Trong đời chúng ta làm gì thì sau cùng đến giờ phút trước khi xả bỏ báo thân, những hành nghiệp đó lần lượt hiện lại trong tâm chúng ta hết. Những ngày giờ trước khi xả bỏ báo thân, nghiệp ác hiện ra, nghiệp lành hiện ra. Có lúc tâm ta giống như một vị Thánh, tại vì có lúc chúng ta hiền như một vị Phật, cũng hiện ra. Có lúc chúng ta dữ, người ta nói dữ như quỷ, cũng hiện ra luôn. Chư Tổ nói, lúc đó giống như một cuộn phim, nó quay những hành nghiệp. Nghiệp của chúng ta đều có thể hiện lại hết. Vì một đời tạo tác rất nhiều, mà nó dồn lại chỉ trong những ngày tháng cuối cùng, làm cho cái tâm của người ra đi thường bị loạn, bị mê, bị rối lên, người ta không còn tỉnh táo được nữa. Cho nên, một người trước những giờ phút lâm chung mà ở những chỗ hẻo lánh, hoặc những nơi không có người biết đạo ở bên cạnh để nhắc nhở, thì thật sự là tội nghiệp cho họ! Nghiệp chướng tiếp tục hiện ra: lúc hiền, lúc dữ, lúc ma, lúc Phật, lúc ác, lúc thánh thiện… nó quần cái tâm đến điên đảo! Sau cùng họ đành phải xuôi tay đi theo nghiệp nào lớn nhất.
Trong thời mạt pháp này nghiệp ác, nghiệp tam đồ của chúng sanh lớn nhất, nên thường thường khi họ ra đi nếu không bị địa ngục thì cũng vướng nạn ngạ quỷ, không vướng nạn ngạ quỷ thì cũng vướng phải cái hàng bàng sanh. Thật sự là tội nghiệp cho chúng sanh trong thời này! Nếu trong trường hợp đó mà có người biết hộ niệm đến, thì thường thường họ hóa giải được rất nhiều những ách nạn cho người bệnh, vì người biết hộ niệm họ đã biết trước những hiện tượng này. Thường khi khoảng 2-3 tháng trước khi xả bỏ báo thân, hầu hết những người lâm chung đã có những hiện tượng này mà hầu như gia đình không hay.
Ngày hôm qua đang đứng nói chuyện với chư vị, có nhắc tới một người ở Long Khánh. Hôm nay Diệu Âm nhớ lại chuyện này, xin kể cho quý vị nghe.
Bà Cụ đó nằm trên giường bệnh đã hơn một năm rưỡi, không đi được. Con cái thì chỉ biết tu chút chút, kiến thức về hộ niệm rất là yếu. Ở đó cũng có một ban hộ niệm, nhưng họ rất yếu, chưa vững. Khoảng thời gian năm 2003-2004 sự hộ niệm còn rất yếu. Người ta cứ nghe đến hộ niệm thì tới hộ niệm, nhưng không biết làm sao để khai thị, cũng không biết làm sao hóa gỡ những điều khó khăn. Người con của bà Cụ cũng có mời ban hộ niệm. Người hộ niệm tới khuyên bà Cụ niệm Phật, nhưng bà Cụ không nghe. Không những thế, cứ mỗi lần tới niệm Phật thì bà Cụ lại la làng la xóm lên. Bà chửi!…
– Mấy người muốn tôi chết… nên tới niệm Phật cho tôi chết…
Người con để bà Cụ nằm một mình trong một căn nhà rất nhỏ, heo hút. Thường thường đến khoảng nửa đêm thì bà hét la vang làng vang xóm!… Bà la thất kinh hồn vía!… Những người con tưởng bà Cụ là người khó chịu, thường trách bà Cụ rằng, nghiệp chướng đã sâu nặng, tuổi đã già rồi… mà còn khó chịu, không chịu nằm im! Vì rõ ràng, mỗi lần tới hộ niệm bà đều la, người hộ niệm về rồi bà cũng la, để bà ngủ trong nhà một mình cho yên lặng bà cũng la… Con cái không biết, nên cứ nghĩ rằng bà Cụ quá khó chịu!
