Diệu Âm xin kể ra một câu chuyện có thực để chư vị nghiệm thử coi. Câu chuyện này hoàn toàn có thực, ở đời nầy chớ không phải là chuyện đời xưa. Vào cỡ tháng 6 năm 2004, có một bà cụ ở Việt Nam, bà cụ nầy bảy mươi mấy tuổi, là mẹ của một người bạn. Bà cụ nầy bị bán thân bất toại nằm trên giường không đi được nữa đã sáu tháng qua rồi, tức là nằm để chờ chết. Người bạn tới hỏi tôi bây giờ phải làm sao để cứu người mẹ? Tôi mới nói là hãy về khuyên người mẹ buông hết đi, thành tâm niệm Phật cầu vãng sanh, còn mình thì tìm cách tổ chức hộ niệm. Nhắc nhở bà cụ niệm Phật, gọi là hộ niệm. Người bạn nầy về Việt Nam khuyên bà mẹ niệm Phật, thì bà cụ nói rằng:
– Con cứ thử nghĩ đi, thằng em trai út của con chưa có vợ, chưa có việc làm, làm sao mà mẹ đành lòng tu hành đây?…
Người bạn đó khuyên hoài mà người mẹ nhứt định không chịu nghe theo. Bà cứ nói:
– Bây giờ nỡ nào mà Mẹ niệm Phật cho được trong khi người em của con còn khổ như vậy!
Thời gian khuyên qua khuyên lại như vậy bà mẹ cũng vẫn không niệm Phật. Khoảng bốn-năm tháng sau gì đó thì bà cụ chết. Chết rồi, sau khi mai táng xong thì cái tấm hình của bà cụ để thờ trên bàn tự nhiên rơi ra nước mắt. Tôi hỏi, nước mắt rơi ra từ khóe nào? Người bạn nói là rơi từ khóe ngoài. Tự nhiên cái khóe mắt trong tấm hình tự nó rơi nước ra lăn xuống má đọng lại một giọt nước. Ban đầu người ta tưởng là có người vô ý làm rơi nước. Nhưng không phải, tấm hình đó để trong khuôn kiếng, và nước vẫn cứ rịn ra liên tục ba ngày như vậy, chặm không khô. Chặm cái giọt nước này rồi lại rỉ ra giọt nước khác rồi lăn xuống má.
Người bạn đó cũng cầu siêu, làm nhiều việc lắm… Sau đó có một cái chuyện lạ lùng khác xảy ra. Khoảng chừng mấy tuần sau thì linh hồn của người mẹ đó ứng mộng về báo cho người con trai rằng, sáng mai hãy đến tại địa điểm đó để nhận việc làm, mẹ đã xin được việc cho con ở đó rồi. Người con đó thấy như vậy mới nói lại với người nhà, thì người nhà bàn rằng, chắc là mẹ hiển linh xin được việc làm thật đó, nên cứ theo lời mẹ đi. Người em trai mặc áo quần chỉnh tề, sáng ngày hôm sau tới tại địa điểm đó… Đúng như vậy, người con tới tại chỗ đó và người ta nhận cho anh làm việc.
