Tánh Linh của Vạn Vật
Vì tánh linh của vạn vật mà cảm động, vì cái khổ của lục đạo chúng sanh mà khóc, thế giới Ta Bà hữu tình phi tình đều có Phật tính.
Vì sao mà cảm động? Tôi đã từng chứng kiến <một cảnh chết rất bi tráng. Cái chết đó làm rung động cỏi lòng sâu thẳm của tôi. Từ đó tôi nguyện suốt đời không làm tổn hại bất cứ một sanh mạng cho dù là bé nhỏ…
Một lần nọ đi săn Linh dương, chúng tôi được chứng kiến đời sống và bản chất của chúng.
Linh dương có hình dạng giống sơn dương nhưng có khiếu nhảy rất giỏi, mỗi con trưởng thành nặng khoảng 30 kg ,tính tình thuần hậu , là loại động vật mà bọn thợ săn thích nhất. Lúc đó đội săn bắn chúng tôi bí mật bao vây khắp vùng nơi một đàn linh dương đang cư trú, áp hơn 60 con linh dương vào mõm đá trên vách núi cao, nghĩ rằng như thế sẽ làm cho chúng rơi hết xuống mà chết cho đở lãng phí cung tên.
Nhưng không ngờ, khoảng 30 phút sau, một con linh dương đực đột nhiên kêu lên một tiếng. Tất cả linh dương lập tức phân thành hai nhóm: môt nhóm già và một nhóm trẻ.Tôi nhìn rất rõ nhưng không hiểu vì sao chúng lại phân theo già trẻ như vậy. Lúc đó, một con linh dương đực từ trong nhóm già đi ra, con này lông dài xuống ngực, trên mặt có nhiều nếp nhăn ngang dọc, hai cái sừng bị mòn đi. Vừa nhìn tôi đã biết con linh dương này già lắm rồi. Nó đi ra đứng phía trước, nhìn về hướng nhóm trẻ kêu một tiếng “be”. Một con linh dương trẻ liền bước ra. Một già một trẻ của hai nhóm đi đến vách núi đoạn mệnh. Sau đó lui lại vài bước, đột nhiên con linh dương trẻ hướng về trước chạy như bay, liên tiếp linh dương già cũng chạy theo. Con trẻ chạy đến ranh giới của vách đá, rùng mình một cái, hướng về phía khe suối đối diện mà nhảy. Con già liền kế theo sau cũng từ vách núi đá mà nhảy. Cứ một trẻ một già thời gian nhảy có trước sau một chút, tư thế nhảy cũng có khác. Con già nhảy thấp hơn , có nghĩa là có trước có sau, có cao có thấp.Tôi rất kinh ngạc, lẽ nào chết cũng phải từng đôi sao? Tôi nghĩ những con linh dương này trừ khi có ráp cánh mới nhảy qua được vách núi bên kia.
Đúng vậy, con trẻ vừa nhảy được khoảng 5,6 mét thì rớt xuống ,trên không trung vẽ ra một đường cong rất đáng sợ. Tôi nghĩ nhiều nhất là vài giây nó sẽ rơi vào trong sâu thẳm. Đột nhiên một việc lạ xuất hiện. Con linh dương già nhờ vào kỷ thuật thành thạo của mình, tại chổ con trẻ từ điểm cao nhất trong nháy mắt nhảy xuống và toàn thân xuất hiện ở dưới móng của con trẻ, những con linh dương trong nhóm già nắm thời gian rất chính xác, ngay lúc mà toàn thân xuất hiện ở dưới móng của con trẻ thì cũng đúng lúc thời điểm cao nhất của đường cong nhảy, giống như hai chiếc tàu vũ trụ ở trên không trung hoàn thành nhiệm vụ tiếp nhận, bốn móng chân của nhóm trẻ đạp mạnh trên lưng của những con già, giống như nhờ vào cái cầu để nhảy qua vậy, nó ở trên không trung lại nhún một lần nữa và rơi xuống đất lại một lần nữa dồng lên cao. Mà các con linh dương trong nhóm già giống như xác phế của tên lửa đã di chuyển hết chất đốt sau đó tự động rời khỏi tàu vũ trụ,thậm chí nó càng bi thảm hơn xác phế tên lửa,sức mạnh của những con linh dương trẻ đạp nhún xuống giống như đôi cánh của con chim bị gãy ngang rớt thẳng xuống đất. Nhưng sức của những con trẻ nhảy lần thứ hai không xa như lần thứ nhất Độ cao cũng chỉ bằng nữa lần trước nhưng cũng đủ để vượt qua khoảng cách hai mét cuối cùng.Trong nháy mắt chỉ thấy những con linh dương trẻ rơi xuống ngọn núi đối diện thích thú kêu lên một tiếng “be” quay qua tảng đá đằng sau khuất dạng, cú nhảy đã thành công.
