Nếu quý vị hỏi mấy năm thì thành Phật được, thông thường nói là ba năm. Quý vị có chịu làm hay không? Vì sao nói ba năm? Quý vị xem thử Tịnh Độ Thánh Hiền Lục, Vãng Sanh Truyện trong đó hầu như hơn một nửa số người đều niệm Phật ba năm vãng sanh. Hồi xưa đã từng có pháp sư hỏi tôi, nêu ra vấn đề này: có phải những người niệm Phật này đúng sau ba năm thì thọ mạng đến rồi không? Pháp sư hỏi vấn đề này, tôi suy nghĩ một lúc. Nếu nói những người này đều là ba năm thọ mạng đến thì lời này nói không thông, không hợp logic.
Vì sao vãng sanh? Người ấy công phu đã thành phiến. Chỉ cần công phu thành phiến, quý vị muốn ra đi lúc nào cũng được! Muốn đi thì đi, muốn ở lại cũng được! Ở lại thế gian này là do có nhiệm vụ, có sứ mạng, làm cho người khác thấy. Nếu chẳng có duyên phận với thế gian này người ấy đã ra đi.
Ba năm trước có một vị cư sĩ ở Thâm Quyến, là một người còn trẻ ba mươi mấy tuổi, tức ông Hoàng Trung Xương, nghe trong Vãng Sanh Truyện có nói niệm Phật ba năm bèn có thể vãng sanh, ông ta bế quan coi thử ba năm có thể thành tựu hay không? Ở trong quan phòng hai năm mười tháng, còn thiếu hai tháng nữa mới mãn thời hạn, ông ta liền biết trước lúc mất. Vãng sanh cũng không sanh bệnh. Cuộc biểu diễn của ông ta nhằm độ chúng sanh, chẳng dạy bằng lời lẽ (ngôn giáo), mà dùng thân giáo, nêu gương cho quý vị thấy. Trong Tam Chuyển Pháp Luân, cách này gọi là Thị Chuyển, [tức là] thị hiện tấm gương cho quý vị nhìn vào. Thật sự chẳng phải là giả. Sau khi hỏa táng lưu lại xá lợi, nay đang được thờ trong một tiểu đạo tràng tại Thâm Quyến, chứng minh cho chúng ta thấy ba năm thành tựu là thật, chẳng giả. Ba năm trong quan phòng, mỗi ngày ông ta niệm Kinh Vô Lượng Thọ một lần, ngoài ra Phật hiệu chẳng gián đoạn.
Phương pháp tôi đã dạy ông ta là phương pháp do pháp sư Đế Nhàn đã dạy người đồ đệ làm thợ vá nồi: niệm mệt bèn nghỉ ngơi, chẳng phân biệt ngày hay đêm, tỉnh dậy sẽ niệm tiếp. Thật sự làm được tâm vô nhị niệm, chỉ một câu A Di Đà Phật. Ông ta khác với người thợ vá nồi ở chỗ mỗi ngày niệm Kinh Vô Lượng Thọ một lần, thêm vào một bộ Kinh Vô Lượng Thọ, nhưng Phật hiệu chẳng gián đoạn, bèn thành công.
Cư sĩ trẻ Hoàng Trung Xương, tôi nói qua mấy lần, anh ta nghe tôi giảng kinh. Giảng đến đoạn này thì anh ta hạ quyết tâm buông bỏ vạn duyên, nhất tâm niệm Phật, nhập thất. Cư sĩ Hướng Tiểu Lợi ở Thâm Quyến hộ thất cho anh ta. Chút phước báo của cư sĩ Hướng Tiểu Lợi, thật sự mà nói, tức là công đức hộ thất. Vì sao? Vì cô ta giúp một người thành Phật, công đức này rất lớn! Anh ta thử xem, nhất tâm chuyên niệm. Mỗi ngày anh ta ở trong thất là học bộ Vô Lượng Thọ kinh, tức là bổn Hội Tập này của chúng ta, thời gian còn lại là niệm Phật. Kỳ hạn là ba năm, anh ta niệm đến 2 năm 10 tháng, thiếu 2 tháng đầy 3 năm, biết trước giờ chết. Anh ta đã vãng sanh không cần thọ mạng nữa, lúc đó anh ta khoảng ba mấy tuổi. Điều này chứng minh rằng tôi nghĩ không sai, có thọ mạng nhưng không cần, đến thế giới Cực Lạc rồi. Ở đây tu hành làm sao tốt bằng đến thế giới Cực Lạc?
Cư sĩ Hoàng Trung Xương chứng minh cho chúng ta tam chuyển pháp luân, anh ta thị hiện cho chúng ta gọi là chứng chuyển, đó là thật không phải giả. Cho nên đến thế giới Cực Lạc thật sự là một việc rất dễ, không phải việc khó. Khó là khó ở chỗ quý vị không chịu buông bỏ. Người thanh niên này rất giỏi! Anh ta sống đơn giản, không kết hôn, không nuôi gia súc, đúng là muốn đi thì đi. Đây là luận về tu hành, tu hành có trước sau. Cũng là nói trước phải nhìn thấu quý vị mới buông bỏ được. Vì sao quý vị không buông bỏ được? Vì quý vị không nhìn thấu quý vị không hiểu chân tướng sự thật. Thật sự hiểu được chân tướng sự thật rồi thì quý vị mới chịu buông bỏ.
Nếu hiểu rõ thế giới Cực Lạc, tôi tin rằng quý vị sẽ giống như cư sĩ Hoàng Trung Xương, dùng thời gian ba năm để tu hành, anh ta đến thế giới Cực Lạc rồi. Ở đây chịu khổ ba năm, đến thế giới Cực Lạc hưởng lạc vô lượng vô biên, vậy có chịu làm không? Đương nhiên là cam tâm rồi. Đừng nói khổ 3 năm, có khổ 30 năm tôi cũng đồng ý làm. Không biết lạc ở thế giới Cực Lạc, không biết. Người thật sự biết được thì họ sẽ làm, bất cứ thứ gì họ cũng buông bỏ được.
Tổng hợp từ các bài giảng Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa của pháp sư Tịnh Không
Thời gian: Năm 2010 – 2011
Địa Điểm: Hương Cảng Phật Đà Giáo Dục Hiệp Hội (Cao Hùng – Đài Loan)
Chuyển ngữ: Bửu Quang Tự đệ tử Như Hòa & Nguyên Thanh
Tôi không hiểu ngài Trí Tịnh .ngài Tịnh Không công phu cao vậy sao không tự tại vãng sanh Tây phương mà lại chịu nỗi KHỔ GIÀ . phải chăng công phu các ngài chưa tới mức tự tại vãng sanh?. Nếu vậy hậu bối chúng ta phải làm sao?
chào bạn,
Theo chỗ hiểu của Lăng Nghiêm thì PS Tịnh Không ở lại thế gian để tiếp tục thuyết pháp hóa độ chúng sanh, chứ chẳng phải là Ngài chẳng đủ công phu để vãng sanh. Nếu nói rõ một chút, người thật sự hiểu được rõ ràng, thì khi nghe PS Tịnh Không thuyết pháp thì sẽ biết Ngài vốn là Bồ Tát hóa thân thị hiện chớ chẳng phải người phàm.
Khi xưa pháp sư có từng ngưng giảng kinh, mọi người sợ rằng đã đến lúc Ngài muốn viên tịch, nên những đệ tử của Ngài, những người được pháp sư hóa độ bên Singapore đã sáng tác và hát một bài nhạc rất cảm động để thỉnh Ngài trụ thế, tiếp tục độ sanh. Bài hát tên là ‘Không thể thiếu sư phụ’ , (có thể tìm trên youtube). Vì chúng sanh thỉnh Ngài trụ thế, nên Ngài tiếp tục ở lại thế giới này…
Mọi người đều biết Ngài sanh tử tự tại bạn à, nhưng Ngài, theo bạn nói ”chịu nỗi khổ già” là vì chúng sanh đó bạn. Ngài sống, chịu khổ ở đây không phải vì Ngài không về Cực Lạc được, mà là vì muốn tiếp tục thuyết pháp để giúp chúng sanh nhìn thấu, hiễu rõ, buông xã vạn duyên… để cầu sanh Cực Lạc.
Ngài có từng nói rằng trên tương lại khi huấn luyện dạy dỗ những đệ tử cần dạy xong, dạy được đầy đủ rồi, đến khi họ có năng lực thuyết pháp độ sanh, vậy là Ngài đã làm viên mãn nhiệm vụ, và lúc ấy Ngài sẽ ra đi. Đến khi ấy, cõi Diêm phù lại mất thêm một vị Tổ, lại thêm một vị Bồ tát sẽ rời khỏi Ta bà. Bậc Bồ Tát sống không vì chính mình mà mỗi một niệm đều vì chúng sanh cả. Ngài ”chịu nỗi khổ già” một ngày, là vì muốn phục vụ chúng sanh thêm một ngày…
A Di Đà Phật.
