Một pháp nhân quả chính là lò luyện lớn để nung phàm, luyện thánh của thánh nhân thế gian, xuất thế gian. Nếu lúc ban đầu chẳng hiểu rõ nhân quả thì sau khi đã thông Tông, thông Giáo, sẽ rất có thể bị lầm lẫn nhân quả. Ðã lầm nhân quả, đọa lạc ắt sẽ có phần, không cách gì siêu thăng. Ðừng bảo lý này thiển cận rồi coi thường! Đức Như Lai đã thành Chánh Giác, chúng sanh đọa lạc tam đồ đều chẳng ra ngoài nhân quả.
Nhưng tâm lượng của phàm phu hẹp nhỏ, có lẽ không lãnh hội được những lẽ nhân quả lớn lao đã nói trong kinh. Hãy dùng những điều thiển cận trong thế gian để làm phương tiện lãnh hội những điều thù thắng ấy. Chẳng hạn như đối với bài Âm Chất Văn của Văn Xương Ðế Quân, sách Thái Thượng Cảm Ứng v.v… xin hãy đọc kỹ, suy xét tường tận, làm theo, thì ai nấy đều là lương dân, người người đều có thể liễu sanh thoát tử.
Ấn Quang Đại Sư
Chử TU, là do chử T và chử U ghép lại;
chử T tượng trưng cho Trí huệ, trong sáng, thanh tịnh, trong suốt thuộc về DƯƠNG.
chử U là tượng trưng cho U minh, U tối, U mụi thuộc về ÂM, vậy lời giảng của Hòa thượng đã đạt tới cân bằng âm dương của người tu. cân bằng âm dương mới đặng thánh thai ra đời, có thánh thai mới hiểu được nhân quả, còn người chưa biết nhân quả nên còn giền nhân quả
Cho con xin hỏi con có nợ bà ngoại con một số tiền nhưng chưa kịp trả nhưng không may bà ngoại con lại mất rồi. Giờ nếu con có tiền muốn trả lại bà ngoại con thì con phải làm như thế nào ? Con phải trả bằng tiền loại nào ? hic. Adidaphat, xin cho con một lời chỉ dẫn ạ !
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào các liên hữu các bạn đồng tu và bạn Trần Thị Hồng Phương
Ở dương gian thì xài tiền nhưng khi đã lìa bỏ dương gian rồi thì không xài tiền nữa mà xài phước.Vậy bạn có thể mang tiền mà bạn thiếu bà ngoại đổi thành phước rồi chuyển giao lại cho bà bằng cách làm các việc thiện như in kinh ấn tống,tạc tượng phật,phóng sanh,bố thí,cúng dường…rồi hồi hướng công đức ấy cho bà ngoại .Phải nên làm cho sớm vì trong vòng 49 ngày,tính từ ngày bà mất,bà rất cần phước đức để quyết định nơi tái sanh,nếu để trể quá thì bà (rất có thể) sẽ chuyển sanh vào bụng của bạn để làm con đòi nợ cũ .Bạn muốn biết thêm chi tiết về việc phân xử công bằng của âm ty địa phủ,mời đọc các sách sau:
1:Hồi dương nhân quả của Lâm Tự Kỳ
2:Ngọc Lịch Minh Kinh của Đạm Si
3:Địa Ngục Du Ký của Dương Thiện Sinh ở Thánh Hiền Đường,Đài Trung,Trung Quốc
4:Cô Ba Cháo Gà Du Địa Ngục của cô ba cháo gà ở Mỉ Tho,Việt Nam,gần đay nhất
5:kinh Địa Tạng
6:kinh Nhân Quả ba đời
Trong các việc phước thiện thì việc phóng sanh có công đức rất lớn,mời đọc “Công đức phóng sanh” của pháp sư Viên Nhân.Vì ngoài tam bảo(Phật Pháp,Tăng)ra,không có chi quí cho bằng tánh mạng .Ngài Tam Tạng(Trần Huyền Trang)nói:”Cứu một mạng bằng xây thất cấp phù đồ”.
