! Người ở lại sẽ buồn khổ sầu đau, người ra đi còn tức tưởi buồn đau vạn kiếp! Kẻ ra đi thì đã bị đọa lạc, người ở lại thì sống trong cảnh khổ não chờ đợi tới phiên mình chịu chung cảnh ngộ! Nhân nào quả đó. Hôm nay gây nên đại họa làm cho người thân bị đọa lạc, thì ngày mai tới phiên mình cũng bị con cháu nó mạnh tay ném vào ác đạo để ta trả trọn cái quả báo này, chứ có cách nào khác hơn!
Vậy thì, khi có người ra đi, xin cô bác đừng khóc. Khóc lóc là bất hiếu, bất nghĩa! Sống chết là lẽ thường! Hãy phát tâm hộ niệm cho nhau, để cứu độ từng người một vãng sanh Cực-Lạc. Lời Phật nhất định không sai. Chị Bùi Thị Gái niệm Phật chỉ vỏn vẹn 11 ngày, nhờ hộ niệm mà an nhiên vãng sanh thoát vòng sanh tử.
Xin cô bác quyết lòng tin tưởng, niệm Phật cầu sanh Tịnh-độ. Niệm Phật sẽ thành Phật.
Diệu Âm kính thư,
(Viết xong, Úc châu ngày 29/9/05).
Người bệnh khi sắp tắt thở cũng chính là lúc phải phân biệt cảnh giới giữa phàm, thánh, người và quỉ ma. Cho nên, ngay lúc này chỉ có thể dùng danh hiệu Phật để khai thị, hướng dẫn thần thức của họ, chứ không được tắm rửa, thay quần áo, di động, than khóc. Tùy theo ý thích của người bệnh muốn ngồi hay nằm cũng được. Nóng ở đầu sanh về Tịnh độ, ở trán sanh về Trời, ở ngực sanh cõi người, ở bụng sanh ngạ quỉ, ở đầu gối sanh vào cõi súc sanh, dưới bàn chân sanh về địa ngục. Biết vậy thì mọi người đều phải niệm Phật một cách khẩn thiết, đừng để ý thăm dò hơi nóng nằm ở đâu, quyết định giúp được họ đới nghiệp vãng sanh. – Đại sư Ấn Quang (Tổ thứ 13 Liên Tông)
Trích Khuyên Người Niệm Phật
Diệu Âm cư sĩ
thua co Dieu Am cu si , neu cong lao tu hanh tao phuoc mot thoi gian rat dai cua nguoi vua mat di ma vi nhung nguoi than khoc than ma lien bi doa vao coi xau thi con thay kho hieu qua . con nghe noi minh tu cho minh tot hay xau la do minh tao nghiep lanh hay ac , ko ai co the thay the minh ,vay tai sao nhung nguoi than than khoc ma minh lai bi doa thua co ? con nghe co noi ma bat man qua .
Đường Về Cõi Tịnh: Xin đạo hữu vui lòng gõ chữ Việt có dấu để tiện bề đọc hơn. A Di Đà Phật.
lúc cận tử quan trọng là niệm trong đầu của người đó. bình thường niệm phật nhưng công phu chưa cao, tâm chưa thật sự thanh tịnh thì cũng khó lắm. mà cái này đới nghiệp vãng sinh, chứ đã phải là thánh đâu mà k0 có chút lưu luyến gia đình. nên k0 được khóc than là đúng
Cận Tử Nghiệp thực sự rất rất quan trọng bạn à, xin trích 1 đoạn trong Kinh A Hàm để bạn tham khảo:
Trích KINH A HÀM
“Một hôm có một người Bà La Môn đến hỏi một vị Tỳ Kheo đệ tử Phật:
-Thưa Tôn giả, có phải Sa Môn Cù Đàm dạy người tu Thập Thiện, sau khi mạng chung được sanh lên cõi trời. Người tạo Thập Ác, chết đọa Địa Ngục phải không ?
Vị Tỳ Kheo ấy trả lời :
-Vâng Thế Tôn dạy đúng như vậy.
Sau khi trả lời, vị Tỳ Kheo ấy ái ngại trong lòng, về Tịnh xá trình việc đó lên đức Phật và hỏi :
– Bạch Thế Tôn, con xác nhận như thế có phỉ báng Thế Tôn không Đức Phật bảo vị Tỳ Kheo ấy rằng :
-Ông nói như vậy là phỉ báng ta.
Vị Tỳ Kheo nghe Phật dạy như thế bèn giật mình, hoang mang thắc mắc liền hỏi Phật :
-Bạch Thế Tôn, Thế Tôn vừa dạy : Tu thập thiện chết sanh lên cõi Trời, tạo thập ác đọa Địa Ngục, sao bây giờ
-Thế Tôn lại nói như vậy ?
Đức Phật mới phân tích cho thấy:
1) Tu thập thiện là cái nhân sanh lên cõi Trời . Nhưng nếu người tu Thập Thiện tới giờ phút lâm chung gặp những điều bất như ý, khởi tâm bất mãn sân giận, cận tử nghiệp của người đó ác, không đủ phước sanh lên cõi trời, nếu khi mạng chung người ấy không sanh lên cõi Trời, mà ông khẳng định sanh lên cõi Trời, hóa ra ta nối dối sao?
2) Lại nữa nếu quá khứ người đó tạo nghiệp ác nhiều , mà hiện tại họ tu Thập Thiện mới năm ba năm, nghiệp ác quá khứ chưa hết, nên khi chết họ chưa đủ phước sanh lên cõi Trời. Ông nói như thế không phỉ báng ta là gì?
3) Lại nữa tạo Thập Ác là cái nhân đọa Địa Ngục. Nhưng đối với người tuy có tạo thập ác; Song lúc gần chết họ được nghe pháp liền thức tỉnh hối lổi; Cận tử nghiệp họ thiện, nên nghiệp ác họ không đủ sức mạnh dẫn vào địa ngục.