Phàm công phu đạt đến trình độ đó, có người nào không vãng sinh, có thể họ muốn hoằng pháp lợi sinh nên đã ở lại. Nếu không có pháp duyên họ liền đi, đấy là chuyện bình thường, có pháp duyên chưa thể đi, tại sao? Đem thêm nhiều người đi! Đấy là bản nguyện Di Đà, có thể đem bao nhiêu, càng nhiều càng tốt, không còn pháp duyên thì sao? Không còn pháp duyên lập tức đi ngay, một ngày cũng không ở, nên hiểu theo cách đó.
Trích: Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa Tập 583
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư
Chuyển ngữ: Minh Tuệ
Thân gửi bạn đối vời ngài Tịnh Không công phu niệm phật của ngài chắc đã đạt tới tam muội từ nhiều năm trước rồi nhưng bạn nên hiểu thế này thân phận của ngài Tịnh Không không là môt người bình thường ngài là đại diện cho bậc bồ tát tái lái hoằng dương pháp môn Tịnh Độ ngài không ra đi sớm như vậy được ngài vẫn phải ở lại giảng kinh dạy học rồi môt ngày nào đó sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành tôi tin chắc ngài sẽ tự tại vãng sanh cũng giống như lão hòa thượng Hải Hiền ông nằm mơ thấy Phây A Di Đà rất nhiều lần thậm chí Phật còn khen công phu niệm Phật cũng ông rất tốt nhưng ông vẫn phải ở lại để biểu pháp nên thọ mạng tới 112 tuổi thật quá là vi diệu ngài Tịnh Không sứ mạng của ngài cũng vậy mình tin chắc một khi hoàn thành nhiệm vụ ngài sẽ tự tại vãng sanh chúc bạn niệm phây tinh tấn ạ A Di Đà Phật
Chỉ cần bạn chịu buông bỏ, bạn đích thực đối với thế gian này không còn lưu luyến, không còn vướng bận, tâm của bạn định, tâm thanh tịnh, trì danh niệm Phật, bạn có thể được niệm Phật Tam Muội. Niệm Phật Tam Muội cạn gọi là công phu thành khối, công phu thành khối là gì? Trong tâm của bạn thật có Phật, ngoài câu Phật hiệu ra trong tâm không có bất cứ thứ gì, cũng chính là chúng ta thường nói, không có bất cứ thứ vướng bận nào, vọng niệm đều không có, chỉ có một ý niệm “A Di Đà Phật”, cho dù niệm hay là không niệm, trong tâm thật có đây gọi là công phu thành khối, đây gọi là sơ cấp sự nhất tâm bất loạn, vừa mới đạt đến, thế nhưng công phu này thì có thể tự tại vãng sanh, huống hồ công phu cao hơn. Công phu cao hơn thì phẩm vị không như nhau, công phu như vậy vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc, cõi Phàm Thánh Đồng Cư.
Trích: Tu Hoa Nghiêm Áo Chỉ Vọng Tận Hoàn Nguyên Quán Tập 35
Người giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Donor (Người hiến tặng)
Chuyện xảy ra gần 20 năm trước, khi tôi còn làm y tá của một bệnh viện trong một thành phố nhỏ ở tiểu bang Arizona.
Tối hôm đó, bệnh viện của tôi nhận một nhóm nạn nhân của một tai nạn xe hơi thảm khốc. Trên xe là bốn em học sinh đều ở lứa tuổi 17-18, cùng đi về với nhau sau sau bữa tiệc. Người lái xe 18 tuổi, say rượu và chạy xe quá tốc độ, lạc tay lái tông vào một chiếc xe tải đang đậu bên lề đường. Nhờ có thắt dây an toàn, người lái và em ngồi cạnh tuy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng. Riêng hai em ngồi sau, 1 nam 1 nữ bị thương rất nặng vì không thắt dây an toàn. Em trai bị chấn thương sọ não và chết ngay sau khi xe chở đến bệnh viện. Em gái hôn mê bất tỉnh phải mổ gấp, không biết có cứu được hay không?
Thật đáng buồn, em trai tử vong là một em Việt Nam, 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học và đang sắp rời nhà để vào một trường đại học danh tiếng. Các em còn lại đều người ngoại quốc.
Lúc đó tôi đang làm tại khu ICU (Intensive Care Unit). Bệnh nhân tôi được giao đêm đó là em gái 17 tuổi của tai nạn vừa kể trên. Một cô bé người ngoại quốc, đẹp hay không thì tôi không biết vì cả khuôn mặt lẫn cái đầu tóc vàng của em đều tím bầm, sưng to như trái dưa hấu vì những cú va chạm kinh khiếp. Em đang được mổ não khẩn cấp trong phòng mổ.
Tôi được (hay bị) kêu vào phòng họp gấp để nhận một nhiệm vụ quan trọng.
Sau khi được biết nhiệm vụ của mình là gì, tôi nhăn nhó phản đối, “Tại sao lại là tôi? Đây là nhiệm vụ của bác sĩ mà!”
“Tôi biết, nhưng người nhà của bệnh nhân không biết tiếng Mỹ rành lắm, cô đi theo thông dịch cho bác sĩ, và ráng van xin họ giúp chúng tôi,” bà y tá trưởng năn nỉ.
Sau một hồi bàn qua tính lại, tôi lê bước đi theo ông bác sĩ đến phòng chứa xác của em trai Việt Nam mới tử nạn, với nhiệm vụ là cùng bác sĩ, năn nỉ gia đình người chết hiến tặng những bộ phận còn tốt trong cơ thể của em cho bệnh viện.
Một em trai 17 tuổi đang khỏe mạnh nhưng chết vì tai nạn, là một ứng cử viên tuyệt vời để làm người hiến tặng, vì hầu hết các bộ phận trong cơ thể em còn rất khỏe, rất trẻ, rất thích hợp để cứu sống các bệnh nhân đang chờ đợi để được thay các bộ phận trong người. Đó là lý do bệnh viện hết sức cầu xin gia đình.
Thời gian đó, đối với người Việt mình, khái niệm hiến tặng bộ phận cơ thể còn rất mới mẻ. Nếu không là cho người thân trong gia đình, hầu như rất ít ai hiến tặng cho những người không quen biết. Huống hồ gì, chuyện cha mẹ đồng ý hiến tặng các bộ phận trong cơ thể của con thì hình như chưa hề xảy ra. Có cha mẹ nào mà nỡ lòng nào làm như thế? Mất con đã đau đớn lắm rồi…
Chúng tôi gặp cha mẹ nạn nhân trong phòng đợi, trong khi người con đang được chờ quyết định để rút tất cả ống support bên trong, tôi bắt đầu trình bày lý do. Quả như tôi lường trước, cho dù có van xin, nài nỉ, giải thích cách mấy, bác sĩ và tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu quầy quậy, ánh mắt oán ghét, và những lời xua đuổi.
Tôi lắp bắp xin lỗi rồi bước nhanh như chạy ra khỏi phòng.
Phòng ICU rất vắng lặng vì ở đây toàn những ca rất nặng. Những y tá cùng trực với tôi đêm đó ai cũng bận rộn với bệnh nhân của mình nên chỉ có một mình tôi ngồi tại nurse station. Thường thì ở ICU, mỗi y tá lãnh hai bệnh nhân trong một ca. Nhưng đêm nay tôi chỉ có một, vì một bệnh nhân mới chuyển sang phòng thường. Bệnh nhân còn lại là cô gái đang trong phòng mổ, nên tôi cũng khá rảnh rỗi, cho đến khi ca mổ xong.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi nhức đầu nên cúi gục vào lòng bàn tay một chút cho đỡ mỏi mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên thì vụt một cái, thoáng có một bóng người mặc áo trắng lướt thật nhanh qua mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
Không có ai cả!
Tôi vẫn thường thấy lao đao như vậy lắm, có lẽ vì tôi bị chứng bịnh thiếu máu kinh niên. Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, lần này thì thật sự có một bóng áo trắng đang từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi dợm đứng dậy để nhìn cho rõ thì thấy có một cậu thanh niên Á Châu rất trẻ, gương mặt xanh xao mệt mỏi đang đi lại phía tôi ngồi. Cậu đi nhẹ nhàng như lướt trên không vậy, xuất hiện trước mặt tôi mà không gây nên một tiếng động. Cậu nhìn tôi, đôi mắt nâu hiền và ngây thơ đến nao lòng. Có vẻ như cậu đang bị lạc đường. Chắc là cậu đi nuôi người nhà bệnh và lạc từ khoa khác sang.
Thấy cậu đứng yên lặng không nói gì, tôi hỏi bằng tiếng Mỹ, “Em cần gì, tôi có giúp được gì cho em không?”
