Mãi đến ngày hôm nay, pháp môn Thiền vẫn còn rất thịnh hành trên thế giới. Thiền độ hạng người nào? Lục Tổ Đại Sư nói rất rõ ràng trong “Đàn Kinh”: độ người căn bậc thượng thượng. Nói cách khác, người căn bậc thượng trung đều không được độ, bậc thượng trung căn trở xuống không có phần. Pháp môn Tịnh Độ là “phổ độ” [độ rộng khắp], từ căn bậc thượng thượng đến bậc hạ hạ đều được độ, đây chính là điểm khác. Chỉ cần bạn chịu tin, chịu phát nguyện, chịu thực hành thì không ai là không được độ.
Pháp môn này rộng lớn, tận hư không khắp pháp giới tất cả chúng sanh đều là đối tượng độ thoát của pháp môn này, đây chính là “rộng lớn”, không giống các pháp môn khác, chỉ độ một bộ phận chúng sanh. Thiền Tông do Tổ Đạt Ma truyền đến Trung Quốc chỉ phù hợp với người căn bậc thượng thượng, không phải là người căn bậc thượng thượng thì không có phần. Riêng pháp môn Tịnh Độ phổ biến, bình đẳng độ khắp tất cả chúng sanh.
Những bệnh mà hết thảy pháp môn đều trị không được thì câu “A Di Đà Phật” này vẫn có thể đối trị được vì vậy mà pháp môn này hiệu nghiệm, nên còn được lưu giữ ở thế gian một trăm năm. Thân bệnh, tâm bệnh của chúng ta từ đâu đến? Từ nhiễm ô đến, nhiễm ô của tinh thần, nhiễm ô của vật chất. Những bệnh lạ lùng khó hiểu mỗi năm một nhiều, nghiên cứu ra thuốc điều trị cũng không kịp. Thang thuốc Phật pháp này tuyệt vô cùng, trị khắp vạn bệnh mà lại chắc chắn hiệu nghiệm. Nếu bạn không tin thì người chịu thua thiệt là chính bạn, chứ không phải người khác.
Muốn nhanh chóng thành Phật chỉ có pháp môn niệm Phật. Bạn tu học các pháp môn khác không chắc chắn một đời này có thành tựu; duy chỉ có pháp môn này chắc chắn thành tựu vì thế mới là “phương tiện rốt ráo”. “Rốt ráo” chính là pháp môn này chắc chắn được thành Phật; “phương tiện” chính là pháp môn này dễ dàng, bất luận người nào cũng đều có thể tu học theo phương pháp này.
Phật Thích Ca Mâu Ni khuyên Phụ vương tu pháp môn nào trong tám mươi bốn ngàn pháp môn? Khuyên tu pháp môn niệm Phật, cầu sanh Tịnh Độ. Nên biết rằng trong vô lượng pháp môn, pháp môn niệm Phật chắc chắn là thù thắng nhất.
Phật Thích Ca Mâu Ni khuyên Phụ vương, Di mẫu đều là niệm Phật cầu sanh Cực Lạc. Có thể thấy rằng pháp môn này thật sự phương tiện, rốt ráo.
Trích Niệm Phật Thành Phật
Lão pháp sư Tịnh Không giảng
Một vị cư sĩ Diệu Âm biên soạn
Chúng đệ tử Diệu Âm (Sen Vàng) chuyển ngữ
Xin chào các bạn đồng tu:
Cảm ơn Tịnh Thái đã trả lời các câu hỏi của Độ ngày 22/4/14.
-Độ hình như có nghe PS Tịnh Không Giảng : Ngẫu Ích đại sư (tổ thứ 9 của tịnh tông) nói trong “kinh A Di Đà yếu giải”: Phật Thích Ca trong đời quá khứ lúc chưa thành Phật , ‘niệm Phật mà thành Phật ‘ (chứng vô thượng, vô đẳng chánh giác) . Thiện Đạo đại sư (tổ thứ 2) cũng nói như trên (tổ thứ 9) trong sách ‘niệm Phật cảnh’ (mình nhớ không rỏ ,vì đã làm mất , lạc sách niệm Phật cảnh rồi). Câu hỏi trên có gì không đúng con diệu âm tịnh độ xin sám hối. Các bạn đồng tu giải thích dùm??? Nếu câu hỏi này không sai?
-“Tam tâm bất khả đắc”???
-Vô hữu địa ngục, ngạ quỷ, cầm thú
Quyên phi nhuyễn động chi loại???
À Di Đà Phật…
A Di Đà Phật
Gửi Đạo hữu Tịnh Độ,
Câu „Tam tâm bất khả đắc“ có nguồn gốc từ Kinh Kim Cang, đại ý là: Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc. Nghĩa là: Ba thời (quá khứ, hiện tại, vị lai) tìm tâm không thể được. Tại sao? Bởi tâm vốn là vọng. Tâm vốn như huyễn, như sương, bóng, bọt, ảnh. Cái tâm ấy vốn vô tướng, nên chúng ta chẳng thể nhìn thấy, chẳng thể cầm, nắm hay sai khiến nó, buộc nó làm theo ý chỉ của mình.
Ví thử: Chúng ta đọc một câu kinh của Phật. Ta không hiểu nghĩa Phật nói câu kinh đó là gì. Liền ngay lúc ấy tâm nghi vấn về câu kinh vừa đọc sẽ nổi lên. Khi tâm „nghi vấn“ nổi lên, ngay lúc ấy chính là vọng tâm. Tại sao là vọng tâm? Bởi trong „nghi vấn“ vốn đã có sai-đúng; hay-dở; thật-giả; đen-trắng… Nhưng cũng liền ngay lúc cái vọng tâm „nghi vấn“ đó nổi lên, ta khởi tâm quán chiếu: Mình sai rồi! Lời Phật nói là lời chân thật, không phỉnh lừa, không giả dối. Mình căn trí còn vô minh, mê mờ nên chẳng thể lĩnh ngộ được lời Phật dạy, nay còn sanh tâm nghi ngờ. Thật là tội lỗi. Và ngay lúc ấy mình khởi tâm sám hối.
Như vậy ngay trong một niệm: tâm „nghi vấn“ (vọng tâm) khởi lên=tâm quá khứ (đã xảy ra), nhưng cũng ngay kế niệm đó (niệm vọng-đã xảy ra) tâm trí giác thức dậy=tâm của hiện tại (đang xảy ra), ta biết liền là sai, là vọng, ta liền sám hối. Nhờ sự trí giác luôn thường sám hối đó tâm chúng ta không còn mê, vọng (không còn phân biệt, chấp trước) = tâm ta luôn tỉnh giác=tâm của tương lai rồi.
Khoảng cách giữa vọng-chân chỉ là một tích tắc (một niệm). Khi ta muốn tìm lại cái niệm „vọng“ (niệm nghi vấn) đó cũng chẳng thể nào tìm lại, bởi niệm vọng lúc này đã chuyển hoá thành niệm „chân“ rồi. Nếu lúc này ta muốn tìm cái niệm „chân“, thì „chân“ lúc này lại là vọng, bởi niệm tìm „chân“ chính là vọng niệm. Cho nên đại nghĩa của câu trên ý nói: Đừng khởi tâm phân biệt, chấp trước, bởi đó là vọng tâm. Xa lìa vọng tâm=tâm hằng tri, hằng giác=Tri kiến Phật.
Vạn pháp do duyên sanh và cũng do duyên mà diệt. Sự sanh-diệt vốn trong từng sát na. Chư Tổ nói: Người học pháp là phải biết chuyển pháp, chứ chẳng nên để pháp chuyển mình. Thế nào là chuyển pháp? Phật dạy: Pháp là phương tiện, giống như thuyền bè, dùng nó để qua sông. Qua rồi thì bỏ lại. Một vọng niệm khởi lên, biết đó là vọng niệm, tâm không duyên theo, không khởi tâm phân biệt vọng niệm đó=mình chuyển pháp (pháp là vọng nhưng cũng là chân); Ngược lại, vọng niệm vừa khởi, tâm vội duyên theo, rồi dính mắc, kẹt chặt trong vọng niệm đó=pháp chuyển mình (chân lúc này thành vọng). Muốn chuyển được pháp chúng ta phải luôn thường quán chiếu. Pháp nào giúp chúng ta? Đại Thế Chí Niệm Phật Viên Thông có thể giúp chúng ta điều này: Tịnh Niệm Tương Tục. Nghĩa là: „Người niệm Phật chẳng có một sát na niệm ngũ dục của thế gian, mới được gọi là tịnh niệm (tâm niệm trong sạch). Tịnh niệm tương tục như con nhớ mẹ, là miệng niệm tâm nhớ, oai nghi nghiêm chỉnh, nhiếp cả lục căn, là nhãn chẳng thấy tướng xấu đẹp, nhĩ chẳng nghe tiếng khen chê, tỷ chẳng ngửi thấy mùi thơm thối, thiệt chẳng nếm vị ngon dở, thân chẳng tiếp xúc lạnh ấm, ý chẳng phân biệt buồn vui, ấy mới gọi là nhiếp cả lục căn, cho đến nhất tâm bất loạn, như thế trong tam ma địa, ắt phải thấy Phật“.
Thiện Nhân mạo muội dùng một chút tri kiến thô mọn của mình để trao đổi cùng bạn về ý nghĩa thâm sâu của chữ TÂM. Mong các Đạo hữu lượng thứ nếu những tri kiến này còn có nhiều sai lệch.
Thiện Nhân
Nam Mô A Di Đà Phật. Cho con hỏi nội con nay đã ngoài 90 vô tình bị té gãy xương chân, giờ chỉ nằm một chỗ. Buổi tối nội thường nói chuyện với người cõi âm. Xin cho con hỏi con nên cho nội nghe kinh gì để giải thoát?
A Di Đà Phật
Gửi bạn Lam,
Thiện Nhân xin được chia sẻ nỗi lo âu và tấm lòng hiếu kính của bạn dành cho bà Nội. Theo những gì bạn thuật lại, Thiện Nhân có thể phỏng đoán: Thường ngày (rất có thể) bà nội bạn không có sự huân tập (tu) theo đạo Phật (Tụng kinh, niệm Phật), do vậy khi trạng thức của bà nội đột ngột rơi vào trạng thái suy kiệt, rất có thể những người thân đã quá vãng nhân cơ hội này trở về để khuyến nhủ, thậm chí muốn lôi kéo bà nội bạn đi theo cảnh giới của họ. Trong đạo Phật gọi những người (cõi âm, chưa siêu thoát) là những oán thân, trái chủ. Những oán thân trái chủ này hoặc có thể là những người thân đã qua đời từ nhiều năm, nhiều đời, nhiều kiếp nhưng chưa được siêu thoát; hoặc cũng có thể là những người từng có những oán đối với bà nội bạn, nay cũng nhân cơ hội này, họ trở lại để tạo những bất lợi cho bà nội (nói đơn giản: là trả thù, trả hận…). Nếu để tình trạng như bạn nói kéo dài mà không có sự hướng dẫn (trợ niệm) của người thân, rất có thể khi bà nội của bạn sức khoẻ cạn kiệt, phải xả báo thân, do sự thúc đẩy, lôi kéo từ những oán thân, trái chủ, rất có thể bà của bạn sẽ phải đi vào những cảnh giới không lành.
Điều bạn có thể duy nhất làm bây giờ chỉ còn là thử nghiệm:
1. Những khi bà nội thần trí tỉnh táo, bạn thử trò chuyện cùng bà nội rồi khéo léo thử phản ứng của bà bằng cách. Ví thử bạn nói: bạn rất muốn nghe Kinh A Di Đà, vì nghe Kinh này giúp cho thân thể, trí lực được khoẻ mạnh; người đau, ốm, bệnh hoạn… nếu có thể nhất tâm nghe kinh, ít ngày sau thể trạng và tật bệnh có thể hoá giải, và tiêu trừ. Nếu bà nội hoan hỉ muốn cùng nghe, thì đó là đại phước. Trường hợp này, bạn mở A Di Đà Kinh Nghĩa Việt (dowload mp3 tại đây) rồi thường xuyên cùng ngồi, lắng tâm nghe cùng với bà. Điều này vô cùng quan trọng, bởi sự hiện diện của bạn chính là một tác nhân, tạo thêm động lực tích cực, giúp bà có thể nghe kinh mà không cảm thấy trống vắng hay hoảng sợ.
Giả như trường hợp này không thể thực hiện bạn cũng đừng khiêm cưỡng, rồi nổi sân hay có những lời nói thiếu từ tốn với bà nội; trái lại bạn hoan hỉ thử nghiệm cách thứ 2:
2. Bạn thật hoan hỉ nói thử với bà: Bạn rất muốn được cùng bà nghe đĩa niệm Nam Mô A Di Đà Phật (download mp3 tại đây) hay niệm A Di Đà Phật(download mp3 tại đây). Nếu bà nội bạn hoan hỉ muốn nghe thử, kể như bạn đã tìm được giải pháp trợ niệm, giúp cho tâm bà đỡ tán loạn. Bởi thường người già hay nghĩ về cái chết và thường là rất sợ chết; nay bị thêm bệnh trên thân, nỗi đau về thể xác và sự hoảng loạn về sống-chết giống như hai gánh nặng đổ ập trên thân. Với người còn trẻ, khoẻ hai yếu tố trên ập đến bất chợt, kể như cũng khó vượt qua (nếu người đó không có định lực tu hành); với người già yếu (không có sự huân tu hằng ngày), hai gánh nặng ấy sẽ khiến họ nhanh chóng kiệt quệ hoàn toàn cả về tinh thần lẫn thể xác.