4) Lại nữa người mới tạo nghiệp ác khoảng năm ba năm, quá khứ họ đã tạo nghiệp lành lớn, phước của họ còn thừa. Tuy đời này họ có tạo nghiệp ác, nhưng nghiệp ác chưa đủ sức mạnh dẫn vào Địa Ngục, nếu ông khẳng định tạo Thập Ác đọa vào Địa Ngục mà họ không đọa, hóa ra ta nói dối, không phỉ báng ta là gì ?
Đức Phật kết luận như sau:
– Tu Thập Thiện là cái nhân sanh lên cỏi Trời, tạo Thập Ác là cái nhân đọa vào Địa Ngục.
– Được sanh lên cõi Trời hay đọa vào Địa Ngục, còn tùy ở quá khứ nghiệp và cận tử nghiệp của ngưòi đó tốt hay xấu xa.’’
Kính thưa cô Diệu Âm,ví dụ mà kinh Phật dẫn ra cách đây 2500 năm về trước về việ một người chồng vì luyến ái lúc qua đời khi thấy vợ mình khóc lóc thảm thiết mà hóa thành con sâu chui vào mũi vợ,tôi thiết nghĩ vào thời ấy kiến thức con người còn sơ khởi nên kinh(chớ không phải lời của Phật)lấy ví dụ đơn giản cho Phật tử thời đó dễ hiểu,còn thời đại văn minh phát triển ngày nay mà ta cứ bám vào ví dụ này thì chỉ khiến cho những người khác tôn giáo và kẻ vô thần chế nhạo là đạo Phật quá mê tín thôi.Theo cái hiểu sơ khởi của tôi thì sự khóc than của người thân sẽ khiến cho người chết(nếu là người có nhiều thiện nghiệp)sinh niệm luyến ái với thân thuộc mà làm trở ngại cho việc tái sinh,nghĩa là vong linh vì không buông bỏ được người thân yêu của mình mà không siêu thoát để đi tái sinh theo thiện nghiệp của mình chớ không thể vì sự thương khóc của thân nhân mà bao nhiêu nghiệp lành đều hóa nghiệp dữ được,lý luận theo ví dụ quá xưa cũ sẽ gây phản tác dụng rất nguy hại. Chỉ có ý niệm của người chết lúc tắt hơi thở mà ta gọi là cận tử nghiệp mới khiến người đó tái sinh theo đường tốt hay xấu mà thôi. Ý thức được điều này,ta sẽ giúp cho người sắp chết có được tinh thần thanh thản không giận dỗi,tức giận với những người xung quanh,để họ có được”ý niệm lành”vào lúc tắt hơi.Chính niệm lành nầy sẽ dẫn dắt họ tái sinh vào cảnh giới tốt dù rằng trong đời họ có nhiều việc ác,còn tuy có thiện nghiệp nhiều nhưng cận tử nghiệp lại có “ý niệm dữ” thì nó hướng theo con đường dữ.Nhưng có nhiều thiện nghiệp mà lạc vào tái sinh cõi dữ thì họ cũng không ở lâu trong cõi dữ đó mà sẽ”chết non” để lại đi tái sinh theo những thiện nghiệp đã tích lũy từ đời kiếp trước,cho nên ta thấy có những con vật sinh ra một thời gian ngắn thì tự nhiên chết đi. Không nên dẫn chứng lời kinh một cách máy móc,mà phải cân nhắc cho hợp thời thế,hợp trình độ khoa học ,hợp với văn hóa xã hội thì sẽ có tác dụng tốt.
thưa cô Diệu Âm! Con là 1 Phật tử. Bản thân con cũng rất tin vào Phật pháp. Con tin vào thế giới sau khi người ta chết đi. Đối với những Phật tử, những người tin tưởng vào Phật thì họ tin rằng sau khi chết hoặc là sẽ xuống địa ngục hoặc sẽ lên thế giới cực lạc. Nhưng đối với những người theo đạo Thiên Chúa thì sao ạ? Nếu đối với chúng ta 18 tầng địa ngục, thế giới cực lạc, cõi trời là có thật thì đối với thiên đàng hay địa ngục của họ thì sao ạ? Con mong cô có thể giải đáp thắc mắc này của con. Con cám ơn cô!
con k theo đạo phật hay thiên chúa con k theo tôn giáo nào nhưng con điều tin phật giáo và thiên chúa. con mún hỏi tại sao con làm tốt mà không giúp con mà giúp người không tốt
Bạn nhonho1234 thân mến! Nhà Phật nói lý nhân quả thông cả 3 đời, vui khổ của hiện tại liên quan đến việc làm (nghiệp)kiếp trước, việc làm hiện tại(nghiệp hiện tại) ảnh hưởng đến vui khổ kiếp sau. Nghiệp thì có nghiệp lành, nghiệp dữ, quả báo thì có khổ vui. Người kia làm ác kiếp này nhưng vẫn may mắn là nhờ phước của kiếp trước còn sót lại, nhưng kiếp sau của họ thì chắc chắn không tốt rồi. Tại sao bạn nên nghĩ như vậy? Vì khi bạn nghĩ như thế, bạn sẽ dễ thông cảm và thứ tha, nghĩ như thế tâm bạn sẽ trở nên nhẹ nhàng, an ổn. mà tâm đã không lo nghĩ buồn rầu nữa thì mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp, mình nghĩ như thế là sẽ có lợi cho bản thân mình chứ không cho ai khác cả. Vài lời ngắn ngủi, mong bạn có thể hiểu. Mình vì người, làm lợi lạc cho người, mình tha thứ cho người, mục đích là để tâm mình an ổn, mình sẽ cảm thấy dễ chịu và khỏe khoắn hơn, sẽ yêu đời hơn và ít bi quan hơn, như vậy, công việc của mình mới có tiến triển. A Di Đà Phật!
