Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,Vô duyên đối diện bất tương phùng. Âu đó cũng là sự thường, để mọi người đến được với nhau, để mọi sự đến được với mọi sự và người người hữu duyên với mọi sự. Giống như câu chuyện tôi sắp kể dưới đây,đều bắt đầu từ duyên.
Mỗi buổi sáng ngày Tết nguyên đán, có một vị khách viễn xứ về thăm quê nhà. Vị khách đã đến chùa Kim Liên (Nghi Tàm, Hà Nội) lễ Phật, vãn cảnh chùa. Trong sân chùa, một bé trai nhỏ đang ngồi trên chiếc xe bé xinh chơi cùng mẹ như để hưởng được phúc ấm đầu năm. Bỗng đâu, một bé gái cùng đi lễ với gia đình, bước vào cửa chùa. Thấy có em bé, cô bé chạy ùa tới rồi đẩy chiếc xe nôi chạy chơi quanh sân chùa. Trong sáng, hồn nhiên như những thiên thần, chúng vui đùa với nhau như thể đã thân từ nhiều năm trước. Đó chẳng là duyên sao? Vị khách thấy cảnh đó bất chợt thốt lên: “Hai đứa bé này thật có duyên với nhau. Không biết sau này chúng có gặp lại nhau không nhỉ?”.
Nghe thấy vậy, bỗng tôi nhớ về câu chuyện cách đây hơn 30 năm, khi tôi còn rất trẻ. Năm đó tôi mới chừng đôi mươi.
Phải nói thêm rằng, từ nhỏ tôi cũng đã có chút nhân duyên với Đạo Phật, thường xuyên được đi chùa với bà ngoại, theo bà đi làm những việc công đức nhà chùa, ngồi tụng kinh cùng bà….Về duyên, thì như vậy tôi cũng đã bắt đầu được tạo nhân đạo Phật trong tâm trí từ ngày ấy. Thế rồi, khi đã có chút nhận thức, có chút lý lẽ trong đầu, mọi chuyện đã không còn đơn giản. Cuộc sống thực tế khách quan đã tác động tới trực giác của tôi, khiến nhiều thắc mắc về Đạo phật nảy sinh.
Nếu chẳng phải duyên, thì sẽ chẳng có sự trở lại của người thứ hai để “dẫn dắt” tôi đến với Đạo Phật, điều mà cho đến hôm nay, sau 31 năm tôi mới nhận ra. Dạo đó, sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, tôi cùng với bố vào TP.Hồ chí Minh (ngày ấy vẫn còn mang tên Sài gòn) thăm các bác (anh ruột của bố). Trong số các anh chị em, có một người anh họ, người mà tôi luôn yêu quí và kính trọng, đã khai tâm cho tôi ít nhiều về Đạo Phật. Ông đã nghiên cứu, thực hành Đạo Phật và Thiền nhiều năm, nên kiến thức thừa đủ để giải thích cho đứa em mới “nứt mắt” như tôi. Và câu chuyện của anh em tôi với Đạo Phật bắt đầu từ đó.
Bố tôi, xa gia đình bên nội đã lâu, còn tôi lần đầu tiên gặp họ, đáng lẽ có khối chuyện để nói với nhau, nhưng quả thực, tôi không biết từ đâu khiến câu chuyện lại dẫn anh em tôi đến Thiền và Đạo Phật. . . Anh tôi nói rằng, Đạo Phật là giúp cho con người ta thoát khỏi mọi nỗi khổ. Ông giải thích cho tôi mọi điều. Nào là nhân – quả, nào là duyên sinh, luân hồi… ông còn khuyên tôi, nếu có ai đó không tốt với mình, có thể mình không giao thiệp với họ nữa, mà lòng không thù hận gì, khi ấy mình sẽ thấy thanh thản vô cùng. . . Rồi anh tôi nói rằng, con người ta vì cảm nhận được cái ngon, cái đẹp mới đem lòng mê đắm và từ đó mới sinh lòng tham muốn chiếm hữu thành của mình, thế mới có giành giật, đánh giết lẫn nhau để mà chiếm hữu, mới sinh lòng căm ghét, thù hận… vân vân. Nếu bây giờ mình thấy đẹp nhưng chẳng màng, thấy ngon chẳng thèm. . . , thì đâu cần phải tranh giành làm chi. Khi đó làm gì có chiến tranh, như thế sẽ sống thoải mái, nhẹ nhàng sung sướng. Sống ở cuộc đời mà tựa Niết bàn đó. Thế nên Đức Thế Tôn mới dạy: Không tận diệt năm uẩn (là sắc, thụ, tưởng, hành, thức) sẽ không đoạn tận được khổ đau.