Có một dịp Diệu Âm ghé ngang tới đó, thì cô con gái tới nói với tôi, ”Anh Năm ơi! Làm sao tới cứu mẹ em“.
Khi nghe diễn tả cảnh ngộ như vậy… Nghe người con gái nói chuyện, tôi cũng đã hiểu được chút chút, thấy được phần nào rồi. Sau bữa đó Diệu Âm đi tới thăm bà Cụ. Trước khi thăm bà Cụ, Tôi tới nói chuyện với người con gái trước. Tôi nói chuyện với người con gái hơn 2 tiếng đồng hồ và dặn dò người con gái phải làm gì… làm gì… để cho bà Cụ có thể khỏi bị ách nạn đó.
Tôi giảng giải rằng coi chừng nữa đêm bà Cụ la như vậy chưa chắc gì là Cụ khó chịu đâu, mà coi chừng bà Cụ bị khủng hoảng, bị sợ hải! Tại vì thường thường những người trước những năm tháng sắp chết, thì những cái nghiệp, gọi là hành nghiệp, nó hiện về: lúc ác, lúc thiện, lúc đen, lúc trắng, lúc vui, lúc buồn… đủ thứ hết. Bên cạnh đó thì oan gia trái chủ họ thường tùng theo đó mà hù dọa nữa, làm cho bà Cụ hoảng kinh hồn vía, thất đởm kinh hồn!
Những người không có kiến thức về hộ niệm thường thường bị vướng nạn này: nạn hãi kinh, hoảng sợ!… Hoảng sợ đến nỗi khi tắt hơi rồi thì tay chân thường co rút lại, và khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau thì tái xanh liền, trông người đó thấy dễ sợ lắm! Khuôn mặt của họ trông vào không thể nào an lành được! Dù có vuốt có xoa gì đi nữa cũng không có thể tự nhiên được và thân xác sẽ cứng đơ liền!
Còn trong trường hợp đó nếu gặp được những người biết hộ niệm tới khai giải, giúp đỡ, gỡ rối những chuyện đó, thì tự nhiên họ an lòng.
Ví dụ như ngày thứ bảy này mình đi hộ niệm cho ông Cụ. Thật ra ông Cụ này đâu có gì đâu mà phải hộ niệm? Ông Cụ còn tỉnh queo mà… còn ngồi nói chuyện được mà… Nhưng thực ra những buổi hộ niệm này mới đúng thực sự là hộ niệm. Phải dẫn giải cho họ, giải quyết cho họ, giải lần giải lần, mỗi bữa giải một chút. Sau 2-3 bữa thì bắt đầu nói những chuyện này ra, để cho người ta chuẩn bị. Chuẩn bị cái gì? Ví dụ như nửa đêm mà thấy có những hiện tượng giống như là ác mộng xảy ra, thì nói với người con tới cầm tay người Cha, an ủi người Cha và nói:
“Cha yên lòng đi, con đang hộ niệm cho Cha đây, con niệm Phật cho Cha đây”.
Và nhắc nhở cho người đó biết là:
“Nếu mà Cha, nếu mà Mẹ quyết lòng thành tâm niệm Phật thì thường có 25 vị Bồ-Tát bảo vệ cho Mẹ, thường có chư Thiên-Long Hộ-Pháp bảo vệ cho Mẹ…”.