Không biết là việc làm đó có tốt lắm không? Nhưng có việc làm thì gia đình cũng thấy yên tâm. Nhưng sau đó lại có thêm một hiện tượng khác xảy ra tiếp. Sau khi cúng thất bốn mươi chín ngày xong rồi, thì chiều chiều khoảng chừng 5-6 giờ, tức là mặt trời vừa lặn, thì bà Cụ lại hiện thân về trước đầu hè của gia đình đó mà khóc! Người ta thấy được, các con cái đều thấy được bà Mẹ hiện về ngay tại đầu hè ngồi khóc. Người con của bà Cụ nghe nói vậy mới sợ quá! Sợ mất hồn! Thực sự là sợ quá! Mới tới tìm tôi và hỏi, làm sao để giải quyết vấn đề đây? Thực sự, là trong trường hợp đó tôi cũng không biết cách nào giải quyết. Tôi chỉ khuyên người bạn đó hãy mau mau trở về lại Việt Nam, lấy số tiền mà bà Cụ tích trữ được đem ra in kinh, ấn tống, in hình Phật, phóng sanh, làm tất cả những việc thiện lành, rồi hồi hướng thẳng cho hương linh của bà Cụ, và mỗi chiều niệm Phật xong, đứng trước bàn thờ của bà Cụ khai thị cho bà Cụ:
– Mẹ ơi! Mẹ đã bị đọa lạc rồi! Vì tình chấp không bỏ, nên Mẹ đã bị khốn khổ rồi! Bây giờ Mẹ trở về đây khóc than với tụi con, tụi con cũng không cứu được Mẹ. Chỉ có Mẹ ngộ ra, quyết lòng buông xả, thành tâm niệm phật cầu vãng sanh Tây Phương. Con sẽ làm tất cả những việc thiện lành để hồi hướng cho Mẹ. Mau mau Mẹ phải ngộ ra để tìm con đường giải thoát cho chính Mẹ.
Tôi khuyên đại khái như vậy. Tôi cũng khuyên người bạn hãy đến một tự viện nào đó, xin các Sư cầu siêu cho Mẹ mình thêm 49 ngày nữa, cứ tận sức mà làm chớ không biết cách nào hơn? Người bạn đó đã về Việt Nam và làm đúng như vậy. Sau đó người mẹ không về khóc nữa, còn vấn đề có giải thoát được hay không thì không dám nói. Khi trở lại Úc, người bạn đó đã đến biếu cho tôi một chồng hình Phật như thế này, và nói với tôi rằng:
– Đây là những việc tôi đã làm được. Tôi cúng dường những hình Phật nầy ở Việt Nam nhiều lắm, nay tôi đem tới đây gởi cho anh để anh đi phát cho người ta, hồi hướng công đức cho Mẹ tôi.
Sự việc đó có thật đã xảy ra vào khoảng giữa năm 2004.
Mình thấy đó, đã nằm trên giường bệnh trên nửa năm để chờ từng phút ra đi, thế mà tình chấp không buông xả được. Vì tình chấp không buông xả, nên khi chết đi, mới lặn lội kiếm cho người con một việc làm. Việc làm không biết như thế nào? Đến bây giờ người con đó không biết còn giữ được việc làm đó hay không? Không biết! Nhưng vì cái chấp nầy, người Mẹ đã bị nạn rồi! Sau 49 ngày mà hiện thân về trước đầu hè cho người ta thấy và khóc, thì chắc chắn bị khổ rồi! Địa ngục thì chắc không thể nào xuống được đâu, vì nếu đã rơi vào trong địa ngục, thì dễ gì ra được để báo cho người thân? Nếu mà lọt vào trong hàng bàng sanh súc vật thì cũng không về được nữa rồi, vì đã biến thành bốn cẳng chạy lăng quăng ở đâu đó rồi, nhưng đây không phải. Nếu mà đầu thai chuyển thế thành người cũng không thể nào trở lại được nữa.