Lạ thay, cậu trả lời bằng tiếng Việt, “Em đi kiếm đồ!”
Giọng của cậu nhỏ và thanh, nghe văng vẳng như từ một nơi xa xôi nào đó vọng về.
“Em bị mất cái gì à?”
“Em làm rớt cái ví trong xe. Trong đó có một món đồ rất quan trọng. Chị kiếm dùm em nghe chị. Nhớ nghe chị…”
Không đợi tôi trả lời, cậu quay lưng đi thật nhanh và khuất bóng sau góc quẹo.
Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh từ trong xương lạnh ra. Tôi rùng mình. Lạ thật, Tháng Sáu Mùa Hè ở cái xứ sa mạc này nóng cả trăm độ. Cho dù máy lạnh có mở cũng chỉ vừa đủ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lạnh cóng bằng cái lạnh của hiện tại.
Đầu óc tôi quay cuồng và tiếp tục nhức. Chắc mình sắp bịnh rồi, tôi tự nhủ. Sao tự nhiên lại cảm thấy lạnh và nhức đầu quá. Tôi đứng lên định đi theo cậu bé nhưng rồi lại choáng váng ngồi phịch xuống một chiếc ghế.
Vừa lúc đó, một cô bạn đồng nghiệp từ đâu đi tới. Nhìn thấy sắc mặt tôi, cô la lên, “Oh my God! Trời ơi sao cái mặt cô xanh lè xanh lét thấy ghê quá. Are you OK?”
“Tôi thấy lạnh quá, cô lấy dùm tôi một cái áo lạnh được không?”
Cô bạn nhanh chóng đi lấy cho tôi một cái áo labcoat mới được giặt ủi và hấp nóng. Tôi mặc áo vào, ngồi co ro mà thấy vẫn còn lạnh, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Tôi uống thêm hai viên Tylenol. Một lúc sau, tôi thấy từ từ dễ chịu, và lại nghĩ đến cậu bé hồi nãy. Cậu ta là ai, làm sao biết cậu ở đâu, đi kiếm cái xe gì, và cái ví gì nữa chứ?
Cả khu ICU này có 6 phòng. Hiện giờ đang có năm bệnh nhân, mỗi người nằm một phòng. Tôi coi lại danh sách bệnh nhân viết trên bảng treo trên tường. Không có bệnh nhân nào người Việt. Vậy cậu từ khoa nào đi sang đây?
Tôi đi lòng vòng với hy vọng gặp lại cậu bé, nhưng hỏi thăm những nhân viên quanh đó xem có ai gặp một cậu bé người Á châu không, ai cũng lắc đầu không biết.
Thất vọng, tôi trở về khoa đúng lúc bệnh nhân của tôi đã được giải phẫu xong và chuyển về phòng ICU. Bác sĩ bảo em được cứu sống nhưng đôi mắt sẽ bị mù vĩnh viễn vì chấn thương quá nặng. Chỉ có một hy vọng duy nhất là được thay đôi mắt khác em mới có thể thấy lại ánh sáng.
Ba mẹ em ngồi bên giường trong khi em vẫn đang nằm thiêm thiếp. Ông bà yên lặng chắp tay cầu nguyện. Tôi không biết làm gì hơn là ngồi xuống bên cạnh và góp lời cầu nguyện trong lòng.
Người mẹ buồn rầu nói, “Tội nghiệp chúng quá. Rồi đây Jane sẽ ra sao khi tỉnh dậy và biết là người yêu của nó đã chết?”
“Người yêu của Jane là anh Việt Nam ngồi chung xe hả bà?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, chúng nó yêu nhau lắm. High school sweethearts mà. Hai đứa đều học giỏi và có tương lai. Thế mà, chỉ qua một đêm, một đứa ra đi vĩnh viễn, một đứa trở nên mù lòa.” Bà sụt sịt khóc.
Tôi ngập ngừng, “Bác sĩ nói con bà còn có hy vọng thấy lại ánh sáng, nếu…”
“Vâng tôi biết! Nhưng ở đâu ra có cặp mắt để thay kia chứ? Nếu đó là cặp mắt của một người còn sống cho con tôi, tôi biết chắc chắn nó sẽ không chịu nhận. Nó là cô gái rất tốt, không bao giờ muốn làm khổ ai.”
“Nhưng nếu đó là cặp mắt của một người vừa mới mất thì hoàn toàn có thể dùng được, chỉ có điều…” tôi bỏ dở câu nói vì tôi biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đừng bao giờ nên hỏi cha mẹ cậu bé Việt Nam thêm một lần nữa.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, bà mẹ thở dài, “Cô y tá ạ, tôi biết nỗi đau của người mẹ mất con nó khủng khiếp như thế nào. Tôi không dám đòi hỏi gì thêm. Số phận con gái tôi bị mù thì tôi sẽ hết lòng chăm sóc cho nó. Con gái tôi có nghị lực lắm, tôi tin nó sẽ vượt qua…”
Xót xa nhưng cũng rất xúc động trước những lời nói của bà, tôi nhẹ nắm lấy tay bà. Vừa lúc đó, một ông cảnh sát đang rảo bước tới, trên tay cầm một bọc giấy. Ông hỏi tôi, “Người ta chỉ cho tôi là có một cô y tá người Việt ở đây. Cô nói được tiếng Việt chứ?”
“Dạ được. Ông cần gì không?”
“Tôi muốn nhờ cô đi với tôi đến gặp gia đình người tử nạn trong tai nạn xe chiều nay. Chiếc xe bị total lost. Trước khi xe tow kéo xe đi, chúng tôi kiểm tra trong xe và tìm thấy chiếc ví này rớt trong xe. Nó thuộc về người đã chết. Tôi muốn giao lại kỷ vật này cho thân nhân của cậu.”
Ví, xe, người tử nạn… những mảnh rời rạc của chiếc hình puzzle tự nhiên ráp nối lại với nhau một cách có trật tự. Tim tôi đập thình thịch và cổ họng tự dưng tắc nghẽn. Chân tôi bắt đầu run lập cập và tay thì nổi da gà. Sao giống y hệt những điều cậu bé kia vừa nói?
Không lẽ mình vừa gặp ma sao?
Tôi lắp bắp hỏi ông cảnh sát, “Ông có thể cho tôi xem qua chiếc ví được không?”
Ông ngần ngừ một chút rồi nói, “Cũng được, nhưng trong ví không có gì quý giá hết, chỉ có tấm bằng lái xe và một ít tiền mặt vậy thôi!”
Tôi tần ngần mở chiếc ví ra. Thật vậy, trong ví ngoài một ít tiền nhỏ chỉ có tấm bằng lái xe. Tôi tò mò nhìn vào tấm bằng lái và hoảng sợ làm rơi chiếc ví xuống đất. Trên tấm bằng là hình của cậu bé vừa đến gặp tôi ít phút trước đây. Với gương mặt gầy và cặp mắt nâu trong vắt thơ ngây như đang nhìn xoáy vào tôi, như muốn nói một điều gì.
Vậy ra cậu chính là người đã chết đó sao?
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của tôi. Tôi thầm thì, nhắc lại lời của cậu bé khi nãy: “Trong ví này có một vật rất quan trọng…”
“Cô nói gì?”
Tôi lượm chiếc ví lên, mở ra xem lại và lật tới lật lui. Quả thật không có gì khác ngoài vài tờ giấy $10 và $5, cùng tấm bằng lái.
Tai tôi văng vẳng nghe tiếng của cậu bé, “chị nhớ giúp em nghe chị, nhớ nghe chị…”
Tấm bằng lái!
Tôi nhìn kỹ lại tấm bằng lái lần nữa. Đây rồi, vật quan trọng mà tôi cần tìm chính là tấm bằng lái này đây.
Trên bằng lái có tên, tuổi và hình chụp của cậu bé. Còn nữa, nằm ngay ngắn ở góc phải của tấm bằng là cái sticker nhỏ màu hồng, trên có dòng chữ “DONOR” màu đen in đậm nét.
Tim tôi đập thình thịch. Như vậy là, chính cậu đã run rủi cho sở cảnh sát tìm thấy chiếc ví rơi trong gầm xe trước khi xe bị kéo đi; chính cậu đã tìm đến tôi, và đưa đẩy cho ông cảnh sát gặp tôi để mọi người có thể biết được ý nguyện của cậu. Thì ra ngay từ khi mới có bằng lái, cậu đã quyết định là nếu có điều gì xảy ra cho mình, cậu sẽ sẵn sàng hiến tặng những bộ phận còn tốt trong người cho tất cả ai đang cần chúng nên đã tình nguyện ghi tên làm người DONOR. Có phải cậu đến tìm tôi vì biết tôi là người chăm sóc cho người bạn gái thương yêu của cậu đêm nay và muốn nhờ tôi tìm cách để trao tặng cho cô gái đôi mắt của cậu như một kỷ vật cuối cùng?