Khi người đó vững lòng tin như vậy, khi đã phát tâm chân thành niệm Phật, thì dù người ta ở một mình đi nữa, họ cứ nghĩ rằng bên cạnh họ đang có quang minh của Phật che chở, đang có chư vị Bồ-Tát phóng quang gia trì, đang có chư Thiên-Long Hộ-Pháp bảo vệ, họ thấy rằng không bao giờ bị đơn lẻ một mình, thì tự nhiên họ yên tâm, vững dạ…
Chính người niệm Phật cũng vậy, khi ta quyết lòng niệm Phật, ví dụ nếu nghe người ta nói: Trời ơi!… Tại chỗ đó có “Ma” nhiều lắm! Có ách nạn gì đó ghê lắm! Hiện tượng gì đó ghê lắm! Đối với một người thực sự biết niệm Phật, họ vẫn vững lòng đi qua chỗ đó tỉnh bơ, không sao hết. Nhưng một người không tin vào câu A-Di-Đà Phật, lòng tin chưa vững, tự nhiên họ cảm thấy lo sợ, tâm hồn chập chờn! Đi ngang có con chim, con gì đó… vừa mới rục rịch trong bụi thì hồn vía họ lên mây!… Giật mình ù té bỏ chạy! Tâm hồn hải kinh!… Chính vì vậy, nếu người biết được sự hộ niệm thì cái phước phần này không dễ gì tìm được đâu?
Ở trong bệnh viện tâm thần, khi họ thấy người đó hét la hay là trợn mắt, giật mình, nửa đêm la hét là họ tới chích một mũi thuốc là xong, đơn giản. chích mũi thuốc gì? Mũi thuốc an thần cho ngủ ngon. Cái thân thì ngủ ngon thật đó… Nhưng cái tâm của họ đang chới với trong những cảnh giới hãi hùng mà không ai hay biết!…
Có nhiều người không biết về hộ niệm, cứ tưởng hộ niệm là sự thăm lom! Những người thế gian đến thăm người bệnh, thì:
– Càng thăm người bệnh càng sợ!
– Càng thăm người bệnh càng lo!
– Càng thăm người bệnh càng hãi kinh!
Tại vì sao?… Vì người bệnh đó đang sợ mà người ta còn nói những chuyện sợ cho họ nghe nữa! Người bệnh đó đang buồn không biết lúc chết rồi mình sẽ sao đây!… Người thăm lại buồn, lại khóc, lại gợi lên cảnh não nề sanh tử biệt ly nữa! Tất cả những hiện tượng bất tường đó đổ dồn cho người bệnh, làm cho người bệnh hứng chịu những cảnh đau khổ vô cùng!
Nhìn xem, những người hộ niệm đến thường thường họ làm gì? Ví dụ, như chúng ta đây, là người thân, là người bệnh… nếu đêm đêm hay thấy cái này cái nọ… xin chư vị đừng lo, hãy nhiếp tâm lại niệm Phật, đừng nên sợ hãi gì cả.
Trong cuốn “Khuyên Người Niệm Phật” Diệu Âm nói với “Ông Già” như vầy, nếu nửa đêm Cha gặp cơn ác mộng, Cha gặp ma, gặp quỷ hay cái gì đó… Cha cứ niệm Phật đi, thành tâm chắp tay lại niệm một câu: “Nam Mô A-Di-Đà Phật”, thì tự nhiên những hiện tượng đó sẽ chao đảo. Nếu nó không chao đảo, Cha niệm một tiếng nữa đi: “A… Di… Đà… Phật”… thì nó cũng phải lui, nếu không lui thì 3 tiếng bắt buộc chúng cũng phải lui, vì Cha đã được quang minh của Phật che chở, có chư vị Thiên-Long Hộ-Pháp che chở, có chư vị Bồ-Tát bảo vệ. Vì thế, không sao hết, cứ vững lòng đi.
Thế thì, hộ niệm là gì? Hộ niệm không phải chỉ tới an ủi người bệnh, mà hộ niệm là dạy cho người bệnh biết cách thoát ra những cảnh đó. Rõ ràng chắc chắn như vậy.