Lúc gấp gáp từng đôi từng đôi từ trên cao vòi vọi nhảy xuống, vùng cao trên khe suối như vẽ ra những đường cong làm người ta rối tung, thì từng con linh dương già đã rơi xuống thịt nát xương tan.
Tôi không ngờ đến giờ phút đồng loại sắp tuyệt diệt thì đàn linh dương đã nghĩ ra biện pháp hy sinh một nữa để giành lại một nữa cơ hội sanh tồn cho đồng loại.Tôi càng không nghĩ đến những con linh dương già sao mà ung dung khoan hồng chọnlấy cái chết, cam tâm tình nguyện, bỏ thân mệnh mình mở ra một con đường sống còn cho đời sau. Tôi vì thế mà cảm động nên từ đó về sau thề không sát hại. Do tận mắt nhìn thấy một cảnh chết vô cùng bi tráng làm rung động lòng tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Từ đó về sau, nguyện không sát hại bất cứ một sanh mạng nào dù là rất nhỏ.
Vạn vật đều có tánh linh
Một buổi tối cuối thế kỷ 20, lúc ở trường đại học Hồ Nam khi xem một màn ảnh làm cảm động trời đất, tôi không cầm lòng được khóc ré lên!
Tỉnh Thanh Hải có một vùng sa mạc thiếu nước trầm trọng, mỗi người một ngày chỉ dùng 2 lít nước do đội quân đóng quân ở rất xa vận chuyển lại. Hai lít nước không chỉ dùng để uống, mà còn vo gạo, rữa rau… còn phải cho gia súc kéo uống, gia súc kéo thiếu nước không thể được, khát à!…
Có một ngày, bổng ở đâu hiện ra một con bò già, mà được mọi người cho là nó rất trung thành và thật thà. Nó quá khát giẫy giụa tuột ra khỏi dây cương mạnh mẽ xông vào con đường trong sa mạc mà đoàn xe chuyển nước đi qua, đợi một hồi đợi đoàn xe chuyển nước đến, nó chạy nhanh đến đứng sững giữa đường. Các chiến sĩ chuyển nước trước đây cũng đã gặp qua tình hình chặn đường của những con gia súc như vậy nhưng những con động vật trước không buất khuất kiên cường như con bò này.
Đoàn vận chuyển nước có quy định. Xe chuyển nước giữa đường không để mất đi một giọt, càng không thể tuỳ tiện cho nước. Những quy định này xem ra cũng thật khắt khe nhưng vì bất đắc dĩ. Từng giọt nước này đều là khẩu phần của mỗi người rồi.
Trong sa mạc người và vật đều như vậy, nó đứng đó một hồi lâu như vậy , thậm chí làm tắt đường, các tài xế phía sau bắt đầu chưởi rũa.
