Chuyện chị Bùi Thị Gái vãng sanh đã ghi nên một trang sử khá đặc biệt của Phật giáo ở quê nhà, một ấn tích quí giá của người Phật tử VN. Chuyện này gần gũi và mới xảy ra, cô bác có thể liên lạc được để tìm hiểu thêm.
Chuyện này do một cơ duyên ngẫu nhiên. Trong những ngày cuối tháng 8/05, tôi vào Sài gòn để chuẩn bị hành trang qua lại Úc, thì thầy Thích Giác Châu, vị pháp sư khá quen thuộc với giới Phật giáo VN, nổi tiếng về tranh pháp và bút pháp cả trong nước lẫn ngoài nước, gọi một số vị Phật tử đến gặp tôi để hỏi việc. Nhờ dịp này, tôi lại gặp thêm một vị pháp sư nữa, đó là thầy Thích Giác Chỉ, trụ trì chùa Phước Thành Q.7 Sài gòn, là sư huynh đệ của thầy Giác Châu. Cả hai thầy đều muốn tôi trình bày một ít kinh nghiệm về sự hộ niệm. Quý Thầy bảo thì tôi phải vâng lời. Sau buổi nói chuyện, có mấy vị Phật tử nêu ý kiến rằng:
– Có một người bệnh sắp chết, chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình, nếu họ chấp nhận, anh Diệu Âm có sẵn lòng đi hộ niệm không?
– Quá tốt! Tôi nói. Đây là dịp quá tốt để thực tập, vừa lý thuyết xong thì có dịp thực hành liền, còn gì may mắn hơn. Tìm đâu ra một cơ hội trùng hợp hiếm có như vậy!
Sau khi tiếp xúc, gia đình bệnh nhân đã vui vẻ đồng ý. Tối ngày hôm sau, tôi còn nhớ có lẽ là ngày 31/8/05, chúng tôi được chị đạo hữu Diệu Thường, một Phật tử thuần thành với tâm đạo rất tốt, cùng một số Phật tử khác hướng dẫn đến nhà bệnh nhân. Khi đến, tôi thấy bệnh nhân nằm trên chiếc giường bố nhỏ kê sát cửa chính ra vào trong một căn nhà hẹp. Bệnh nhân đã ở vào giai đoạn kiệt tận, theo như bác sĩ nói, phải chết trong vòng một vài tháng mà thôi. Nước da chị vàng hoe, tròng mắt thì vàng như nghệ, thân thể ốm yếu, nằm luỗi trên giường, hai chân bị phù, bụng sưng chướng lên… Chị bị giải phẫu để đặt một ống cao-su từ trong thân chạy ra để chuyển một thứ nước màu vàng tiết ra vào một túi nhựa đeo trước bụng… Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tận mắt chứng kiến một người bị ung thư gan sắp chết!… Trong kinh Phật nói: Sanh, Lão, Bệnh, Tử, thì đây thật sự là một ấn tượng rõ rệt về Bệnh Khổ đang nằm chờ Tử Khổ vậy!
Thực ra, tôi chỉ tham dự một phần vào cuộc vãng sanh này, chứ không phải trọn vẹn. Tôi chỉ khởi sự hướng dẫn cách thức hộ niệm, cách khai thị một cách tổng quát cho các vị đồng tu theo đó mà làm, còn riêng tôi thì chỉ niệm Phật cho chị được có ba đêm. Đêm thứ tư, tức là ngày 4/9/2005, tôi phải bay trở về Úc. Các vị đồng tu tiếp tục hộ niệm thêm bảy ngày nữa.
Qua Úc xong, tôi thường xuyên điện thoại liên lạc liên tục để theo dõi tình hình hộ niệm. Đúng ra, tôi nên hoãn lại chuyến bay thêm một thời gian nữa để cùng với mấy vị Phật tử hộ niệm cho chị Gái được viên mãn mới phải. Chính thầy Giác Chỉ cũng đề nghị với tôi như vậy. Thầy bảo tôi, hãy đổi vé máy bay, rồi tới chùa Thầy ở thêm vài tuần. Tôi cũng có dự định như vậy. Tuy nhiên, khi thấy mấy vị Phật tử, cùng với đạo hữu Diệu Thường phát tâm rất mạnh, tất cả đều thành tâm, nhiệt tình, tin tưởng. Thầy trụ trì thì vui vẻ, tận tình hướng dẫn Phật tử niệm Phật. Còn chị Gái thì đã phát tâm niệm Phật, tha thiết nguyện vãng sanh. Thấy vậy làm cho tôi rất yên tâm. Tôi nghĩ thầm: thật là tốt lắm rồi… thôi, hãy để cho mọi người tự chứng nghiệm lấy thì hay hơn. Tôi lên máy bay ra đi với một niềm tin rất lớn…
Và, kết quả thì đúng như mọi người mong muốn. Chị Bùi Thị Gái đã được vãng sanh lúc 10 giờ 50 đêm 10/9/2005.
