Tu là quyết tu cho thành tựu. Chúng ta ở đây niệm Phật là quyết lòng trong báo thân này được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Về được Tây Phương Cực Lạc là thành tựu!
Trong những ngày qua, chúng ta hô hào, động viên tất cả chư vị quyết lòng tu thực, không nên tu thử. Vì trong nhân gian bây giờ hiện tượng tu thử rất nhiều. Chín mươi phần trăm, có thể hơn nữa, thường là tu thử. Tại sao gọi là tu thử? Vì họ không mong ngày thành tựu. Những người gọi là tu đó họ không cần thành tựu gì hết. Thấy người ta tu mình cũng tu. Thấy người ta làm gì mình bắt chước làm theo. Một tháng, một năm, một tuần tu một bữa hai bữa, vậy gọi là tu!?…
Đạo tràng ở đây chúng ta quyết lòng phải tu cho thành tựu. Có nghĩa là tu thực chứ không phải tu thử. Mong chư vị xác định lập trường cho kỹ, đã đến đạo tràng này tu thì quyết lòng phải đi cho tới nơi. Nếu không, chắc chắn trong suốt cuộc đời niệm Phật sau cùng rồi cũng không hưởng được gì cả. Muốn biết rằng mình tu thử hay tu thực thì mình lấy ngay Tín-Hạnh-Nguyện của pháp môn niệm Phật ra soi thì biết liền…
Trong mấy ngày hôm nay, chúng ta nói nhiều, rất nhiều về vấn đề “Lập Hạnh”. Nếu mình lập hạnh được thì chứng tỏ mình tu thực. Nếu mình không lập hạnh tức là tu chơi chơi! Tu tà tà! Tu lấy lệ!… thì những ngày giờ đến đạo tràng này sẽ trở nên vô ích!
Nhất định tu là tu cho chính mình, đừng nên tu cho đạo tràng. Nhất định tu là vì cái huệ mạng ngàn đời ngàn kiếp trong tương lai của chúng ta, chứ không được tu vì vị nể một người nào hết.
“Lập Hạnh” nghĩa là sao? Bắt buộc phải xây dựng nấc thang mình đi cụ thể. Ví dụ như trong những ngày qua mình đưa ra cái công cứ và công cứ khởi điểm đầu tiên là năm ngàn câu A-Di-Đà Phật trong một ngày. Nếu mình thấy rằng năm ngàn câu niệm Phật nhiều quá, nhất định cuối đời này vấn đề vãng sanh Tây Phương Cực Lạc không ai dám bảo đảm cho mình được hết! Tại vì năm ngàn câu A-Di-Đà Phật chỉ cần bỏ ra một tiếng đồng hồ là chúng ta niệm xong. Trong khi bệnh hoạn đến nơi rồi! Chúng ta hầu hết trên 60 tuổi rồi, gần 70 tuổi rồi mà năm ngàn câu A-Di-Đà Phật niệm không tới! Hai năm nữa, ba tháng nữa, bảy tháng nữa… chúng ta chết, ai bảo đảm cho chúng ta tránh được sự đọa lạc trong ba đường ác đây? Nghiệp chướng quá nặng rồi! Trong nhiều đời nhiều kiếp chúng ta làm nhiều tội lỗi quá chừng rồi! Trong khi đang tu hành như thế này nhưng chúng ta vẫn tiếp tục, hình như vẫn tiếp tục tô bồi cái núi tội chướng ngày càng lớn trong đó!!!…
Vì sao vậy?… Phân biệt – Chấp trước – Thị Phi – Ganh Tỵ -Tức giận – Buồn rầu – Lo sợ… Tham, sân, si, mạn, nghi… đầy dẫ̃y, ta phá không được. Trong khi ở đây mỗi ngày đều có niệm Phật, nhiều người hằng ngày đến đây niệm Phật, dù có niệm hằng ngày như vậy vẫn chưa phá hết được nghiệp chướng, huống chi là người một tuần lễ một ngày, nhiều khi hai tuần lễ một ngày, nhiều khi nửa đi nửa ở và thường thường tới đây niệm Phật cũng không có nhiếp tâm, thì làm sao mà có thể phá được?…
Nghiệp chướng trùng trùng này là cái nhân của chúng ta bắt buộc ta phải trả quả báo. Việc này A-Di-Đà Phật cứu ta không được.