Có vài tài xế tính tình nóng nảy dùng dầu châm đốt con bò tội nghiệp đó nhưng nó vẫn không động đậy, kiên cố như núi Thái, không chịu dùn bước. Đến khi chủ nó tìm đến, ông ta rất hổ thẹn nắm một cây roi dài quất lên trên thân yếu ớt của nó. Toàn thân như nát nhừ, không thể đi được, cây roi cũng nhuốm đỏ màu máu, nhuốm đỏ thân nó, nhuốm đỏ cả một vùng cát vàng sa mạc và nhuốm đỏ cả một buổi chiều tà. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết hoà với tiếng gió tàn khồc u ám lạnh lẻo của sa mạc hiện ra cảnh tượng sao mà bi tráng. Người tráng sĩ đứng kế bên bật khóc, người tài xế bị cản xe cũng oà lên khóc. Cuối cùng, người tráng sĩ nói: “thôi, để tôi vi phạm luật lệ vậy. Tôi chấp nhận xử phạt”. Anh ta cầm bát của mình lấy khoảng 2 lít nước trong xe để trước mặt con bò, nhưng nó không uống bát nước trước mặt mà nó đã cực khổ có được, nó ngước mặt lên trời rống lên một tiếng dài, dường như nó đang kêu gọi. Trong ráng chiều, không xa từ phía sau đống cát chạy ra một con bò con. Con bò mẹ bị thương nặng nhìn con bò con tham lam uống sạch bát nước, le lưỡi ra liếm liếm đôi mắt đáng thương của bò con. Con nghé cũng liếm mắt mẹ. Mọi người lẳng lặng nhìn. Những giọt nước mắt chảy dài của tình mẫu tử lăn xuống .
Tia nắng cuối ngày đã tắt, hai mẹ con không đợi chủ gọi, lặng lẻ cùng chúng tôi đi về. Một buổi tối của cuối thế kỷ 20, khi tôi xem cảnh này trên ti vi, tôi hiểu ra cái khổ của mẫu thân. Tôi và vô số những người đang ngồi trước ti vi đã bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi cuồn cuộn trào ra.
Vì thế, tôi thành kính khẩn cầu quý vị xem xong mẩu chuyện này nên đối xử tốt với tất cả những sanh mệnh dù lớn hay nhỏ xung quanh ta bởi vì chúng đều có tính linh, đều có cha mẹ, con cháu, gia đình của chúng. Chúng cũng như con người chúng ta, đều có khát vọng được vui vẽ, hạnh phúc. Chúng ta thế nào đành lòng làm tổn hại chúng ư? Lại cầu mong bạn hãy đối xử tốt với mẹ, bởi vì đối với chúng ta, mỗi người mẹ đều có tình thương đậm đà và thắm thiết hơn con bò mẹ kia rất nhiều!…Xin thành tâm, thành tâm khẩn cầu tất cả đều biết yêu thương và tôn trọng mạng sống lẫn nhau để có một cuộc sống thật bình yên. Xin kính chúc tất cả quý vị đều hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc của cuộc sống.
Trích Internet – Như Nguyện dịch
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào các liên hữu
VT nhớ có đọc qua câu chuyện này,thấy cũng hay hay nên xin được chia sẻ cùng quý bạn đồng tu:
Có một người thợ săn,thường ngày vẫn hay vào rừng để săn bắn.Một hôm,anh ta giưowng cung bắn chết một con nai con.Nai con bị trúng tên,kêu gàu thãm khốc,rồi ngả quỵ xuống đất.Người thợ săn liền đến gần nai con định mang xác nai con về để làm thịt.Bỗng dưng phía sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một con nai lớn,đang tiến đến gần,anh ta sợ bị tấn công nên nép sang một bên.Con nai lớn vốn không hề tấn công anh ta,cũng không hề sợ cung tên của anh ta.Nai lớn tiến đến chỗ nai con lấy chân khều khều,liếm láp cho nai con mà hai dòng lệ tuôn dài trên khóe mắt,…một lúc sau nai lớn cũng ngã lăn ra chết trong tư thế ôm chầm lấy nai con,che chở cho nai con.Lúc này người thợ săn như chợt hiểu ra nai lớn chính là nai mẹ,nhưng cũng không hiểu vì sao nai mẹ lại bị chết???
