Trong con đường đấu tranh với sanh tử luân hồi, đấu tranh với tam ác đạo để vượt qua những cảnh khổ vạn kiếp, mỗi người chúng ta phải tự lo lấy. Người nào tu người đó đắc. Vợ tu vợ đắc, chồng tu chồng đắc. Bạn bè đồng tu với nhau tới Niệm Phật Đường này, người nào hạ quyết tâm niệm Phật sẽ được vãng sanh. Người không hạ quyết tâm niệm Phật, thì sau cùng không được vãng sanh, tức là bị lọt vào trong những cảnh khổ đau. Nếu có tình cảm với nhau thì nhiều lắm là góp chút ít tiền, mỗi người vài chục đô-la, mua một vòng hoa tới phúng điếu là cùng! Chứ không còn cách nào khác hơn được nữa!…
Vì thế, kính thưa với chư vị, phải cố gắng lên. Nhất định niệm Phật đừng bao giờ đợi tới lúc yếu rồi mới niệm nhé!… Không phải! Trước kia chúng ta không biết, bây giờ lỡ yếu rồi thì cố gắng tranh thủ mà niệm. Nếu yếu quá niệm không được, nên số lượng câu A-Di-Đà Phật niệm không nhiều, thì chúng ta hãy lấy cái tâm chân thành, tha thiết muốn vãng sanh để niệm, ráng niệm được câu nào hay câu đó. Nhờ vậy mà giải bớt ách nạn, để sau cùng rồi ta được phước phần cảm thông của chư Đại Bồ-Tát, của chư Thiên-Long Hộ-Pháp, với những vị oan gia trái chủ, rồi nhờ các bạn đồng tu tới hộ niệm, ta vẫn có thể được may mắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng. Cố gắng tối đa! Bên cạnh đó phải nhớ rằng, khi mình thành tâm cố gắng như vậy thì A-Di-Đà Phật sẽ phóng quang gia trì, quang minh của Ngài chủ chiếu đến ta, nhiều khi nghiệp chướng của ta tiêu đi rất nhiều mà không hay. Chứ nếu thấy mệt mình buông xuôi, thì sau cùng mình niệm câu A-Di-Đà Phật không được. Những người còn khỏe chưa bịnh thì phải lo đi! Đừng nên đợi tới lúc yếu mới tính. Vì xin thưa, lúc khỏe như thế nầy mà không niệm Phật, chỉ chờ tới Niệm Phật Đường vài tiếng đồng hồ, niệm vài câu rồi về, rồi đi chơi, rồi tán gẫu… thì sự niệm Phật ở Niệm Phật Đường này cũng chỉ là niệm thử, niệm chơi!… Đến lúc nghiệp báo trổ ra rồi, nó đến rồi, xin thưa khi đó cái lưỡi của chúng ta đã bị đớ rồi, không nói được nữa, nhiều khi tiếng “Phật” mà thành ra tiếng “OẠS!…”, tiếng “OÀH!…”. Nói không được đâu!…
Trong kinh Phật có nói đến điều nầy. Một trong những hạng người không được vãng sanh, thì có hạng người bị trúng gió, á khẩu… niệm Phật không được. Chúng ta đừng nghĩ rằng cái miệng tôi không niệm được, nhưng tâm tôi niệm. Không phải đâu à! Không có chuyện dễ như vậy đâu à! Nếu nói rằng cái miệng tôi niệm không được, nhưng tâm tôi niệm được, thì đây là những người tâm họ rất thành, lòng họ rất kính. Họ đã hạ quyết tâm nhiều lắm rồi. Cái nghị lực của họ đã được nuôi sẵn rồi, nên lúc đó người ta mới niệm được. Những người có nghị lực sẵn như vậy, thì nhứt định trong lúc khỏe này:
– Người ta buông bỏ hết tất cả những niệm thế gian ra, tranh thủ để niệm Phật, ngày đêm niệm Phật, âm thầm niệm Phật, lặng lẽ niệm Phật…
– Không bao giờ thấy người đó đi ra ngoài shop đâu à!
– Không bao giờ thấy họ tụm hai tụm ba người mà nói chuyện đâu à!
Họ âm thầm lặng lẽ niệm Phật.
– Đó mới là những người có nghị lực.