Khi chúng ta biết được những vấn đề này rồi, mình cảm thấy sung sướng lắm! Khi ta nằm xuống, dù bệnh chưa có gì là nặng, mới bệnh sơ sơ thôi, thì người hộ niệm đã tới thăm hỏi, người hộ niệm đã tới chỉ dẫn cho chúng ta rồi. Khi nằm mơ màng thấy gì đó… À! Thấy Ông Nội mình về, Cha mình về, hay những người thân đã quá cố… họ cứ về an ủi, chỉ vẽ!… Ta biết liền!… Nếu là người không biết đạo, họ thích hiện tượng này lắm! Thích Cha Mẹ mình về bảo vệ!… Còn người đã niệm Phật, rõ đạo lý, thì hầu như đã biết rồi… Hãy chắp tay lại, niệm:
“Nam Mô A-Di-Đà Phật,
Xin chư vị hãy phát tâm niệm Phật cầu về Tây Phương. Tôi không biết giữa tôi và chư vị có duyên như thế nào? Nếu là duyên lành, thì xin chư vị hãy hộ pháp cho tôi, để chúng ta cùng nhau về Tây Phương thành đạo. Nếu là duyên ác, tôi xin thành tâm sám hối với tất cả chư vị. Tại những lúc mê muội, tôi đã lỡ lầm rồi. Bây giờ tôi quyết lòng niệm Phật cầu về Tây Phương. Tôi về Tây phương rồi tôi quyết sẽ trở về đây cứu độ chư vị. Xin chư vị hãy phát lòng niệm Phật, đừng nên báo hại tôi nữa”.
Mình thành tâm nói như vậy. Còn gì nữa? Người hộ niệm cũng thành tâm giảng cho chư vị biết những điều này. Thường thường nếu mình lo trước, thì những chuyện này chỉ cần một lần, hai lần khấn cầu như vậy là có thể giải tỏa hết. Hay lắm! Và sau đó người bệnh được an nhiên tự tại.
Cho nên khi đã biết rõ được phương pháp hộ niệm này, xin thưa rằng, chúng ta đang ở trên con đường vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, chắc rằng sẽ hoàn toàn khác với những người có tu nhưng mà không biết sự hộ niệm!…
Nên nhớ cho, vì tu trong một đời này cái công phu tu hành yếu quá, công đức ít quá so với nghiệp nhân và tội ác mà chúng ta đã gây ra cho chúng sanh trong vô lượng kiếp. Công đức yếu nên không bù đắp được cho họ. Còn tệ hơn nữa, chúng ta tu hành mà nhiều khi quên hồi hướng cho họ. Chính vì lẽ này, mà sau cùng những oán thân trái chủ họ tràn tới bao vây đòi nợ, nghiệp báo bủa vây chung quanh và bắt đầu nó quần… nó quần riết… rồi những cái nghiệp nào lớn nhất, (thường thường là cái nghiệp tam đồ), nó hiển hiện ra… Bên cạnh đó oan gia trái chủ thì tạo cho ta duyên với những cái nhân chủng trong tam đồ, họ kéo chúng ta xuống trong những cảnh giới xấu đó để trả thù.
Biết được những điều này, khi tu hành ta cố gắng tập buông xả cho nhiều để cho tâm của chúng ta đừng vướng tới cái nghiệp của tam đồ, và niệm Phật phải thành tâm, cố gắng lập công khóa niệm Phật nhiều hơn nữa để cho nghiệp chúng ta càng tiêu đi, đem công đức hồi hướng cho pháp giới chúng sanh để cho sau cùng chúng ta được các Ngài thông cảm hộ trì.
Có ban hộ niệm thì chắc rằng chúng ta vững tâm hơn để được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)
A Di Đà Phật
Xem bài viết của chú Diệu Âm trên trang web duongvecoiting.com và cuốn sách 48 tọa đàm ,chú nói rất hay về hộ niệm cũng như là về pháp môn tịnh độ .Con ước mơ sau này sẽ trở thành người hộ niệm được như chú .Và con mong rằng chú sẽ có nhiều bài viết hơn nữa để nhiều người tăng trưởng lòng tin về tịnh độ hơn nữa.