Người thợ săn mang xác nai mẹ và nai con về nhà để làm thịt,khi anh ta mổ bụng nai mẹ ra thì thấy ruột của nai mẹ đã đứt sẳn thành từng khúc từng khúc.Đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nai mẹ.
Lúc này người thợ săn mới hiểu ra rằng tình mẩu tử thiêng liêng cao cả của nai mẹ,vì thương xót nai con mà đứt từng đoạn ruột.
Như dân gian thường nói “con là nấm ruột của cha mẹ” hay “thương con đứt từng đoạn ruột.”
Và kể từ đó về sau,người thợ săn bẻ gảy cung tên,không làm nghề tàn ác đó nữa.
(Trích từ Công Đức Phóng Sanh của Pháp Sư Viên Nhân.)
Thôi,xin chào tất cả
Nam Mô A Di Đà Phật
A Mi Đà Phật!!!
Dẫu biết tu hành là đường duy nhất ly sinh tử. Nhưng có những lúc lý trí có thể bất chấp tất cả để đến với chữ tình của thế gian. Biết sai mà không thể sửa. Tai sao? . Nhìn những người vô tư,điềm đạm cùng với cỏ cây,quả là một giấc mơ…
Tôi xin kể 2 câu chuyện :
Câu chuyện thứ nhất :
Nhà tôi có nuôi 1 con mèo, con mèo mà không bao giờ bắt chuột, con mèo nhà tôi không chịu ăn cá thịt.
Cả nhà tôi sau những giờ đi làm, đi học về, ai cũng ôm con mèo nựng nịu cũng là hình thức xả tress sau 1 ngày vất vả mệt mỏi đầu óc.
Con mèo nhà tôi biết nghe và hiểu tiếng người.
Chẳng hạng như nó đang nằm trên giường tôi bảo : Mèo, mày không được nằm trên giường !
Thế mà nó nghe, nó biết, nó nhảy xuống giường nó nằm chỗ khác.
Một lần nó ra cữa nó nằm, tôi bảo : mèo, mày nằm ở đây có ngày người ta bắt mày người ta giết thịt đó.
Vậy mà nó nghe , nó biết quý vị à. Nó đứng dậy nó vào trong.
Nhưng rồi một buổi tối cả nhà đi làm về không thấy nó ra mừng để được ôm, để được nâng niu như mọi ngày nữa.
Nó đã bị người ta bắt giết thịt rồi qúy vị à.
Cầu Phật tiếp độ nó giải thoát luân hồi.
Câu chuyện thứ 2 :
Bà dì tôi có nuôi một con chó, hằng ngày đì tôi cho ăn nên nó luôn quấn quýt bên dì. Khi dì tôi có việc đi làm, đì dặn đứa em con dì ở nhà nhớ cho chó ăn.
Khi dì đi làm rồi, trưa đứa em đưa dĩa cơm cho chó ăn, đứa em nó đùa nói thế này:
-Nuôi mày chỉ tốn cơm thôi chứ có lợi gì đâu !
Ấy thế mà nó không ăn quý vị à.
Chiều dì về thấy dĩa cơm chó còn nguyên, dì hỏi :
-Bộ chó bệnh sao mà nó không ăn cơm vậy con ?
Đứa em cười kể lại câu nói lúc trưa, dì mới vuốt đầu con chó nói :
-Chị con nói đùa thôi mà, thôi con ăn cơm đi.
Ấy vậy mà nó nghe dì nó lại ăn cơm ví vị à.
Nhưng rồi sau đó nó cũng bị người ta bắt trộm giết thịt rồi quý vị à.
Ôi ! Chúng sanh ở thế giới Ta Bà này đầy dẫy những nguy hiểm và bất an.
Con người nếu không biết về Đạo Phật vẫn còn vô minh luôn chứa cái tâm ác độc, chỉ vì miếng ăn mà vừa tạo nên cái nghiệp trộm cắp, vừa tạo nên nghiệp sát.