– Đó mới là những người có tâm thành.
– Đó mới là những người đã hạ quyết tâm niệm Phật.
Có như vậy thì câu A-Di-Đà Phật mới nhập vào tâm của họ, và cái nghị lực đó nó truyền từ bây giờ, nó nuôi từ bây giờ cho đến khi nằm xuống họ vẫn còn câu A-Di-Đà Phật trong tâm, dù rằng thân của họ có thể bị bại liệt. Chớ bây giờ còn đi rao rảo thế nầy, nói “O-O” thế nầy, mà nhứt định không chịu niệm Phật thì đến lúc đó không còn cách nào có thể niệm được câu Phật hiệu đâu!
Chính vì vậy, chúng ta cần phải sợ. Phật nói, những người á khẩu niệm Phật không được, tại vì những người hạ căn thấp kém nhứt như thế nầy trước những giờ phút lâm chung phải cất lên câu A-Di-Đà Phật, phải niệm Phật thành tiếng. Tại sao phải niệm Phật thành tiếng? Quý vị coi trong kinh đi, niệm ra tiếng có lực bố ma. Oan gia trái chủ của chúng ta mạnh hơn chúng ta gấp ngàn lần, trong khi đó thì thể lực của chúng ta lại yếu hơn lúc bình thường một ngàn lần. Cái tâm chúng ta thì mê man bất tỉnh rồi, quay cuồng, không còn một thể lực nào nữa, thì làm sao mà chúng ta có thể cất lên một tiếng Phật hiệu? Hiểu được những điều này xin chư vị hãy cố gắng tận sức mà niệm Phật. Nếu không, thì không còn cách nào trở tay cho kịp! Nên nhớ, một cơn đột quỵ nó đến không bao giờ báo trước. Một cơn ngất xỉu vì chứng suy tim mạch nó đến bất ngờ, một tiếng đồng hồ sau là tiêu liền.
Xin phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.
– Niệm Phật thật là chân thành.
– Niệm Phật thật là thành tâm.
– Niệm Phật thật là nhiều.
Để chi? Nghiệp của chúng ta nhiều, ta không thể phá nghiệp được. Nhưng chúng ta có thể dùng câu A-Di-Đà Phật này làm tăng cái phước của mình lên. Giống như mình bị nợ tiền người ta, đã nợ tiền người ta thì dù có sợ cái nợ cũng vô ích! Hãy lo làm việc đi, tích cực làm việc để kiếm tiền. Có tiền thì tự nhiên món nợ sẽ giảm xuống. Không có tiền thì bây giờ mình nghĩ tới món nợ đó, nghĩ cho đến ngàn đời, ngàn kiếp người ta vẫn nạo đầu mình như thường. Bây giờ đối với nghiệp chướng cũng vậy. Trong vô lượng kiếp mình đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng rồi. Bây giờ đừng sợ nghiệp nữa, mà hãy dùng đến câu “Vạn Đức Hồng Danh” đi. Niệm một câu Phật hiệu lên có “Vạn Đức, Vạn Phước”. Cứ niệm cho thật nhiều lên, niệm cho thật chân thành lên, thì phước đức của mình càng ngày càng tăng lên. Hễ phước đức của mình càng ngày càng tăng lên, thì tự nhiên nghiệp chướng của mình càng ngày càng giảm xuống.
Giống như mình nợ người ta, thì đừng sợ cái nợ! Hãy nói, “Bà chủ ơi! Đừng có lo! Tôi đang làm việc đây. Tôi đang làm “Overtime” đây. Đang làm ngày làm đêm đây”… Làm việc “Overtime” thì tiền mình có, thì món nợ đó sẽ giảm xuống, giảm xuống, giảm xuống… Đó là luật bù trừ. Chính vì vậy, xin tất cả chư vị hãy ráng cố gắng, đừng nên lơ là. Đừng nên để tới phút cuối rồi thì chúng ta không còn cách nào trở tay kịp đâu!