Ở Mỉ này,thời này,việc phóng sanh rất khó thực hiện nhưng cũng phải cố gắng,khi làm rồi,bạn sẽ cảm thấy vui lắm vì sao ?Để tôi kể bạn nghe,tôi và em tôi cùng đi chợ mua được rất nhiều cá rô,cá bông lau,nghêu,tôm hùm,cua,ốc gạo…khi thả xuống hồ thì con cá nó rất vui,nó vẫy đuôi,tung tăng bơi lượn một vòng rồi phóng lên khỏi mặt nước như để cám ơn chúng tôi,.Khi về đến nhà,lúc lể Phật,có cảm giác như được chư Phật ngợi khen,tán thán…Nhưng trong quá trình đó,có rất nhiều trở ngại,cần phải chuẩn bị trước như là:
1:Phải để sẳn thùng nước trong xe,khi ra xe là bỏ chúng vào thùng nước liền trước khi đi ra hồ
2:Khi ra hồ nhớ cẩn thận xem chừng cảnh sát phạt
3:Phải kiên nhẩn với những người đời nhiều chuyện,thiếu hiểu biết,họ sẽ dèm pha như là:”mang tiền thả xuống sông,cá người ta bắt cực khổ,không có để ăn mà mang đi thả,…”
Thôi,xin chào tất cả nha
Nam Mô A Di Đà Phật
Có một câu chuyện kể về nhân quả giữa quá khứ, hiện tại và tương lai như thế này:
Trước đây có một vị hòa thượng phát tâm muốn xây dựng một ngôi chùa, ông liền đi hóa duyên. Hóa duyên trong kinh Phật trước đây không phải chỉ là đi xin ăn như bây giờ mà là lựa chọn hoặc ngồi, hoặc đứng hoặc đến nơi dân chúng, tụng kinh, thuyết pháp để cảm hóa dân chúng, cùng chúng sinh kết thiện duyên và cùng nhau xây dựng chùa.
Thế nhưng, vị hòa thượng đó, ở một nơi kia vất vả tụng kinh niệm Phật, niệm đến hơn ba tháng ròng rã mà vẫn không có người nào để ý đến ông cả.
Thế rồi, một cậu bé bán bánh nướng ở bên cạnh nhìn thấy vị hòa thượng này quá khổ sở, cậu thật không đành lòng. Lòng từ bi của cậu bé tự nhiên sinh ra, cậu liền nghĩ: “Được! Vị hòa thượng kia cực khổ như vậy, mình sẽ đem bánh nướng bán đi rồi cho ông ấy tiền!” Thế là, ngày hôm đó cậu bé bán được bao nhiêu tiền bánh nướng đều mang về quyên hết cho vị hòa thượng kia.
Cả thị trấn đó, ai ai cũng nghe nói cậu bé bán bánh nướng quyên tiền cho vị hòa thượng nên sinh lòng hổ thẹn và tự nghĩ: “Đứa bé bán bánh nướng mà cũng biết phát tâm hành thiện tích đức, mình đúng là bủn xỉn. Chẳng lẽ mình còn không bằng một đứa trẻ sao?” Thế rồi, cứ một người truyền mười người, mười người lại truyền một trăm người. Ông này quyên tiền, bà kia góp tiền, chẳng bao lâu đã đủ tiền để xây dựng chùa.
Vị hòa thượng vô cùng cảm kích cậu bé này, ông nói với cậu bé: “Này cậu bé! Cậu hôm nay phát tâm làm được việc đại đức, tương lai nếu cậu có khó khăn gì hãy nhớ đến chùa tìm ta nhé!”
Cậu bé đồng ý rồi vui vẻ rời đi.
Ai ngờ, vừa trở về nhà, vì không nộp đủ tiền bán bánh nướng nên bị ông chủ mắng mỏ thậm tệ rồi đuổi đi. Cậu bé nhất thời chưa tìm được công việc mới, nên ngày ngày lang thang trên đường và cuối cùng trở thành một người ăn mày. Cậu bé chẳng những hàng ngày không được ăn đủ ba bữa cơm mà còn rơi vào tình cảnh vô cùng khốn khó. Hơn nữa, cậu bé còn bị bệnh chốc đầu và mắt cũng bị mù. Đến lúc này thì ngay cả việc ăn xin cũng không còn là việc dễ dàng với cậu nữa, thực sự là đã ở vào bước đường cùng.
Bỗng nhiên cậu nhớ ra, nhớ tới lời vị hòa thượng nói, chợt cậu cảm thấy tìm được “đường sống trong cõi chết”. Thế là cậu từng bước, từng bước tìm đến ngôi chùa kia.
Lúc này vị lão hòa thượng đã tu thành, đã chứng được “ba minh sáu thông” nên ông biết rõ cậu bé ăn mày sẽ đến chùa để cầu viện. Ngay vào lúc ban đêm hôm trước, ông đã triệu tập mọi người trong chùa và nhắn nhủ: “Ngày mai có vị “đại hộ pháp” tới chùa, mọi người hãy mở cửa chùa cung kính nghênh đón, không thể sơ suất!”
Mọi người nghe xong, ai nấy đều khó hiểu, người nào cũng tò mò không biết rốt cuộc là ai sẽ đến chùa vào ngày mai. Họ nhìn vị lão hòa thượng lại thấy bộ dạng của ông không phải là nói đùa, nên đã nhịn không được mà tranh nhau hỏi vị hòa thượng người muốn đến chùa là ai? Vị hòa thượng phất ống tay một cái rồi nói: “Dù thế nào cũng nhất định có người đến là được!”