Việc mở kinh A Di Đà và nghe niệm Phật chính là Phương Pháp Hộ Niệm, là sự bổ dưỡng về tinh thần cũng như khai mở tâm linh cho bà nội bạn nếu như bà nội chưa bao giờ nghe kinh, niệm Phật.
Điều thứ nữa, nếu bạn cũng chưa từng nghe kinh, niệm Phật, thì đây chính là một nhân duyên thù thắng để bạn làm quen với Phật pháp, từ nhân duyên đó sẽ giúp bạn hiểu rõ ý nghĩa, tầm quan trọng của pháp môn niệm Phật đối với cuộc sống tâm linh của chúng ta thời nay. Chưa kể việc bạn đem cái duyên nghe kinh, niệm Phật đến cho bà nội, bạn cũng đã làm được một việc công đức. Và giả như bà nội nghe kinh, rồi thích nghe, thích niệm Phật… cho tới lúc bà nội có thể vạn duyên buông xuống, rồi xả báo thân và được vãng sanh về Tịnh Độ, công đức của bạn lúc ấy sẽ chẳng thể suy lường. Bởi bạn đã giúp cho một chúng sanh được thành Phật… Đó là theo Lý (lý thuyết) mà nói, còn về Sự (thực hành) thì công đức tối thắng nhất là nhờ nhân duyên bà mắc bệnh mà bạn đã nghĩ tới Phật pháp, và tìm cách đến với Phật pháp, đặc biệt là đến với pháp môn Niệm Phật. Nhờ đó bạn thấy được ý nghĩa của pháp môn này trong đời sống tâm linh của bạn, nhờ biết, thấy, cảm… cho đến Tín-Nguyện-Hành… bạn đã được giác ngộ. Từ sự giác ngộ đó bạn có thể chiến thắng, vượt qua được tất cả những gian nan, thử thách của cuộc đời mà không mảy may lo âu, hay hoảng sợ. Nhà Phật gọi đó là: bạn đã tự độ bạn. Và khi bạn đã thực sự vững vàng, bạn đem cái giác ngộ của bạn khuyến tấn những người xung quanh cùng học hỏi, cùng tín, tấn thực hành theo, để ai ai cũng đều giác ngộ, đều muốn một đời này vĩnh ly sanh tử, một đời được vãng sanh về Tịnh Độ (để làm Phật). Công đức ấy mới là vi diệu, tối thắng nhất…
Trên đây chỉ là một vài trao đổi theo những ý nghĩ thô thiển của bản thân. Thiện Nhân hy vọng bạn sẽ tìm được giải pháp tối hiệu nhất, giúp cho bà nội sớm vượt qua được bể khổ trần ai để tới khi xả báo thân, bà nội bạn đã có sẵn hành trang mà vãng sanh về Tịnh Độ. Mọi chuyện bạn nên tuỳ duyên và bàn thảo thật kỹ lưỡng cùng người thân, chớ tự một mình quyết định, bởi sự hậu thuẫn của người nhà giữ vai trò rất quan trọng cho việc hộ niệm cho bà nội bạn.
Mong bạn đừng sao lãng yếu tố tối quan trọng này. Chúc bạn thành công.
Thiện Nhân
Xin chào Viên Trí, và các bạn:
Viên Trí cho mình hỏi gần đến giải bóng đá thế giới (world cup) mình có thể coi giải trí được ko? Mình ko cá độ. Chỉ xem cho vui thôi có được không?
Độ có vài tấm hình Quan Âm để trong xe muốn gởi cho VT, cho mỉnh địa chỉ được ko?
VT có thể cho ý kiến (giải thích) câu hỏi 24/4/14 dùm Độ. Cảm ơn…
A Di Đà Phật…
Xin chào Tịnh Độ,
Đối với câu hỏi mà bạn nêu ở trên (ngày 24/4/14) thì VT chỉ biết sơ sơ cho nên không dám múa rìu qua mắt thợ. Hy vọng sẽ có vị cao minh nào đó giải bày cặn kẽ cho bạn được thông suốt tường tận. Theo VT nhận thấy thì trong đó có chữ nho, có thiền lý thuộc về loại cao siêu chứ không phải đơn giản. Chẳn hạn như ”Tam tâm bất khả đắc” có lẽ là quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc. Còn muốn giải thích rỏ hơn nữa có lẽ phải tìm một vị Minh Sư nào đó. Tuy dẫu biết rằng “pháp môn vô lượng thệ nguyện học” nhưng cho VT khất lại đó đi, đợi khi nào VT về Tây Phương Cực Lạc, có thọ mạng dài lâu, thân cận Phật Bồ Tát thì sẽ học tiếp. Còn hiện tại bây giờ thiền lý quá cao siêu nếu mình không biết (kẻ vô tri) mà nói đại (vọng luận) thì theo như lời Khai Thị Niệm Phật Của Liên Tông Bát Tổ: “Kẻ vô tri vọng luận thiền lý, chẳng bằng người hết lòng trì giới, niệm Phật.” Cho nên VT xin mạn phép được khất câu hỏi này nhé.
Cám ơn bạn đã có lòng muốn gửi tặng hình Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cho VT nhưng VT nghĩ hay để dành lại bạn tặng cho người khác đi. Ở bên này VT cũng có hình Tây Phương Tam Thánh rồi. Xin chân thành cám ơn ý tốt của bạn.
Về chuyện xem bóng đá thì VT đâu có cấm không cho bạn xem hồi nào? Bạn không cá độ thì tốt cho bạn. Bạn muốn xem giải trí thì cứ tự nhiên nhưng nhớ là vừa xem vừa niệm Phật nhé. Thành thật xin lỗi bạn, có lẽ lần phúc đáp kỳ này đã khiến cho bạn bị thất vọng rồi. Bởi vì hôm trước VT có nói lúc này chỉ nghiên cứu về Tịnh Độ (một môn thâm nhập, trường kỳ huân tu), đối với các pháp môn khác VT chỉ biết sơ sơ (quên thì cho quên luôn), nếu nói sẽ bị sơ sót, nhầm lẫn thì mang tội với Tam Bảo cho nên mong bạn thông cảm dùm.
Nam Mô A Di Đà Phật
Gửi đạo hữu Lam: tình hình như Cụ nhà bạn ắt là bị oan gia trái chủ đến quấy rồi, oan gia sẽ hoá hiện là ng quá vãng để mê hoặc ng bệnh. Ngoài lời khuyên rất đúng đắn của bạn trên thì rất cần điều giải với oan gia trái chủ, cách thức thì nên đọc các cách điều giải được Cư sỹ Diệu  m hướng dẫn cụ thể trong các bài giảng về Hộ niệm, khai thị người bệnh … Không thể dùng vài lời trên này mà hd được. Bạn nên đọc của Cư sỹ, rất cấp thiết và quan trọng
Cầu cho người nhà bạn vãng sanh Tây phương Cực Lạc
A Di Đà Phật
Xin chảo các bạn đồng tu:
Cảm ơn Viên Trí đã hồi âm.
-“phỉ báng chánh pháp”? Mình chưa hiểu rõ nhờ các bạn giải thích dùm?
-chánh tri? Chánh kiến? Các bạn giải thích dùm. Cảm ơn…
A Di Đà Phật…
HT Tịnh Không có giảng về “phỉ báng chánh pháp” như sau:
“…Chúng ta có lỗi phỉ báng chánh pháp hay không? Tỉ mỉ tư duy, đa số người đều phạm. Một người tu trì rất tốt, mọi người đều tán thán là người rất tuyệt vời, nhưng bất tri bất giác vẫn là hủy báng Tam Bảo, báng Phật, báng Pháp, báng Tăng, chính mình làm mà không biết. Chúng ta thường hay thấy được, thường hay nghe được, thậm chí chính mình cũng thường phạm. Trong Bồ Tát Giới Kinh có một điều “tự tán hủy tha”, không hề biết được tự khen mình chê người chính là hủy báng Tam Bảo. Chúng ta học Tịnh Độ, hủy báng người tham Thiền, hủy báng người ta học Giáo, hủy báng người ta học Mật, bạn có nghĩ đến hay không? Những kinh luận này, pháp môn đó có phải Phật nói hay không? Nếu như là Phật nói, chẳng phải bạn đang hủy báng Phật hay sao? Những kinh luận này bạn lại xem thường, khinh khi là bạn đang báng pháp. Từ xưa đến nay, nương vào pháp môn nào đó tu học khai ngộ, chứng quả không phải không có, chẳng phải đã báng tăng sao? Có mấy người có thể giống như Thiện Tài Đồng Tử cùng 53 thiện tri thức mà chúng ta đọc được phía sau kinh Hoa Nghiêm, người ta tu hành thái độ như thế nào? Chúng ta tỉ mỉ mà quán sát, không có người nào là không “tự khiêm mà tôn người”. Chính mình khiêm tốn, ta trí tuệ không đủ, phước đức không đủ, chọn học pháp môn này, phước huệ của người khác đều cao hơn ta, họ tu học các pháp môn khác. Tất cả đều là tán thán đối với người khác, khiêm tốn đối với sự tu, sự học của chính mình, không luận họ tu học pháp môn nào, đều có thái độ như vậy. Biểu thị một lần, hai lần sợ chúng ta không có ấn tượng, 53 vị thiện tri thức đã biểu thị cho chúng ta 53 lần, tăng thêm ấn tượng của chúng ta. Chỉ cần là kinh pháp của Phật nói, không luận pháp môn nào, chúng ta xem thấy đều cung kính tán thán, quyết không dám xem thường. Họ học pháp môn đó, chúng ta không có trí tuệ, chúng ta không có sức định, cảnh giới của họ chúng ta không thể nào biết được. Không thể nói tôi thấy bạn không được, hay là bạn nên đến niệm Phật đi. Lời nói này chỉ có Phật Bồ Tát người tái sanh quán cơ mới dám nói, phàm phu chúng ta làm sao dám nói? Nói không chừng người đó là Phật Bồ Tát tái sanh, nói không chừng họ vô lượng kiếp thiện căn phước đức nhân duyên chín muồi, cho nên quyết định không nên xem thường bất cứ một người tu hành nào. Năm mươi ba vị thiện tri thức đã cho chúng ta một khải thị rất lớn.
Trong Di Lặc Bồ Tát Sở Vấn kinh đã nói (Phát Khởi Bồ Tát Thù Thắng Chí Nhạo kinh cũng gọi là Di Lặc Bồ Tát Sở Vấn kinh), chúng ta hủy báng Tam Bảo là tội nghiệp cực trọng, trong nguyện văn này nói không thể vãng sanh, niệm Phật cũng không thể vãng sanh. Chúng ta tỉ mỉ đọc Tịnh Độ Thánh Hiền Lục, tỉ mỉ đọc Vãng Sanh Truyện, xem thấy những người vãng sanh đó có người nào đã từng hủy báng Tam Bảo chưa? Chắc chắn không thể tìm được. Chúng ta phải ghi nhớ, không nên phạm lỗi lầm này. Loại lỗi lầm này rất dễ dàng phạm, luôn cảm thấy chính mình tu hành pháp môn này hay, người khác không bằng như mình, không biết được “pháp môn bình đẳng, không có cao thấp”. Kinh Đại Thừa chúng ta cũng đã từng đọc qua mấy bộ, ngay trong Phật pháp mỗi môn đều là đệ nhất, không có đệ nhị. Đại đức xưa chọn cho chúng ta đệ nhất, chọn tới chọn lui là từ nơi căn tánh của chúng ta mà nói, không phải pháp môn, pháp môn làm gì có chọn lựa? Căn tánh của chúng ta thích hợp với pháp môn nào, mỗi môn đều chứng vô thượng đạo.”
Nam Mô A Di Đà Phật.
HT Tịnh Không giảng về “Chánh Tri Chánh Kiến” như sau:
…“Tri kiến” rất quan trọng, chính là “Chánh tri chánh kiến”. Cương lĩnh tu hành của pháp môn niệm Phật chúng ta là “ Phát tâm Bồ Đề, một lòng chuyên niệm”.
“ Phát tâm Bồ Đề” chính là Chánh tri chánh kiến, cho nên chưa có Chánh tri chánh kiến, cho dù làm đến được một lòng chuyên niệm, cũng rất khó vãng sanh, cái điểm này rất then chốt. Thành thật mà nói, nếu chưa có Chánh tri chánh kiến, tuy là một lòng chuyên niệm, cũng rất khó mà thành tựu. Bởi vì một là nhất tâm, tâm có tạp niệm thì không phải nhất tâm, xen tạp chuyên niệm Phật A Di Đà, tất cả pháp môn khác đều buông bỏ, dường như là một lòng chuyên niệm, kỳ thật không phải vậy, bạn vẫn còn xen tạp vọng tưởng, còn xen tạp lấy phiền não, cho nên vẫn là không thể thành tựu. Có thể biết trong việc tu hành, Tri kiến rất là quan trọng.