Nam Mô A Dì Đà Phật
Con thì không có căn duyên với nhà phật nhưng con thấy những lời phật dạy gì cũng đúng, biết trước quá khứ dị lai. Nhưng cho con hỏi tạo nhân lành sẽ gặp lành, gieo nhân dữ sẽ gặp ác là tất nhiên nhưng giả sử một người vì vô minh không biết chuyện làm của mình là ác thì sao ? Chắc là cũng không tránh khỏi nghiệp chướng. Biết rất nhiều người làm ác nhưng không có cách nào để can ngăn thì phải làm sao ?
Con thì vô minh chẳng hiểu đạo, chỉ biết an thần bằng cách ngồi thiền, hít thở vô tịnh tâm, thở ra hoan hỉ.
Chia sẻ cùng với Đạo hữu Nguyễn Minh Thanh.
NHÂN (因): là sự phát khởi của : 身口意 THÂN KHẨU Ý
Mà trước hết phải nói đến :Ý
Ý (意) : là sự suy nghĩ Thiện 善 hay Ác 惡. Bỡi:
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo tác,
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình “.
KHẨU : lời nói ra là thiện hay ác.
THÂN: việc làm đó là thiện hay ác.
QUẢ (果): là sự hình thành của Nhân, Quả (果) là do Nhân (因) mà ra
Nhân lành sẽ cho ta Quả lành, Nhân dữ cho ta quả dữ.
NHÂN QUẢ ( 因 果) không phải do Phật làm ra, không phải do Trời, do Thần…nào làm ra, mà NHÂN QUẢ là lẽ tự nhiên. Một ví dụ nhỏ, bạn dùng 2 bàn tay vỗ vào nhau (là NHÂN) sẽ phát ra tiếng “bụp” (là kết QUẢ). Vậy 2 bàn tay vỗ vào nhau là do bạn tạo ra, tiếng “bụp” phát ra là lẽ đương nhiên chứ không phải ông Trời, ông Thần nào tạo ra.
Như vậy luật NHÂN QUẢ là quy luật, là lẽ tự nhiên.Hễ có Nhân là có Quả
Thế nên dù Ta là ai, làm đến ông gì, dù là Thiên, là Long, là Thần, là người sang, người hèn….hễ ai gây NHÂN nào thì phải gặt QUẢ đó.
Xưa Khổng Tử có dạy:
善 有 善 報 惡 有 惡
若 澴 不 報 時 時 未 到
Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo
Nhược hoàn bất báo, thời thời vị đáo
Nghĩa là :
Làm Thiện thì sẽ có Quả báo Thiện.
Làm ác thì sẽ có Quả báo Ác.
Giờ chưa thấyQuả Báo là vì chưa đến lúc
Thế nên Kinh Phật có nói :
諸 堊 莫 作, 眾 善 奉 行
自 淨 其 意 是 諸 佛 教
Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành.
Tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo.
Nghĩa là :
Các việc ác chớ nên làm, các việc Thiện phải nên làm.
Giữ tâm ý thanh tịnh, ấy là lời Phật dạy.
Phần nhiều chúng sinh Vô minh không biết, không tin Nhân Quả nên tạo ra nhiều nghiệp Ác, đến khi Quả Ác đến với mình rồi thì luôn trách Trời đất không công bằng.
Phật nói ở cõi Ta bà này nhất cữ nhất động đều tạo tội nên khuyên ta niệm phật vãng sanh về cõi cực lạc tu hành khi thành đạo sẽ quay lại độ cho chúng sanh. Không biết mà phạm tội thì cũng có tội nhưng sẽ là nhẹ vì phật nói tâm dẫn đầu càc pháp ý làm chủ. Nếu độ cho họ không được thì lo độ mình trước sau này quay lại độ cho họ sau. giống như ta ra nước ngoài để thoát nghèo sau đó gửi tiền về giúp các người nghèo khác.
Kính thưa cô Diệu Âm,
mẹ con vừa mất cách đây 1 tuần, con muốn xin cô bài niệm cầu siêu cho mẹ. vì con còn trẻ, nên nhiều điều con chưa biết. nhưng con hiểu được rằng, cầu siêu giúp mẹ con rất nhiều, để mẹ sớm siêu thoát.
con cảm ơn cô
Chào bạn Thảo!
Bạn cần phải phóng sanh,và thọ trì kinh địa tạng.niệm hồng danh.Nam Mô A Di Đà Phật.an chay,và làm nhiều việc thiện.ấn tống kinh vô Lượng Thọ,nhiều hay ít tuỳ vào lhar năng của bạn,và hằng ngày đối trước bàn thờ mẹ bạn nói rằng.mẹ oi con người sanh ra ở cỏi ta bà này thì ai củng sanh lảo bệnh chết hết,me đừng lưu luyến noi đây nửa khổ lắm mẹ.nay con làm nhiều điều tốt để hồi hướng cho mẹ.bây giờ mẹ hãy cùng con niệm phật.cầu sanh tây phương cực lạc mẹ nhé,thới giới cực lạc không có sự khổ.như vậy nhé,bạn cần phải làm 49 ngày.rất nhiều lợi ích cho mẹ và cho bạn nửa.Nam Mô A DI Đà Phật.
Xin chào bạn
Kính thưa cô Diệu Âm!
CHáu muốn hỏi cô điều này, mẹ cháu mất đến nay đã 4 tháng, cháu rất buồn và nhớ bà, cháu hay khóc, như vậy có hại gì cho bà không ạ? Cháu quá đau buồn vì cái chết bất ngờ của bà cho đến nay cháu vẫn chưa ổn định lại tinh thần, mất mẹ là mất hết tất cả bầu trời, niềm tin và mơ ước trong cuộc sống cô à.
Mẹ cháu lúc còn sống bà ăn chay đã hơn 20 năm, làm rất nhiều việc thiện, nhưng cháu không hiểu sao bà lại mất vì tai nạn do một sư cô gần chùa chở má cháu, cô có thể giải thích cho cháu hiểu được không cô? Tại sao ” Má cháu ở hiền mà không thể gặp điều lành” và bà phải mất 1 cách quá đau đớn như vậy. Cháu buồn vì sao Phật hay Bồ Tát không thể cứu giúp má cháu vượt qua khỏi tai nạn ấy, cháu nghĩ là phật hay bồ tát có thể làm được điều đó.