A Di Đà Phật
Diệu Âm Huệ Tâm
Kính ghi
Những bài viết của cư sỉ thật là quý giá, ngưỡng mong chư Phật, Bồ Tát, Hiền Thánh Tăng gia hộ cho cư sỉ cũng như toàn ban Hộ Niệm, nhiều sức khỏe, nhiều duyên lành, thân tâm an lạc, Phật sự duyên mãn.NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Con thật có duyên và thấy may mắn khi đọc được những bài viết này. Nam Mô A Di Đà Phật!
A Di Đà Phật xin chào anh Diệu Âm thật ra biết anh qua mp3 Khuyên người Niệm Phật – đó cũng là con đường mà về với Phật – thật hi hữu thay
được thân người đả khó
được nghe phật pháp càn khó
nay nghe được chánh Pháp lại càn khó hơn…!
nay nghe được rồi- hiểu rồi- tin rồi quyết định hành để về đích – A DI ĐÀ PHẬT
A Di Đà Phật !
Được nghe bài khai thị cách hộ niệm cho người sắp lâm chung that quá giá trị. Giá trị ở chỗ giải tỏa được tâm lý cho người sắp lâm chung bình tâm chống chọi với các cảnh giới nhưng mục tiêu cuối cùng là câu niệm phật A Di Đà Phật để thanh than về tât phương cực lạc quốc.
Nghe lời khai thị của Diệu Âm. nghiệm lại có một lần tình cờ gặp một bà lão (cũng là đệ tử phật) ốm nặng lắm, cụ năm trong phòng một mình khi mình vào mắt cụ mở nhìn xa xăm lắm, miệng há to lưỡi rụt vào trong, sau khi người con gái cụ cho biết cụ trước đây cũng đi Chùa, lúc đó tôi nhận thấy cụ không song được lâu nữa nhìn vào đôi mắt hình như cụ đang cần một cái gì đố nhưng không nói ra được. Tôi ngồi vào gần cụ tay xoa nhẹ lên trán và nói chuyện với cụ theo cáhc khai thị của phật pháp (Theo cách hộ niệm, khai thị cho người sắp lâm chung trong đĩa CVD) lúc đó tôi cũng mới tu theo phật được 5 tháng cho nên khả năng nhận thức phật pháp để khai thị cho cụ chưa được viên mãn lắm. Tôi nói chuyện với cụ rang: Cụ ơi ! Con là bạn đồng tu đệ tử phật đây, nay có duyên được gặp cụ trong hoàn cảnh này, cụ hay cố gang nghe con nói những lời này cụ nhé, cuộc đời thế gian này chẳng có sung sướng gì cụ là PT cụ biết rồi, nay than đã già cụ hay xả bỏ hết mõi thứ của thế gian để nhất tâm niệm câu phật hiệu A Di Đà Cụ nhé. cho dù rồi đây nhiều cảnh giới sẽ hiện ra trong tâm cụ, ác, thiện đều có cả, con xin cụ hay bình tĩnh nhìn lại cảnh giới nào không nên đi và nên chon cảnh giới của chư bồ tất, chư hiền thánh tang để niệm phật và đi theo nhất quyết không theo cảnh giới nào ngoài cảnh giới của phật cụ nhé. Nếu từ bây giờ cụ làm được như vậy chắc chắn cụ sẽ được về với cảnh giới Phật. Khoảng 30 phút vừa khai thị vừa niệm phật nhìn sắc măt khác hẳn ban đầu, tươi hẳn lên, miệng cụ hình như cũng đang niệm phật vì thấy lưỡi của cụ động đạy theo tiếng niệm phật của mình. Điều này người con gái của cụ cũng nhận thấy, gần một tiếng đồng hồ (Gần 10 giừo đêm)thì tôi cáo cụ ra về và không quên bảo cô con gái nên túc trực ngồi bên cụ niệm phật cho cụ nghe. Đến sang hôm sau mình nhận được điện thoại của GĐ cụ là cụ ra đi lúc 11 giờ đêm hôm đó. Lúc đó tôi rất mừng là được gặp cụ và hộ niệm cho cụ trước khi cụ đi. sau đó dù bận rôn công việc (Tôi đang là CBCông chức nhà nước) những vẫn cố gang 6 tuần lien tiếp cùng GĐ và PT tụng kinh A Di Đà cầu siêu cho cụ, đến tuần thứ bảy lại thỉnh được Sư Thầy về làm lễ cầu siêu cho HL cụ that là cụ cụ có duyên phải không anh.