“ Tri kiến” nếu dùng lời hiện đại mà nói, chính là “ nhận thức”, nhận thức đối với Phật pháp, nhận thức đối với pháp thế gian. Có nhận thức chuẩn xác, chính là Chánh tri chánh kiến. Phật pháp ở thế gian giáo hóa chúng sanh, không gì khác hơn, chính là giúp đỡ tất cả chúng sanh xây dựng “Chánh tri chánh kiến”, có được chánh tri kiến rồi, thì tu hành sẽ rất dễ dàng. Cho nên tu hành ở mỗi cá nhân, nếu không thể khắc phục được phiền não, không thể khắc phục được tập khí, vấn đề vẫn là ở trên Tri kiến. Do đó, khi vừa mở đầu “ Kinh Pháp Hoa”, Thế Tôn liền đem tông chỉ của giáo học nói ra: “ khai thị ngộ nhập, Phật chi tri kiến”. Phật vì chúng ta khai thị, chúng ta chính mình phải có năng lực ngộ nhập. “ Ngộ” là hiểu rõ, “ nhập” chính là chân thật làm đến được. Cũng chính là đem Chánh tri chánh kiến dung họp, có thể cùng với đời sống của chính mình hòa thành một thể, nên gọi là dung họp, thường gọi là chứng quả, “ nhập” chính là ý nghĩa của sự chứng ngộ.
Chúng ta chính mình tu học cũng phải có mục tiêu, có một tiêu chuẩn. Mỗi năm phải có tiến bộ hơn, như vậy thời gian sẽ không bị luống qua. Người học Phật có tiến bộ hay không, phải dựa vào hai điểm sau đây, để làm phản tỉnh, kiểm cho chính mình:
Thứ nhất là khai mở trí tuệ. Cũng chính là vừa rồi đã nói, là “Chánh tri chánh kiến”, càng ngày càng rõ ràng, tường tận. Đạo lý trong kinh điển đã nói, ngày nay hiểu rõ hơn ngày trước rất nhiều, sự lãnh ngộ được nhiều hơn.
Thứ hai là đoạn phiền não. Vọng tưởng, phiền não, tập khí nhẹ hơn so với trước. Nếu như trí tuệ không tăng trưởng, phiền não tập khí vẫn còn rất nặng, thì năm này đã uổng đi qua.
Nguồn: http://www.tinhkhongphapngu.net/index.php?option=com_content&view=article&id=48:chanh-tri-chanh-kien&catid=1:phuong-phap-tu-tri&Itemid=37
Nam Mô A Di Đà Phật.
Xin chào các bạn đồng tu:
Cảm ơn những lời giải thích của Tịnh Thái, tội huỷ báng Phật, pháp, tăng… Có thể mình đã phạm lỗi huỷ báng rồi. Làm sao để mà sám?
TT giải thích dùm Độ: chánh hạnh, tạp hạnh???
Nghiệp chánh, nghiệp phụ???
Cảm ơn Tịnh Thái.
A di đà Phật…
Chào bạn Tịnh Độ,
Phần câu hỏi thứ 1: Nếu đã trót lỡ hủy báng Tam Bảo nhưng vẫn còn 1 hơi thở thì vẫn còn cứu được, chúng ta đọc qua câu chuyện có thật của Bồ tát Thế Thân thì sẽ rõ phương pháp sám hối:
“…Sau khi đúc kết xong bộ Câu Xá Luận, Thế Thân thường du phương hoằng hóa. Cho tới bấy giờ ngài không những không thèm để ý đến những bộ luận Du Già của người anh mà còn phỉ báng tất cả các kinh luận Đại Thừa, cho đó chỉ là lý thuyết suông.
Biết được thái độ của nguời em như vậy, Vô Trước quyết đưa em mình vào con đường Đại Thừa. Ngài phái hai đệ tử mang kinh luận Đại Thừa đến tìm cách đọc cho Thế Thân nghe. Sau khi nghe hết các bộ kinh và luận Đại Thừa đó, Thế Thân nhận ra Phật Giáo Đại Thừa thật ra rất thâm sâu cả về lý thuyết lẫn thực hành, chứ không phải chỉ lý thuyết suông như ngài hằng nghĩ trước kia. Hối hận vì xưa kia đã phỉ báng Đại Thừa, ngài muốn cắt lưỡi tự tử. Các đệ tử của Vô Trước vội khuyên can và khẩn thiết yêu cầu ngài tới thăm Vô Trước.
Thế Thân trở về Bá Lộ Sa gặp Vô Trước và trong cuộc đàm luận với người anh về Phật Giáo Đại Thừa, ngài đã nắm được các yếu chỉ của giáo lý Đại Thừa. Vô Trước khuyên Thế Thân không nên tự tử mà nên dùng tài uyên bác của mình để quảng bá giáo lý Đại Thừa hầu chuộc lại lỗi lầm phỉ báng Đại Thừa khi xưa.
Cũng có thuyết cho rằng vì muốn thuyết phục em mình quay về với Đại Thừa, Vô Trước đã viết thư cho Thế Thân báo rằng mình đang đau nặng và chỉ có thể yên tâm nhắm mắt nếu Thế Thân hứa làm cho một việc, đó là đọc tất cả các kinh Đại Thừa cho mình nghe. Dĩ nhiên là Thế Thân bằng lòng thỏa mãn lời yêu cầu của người anh. Sau khi đọc hết các bộ kinh Đại Thừa mà Vô Trước đưa cho, Thế Thân hoát nhiên ngộ nhập được ý nghĩa thâm sâu của Đại Thừa. Ngài hối hận tỏ ý muốn cắt lưỡi tự tử để tạ cái tội đã phỉ báng Đại Thừa, nhưng Vô Trước đã can ngăn và khuyên ngài hãy dùng cái lưỡi đã phỉ báng Đại Thừa khi xưa để hoằng dương chánh pháp Đại Thừa.
Từ đó về sau, Thế Thân chỉ chuyên tu trì, nghiên cứu, hoằng dương và trước tác các luận giải thuộc Đại Thừa mà thôi. Ngài trước tác trên 500 luận giải Đại Thừa…”
Phần câu hỏi thứ 2: Còn về “Chánh hạnh” và “trợ hạnh”, nghiệp chánh, nghiệp phụ thì chúng ta cùng đọc qua lời khai thị của Tổ Sư Thiện Đạo:
“Nếu bỏ chuyên niệm, tu xen tạp những hạnh khác, trong trăm ngàn người chỉ hy vọng được ba bốn kẻ vãng sinh. Bởi tại sao? Vì duyên tạp loạn động khiến cho mất chánh niệm; vì không hợp với bản nguyện của Phật A-di-đà; vì trái với kinh giáo và không thuận lời Phật; vì sự hệ niệm không nối tiếp nhau; vì tâm không thường nhớ báo đáp ơn Phật; vì tuy hành đạo mà thường tương ưng với danh lợi; vì thích theo duyên tạp, làm chướng chánh hạnh vãng sinh của mình và người. Mong tất cả mọi người khéo tự tư duy, khi đi đứng nằm ngồi phải cố gắng nhiếp tâm ngày đêm chớ rời Thánh hiệu, thề quyết giữ đến hơi thở cuối cùng. Như thế tới lúc mãn phần, niệm trước vừa thọ chung, niệm sau liền sinh Cực Lạc. Từ đây, vĩnh viễn hưởng sự vui pháp lạc vô vi cho đến khi thành Phật, há chẳng đáng mừng ư?”
Trích dẫn “Linh Phong trung luận” của Đại sư Ngẫu Ích:
Niệm Phật cầu sinh Tịnh độ là một pháp môn thâu nhiếp trọn vẹn trăm ngàn pháp môn, chẳng phải nêu một mà phế bỏ tất cả. Chỉ cần vào sâu một môn, lấy niệm Phật làm chánh hạnh, tất cả giới định tuệ làm trợ hạnh. Chánh, trợ cùng thực hành như thuyền thuận gió, lại thêm đôi chèo tốt, dây thừng to thì mau chóng đến bờ. Pháp niệm Phật tuy nhiều, Trì danh là giản tiện nhất; pháp Trì danh cũng nhiều, nhớ số là ổn thỏa nhất. Người chân thật tu trì, đâu mong cầu khác lạ với hàng ngu phu ngu phụ!
Tín–Nguyện đã đầy đủ thì niệm Phật mới là chánh hạnh, sửa ác làm lành đều là trợ hạnh. Tùy công phu sâu cạn phân ra chín phẩm bốn cõi, chẳng lạm mảy may, chỉ cần chính mình kiểm xét, chẳng cần hỏi han kẻ khác.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Xin chào các bạn đồng tu:
Cảm ơn Tịnh Thái đã giải thích câu hỏi 27/4/14.
– A Di Đà Kinh nói: “Không thể do chút ít thiện căn, phước đức, nhân duyên mà được vãng sanh Cực Lạc”. Nhờ Tịnh Thái giải thích tường tận dùm Độ???
Và Nguyện thứ 18 (trong kinh Vô lượng thọ)??? Cảm ơn các bạn đồng tu.
A Di Đà Phật…
Kính gửi đạo hữu Tịnh Độ
Chắc là huynh Tịnh Thái bận rộn hay không nhìn thấy câu hỏi này? Để trả lời một phần câu hỏi của đạo hữu ở trên thì xin mạn phép được trích dẫn từ Tuyển Trạch Bổn Nguyện Niệm Phật Tập của Pháp Nhiên Thượng Nhân (Thích Tịnh Nghiêm dịch Hán Việt):
NIỆM PHẬT LÀ NHIỀU THIỆN CĂN, CÁC TẠP THIỆN KHÁC LÀ ÍT THIỆN CĂN
A Di Đà Kinh nói: “Không thể do chút ít thiện căn, phước đức, nhân duyên mà được vãng sinh Cực Lạc. Xá Lợi Phất! Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân, nghe đến Đức Phật A Di Đà, bèn chấp trì danh hiệu, hoặc một ngày, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày, hoặc bốn ngày, hoặc năm ngày, hoặc sáu ngày, hoặc bảy ngày, một lòng không loạn, người đó đến lúc mạng chung, Phật A Di Đà, cùng các thánh chúng hiện đến trước mặt. Người đó lúc mất, tâm không điên đảo, liền được vãng sinh cõi nước Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà”.
Ngài Thiện Đạo giải thích đoạn văn này như sau:
Cực Lạc vô vi cõi Niết Bàn
Tùy duyên, tạp thiện khó vãng sanh
Nên Đức Như Lai lựa pháp yếu
Khuyên niệm Di Đà, chuyên thật chuyên
Bảy ngày bảy đêm không gián đoạn
Khởi hạnh lâu dài lại gắng thêm
Lâm chung, thánh chúng cầm hoa đến
Thân tâm phấn khởi, sinh sen vàng
Ngồi vào chứng đắc vô sinh nhẫn
Liền được rước đến trước Pháp Vương
Bồ tát tranh nhau đắp y pháp
Chứng ngôi bất thoái, nhập Tam Hiền.
Lời bàn: “Không thể do chút ít thiện căn, phước đức, nhân duyên mà được vãng sinh Cực Lạc”, nghĩa là các hành giả tu hạnh tạp thiện, khó được vãng sinh, cho nên mới nói “tùy duyên, tạp thiện khó vãng sinh”. Ít thiện căn, nghĩa là đối với “nhiều thiện căn” mà nói. Như vậy, các tạp thiện là ít thiện căn, còn Niệm Phật là nhiều thiện căn, cho nên Long Thư Tịnh Độ Văn có nói: “Bản đá khắc kinh A Di Đà ở Tương Dương, do ông Dương Nhân Lăng ở đời Tùy viết, nét chữ thanh thoát, uyển chuyển, được nhiều người hâm mộ, phía dưới câu “một lòng không loạn” có câu “Chuyên trì danh hiệu, do xưng danh hiệu, tội chướng tiêu diệt, tức là nhiều thiện căn, phước đức, nhân duyên.” Hiện nay các bản kinh được lưu hành thiếu mất hai mươi mốt chữ này.
Không chỉ có nghĩa “nhiều, ít”, mà còn có nghĩa “lớn, nhỏ”, nghĩa là các tạp thiện là thiện căn nhỏ, còn Niệm Phật là thiện căn lớn. Lại còn có nghĩa “thắng, liệt”, nghĩa là các tạp thiện là thiện căn “liệt (kém cỏi)”, còn Niệm Phật là thiện căn “thắng (thù thắng)”. Phải nên biết như thế!
Trích từ Chương Mười Ba – Nhiều Thiện Căn
Còn về Đại Nguyện thứ 18 của Đức Phật A Di Đà thì tạm thời đạo hữu có thể tham khảo ở bài: Đại Nguyện Lực Thứ 18-19 Của Đức Phật A Di Đà
A Di Đà Phật
Xin gửi bạn Tịnh Độ lời giảng của HT. Tịnh Không về “Thiện Căn Phước Đức Nhân Duyên”:
Trong kinh Phật cũng thường nói “thiện căn, phước đức, nhân duyên”, ba cái đầy đủ thì đời này mới có thể được độ.