Mình dùng cái phương pháp loại suy để tìm hiểu thì rõ ràng bà Cụ nầy đã rơi vào trong hàng quỷ đói. Kinh Phật chúng ta gọi là “Ngạ Quỷ”. Quý vị thấy không? Dễ sợ không? Người con đó có được việc làm đó, có đánh đổi được sự đọa lạc của người mẹ trong vạn kiếp ở hàng quỷ đói hay không? Khi mà rơi vào đó rồi dù có khóc, khóc cho một vạn đời đi nữa, nước mắt có biến thành biển đi nữa, cũng không giải quyết được gì cả! Trong cảnh giới của quỷ đói còn khổ nhiều hơn tiếng khóc đó nữa! Nó khổ đến nỗi mà khóc không còn ra lời nữa kìa, đừng có nói là ít… Tại vì sao? Vì đói quá rồi! Không nhà không cửa, lang thang, thường thường là tìm những cái cây để mà tấp vào đó, nương vào cái sức nóng của cây đó mà sống. Mà thực sự phải tìm cây nào xấu nhứt, dở nhứt, tệ nhứt chớ những cây tốt thì đã có người chiếm rồi, không dễ gì đâu ạ! Thường khi rơi vào tình trạng đó rồi, thì phải lang thang từ chỗ nầy đến chỗ nọ, không biết chỗ nào mà sống ổn định cả! Cảnh khổ như vậy đó!…
Người tu hành chúng ta hiểu được chỗ nầy rồi, phải biết sợ. Sợ gì? Sợ cảnh ngạ quỷ! Sợ cảnh bàng sanh! Sợ cảnh địa ngục! Dễ sợ lắm!…
Nếu người con mà nhìn thấy được cảnh người mẹ đó, thì người con mới giật mình.
– Trời ơi! Tại vì con chưa có việc làm, Mẹ vì con mà Mẹ bị đọa lạc vào cảnh ngạ quỷ, bây giờ làm sao đây?
Người con mà ngộ ra đạo lý này, thì ngày đêm lo tu hành, ngày đêm lo niệm Phật, để đem tất cả công đức hồi hướng cho Mẹ, cầu cho Mẹ vượt qua ách nạn. Nhưng xin hỏi, chắc gì người con ngộ được chuyện này?! Thấy thế, rõ ràng người con đã gián tiếp gây tội cho người Mẹ. Người Mẹ vì không biết buông xả, không biết đường thoát nạn, cứ chấp vào tình thức để bị nạn. Khi đã bị nạn rồi, thì làm sao còn có thể trở về nói rằng: “Con ơi, thằng em trai của con chưa có việc làm, thì nỡ nào ta tu hành cho được!”. Mà chỉ hiện về ân hận, ngồi khóc mà thôi! Còn lời nào để nói nữa đây? Đau khổ vô cùng!
Khi nghe được mẫu chuyện này, ở đây có ai ngộ ra không? Ngộ ra đi, gọi là “Hồi đầu thị ngạn”, niệm câu A-Di-Đà Phật về Tây Phương thành đạo. Không ngộ ra, tiếp tục mê muội, mê muội nầy nó sẽ dẫn tới chỗ, nếu tránh khỏi địa ngục, thì cũng phải rơi vào ngạ quỷ! Nếu tránh được ngạ quỷ, thì nhất định phải là bàng sanh! Có những con chó sanh ra lạ lùng lắm, nó cứ chui vào trong nhà của mình, mình đá lăn cù ra nó cũng lại chui vô. Con cái không biết, cứ tưởng đó là con chó của hàng xóm, lấy roi đánh nó ra, nhưng mà đánh nó, nó cũng chạy vào. Tại sao nó không chạy vào nhà hàng xóm mà cứ chạy vào nhà mình? Coi chừng người Mẹ mình đó mà không hay! Ở quê có nhiều người không biết đạo, thấy con chó vào trong nhà thì bắt nuôi luôn. Nuôi con chó không phải vì thương nó, mà vì con gái mình vừa mới sanh một đứa cháu ngoại, đứa cháu nó bỉnh ra đầy giường đầy chiếu không ai giải quyết. Thôi nuôi con chó để nó giải quyết giùm… Đau khổ vô cùng!
Chính vì vậy, khi nghe câu chuyện này, chúng ta phải biết giật mình. Tự mình cứu lấy mình. Hồi đầu đi. Tỉnh ngộ đi. Một câu A-Di-Đà Phật đi về Tây Phương, giải thoát cho mình, giải thoát cho tất cả dòng họ, bà con, cửu huyền thất tổ trong nhiều đời nhiều kiếp, cứu cho bà con thân thuộc trong vô lượng kiếp về sau. Xin chư vị chú ý.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)
Nam mô a di đà phật
Xin hỏi, người tự tử chết…hồn đọa lạc về đâu? Làm thế nào để cứu họ?