Nhiều lúc cũng lo lắm đến khi mình lâm chung nếu không có duyên chắc chi đã được các Đông thiện hữu trí thức đến hộ niệm, lúc đó khổ lắm phải không Anh. Thôi tùy duyên cứ tập trung tu hành cho chánh đạo, cho tinh tấn là được chắc phật không phụ long đâu anh nhỉ?
Nam mô a di đà phật !
Tôi đang học hỏi, nghiên cúư các tài liệu để trở thành nguời hộ niệm, để chuẩn bị cho ba tôi. Ba tôi rất thuơng mẹ kế của tôi ( bà ấy qua đời rồi ). Trong 49 ngày, lúc nào cũng mở máy niệm phật đã hơn một năm, bây giờ mỗi khi ba tôi nghe tiếng niệm phật là ổng xúc động, nhớ đến bà ấy. Tôi khuyên ba tôi nên niệm phật để cầu vảng sanh cực lạc. Nhưng ông ấy chỉ thích đọc kinh a di đà. Xin cư sĩ diệu âm giúp tôi, chỉ dùm tôi phải khuyên làm sao, nói làm sao, khai thị làm sao? để cho ba tôi buông bỏ không nhớ tới mẹ kế của tôi, mỗi khi ông ấy nghe tiếng niệm phật. Tôi lo là đến lúc lâm chung ba tôi nghe tiếng niệm phật lại không nghĩ nhớ, quán tuởng tới a di đà phật mà chỉ nhớ tới mẹ kế của tôi thì tiêu rồi. Tôi không biết phải làm thế nào. Xin cảm ơn cư sĩ diệu âm !
Nam mô a di đà phật
A di đà phật!
Cảm ơn đuờng về cõi tịnh! Tôi đã biết phải làm sao để làm sao khuyên ba tôi buông xuống và không khó chịu khi nghe tiếng niệm phật. Tôi biết phải làm sao để trợ niệm, khai thị cho nguời sắp lâm chung. Nam mô a di đà phật !
A Di Đà Phật
Nếu một người tin vào phật pháp chắc chắn sẽ được phù hộ
A Di Đà Phật
Con xin kính chào quý Thầy Cô. Con cảm ơn rất nhiều những bài viết của chú Diệu Âm. Con hiện đang có mối lo rất lớn cho cha của con. Cha con không tin một chút nào vào Phật Pháp, thường nói năng rất tục tĩu và ăn uống vô tội vạ. Cha con bị ung thư vòm họng hơn 10 năm nay nhưng đã trị xạ và vừa rồi đi khám bác sĩ có nói cha con đã khỏi hẳn. Cha con không những ko biết chân trọng mạng sống của mình mà còn uống rượu rất nhiều và còn gây sự với người khác. Con luôn cố gắng những lúc gần cha chia sẻ và khuyên cha con niệm Phật vì cha con kể thường nằm mơ về cõi âm vào ban đêm. Nhưng dù con cố gắng khuyên giải cha con niệm Phật để hóa giải nỗi sợ hãi thì cha con ko bao giờ tin thậm chí còn không muốn cho mẹ con và con đi chùa. Con đau lòng lắm vì cha con bây giờ đã 70 tuổi rồi và ko biết cha con lúc nào sẽ ra đi nhưng chắc cảnh giới của cha con sẽ không sáng sủa gì. Con đi thường đi chùa tu tập để hồi hướng công đức cho cha con để mong cha con tỉnh ngộ nhưng hầu như cha con không thay đổi chút nào mà ngày càng xuống dốc hơn. Con kính xin quý Thầy Cô cho con lời khuyên, chúng con nên làm gì để giúp cho mình. Con xin chân thành cảm ơn.