Trong mấy ngày qua chúng tôi nói rất nhiều về chuyện lập hạnh, đưa ra công cứ và tha thiết kêu gọi mọi người tham gia. Quý vị biết không? Ngài Tĩnh-Am Đại Sư khi kêu gọi Phật tử niệm Phật, Ngài quỳ xuống chắp tay lại… Quý vị chưa thấy sự tha thiết của các vị Tổ đâu. Ngài quỳ xuống, Ngài chắp tay lại, Ngài thưa với đại chúng rằng:
– Vì vấn đề sanh tử của chúng ta, nó quá nguy hiểm rồi!…
Vì quá thương chúng sanh nên Ngài chắp tay lại, rơi nước mắt ra mà nói:
– Chư vị ơi! Xin lập hạnh, xin niệm Phật liền! Nếu mà chư vị không lập hạnh, không niệm Phật thì không ai có thể cứu được. Dù rằng A-Di-Đà Phật phát một lời thề niệm mười niệm trước giờ phút lâm chung Ngài tiếp độ về Tây Phương. Nhưng quý vị có biết không? Nghiệp chướng như núi Tu-Di rồi, khi nằm xuống mê man bất tỉnh trong bệnh viện rồi… Một câu A-Di-Đà Phật niệm không được!
Ngài nói mà Ngài rơi nước mắt ra… Bữa nào tôi đưa những bài đó cho quý vị xem. Tại sao Ngài phải như vậy? Vì Ngài thương chúng sanh quá! Chúng sanh không chịu niệm Phật, Ngài cứu không được. A-Di-Đà Phật phát một lời thề rất là đơn giản:
“Chúng sanh ráng niệm danh hiệu của ta, mười câu A-Di-Đà Phật mà nguyện vãng sanh Tây Phương trước giờ phút ra đi, nếu Ta không đem về Tây Phương để chư vị thành đạo Vô-Thượng, Ta thề không thành Phật!”…
Nhưng mà hầu hết, chín trăm chín mươi chín phần ngàn chúng sanh không niệm được câu A-Di-Đà Phật! Chắc chắn. Chư vị cứ đi thăm dò thử coi! Hãy vào bệnh viện một ngày thử coi? Hỏi bác sĩ thử coi? Những người nào trước giờ phút ra đi mà được tỉnh táo, nói chuyện được? Có phải trong một vạn người mê man may ra mới có một người nói chuyện được không? Rồi một người nói được đó, hỏi thử người ta có niệm câu A-Di-Đà Phật hay không?…
Xin thưa, không đâu ạ! Chính vì vậy mà trùng trùng lớp lớp chúng sanh khi chết đi bị đọa lạc. Con người khi chết đi bị đọa lạc quá nhiều mà không hay! Trong khi ở đây, chúng ta lập Niệm Phật Đường quyết tâm đóng cửa âm thầm quanh năm niệm Phật, trong tương lai chúng ta còn tiến mạnh hơn nữa để quyết lòng đi cho tới Tây Phương Cực Lạc. Tức là càng ngày việc tu hành tinh tấn của chúng ta càng tăng. Những người nào tham gia được cứ việc tham gia, những người nào không tham gia được thì tự họ phải chạy theo, chạy không được thì đuối hơi ráng chịu, chứ không cách nào có thể quay lại chờ nhau được.