Cháu đã thấy má cháu 2 lần ở trong giấc mơ cháu thấy má cháu và đoàn người kia đang tiến vào tòa lâu đài sang trọng, nguy nga, nhưng má cháu đi ở giữa, ai ai cũng rất đẹp và cao lớn, người thì rất nhẹ nhàng, thanh thoát.
Cháu không biết cháu thấy giấc mơ của cháu như vậy là máu cháu có thể vãng sanh chưa cô?vì lúc còn sống má cháu thường nguyện là sau khi má cháu mất sẽ được vãng sanh về với Phật A Di Đà.
Cô ơi! cô giúp cháu với, cháu phải làm thế nào để ổn định lại tinh thần và cuộc sống sau cú sốc quá đau đớn này?
Cháu cảm ơn cô rất nhiều!
Nam mô a di đà phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Hồ Cẩm Thúy
VT nhớ Tịnh Thái và cư sỉ Hữu Minh có trả lời bạn rồi trong cái bài Chưa Ngộ Xin Đừng Khinh Tịnh Độ có lẻ bạn chưa xem nhưng lâu quá nó bị chìm xuống rồi.
Mẹ bạn biết ăn chay và làm các việc thiện thì sẽ tạo được thiện nghiệp, nhờ đó mà được sanh về các cõi lành. Mong bạn đừng buồn nữa vì sanh tử vô thường, nếu bạn cứ than khóc hoài sẽ làm cho mẹ bạn sanh tâm luyến ái nên cứ mãi bám theo bạn nên không bỏ đi, không buông xả thì khó mà siêu thoát.
Việc hiện tại bạn nên làm là cầu siêu cho mẹ bạn. Có thể tham khảo thêm ở bài viết này : Nghi Thức Cầu Siêu Vong Linh
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật.
Diệu Nhân xin cám ơn và kính chào chú Cư sĩ Viên Trí
DIiệu Nhân xin hỏi chú 1 điều này nữa, mẹ Diệu Nhân mất tới nay hơn 4 tháng, Diệu Nhân không biết Bà đã siêu thoát hay vẫn còn là thân trung ấm?
Trước 100 ngày mất của Bà, Diệu Nhân thường xuyên đến chùa cầu siêu trong 49 ngày và sau đó thì Diêu Nhân đọc kinh A Di Đà ở chùa vào buổi tối ( ngày nào Diệu Nhân cũng đi)
Sau 100 ngày vì bận rộn công việc gia đình, Diệu Nhân ít đến chùa hơn nhưng vẫn đọc kinh tại nhà và niệm phật và vẫn làm việc thiện.
Theo chú, thì mình phải đọc kinh, niệm phật, làm nhiều việc thiện để hồi hướng cho mẹ Diệu Nhân trong khoảng thời gian bao lâu? và có cần phải ngày nào mình cũng đến chùa đọc kinh không?
Hiện tại Diệu Nhân mỗi tuần chỉ đến chùa 2 lần thôi vào ngày thứ 7 và chủ nhật ( ở chùa Diệu Nhân đọc kinh Đại Bi Sám Pháp và trì chú Đại Bi 21 lần) vì quá bận đưa đón 2 con đi học.
Diệu Nhân xin hỏi chú, nếu bận quá thì mình vẫn có thể đọc kinh tại nhà được ko ạ?
Diệu Nhân giờ không còn mơ thấy mẹ nữa, chắc bà đã siêu thoát rồi nhưng Diệu Nhân không biết giờ bà đang ở cõi nào? Đó là điều mà Diệu Nhân rất lo lắng cho bà.
Chú có thể cho Diệu Nhân vài lời khuyên, DN sẽ làm hết khả năng của mình miễn sao mẹ của Diệu Nhân được sanh về cảnh Tây Phương Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà là Diệu Nhân đã trả hiếu được cho bà.
Diệu Nhân xin cảm ơn Chú và chúc Chú nhiều sức khỏe, bình an và hạnh phúc.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Diệu Nhân(Cẩm Thúy)
Tình hình cho thấy bạn rất khẩn trương về việc mẹ của bạn, xem ra bận là người con chí hiếu, thật đáng quý. Nếu như bà còn ở thân trung ấm thì bạn sẽ tiếp tục nằm mơ thấy cái này cái nọ, trong nhà có những hiện tượng lạ,…cô Phan Thị Bích Hằng có thể giúp đở trong việc này.
Mẹ của bạn lúc sanh tiền là người nhân hậu, lại thêm bạn biết làm các việc công đức hồi hướng cho bà thì thiện hữu thiện báo, cộng thêm giấc mơ ấy nữa thì VT nghĩ chắc bà đã sanh về cõi trời. Theo VT được biết thì một ngày ở cõi trời sẽ bằng một trăm năm, ngàn năm hay vạn năm… ở trần gian tùy theo cõi trời cao hay thấp( Tứ Thiên Vương –> Đao Lợi –> Dạ Ma –> Đâu Suất –> Hóa Lạc –> Tha Hóa Tự Tại ). VT nhớ có câu chuyện kể về hai huynh đệ đồng tu, nguyện sanh về cõi trời Đâu Suất và đã có giao ước là nếu ai về trước thì nhớ trở về để báo lại. Một vị đã sanh về cõi trời Đâu Suất, sau khi vào đảnh lể Bồ Tát Di Lặc xong thì trở xuống trần gian liền để báo tin nhưng ở trần gian đã trãi qua mấy mươi năm và vị kia cũng đã già lắm rồi, râu tóc bạc phơ. Vì thế nếu mẹ của bạn đã sanh về cõi trời mà không về báo tin cho bạn thì mong bạn hãy hiểu cho điều này.