Tôi chỉ vào chữ “DONOR” và nhờ vị cảnh sát xác minh lại với DMV. Sau khi xác nhận là cậu bé Việt Nam chính thực đã ghi danh làm người “DONOR”, nhưng đồng thời vị cảnh sát cũng thông báo rằng theo luật pháp, vì cậu bé mất khi cậu chưa đủ 18 tuổi, nên quyết định cuối cùng, cho hay không, cũng vẫn là quyết định của cha mẹ.
Phái đoàn gồm các bác sĩ, cảnh sát cùng với tôi sau khi đưa chiếc ví lại cho cha mẹ cậu và thông báo về tất cả những sự việc trên cho họ. Trong khi chờ gia đình cậu bé bàn thảo với nhau, chúng tôi đều lui ra ngoài đứng chờ.
5 phút, 10 phút trôi qua. Một bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở.
Rồi cha mẹ cậu bé cũng bước ra. Người mẹ ôm mặt khóc, trong khi người cha nghẹn ngào nói với chúng tôi: “Thôi thì con tôi nó đã muốn như vậy, chúng tôi xin nghe theo ý nguyện của cháu. Xin bệnh viện giúp cháu làm tròn tâm nguyện, hãy giúp đỡ tất cả những ai đang chờ được giúp.”
Tôi bật khóc vì quá xúc động. Tất cả những người có mặt lúc đó đều khóc và cảm ơn cha mẹ cậu bé đã làm quyết định đau đớn và khó khăn nhưng rất cao cả này. Cảm ơn ông bà, tôi thầm thì. Trên cao kia, tôi biết cậu bé đang nhìn xuống và mỉm cười.
Những ngày sau đó, có ít nhất là cả chục bệnh nhân đang chờ thay thận, gan, tim, v.v… đã được cứu sống nhờ được ghép những bộ phận trong cơ thể cậu bé. Cô bạn gái cũng đã nhận được cặp mắt của cậu. Trên gương mặt trắng bóc và mái tóc vàng hoe, đôi mắt nâu trong veo luôn tỏa những tia sáng ấm áp dịu dàng. Đôi mắt như biết nói những lời yêu thương đến mọi người. Cậu bé đã ra đi mãi mãi, nhưng tình yêu quảng đại của em vẫn tiếp tục tồn tại.
****
Ngay sau cái đêm “gặp ma” trong bệnh viện đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi về bàn với chồng, và vợ chồng tôi đã cùng đi đến quyết định là ra DMV để ghi tên tình nguyện làm người “DONOR.”
Nếu một mai có người nào phải ra đi trước, chúng tôi không muốn người thân mình ở lại phải suy nghĩ để làm những quyết định đau lòng thế cho mình.
Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Thế thì tiếc làm chi các xác thân tạm bợ này! Nếu sau khi mình ra đi mà vẫn còn có ích cho người khác thì đó chính là một niềm an ủi và hạnh phúc vô biên cho mọi người chúng ta rồi.
(Diễm Vy)
Cả đời tụng kinh A Di Đà và niệm Phật cuối đời tự tại ngồi vãng sanh
Ông Vương Trung người Gia Hòa là quan Triều Tán Đại phu nhà Tống. Ông từng đến tham học với Tiểu Bổn Thiền sư, mà chưa được ngộ nhập. Một hôm nghe ông Tăng tụng Kinh Di Đà, trong lòng cảm động, ông bèn chuyên tu Tịnh độ. Mỗi ngày, ông định khóa tụng bảy biến Kinh Di Đà, niệm Phật một vạn câu, ngót 16 năm không một ngày biếng trễ, ông lập hội niệm Phật tại nhà, không luận kẻ Tăng người tục, kẻ sang hay người hèn đều được dự hội.
Về sau, ông vẫn khỏe mạnh như thường, tắm gội thay y phục, xoay mặt về hướng Tây, ngồi kiết già mà tạ thế.
Trích ở các bộ Phật Tổ Thống Kỷ & Lạc Ban Văn Loại
Bé Ngọc Bích 5 tuổi vãng sanh
2 tuần trước CS Diệu Âm khai thị cho bé Ngọc Bích 5 tuổi bị ung thư giai đoạn cuối (xem video ở dưới ở phút 1:16:30)
(53) CƯ SĨ DIỆU ÂM – THỰC TẬP HỘ NIỆM THẾ GIỚI, Ngày 03/5/2019
https://www.youtube.com/watch?v=miyp8CQ-UEY
1 bạn đồng tu thắc mắc đặt câu hỏi với CS Diệu âm liên quan về bé Ngọc Bích – tại sao các vị đồng tu niệm Phật hồi hướng công đức cho cháu 1 một đời này vãng sanh cực lạc, mà lại không hồi hướng cho cháu hết bệnh, như vậy có thái quá không về pháp môn hộ niệm? (xem video ở dưới ở phút 28:08)
(59) CƯ SĨ DIỆU ÂM – HỘI THẢO HỘ NIỆM THẾ GIỚI, Ngày 10/5/2019
https://www.youtube.com/watch?v=CzV_HWZYCfc
Tin bé Ngọc Bích vãng sanh (xem video ở dưới ở phút 1:52)
Hình bé vãng sanh (phút 2:42)
CS Diệu Âm nói về bé (phút 7:52) và (phút 12:32)
(55) CƯ SĨ DIỆU ÂM – THỰC TẬP HỘ NIỆM THẾ GIỚI, Ngày 17/5/2019
https://www.youtube.com/watch?v=mx97mpiHNng
Pháp môn niệm Phật và hộ niệm thật là bất khả tư nghì
Nam Mô A Di Đà Phật
BẤT CẨN RƠI XUỐNG NƯỚC NIỆM PHẬT ĐƯỢC CỨU
Bạn đạo Mã Phong Vân ở Hàng Dương , có cậu con trai 12 tuổi . Vào một ngày đầu xuân năm 2000,
Cậu bé tan học học về nhà , đi ngang qua mương nước , bất cẩn trượt chân té xuống mương , nước ngập đỉnh đầu , chân không đứng tới . Bé đưa tay quờ quạng chẳng bám víu được gì cả , tình hình cấp bách , cậu nghĩ thầm lần này là chết chắc . Cậu bé chợt nhớ đến thường ngày ở nhà , mẹ tụng kinh , nghe giảng , nên đối với Tịnh Độ , cậu cũng biết sơ sơ . Bé nghĩ : “ Thôi thì nhất tâm niệm Phật vãng sanh cho rồi !” . Ngay khi trong tâm bé niệm A Di Đà Phật thì lạ lùng thay , ngay lúc ấy , bé cảm giác như có người từ dưới nâng mình lên , phía trên như có người nắm lấy mình quăng ra ngoài một cái , bé đã ra khỏi mương , đang bò lên bờ . Bé chạy về nhà , mẹ liền thay quần áo cho bé , lúc đó , bé chưa kể đầu đuôi sự việc cho mẹ . Sáng hôm sau thức dậy , bé nói với mẹ :
– Con nằm mơ , thấy có một người nói với con : “Cậu bé này tâm ý lơ đễng , bất cẩn rơi xuống mương . Việc này không có nhân quả lớn , vì cậu bé niệm Phật , chúng tôi đều được lợi ích , nên mới cứu cậu ra khỏi mương “ .
(Bưu điện huyện Thông Hứa , tỉnh Hà Nam , Mã Phong Vân thuật , Mã Minh ghi lại . Số điện thoại :0378-4976120)
Xin thường niệm Nam Mô A Di Đà Phật
Tránh làm các điều ác , vâng làm các điều lành
Trích : 100 chuyện niệm Phật cảm ứng của pháp sư Huệ Tịnh
cho con hỏi 1 chuyện với ạ.có câu đã là duyên nợ thì khó mà tránh
nói như vậy thì nếu kiếp trước có duyên nợ với 1 người nào đó, thì có tránh cũng không được ạ? gặp rồi nhưng tránh.
Niệm Phật thấy cảnh Tịnh Độ
Tề Hoàng Pháp sư, họ Trầm, tự Đẳng Chí, người Hồ Châu, xuất gia chùa Vĩnh Định. Tánh trầm tĩnh, ngài xa danh lánh việc, thường ở mãi trong thất lặng lẽ như không có người. Ngài chuyên môn các bộ nghĩa sớ về Pháp Tướng tông, thông Kinh Pháp Hoa. Ngài từng làm Pháp chủ giới đàn ở Tô Hồ.
Năm Đại Lịch thứ 10, ngài dự đạo tràng niệm Phật ở Lưu Thủy. Chuyên niệm Phật một lát, ngài bỗng thấy cảnh giới Tịnh Độ, bèn tự ngâm rằng : “Lưu Thủy nước động sóng lăn tăn. Hoa sen rực rỡ tỏa kim quang. Ngồi trên hoa đài về Cực Lạc. Hỡi ai là bạn đây lên đàng !”.