Tôi đã không cho là như vậy và thắc mắc: Đã không chơi với người ta, có nghĩa là mình thù hận rồi còn gì, làm sao lại nói là không. Và rằng người ta không tốt với mình, hà cớ gì mình cứ phải nhịn, phải tốt với họ; Hay như phàm đã là con người thì phải có cảm xúc; Phải có yêu, có ghét, có tham vọng và phấn đấu . . . Rất nhiều thắc mắc nảy sinh đối lập với những gì anh tôi đã giải thích. Ngày đó tôi đã khẳng khái nói với ông rằng: Em thấy đạo Phật không tích cực chỉ toàn khuyên con người ta sống thụ động mà thôi. Khi đó ông nói: chừng nào cô thấy không còn “thắc mắc nữa, và cô nhận ra, tin tưởng rằng đạo Phật hoàn toàn đúng. Ấy là cô đã theo được Đạo Phật rồi đó.
Nghe anh tôi nói vậy, nhưng tôi chẳng để tâm. Và dẫu vẫn năng đi chùa với bà,với mẹ, nhưng để nhất tâm đến với Phật thì quả là chưa thể.
Thời gian thấm thoắt quan đi. Khi mái tóc đã điểm sương, và cuộc đời đã cho tôi thấy nhiều điều hơn, giao du rộng hơn và đặc biệt thực tế khách quan cũng được đập vào trực giác tôi nhiều mầu sắc, nhiều hoàn cảnh hơn…thì tôi đã nhận ra rằng anh tôi nói đúng.
Cuộc đời thật khó dự đoán. Tôi chợt nhớ tới một câu hát của Jay Livingston and Ray Evans: “Que sera sera? Que’ sera’ sera’? What ever will be, will be. The futures not ours to see…” – ( lời dịch) Biết ra sao ngày sau? Đời luyến lưu vui cười, khổ đau…Vì sắc duyên là sóng bể dâu… Nào ai biết ngay sau”..
Tôi đã hiểu ra nhiều. Theo giáo pháp của Đức Phật, thì con người ta sống ở đời tất thảy đều là nhân duyên. Và như vậy, là trong mỗi chúng ta, ai ai cũng đều hội tụ 12 nhân duyên: Vô Minh, Hành, Thức, Danh sắc, Lục nhập, Xúc, Thụ, Ái, Thủ, Hữu, Sinh, Lão và cuối cùng là Tử. Chiêm nghiệm từ câu chuyện của mình, tôi đã cảm nhận được điều đó.
Ví như cái duyên đã dẫn tôi sớm đến với Đạo Phật. Song vì Vô minh, nên đã chẳng nhận ra cái đúng của Đạo là vị tha, là xả, mà chỉ thấy cái dở của đời là chấp ngã, nên trong lòng luôn thấy bức xúc, bực bội. Thấy người ta không công bằng với mình thì đem lòng oán hận; thấy mình không được may mắn như người ta thì lấy làm phiền não; Luôn tự phụ, cho mình là giỏi hơn người nên đem lòng khinh miệt…
Từ sự Vô minh ấy mà hành không thuận, tạo nên ác nghiệp cho mình. Bởi luôn cảm thấy bất bình, cộng với bản tính cương trực, nên lời ăn tiếng nói không biết dung hoà. Kết quả là suốt một thời gian dài làm việc trong một cơ quan, tôi đã không được xem là người tiến bộ và không được hưởng những gì đáng lẽ mình được hưởng. Nhưng rồi mọi chuyện đã qua đi. Một cơ may, và cũng lại là nhân duyên đưa tôi sang một bước ngoặt khác trong cuộc đời. Đó là thời điểm tôi chuyển nghề. Tôi đã tưởng mình nằm mơ khi sang làm công việc mới, công việc mà suốt một thời trẻ tôi ngưỡng vọng, ao ước. Đến bây giờ tôi mới lý giải được vì sao tôi gặp được cơ duyên đó, âu cũng là nhân – quả mà thôi. Thân thiện, cư xử tốt với mọi người, đến khi mình cần, sẽ có người giúp đỡ.