Chúng ta có nhân duyên đầy đủ, vấn đề là có thiện căn, phước đức hay không? Có thiện căn phước đức, tức là tin sâu, nguyện thiết, y giáo phụng hành, cái này chính là thiện căn, phước đức. Nếu không tin, không có cái nguyện lực này, không chịu y giáo phụng hành, vẫn cứ tùy thuận tập khí phiền não của mình, thì trong ba điều kiện này, “nhân duyên” bạn có nhưng thiện căn, phước đức không đủ, tức là như trước đây lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam đã nói, bạn vẫn tùy nghiệp thọ báo như xưa, bạn vẫn bị nghiệp lực dẫn dắt, bạn không ra khỏi luân hồi, không trốn thoát tam đồ. Tất yếu ba điều kiện phải đồng thời đầy đủ, thì người này trong một đời siêu thoát rồi.
Học Phật, mấu chốt của thành bại là gì? Ngày đầu tiên tôi học Phật, nhờ có đại sư Chương Gia chỉ dạy tôi: “Nhìn thấu, buông xả”. Mấu chốt thành bại của bạn là quyết định ở bốn chữ này. Bạn không thể nhìn thấu, không thể buông xả, thì đời này cùng lắm là kết cái duyên ở trong Phật pháp mà thôi. “Kết duyên”, vô lượng kiếp quá khứ đến nay, chúng ta đã kết duyên không ít lần rồi, cho nên mới nói “có thiện căn sâu dày”. Thế Tôn ở trong kinh Vô Lượng Thọ nói cho chúng ta biết về vương tử A Xà Thế, ông trong đời quá khứ đã từng cúng dường 400 ức Phật. “Ức” là con số của Ấn Độ, con số này chênh lệch rất lớn, mười vạn cũng gọi là ức, trăm vạn cũng gọi là ức, ngàn vạn cũng gọi là ức. Chúng ta chỉ tính con số thấp nhất là mười vạn. Một ức là mười vạn, mà “400 ức” cũng là con số tương đối khá lớn rồi. Trong đời quá khứ đã từng gieo trồng thiện căn, tiếp xúc được Phật pháp nhiều lần như vậy, nhưng cái thiện căn này trong kinh A Di Đà nói là “ít thiện căn”, vẫn không phải nhiều. Từ đó cho thấy, tập khí chúng ta nghiêm trọng dường nào, tại sao vậy? Chúng ta xem thấy ở trong kinh, vương tử A Xà Thế nghe Thế Tôn giảng kinh Vô Lượng Thọ, ông vẫn chưa có phát tâm cầu sanh Tịnh Độ, cái tâm này vẫn chưa có phát ra được. Ông chỉ phát tâm là “chúng con tương lai làm Phật cũng muốn giống như Phật A Di Đà vậy”, ông chưa có phát tâm cầu sanh. Nếu như phát tâm cầu sanh Tịnh Độ, vậy mới gọi là nhiều thiện căn. Cho nên vương tử A-xà-thế vẫn là thuộc về ít thiện căn, ít phước đức. Mặc dù có nhiều nhân duyên, nhưng ông có ít thiện căn, ít phước đức nên không thể thành tựu.
Chúng ta soi lại mình một chút, chúng ta có phải ít thiện căn, ít phước đức hay không? Điều này phải suy xét cho thật kỹ. Thật sự thiện căn phước đức ít, có cách gì cứu chữa hay không? Có! Bạn chân thật có thể nhìn thấu, chân thật có thể buông xả, chân thật có thể cầu học, thì chỉ trong thời gian mấy năm, bạn có thể đem ít thiện căn của bạn biến thành nhiều thiện căn. Đó chính là ngày đêm phải tăng cường huân tu Phật pháp.
Tại Singapore, điển hình rõ rệt nhất là ông Trần Quang Biệt, cựu trưởng Cư Sĩ Lâm. Tuy ông học Phật từ nhỏ, hộ trì Phật pháp 50-60 năm, nhân duyên của ông không ít, nhưng thiện căn, phước đức của ông đều ít. Khi về già, thời gian bốn năm cuối đời, ông bị bệnh. Nằm trên giường bệnh, mỗi ngày ông nghe kinh tám giờ, không gián đoạn ngày nào. Điều này đã bổ túc thêm nhiều thiện căn phước đức của ông. Trong cơn bệnh, ông thật sự buông xả vạn duyên, nhất tâm niệm Phật, cho nên ông thành công. Ông đã làm nên một tấm gương rất tốt cho chúng ta thấy.
Chúng ta không nên đợi lâm chung bị bệnh, nằm ở trên giường mới nghe kinh, mà phải làm ngay bây giờ. Ông nằm trên giường bệnh đã nghe bốn năm là có thể biết trước ngày giờ ra đi. Chúng ta hiện nay không bị bệnh, nhân lúc tuổi còn trẻ hãy buông xả vạn duyên, cũng nghe kinh được mỗi ngày tám giờ, tôi tin bốn năm bạn có thể đứng vãng sanh, không có bị bệnh. Điều có thể biến thành không thể là nguyên nhân gì vậy? Không chịu làm! Buông xả gì vậy? Buông xả tập khí phiền não, buông xả tự tư tự lợi, buông xả tham sân si mạn, buông xả nhân ngã thị phi, buông xả ngũ dục lục trần, dạy bạn phải buông xả những thứ này. Chuyên tâm đọc kinh, nghe giảng kinh, niệm Phật, người ba năm thành tựu quá nhiều quá nhiều rồi. Các bạn hãy xem Tịnh Độ Thánh Hiền Lục, xem Vãng Sanh Truyện, bao nhiêu người tu hành chỉ ba năm là vãng sanh rồi.
Xin chào Cư sĩ Viên Trí!
Em là Phạm Xuân Kiên, sinh năm 1978, đang ở Hà Nội. Năm 2013 em được tặng một chiếc đài có thẻ nhớ và đã được nghe bộ Khuyên người niệm Phật (em đã nghe đến lần thứ 3). Sau đó em đã bắt đầu ăn chay (nhị trai), phóng sinh và niệm Phật.
Thời khóa niệm Phật của em vào buổi sáng và tối. Sáng thì em lạy Phật, sau đó phát nguyện, sám hối, tam tự quy y nhưng không niệm và đi làm. Nhưng trong cả ngày em đều niệm A Di Đà Phật, ngay cả khi lái xe trên đường; do mới bắt đầu được 4 tháng nên nhiều lúc vẫn quên. Cách niệm của em là Thập niệm ký số, cứ một hơi là 10 câu Phật hiệu. Tùy nơi mà em niệm thầm hay thành tiếng.
Nơi niệm Phật cũng là nhà thờ trên tầng 3. Em có treo ảnh Phật A Di Đà (ở hướng Đông) nhìn về hướng Tây (nhìn ra cửa ra vào) và phía dưới không có bàn, nước, hoa hay thắp hương; còn bàn thờ gia tiên thì nhìn về hướng Bắc. Buổi tối thì em niệm 1.500 câu, sau đó có hồi hướng. Khi ngồi niệm, em chắp tay trước ngực, mở mắt nhìn vào ảnh Phật (lưng quay về hướng Tây). Những lúc rỗi thì chiều thứ bảy em có đến chùa Chân Tiên ở 171 Bà Triệu để cùng niệm Phật, tụng kinh A Di Đà, đi kinh hành…với các bạn đồng tu. Sắp tới em đang định buổi tối sẽ đọc thêm Kinh A Di Đà (bên cạnh việc niệm Phật) nhưng không biết nên đọc theo bản tiếng Việt hay tiếng Hán và nếu đọc thì tiến hành trước hay sau khi niệm.
Cư sĩ có thể hoan hỉ bớt chút thời gian bận rộn để góp ý cho em nếu việc niệm Phật của em có chi tiết gì chưa đúng với Pháp môn Tịnh độ được không ạ?
Xin cảm ơn Cư sĩ nhiều!
Xin chào Xuân Kiên,
Lúc trước bạn có nêu câu hỏi ở đây nhưng có lẽ ngày hôm đó VT không có online nên không thấy, sau đó đã “lặn” mất, hôm nay nhờ bạn Minh Thoa và TLPT “moi” lên nên mới thấy. Thành thật xin lỗi vì đã bỏ sót câu hỏi của bạn.
Chỉ mới tới nhị trai thì còn hơi kém quá, nên cố gắng tập lần lên tứ trai, lục trai, thập trai…cuối cùng thì trường trai là tốt nhất.
Cách niệm của em là Thập niệm ký số, cứ một hơi là 10 câu Phật hiệu. Thập niệm ký số thì Ấn Quang Đại Sư đã rất tán thán cho nên không có vấn đề gì, chỉ là “một hơi là 10 câu Phật” hình như có điều không ổn. Nếu hơi ngắn quá thì như vậy 10 câu niệm quá lẹ nên tiếng không rõ ràng. Nếu như hơi dài quá vậy là hơi thở đã có tác ý. Ý phải làm tới 3 việc là niệm Phật, nhớ số và theo nhịp hơi thở như vậy các công việc khác làm sao có thể làm được? VT nghĩ rằng nên chọn niệm Phật kèm theo nhớ số (thập niệm ký số) hoặc niệm theo hơi thở (một hơi là một câu thôi). Chọn cách nào một cách thôi nhưng đó là trong thời khóa công phu ngồi tĩnh tọa kìa. Lúc đối diện bàn Phật thì nên niệm có tiếng, nếu hoàn cảnh không thuận tiện thì nên niệm thầm. Còn trong lúc làm việc thì VT nghĩ tùy theo công việc mà cách niệm Phật cũng khác biệt giống như hoàng thợ rèn thì gỏ một cái búa thì niệm một câu Phật hiệu. Quan trọng là tâm và tiếng phải hiệp khắn nhau từng câu từng chữ phải rỏ ràng. Tâm mình nghe tiếng niệm Phật phát ra từ nơi tâm mình, không duyên theo trần cảnh bên ngoài có thể tạm gọi là phản văn văn tự tánh vậy. Nói chung thì vạn sự khởi đầu nan như HT Đạo Nguyên nói:”Niệm Phật không khó mà khó ở bền lâu, bền lâu chưa khó mà khó nơi tâm chuyên nhất”.
Bàn thờ Phật là phương tiện để mình bày tỏ tấm lòng cung kính Phật và mỗi khi thấy hình tượng Phật thì mình nhớ Phật, niệm Phật và y giáo phụng hành lời Phật dạy. Chính vì thế cho nên nếu hoàn cảnh không thuận tiện, thì đặt ở hướng nào cũng được, không có hương đăng hoa quả thì cũng không sao (Phật chẳng qua dụng chữ Tín Thành, chứ nào dụng hương đăng trà quả).
Kinh Phật thì nếu bạn hiểu được tiếng Hán thì tụng tiếng Hán, còn nếu không hiểu tiếng Hán thì nên tụng tiếng Việt. Mục đích tụng kinh là để mình nhớ lời Phật dạy, hiểu được lời Phật dạy và sau đó y giáo phụng hành lời Phật dạy (đúng như lời mà tu hành). Chính vì thế cho nên trong thời khóa thì VT nghĩ bạn nên tụng kinh trước rồi sau đó niệm Phật sau.
Nói chung thì chuyện tụng kinh và bàn thờ Phật thì hôm trước VT có nói sơ qua ở đây. Bạn cũng có thể tham khảo thêm trong bài Quá Bận Rộn Không Có Thời Gian Niệm Phật.
Nói tóm lại, mọi hình thức phương tiện chỉ là trợ duyên, nếu có thêm thì càng tốt bằng như không có thì cũng không sao. Tuy nhiên Kinh Viên Giác nói:” Pháp là ngón tay chỉ mặt trăng, nương ngón tay để thấy mặt trăng, chớ nhận lầm ngón tay là mặt trăng “. Mặt trăng ở đây ý VT muốn nói là tấm lòng chân thành, nhớ Phật, niệm Phật cầu sanh Tây Phương, còn ngón tay là những phương tiện trợ duyên như bàn thờ, tranh ảnh Phật, chuông mỏ, xâu chuỗi, hơi thở và các số 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10 nếu dùng thập niệm ký số. Chính vì thế cho nên nếu tâm mình chỉ còn nhớ hơi thở và nhớ số mà câu Phật hiệu đã không còn rõ ràng tức là đã nhận lầm ngón tay là mặt trăng vậy.
Trước khi kết thúc thì VT xin tạm mượn lời Tổ Sư Thiện Đạo để nói lên “Tâm tình của người niệm Phật:”
Niệm Phật, kỳ thật chỉ là một lọai tâm tình rất đơn thuần. Tâm tình khi niệm câu “ Nam Mô A Di Đà Phật” này, thì cũng giống như đứa con đọa lạc lêu lổng nhiều năm, nay muốn quay về nhà, khóc thét lên rằng: “Ba ơi! Con muốn về nhà!” loại tâm tình như vậy .
Ngay khi đứa trẻ mê lạc, bổng nhiên hối ngộ, khóc thét lên rằng: “Ba ơi! Con muốn về nhà!”, người cha đã nhiều năm chờ đợi mỏi mòn, ngày nhớ đêm mong đứa con của mình, nhất định sẽ vui mừng đến rơi nước mắt, cho dù có liều cái mạng già cũng sẽ toàn tâm tòan lực cứu giúp đứa con, tiếp rước con về nhà, cho con tất cả sự ấm áp nhất tốt đẹp nhất trong nhà.