Sau khi chị vãng sanh, tôi điện thoại về thầy Giác Chỉ. Thầy nói:
– … Gia đình của bà này trước giờ chưa biết mái chùa là cong hay thẳng, thế mà không ngờ lại có thiện căn phước đức lớn quá như vậy. Có lẽ 85 triệu người Việt Nam, bà này là người đầu tiên được vãng sanh chăng?…
Thầy Giác Chỉ đã xác định chị Gái vãng sanh. Tôi điện thoại hỏi mấy người khác, ai cũng sung sướng khai ra chuyện lạ. Chị Diệu Thường thì rất vui mừng báo cho tôi biết,
– Chị Gái đã vãng sanh rồi, vi diệu quá anh Diệu Âm ơi! Chúng tôi đã báo cho Thầy trụ trì chùa Hoằng Pháp biết sự việc, thầy trụ trì cũng nói rằng bà đó thực sự được vãng sanh.
Chị Gái đã vãng sanh, một chuyện lạ vừa xảy ra làm cho mọi người đều phấn khởi. Ở phút lâm chung, chính thầy Giác Chỉ đã khai thị, nhắc chị niệm Phật và cầu vãng sanh. Chị phát nguyện vãng sanh xong thì nhẹ nhàng ra đi và được đồng tu tiếp tục hộ niệm 15 tiếng đồng hồ. Chị ra đi với sắc mặt an nhiên, nước da vàng như nghệ từ từ hồng hào trở lại như người bình thường. Người em ruột của tôi cũng có tham gia hộ niệm lúc lâm chung, nó nói,
– Lạ thật! Lúc chị đó tắt thở thì đôi mắt hơi mở một chút, miệng hô nên môi không ngậm được. Thế mà khi niệm Phật một chặp thì mắt từ từ nhắm lại, miệng cũng ngậm kín lại, nước da thì từ từ hồng hào tươi ra, chứ không phải vàng khè như lúc còn sống nữa…
Đến 7 giờ sáng, tức là hộ niệm được 8 tiếng, người chồng thay quần áo thì phát hiện ra thân xác còn mềm mại, tươi hồng. Mọi người tiếp tục niệm Phật đến 3 giờ chiều, tức là 15 giờ sau khi tắt hơi, nhà quàng tới làm việc thì thân thể vẫn tiếp tục tươi nhuận và mềm mại như người đang ngủ. Tất cả mọi người rất đỗi ngạc nhiên và bắt đầu hồ hởi báo tin chuyện lạ…
Chuyện chị Bùi Thị Gái vãng sanh tại hẻm số 277 bến Vân Đồn quận 7 Sài gòn phải chăng là một tiếng sét làm giật mình những ai chưa tin vào Phật pháp, một tiếng chuông làm thức tỉnh nhiều người còn đang mê man theo các cách tu vô định hướng. Cuộc vãng sanh của chị là sự đại hỷ cho gia đình, mọi người đều phát tâm tu hành, còn người trong xóm thì đều bàng hoàng tỉnh ngộ, và cùng phát lòng niệm Phật. Thật là một tin đáng mừng.
Trích Khuyên Người Niệm Phật
Diệu Âm cư sĩ
Theo như tôi đã đọc, nghe nhiều tài liệu về phật pháp đặc biệt là pháp môn Tịnh độ thì để đảm bảo rằng người nào đó được vãng sanh thì người đó phải thấy được Phật A di đà tiếp dẫn, chứ thoại tướng tốt thì chưa chắc chắn vì sanh về cõi trời, cõi người thì cũng có thoại tướng tốt.