Sau đó ít lâu, một ngày nọ Pháp sư nhuốm bệnh, bảo các đệ tử rằng : “Chim bạch hạc bay liệng trước mặt ta, các trò có thấy không ?”. Đệ tử hỏi : “Hòa thượng sắp vãng sanh, sao lại mang lấy bệnh ?”. Pháp sư nói : “Thân tứ đại hư dối vô thường, dầu là Thánh cũng còn chưa khỏi bệnh”. Nói xong, Pháp sư xoay mặt chăm nhìn tượng Phật A Di Đà mà tịch, thọ 68 tuổi.
Trích ở các bộ Tống Cao Tăng Truyện & Phật Tổ Thống Kỷ
Vài nét giới thiệu về vua tiên tri họ Liên:
Ông là người Đài Loan, nổi danh là nhà xem số mệnh đại tài, có thế tiếp
xúc với cảnh giới vô hình mà chúng ta không nhìn thấu đến. vị mà Liên Sinh
giao tiếp có tên là “Thần Phúc Lộc”, trong quá trình làm việc, càng hiểu nhân
quả ông càng kính ngưỡng Phật giáo và phát tâm qui y, thệ nghiêm trì ngũ giới,
ăn chay trường, nguyện đem khả năng đặc biệt của mình để giúp thế nhân hồi đầu hướng thiện.
Sau đây là bài viết chia sẻ về luật nhân quả rất hay của ông:
THẦN PHÚC LỘC
Các bạn chẳng nên than oán là số mình không may! Bởi thực ra khi vừa
bắt đầu kiếp người, có thể phúc báu số mệnh của chúng ta rất lớn, nghĩa là bạn
vốn có thể đạt được, hưởng được rất nhiều phúc lộc tuyệt hảo, tối ưu… Nhưng
chính do sự thiếu hiểu biết về nhân quả mà ta đã vô tình tàn phá phúc báu của
mình (bằng những ý nghĩ, lời nói, hành vi thất đức).
Chính ý nghĩ, lời nói, hành vi không tốt của ta đã chiêu vời và tạo ra vận số
long đong bất như ý cho mình. Bạn đừng vội cho lý luận này là mê tín! Cuộc
sống quả thực có số mệnh, (dù số mệnh này do ta tạo ra và chính nó lại “đeo
theo” trói lấy ta). Nhưng “số mệnh vẫn có thể chuyển, tùy theo nghiệp tạo thiện
ác của mình!”
Những người sự nghiệp thành đạt, được đại phú quý đều tin vào lý này.
Sống mà thiếu trí tuệ thì rất dễ khốn khổ bần hàn. Khi nghe tôi nói vậy, xin bạn
đừng vội buông lời miệt thị, cho là “mê tín”, mà hãy chịu khó động não gẫm
suy để hiểu cho rõ ngọn nguồn, hoặc hãy đích thân tự thí nghiệm thử xem sao (rồi hẵng đưa ra kết luận).
Tôi xin thưa với bạn là, những cảm nhận thấy biết thuộc các giác quan con
người vốn không đáng tin, bởi ta rất thường bị chúng lừa! Xin hãy nghĩ xem:
Mắt người có thể nhìn được mấy phần trăm ánh sáng trong tổng số ánh sáng
hiện hữu? Tai ta có thề nghe mấy phần âm thanh trong tổng số âm thanh hiện
hữu? Mũi có thể ngửi được mấy phần trăm mùi trong thế giới? Lưỡi có thể nếm
mấy phần trăm trong tổng loại vị? Ta có thể cảm xúc được vật, nhưng đạt được
mấy phần trăm trong tổng số vạn vật?
Chẳng lẽ, hễ những gì giác quan ta cảm nhận không đến, không thấu
(nghĩa là nhìn, nghe, nếm, chạm sờ không tới)… thì cứ quả quyết là không có
tồn tại ư?…
1. Thời còn trong quân ngũ
Hồi đó tôi gia nhập đội quân Đo Lường 5802. Khi ấy Phó đoàn trưởng là
Ngụy Thanh Bình, tay cầm một xấp tiền, bảo tôi phải trả lời ngay là ông đang cầm bao nhiêu?
Tôi đáp: Mười bốn xấp!
Ngay chính ông cũng không biết rõ mình đang cầm bao nhiêu nên khi nghe
tôi trả lời, ông bèn đếm thử và trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì kết quả đúng y như
vậy. Việc này đã khiến cái đầu vô thần của ông mềm đi, từ đó ông qui y Phật
giáo, phát tâm niệm Phật tụng kinh.
Có một vị ăn nói cứng cỏi, đanh thép (tôi gọi là ông “miệng sắt”), vì ông
hay nhạo báng, cười chê khi thấy mọi người tin việc dự đoán của tôi. Một hôm
ông đến chỗ tôi, nói huyên thuyên trên trời dưới đất một hòi rồi hỏi:
– Anh có thể đoán xem đêm qua tôi đã làm gì hay không?
Tôi đáp: Đánh mạt chược!
Vị “miệng sắt” này ngây người một lúc, hầu như không dám tin “vì sao lại
quá đúng như thế?” Ông bảo:
– Đúng là tôi đánh mạt chược! Nhưng anh có thể đoán tôi thua, thắng bao
nhiêu không?
Đây là một thách thức lớn, mọi người đều nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi đáp: Thua tám trăm tám chục đồng!
Ông “miệng sắt” kêu to:
– Đúng! Đúng! Đúng! Quả nhiên đoán giỏi như thần! Thật khiến người ta
không dám tin… Trong thiên hạ sao lại có việc này chứ?
Rồi ông “miệng sắt” kể:
– Nguyên là tôi chỉ thua tám trăm đồng, thua rồi thì thôi, tôi đang sửa soạn
về thì người bạn ngồi gần ngỏ ý cho tôi vay 80 đồng. Tôi nghĩ thầm: “Mượn 80
đồng này, biết đâu có thề gỡ gạc được!”… Kết quả cũng thua luôn, vừa đúng
880 đồng. Chuyện là như vậy đó!
2. Tiên tri là bịp bọm
Có một thanh niên trẻ không tin việc tiên đoán, bị người nhà lôi đến chỗ
tôi, anh ngồi thu lu trong một góc, căn bản là chẳng muốn hỏi gì. Người nhà
thúc giục, anh la to:
Những kẻ bói toán tiên tri này nọ thảy đều là gạt người, hơi đâu mà tin bọn
thuật sĩ giang hồ chuyên lừa gạt? Tát cả đều là hạng bịp bợm cả!
Tôi thản nhiên bảo anh:
– Trong thế giới này có thật, có giả! Những hạng bịp lừa đúng là có rất nhiều.
Sao anh không chịu dùng trí tuệ, thử động não để phân biệt xem ai giả, ai thật… chứ hả?
Anh đáp:
– Tôi mặc kệ! Dù sao bạn cũng chỉ là kẻ lừa gạt mà thôi!
Tôi bảo: Tôi biết rõ những việc của anh đấy!
– Tôi không tin! – Anh ta thẳng thừng đáp.
Tôi mỉm cười nói: Hôm qua anh bị té xe! Chân phải bị thương chảy máu.
Đúng không?
Anh tròn mắt ngạc nhiên, nói:
– Tôi chưa kể cho bất kỳ ai, ngay cả người thân cũng không hay, chỉ có
mình tôi biết thôi. Bạn làm sao mà rành vậy?
Rồi anh vén quần lên chìa vết thương cho mọi người xem. Chân phải anh
quả nhiên bị thương, máu đã khô.
Những chuyện tiên đoán linh nghiệm tính ra có rất nhiều. Nhưng cũng có
nhiều chuyện không linh. Vì sao lại không linh? Xin hãy nghe tôi kể:
3. Quan lớn họ Đặng
Có một quan lớn họ Đặng muốn ra ứng cử Bộ trưởng. Còn có ba người nữa
(họ Triệu, Trần, Lương) cùng tranh chức này…
Ông Đặng hỏi tôi:
– Ta có thể đắc cử Bộ trưởng chăng?
Tôi đáp:
– Có thể!
Được khoảng nửa năm, vị đắc cử chức Bộ trưởng không phải họ Đặng, mà
là họ Trần, ông Đặng nổi giận, tìm đến chất vấn tôi, trách vì sao ban sơ nói là
ông có thể làm Bộ trưởng nhưng tại sao nay lại không đúng?
– Anh bói toán kiểu gì thế? Căn bản là có linh hay không hả? Chẳng phải
là đang lừa người hay sao? Anh giải thích xem? ông họ Đặng cáu kỉnh nói.
Tôi đỏ mặt tía tai, không đáp được lời nào.