Trong cuốn “Khuyên Người Niệm Phật” tôi khuyên bạn bè rằng nhất định giữ Tín-Nguyện-Hạnh mà đi, giống như một con thuyền cắt sóng xẻ nước mà đi. Sau đó, theo những đường sóng rẽ, những con thuyền khác, những người khác muốn đi thì cứ theo đó mà đi, nhất định ta không được quyền quay trở lại chờ nhau, vì quay trở lại chờ nhau, chúng ta không còn kịp thời gian để đi tới đích.
Trong mấy ngày qua, tôi khuyên rằng, chúng ta phải khởi đầu ngay lập tức đi. Ngày hôm nay khởi đầu liền. Những người bệnh thì chắc chắn phải lo khởi đầu liền, vì đã bệnh xuống rồi tức là không biết ngày nào mình ra đi? Bệnh tim, thì ngày hôm nay mình nói oang oang, nhưng ngày mai có thể bị ngất xỉu rồi, bị đột quỵ rồi… Thôi chịu thua! Không ai cứu được nữa!…
Cho nên phải lo cho chính mình, năm ngàn mà niệm không được? Chịu thua!… Một tháng sau tăng lên bảy ngàn đi, hai tháng sau phải tăng lên tám ngàn đi, mau tăng lên tới đơn vị là mười ngàn câu A-Di-Đà Phật. Mười ngàn câu A-Di-Đà Phật thực ra chỉ niệm hai tiếng đồng hồ là xong. Trong ba tháng sau hãy tăng lên mười lăm ngàn đi…
Tự mình tăng lên. Vì huệ mạng của mình mà tăng. Chứ không phải vì cái Niệm Phật Đường này mà tăng. Chứ không phải vì cái lời xúi giục này mà tăng.
Nếu chư vị không quyết lòng đi như vậy thì chịu thua! Nhất định, thay vì ta được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, ta không có cách nào thoát vòng sanh tử được. Vì oan gia trái chủ của chúng ta đang chờ từng giây từng phút để hãm hại cái huệ mạng của ta, chư vị có hay không? Tại sao có nhiều người tu ba bốn chục năm, mà sau cùng bị mê man bất tỉnh trên giường, không vãng sanh được? Là vì không chịu lập hạnh. Một tuần ở đây chỉ có một ngày tinh tấn, một ngày đó mà còn nói chuyện, mà âu sầu, mà lo lắng… thì làm sao có công đức để phủ lấp một tuần lễ ở nhà cạnh tranh, ganh tỵ, tạo nghiệp?…
Chính vì vậy mà mỗi ngày mỗi ngày cái núi nghiệp chướng của chúng ta càng lớn ra, trong khi cái công đức chúng ta gửi về Tây Phương thực ra mỏng manh, quá ít, thì làm sao mà có thể vãng sanh về Tây Phương được? Ở đây chúng ta nói về hộ niệm, là để tận sức cứu độ từng người đồng tu, từng người có duyên vãng sanh về Tây Phương. Nhưng nên nhớ, bắt buộc người đó làm sao trước giờ phút lâm chung phải niệm được câu A-Di-Đà Phật, làm sao trước giờ phút lâm chung nghe được lời hướng dẫn, nghe được những người hộ niệm tới khai thị. Nếu mà bị mê man bất tỉnh trong bệnh viện, thì Niệm Phật Đường A-Di-Đà này chịu thua rồi! Xin thưa, đức A-Di-Đà Phật cũng chịu thua luôn rồi! Chư Thánh Chúng trên cõi Tây Phương cũng chịu thua rồi!
Làm sao để khỏi bị mê man bất tỉnh? Phải lập công cứ lên, xin quyết lòng niệm Phật. Nhất định từ đây mở tờ báo ra để làm gì? Đọc tờ báo ba chục phút thì ta niệm được ba ngàn câu A-Di-Đà Phật, tại sao không niệm? Vì huệ mạng ngàn đời ngàn kiếp mà chúng ta cứ thả cái huệ mạng theo những thứ trần lao, vô thường… Uổng vô cùng!