Cảm ơn
Nam mô a di đà phật
Theo mình người tự tự là người đau khổ tột cùng, vì vậy khi họ chết đi thì họ vẫn là một linh hồn đau khổ, bế tắc. Chính điều này sẽ làm họ bị mắc kẹt trong cảnh ngạ quỷ, khó có thể siêu thoát được nếu họ không chịu buông xả, nghe theo lời Phật dạy.
Nghĩ thì cũng có vẻ không công bằng. Tình thương của người mẹ dành cho con là vô tận. Biết mình sắp chết nhưng vẫn một lòng lo cho con. Vậy mà lại đọa vào Ngạ Quỷ…
Bạn này thắc mắc rất đúng, tình thương ko đáng bị đáp trả như vậy.
Đây là do bạn chỉ cảm nhận câu chuyện của cư sĩ Diệu Âm ở một khía cạnh nhỏ về tình cảm luyến ái mẹ con mà thôi mà chưa thấy hết được ý nghĩa của nó. Có câu thơ thế này:
“Con tôi”, “tài sản của tôi”!
Đó là ưu não của người cuồng si
Trong “ta”, “ta” ấy có gì?
Tài sản, con cái – khác chi mộng trường!”
Bạn thử nghĩ xem có đúng đời là mộng không, khi chết chẳng mang được gì chỉ có nghiệp theo mình, mà với đa số mọi người nghiệp thiện thì ít nghiệp ác thì nhiều. Do đó chết là hầu như chỉ có đọa tam đồ trong đó có loài ngạ quỷ. Không phải tự nhiên mà đức Phật Thích Ca nói rằng mất thân người nhiều như đất trên đại địa, được thân người như đất dính móng tay.
Người mẹ ấy lúc đó chỉ cần chí tâm niệm Phật thì hóa giải được nghiệp chướng, lúc mãn phần chí ít cũng sanh vào cõi lành. Nhưng vì con mà không buông xả được để niệm Phật thì đương nhiên phải theo nghiệp đã tạo trong kiếp này mà đầu thai.
Thế mới thấy rằng làm con có hiếu là không chỉ lo cho bố mẹ sung sướng thoải mái trong kiếp này mà còn là vô lượng kiếp sống về sau nữa. Đừng làm khổ bố mẹ mình cho đến lúc chết và thậm chí cả sau khi chết.
Nam mô A Di Đà Phật!
A di đà phật. Ad cho mình hỏi cảnh giới ngạ quỷ được hiểu như thế nào ạ? Thông điệp của câu chuyện mà hội mình muốn chia sẻ là gì ạ? Xin được giác ngộ. Thân!
Nam Mô a di đà phật
kính thưa thầy ! con biết về pháp môn tịnh độ, con đã từng đi hộ niệm và niệm Phật nguyện cầu gia hộ cho ba và mẹ con cũng biet về phạt pháp về pháp môn tịnh độ một đời giải thoát khổ đau của sanh tử. phật pháp thật nhiệm màu nguyện cầu của con cũng được cảm ứng.con có lòng tin sâu sắc về đức Phật nhưng gia ông bà ngoại con là đạo Thiên chúa giáo gốc. ông bà ngoại con không bát chuyện gia đình theo Phật nhưng ông bà một lòng thờ Chúa. biết rằng niệm phật có nhiều thù thắng con có vài lần khuyên ông bà ngoại nhưng không thành. phước duyên mỗi người mỗi khác con cũng không phan duyên nữa. nhưng thưa thầy con nghĩ khi ông bà con lâm chung thì nghi thức của mỗi tôn giáo khác nhau vậy còn con có theo những nghi thức đó để thuận theo ông bà không?sau khi ông bà ra đi con niệm phật hồi hướng cho ông bà có được không ạ? xin thầy từ bi chỉ dẫn cho con và những người có những hoàn cảnh giống con để mọi người có nhiều lợi lạc. A Di Đà Phật !