Trong thời gian 49 ngày(từ lúc mất) là thời điểm quan trọng để làm các công đức hồi hướng cầu siêu. Sau khi người mất đã siêu rồi, nếu tiếp tục làm công đức hồi hướng thì người mất dù ở cõi nào cũng đều nhận được, nhờ phước phần kia mà chuyển xấu thành tốt, chuyển nghèo thành giàu… nếu là ở cõi trời thì sẽ chuyển sanh từ cõi trời thấp lên cõi trời cao hơn, phước báo nhiều hơn ( ví dụ như từ Tứ Thiên Vương chuyển lên Đao Lợi ).
Nếu như không thể đến chùa thì bạn vẫn có thể ở nhà tụng kinh niệm Phật vì chỉ cần tâm thành tất linh. Điều cần nhất là niệm Phật vì không có công đức nào lớn bằng công đức niệm Phật.
Nếu như bạn lo cho mẹ bạn không biết thác sanh về đâu thì nên dốc lòng mà niệm Phật để nhờ Phật lực gia hộ, dù ở cõi nào cũng đều chuyển xấu thành tốt cả. Và nếu như lòng thành của bạn được cảm ứng thì chư Phật sẽ cho bạn biết mẹ của bạn hiện tại đã sanh về cõi nào. Nhưng cho dù bạn có biết mẹ bạn đang ở cõi nào nhưng lại cũng không thể đi thăm viếng vì thân phận phàm phu, không có thần thông thì làm sao đây? Chi bằng ngay bây giờ bạn hãy dốc lòng niệm Phật cáuanh Tây Phương, khi về đến Tây Phương rồi, bạn sẽ biết mẹ bạn ở đâu, bạn có thể đi thăm mẹ của bạn, chừng ấy bạn có thể giúp mẹ bạn được rất nhiều.
Như vậy thì nói tóm lại việc cần nhất là bạn hãy nhất tâm niệm Phật cầu sanh Tây Phương và hồi hướng công đức cho mẹ bạn. Trong quyển Tây Phương Xác Chi, Bồ Tát Tịch Căn nói:” Người nào vãng sanh Tây Phương thì cha mẹ bảy đời của người ấy nương nhờ phước báo kia mà đặng sanh thiên, ấy mới chính là đại hiếu “.
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Cháu xin chào chú cư sĩ Viên Trí!
Cháu rất cảm ơn về câu trả lời của chú, chú cho cháu hỏi niệm phật có phải nhất thiết là mình ngồi ở trước bàn phật nhà mình mà niệm hay ở đâu mình niệm cũng được , giả dụ như cháu đang nấu cơm, làm việc nhà, tối trước khi đi ngủ, lúc chạy xe ra đường…
Má cháu đã mất hơn 100 ngày, hàng ngày cháu nhất thiết có phải tới chùa đọc kinh để hồi hướng cho má cháu hay lúc bận rộn cháu có thể đọc kinh ở nhà.
Đọc kinh ở chùa chắc có lẽ tốt hơn ở nhà hả chú?
Mỗi lần cháu hồi hướng như thế thì má cháu có thể nhận được sự hồi hướng của cháu không ạ?
Ngoài đọc kinh, cháu còn làm nhiều việc thiện khác như : cúng dường, bố thí,phóng sanh…
Ngoài ra cháu còn có thể làm được điều gì nữa để giúp cho hương linh má cháu được về với Phật A Di Đà, chú có thể chỉ giúp cho cháu với, cháu sẽ cố gắng làm hết mình để làm tròn bổn phận của người con đối với người đã có công sinh ra cháu,
Tới nay, hàng ngày khi nhớ má cháu vẫn cứ khóc, lúc nào cháu khóc nhiều thì tối hôm đó cháu mơ sẽ thấy bà.
Chú cho cháu hỏi một điều thắc mắc này nữa, giả sử như trên trái đất này, một ngày có biết bao nhiêu người mất thì làm sao trong cùng một lúc ấy, Đức Phật A Di Đà có thể tiếp rước cùng một lúc 50 người hay 100 người được ( giả sử 50 hay 100 người đó họ mất cùng một giờ hay một phút giống như thế?)
Cháu thường đọc kinh : A Di Đà, Vô lượng thọ, đại bi sám pháp, phổ môn, trì chú đại bi… những kinh này có giúp má cháu được về với Phật A Di Đà không chú?
Chú cố gắng trả lời giúp cháu với.
Cháu kính chúc chú nhiều sức khỏe, an lạc và hạnh phúc chú nhé!
Nam Mô A Di Đà Phật
Cháu xin hỏi chú Viên Trí một điều này nữa, chú đừng phiền cháu chú nhé:
Cháu rất muốn nói chuyện với má cháu 1 lần, vì từ khi bà mất tới giờ ( đã hơn 4 tháng) cả nhà cháu chưa bao giờ gọi hương linh bà lần nào, như vậy có được không chú ?, cháu muốn biết bà còn có những công việc gì? nguyện vọng gì chưa được giải quyết xong?
Nếu cháu muốn gặp bà thì cháu cần nhờ ai hả chú? Chị Phan Thị Bích Hằng thì nhà chị ấy ở Hà Nội rất xa, chú có biết ai đang ở thành phố HCM không chú? Chú cho địa chỉ cháu với.
Ở chùa cháu, các sư rất ghét việc này, nếu các sư có làm thì cũng chỉ trị bệnh, các sư cho là mê tín dị đoan, nhưng cháu thấy đây là một điều cũng hết sức cần thiết.
Nhưng nếu bà đã siêu thoát rồi thì làm sao mình gặp được hả chú? Chú có thể cho cháu lời khuyên là có nên gặp bà hay không gặp chú ạ!
Cháu xin cảm ơn về câu trả lời chân thàn của chú.
Cháu chúc chú nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc chú nhé!
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Diệu Nhân(Cẩm Thúy)
Có thắc mắc thì cứ tự nhiên mà hỏi, không có phiền hà chi cả, rất ít khi thấy có người hiếu học như thế, nếu ngày nào đó VT có bận không online được thì sẽ có các liên hữu khác trợ giúp.