Chào đạo hữu,
Đạo hữu nói rất đúng không sai. Để biết chắc chắn một người được vãng sanh về cõi Tây Phương Cực Lạc của Phật A Di Đà thì phải do chính người ấy nói ra là đang được Phật và Thánh Chúng đến tiếp dẫn. Hòa Thượng Tịnh Không đã nói như thế, tuy nhiên ngài cũng nói thêm rằng có rất nhiều trường hợp người lâm chung thấy Phật đến rước nhưng vì không còn sức để nói hay báo cho người xung quanh biết, miệng họ cố nói mấp máy để cho mọi người hay rằng họ đang nhìn thấy Phật nhưng sức họ đã cạn, hơi đã tàn nên không ai hay. Những người hộ niệm chung quanh cứ nghĩ rằng người lâm chung đang niệm Phật, nhưng thật ra người ấy đang nói lời cáo biệt với mọi người để vãng sanh theo Phật. Những trường hợp như vậy có rất nhiều so với những trường hợp người lâm chung được tỉnh táo không tật bệnh và còn cho người khác biết đã thấy Phật.
Vì sợ rằng có những liên hữu vừa mới phát tâm, niềm tin chưa vững vào pháp môn Tịnh Độ nên HM xin góp thêm vài ý với đạo hữu để cũng cố niềm tin cho họ. Vãng sanh không phải là chuyện quá khó mà thật sự là nằm trong tầm tay với của những ai thật lòng muốn siêu thoát chuyện sanh tử trong kiếp hiện tại. Chỉ cần họ TIN cho chắc chắn, NGUYỆN cho thiết tha, NIỆM PHẬT cho thật thà không gián đoạn mãi cho đến ngày lâm chung và không cố tình tạo thêm nghiệp mới thì không ai là không toại như ý nguyện.
A Di Đà Phật
Thầy Giác Chỉ hiện đang trụ trì Làng A Di Đà, chùa Hương Quang, chuyên tu pháp môn Tịnh Độ. Con xin chúc đạo tràng của thầy ngày một lớn mạnh, ban hộ niệm cuả chùa ngày càng độ nhiều người về với Phật hơn nữa đúng như tâm nguyện độ sanh của thầy. Xin tán thán công đức và xin chư Phật gia hộ cho thầy. A Di Đà Phật !
Nam mô a-di-đà phật
Em ngu muội có 1 băn khoăn nhờ cư sĩ hữu minh giảng thêm.Chị gái trên có thiện căn tốt.Nhưg sao lại còn bị ung thư gan,bụng phình trứng to lên thế ạ.
Nam mô a-di-đà phật
Chào đạo hữu,
Có thiện căn không có nghĩa rằng không có bệnh. Ngoài các bệnh thông thường ra thì các chứng bệnh nan y thường do nghiệp chướng từ đời này hay đời trước tạo thành. Nói một cách khác hơn thì đây chính là quả của nghiệp sát mà thành. Những chúng sinh đã từng bị ta não hại trước kia, nay đủ nhân duyên sẽ đến đòi nợ ta, họ chính là oan gia từ nhiều kiếp của chúng ta chứ không ai khác. Trong nhà Phật có câu chuyện rất nổi tiếng là Ngộ Đạt quốc sư, ngài đã tu hành 10 kiếp nên ngày đêm luôn có thần hộ pháp theo bảo hộ, nhưng kiếp hiện tại chỉ vì một niệm ngã mạn phát sanh thần hộ pháp bỏ đi nên liền đó oan gia nhập vào thân thành nhọt mặt người. Oan gia của ngài đã theo ngài suốt 10 kiếp để chờ cơ hội nhập vào người quốc sư để báo oán món nợ sanh mạng trước kia. Thế mới biết quả báo của việc sát sanh đáng sợ biết dường nào.
Hành giả tu Phật nếu hiểu được điều này xin hãy từ bỏ việc sát sanh, nên tập ăn chay, hàng ngày nên sám hối và hồi hướng công đức đến cho oan gia trái chủ của mình nhiều đời nhiều kiếp đến nay. Được như vậy thì may ra đến khi lâm chung oan gia trái chủ do cảm được lòng thành của mình mà không còn đến đòi nợ ngay vào giờ phút quan trọng nhất của đời người như câu chuyện cô Bùi Thị Gái ở trên.
Bản thân HM trước kia vì u minh nên tạo sát nghiệp khá nhiều. Nay đành phải cam nhận chịu quả. Bạn có thể tham khảo thêm tại nơi này.
A Di Đà Phật.