Ngày hôm sau, tất cả các vị sư trong chùa đều chuẩn bị nghênh đón người “đại hộ pháp”, nhưng mãi đến tận tối mà vẫn không thấy ai tới chùa. Vị sư tiếp khách nghi nghi hoặc hoặc tới hỏi vị lão hòa thượng: “Thưa thầy, không có vị đại hộ pháp nào tới chơi ạ!” Vị lão hòa thượng nghiêm mặt hỏi lại: “Chẳng lẽ hôm nay không có bất kể một người nào đến chùa sao?”
Vị sư tiếp khách trả lời: “Không có một ai ạ! Chỉ có…chỉ có một tên ăn mày nhỏ nhỏ mò mẫm tới mà thôi. Tên ăn mày đó muốn vào nhưng con sợ hỏng mất buổi đại lễ tiếp khách nên đã cho hắn mấy cái bánh rồi đuổi đi rồi ạ!”
Lão hòa thượng hai mắt mở to rồi nói lớn: “Người này chính là “đại hộ pháp” của chúng ta, mau mời vào! Mau mời ngay vào! Mau chóng đuổi theo để mời vào!”
Vị sư tiếp khách nghe thấy liền kinh ngạc, vẻ mặt biểu lộ sự băn khoăn nhưng lại không dám cãi lời sư trụ trì, đành phải lập tức xuống núi truy tìm.
May là cậu bé bị mù lòa nên đi chậm chạp, không lâu sau thì các sư cũng tìm thấy cậu. Họ đưa cậu về chùa, chăm sóc và để cậu ở lại chùa.
Nhưng thật không ngờ, một đêm nọ, cậu bé mù lòa đi vệ sinh không may bị rơi xuống hầm cầu mà chết đuối.
Tin tức được truyền ra ngoài, rất nhiều người biết tin và cảm thấy thật bất công với cậu: “Mọi người nói xem, làm gì có nhân quả báo ứng ở trên cõi đời này đây? Cậu bé vốn có nghề bán bánh nướng, cuộc sống tương đối tốt. Cậu lại hết lần này đến lần khác hành thiện tích công đức thế mà về sau lại toàn gặp vận xấu. Đầu tiên là bị đuổi việc trở thành ăn mày, tiếp đến là bị mù lòa, thật khổ sở mới tới được chùa sinh sống thì lại bị rơi xuống hầm cầu mà chết đuối. Mọi người nói đi, nhân quả là cái gì?”
Cuối cùng những lời nói này cũng tới tai vị lão hòa thượng. Lão hòa thượng bèn cho mời rất đông mọi người tới, ông giảng rõ cho mọi người về “tam thế quả báo”: “Cậu bé kia căn cứ vào nghiệp lực trong quá khứ, nên phải chịu ba đời thống khổ. Đời thứ nhất chính là phải chịu chốc đầu, đời thứ hai là bị mù lòa, đời thứ ba là bị rơi xuống hầm cầu mà chết. Nhưng, cậu bé một lòng từ bi, phát tâm làm đại công đức, nên nghiệp lực kia sớm được rút ngắn đi, cậu ấy chỉ phải trả những nghiệp lực đó trong một đời này thôi. Cậu đã được rút ngắn đi hai đời phải chịu thống khổ. Hiện tại cậu ấy đã được siêu sinh rồi! Nhân quả đều hiện rõ ra đầy đủ cả, sao có thể nói là không báo không ứng đây?”
Mọi người nghe xong đều xúc động vô cùng, cảm thấy tam thế nhân quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Có câu như này: “Giả sử bách thiên kiếp, sở tác nghiệp bất vong; nhân duyên tế ngộ thì, quả báo hoàn tự thụ”, ý nói là hạt giống hành thiện, hành ác dù trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn sẽ sinh trưởng trong bùn đất, một khi nhân duyên tụ hợp, thời cơ chín muồi, có ánh mặt trời, không khí, giọt sương, nó sẽ lập tức đâm trồi nảy lộc, ra hoa và kết quả, tự thụ tự báo!
Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch
Khi nhìn hình ảnh các con ngơ ngác vì mẹ chúng không bao giờ tỉnh lại để che chở cho chúng nó nữa. Chúng ta có chạnh lòng không?
Trong chúng ta, hằng ngày các bạn ăn nhiều món ngon vật lạ. Có khi nào các bạn nghĩ đến chúng ta đang ăn mẹ của một đám con thơ đang mòn mỏi đợi mẹ chúng về không?
Xin hãy vì sự sống và niềm vui của muôn thú mà ăn chay các bạn nhé.
Xin thường niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Nguồn: Hoang Ngoc Nguyen