Đứa con bị bệnh rồi! thất nghiệp rồi! nợ nần chồng chất! Lại cách nhà rất xa! Con đường hiểm ác v.v. những thứ này đều không phải là vấn đề, tất cả những vấn đề khó khăn này, người cha đều sẽ vì đứa con mà lo liệu giải quyết, vấn đề là ở đứa con có chịu trở về nhà hay không mà thôi.
Nam Mô A Di Đà Phật
Em xin chân Thành cảm ơn Cư sĩ Viên Trí nhiều. Chúc Cư sĩ và các đạo hữu luôn tinh tấn tu hành, pháp hỷ sung mãn; đều được vãng sanh về Tây phương Cực lạc!
Nam Mô A Di Đà Phật!
A Di Đà Phật…
Xin chào các bạn đồng tu:
Cảm ơn bạn Hướng Đạo và Tịnh Thái đã trả lời giải thích 29/4/14 dùm Độ.
– Trong phòng giường ngủ Độ, kế bên có bàn nhỏ để kinh Vô lượng thọ, vài cuốn sách giải pháp về tịnh độ của các thầy… Và hình nhỏ A Di Đà kẹp sách (notebook), thỉnh thoảng tối coi kinh sách trước khi ngủ và nhìn hình A Di Đà Phật sau đó để lại trên bàn nhỏ tắt đèn đi ngủ??? Tịnh Thái và các bạn đồng tu giải thích dùm Độ, cái nào nên làm? Cái nào không nên làm? đúng và sai???
– Niệm A Di Đà Phật thầm trong tâm mỗi lúc mọi nơi (Độ niệm) của các chư Tổ dạy. Nhưng có một chỗ mình thắc mắc hơn 10 năm rồi không dám hỏi ai? Vì câu hỏi là: “trong lúc ân ái vợ chồng mình niệm Phật thầm được hay không? hay không niệm?” Vì Độ đang có vợ con (Gia đình). Câu hỏi hơi tửng một chút ? Vì Độ và các bạn đồng tu (ko dám ?). Nhờ Tịnh Thái và các bạn đồng tu nào biết giải thích dùm??? Cảm ơn…
A Di Đà Phật…
Chào bạn Tịnh Độ,
Mình xin chia sẻ một vài ý sau:
Niệm Phật là nên làm, trong tâm có Phật là quan trọng thiết yếu hơn tất cả. Còn lại thì mình tùy duyên, cái nào tăng trưởng thiện căn, phước đức, nhân duyên của mình với pháp môn Tịnh Độ, với A Di Đà Phật thì mình nên làm, cái nào tăng trưởng tham, sân, si, mạn và 10 ác thì ko nên làm. Đúng chính là niệm Phật và được vãng sanh về Cực Lạc, sai chính là niệm Phật mà vẫn phải luân hồi loạn lạc trong 6 nẻo.
Vấn đề thứ 2: Tổ Ấn Quang cũng đã dạy rõ rồi, lúc đi đứng nằm ngồi Phật ko rời tâm, tâm ko rời Phật, ngay cả lúc vệ sinh cũng là niệm thầm như vậy, chuyện vợ chồng cũng ko ngoại lệ, niệm Phật thầm vẫn được. Tất cả duyên trần là thuận theo chức trách bổn phận, là duyên nợ của chính mình, trốn tránh cũng ko phải là cách mà buông thả theo cũng là ko nên, vợ chồng thì chuyện sinh hoạt gần gũi vẫn là làm trong bổn phận, tuyệt nhiên tâm ko sanh tâm yêu thích hay dính mắc, người tại gia nên biết nghĩ như vậy mà an nhẫn trải qua ngày tháng, kiên trì lâu dần sẽ chuyển được cái nghiệp duyên ái tình này thành pháp quyến, việc này phải nên kiên trì và nhẫn nại.
Nên hiểu rõ định nghĩa của người cư sĩ: “Cư trần bất nhiễm trần, cố danh cư sĩ”, hiểu được nghĩa này thì trong đời sống vợ chồng liền ko có chướng ngại với việc công phu tu tập của chính mình.
Hi vọng rằng với vài lời giải thích ngắn gọn thì sẽ giúp được bạn một chút.
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật…
Xin chào các bạn đồng tu:
Cảm ơn Tịnh Thái đã trả lời câu hỏi số 2, ngày 1/5/14 dùm Độ. 10 năm thắc mắc bây giờ TT đã giải thích thật là tuyệt vời cho mình. TT có gì thắc mắc về Phật pháp mong bạn trả lời dùm? Bởi vì Độ có thắc mắc là hỏi? Cảm ơn Tịnh Thái, Viên Trí, Tìm lại Phật Tánh, và các bạn đồng tu. Nhờ các bạn mà mình không lẽ loi trên bước đường học Phật pháp để vể Tây Phương Cực Lạc.
TT câu hỏi số 1 , ngày 1/5/14 (để kinh sách trong phòng ngủ)? TT giải thích mỉnh chưa hiểu? Viên Trí, TLPT cho mình ý kiến??? Cảm ơn các bạn.
A Di Đà Phật…
A Di Đà Phật liên hữu Tịnh Độ thân mến,
Bạn hỏi có nên để kinh sách trong phòng ngủ không?
Theo TLPT thì không nên để kinh sách trong phòng ngủ Tịnh Độ à. Nếu như nhà của bạn có nhiều phòng thì xin hãy chọn một phòng để kinh sách nơi đó hoặc có thể dùng phòng thờ Tam Bảo, kế bên để cái kệ hay cái bàn tủ gì đó trang trọng rồi đặt kinh sách vào đó. Kinh sách gọi là Pháp bảo, trong đó toàn những lời giáo huấn của Phật, nếu như bạn để trong phòng ngủ là nơi uế trược (quan hệ vợ chồng), vấn đề này rất không tốt, sẽ mang tội khinh nhờn không nhỏ đâu. Hoặc bạn có thể chọn một nơi nào đó thật trang nghiêm thanh tịnh và đóng một tủ kiếng đựng kinh sách trong đó cũng tốt mà. Tuyệt đối đừng nên để kinh sách trong phòng ngủ hoặc để lót ở đầu nằm bạn nhé.
Đại Sư Ấn Quang (hóa thân của Đại Thế Chí Bồ Tát), Ngài có dạy rằng: “Một phần cung kính sẽ được một phần lợi ích, mười phần cung kính sẽ được mười phần lợi ích”. Bạn trân quý pháp bảo của Phật, làm sao mà bạn không có được lợi ích chứ phải không?
Chúc bạn an lạc.
Nam Mô A Di Đà Phật
TLPT
Xin chào Cư sĩ Viên Trí,
Xin Cư sĩ có thể hoan hỉ giải thích giúp cho em đoạn này trong Kinh A Di Đà được không ạ.
“Lại này Xá-lợi-phất, mạng sống của Phật kia và nhân dân của Ngài, vô lượng vô biên a-tăng-kỳ kiếp, cho nên có tên là A Di Ðà”
nhưng câu ngay sau đó lại là:
“Này Xá-lợi-phất, Phật A Di Ðà thành Phật đến nay đã mười kiếp”
Theo trí hiểu hạn hẹp của em, 2 câu này liệu có mâu thuẫn với nhau hay không ạ?
Xin chân thành cảm ơn Cư sĩ!
Nam Mô A Di Đà Phật!!!
Xin chào Xuân Kiên,
Hai câu này đâu có gì là mâu thuẫn với nhau đâu. “Mạng sống của Phật kia và nhân dân của Ngài, vô lượng vô biên a-tăng-kỳ kiếp, cho nên có tên là A Di Ðà”. Trong câu này thì chữ A Di Đà nên hiểu là Vô Lượng Thọ. Thọ tức là thọ mạng hay tuổi thọ, vô là không, lượng là lường, vô lượng là ý nói không thể tính đếm được.
Từ khi sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc thì chỉ trong một đời là sẽ thành Phật, không còn sanh tử nữa và “một đời” ở đây là một đời ở Tây Phương Cực Lạc tức là Vô Lượng Thọ hay vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp vậy.
Trong quá khứ lâu xa về trước thì Đức Quán Thế Âm Bồ Tát đã thành Phật rồi nhưng vì lòng đại từ đại bi thương yêu hết thảy chúng sanh nên Ngài nguyện làm bồ tát để phổ độ chúng sanh. Ngài cũng đã phát nguyện rằng khi nào độ hết chúng sanh thì Ngài mới thành Phật. Đức Phật Bảo Tạng trong đời quá khứ cũng đã thọ ký cho Đức Quán Thế Âm Bồ Tát sau này sẽ thành Phật tại cõi Tây Phương Cực Lạc sau khi đức Phật A Di Đà nhập Niết Bàn. Cõi Tây Phương Cực Lạc sẽ đổi tên lại và nhân dân trong nước đó chỉ thuần là bồ tát mà thôi. Sau khi Đức Quán Thế Âm Bồ Tát nhập Niết Bàn thì Ngài Đại Thế Chí Bồ Tát sẽ thành Phật tại cõi Tây Phương Cực Lạc. Chuyện đó hãy còn rất lâu, phải dùng từ là vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp, bởi vì phải độ hết chúng sanh thì Đức Quán Thế Âm Bồ Tát mới thành Phật. Hơn nữa Đức Phật A Di Đà cũng biết là không còn chúng sanh để độ cho nên Ngài mới nhập Niết Bàn.
Nhập Niết Bàn thì rất là vui nhưng điều này chỉ có Phật trí mới hiểu nỗi, phàm phu trí chúng ta không sao hiểu nỗi cũng giống như mình say sưa với máy vi tính nhưng con mèo con chó không hiểu đó là gì cả. Ở các kinh tiểu thừa thì nói rằng Đức Bổn Sư đã nhập Niết Bàn cách đây hơn 2500 năm, Ngài chỉ mới thành đạo cách đây hơn 2500 năm dưới cội cây bồ đề. Nhưng khi học đến đại thừa thì ở kinh Pháp Hoa đã nói Đức Bổn Sư đã thành Phật từ vô lượng kiếp về trước, Ngài chỉ thị hiện thành đạo dưới cội cây bồ đề mà thôi. Đức Bổn Sư của chúng ta cũng không có nhập Niết Bàn, Ngài phân thân thành nhiều hóa thân khác để đến các quốc độ khác tiếp tục phổ độ chúng sanh. Khi mà Ngài rời khỏi Ta Bà thì Ngài dùng phương tiện nói là “nhập Niết Bàn” để cho chúng sanh nghĩ rằng không còn Phật nữa thì mới chịu lo tu, nếu còn Phật ở bên cạnh thì sẽ sanh ỷ lại, không chịu tu. Giống như bậc đại y vương có rất nhiều con bị bệnh, khi còn ở đây thì chúng ỷ lại có cha nên không chịu uống thuốc. Khi Ngài ra đi, để lại các toa thuốc (kinh sách) khi đứa nào có bệnh, nhớ tới cha thì lấy thuốc ra mà uống vậy.
Cũng ở kinh Pháp Hoa có một phẩm nói về Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni và Đức Từ Phụ A Di Đà đã từng là anh em cùng phát tâm tu học. Thế thì tại sao Đức Bổn Sư đã thành Phật từ vô lượng kiếp về trước mà Đức Từ Phụ A Di Đà chỉ mới thành Phật được có 10 kiếp? Cũng giống như người xây chòi tranh vách đất thì chỉ mất một hai ngày là xong, người muốn xây tòa nhà chọc trời 100 tầng lầu giống như New York thì đương nhiên phải tốn nhiều thời gian rồi. Chính vì thế cho nên ở đoạn này Ngài Tịnh Không nói Đức Phật A Di Đà mới thành Phật được có 10 kiếp là vì Ngài phải tốn rất nhiều thời gian để tu các công đức trang nghiêm cõi Tịnh Độ.
Về chữ kiếp thì không phải như kiếp người là một trăm năm. Chữ kiếp trong nhà Phật rất là dài. Muốn biết một kiếp dài bao lâu thì trước tiên thử tính xem khoảng thời gian từ lúc Đức Phật Thích Ca ra đời cho đến lúc đức Phật Di Lặc ra đời:
Thuở Phật còn tại thế thì tuổi thọ trung bình của con người là 100. Cách 100 năm sẽ giảm đi một tuổi. Đức Phật nhập diệt hơn 2500 năm tức là tuổi thọ trung bình hiện tại là 75. Khi tuổi thọ trung bình của con người chỉ còn 10 tuổi thì cứ cách 100 năm sẽ tăng lên một tuổi. Khi tăng đến 84000 tuổi thì cách 100 năm sẽ giảm đi một tuổi. Khi tuổi thọ trung bình của con người giảm xuống còn 80000 tuổi thì Đức Phật Di Lặc sẽ ra đời. (Ở Ấn Độ thời xưa lấy con số 84000 làm biểu tượng cho rất nhiều chứ không phải chính xác là 84000). Như vậy là rất lâu nhưng đó chỉ là khoảng cách thời gian giữa hai vị Phật ra đời trong một cõi.
Trong Kinh A Hàm Đức Phật dạy rằng trong một thế giới cùng một thời gian thì không có bao giờ có hai đức Phật cùng ra đời.