Về việc niệm Phật thì ở bất cứ nơi đâu, cho dù làm bất cứ việc gì vẫn niệm Phật thầm trong tâm được, còn nếu ở chùa hay đối trước bàn Phật thì có thể niệm ra tiếng. Không nhất thiết phải là tụng kinh ở chùa tốt hơn ở nhà vì Phật tại tâm, Phật tại Tây Phương, có lòng thành thì Phật ở khắp mọi nơi. Trong quyển Đường Về Cực Lạc có kể chuyện bà cụ ở một ngôi nhà lá lụp xụp, củ kỹ, dưới gầm giưowngf còn nuôi mấy con heo, vậy mà vẫn niệm Phật được vãng sanh. Còn như bạn đến một ngôi chùa lớn, nguy nga đồ sộ, mọi người đều y phục trang nghiêm chỉnh tề, bạn cũng thế, miệng vẫn niệm Phật tụng kinh, thân vẫn lể Phật, tay vẫn chắp lại nhưng trong lòng chỉ nghĩ nhớ đến mẹ. Như vậy thì thân lể Phật cũng có phước, miệng niệm Phật cũng được phước vì thân, khẩu đều là thiện nghiệp, tịnh nghiệp, rất tốt nhưng chỉ tiếc có điều là tâm bạn chưa thực sự hướng Phật( cũng có nhưng chỉ được chốc lát rồi lại xen tạp chuyện thế gian, nhất là chuyện của mẹ bạn luôn là một ám ảnh hay một vọng tưởng đeo đuổi nặng nề khó mà buông xuống ).
Các việc thiện mà bạn đã làm như phóng sanh, bố thí, cúng dường ,… sau khi làm xong thì nên hồi hướng cho mẹ và hồi hướng trang nghiêm cõi Tịnh Độ, nếu không thì sẽ chuyển thành phước báo nhân thiên. Sau khi hồi hướng thì mẹ bạn sẽ nhận được một vài phần trong số ấy mà thôi, còn lại vẫn là của bạn.
Về giấc mơ thì có 3 trường hợp :
1:Ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy cái đó, vốn là vọng tưởng do tâm thức biến hiện ra, hoàn toàn không có thật.
2:Nếu thực sự là mẹ của bạn báo mộng thì những điều bà ấy nói trong giấc mơ sẽ là câu chuyện có liên quan đến đời sống hiện thực như là có người nằm mơ thấy có người nói ngày xưa tôi có chôn vàng ở chỗ này , hay là ngày mai nên mua vé số, nên lựa số này…
3:Mẹ của bạn hoàn toàn không có báo mộng nhưng có một oan gia trái chủ của bạn đã hiện hình, giả làm mẹ của bạn để gạt gẫm, dụ dổ… ngay lúc này bạn phát hiện thì còn kịp nhưng đợi đến lúc bạn lâm chung mà bạn thấy mẹ bạn đến dẩn bạn đi thì chắc chắn sẽ đi theo oan gia trái chủ của bạn rồi chứ không phải đi theo mẹ của bạn, mà cho dù bạn có đi theo mẹ của bạn thì cũng là đi lạc mà thôi, không về Tây Phương Cực Lạc được đâu.
Thần lực của đức Phật quả là bất khả tư nghì, bạn nên xem kinh Diệu Pháp Liên Hoa, phẩm Như Lai Thần Lực sẽ rỏ. Hơn nữa đức Quán Thế Âm Bồ Tát còn có thể hóa thân thành cô gái bán cá, rồi đi xuống địa ngục thuyết pháp, lên cõi trời dự hội bàn đào, ở Tây Phương Cực Lạc phụ với Phật A Di Đà tiếp dẫn chúng sanh , và lắng nghe tiếng kêu cứu của những người đang ở ngoài biển bị chìm tàu, rồi lại nghe lời khấn vái của thiện nam tín nử trong một ngôi chùa nào đó, đang cầu xin con trai, con gái… Đức Quán Thế Âm Bồ Tát đều có thể tìm đến để mà tiêu tai giải nguy… nhưng đức Quán Thế Âm Bồ Tát gọi Phật A Di Đà bằng thầy thì chắc hẳn là thần lực của đức Phật A Di Đà sẽ còn bất khả tư nghì hơn nữa.
Giả sử như cả Trái Đất này nổ tung, có vô số chúng sanh đều bị chết cùng lúc nhưng đức Phật A Di Đà vẫn có thể tiếp dẫn hết những chúng sanh nào trong giờ phút lâm chung mà có đủ Tín, Hạnh, Nguyện. Thôi thì VT xin tạm nêu thí dụ sau : ” Có một cục nam châm thật lớn tượng trưng cho Phật A Di Đà, sức hút của nam châm chính là nguyện lực của Phật A Di Đà, những chúng sanh nào có đủ tín, hạnh, nguyện như là những mảnh sắt vụn, sẽ được hút về với nam châm, còn những chúng sanh không có tín, hạnh, nguyện cũng như là gổ, đá, nilon, đất cát… không được nam châm hút về, mặc dù lực hút của nam châm rất mạnh và từ trường đang ở chung quanh gổ, đá, nilon, đất cát… ”
Về việc tụng kinh, trì chú, niệm Phật thì có một vị liên hữu nêu ý kiến sau :
Giáo Tịnh song tu: tụng kinh+niệm Phật
Mật Tịnh song tu: trì chú+niệm Phật
Thuần Tịnh Chuyên Tu: chỉ niệm Phật mà thôi.