Thà rằng chúng ta không biết con đường về Tây Phương thì thôi khỏi cần bàn thêm! Giống như hàng vạn người tu thử… Nghĩa là, tới chùa giả đò lạy lạy mấy cái rồi ra nhập vào bàn cờ tướng, lạy lạy mấy cái rồi ra nhập cuộc karaoke, lạy lạy mấy cái rồi ra nhập vào bốn năm người trò chuyện… Nếu tu như vậy thà rằng ở nhà. Chứ tu như vậy để làm chi? Sau cùng cũng bị đọa lạc, ích lợi gì đâu? Cho nên ngài Tịnh-Không, quý vị biết không? Khi mà Ngài ra một thông báo Ngài nói thế này: “Tịnh-Không tôi quỳ xuống lạy chư vị…”. Ngài nói như vậy đó! Tại sao vậy? Ngài nói mà muốn khóc luôn!… Vì chúng sanh không chịu nghe, không chịu đi. Trùng trùng điệp điệp con người chết đi, đi vào đọa lạc Ngài cứu không được. Là tại vì người ta không chịu tu, người ta không chịu niệm Phật.
Chư vị ơi! Con đường đọa lạc nằm ngay trước mũi bàn chân. Nếu chúng ta không tu thì sẽ lún xuống dưới hầm lửa. Nếu chúng ta chịu tu, chỉ cần bắt đầu từ đây hạ thủ công phu liền. Người bệnh hạ thủ công phu theo người bệnh, quyết lòng tranh từng hơi thở để niệm Phật. Người khỏe cũng tranh từng hơi thở để niệm Phật. Mình có công đức thì mới cứu được người bệnh. Người bệnh đó phải quyết lòng niệm Phật để cảm thông với chư Phật, cảm thông oan gia trái chủ thì mới thoát nạn được. Chúng ta cùng nhau phải làm như vậy, thì chúng ta mới cứu nhau được. Cứu ngay mình và cứu người khác. Con đường đi về Tây Phương ở ngay trước mắt.
Còn nếu chúng ta ỷ y, cứ tưởng rằng tu là tới đây một vài lần như vậy thì đủ! Xin thưa nhất định chúng ta bị nạn!…
Vì muốn cứu tất cả mọi người, nên trong những ngày này tôi tha thiết nói chỗ này và trong tương lai chuẩn bị bắt đầu tu hành. Chúng tôi sẽ tăng thêm thời gian tu hành, tăng thêm tinh tấn niệm Phật. Và đề nghị rằng, ngày chủ nhật tuần tới sẽ bắt đầu liền. Bắt đầu như thế nào? Cũng vẫn tu y hệt như vậy, nhưng mà những người nội trú trong Niệm Phật Đường bắt đầu từ 0 giờ tối tịnh khẩu, tịnh khẩu suốt cho tới 0 giờ, tức là 12 giờ đêm hôm sau. Chư vị đồng tu ở ngoài tới tu một ngày, một ngày tu xong 9 giờ tối. 9 giờ không phải ra ngoài nói chuyện, mà vẫn tiếp tục im lặng cho tới khi ra khỏi Niệm Phật Đường xong thì coi như chấm dứt. Còn những người ở lại đây, nhất định phải tịnh khẩu. Tức là chúng ta bước vào trong khuông viên Niệm Phật Đường trong ngày đó thì phải tịnh khẩu, chứ không phải đợi tới 9 giờ lên lễ rồi mới tịnh khẩu. Chúng ta tập sự lần, chuẩn bị tương lai tới hai ngày đúng 48 tiếng đồng hồ tịnh khẩu. Có lập hạnh như vậy chúng ta mới giải được ách nghiệp. Còn nếu không, cứ đem so sánh với người ở ngoài kia, tại sao người ta ca hát được còn mình thì không?… Người ta ca hát được thì một vạn người đó không có một người nào giải thoát đâu! Ta ở đây không ca hát, im lặng như tờ, để một người tới đây tu là một người có hy vọng vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Ta đang theo tiêu chuẩn của ngài Ấn Quang Đại Sư, “Một đạo tràng thành tựu là một đạo tràng có người vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, chứ không phải là một nơi có hàng vạn người lui tới mà suốt cuộc đời của họ không có một người nào được thoát vòng sanh tử luân hồi”.