Mỗi chúng sanh đều có Phật tánh, mà không biết học Phật, không biết tu vậy thì chừng nào để được giải thoát luân hồi đây ?
Con thật cảm ơn những câu chuyện thực tế mà trước giờ chú Sang luôn chia sẻ.
Con cầu mong thêm nhiều người hướng về Phật Pháp, càng nhiều người vãng sanh thành Phật thì càng nhiều những chúng sinh được độ thoát. Con có nhớ đã từng đọc ở đâu, những con vật, loài súc sanh cũng là con người đầu thai. Chúng ta nếu đã biết thì nên tránh việc giết hại ăn thịt chúng sanh, đừng nên tham đắm vị ngon từ xương máu, nước mắt của laòi vật hay cũng là ông bà cha mẹ họ hàng quyến thuộc nhiều kiếp trước của mình, đến khi bản thân nhận ra thì hối hận không kể xiết. Con năm nay đã 23 tuổi mới trường chay được 6 tháng, cứ nghĩ lại quãng thời gian xưa cứ suốt ngày tham ăn uống những món ngon, mà chẳng biết đên sự thật thống khổ đau đớn của mỗi con vật đằng sau những đĩa ăn đẹp mắt ấy. Không chỉ là đau đớn về thể xác, còn là sự tra tấn về tinh thần, sợ hãi, đau lòng khi mẹ con chúng xa nhau, mẹ đi lò mổ này, con đi lò mổ khác, vậy mà mình vui vẻ hưởng thụ trên những nỗi đau ấy. Cứ nghĩ vậy mà bản thân con hối hận vô cùng, chỉ ước sao mình biết đến Phật Pháp sớm hơn, ăn chay từ nhỏ như Hòa Thượng Thích Trí Tịnh.
Con xin đưa lại một bài của Đường về cõi Tịnh, mong thêm nhiều người biết, nhiều người hiểu. Một người đồ tể từng giết sinh mạng không gớm tay cũng đã trường chay được thì sao chúng ta không quyết tâm được.
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2011/11/bo-tat-quan-the-am-do-nguoi-do-te-giet-suc-vat-khong-gom-tay-video/
Hãy vì những chungsanh, vì tình mẫu tử của bất cứ sanh mạng nào, vì khát khao được sống của mỗi sanh mạng, vì trái đât cũng như vì chính bản thân chúng ta.
Nam mô A Di Đà Phật.
À, tôi kể thêm chuyện con chó của dì tôi. Dì tôi mỗi sáng 5 giờ là dì dậy dọn dẹp việc nhà rồi đi làm. Hôm nọ con chó nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng rồi mà sao dì vẫn còn nằm ngủ, con chó bèn leo lên giừờng miệng kêu “oẳn…oẳn…”lấy chân khiều dì tôi dậy, ý nó nói đã 6 giờ rồi sao dì chưa dậy đi làm ?
Dì tôi nói với nó : ” Hôm nay chủ nhật nghỉ con à !” nghe thế nó nhảy xuống giường tìm chỗ nằm để dì nghỉ ngơi nó không quấy rầy dì nữa.
Sẵn đây tôi kể thêm câu chuyện:
Cách đây khoảng trên 30 năm. Vào thời người dân đi vùng kinh tế mới lập nghiệp, vùng đất màu mỡ , cây lá sum sê chỉ chờ đến mùa thu hoạch, trời bỗng hạn hán kéo dài khiến hoa màu chết hết, người ta ai nấy chỉ ăn được cái gì ăn cho qua cơn đói.
Một gia đình nọ con cái đông nheo nhóc, nhà có nuôi 1 con chó khôn cực kỳ nhưng cũng trong cơn đói đó, chủ nhà nhìn con chó bèn nghĩ: “Con chó ta tuy khôn nhưng trong lúc đàn con mình đang chết đói, hay là mình làm thịt con chó cho lũ con nó ăn”.
