Đã từ lâu, tôi cầu mong có được một cơ hội tham gia Phật thất. Tháng bảy năm nay (năm 2010), trong thời gian nghỉ giải lao của Pháp Hội Tam Thời Hệ Niệm Niệm Phật mà tôi đang tham gia, tôi đã nói về tâm nguyện của mình với một người bạn. Thế rồi cô ấy cho tôi biết tại Tinh xá Hoa Nghiêm do Hòa Thượng Tuyên Hóa sáng lập, năm nào cũng tổ chức Phật thất. Tôi vô cùng vui mừng khi biết rằng Tinh xá Hoa Nghiêm tọa lạc tại Maryland, cách chỗ tôi cư trú không xa mấy. Lúc đó đang là tháng bảy, từ ngày 10 đến 17 tháng mười mới là thời gian diễn ra Phật thất, nhưng tôi đã nôn nóng ghi danh trước hai tháng để chuẩn bị cho lần tịnh tu này.
Một tuần trước khi diễn ra Phật thất, tôi có phần căng thẳng. Bởi đây không những là lần đầu tiên tôi tham dự, mà còn do tôi không biết một chữ tiếng Hoa nào. Nhưng tôi hiểu rõ, tất cả những tín đồ Phật giáo trên toàn thế giới đều niệm hồng danh Phật A Di Đà bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Dù gì đi nữa, điều quan trọng nhất là đại đa số các Phật tử, nếu không muốn nói là toàn bộ, đều biết rất rõ lời nguyện từ bi của Ngài chính là muốn cứu độ chúng sinh, cũng biết rất rõ về Tây phương Cực Lạc thế giới. Tôi tự nhủ rằng tuy mình không biết niệm danh hiệu Phật A Di Đà bằng tiếng Hoa, nhưng mình sẽ thành tâm niệm thầm danh hiệu của Ngài bằng tiếng Việt. Như vậy sẽ chẳng còn gì để lo lắng nữa.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả chính là cảm giác ấm áp của một gia đình, cùng bầu không khí an lạc thanh bình, tràn đầy pháp hỷ từ nơi các pháp sư mà tôi bắt gặp ngay từ ngày đầu đặt chân đến Tinh xá Hoa Nghiêm. Trong bảy ngày đó, tuy rằng tôi mới làm quen với các Phật hữu, cũng chẳng nói năng gì với nhau, nhưng tôi có một cảm giác mãnh liệt rằng tôi và họ đang hòa hợp với nhau về mặt tinh thần. Cảm nhận đó đến từ niềm tin sâu sắc của chúng tôi đối với Phật A Di Đà. Chúng tôi đều nguyện vãng sanh đến đất Cực Lạc, để thoát khỏi quả báo luân hồi, và để thực hiện những lời nguyện Bồ đề của mình. Tiếng niệm Phật trong pháp hội đã mang đến cho tôi một nguồn năng lượng tích cực và một niềm vui diệu kỳ.
Đã từng đọc và nghe nhiều bài thuyết giảng Phật pháp nên tôi đã quen thuộc với lời dạy của Phật Thích Ca về sáu ngã luân hồi, về thân người khó được, khó như một con rùa mù tìm được tấm ván lềnh bềnh trên biển vậy. Tuy nhiên, nếu không có kinh nghiệm đó, thì những lý thuyết kia không thể ăn sâu vào tâm thức tôi được. Trong một lần ngồi niệm thầm danh hiệu Phật Di Đà, bên tai tôi, tiếng niệm Phật hoan hỷ của mọi người vang rền cả chánh điện, tôi như chợt tỉnh ngộ! Được làm thân người thật khó làm sao, nếu đời sau phải làm súc sanh, ngạ quỷ, hay phải xuống địa ngục thì đó sẽ là một sự đau khổ triền miên. Bất chợt cảm nhận được sự vô thường của kiếp người làm tôi sợ hãi khủng khiếp. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình đang sống trong một ngôi nhà nghiệp chướng ngùn ngụt lửa dữ. Và cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra sự cấp bách của việc thoát khỏi ngọn lửa nghiệp chướng ấy.
Cảm giác ghê sợ này khiến tôi toàn tâm toàn ý niệm Phật: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật,…” Tôi khẩn thiết niệm Phật không ngưng nghỉ. Không hiểu sao cùng lúc đó, trong lòng chợt phát ra một âm thanh cầu nguyện: “Phật A Di Đà kính mến! Xin hãy lắng nghe lời cầu khẩn của con, xin hãy cứu con! Xin Ngài hãy mở lòng từ bi cứu lấy con!” Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi chợt cảm thấy Phật A Di Đà đưa tay ra để tôi bắt lấy. Tôi đã được cứu ra từ ngôi nhà nghiệp chướng kia. Một cảm giác yên bình và ấm áp lan tỏa khắp người, tôi bắt đầu rơi lệ, những giọt lệ của sự giải thoát, những giọt lệ của pháp hỷ tràn đầy. Mọi thứ xảy ra trong một khoảnh khắc ngẳn ngủi, dù rằng chưa đến vài phút, nhưng cảm giác kỳ diệu ấy vẫn tồn tại trong tâm tôi khá lâu sau đó.
Trước khi kinh nghiệm được chuyện này, niệm Phật đối với tôi chẳng qua chỉ là một phương thức cung kính lễ Phật, chứ không hề có cảm giác liên hệ đến tâm linh một cách chân chính. Giờ đây, khi niệm Phật, tôi thực sự cảm thấy mình giống đứa trẻ đi lạc đường, dốc hết sức mình mà thành tâm cầu mong Phật A Di Đà, người cha từ bi, soi đường dẫn lối để tôi có thể về đến nhà ở thế giới Cực Lạc. Tôi cũng hy vọng có thể chia sẻ kinh nghiệm của lần tham gia Phật thất này, đồng thời cũng trân trọng gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị pháp sư cùng các đạo hữu tại Tinh xá Hoa Nghiêm.