A Di Đà Phật. Quý phật tử hãy thành tâm niệm phật. Xin Phật luôn gia hộ cho mình và gia hộ cho ông bà sớm giác ngộ. Vì ông bà có duyên với nhà Phật trong kiếp này thì chứng tỏ rằng nhiều đời, nhiều kiếp trước đã từng cúng dường chư Phật. Kiếp này có duyên theo chúa? Hãy vào 10 cõi pháp giới mà phân tích cho ông bà hiểu rằng: Chúa ở cõi trời, mà cõi trời và tất cả 10 pháp giới đang rốt ráo niệm phật cầu xin về tây phương cực lạc. Thỏ ngọc xin quý phật tử khuyên ông bà và bản thân bạn hãy niệm phật cầu sanh tây phương cực lạc để chắc chắn giải thoát.
Đạo Phật và đạo Thiên Chúa và bất kỳ đạo nào khác cũng đều rất coi trọng niềm tin, ông bà có niềm tin với đạo Thiên Chúa cũng là tốt hơn rất nhiều người không có niềm tin với bất kỳ chánh đạo nào.Việc khuyên nhủ ông bà tin theo niềm tin của mình có thể làm họ sinh tâm rối ren, phiền não càng không tốt cho lúc lâm chung. Mình đã khuyên vài ba lần không được, Phật Thích Ca cũng không hóa độ người vô duyên, chi bằng bạn khuyến tấn động viên ông bà làm trọn đạo hạnh của người tu Thiên Chúa không phải tốt hơn sao, chánh đạo nào mục đích cũng là khuyên con người ta bỏ ác làm lành, giữ tâm thanh tịnh.
“Chúa ở cõi trời, mà cõi trời và tất cả 10 pháp giới đang rốt ráo niệm phật cầu xin về tây phương cực lạc.” Cõi trời cũng chỉ là một trong 10 phương pháp giới. Trong 10 pháp giới ấy có cõi Phật, Bồ tát, Duyên giác, Thanh văn, Trời, Người, Atula, Bàng sanh, Ngạ quỷ và Địa ngục nên mình cũng không hiểu được câu nói của bạn là dựa vào đâu. Ngay ở những con người xung quanh ta có mấy ai đang cầu về cõi Tây Phương Cực Lạc … Chắc PB kém cỏi không hiểu biết mong được bạn Thỏ Ngọc chỉ giáo thêm.
Nam mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật
Phúc Bình “ăn hiếp” Thỏ Ngọc nghen! Không sao đâu Thỏ Ngọc ơi, để mình “chịu đòn” dùm cho. 🙂
Trong Tây Phương Du Ký thì Đức Từ Phụ A Di Đà Phật đã có khai thị:
“…Con cần dặn kỹ các loại đạo giáo Thích, Ðạo Nho, Ðạo Gia Tô, Hồi Giáo v.v… các giáo cần cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau khích lệ, đừng nói dèm pha nhau, đừng phỉ báng nhau, đừng nói những lời tà chánh. Người tà, ta đạo, người ma, ta cao, người thấp, ta quý, ĐỪNG SOI TÌM CÁI DẤU VẾT SAI SÓT NHỎ CỦA NHAU mà phỉ báng không ngừng, đây chỉ là hành vi diệt căn lành; bào mòn thì giờ quý báu vào chuyện không đâu, thực chẳng đáng.
– Cửa Phật quảng đại, tám vạn bốn ngàn pháp môn, Ðạo nào cũng thực, có thể tu trì tà biến được ra chánh, ma biến được ra đạo, nhỏ có thể đi về lớn, cùng nhau đùm bọc nương nhau tinh tấn tu hành pháp môn của mình, sửa sai của mình, hành cái lành của mình mới đúng là chánh tông huệ mạng của chư Phật.”