Ông Đặng lại hỏi:
– Chẳng phải anh từng tiên đoán là tôi… “được” hay sao? Thế này là thế
nào?
Tôi đành đáp:
– Thực sự là lúc trước tôi nghe “Thần Phúc Lộc” xác nhận vậy, ông ta bảo
sao thì tôi truyền đạt y như thế!…
– “Thần Phúc Lộc” ư? Vậy “Thần Phúc Lộc” ở đâu?
– “Thần Phúc Lộc” là vô hình! ông chuyên coi về phúc lộc của con người!
Tôi thấy và giao tiếp được, nhưng ông thì không thề.,.
– Đúng là nói bá xàm bá láp!
Ông Đặng vừa miệt thị vừa lộ vẻ bất mãn cực độ.
Ngay lúc tôi bị người chất vấn mắng như thế, bạn có thể tưởng tượng ra
“thảm cảnh” này: Khi đó tôi cực kỳ lúng túng, hoàn toàn mất tinh thần, chỉ biết
im lặng ngó lên không, kêu trời một mình…Nhưng bỗng một luồng sáng chiếu
vào mắt tôi, “Thần Phúc Lộc” đã xuất hiện, ông nhìn tôi mỉm cười dịu dàng,
viết ra một chữ “DÂM”. Cuối chữ dâm còn ghi ngày, tháng phạm lỗi rất rõ…
Tôi liền bảo họ Đặng:
– Thất cử là do ông phạm giới dâm!
Ông Đặng đáp:
– Không có!
– Đúng ngày… tháng… đó mà!
Ông Đặng quả quyết:
– Không có thực mà!
Tôi ngẩn người, rõ ràng “Thần Phúc Lộc” đã viết chữ “DÂM” còn ghi rõ
mồn một ngày, tháng phạm lỗi, chỉ thị hết sức rõ ràng, sao lại không có được?
Tôi chẳng tin, bèn bảo:
– Ổng nghĩ kỹ lại xem!?
Ông Đặng ngẫm nghĩ, bấm tay tính toán ngày tháng một hồi, cuối cùng
vẫn đáp:
– Không có mà!
Lúc này Thần Phúc Lộc bèn giải thích cho tôi hiểu: “Đặng đúng vào ngày
tháng đó, đã nhìn trộm cô láng giềng tắm”…
Tôi nghe Thần Phúc Lộc kể tội “rình xem khuê nữ tắm”, trong bụng mắc
cười quá mà không dám cười. Tôi bảo Đặng:
– Chẳng phải lỗi tư thông, hành lạc… mà là nhìn trộm… cô láng giềng
tắm!
Ông Đặng vừa nghe, ngây người một lúc, không nói năng gỉ, sau đó xẻn
lẻn cúi đầu bỏ đi!
Theo tôi được biết, tình huống ông Đặng phạm lỗi là thế này: “Đúng ra là
ông Đặng đáng được làm Bộ trưởng, nhưng khoảng mấy tháng trước, có một cô
gái dời đến ở cạnh nhà ông Đặng. Cô này trông rất xinh đẹp, cao ráo mỹ miều.
Ông Đặng thấy vậy đề ý, dòm hoài. Nhà ông Đặng có cửa sổ đối diện với nhà
tắm của cô gái. Ngày, tháng, đó… cô láng giềng vào nhà tắm, quên kéo rèm che
cửa sổ nên bị ông Đặng thấy được… ông bèn đi lấy ống nhòm, cầm lên ngắm cô
từ đầu tới chân, từ chân tới đầu… lòng cực kỳ hưng phấn, miệng cứ hít hà suýt
soa, luôn lầm bẩm, ước ao: Giá như mà được cùng em này qua đêm một lần thì
đúng là không uổng phí cuộc đời! Khi đó ông Đặng mắt nhìn, tâm tưởng, lòng
khởi đầy niệm tà…
Thần Phúc Lộc nói: Mặc dù ông Đặng chưa có hành vi cấu thảnh tội với cô
láng giềng, nhưng lỡ như thấy cổ tắm, là người đàng hoàng thì phải lo mà tránh
đi. Đằng này chẳng những ông Đặng không tránh mà còn cầm viễn vọng kính
lên nhìn, săm soi tỉ mỉ từ đầu tới chân, không những mắt động, tâm động, mà ý
dâm phát khởi mạnh… tuy không dẫn đến hành vi tư thông cùng người nhưng
cũng bị xem như phạm giới dâm! Vì vậy mà bị mất lộc vị! Hãy nhắn ông ta: cần
phải tô bồi đức hạnh, tu sửa khoảng sáu năm nữa, mới có thể ra làm Bộ
trưởng…
4. Ngài Trung tướng
Lần nọ, Trung tướng Lữ cố 10 đến tìm tôi, nói:
– Liên Sư phụ, nghe thầy tiên đoán rất tài, nên hôm nay tôi đến thỉnh ý…
Tôi nhớ hồi đó, cha mẹ tôi có đi hỏi Diệp sư phụ (cũng là vua thần toán, nổi
danh tiên tri không hề sai), nhờ xem vận mệnh cho tôi.
Ông Diệp nói tôi 18 tuổi đậu thủ khoa toàn quốc, sau đó đi lính được tuyển
vào Viện Nghiên cứu, 27 tuổi thì lấy bằng tiến sĩ rồi đi Mỹ ba năm, lấy thêm
được cái bằng tiến sĩ khác nữa. Đến 53 tuổi thì tôi thăng quan, làm Thượng
tướng.
Lữ Cố kể thêm:
– Vị họ Diệp này, không như các thầy khác, ai muốn ông bói vận mệnh
cho, phải trả giá rất cao, lại còn phải xếp hàng, hẹn trước, nếu tùy tiện đến đại
thì ông không thèm xem đâu! Mà người nào mệnh nhỏ ông cũng không xem!
ông Diệp coi cho tôi vô cùng chuẩn xác! Đúng là năm 18 tôi chiếm giải thủ
khoa toàn quốc, còn như đoán năm 27 tôi lấy bằng tiến sĩ, thì bị sai một chút, (vì
phải hai năm sau, tới 29 tuổi tôi mới lấy bằng tiến sĩ). Còn vụ tiên tri tôi qua Mỹ
ba năm, lấy bằng tiến sĩ khác nữa thì đúng chóc! Nhưng ông ta nói tôi 53 tuổi
thăng quan làm Thượng tướng, lại bị sai! Vì hiện nay tôi đã 56 tuổi mà vẫn còn
làm Trung tướng, chưa chạm đến chức Thượng tướng được. Vậy nên, tôi muốn
nhờ Liên sư phụ xem giùm, vì lý do nào mà tôi chưa thăng lên Thượng tướng?
Tôi dùng phương thức bói quẻ xem cho Lữ Cố. Tôi bắt ấn và niệm chú
xong thì Thần Phúc Lộc như vì sao nhỏ hiện ra, lớn dần và tỏa hào quang sáng
chói… Tôi liền hỏi số mệnh cả đời ông Lữ. Thần Phúc Lộc đáp y chang như
thầy Diệp đã đoán.
Tôi thắc mắc:
– Nhưng vì sao ông Lữ lấy bằng tiến sĩ bị chậm mất hai năm?
Thần Phúc Lộc giải thích:
– Lẽ ra ông Lữ có thể lấy bằng đúng như tiên đoán, nhưng hồi tuổi trẻ đó,
ông ta sau một chầu nhậu thì cùng bạn bè dẫn nhau đến kỹ viện mua vui, nghe
bạn bè đốc xúi, ông cũng muốn chứng tỏ mình là tay dũng cảm, chịu chơi, nên
đã ngủ với gái thanh lâu. Vì lỗi này mà công danh bị chậm lại hai năm!
Tôi hỏi:
– Vì sao như thế?
Thần Phúc Lộc nói:
– “Đừng đến gặp kỹ nữ thanh lâu, đừng tựa cổng giai nhân bán sắc”. Phải
biết quân tử luôn yêu quý thân mình, luôn gìn giữ đức hạnh mình sáng trong
như ngọc nên rất sợ, rất kỵ mấy cái chuyện bậy bạ này! ông Lữ do không hiểu
biết, nên cam đọa lạc, tự làm cho phẩm hạnh mình bị tỳ vết, khiến đời bị nhiễm
ô. Bởi cách sống sai lầm nên ông bị phá tài hại thân, tình dục sa đà không những
gây nhiễm bệnh lậu, mà còn chiêu họa lớn…
Thần Phúc Lộc còn giải thích thêm:
– Lấy bằng chậm hai năm, chỉ là trừng phạt nhỏ. Bị nhiễm bệnh độc ắt phải
chết. Lãnh bằng tiến sĩ rồi tiến sĩ nữa… nhưng sau này sẽ thành tiến… tử!