Trong một thế giới (như cõi Ta Bà này) thì trãi qua 1000 vị Phật ra đời mới gọi là một kiếp. Quá khứ kiếp tên là Trang Nghiêm Kiếp đã có 1000 vị Phật ra đời rồi. Hiện tại kiếp tên là Hiền Kiếp cũng có 1000 vị Phật ra đời, lần lượt như sau:
Một là Đức Câu Lưu Tôn Phật.
Hai là Đức Câu Na Hàm Mâu Ni Phật.
Ba là Đức Ca Diếp Phật.
Bốn là Đức Thích Ca Mâu Ni Phật.
Năm là Đức Di Lặc Phật.
Kiếp kế tiếp tên là Tinh Tú Kiếp, cũng có 1000 vị Phật ra đời nữa. Khi mà Đức Phật cuối cùng trong Tinh Tú Kiếp là Đức Phật Lâu Chí thị hiện thành Phật thì cõi Ta Bà sẽ bị Đại Tam Tai rồi sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
VT chỉ muốn chứng minh cho bạn thấy chữ “kiếp” trong nhà Phật dài như thế nào nhưng qua đó ít nhiều cũng giúp những bạn sơ cơ học Phật có khái niệm chánh tín “khi nào thì Đức Phật Di Lặc ra đời” cũng như “có ngày tận thế hay không? bao giờ sẽ xảy ra?”. Con người thì có sanh lão bệnh tử, thế giới cũng sẽ có thành trụ hoại không là định luật tất yếu.
Cõi Tây Phương Cực Lạc cách đây 10 muôn ức cõi Phật như vậy là rất xa. Nếu như Đức Bổn Sư không nói thì chúng ta không cách gì biết được. Chính vì thế cho nên pháp môn niệm Phật còn gọi là nan tín chi pháp, chỉ những người nào trong đời quá khứ về trước đã tích lũy nhiều thiện căn, phước đức nhân duyên thì kiếp này mới có cơ hội gặp và tin được.
Nói tóm lại, theo VT thấy hai câu đó không có gì mâu thuẫn cả. Bởi vì câu sau nói là “Đức Phật A Di Đà mới thành Phật được 10 kiếp” chứ đâu phải nói là “Đức Phật A Di Đà sẽ nhập Niết Bàn sau 10 kiếp” nữa. Có lẻ VT đã đi hơi sâu xa, bị lạc đề rồi thì phải.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mọi người nên đọc thêm lời giảng của HT. Tịnh Không về Kinh A Di Đà tại:
http://www.niemphat.net/Luan/yeugiaigiangky/yeugiai1.htm
đọc kỹ rồi tự khắc nghi hoặc sẽ ko còn. Ta thấy VT giải thích cũng chi tiết nhưng chưa chắc giải được nghi tình của Xuân Kiên.
Phải tự mình thâm nhập kinh điển, bằng cách mỗi ngày thọ trì đọc tụng. Nếu Xuân Kiên có thể mỗi ngày đọc tụng Kinh A Di Đà 10 lần, 3 năm không hề gián đoạn, ko xen tạp bất kỳ Kinh nào khác thì ta bảo đảm nghĩa lý trong Kinh ông liền sẽ tự hiểu, chẳng còn có nghi nữa.
Đó là ta theo lời dạy của HT. Tịnh Không mà nói lại cho ông nghe chứ chẳng phải theo ý của riêng ta.
Ông làm theo thì đời này ông được lợi ích, ông ko làm theo thì việc ông học Phật cũng chỉ xem như là thường thức thế gian, chẳng có thể được lợi ích chân thật, sanh tử thế nào cũng vẫn là sanh tử thế ấy.
Ta nói lời chân thật, chả sợ mích lòng ai, đời này không “Thành Kính Chuyên Tu” thì một ngàn người niệm Phật chẳng qua chỉ được vài người thành tựu mà thôi.
Xuân Kiên nên khéo nghĩ mà ghi nhớ, chẳng nên xem thường lời trên. Đó là lời của Phật và chư tổ nói, ta chỉ lặp lại mà thôi.
Ta lại nhiều chuyện quá rồi.
A Di Đà Phật.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Gửi Đạo hữu Không Tâm và Tịnh Độ,
Giác Thiện đọc được bài kinh Giữ Gìn Gia Bảo nhưng không hiểu, nên ghi lên đây nhờ hai Đạo hữu làm ơn giải thích giùm nghĩa lý trong bài kinh này:
“Một hôm Phật bảo các Thầy Tỳ Kheo rằng: Này các Tỳ Kheo! Trong hàng đệ tử của ta có chia làm bốn hạng người. Thế nào là bốn?
1. Hạng người ngoài chín trong sống.
2. Hạng người ngoài sống trong chín
3. Hạng người ngoài sống trong sống
4. Hạng người ngoài chín trong chín.
– Thế nào là hạng người ngoài chín trong sống?
Tức là những kẻ tu hành bên ngoài thấy thanh tịnh nghiêm trang mà bên trong thì buông lung, tư tưởng không thể điều phục.
– Thế nào là hạng người ngoài sống trong chín?
Tức là những kẻ bên trong thanh tịnh nhưng ngoài thì hạnh thô tháo phóng túng.
– Thế nào là người ngoài sống trong sống?
Tức là những kẻ trong ngoài đều không thanh tịnh.
– Thế nào là người ngoài chín trong chín?
Tức là những kẻ trong ngoài đều thanh tịnh.
Này các Tỳ Kheo! Chính hạng người sau cùng này mới là hạng thanh tịnh chơn thật, xứng đáng là người giữ gìn gia bảo của Như Lai”.
Giác Thiện thành kính tri ơn công đức của hai Đạo hữu.
A Di Đà Phật – Chào Giác Thiện,
Chắc 2 đạo hữu kia cũng bận rộn nên chưa có thời gian vào trả lời cho bạn được, thôi thì TT search trên mạng có thấy người giảng đoạn này rồi, nay chia sẻ lại để bạn tham khảo:
BÌNH:
Đọc qua bốn hạng người trên, chúng ta mỗi người hãy tự kiểm điểm lại xem mình thuộc hạng người nào?
Chúng ta có phải là kẻ chỉ lo trau giồi cái hình tướng bề ngoài cho trang nghiêm thanh tịnh ra dáng tu hành tinh tiến lắm, nhưng trong lòng để rơm rác đầy dẫy, chất chứa bao nhiêu là tư tưởng xấu xa đen tối mà không hề có phút giây chiếu soi trở lại, điều phục lấy mình. Thật hổ thẹn xiết bao! Có biết đâu dối người thì đặng nhưng dối mình thì không thể được. Một khi nhân duyên chín mùi, chiếc áo đẹp bên ngoài rã nát thì những gì chứa ẩn bên trong lâu nay nó bày hiện ra cả, nhân nào quả nấy, chúng ta tự thọ khổ, che đậy được đâu? Ngoài chín mà trong sống không thể dùng được.
Hoặc kẻ bên ngoài thì buông lung phóng túng, hạnh lại thô tháo, có ai nhắc nhở cho thì bảo: “Tôi tự giữ bên trong”. Thật lầm to! Nếu bên trong đã được thanh tịnh thì cớ gì lại hiện tướng thô tháo? Trừ một vài trường hợp Bồ Tát hiện thân đặc biệt, vì cảm hóa một số người nào đó, còn ngoài ra e rằng chúng ta bị ma mê hoặc mà không hay. Dù quả thật chúng ta có được trong lòng như “Thánh” chăng nữa, song chung quanh chúng ta bao nhiêu người họ còn đang sống với phàm tình, đâu hiểu thấu được bên trong chúng ta thế nào. Do vậy, thấy hành động chúng ta qua thô, họ đâm ra hủy báng chánh pháp, chê bai Tam Bảo; vô tình chúng ta đưa họ vào con đường tội lỗi càng sâu. Như vậy chúng ta cũng chưa tròn được bản nguyện tự lợi, lợi tha. Cho nên dù chúng ta có được trong lòng vô sự chăng nữa, nhưng vì lợi tha cần phải cẩn thận oai nghi không thể thô xuất. Đừng để trong chín mà ngoài sống.
Còn kẻ cả trong lẫn ngoài đều chẳng thanh tịnh thì sao? Hy vọng chúng ta không thuộc hạng này!
Hạng sau cùng, trong tâm sáng ngời với trí tuệ. Ngoài thân giới hạnh tinh nghiêm không chỗ khiếm khuyết gọi là “Như ngọc lưu ly ngậm ánh trăng” suốt cả trong ngoài. Quả thật một bậc trí và hạnh tròn đầy, không để cho thế gian tim thấy lỗi. Được như vậy thì khỏi phải cầu Như Lai thọ ký nhưng Thế Tôn đã tán thán lắm rồi! Vậy chúng ta có phải là hạng này chăng?
Xét kỹ lại, bốn hạng trên tuy nói riêng biệt, song nhìn lại trong mỗi chúng ta cũng tự có đủ cả, đâu lạ gì? Lúc ngoài thân thanh tịnh mà trong tâm thô động là hạng thứ nhất chứ gì? Lúc ngoài thân tuy thô động mà trong tâm giữ gìn được thanh tịnh là hạng thứ hai. Lúc cả trong ngoài đều thô động là ở hạng thứ ba. Lúc trong ngoài đều thanh tịnh là ở hạng thứ tư. Ba hạng trước, hai hạng 1 và 3 thì thiếu thật tu, hạng hai có tu nhưng còn khuyết điểm, chỉ hạng thứ thứ tư mới là chơn thật tròn đầy.
Tóm lại, nếu chúng ta chưa hẳn như hạng thứ tư này thì phải cố gắng thêm lên cho được khế hiệp, sau này sẽ là bậc lợi lạc khắp nhân thiên.
(Nguồn: http://thuongchieu.net/index.php/chuyende/nhatlabode/216-gi-gin-gia-bo)
Hi vọng sẽ giúp được cho bạn một chút.
A Di Đà Phật.
Xin chân thành cảm ơn Cư sĩ Viên Trí & Đạo hữu Không Tâm đã chỉ giáo.
Nam Mô A Di Đà Phật!
A Di Đà Phật
Đáng tiếc! Đáng tiếc.
Giác Thiện
Xin cảm ơn Cư sĩ Viên Trí và Đạo hữu Không Tâm đã trả lời câu hỏi ngày 7.5.2014 của em.
Cư sĩ cho hỏi, lúc ở nhà, em thường cởi trần nhưng vừa làm việc (quét nhà, giặt giũ…) mà vẫn nghe Kinh, Pháp… qua điện thoại, đài có thẻ nhớ, iPad…thì có bị mang tội bất kính không?
Xin cảm ơn Cư sĩ!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Xin chào Xuân Kiên,
Có lẻ khí trời nóng bức cho nên bạn cởi trần cho mát, có phải không? Điều này theo VT nghĩ thì oai nghi không được trang nghiêm, lịch sự chứ không phải là bất kính. Bất kính có hay không nơi tự tâm bạn biết mà, đây mới là điều quan trọng. Nếu như thân bạn thì cởi trần nhưng trong tâm vẫn “thành kính chuyên tu” thì như đạo hữu Giác Thiện có nói ở phần trên tức là thuộc về hạng người trong thanh tịnh mà ngoài không trang nghiêm, dù sao thì cũng tốt hơn hạng người trong ngoài đều không thanh tịnh và hạng người ngoài thanh tịnh, trong không thanh tịnh. Nếu như có thể cố gắng giử cho trong ngoài đều trang nghiêm thanh tịnh thì là hoàn hão nhất. Có thể tìm manh áo mõng khoát bên ngoài, chắc là cũng không nóng nực gì lắm đâu.
Hơn nữa khi tâm đã niệm Phật đến chỗ “không biết dùng từ gì để diễn tả” thì tự nhiên bạn sẽ không còn cảm thấy nóng nực khó chịu nữa mặc dù khí trời oi bức như là câu chuyện lúc xưa có anh Hoàng thợ rèn đã từng Làm Việc Nặng Niệm Phật Được Vãng Sanh và trường hợp thời nay có anh chàng lái xe Honda ôm Niệm Phật Trong Lúc Đợi Đèn Đỏ.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật…
Xin chào các bạn đồng tu:
Tịnh Thái giải thích dùm Độ câu hỏi mình có nghe ai nói câu: “Phật cũng có tâm sự? Tâm sự của Phật là gì?,’chúng sinh cũng có tâm sự? Tâm sự của chúng sinh là gí?” Chân thành cảm ơn Tịnh Thái…
A Di Đà Phật…
Chào đạo hữu Tịnh Độ:
Phật có tâm sự như thế này trong Kinh Vô Lượng Thọ: “Đối với chúng sanh xem như chính mình, cứu giúp phò trợ, mong độ chúng sanh đến bờ giác ngộ…” cho đến “hữu tình chưa độ khiến được độ, kẻ đã độ rồi khiến thành Phật”.