Về việc khuyên người niệm Phật cầu sanh Tây Phương thì phải biết quán cơ:
Nếu như người đó đang theo đạo khác nhưng tại vì người ta chưa có duyên để gặp pháp môn Tịnh Độ. Khi mình giới thiệu pháp môn Tịnh Độ mà người ta phát tâm hoan hỉ, tín thọ phụng hành chứng tỏ nhiều đời nhiều kiếp về trước đã tích lũy rất nhiều thiện căn, phước đức, nhân duyên. Do đó nếu không thử thì bỏ mất cơ hội, tiếc lắm thay. Rải rác ở trang nhà này có nhiều liên hữu trước đây cũng từng là người của đạo khác vậy.
Nếu như người đó đang theo đạo khác mà chấp cứng ngăt như vậy, khi mình càng tuyên dương pháp môn Tịnh Độ thì họ lại càng mỉa mai, phỉ báng tạo nghiệp…Trường hợp này mới quả thực là không nên nói nữa, không nên khuyên nữa, càng giúp, càng hư sự.
Ngoài ra mình khuyên không được chưa hẳn là người ta không có duyên với pháp môn Tịnh Độ mà có thể là do mình không có phương tiện khéo hay người đó không có duyên với mình. Trong trường hợp này nên nhờ người khác hướng dẫn, ví dụ như quý thầy ở chùa, đạo tràng, Ban Hộ Niệm hay kinh sách, băng đỉa…Bởi vì người sơ phát tâm đa phần chưa cảm nhận được tinh thần Y PHÁP BẤT Y NHÂN do đó bài pháp cũng giống như vậy nhưng vị thầy nói thì họ tin còn mình nói thì họ không nghe vì họ nghĩ mình là hàng con cháu, người tại gia…cho nên không đủ tín nhiệm.
Theo thiển ý của mình là như vậy, nếu Phúc Bình có cao kiến gì thì mình cũng xin được thỉnh giáo thêm ạ.
A Di Đà Phật
Bạn Hoa Vô Ưu, Thỏ Ngọc thân mến! Nếu có lời nào của PB khiến các liên hữu phiền não hoặc có tính chất soi lỗi người cho PB xin nhận lỗi. Phúc Bình xin sám hối trước Phật và Bồ tát, Nam Mô A Di Đà Phật! Bản thân PB cũng mong muốn tất cả mọi người, pháp giới chúng sanh còn trong vòng lục đạo luân hồi niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ lắm chứ. Nhưng PB vẫn luôn hết sức cung kính trước người tu các Tông phái Phật giáo khác cũng như mọi tôn giáo hướng con người ta đến lối sống thiện lành. Tuỳ hỷ gieo duyên. Nam Mô A Di Đà Phật!
Em có mơ rất nhiều là……trước đây bị bay trong không gian……..không buồn cũng chẳng vui mọi điều bình thường……rồi lại trọn quay lại trái đất để học rồi kiểm nghiệm sự đau khổ hay buồn vui của con người……..rồi lại có lần mơ là một vị sư rồi lại bay vào một nhà nào làm con họ để học….rồi có lần em mơ mình llà động vật……rồi muốn chết nhanh để thành con người……nhưng mọi cái nó cws dõ như mình trải qua ấy
các bạn ơi sao mình hay liên tưởng tới 1 giới mà hình như con người tiến hóa thêm một bậc.
củng như ở thế gian con người được chọn mang một hình thể biểu hiện cho cái đẹp và sự thông minh.nếu cùng với sự thông minh đó mà mang hình thể khác thì không đẹp chút nào ví dụ như loài khỉ nhiều lông lá , loài hổ không có tay v.v.. nếu xác định thể xác khác mang tên con người thì không hợp chút nào.
mình thường ảo tưởng 1 giới và tự đặt tên hắc thiên giới , 1 giới mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới ,phải sử dụng đến ánh sáng nhân tạo ,cuộc sống thì có vẻ cao cấp hơn thế gian nhưng lại là một vùng đất vô cùng khắc nghiệt.