Nghĩ thế ông bèn kêu con chó lại vuốt ve an ủi và dùng dao cắt cổ nó, máu ra nhiều con chó tuy giãy dụa nhưng không phản lại chủ nhà, nó ngã ra nằm bất động dưới đất, ông bèn vào nhà tìm lấy cái nồi ra nấu nước sôi để làm thịt.
Khi quay trở ra, ông bàng hoàng khi thấy con chó đã đứng lên từ lúc nào nó nhìn ông trìu mến và lê những bước khó nhọc đến dưới chân ông ngoắc đuôi kêu oẳn oẳn, nó liếm chân ông rồi ngã lăn ra chết.
Ông bèn quẳng cái nồi ra xa, ông ôm xác con chó ông ân hận, ông khóc than một hồi, ông không còn bụng dạ nào mà làm thịt con chó thân yêu của mình nữa, ông nghĩ: thôi thì cả nhà chấp nhận chết đói cùng con chó ông mang con chó ra vườn chôn cất.
Nhưng sau đó được đoàn cứu trợ đến giúp dân vùng đó trong có có gia đình ông thoát chết.
Sau này con cái lớn khôn ổn định cuộc sống, nghĩ đến con chó ngày xưa chết vì ông nên ông xuất gia đi tu. (Đây là một câu chuyện thương tâm có thật)
Đọc xong thấy cổ họng nghèn nghẹn. Chó là vật nuôi trong nhà hết mực trung thành với chủ đến phút cuối cùng. Vậy mà nỡ…
Tôi cũng xin kể một câu chuyện có thật: cha tôi là thợ vẽ, một lần ông nhận phóng một bức ảnh thờ cho một thanh niên chết rất trẻ vì bệnh ung thư. Bức ảnh đặt trên bàn cao giữa nhiều ảnh khác, nhưng khi ông vừa quay lưng đi thì con chó của nhà chồm lên vồ lấy tấm ảnh vừa cắn vừa nhay nát ra làm nhiều mảnh. Xin nói thêm: người thanh niên này khi còn sống làm nghề mổ chó.
A Di Đà Phật..
Yêu Thương Loài Vật
Một hôm, theo thường lệ tại Ấn Ðộ, người ta giết súc vật để làm vật hy sinh hay hiến cúng đến những vị thần của họ. Họ cho rằng dâng cúng như vậy để cho các vị thần vui lòng, rồi những vị thần ấy sẽ ban cho họ những thứ mà họ cầu xin, như giàu có và mùa màng tươi tốt.
Nơi nào Ðức Phật đi qua, Ngài cũng nói với người ta rằng, việc giết hại súc vật để tế lễ như vậy là sai. Một số người nghe Ngài nói bèn tức giận trả lời: “Sách Thánh của chúng tôi dạy phải giết súc vật để hiến cúng các vị thần. Tại sao Ngài lại dám nói ngược lại?”.
Ðức Phật ôn tồn đáp: “Thật là không đúng khi mình làm cho kẻ khác bất hạnh để mình được hạnh phúc. Ai cũng ham muốn được sống như các ông. Vì thế, nếu các ông giết súc vật để tế lễ, các ông chỉ là người ích kỷ mà thôi. Và tôi cũng đã lặp đi lặp lại nhiều lần rằng người ích kỷ khó có thể tìm thấy hạnh phúc nơi cuộc đời này.
Cũng thế, bất cứ vị thần nào đòi hỏi được hiến máu súc vật trước rồi mới đến giúp đỡ mọi người thì không phải là những vị thần tốt. Những vị thần như thế không xứng đáng để được mọi người lễ bái. Song, nếu các ông hành động bằng tình thương và sự tử tế đối với mọi người, xem súc vật và loài người bình đẳng thì chính những vị thần ấy sẽ lễ bái các ông”.
Mọi người nghe được những lời dạy đầy trí tuệ của Ðức Phật và nhận thấy rất đúng. Họ liền bỏ tục lệ giết súc vật để tế lễ. Nhờ vậy mà những con vật sắp sửa bị hy sinh làm vật tế lễ được thoát chết.
__(())__
Nam mô A Di Đà Phật.