Ở công việc mới, tôi có nhiều điều kiện đi đây, đi đó, học hỏi nhiều, mắt thấy tai nghe cũng lắm. “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” là thế. Thêm nữa, mỗi độ tuổi, con người ta cũng có những thay đổi, nhận thức cũng khác, và dần dần tôi đã bớt sân hận, bớt đòi hỏi và đã biết thoả hiệp với cuộc đời… Có thể, vì đã nhận thức được lẽ đó, mà cuộc sống của tôi thật vui vẻ, thoải mái và cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Và rồi mỗi ngày, duyên đến với Đạo Phật như càng gần với tôi, được lân mẫn với các vị tăng, ni để trao đổi, học hỏi; gặp gỡ nhiều Phật tử, được giới thiệu, thậm chí có cư sỹ còn tặng những cuốn sách quí về Đạo Phật… Đọc, chiêm nghiệm đã giúp tôi nhìn nhận lại mình rõ ràng hơn.
Cuộc sống thật khó khăn. Chẳng thể ngày một ngày hai mà đến được với Đạo Phật, chẳng phải đã đến rồi mà theo được. Theo rồi chưa chắc đã giác ngộ được …Tất thảy còn phải do duyên nghiệp mà nên. Ấy mới cần phải tu hành, và quan trọng hơn cả phải nhất tâm tin tưởng con đường mình chọn là đúng đắn, tin tưởng rằng, con đường ấy dẫu “xa” hay “gần” thì kiên trì sẽ tới đích. Đó chính là điều tôi nhận ra sau 30 năm, kể từ ngày hai anh em tôi trò chuyện với nhau về Đạo Phật.
Giờ đây, dẫu tôi chưa hiểu Đạo Phật bao nhiêu, và càng chưa tu tập được gì nhiều, bởi cuộc sống còn quá nhiều gian truân buộc mình phải đối mặt. Song, có một điều tôi đã thấy rất rõ ràng, trong cuộc sống hàng ngày, càng xả được nhiều, mình càng thanh thản và thấy cuộc sống có nhiều ý nghĩa.
Thích Châu Triêm
Thân mến ít dòng gửi Thích Châu Triêm,
Đọc những lời chia sẽ của em,tôi cảm dộng nhiều về những diều trải nghiệm của em và đã dến với Phật Pháp, có được nhân duyên đưa đến như vậy, em cố một lòng gìn giữ chánh niêm nhé. Tạm biệt em và chúc em sức khỏe ,tinh tấn nhiều.
Ps# không biết em bao nhiêu tuổi ,nhưng tôi tự cho mình là lớn tuổi hơn em ,nên xưng hô như vậy ,em vui nhé.
Liên Hoa
A Di Đà Phật.
Con đây xin chia sẻ câu chuyện của bản thân.
Năm nay con 20 tuổi nhưng việc biết đến và tin vào Phật Giáo thì đã từ rất lâu rồi. Từ ngày bé tí xíu, tầm 6,7 tuổi, con đã luôn thích lên chùa ( dù bố mẹ không hay dắt vào sợ lại nghịch phá), nhất là vào dịp lễ, và bây giờ vẫn vậy. Đối với con, chùa chiền là 1 nơi gì đó linh thiêng và để bắt gặp những khoảnh khắc sống thật của bản thân.
Năm ngoái, con có một giấc mơ rất kỳ lạ. Con mơ thấy hành lang nhà mình bỗng dài ra. Ở phía cuối hành lang ấy là một bức tượng Phật Tổ khổng lồ, bằng vàng và phát sáng. Con quay lưng lại thì thấy một người phụ nữ to béo, hai tay bê hai trái dưa hấu, bổ ra đưa con một nửa. Định ăn thì bỗng dưng con thấy hình ảnh cô hàng xóm ngồi đó, bảo: ” Đồ gì trong mơ là không được ăn.” Thế là con quyết định đập nửa trái dưa hấu trên tay. Bỗng dưng nhìn lại thấy tượng Phật hoá đá xanh. Và khuôn mặt người đàn bà kia, không bao giờ quên được.
Cách đây chỉ độ mấy ngày, con vô tình nhìn thấy tranh của Phật Di Lặc. Chợt nhận ra, khuôn mặt Phật trong tranh giống hệt khuôn mặt người đàn bà trong mơ 1 năm về trước.