mổi 1 nhân vật tuy mang dáng dóc rần giống loài người nhưng lại là biểu tượng của một linh thú.
ví dụ: một nhân vật cao cấp ở đó là nhân long nử sinh ra từ một dạng hóa sinh ,sau khi hấp thụ linh khí 1000 năm từ cây đào tiên ,quả đào tiên mang dáng dóc 1 con rồng nhỏ màu trắng hồng đả chín rơi xuống đất tự hóa ra 1 cô gái với mái đen nhung pha lẩn màu hồng một gương mặt vô cùng xinh đẹp , 1 cơ thể hoàn mỷ pha lẩn màu trắng hồng như màu của quả đào tiên
đứng rần bên củng cảm thấy mùi hương quả đào rất phản phức.vvv..
một nhân vật khác ở tầm địa vị bình thường khác :hắc nhân hổ nam ,nhân vật đươc sinh ra không khác gì ở thế gian từ nhỏ đến khi trưởng thành lại mang một dáng dóc dủng mảnh với hình xăm tự nhiên một mảnh hổ màu đen tì vào quá trình học tập để hình xăm có thể tiến hóa thêm bậc nửa.
còn rất nhiều rất nhiều nửa mình chỉ nói ngắn gọn ,1 thế giới mà về tiện nghi và vật chất hơn hẳn nhân gian ví dụ: 1 người dành dụm 1 thời gian dài mới mua được 1 chiếc xe xịn đăc thù chiếc xe này củng khác o nhân gian tùy vào số tiền mình xin nói về 1 chiếc xe cao cấp dark dragon red eye (ĐRRE):nhìn giống một chiếc ablade đen phần đầu thì hình một đầu rồng hai bóng đèn là 2 con mắt đỏ nói chung mình không biết giải thich sao nhưng đây là 1 chiếc xe rất đa năng có thề luu thông ở mọi địa hình có một tốc độ rất lớn.
rất nhiều rất nhiều phần nửa ,về cuộc sống ở đó thì mọi người đều làm việc, học rất nhiều thứ với cường độ khủng khiếp.tuổi thọ thì tùy vào đẳng cấp ,thấp nhất củng là 150 năm nếu tình theo thời gian ở đây.
ở đây cuộc chiến diển ra triền miên từ nhửng thế lực quân sự của hắc thiên giới còn có nhửng giới khác tấn công.v.v.v
nói chung còn rất nhiều rất nhiều mình có thể hình dung và viết ra cả bộ truyện.
có ai có ảo tưởng giống mình không ,dạo này mình hay lên chùa mà vì ngại củng không dám nói với thầy .rất mong có cao nhân giúp đở vì mình cảm thấy bị hoang tưởng quá nặng rùi.
A Di Đà Phật
Có mình ảo tưởng giống bạn đây.Trước kia tuổi đôi mươi,mình hay chơi game,đọc truyện tranh,đọc kiếm hiệp,xem phim khoa học viễn tưởng.Sau này mình học Phật,mới biết được sự ảo tưởng này gọi là độc ảnh cảnh
“Đối tượng nhận thức của Ý thức độc đầu khi tỉnh là Độc ảnh cảnh (Nghĩa tướng). Độc ảnh cảnh có hai loại; Hữu chất độc ảnh cảnh và Vô chất độc ảnh cảnh. Những ảnh tượng mà ta suy nghiệm do trong thực tế đã tiếp xúc rồi thì gọi là Hữu chất độc ảnh cảnh, còn những ảnh tượng do sự tưởng tượng ra mà có, nó không tồn tại trong thực tế thì được gọi là Vô chất độc ảnh cảnh.”
-Nếu bạn muốn biết về các cõi,các cảnh giới thì không cần phải tưởng tượng ra đầu,trong Phật Pháp nói rõ cả rồi.Bạn đọc tham khảo tại đây nhé https://drive.google.com/file/d/0B3gzAB5z0zSxYUljVXRnRTN3RzA/view?usp=sharing.