Còn chúng sanh phàm phu chúng ta thì thường có tâm sự như vầy (cũng trích từ trong Kinh Vô Lượng Thọ): “Các loài chúng sanh ở thế gian này thích làm điều ác, ỷ mạnh hiếp yếu, chèn ép lẫn nhau, tàn hại sát thương, ăn nuốt lẫn nhau, chẳng biết làm lành, sau chịu hậu quả.” – “Dân chúng thế gian không tuân pháp luật, hoang dâm vô độ, kiêu căng phóng túng, mặc tình thỏa ý. Trên thì không minh, tại vị bất chính, hại người oan uổng, tổn hại trung lương. Tâm miệng trái ngược, mưu toan nhiều bề, lừa dối hết cả trên dưới trong ngoài. Nóng giận ngu si, tự tư tự lợi, tham lam không chán, lợi hại thắng thua, biến giận thành thù, nhà tan mạng mất, chẳng nghĩ trước sau. Giàu có keo kiệt không chịu bố thí, chỉ giữ cho mình, tâm tham quá nặng, khổ nhọc thân tâm, đến khi mạng chung chẳng mang được gì.” – “Thấy người làm lành, ganh ghét hủy báng, chẳng khởi hâm mộ, mong mỏi được bằng. Thường nghĩ trộm cắp, tổn người lợi mình, mặc tình hoang phí, tiêu xài phá hết lại trộm cắp tiếp.” – “Những kẻ bất lương, thân tâm bất chánh, ôm lòng tà ác, thường tưởng dâm dục, phiền não đầy người, phong thái tà vạy, vẻ ngoài lả lơi. Tổn hao tiền của, làm điều phi pháp. Việc đáng nên làm lại chẳng chịu làm. Tụ bè kết đảng, hưng binh gây chiến, đánh cướp giết hại, bức hiếp chiếm đoạt, chu cấp vợ con, no thân hưởng lạc khiến người chán ghét, lo lắng khổ cực, tạo nhiều tội ác.” – “Người ta ở đời chẳng nhớ tu thiện, nói lưỡi hai chiều, miệng nói lời ác, dối trá thêu dệt, ganh ghét kẻ hiền, phá hoại hiền minh, bất hiếu mẹ cha, khinh mạn sư trưởng. Đối với bạn bè chẳng giữ chữ tín. Tự cao tự đại, cho mình hiểu đạo, hoành hành oai thế, lấn lướt mọi người, muốn người kính sợ, chẳng tự hổ thẹn, ôm lòng kiêu mạn, khó thể giáo hóa. Ỷ lại đời trước được phước hộ trì, đời này làm ác, phước đức tiêu hết.” – “Người đời phóng túng, ỷ lại lười biếng, không chịu làm thiện, tu sửa thân tâm. Cha mẹ khuyên bảo, ngang trái chống đối như là oan gia, không biết phận con, phụ bạc ân nghĩa, không chút báo đền, phóng túng chơi bời, đam mê tửu sắc, gây gỗ xung đột, không biết tình người, vô lễ vô nghĩa, chẳng thể khuyên can. Lục thân, quyến thuộc, no đủ hay thiếu, chẳng thèm lo nghĩ. Không nhớ ơn cha mẹ, chẳng kể nghĩa thầy bạn. Dù một niệm thiện từ thân, khẩu, ý chẳng thể phát khởi. Không tin Phật pháp, sanh tử thiện ác cũng chẳng hề tin. Muốn hại hiền nhân, phá hoại tăng chúng. Ngu si mê muội, cho mình trí tuệ, chẳng biết bản thân từ đâu sanh đến, chết đi về đâu. Bất nhân bất thuận lại muốn trường sanh. Từ tâm khuyên dạy mà chẳng chịu tin, khô hơi khản tiếng cũng thành vô ích. Tâm ý cố chấp, không chịu thấu hiểu. Mạng chung cận kề, lo sợ rối bời, hối hận đã muộn, trước chẳng tu thiện, lâm chung mới hối, còn kịp nữa sao!”
Hi vọng là chúng ta ai cũng được thức tỉnh từ những lời dạy của Phật từ trong Kinh Vô Lượng Thọ mà cố gắng “Trì giới niệm Phật”, được như vậy thì đời này mới có thể vãng sanh Tịnh Độ.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Thưa các bạn đồng tu, các vị Phật tương lai,
Duy Hưng tôi xin có đôi lời: người niệm Phật – người chân chính niệm Phật theo tinh thần của kinh Niệm Phật Ba La Mật – khác với người hành trì pháp môn khác( đặc biệt là thiền) ở chỗ họ biết chắc chắn mình sẽ thoát vòng luân hồi mà không cần phải bận tâm với mấy chuyện chứng đắc vòng vo. Cõi Tịnh Độ luôn rộng mở với cả 6 đạo luân hồi. Với cõi người chúng ta chỉ cần đầy đủ đức tin, nguyện vọng tha thiết. Có 2 thứ này( phải thực sự có) sẽ có tất cả, sẽ có hạnh, sẽ có đạo, sẽ có giới, sẽ có huệ… nhờ NIỆM A DI ĐÀ PHẬT!
Những bậc “thượng căn” không nhiều, bởi không phải tự dưng họ là thượng căn thượng trí. Trước khi xuống cõi này họ đã là bậc thượng trí rồi! Phàm phu chúng ta mà bắt chước họ ngồi thiền để thoát khỏi tam giới thì nguy hiểm lắm! Ngồi thiền hàng ngày rất tốt, nhưng nên niệm Phật và phát nguyện vãng sinh Tịnh Độ, và nếu biết dùng câu Phật hiệu làm phương tiện trợ lực để định tâm thì quả thực ta đang hành”vô thượng thậm thâm vi diệu thiền”!
Đức Phật xưa kia dạy thiền bởi hồi đó có rất nhiều người hành thiền nhưng không biết cách thoát luân hồi, Ngài dạy họ cách vào định, nhập các tầng thiền và tiến tới giác ngộ. Sau khi “giải quyết” xong nhóm đối tượng này rồi, Ngài mới mở Đại Pháp – Pháp môn Niệm Phật – để rộng độ chúng sinh theo đúng BẢN NGUYỆN. Ngày nay còn có nhiều người “chộp” lấy những bộ kinh nguyên thủy và cho rằng đó mới là kinh Phật, đó mới là lời Phật, thật là tội nghiệp!
A DI ĐÀ PHẬT.
A Di Đà Phật. Kính chào các liên hữu,
Pháp môn Tịnh Độ khác với pháp môn khác ở chỗ vì có “Ba Sức” cộng lại mới được đặc biệt thù thắng độ hết ba căn. Xin mạn phép hỏi các thiện tri thức giải nghĩa dùm cho mọi người mới phát tâm niệm Phật để dứt trừ lòng nghi, tin vững chắc mà lập chí nguyện hành vãng sanh Tây Phương Tịnh Độ.
Ba sức đó ra sao? Thí dụ như là gì?
Nam Mô A Di Đà Phật.
Mình biết nhưng mà thôi, nhường cho các bạn nói trước để mình có thêm cơ hội học hỏi vậy 🙂
Đố ai quét sạch lá rừng
Để tôi khuyên gió, gió đừng run cây
A Di Đà Phật
Chào bạn Tịnh độ và các vị Đồng tu
Bạn TĐ hỏi:
“Niệm A Di Đà Phật thầm trong tâm mỗi lúc mọi nơi (Độ niệm) của các chư Tổ dạy. Nhưng có một chỗ mình thắc mắc hơn 10 năm rồi không dám hỏi ai? Vì câu hỏi là: “trong lúc ân ái vợ chồng mình niệm Phật thầm được hay không? hay không niệm?” Vì Độ đang có vợ con (Gia đình). Câu hỏi hơi tửng một chút ? Vì Độ và các bạn đồng tu (ko dám ?). Nhờ Tịnh Thái và các bạn đồng tu nào biết giải thích dùm??? Cảm ơn…
Bạn Tịnh độ đúng là người thật thà thẳng thắn.
Theo ý của Phàm phu thì không nên niệm Phật trong lúc ân ái vợ chồng, vì những lý do sau đây:
1.Nếu bạn niệm Phật trong lúc ân ái thì trong tâm bạn lúc ấy có Phật không? Nếu thật sự có Phật thì chẳng có niệm TÀ DÂM, nếu chẳng có niệm Dâm thì “bổn phận” vợ chồng không tròn, đó là không “đôn luân tận phận” cũng chính là miễn cưỡng cho xong việc. Điều này rất nguy hiểm gây ra những hậu quả khó lường sau đây:
Thứ nhất, nếu giả sử người vợ (chồng) biết được người bạn đời của mình như vậy thì sẽ cảm thấy vô cùng bị tổn thương rằng chồng mình không tôn trọng vợ.
Thứ hai,việc ân ái bất đắc dĩ như vậy sẽ không mang lại “hiệu quả tích cực” nào cả, ít nhất là về mặt tâm sinh lý con người. Nên biết việc sinh hoạt tình dục trong sáng, đúng phương pháp sẽ đem lại cho chúng ta một sức khỏe và tinh thần rất tốt mà chúng ta có thể xem như một phương cách chữa bệnh.
Ngược lại sinh hoạt vợ chồng trong miễn cưỡng sẽ gây nên tâm lý ức chế không tốt lên cơ thể tâm sinh lý của chính người chồng và người vợ dần dần sẽ thấy buồn chán vì chẳng được thỏa mãn và đặc biệt rất buồn khi biết chồng đang quan hệ với mình mà chẳng “tha thiết với bổn phận” gì cả. Hậu quả là thế nào? nếu người vợ mình là người hiểu đạo lý thì không sao có thể vì thương chồng mà chịu đựng, còn nếu vợ mình không hiểu thì có ngày sẽ bỏ mình mà đi ngoại tình với người khác. Khi ấy thì gia đình tan vỡ còn gì,có muốn cứu vãn thì chẳng còn kịp nữa?
Thứ ba, vợ ngoại tình thì theo nhân quả phải bị đọa lạc tam đồ. Như thế thì không phải chính mình là nguyên nhân gây đau khổ cho vợ hay sao? Mình tu cứu người đâu không thấy lại thấy người thân yêu nhất của mình bị đọa lạc, như thế có cam lòng hay không?
2. Nếu bạn niệm Phật trong lúc ân ái thì trong tâm bạn lúc ấy có Phật không? Nếu không có Phật thì cả hai việc đều không tròn, niệm Phật cũng như không niệm, CHẲNG VIỆC NÀO CÓ LỢI ÍCH
3. Trong một ngày, chúng ta tự nhìn lại xem có phải lúc nào mình cũng niệm Phật được đâu. Thật sự bị gián đoạn xen tạp quá nhiều có phải không? Đi học, suy nghĩ tính toán làm ăn việc này việc khác, thậm chí ăn uống nhậu nhẹt với đồng nghiệp cơ quan v.v.
Thật sự chúng ta trong 24 h đồng hồ dành thời giờ cho người khác cho công việc cho vọng tưởng điên đảo rất nhiều, tại sao lại tính toán với cái trách nhiệm vốn có của mình trong một ít thời gian?
Đây chỉ là một vài kiến thô thiển của mình, không biết có sai không, mong nhận được sự chỉ giáo thêm từ các vị ĐỒNG TU. Hoặc giả có bạn nào từng có kinh nghiệm về việc vận dụng niệm Phật trong lúc ân ái vợ chồng có kết quả cả hai thì kính xin chư vị chia sẽ để mọi người có cơ hội học hỏi thêm
A di đà phật
A Di Đà Phật
Bạn Wawa kính mến,
Người học đạo Phật vốn không nói lời lưỡng thiệt và có hai điều tối kỵ:
– Biết mà nói không biết đó là nói dối hoặc biết mà không nói bày cho người khác hiểu, cùng giác ngộ đó là tâm bỏn xẻn pháp. Người huân tập tâm này sẽ dẫn đến quả cạn kiệt trí tuệ trong tương lai.
– Không biết mà nói là biết đó là vọng ngữ.
TĐ thành tâm khuyên bạn không nên dùng tâm lưỡng thiệt như vậy để tu đạo, được thế bản thân bạn và các liên hữu đồng tu đều được lợi lạc.
TĐ
A Di Đà Phật
Bạn Trung Đạo kính mến,
Thật tình thì mình không dám vọng ngữ đâu bạn à. Mình chỉ là nhường cho các bạn nói trước thôi đó mà. Nếu bạn đã nói vậy thì…thật là ngại quá…dù sao thì cũng đã lở rồi nên đành phải chịu thôi.
Thành thật xin lỗi các bạn nhé, sự việc đã như vậy thì cũng xin mạn phép được trình bày kiến giải nông cạn của mình và rất mong được thọ giáo thêm ạ.
Trước tiên xin nêu ví dụ: Có một cụ già phải chống gậy, với sức của một mình cụ thì không thể nào từ Việt Nam mà đi sang Úc được. Do vậy ngoài tự lực của cụ là lực thứ nhất còn phải nương vào hai lực nữa. Lực thứ hai bao gồm con cái dìu dắt, xách hành lý và mướn xe taxi, lo thủ tục giấy tờ… để đưa ra phi trường. Lực thứ ba là chính là chiếc máy bay vậy. Điều quan trọng chỉ đòi hỏi nơi bà cụ rằng bà có tin là có chiếc máy bay và có nước Úc hay không? Kế đến bà có muốn (nguyện) sang bên Úc hay không. Và sau cùng là bà có chấp nhận buông xả mọi thứ ở Việt Nam hay không?