Ai cảm thấy hợp với môn nào thì chọn môn đó. Tuy nhiên theo VT được biết thì nơi đây chính là đạo tràng Thuần Tịnh Chuyên Tu, niệm Phật chuyên nhất, không xen tạp hạnh. Vì một câu Nam Mô A Di Đà Phật đã bao gồm hết tất cả tam tạng kinh điển, hết thảy thần chú…
Cái việc gọi hồn thì vốn là việc của các nhà ngoại cảm như Phan Thị Bích Hằng, Nguyễn văn Nhã… nhưng mình khó có cơ hội gặp được người có bản lảnh thật sự giống hai vị này vì bên cạnh ấy có rất nhiều người “giả mạo” lợi dụng thời cơ, thừa nước đục thả câu chỉ mong kiếm chút tiền, rồi giả bộ lên đồng bóng, nói cho giống giống, khiến người ta tưởng thật rồi sanh hoảng hốt, cho nên các sư mới nói mê tín dị đoan là ý này, chớ nên hiểu lầm ý của quý thầy.
Mẹ của bạn nếu đã siêu thoát rồi thì chắc là không thể gọi hồn được, việc này nói hai chữ “không thể” là ý nói các nhà ngoại cảm kìa, chứ còn nếu như bạn chí thành chí thiết, niệm Phật nhờ Phật lực gia hộ thì việc gì cũng xong.
Xem ra nếu so với người sơ cơ thì bạn cũng đã có một đạo hạnh khá cao. Tuy nhiên người học Phật thì ai ai cũng đều thế, về GIỚI luật thì có thể giử được, về trí HUỆ thì có thể xem kinh, đọc sách, nghe nhiều thầy giangr, cuối cùng rồi ai ai cũng đều có trí HUỆ cả. Tuy nhiên GIỚI , ĐỊNH, HUỆ như là cái kiền ba chân, thiếu một còn hai thì khó đứng vững. Muốn có được ĐỊNH lực thì đòi hỏi bạn phải xả bỏ vạn duyên, xa lìa phiền não, giử tâm thanh tịnh thì mới mong niệm Phật có kết quả.
Nói tóm lại, tâm của bạn cứ buồn, cứ khóc, cứ nhớ mẹ hoài thì đó chính là một “vọng tưởng về mẹ trong tâm bạn” nếu cứ tiếp tục như thế rất có thể sẽ bị các oan gia trái chủ bên vô hình lợi dụng khuyết điểm này để lừa gạt bạn. Và với cái tâm như thế gọi là tâm tưởng mẹ, tâm niệm mẹ chứ không phải tâm tưởng Phật niệm Phật, nên chuyển hướng đi cho đúng. Sau khi bạn về Tây Phương Cực Lạc rồi thì hãy đi tìm mẹ vì nếu mẹ bạn đã sanh về cõi trời thì từ đây cho đến lúc bạn già, đầu tóc bạc phơ chỉ bằng chưa tới một ngày thời gian trên cõi trời, mẹ bạn mới sanh về nơi ấy, chắc là bà ta còn đangtham quan các nơi, tập múa hát, ăn bánh mật hoa hay đào tiên gì đó… chớ nên khẩn trương lo lắng quá, mà cho dù có khẩn trương lo lắng thì cũng không giúp ích gì, muốn giúp được cho bà chỉ có một cách duy nhất, đó chính là niệm Phật, thôi thì cứ lo mà niệm Phật đi, chớ buồn rầu nữa, ai ai cũng đều mất mát người thân, đâu riêng một mình bạn chứ, đó gọi là ái biệt ly khổ vậy.
Thôi, xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Chú Tịnh Thái ơi!
Tại sao cuhc sống con người quá đau khổ đến thế hả chú? Nếu người ta đau khổ về vật chất, tiền bạc thì còn sung sướng gấp trăm ngàn lần những người đau khổ về tinh thần. Cháu không biết nói sao, vì cháu quá buồn nên cháu cứ hay làm phiền chú và chú Viên Trí.
Vì thế trong kiếp con người ngắn ngủi này, tới bây giờ cháu mới nhận ra sự vô thường là thế nào?
Người mất ( má cháu) thì không biết bà có đau khổ không khi ra đi để lại 4 chị em cháu và ba cháu.
Còn riêng cháu thì ngày lại qua ngày cháu không biết vui là gì? chỉ có nỗi buồn cứ dai dẳng đeo bám cháu từ hơn 4 tháng nay, nhiều lúc cháu muốn kết thúc cuộc đời mình càng sớm để khỏi phải chứng kiến cảnh đau lòng của ba cháu và tụi cháu khi má cháu mất.
Cháu thật sự không vượt qua nỗi sự khổ đau này, vì thế quãng đời còn lại của cháu, cháu sẽ cố gắng tu tập, tạo phước đức, niệm phật để sau này khi từ bỏ thân xác này sẽ được về nơi Đức Phật A Di Đà, nơi có không có sự đau khổ về sanh ly tử biệt như ở cõi nhân gian của chúng ta.
Hàng ngày, nếu bận rộn thì thôi, rảnh một tí là cháu lại nhớ má cháu và khóc, nhất là khi cháu mở bài hát ” Mừng tuổi mẹ”
Cả cuộc đời cháu gần 40 tuổi,thời gian ở gần má cũng chẳng được là bao, vì từ khi 1 tuổi cháu đã xa má cháu, vì chồng và 2 con, nên cháu cũng không có thời gian về quê thăm bà thường xuyên ( vì cháu nghĩ bà còn quá trẻ), việc bà mất đột ngột như một gáo nước sôi tát thẳng vào mặt cháu, cháu đau đớn và nuối tiếc thì mọi việc đã an bài.Giờ cháu muốn nói với bà ” Má ơi, con rất thương má thì bà cũng không thể nghe thấy”
Bây giờ cháu phải làm như thế nào để vững bước trong cuộc sống này hả chú, cháu mất hết cả niềm tin, mơ ước và tương lai trong cuộc sống này kể từ khi má cháu không còn nữa.
Cháu không thể chia sẻ được nỗi đau thân xác mà má cháu phải gánh chịu, nếu ông trời cho cháu chết đi nhưng vẫn để má cháu còn sống thì điều đó vẫn tốt hơn.
Cháu buồn không biết tâm sự cùng ai, cháu chỉ biết lên trang web này tâm sự cùng các chú.
Cháu xin cảm ơn trang web ” duongvecoitinh” đã giúp cho cháu hiểu thêm hơn về phật pháp, về đạo đức làm người, giúp cháu vơi bớt nỗi lòng của mình.