Mong cho những lời nói này làm chư vị giựt mình! Quyết lòng quyết dạ niệm A-Di-Đà Phật để chúng ta cùng về Tây-Phương Cực-Lạc.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)
Con xin được chia sẽ với các vị đồng tu và cư sĩ một câu chuyệnthường ngày con cũng hay tự nhắc nhở mình niệm phật và hay niệm thầm tối hôm trước trong giấc ngủ của mình con gặp một cơn ác mộng trong lúc đó con đã nhớ đến câu Nam Mô A Di Đà Phật và con đã niệm rất nhiều và tự nhiên con không bị bất cứ sự sợ hãi nào hết ,sáng ra con còn nhớ như in giấc mơ đó và con cũng nguyện sẽ tinh tấn hơn nữa trong việc niệm phậtvì con nghĩ khi mình sắp mất cảm giác sẽ y như trong giấc mơ nếu thường ngày mình niệm phật thì đến khi đó mình sẽ niệm Phật và sẽ được Phật gia trì ,con nghĩ như vậy có đúng không .Kính mong cư sĩ hoan hỉ cho con được biết.Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật!
Thật những lời trên rất đúng phải mau mau niệm Phật nếu ko sẽ ko kịp.Sức mạnh của oan gia thật sự ghê gớm quá.Thật sự con có một việc muốn hỏi các cô chú và các bạn đồng tu đó là con có một ông dượng là chồng của bà cô đang sống khoẻ mạnh rồi có dấu hiệu bị lẫn và sau đó thì dượng bị lẫn thật.Dượng có sáu người con trong đó người con trai út đã xuất gia(pháp danh Thiện Thông)vì thương cha nên thầy đã đón cha về chùa chăm sóc nhưng qua 2,3 ngày sau bệnh tình trở nặng dượng bị ho ra máu nên đã nhập viện,bác sĩ nói dượng bị khối u ở não và ở bao tử nên phải mổ .Rồi mấy ngày sau đó bệnh nặng thêm dượng nằm mê man trong cơn mê dường như có ai quấy phá hay lôi kéo nên dượng cứ quơ tay chân rồi la lên”ko đi,ko đi….”.Thầy biết là oan gia tới đòi mạng vậy nên xin xuất viện đưa cha về chùa để hộ niệm.Cuộc hộ niệm kéo dài và liên tục ko cho gián đoạn phật tử và người nhà ai cũng mất sức nhưng ko dám lơ là.Cho đến hôm nay ngày 7/10 đã là bảy ngày bảy đêm nhưng dường như thần thức của dượng ko tiếp nhận được câu Phật hiệu,dượng vẫn mê man rên la đau đớn giành giật đấu tranh với các oan gia trái chủ những lúc đó thầy ở sát bên gõ chuông thật to rồi nói”ba,ba bên đây mới là Phật thật,đừng đi theo họ” .Thật sự thì lúc sống dượng tạo quá nhiều nghiệp hút chích,sát sanh rồi ai dượng cũng chửi người già đến chơi dượng cũng chửi…Bây giờ trong giây phút sanh tử này ko biết dượng có về với Phật được ko khi mà các oan gia quá mạnh mà dượng thì không biết gì.
Chào bạn Phan Thị Hạ,
Vị thầy đang hộ niệm cho dượng bạn là người xuất gia ắt sẽ biết những việc cần làm trong tình huống này. Tuy nhiên PH không ngại góp ý vì đôi khi người trong cuộc rối quá nên không nghĩ ra. Đầu tiên, bạn xem lại xem người chủ hộ niệm có hồi hướng công đức đến các vị oan gia trái chủ không. Một số trong chúng ta thường chỉ chăm chăm muốn “đuổi” họ đi, thay vì thật có lòng từ bi. Vì có nợ nên họ mới đòi. Mình tu mà họ không được lợi ích gì thì họ cản là hợp lý. Thành ra, tất cả các việc niệm Phật, phóng sanh, bố thí,.. hãy hồi hướng tất cả đến cho họ. Song song đó, vị thầy là con của dượng bạn hãy thay mặt cha mình mà khẩn thiết sám hối với các vị oan gia trái chủ, năn nỉ họ bỏ qua cho, vì họ mà tụng kinh, niệm Phật,.. Hãy thành khẩn mà sám hối liên tục vài ngày như thế, hy vọng họ sẽ chuyển tâm mà tạm bỏ qua cho dượng bạn.
Mong rằng mọi việc sẽ an ổn.
Nam Mô A Di Đà Phật.