Chuyển dịch từ bài ‘Amitabha Extends His Hand to Rescue Me‘, Vajra Bodhi Sea Magazine số 448 tháng 1, 2011 trang 40-41.
Nguyễn Ngọc Trân
Mình rất tin chuyện này bởi mình cũng có kinh nhiệm tương tự. Mình xin chia sẻ để mọi người thêm vững tin vào pháp môn mình đã lựa chọn. Thời gian trước, lòng mình rất nhiều phiền não (vì chuyện riêng, ko thể kể ra đây), cũng thời điểm đó mình loay hoay giữa thiền, mật, tịnh, không biết chọn pháp môn nào. Bỗng một hôm, khi đang ngủ lơ mơ buổi sớm, mình bị bóng đè, thật sự đó là hiện tượng bị ma trêu, mình tin vậy. Mình rất khiếp sợ lúc đó, như một phản xạ tự nhiên, mình niệm Nam Mô A Di Đà Phật, chỉ vài giây sau, mình thấy Đức Phật hiện ra, sắc thân vàng đỏ, chiếu hào quang vào mình, trông Ngài giống hệt như tượng Phật ở ban Tam Bảo trong chùa vậy. Khi ánh hào quang chiếu vào mình, mình cảm thấy rất khoan khoái, dễ chịu, và cảm giác bóng đè cũng biến mất. Thời gian sau, mình cũng bị bóng đè vài lần nữa, mình ra sức niệm A Di Đà Phật, nhưng Ngài không thị hiện nữa. Nhưng từ đó, mình quyết định chọn tịnh độ tông, và mình niệm Phật hàng ngày, lạ thay, các bạn đọc comment của mình chắc cũng biết, phiền não tức giận các ý niệm tà trong lòng mình biến mất 80%. Không dám nói là 100%, không dám nói là mình an lạc hoàn toàn, nhưng kết quả thu được làm mình hạnh phúc vô cùng, vì mình biết, đã chọn được con đường cho mình. Mình không cho rằng việc Đức Phật thị hiện cho mình thấy sắc thân là sở đắc, vì mình mới tập tọng tu được một thời gian ngắn, lại đang loay hoay chả biết chọn pháp môn nào, Đức ngài thị hiện là để củng cố niềm tin cho người hữu duyên, có thể mình sẽ chỉ được nhìn thấy Ngài một lần nữa khi mình chết đi trong tiếng niệm Hồng danh Đức Ngài, và nếu được như thế tức là mình đã thành công trên đường tu và phần nào được giải thoát có phải không.
Hoan hỉ quá. Nam mô A Đi Đà Phật. Diệu Hoài cũng có kinh nghiệm niệm Phật có thể trừ được phiền não, thân tâm mát mẻ vui vẻ, Diệu Hoài mất ngủ nhiều năm nhưng từ khi quyết tâm niệm Phật lại có thể ngủ được và ngủ rất ngon. Nhiều khi có ai nói xúc chạm đến mình mình cũng vẫn vui vẻ ko bị ảnh hưởng bởi tâm trạng phiền não. Thế mới biết pháp môn của Đức bổn sư thật vi diệu và đại nguyện của Đức từ phụ là có thật, hoàn toàn ko dối. Chỉ mong người người đều biết được và thoát khổ được vui
HOAN HỶ CHIA SẺ ẢNH PHẬT A DI ĐÀ DUNG LUỌNG LỚN, ĐẸP:
http://nj9.upanh.com/b6.s3.d4/37749e93e26dbce6ab0aab76b89a424b_41582479.1.jpg
Chuyện bóng đè hay là oan gia trái chủ quấy rối là chuyện có thật, mẹ mình lúc trước cũng hay bị bóng đè,mẹ kể lại có lần mẹ ngủ trưa thì bị bóng đè, bà mở mắt được,nhưng tay chân và cơ thể không cử động được,miệng không thể cất ra tiếng, chỉ duy nhất cái đầu lắc qua lắc lại được, lúc đó mẹ mình rối không biết phải làm sao thế là bà niệm nam mô Quán Thế Âm Bồ tát,tức thì mẹ mình tỉnh dậy được.Bây giờ mẹ mình đã bắt đầu ăn chay,thờ phật trì kinh niệm phật mỗi ngày và không bị bóng đè như trước nữa.Có một vị phật tử người ở gần nhà mình là một người tinh tấn phật pháp nói chuyện bị bóng đè là do oan gia trái chủ quấy rối, và khuyên mọi người thành tâm hướng về phật pháp, trì kinh niệm phật để thoát khỏi thì sẽ không bị oan gia trái chủ quấy rối nữa.
Và mình mong không vì chuyện này mà mọi người mới nhất tâm niệm phật mà hãy vì tất cả chúng sanh, chuyên trì tụng niêm, tạo căn lành, tránh làm việc ác. chúng ta không vì niệm phật để cứu thoát mình khỏi oan gia trái chủ quấy rối mà hãy niệm phật cầu cho những oan gia đó được vãng sanh về cõi cực lạc.
Nam Mô A DI ĐÀ PHẬT.
A DI ĐÀ PHẬT!
Những khi ngủ giấc trưa tôi cũng thường bị bóng đè .Lúc đó tự giác tôi lại niệm Phật.Và một vài phút thì hết .Xin hồi hướng cho những oan gia trái chủ sớm siêu thoát về miền cực lạc.
Nam Mô A Di Đà Phật