Cháu xin cảm ơn các chú đã đóng góp công lao to lớn của mình, giúp cho mọi người sống tốt với nhân cách của một con người, tu dưỡng đạo đức, tu dưỡng thân tâm mình, cháu nghĩ nếu trong xã hội hiện nay nếu ai ai cũng biết hướng về phật pháp thì xã hội chúng ta thật sự văn minh,bình yên, an lạc và hạnh phúc.
Cháu xin cảm ơn chú Tịnh Thái và chú Viên Trí.
Cháu chúc 2 chú có sức khỏe dồi giàu, nhiều niềm vui, hạnh phúc và an lạc.
Nam mô A Di Đà Phật
A di đà phật.
Nhà Phật ơi! Ba con đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, đang trong tình trạng rất xấu và cơn đau hành hạ nhiều lắm…nhìn Ba nằm trên giường bệnh con xót lắm vì ko giúp được gì cho Ba…con muốn niệm Phật cho Ba…Nhưng con không biết niệm làm sao…mong nhà Phật giúp con với.
Sang có thể nhờ Ban Hộ Niệm nào gần nhà đến khai thị cho Ba về pháp môn niệm Phật, mình niệm cho Ba cũng tốt lắm nhưng trong tình hình Ba còn tỉnh táo như vậy thì cần có người hướng dẫn cho Ba biết về pháp môn niệm Phật…rất cần thiết.
Sang có thể để lại thông tin địa chỉ nhà mình trên đây, để mọi người tùy duyên có thể giới thiệu Ban Hộ Niệm hoặc đến thăm Ba Sang trong thời gian sớm nhất.
Còn hiện tại thì con nên khuyên Ba niệm Phật theo con, nhất là mỗi khi đau đớn, con nên cùng niệm Phật với Ba, nói với Ba ko cần nghĩ gì hết, chỉ tập trung vào câu Phật hiệu, từng câu từng chữ niệm thật rõ ràng là được.
Việc Khai Thị cho Ba thì sau này đủ duyên thì A Di Đà Phật sẽ sắp xếp đưa người đến với gia đình con.
Nam Mô A Di Đà Phật.
gia đình con không có ai mất hết nên con chưa bao giờ khóc vì người thân mất.con là người theo đạo thiên chúa,nhưng con cũng rất kính trọng phật giáo,
hôm nay lớp con có 1 bạn bà ngoại mất và bạn đã khóc rất nhiều, con muốn hỏi nếu bạn khóc vậy thì bà ngoại của bạn ấy có bị sao không…xin cảm ơn.
Chào Trâm Anh,
Thật ra nếu là người đạo Công giáo thì không nói rõ việc khóc lóc khi người thân qua đời, nhưng bạn đọc trong Kinh Thánh kỹ có nhiều bài đọc đã nói qua như: “Ai muốn theo Ta thì bỏ thế gian mà theo Ta”, “Ai tham mạng sống mình thì sẽ mất”,… Bây giờ giả sử bạn đang ở Việt Nam được cấp Visa để được qua nước Úc nhưng người thân khóc lóc, lôi kéo, … như vậy bạn có muốn đi không hay sẽ tiếp tục ở lại VN? Như vậy nếu người thân của mình qua đời về nước Thiên Đàng thì lẽ ra phải vui mừng, hạnh phúc chứ sao lại khóc lóc? Việc này sẽ kéo họ quay ngược trở lại, nếu tâm ý mình không muốn đi thì không lẽ Chúa sẽ ép ta về cõi Thiên Đàng hay sao?
Nếu bạn đọc kỹ Kinh Thánh và đọc những kinh trong đạo Phật có những điểm khá tương đồng với nhau từ từ rồi bạn sẽ rõ. Thật ra mình cũng là người đạo Công giáo nhưng cũng do cơ duyên biết thêm đạo Phật. Mỗi Đạo đều có con đường về cảnh giới của mình và nó không phải là duy nhất, tùy thuộc vào mình lựa chọn và cơ duyên của mình. Như Công giáo có cõi Thiên Đàng, đạo Phật thì Tây Phương Cực Lạc, …
Thân!
Khi người thân khóc than, người đã khuất sẽ thấy như có cơn mưa máu mủ xối lên người, đau đớn cùng cực nên khó siêu thoát cảnh lành là vậy ( theo Mật Tông ).
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
em con mới mất. Con đi học xa không thể về niệm trước bàn thơc của em được. Em con 8 tuổi. Phải làm sao để em con có thể sớm siêu thoát ạ? Con cảm ơn!
Phương Anh nên đọc 7 lần kinh Địa Tạng Bổn Nguyện, rồi hồi hướng công đức ấy cho em, do oai thần của Ngài Địa Tạng em sẽ được siêu thoát. Nên đọc 13 phẩm luôn một lần, chớ nên chia ra đọc. Đọc hết 13 phẩm là 1 lần. Phương đọc 7 lần như thế nhé. Khi đọc quần áo và thân thể nên chỉnh tề nhá.
Và cũng nên niệm A di đà Phật càng nhiều càng tốt và hối hướng cho em. Em và bạn đều sẽ được lợi ích lớn.
A di đà Phật
Đọc bài viết của Hồ Cẩm Thúy cô cảm động quá nghẹn lời luôn con ạ , đọc đi đọc lại , cô cũng thế con trai cô vừa mất nay được 2 tháng 8 ngày một đau buồn ko tả nỗi . Nhìn hình ảnh con trên bàn thờ ruột như đứt từng đoạn cô khóc suốt , con ơi thời gian sẽ làm con nguôi ngoai cố gắng sống vì cha , anh chị em còn lại và còn các con của con nữa. Mãi đến hôm nay cô mới đọc được các câu hỏi của con giống như suy nghĩ hiện tại của cô . Thương con quá mình ráng sống tốt vậy nha con và nguyện cầu cho người chết được về miền cực lạc . Thân