Vì cái huệ mạng của chúng ta, vì cứu cái huệ mạng của mình, xin chư vị, tha thiết, rơi nước mắt mà tha thiết… Phải tu như vậy, đáp ứng như vậy để chúng ta quyết lòng thành tựu!…
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)
Đọc mà thấy ấm lòng. Cư sĩ Diệu Âm này thật khiến con người ta có niềm tin mãnh liệt vào A Di Đà Phật. Tôi thấy phản tĩnh và ý thức nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống
A Di Đà Phật
Đây là cư sĩ Diệu Âm viết ạ.Tôi cứ nghĩ cư sĩ là nữ cơ
HỘ NIỆM: HƯỚNG DẪN – KHAI THỊ
Tác Giả: Cư Sĩ Diệu Âm
Thông báo (Thay cho lời nói đầu):
XIN ĐỪNG HIỂU LẦM!
Vừa rồi, được tin có người cho rằng Diệu Âm đã niệm Phật được “NHẤT TÂM BẤT LOẠN”. Tin này có từ trên báo chí, và cả trên mạng điện toán nào đó. Có người cho rằng chính Diệu Âm đã viết ra và tự xưng như vậy!…
Hôm nay, thêm một lần nữa, Diệu Âm xin xác định cụ thể và rõ ràng mấy điều sau đây:
1/ Những bài báo và thông tin nói về “NHẤT TÂM BẤT LOẠN” và tự xưng mình đã chứng đắc tới cảnh giới “NHẤT TÂM BẤT LOẠN” này hoàn toàn không phải của Diệu Âm viết. Một vị nào đó có trùng bút hiệu, hoặc trùng Pháp Danh, có thể họ đã chứng đắc rồi nên tự khoe ra đó thôi!…
2/ Để tránh bớt sự lầm lẫn đáng tiếc trong tương lai, bắt đầu từ hôm nay Diệu Âm này sẽ kèm theo Pháp Danh của mình một dấu ngoặc (Úc Châu) hoặc (Minh Trị).
3/ Đã nhiều lần trong các cuộc: “Tọa Đàm”, “Khuyên Người Niệm Phật”, “Trả lời thắc mắc về Hộ Niệm”, v.v… Diệu Âm (Úc châu) này đã thường xuyên xác định rằng mình vẫn còn là phàm phu tục tử, tội chướng sâu nặng, hoàn toàn chưa chứng đắc một cảnh giới nào cả.
4/ Diệu Âm (Úc Châu) chỉ biết “Khuyên Người Niệm Phật”, khuyên nhau một lòng chí thành, chí thiết, khiêm hạ niệm Phật để cầu xin được đới nghiệp vãng sanh Tây Phương Cực Lạc. Lấy lòng chân thành mà được cảm thông, được Phật gia trì tiếp độ, chứ không phải tự lực chứng đắc để vãng sanh.
5/ Ngoài pháp niệm Phật, Diệu Âm còn tích cực khuyến khích đồng tu chú trọng nghiên cứu “Phương Pháp Niệm Phật – Hộ Niệm – Vãng Sanh” để kịp thời trợ duyên tích cực cho nhau, tránh những cạm bẫy hiểm nghèo trong lúc tu hành, nhắc nhở những điều cần thiết khi bệnh khổ hiện hành, tránh những lỗi lầm đáng tiếc khi lâm chung, để đường vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc được thêm vững vàng, an toàn hơn. (Xin xem lại những băng đĩa tọa đàm hoặc vấn đáp của Diệu Âm (Úc Châu) thì sẽ rõ ràng vậy).