-Nhưng đó chỉ là ở trong tam giới,có một thế giới hoàn mỹ tuyệt diệu siêu việt khỏi tam giới.Thế giới đó gọi là Tây Phương Cực Lạc.Bạn xem tại đây.Nếu xem xong mà bạn tin thì bạn có đại phước báo
https://www.youtube.com/watch?v=VA_WQjyO9Cs&index=7&list=PL7Em2hP9ICFMDZJBl7N-aePtJQJn56xxt
A Di Đà Phật
Nam mô a di đà phật. xin hỏi mọi người lúc mới tu thì nên đọc kinh gi trước?
Xin Chào Hoa Cải
Theo kinh nghiệm của mình thì mình đọc Chú Đại Bi (giúp tâm thanh tịnh) và Bát Nhã Tâm Kinh (Mở mang Trí Tuệ ).
Nam Mô A Di Đà Phật .
Chào Văn Trừong. Xin lỗi hồi nảy mình nhìn lộn tên . Nếu bạn có thời gian vào youtube hay google để tìm hiểu về ý nghĩa Bát Nhã Tâm Kinh rất hay .
Sợ quá! Ôi, sự cố chấp của người mẹ, chỉ vì thương con, cố chấp, không biết tự giải thoát cho mình.
Con tôi tài sản tôi.
Người ngu sinh ưu não.
Tự ta, ta không có.
Con đâu tài sản đâu?
– kinh pháp cú-
Chị con cũng đoạ vào ngạ quỹ, thường xuyên về thăm gia đình. Rất nhiều bà con dòng họ, bạn bè thấy chị về chơi vui vẻ. Đo chị lưu luyến 1 người gọi là chồng, nhưng người này k thương chị, hãm hại, chiếm đoạt tài sản của chị, chị biết nhưng vẫn thương và hết lòng bảo vệ người này. Đây là nghiệp của chị. Làm sao để giải nghiệp. Từ lúc chị chết ,Con hằng ngày niệm phật cầu vãng sanh, cúng dường, phóng sanh, con khuyên chị niệm phật để giải thoát rất nhiều, nhưng vì quá thương người đó nên chị không chịu niệm phật, sống vất vưỡng và cười với con mãi, chưa ai nằm mơ thấy chị đau khổ cả, lúc nào chị cũng vui vẻ. Thầy chỉ cho con biết phải làm sao, khuyên chị niệm phật.
Chào bạn Ngọc Thúy,
Mình không phải thầy, nhưng cũng xin chia sẻ với bạn đôi dòng. Hy vọng bạn tìm thấy chút lợi lạc.
Hòa thượng Tịnh Không khai thị, nói đến Phật Pháp thì chúng ta phải nói đến 2 chữ “hữu duyên”. Thế nào là hữu duyên? Là thật nghe, thật làm.
Vậy nếu hiện tại chị bạn chưa có duyên với Phật Pháp, thì cho dù chư Phật, chư Bồ Tát đứng trước mặt thì cũng không thể giúp ích gì.
Mình muốn hỏi rằng Nếu chị bạn còn sống, thì hằng ngày bạn có tưởng Phật, lạy Phật, niệm Phật không ? Bạn có thành lòng muốn về cõi Phật?
Người chết thì chỉ mất đi cái thân xác tứ đại thôi, còn thần thức thì vẫn còn đó. Vậy thiết nghĩ, bạn hãy là một tấm gương sáng, hãy tinh tấn hạ thủ công phu mỗi ngày. Nếu vì cuộc sống mưu sinh mà quá bận rộn, thì mỗi ngày cũng dành đôi phút để tập tu nguyện cầu. Đó chính là tự giác (độ cho chính bạn), giác tha (hồi hướng công đức cho chị bạn). Khi đủ duyên lành, thì chị bạn ắt sẽ hướng về Phật đạo.
Thân!