Ðời Tống, bà Quảng Bình quận phu nhân Bằng Pháp Tín, lúc nhỏ lắm bịnh, đến lúc gả cho Trấn Ðào Quân Thừa Tuyên Sứ Trần Tư Cung, bịnh càng nặng thêm.
Bà hướng về Từ Thọ Thâm Thiền Sư cầu cách trừ hết bịnh; sư dạy trì trai niệm Phật, bà liền tin nhận, vâng làm; dứt sạch huyết nhục, không dùng đồ trang sức, mặc áo chằm vá để chuyên tu Tịnh Nghiệp. Bà tự tụng kinh, đi kinh hành; đứng, ngồi, động, tịnh cho đến trong từng sát na, bất cứ mảy may điều thiện nào đều đem hồi hướng về Tây Phương.
Ít lâu sau bịnh đỡ dần, bà trông nom việc nhà như cũ, nhưng cũng chẳng quên niệm Phật. Suốt mười năm như thế, không lười nhác, không kiêu căng, tâm yên, thân mạnh, tinh thần càng mạnh mẽ. Bà chợt viết kệ:
Tùy duyên lãnh nghiệp mấy năm trường
Uổng kiếp trâu cày thật xót thương
Quét sạch thân tâm, mau thoát khỏi
Không ai xỏ mũi kéo lên đường
Ai đọc đến ngạc nhiên, bà bảo: “Hễ đi là về Tây, chứ có chi là lạ!” Bà liền nằm bệnh; một tối, bảo kẻ hầu:
– Thần thức ta vừa đến Tịnh Ðộ, đích thân lễ bái đấng Từ Tôn, đức Quán Âm đứng bên tả, ngài Thế Chí đứng bên hữu, trăm ngàn vạn ức Phật tử thanh tịnh cúi đầu mừng ta đã sanh về cõi ấy. Những cung điện, ao nước, rừng cây, quang minh đẹp đẽ thần diệu giống hệt như đã tả trong Thập Lục Quán Kinh không khác chút nào. Có đến mới biết, chẳng cách nào diễn tả cho các ngươi biết được nổi!
Kẻ hầu mời ông Tư Cung đến, thuật lại như vậy xong, bèn cùng chắp tay niệm Phật. Ðến sáng hôm sau, bà nằm nghiêng bên phải mà qua đời. Ba ngày sau khâm liệm, người nhà chợt ngửi thấy mùi hương tuyệt diệu. Ðến lúc trà tỳ, mở nắp quan ra coi, vẻ mặt vẫn như còn sống, thọ ba mươi sáu tuổi.
(theo Lạc Bang Văn Loại)
Nhận định:
Chúng ta suốt ngày tạo nghiệp nên bị lưu chuyển theo nghiệp, chẳng thể tự chủ. Nguyện mau trì trai niệm Phật, sớm cầu giải thoát, tránh khỏi bị người xỏ mũi lôi đi.
Bài này giúp cho lòng tin của tôi càng sâu hơn nữa bởi lẽ tôi cũng đang vật lộn với 1 căn bệnh hiểm nghèo.
A Di Đà Phật
Hữu Minh có một điều này xin chia sẻ với các liên hữu. Đó là niệm Phật nhưng đừng cầu hết bệnh.
Ngày xưa ngài Ấn Quang đại sư – tổ thứ 13 của Tịnh Độ tông và cũng là hóa thân của Đại Thế Chí bồ tát – nhân lúc đang phơi kinh đọc được bộ Long Thơ Tịnh Độ ngài phát tâm chí thành niệm Phật. Thuở nhỏ từ lúc sanh ra được 6 tháng là ngài đã bị bệnh mắt rất nặng, khiến sau này mỗi khi cố gắng viết chữ là mắt ngài trở thành đỏ như huyết. Nhưng do ngài thành tâm thành ý niệm Phật, ban đêm chúng đã an nghỉ ngài vẫn ngồi niệm Phật. Sau khi giới đàn mãn thì bệnh mắt đỏ kinh niên của ngài cũng hết hẳn. Từ đó ngài biết công đức niệm Phật thật chẳng thể nghĩ bàn nên ngài quy hướng Tịnh Độ và mỗi khi viết thư cho ai ngài cũng đều khuyên niệm Phật. Đặt biệt những ai đang mang bệnh nặng ngài đều khuyên niệm Phật để cầu vãng sanh, ngài tuyệt đối khuyên ngăn niệm Phật không nên cầu hết bệnh. Bởi như thế họ sẽ mất phần vãng sanh. Người niệm Phật để cầu hết bệnh tức là còn tham sống sợ chết và tiếc thân mạng. Mà một khi còn tiếc thân tham sống tức là tâm không muốn vãng sanh, như thế sẽ lại bị trầm luân trong sanh tử luân hồi.
Do vậy Hữu Minh thành tâm khuyên nếu ai đang mang bệnh hiểm nghèo hãy chí tâm niệm Phật rồi hồi hướng công đức niệm Phật ấy để được vãng sanh. Nếu thọ mạng hết người ấy sẽ được sinh về Tây Phương Cực Lạc. Còn nếu thọ mạng chưa hết sẽ tự nhiên được lành bệnh, tuyệt nhiên không được niệm Phật để cầu bệnh hết. Xin vạn lần ghi nhớ điều này.