6/ Diệu Âm (Úc Châu) chưa từng hướng dẫn một phương cách nào khiến người Niệm Phật nghe được ÂM THANH, ngửi được MÙI HƯƠNG, được TỰ PHÁT ÁNH SÁNG, thường thấy HÀO QUANG, thường thấy PHẬT HIỆN THÂN, v.v…
7/ Chúng ta là hàng phàm phu hạ căn, xin cố gắng giúp nhau trong phạm vi nhỏ hẹp, khiêm nhường, thuận theo căn tánh hạ liệt mà hành trì phương pháp vừa “Hợp Lý vừa Hợp Cơ” để cầu sanh Tịnh-Độ. Diệu Âm (Úc Châu) này quyết không dám cho mình là cao thượng mà nói lời sơ suất. Xin chư vị thiện hữu có duyên với nhau, hãy phổ biến rộng rãi thông báo này để giảm bớt sự hiểu lầm đáng tiếc!…
Diệu Âm (Úc Châu) cung kính đa tạ.
Viết tại Brisbane, ngày 5 tháng 11 năm 2010.
(Có bổ túc thêm ngày 5 tháng 2 năm 2012)
A DI ĐÀ PHẬT!
A DI ĐÀ PHẬT.Quý vị ở gần NIỆM PHẬT ĐƯỜNG thật sướng.có nơi tu tập,có bạn đồng tu nữa.con ở đây muốn không được. nguyện cầu cho tất cả chúng sinh ở các cõi sống sớm được về với ĐỨC PHẬT A DI ĐÀ
A Di Đà Phật. Cư sĩ Diệu Âm là người đã viêt thư trên đĩa KHUYÊN NGỪOI NIỆM PHẬT phải không ạ. Tôi thật ngưỡng mộ Diệu Âm. Ngày đêm, ngoài thời gian làm việc, tôi dành tất cả thời giờ còn lại lo Niệm Phật. Ước mong của tôi là được về Tây phương Cực Lạc Di Đà. Xin cảm ơn Diệu Âm đã cho Phật tử và độc giả có nhiều bài viết hay!
cô diệu âm ơi,muốn con ngoan và giỏi thì việc tu của người mẹ phải thực hiện hồi hướng như thế nào mong cô chỉ giùm.bởi vì hai con tôi không chịu niệm phật bất quá chúng chỉ làm việc thiện ,mà oan gia trái chủ nhiều như vậy biết sao đây cô giúp tôi với
Chào cô Dung,
Hai người con của cô “…chúng chỉ làm việc thiện” chứ không phải là “phá gia chi tử” thì quá tốt rồi còn gì nữa cô ơi! Còn nếu cô muốn các con của cô ngoan và giỏi hơn nữa, theo con biết, thì ngoài những việc lành khác, cô nên vì các con mà đọc kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện, rồi hồi hướng cho các con và tất cả oan gia trái chủ trong nhiều đời của các con.
Chúc cô được sở cầu như nguyện.
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Đọc bài của cư sĩ con thấy ấm lòng khi nghĩ về ông ngoại của con. Ông mất khi con còn chưa được sinh ra nhưng theo lời mẹ kể, ông hay làm việc thiện. Ngày ngày bán tạp hoá trên ghe, nhà ai có ma chay cúng giỗ ai ngoắc lại mua đồ ông không lấy tiền, chỉ xin vỏ quýt người ta ăn bỏ để ông gom về rửa sach phơi khô . Ngày rảnh thì ông ngoại đi vô rừng hái thuốc nam về tự chặt phơi chở lên cho chùa. Ngày ông bệnh nặng khi tỉnh khi mê, đến lúc lâm chung ông vẫn chấp tay thều thào niệm phật rồi nhắm mắt xuôi tay.
Con biết ông đã được hoá thân vào hoa sen của Phật rồi!