Tôi thụt luỡi hết nói năng. Lại hỏi Thần Phúc Lộc:
– Lữ Cố đúng ra 53 tuổi thăng làm Thượng tướng, nhưng vì sao đến giờ đã
56 tuổi, vẫn còn làm Trung tướng, ông ta chưa được thăng quan là do đâu?
Thần Phúc Lộc im lặng viết ra hai chữ: MẠC THƯ.
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Mạc Thư? – Là ý gì vậy?
Thần Phúc Lộc đáp:
– Là tên người!
– Người này có liên hệ với ông Lữ ư?
– Tất nhiên!
Thần Phúc Lộc nói:
– Số mệnh Lữ cố vốn rất tốt, ông là bậc kỳ tài trong thế gian, văn võ kiêm
ưu. Nhưng đáng tiếc thời trai trẻ phạm lỗi ngủ với kỹ nữ đã khiến công danh bị
chậm lại hai năm, đây chỉ là trừng phạt nhỏ thôi! Sau thời trung niên, ông lại
không biết hối lỗi sửa đổi, lại khởi tâm tà, ưa nam sắc: sinh tâm đồng tính luyến
ái cùng một nam nhân tên Mạc Thư. Người này tuấn tú tài hoa, khôi ngô phong
nhã, là thuộc hạ dưới quyền ông! Lữ Cố ở chung với Mạc Thư tính đến nay đã
tám năm. Phạm lỗi này, hắn còn giữ được chức quan Trung tướng là may lắm
rồi, há có thể mơ làm Thượng tướng được ư? Hắn chỉ biết ham cầu lộc vị cho
mình, hoàn toàn chẳng hiểu rõ nghiệt chướng mình đang tạo! Phải biết là người
có phúc nhiều mà phạm dâm tà thì bị giảm quyền, lộc, còn người phúc ít không
có lộc, quyền để sạt thì bị giảm thọ…
Tôi hỏi:
– Thế… tương lai Lữ Cố ra sao?
– Sẽ ứng vào con cháu hắn!
– Như vậy nghĩa là sao?
– Bị tuyệt tự, chết yểu! Thần Phúc Lộc đáp.
– Nhưng ai làm nấy chịu, vì sao con cháu phải gánh?
– Đây là đồng nghiệp chiêu cảm. Cha tích phúc cũng bồi thêm cho mình và
con mà!
Tôi nghe xong rất kinh hãi.
Trước tiên tôi chỉ kể cho Lữ cố nghe lý do vì sao ông lấy bằng bị chậm hai
năm.
Lữ Cố nói:
– Có việc này. Hồi trẻ chơi với bạn bè, bị họ rủ rê, nên cùng đi mua vui.
Không ngờ bị chiêu hậu quả xấu như vậy, đúng là ngoài sức tưởng!
Tôi lại giải thích vì sao ông không thể làm Thượng tướng. Tôi viết lý do
bằng hai chữ “Mạc Thư”. Ông vừa xem qua, liền cúi đầu im lặng, không nói gỉ.
Tôi hỏi:
– Có việc này chăng?
Ông gật đầu đáp:
– Có!
Rồi Lữ Cố đứng dậy bảo tôi:
– Liên Sinh, ông quả là vua tiên tri, đoán việc như thần! Cuối cùng thì tôi
cũng minh bạch, số mệnh con người tuy được định sẵn, nhưng có thể biến đổi!
Biến tới đổi lui, tất cả đều do tâm tạo ra thôi!
– Nói rất hay! Hy vọng ông tự hiểu, từ nay lo sửa mình cho tốt để tránh
không bị quả báo xấu!
Lúc Lữ Cố đi, tôi đưa ông một tờ giấy ghi mấy câu nhắc nhở:
Phu thê nam nữ ở chung
Đó là đúng lẽ – chẳng dung sai lầm!
Hạnh tà chiêu hại sâu thâm…
Ta người đều tổn, mất luôn lộc quyển
Tử tôn bị tuyệt – đã phiền
Tiền tài táng thất, muôn niên kho sầu
Dừng chân tỉnh giác mau mau
Tránh cho con trẻ lâm vào nạn tai
Làm người nên sống thẳng ngay
Báo ứng nhân quả không sai, rõ ràng!
Sau đó không bao lâu thì đứa con trai duy nhất của Lữ cố bị xe tông chết.
Phần ông cũng bị thảm nạn, đúng là tuyệt tự như đã đoán!
5. Giám đốc Viên Mậu
Viên Mậu là giám đốc một xưởng kim loại, hồi xưa khi ông đến hỏi số
mệnh, Thần Phúc Lộc đáp:
– Mười lăm năm sau ông sẽ thành đại phú thương.
Kết quả, hơn mười năm sau, Viên Mậu làm ăn thua lỗ phải đóng cửa, do
vay vốn quá nhiều, nợ nần chồng chất, ông phải bôn đào ra nước ngoài trốn nợ.
Từ đó lưu vong sống tha hương, chẳng thề trở về nước.
Viên Mậu ở ngoại quốc rất gian khổ, ông buôn bán nhỏ, thu nhập rất ít,
phải xin làm thợ xây dựng, vốn từng là giám đốc hãng xưởng, nay phải bò lên
tuột xuống trên mái nhà người, do không giỏi tay nghề, nên bị đuổi việc. Viên
Mậu bèn xin làm công trong nhà bếp, sống tạm qua ngày.
Sau đó Viên Mậu hay tin tôi đã định cư nơi hải ngoại, bèn đi theo xe hàng
đến tìm tôi. Ông ở trên xe hàng lắc lư suốt ba ngày hai đêm mới tới chỗ tôi.
Buổi sáng gặp ông, tôi giật nẩy mình. Viên Mậu ngày xưa, vận âu phục
sang trọng, đầu chải láng mướt, ra khỏi nhà ngồi xe hơi sáng bóng, có tài xế
cùng bí thư theo hộ tống… Nhưng Viên Mậu bây giờ, đầu muối tiêu, mặt đầy
nếp nhăn, dầu dãi phong trần, lếch thếch lôi thôi, dáng khắc khổ, bộ dạng chán
chường thất chí, thiểu não đến tội nghiệp…
Tôi mời ông vào nhà, rót trà mời, đãi điểm tâm, ngó bộ ông chưa ăn gì.
Viên Mậu hỏi:
– Ông nói tôi 15 năm sau sẽ làm đại phú gia, là thời điểm này phải không?
– Thế đến giờ đã bao nhiêu năm rồi?
Viên Mậu đáp:
– Vừa tròn 15 lăm nè!
Rồi ông chỉ trích thêm:
– Rõ ràng là nói không đúng, đoán chẳng linh gì ráo!…
– Tôi… (cứng họng, nói chẳng thành lời).
Mặt Viên Mậu lộ vẻ uất ức khó chịu, hỏi:
– Tại sao bói không đúng, nói không linh như vậy hả?
– Đó là…
Viên Mậu kể lể:
– Hồi xưa, thuở tôi còn làm giám đốc huy hoàng, cũng từng mời ông đến
hãng tôi xem phong thủy, thiết kế, chỉnh sửa mọi chỗ tốt y như ông dạy… cũng
từng nhờ ông xem số cho, ông đã khẳng định là 15 năm sau tôi nhất định đại
phát tài, đạt đến thành công tuyệt đỉnh, ở mức tối cao trong cuộc đời. Đến bây
giờ là đúng 15 năm, chẳng thấy gì ráo, ngược lại còn thê thảm hơn! Ông trả lời
sao đây hả??
-Tôi… (toát mồ hôi đầy mình)…
Viên Mậu nói:
– Hiện giờ tôi cùng đường rồi, ông bảo tôi phải làm sao đây?
Để tôi xem lại cho ông thử nha?…
– Đoán, xem, nữa hả?… Có xem ra cái quái gì đâu? Viên Mậu bốc hỏa nói.
Tôi nhắm mắt lại… đột nhiên nhìn thấy Thần Phúc Lộc, mỗi tay dắt một
đứa nhỏ…
Tôi hỏi: Đứa nhỏ này là ai?
Thần Phúc Lộc đáp:
– Là con Viên Mậu hết đấy!
– A! Tôi hiểu rồi, Viên Mậu suốt hơn mười năm nay, sát sinh, phá thai…
cho nên mới có hai vong nhi nảy.
Thế là tôi la lên:
– Viên Mậu, ông phạm tội sát sinh, người tình của ông phá hai đứa trẻ…
Viên Mậu đáp:
– Đúng vậy! Nhưng tội phá thai có nặng đến như vậy không hả?
Thần Phúc Lộc lại hiển thị, lắc đầu nhìn tôi, ông đưa tay chỉ lên hư không,
trên không hiện ra một am thất, có một nữ tu xinh đẹp yêu kiều bước ra, tay dắt
hai đứa bé…
Ngay đó tôi hoảng kinh (vì hiểu hết nguyên nhân)…
Tôi nói:
– Viên Mậu! ông gieo nhân đoản thọ, phạm đại tội làm ô nhục tu sĩ. Đây là
lý do ông bị sạt phúc, lộc và sa vào vận mạt cùng cực! Hai đứa bé là của cô đó
sinh ra, đúng không?