Và cách đó không lâu, con lại mơ một giấc mơ kì lạ khác. Đó là cảnh đến trường. Nhưng ngôi truờng đã trở thành một cái đình. Bạn bè con đều ở đó, thì đột nhiên thấy một người bé nhỏ, đầu trọc, cầm gậy chống, nhìn như một nhi đồng. Con chạy ra bắt chuyện thì người này mới bảo với con là:” Ta tha lỗi cho nhà ngươi lần này.” Rồi chạm tay xuống đất. Bỗng dưng đất chỗ người ấy và con đứng nhô cao, mọc lên như núi.
Việc xem tử vi, xem tướng hay đọc lá số cũng là những sở thích, đã tự nhiên đến từ rất lâu.
Con tự thấy bản thân cũng có chút ít duyên với phật pháp.
Vậy theo thấy, con có thực sự có duyên với phật? Và những giấc mơ kia, có ý nghĩa gì vậy?
Con xin chân thành cảm ơn thầy.
A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật,
Con rất có duyên với Phật, ko chỉ đời này mà nhiều kiếp trước đã từng học Phật rồi. Nếu ko thì con ko thể biết đến Phật pháp, đi chùa từ nhỏ. Hơn nữa nay lại còn biết đến website duongvecoitinh, tức là có duyên với Phật rất lớn, đặc biệt là có duyên với A Di Đà Phật và pháp môn niệm Phật, sau này con sẽ là 1 hành giả niệm Phật, nhất định là như vậy.
Những giấc mơ nó đến rồi đi, con chẳng nên bận lòng, vì càng bận lòng thì…càng bế tắc. Vì ko ai sống trong mơ mà được hạnh phúc cả, chỉ có an trú trong hiện tại mới có thể quay về với chính bổn tâm của mình mà thôi.
Hiện tại con nên tập trung vào sự học và hiếu kính với Ông Bà, Cha Mẹ. Vì đó chính là con đang cắm cái gốc cho chính hạnh phúc của đời mình và muôn kiếp sau ngay từ trong Tâm Hiếu Kính, là cội đức của tất cả việc thiện lành ở thế gian này. Chỗ này con phải để tâm đến nhiều mới được.
Thời gian rảnh con nên nghe thêm “Hạnh Phúc Nhân Sanh”- Đệ Tử Quy:
https://www.youtube.com/watch?v=JI073oHrX_w&list=PLFp-TCPxl7gs9LBdfqOEK-vprdJZKQWIO
Nên nghe nhiều thì con sẽ hiểu được Hạnh Phúc Chân Thật là từ đâu.
Ngoài ra, con cũng nên thường đọc cuốn Làm Chủ Vận Mệnh:
http://phapamgiaithoat.com/ebook/Lam-Chu-Van-Menh-TT-Thich-Minh-Quang-Dich.pdf
Thì con sẽ chẳng cần phải đi xem tử vi hay tướng số gì cả, vì khi đó con đã biết tự mình làm thế nào làm chủ được vận mạng của mình. Con đã vượt lên địa vị của 1 phàm phu bình thường, bước vào hàng vĩ nhân. Vì chỉ có người làm chủ được vận mạng của mình thì mới gọi là vĩ nhân, vĩ nhân là 1 con người làm được sự việc vĩ đại, nhân cách vĩ đại, đó chính là có thể làm chủ đời mình, và biết cách làm lợi ích cho chúng sanh, họ ko cầu danh mà cũng được người đời vinh danh, gọi là “Đức Hạnh Cao Danh Tự Cao” vậy.
Con nên ngay đó mà thiết lập cho mình 1 giấc mơ, 1 mục tiêu lớn, là thành thánh nhân, hiền nhân chứ chẳng chịu sống cam chịu và mơ mộng như 1 phàm phu nữa. Phàm phu thì có mơ mộng hão huyền, còn thánh nhân thì Thật Làm.
Hi vọng tâm con có thể bừng sáng hơn với những hoài bão lớn lao, trước tự hoàn thiện chính mình, sau lại tùy duyên giúp đỡ chúng sanh giác ngộ.
Nam Mô A Di Đà Phật.
con cung học theo phật và biết mình có duyên nợ gì đó với 1 người khá nặng, nhưng con lại muốn tránh nó, làm trái với nhân duyên rồi sẽ ra sao thưa thầy