Lúc này Viên Mậu mặt mảy xanh lét, xuất mồ hôi đầy mình! ông ấp úng:
– Nhưng… vị nữ tu đó cũng thích tôi mà!
– Trời đất ơi! – Tôi thở dài – ông phải biết đây là điều đại cấm kỵ! Trong
các tu viện đều có giới luật, có thần Hộ pháp… các tu sĩ là những vị đã phát
nguyện lìa tục, sống đời tu hành thanh tịnh, nếu như ông đến quyến rũ tu sĩ, tội
ấy tăng thêm một bậc. Là do ông hành động không kiểm soát, dám khởi tà dục
với nữ tu đến độ có hai con, còn cho phá giết chúng… Tội này lớn nặng như thế
nào, ông lâm vào đường cùng như hiện nay, chính là do ông tự chuốc lấy đó!
– Đúng vậy ư?
– Tất nhiên rồi! – Tôi đáp.
– Vậy tôi phải làm sao?
– Phải phát thệ nghiêm trì giới cấm của Phật, nguyện từ nay sửa lỗi đổi
mới, ông nên phát lộ lỗi mình ra hết trước Phật, thành tâm lạy sám hối thật
nhiều… và từ nay trở đi mỗi khởi tâm động niệm, phải cẩn thận răn dè, thề hoàn
toàn không phạm đến tà dâm nữa. Phải vĩnh viễn đoạn tận cội rễ gốc tội, hành
xử luôn quang minh chính đại và thật sự bước vào con đường tu sửa đàng
hoàng. Không chỉ có thế, sau này trong tâm phải luôn giữ niệm thiện, lúc nào
cũng phải (dùng miệng hoặc viết ra) khuyên người thế tục chớ phạm tà dâm và
tuyệt đối không được khởi ý tà với các tu sĩ. Kinh Phật dạy: “Người giữ giới
không tà dâm, ngũ phúc tăng, không bị đọa vào ba nẻo ác”… ông phải nỗ
lực sám hối, ăn chay trường, siêng tụng kinh, hành thiện… mới mong cứu
chuộc và dứt trừ tội ác. Riêng đối với các tu sĩ phải hết lòng ủng hộ, hỗ trợ họ
giữ gìn hạnh trinh khiết thanh tịnh. Bởi mục đích của người tu là đạt đạo, liễu
sinh thoát tử, trong “Bốn điều răn về hạnh thanh tịnh” trong kinh Lăng Nghiêm,
Phật đã đưa ra lời giáo huấn rất rõ ràng cho các tu sĩ: “Nhất định phải cắt đứt,
loại trừ tâm dâm!” Đây là điều kiện tất yếu đầu tiên của người tu, tâm dâm dứt
khoát không được lưu giữ. Vì nếu còn nuôi dưỡng tâm này thì ắt sẽ bị lạc vào
đường ma. Nếu ông hay bất kỳ ai khởi tâm tà muốn quấy phá tu sĩ, thì đó là là
ma hạnh, quả báo sau khi chết đi sẽ cực kỳ thảm khốc…
Viên Mậu nghe xong, hứa sẽ làm theo. Tôi tặng ông mấy câu thơ cảnh
giác:
Người đã tu hành xuất thế
Nào dung vui hưởng ái tình
Phá hoại giới hạnh người tu
Chẳng để Phật gia thanh tịnh
Mắt thần nhìn rõ tột cùng
Nam nữ lén lút tư tình
Ác báo kinh hoàng thảm khốc!
Man mau tu sửa, dứt sai!
Tôi tiễn Viên Mậu đi, tặng ông hai ngàn USD làm vốn, hy vọng ông từ đây
quyết tâm tu, vĩnh viễn sửa lỗi, đổi mới. Chuyện của Viên Mậu làm tôi nhớ đến
bộ phim “Những con chim ẩn mình chờ chết” kể về mối tình của vị Linh mục
chân tu cùng một thiếu nữ, cô này đối với Linh mục luôn khởi dục niệm và có
tâm muốn chinh phục…
Hiện nay các phim ảnh, sách truyện, các dạng truyền thông rất khoái rao
truyền những mối tình đạo-đời ngang trái không thành và cho đó là diễm tình,
rất ưa trình chiếu, tải đăng, quảng bá… bất kể chuyện có thực hay không, đây là
việc thương phong bại tục, đáng thẹn cho việc tu hành… làm vậy rất có hại cho
phong khí xã hội…
Người tu nếu như phạm dâm, tính theo nhân quả, phải hiểu là trả quả rất
thảm khốc, đáng sợ. Vì đã hiểu pháp mà còn phạm.
Riêng đối với người đời, trong kinh Phật nói: “Người tạo dâm nghiệp, sẽ
bị báo ứng, vợ (chồng) không chung thủy, đoạn tử tuyệt tôn, chết rồi đọa
tam ác đạo, thành súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục, trăm ngàn vạn kiếp, không
dễ thoát ra, chẳng được làm người nữa”… Lời này chẳng phải là hù dọa, mà
hoàn toàn có thật!
Chẳng nói chi đến quả báo địa ngục xa xôi, chỉ tả về hoa báo thôi, thì ngay
hiện đời người phạm giới dâm, phải mất địa vị, bại hoại danh dự, tiêu tan tài
sản! Người háo dâm, sẽ bị nhiều bịnh, dễ già suy, không trường thọ, bị xã hội
thóa mạ, oán thù kết sâu, cuối cùng thân bại danh liệt!
Tôi chợt nghĩ đến các phụ nữ, nam nhân đi quyến rũ các tu sĩ và mối tương
giao lộn xộn không lành giữa những người trong đạo hoặc giữa đạo và đời.
Những chuyện tình không nên, không được phép… nhưng chẳng phải là không
có. (Đương nhiên các tu sĩ là kẻ chưa đắc đạo, là người phàm, không phải thánh,
ai mà không có lỗi?) Nhưng xin nhắc các vị: Nếu đã phát tâm tu, thân là
người xuất gia thì hãy dốc sức giữ giới như giữ mạng, phải hiểu rõ lòng
dâm mang đến quả báo thảm khốc khôn lường, lỗi này tuyệt đối không nên
xem thường, không thể coi là trò đùa, bỡn chơi!
Xin hãy ghi nhớ các câu chuyện thực tôi đã kể ra mà đề cao cảnh giác. Chư
vị phải thường sám hối lỗi lầm, tinh tấn tu, nghiêm trì giới luật để cứu chuộc
niệm sai, thì tội kia mới có thể đoạn trừ.
Giới dâm là một trong bốn giới trọng của Phật, các bậc thánh nhân, hiền
nhân đều sớm đã nhận ra thống khổ của dâm, nên mới từ bỏ khoái lạc thế tục để
đạt đến cực lạc thanh tịnh.
Đối với sách thiện cùng những kinh điển có ích cho nhân tâm thế đạo, cần
nên tuyên dương ủng hộ, rộng truyền trong đời. Phải hiểu rõ đuổi theo dục lạc
thể xác là vô ích, nếu phóng túng dâm dục sẽ đọa vào thống khổ tận cùng. Quý
vị chớ nên đùa bỡn lao theo, cũng đừng mê cuồng ca ngợi…
Giữ tâm hạnh trong sáng là góp phần giúp xã hội thiện lành, bình an…
phong khí nếu giữ được tốt, thì lòng người sẽ thuần hậu. Mọi việc hãy đem thân
làm gương. Xin giữ mình trinh khiết, phẩm hạnh sáng trong như ngọc! Những
việc có hại cho thân tâm tuyệt đối không làm. Họa hại khủng khiếp không gì
bằng dâm uế. Chẳng chứa niệm tà chính là tu thân!
-Liên Sinh
-Trích báo ứng hiện đời 5
nếu là nợ ái tình kiếp trước thì sao ạ? phải chăng kiếp này tránh cũng sẽ gặp lại?
cảm thấy bản thân như nợ hay có duyên kiếp trước với 1 người vậy ạ, tránh càng thêm tệ hại. nên giờ không biết làm sao, phải chăng là không thể tránh?
cám ơn phúc đáp trên ạ.
Một số trường hợp ở Việt Nam niệm Phật 2 – 3 năm biết trước ngày giờ vãng sanh Cực Lạc, qua lời giảng của thầy Thích Trí Huệ và sư cô Thích Nữ Như Lan (tài liệu có kèm theo Video):
https://docs.google.com/document/d/1WhfDtJcul7WOi28VNGKyo7lens8xf-_rhZCh1SZsveg/edit?usp=sharing