Tương tự như vậy, đối với hành giả tu Tịnh Độ thì tự lực (lực thứ nhất) chủ yếu chính là Chân Tín, Thiết Nguyện, Buông Xuống Vạn Duyên. Lực thứ hai chính là (tha lực) Bổn Nguyện tiếp dẫn vãng sanh của Đức Phật A Di Đà. Lực thứ ba chính là hộ niệm. Hộ niệm ở đây không chỉ đơn thuần là Ban Hộ Niệm mà còn có “hết thẩy chư Phật hộ niệm” như trong đoạn kinh A Di Đà:
Này Xá Lợi phất, ý ông nghĩ sao? Tại sao gọi là hết thẩy chư Phật hộ niệm kinh này? Này Xá Lợi phất, nếu có thiện nam và thiện nữ nào, nghe và thụ trì kinh giáo này đây, cũng như nghe được danh hiệu chư Phật, tất cả thiện nam và thiện nữ ấy, đều được hết thẩy chư Phật hộ niệm, được ngôi bất thoái trong đạo vô thượng chính đẳng chính giác. Vì thế cho nên, ông Xá-lỵ-phất, các ông đều nên tin nhận lời tôi và lời chư Phật.
Do vậy nếu như không có hết thảy chư Phật hộ niệm thì có lẻ mình không dể gì gặp được pháp môn niệm Phật. Trong quá trình hành trì thì hết thảy chư Phật vẫn luôn hộ niệm cho mình. Do vậy lực của mình không có nhiều nhưng hết thảy chư Phật đã âm thầm gia trì và hộ niệm cho mình nên mới dể được thành tựu như ý.
Nếu có điều chi sơ sót hay thất lể, kính mong toàn thể quý bạn sen hoan hỉ mà lượng thứ cho nhé. Thật là hổ thẹn vô cùng.
A Di Đà Phật – A Di Đà Phật – A Di Đà Phật
A Di Đà Phật. Chào bạn Wawa kính mến,
Huệ Tịnh xin cảm ơn bạn Wawa đã bỏ ra chút thời gian quý báu để giải đáp rất hay.
Hình như trong lực thứ nhất bạn quên nói đến sức hành trì niệm Phật. Ý bạn nghĩ sao?
Kinh A Di Đà:
(Hán Âm): “Xá Lợi Phất! Nhược hữu thiện nam tử, thiện nữ nhơn văn thị kinh thọ trì giả, cập văn chư Phật danh giả, thị chư thiện nam tử, thiện nữ nhơn, giai vi nhứt thiết chư Phật chi sở hộ niệm, giai đắc bất thối chuyển ư A nậu đa la tam miệu tam Bồ đề. Thị cố Xá Lợi Phất! Nhữ đẳng giai đương tín thọ ngã ngữ, cập chư Phật sở thuyết.”
(Việt Âm): Xá-Lợi-Phất! Vì nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe kinh này mà thọ trì đó, và nghe danh hiệu của đức Phật, thời những thiện nam tử cùng thiện nữ nhân ấy đều được tất cả các đức Phật hộ niệm, đều được không thối chuyển nơi đạo Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật
Theo mình nghĩ đạo hữu Trung Đạo là người thẳng thắn,đạo hữu Wawa là người hiền.Hai người có duyên với nhau,Nhiều khả năng hai người sẽ gặp nhau ở Cực Lạc,đây là cuộc hội ngộ của những người duongvecoitinh.
A Di Đà Phật
A Di Đà Phật. Chào bạn Huệ Tịnh kính mến,
Huệ Tịnh: “Hình như trong lực thứ nhất bạn quên nói đến sức hành trì niệm Phật. Ý bạn nghĩ sao?”
Trong lực thứ nhất tức tự lực như mọi người đều biết đó chính là phát bồ đề tâm và nhất hướng chuyên niệm. Tuy nhiên trong phần này mình chủ yếu chỉ nêu ba vấn đề quan trọng: Chân Tín + Thiết Nguyện + Buông Xuống Vạn Duyên mà không đề cập nhiều đến sức hành trì niệm Phật là tại sao?
Có người hành trì niệm Phật có công phu, có định lực, được an lạc nội tâm nhưng không có Chân Tín Thiết Nguyện và Buông Xuống Vạn Duyên thì giống như bà cụ cất bước ra đi mà không biết đi đâu, như là đi thưởng ngoạn ngắm cảnh, đi tập thể dục, đi tản bộ cho khuay khỏa…cho dù tình cờ mà tới được phi trường và thấy được chiếc máy bay đi nữa thì cũng chiêm ngưỡng, xem cho biết rồi cũng quay trở về nhà mà thôi. Có phải không?
Khi một người mà có đủ Chân Tín + Thiết Nguyện + Buông Xuống Vạn Duyên thì không cần phải nói đến sức hành trì niệm Phật làm gì mà tự người đó sẽ dốc toàn tâm toàn lực để niệm Phật. Tại sao lại như vậy? Là bởi vì Chân Tín + Thiết Nguyện là NHÂN. Buông Xuống Vạn Duyên là DUYÊN. Nhân Duyên hội tụ thì tự nhiên sẽ sanh ra QUẢ là sức hành trì niệm Phật miên mật. Do vậy khi thấy một người mà niệm Phật còn nhiều giải đãi chứng tỏ Tín Nguyện của người đó chưa được SÂU cho lắm và cũng chưa chịu Buông Xuống Vạn Duyên nếu thấy người đó còn đắm say triền miên trong các thú vui của ngủ dục (tài, sắc, danh, thực, thùy). Chính vì thế cho nên: Nhân nào thì quả nấy, hình ngay thì bóng mới thẳng, chân tín thiết nguyện thì mới sanh ra sức hành trì niệm Phật miên mật được. Nếu giải đãi biếng lười chứng tỏ tin chưa thật sâu, nguyện chưa thật tha thiết vậy.
Như vậy thì qua ví dụ trên cho thấy chúng ta chính là bà cụ già đó. Nước Úc = Tây Phương Cực Lạc. Nước Việt Nam = cõi Ta Bà. Chiếc máy bay = Nguyện lực tiếp dẫn vãng sanh của Đức Phật A Di Đà.
Đối với người sắp lâm chung thì con cháu dìu dắt, xách hành lý… là Ban Hộ Niệm, điều này tùy theo phước đức nhân duyên của từng người mà có thể có hoặc không có cho nên chớ nên ỷ lại. Xe taxi có thể xem như là chư Phật hộ niệm, là chánh niệm khi Phật lai nghinh. Bà cụ muốn đi thì cứ rán mà đi, nếu gặp thuận duyên thì con cháu sẽ dìu dắt phụ xách hành lý, bằng không có thì phải nương vào tự lực của chính bản thân mình cố gắng bước ra khỏi nhà đi đến đầu ngỏ thì sẽ gặp xe taxi thôi.
Đối với người còn trẻ thì con cháu dìu dắt, phụ xách hành lý… là kinh sách băng đỉa, thầy bạn tốt hướng dẫn, khai thị, khuyến tấn…Xe taxi tượng trưng cho trạng thái “bất niệm tự niệm”. Do vậy có người đã niệm Phật đạt bất niệm tự niệm là bảo đảm vãng sanh (chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là xong) nhưng nếu không tiếp tục duy trì mà bỏ cuộc nửa chừng thì rất oan uổng như bà cụ đã lên được xe taxi đi được một đoạn nhưng sau đó vì nhớ nhà (ngủ dục của thế gian) hay vì nghi ngờ không biết xe này chở mình đi đâu nên xin xuống xe rồi quay trở lại, thật là đáng tiếc lắm thay.
Chư Phật đã âm thầm gia trì, hộ niệm cho chúng ta từ đầu chí cuối nhưng chúng ta ít khi nhận ra, có rất nhiều thứ như là giúp chúng ta gặp được kinh sách, thầy bạn tốt, giúp chúng ta vững niềm tin hơn và đủ nghị lực để vượt qua cám dổ và thử thách. Giúp chúng ta hóa giải tai ách bệnh hoạn, oan gia trái chủ…Khi mình khởi lên một câu thánh hiệu đầu tiên thì chư Phật lập tức sẽ âm thầm hộ niệm cho mình giúp cho mình có thể tiếp tục niệm được câu thứ hai và câu thứ ba. Khi mình niệm tiếp một câu thứ tư thì chư Phật sẽ âm thầm gia trì giúp cho mình có thể niệm tiếp câu thứ năm và câu thứ sáu. Nếu như mình không niệm tiếp câu thứ bảy thì chư Phật chẳng thể hộ niệm cho mình ở câu thứ tám và câu thứ chín được. Do vậy ngoài tự lực của bản thân mình là câu thứ nhất và câu thứ tư còn có chư Phật âm thầm gia trì hộ niệm cho chúng ta ở câu thứ hai, thư ba, thứ năm, thứ sáu.
Ngoài ra trong kinh A Di Đà còn một đoạn quan trọng: “Bất khả dỉ thiểu thiện căn, phước đức nhân duyên đắc sanh bỉ Quốc” (Không thể dùng chút ít thiện căn phước đức nhân duyên mà được sanh về cõi kia). Ở đây theo mình hiểu thì Phát Bồ Đề Tâm là đại Thiện Căn. Nhất hướng chuyên niệm là đại Phước Đức. Thân người khó được, Phật Pháp khó gặp nhưng lại gặp được pháp môn niệm Phật là nan tín chi pháp mà còn khởi được niềm tin thì đó chính là đại Nhân Duyên vậy. Vậy trong ba yếu tố này mình còn thiếu điều gì? Nếu chưa phát bồ đề tâm thì hãy nên phát bồ đề tâm vì đó chính là đại thiện căn. Nếu đã có Chân Tín Thiết Nguyện vậy thì xem như Nhân Duyên đã hội tụ rồi. Vấn đề là ở chỗ phước đức phải lớn thì mới gọi là đại phước đức. Phước đức ví như tiền vé máy bay và visa để nhập cảnh. Do vậy không phải một đời này là thành tựu mà đã trãi qua công phu tu hành từ nhiều kiếp về trước đã dồn lại, đời này vẫn chưa đủ, cần phải nổ lực tinh tấn thêm. Khi nào đủ tiền vé máy bay, visa hộ chiếu có đầy đủ chính là lúc công đức viên mãn, đó chính là ngày lên đường về nơi an dưỡng vậy.
Mình chỉ hiểu sau thì trả bài vậy thôi, nếu như có điều chi sơ sót, rất mong nhận được ý kiến đóng góp bổ sung từ các liên hữu nhé. Sẳn đây cũng xin được thành tâm sám hối với đạo hữu Trung Đạo và toàn thể quý bạn sen nhé. Nhắc lại càng thêm hổ thẹn. Cám ơn các bạn đã xem qua vở tuồng này và cũng xin cám ơn các bạn đã cho mình có cơ hội được diển vai chính mặc dù khả năng diển xuất vẫn chưa được tốt cho lắm. 🙂
Chúc các bạn luôn tỉnh giác, dũng mãnh tu đạo giải thoát và hy vọng sau này sẽ gặp lại tất cả các bạn nơi Tây Phương Cực Lạc nhé.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật. Chào bạn Wawa kính mến,
Wawa: “Do vậy có người đã niệm Phật đạt bất niệm tự niệm là bảo đảm vãng sanh…”
Nếu nói như vậy có người mới phát tâm tu trì niệm Phật có lòng tha thiết muốn sanh sang thế giới Tây Phương Cực Lạc nhưng vì còn bận việc gia duyên chưa thể hạ thủ công phu “bất niệm tự niệm”, vẫn cò tán loạn niệm Phật mà lở qua đời thì không bảo đảm được vãng sanh ư?
Hỗng lẽ người đó có “Thâm Tâm” tin Bổn Nguyện tiếp dẫn của Phật A Di Đà tuy niệm Phật còn cạn (tán loạn) do vì hoàn cảnh gia đình (chướng duyên), chưa đủ tiêu chuẩn để vãng sanh hay sao?
Ý bạn nghĩ sao?
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật
Kính gửi đạo hữu Huệ Tịnh,
Cám ơn bạn đã nêu câu hỏi thật hay và thật đúng lúc. Việc niệm Phật đạt “bất niệm tự niệm” mà Wawa nói có lẻ là dành cho những người không có bị gia duyên ràng buột, muốn đời này được tự tại vãng sanh, có quyết tâm hạ thủ công phu cao và cụm từ “bất niệm tự niệm” đó chắc có lẻ nhằm muốn nói đến việc Niệm Phật Công Phu Thành Phiến? hay Niệm Phật Đạt Niệm Lực Tương Tục Bảo Đảm Vãng Sanh. Liệu Có Phải Tôi Đã Đạt Bất Niệm Tự Niệm? Thiết nghĩ hãy nên thận trọng và cân nhắc kỹ lưỡng như trong lá Thư Gửi Các Đồng Tu Về Niệm Phật Đạt “Bất Niệm Tự Niệm” của cư sỉ Diệu Âm Úc Châu.
Đối với chúng ta thời nay thì Quá Bận Rộn Không Có Thời Gian Niệm Phật thì thiết nghĩ hãy nên bắt chướt theo tấm gương của anh Hoàng Thợ Rèn trong bài Làm Việc Nặng Niệm Phật Được Vãng Sanh.
Vấn đề Niệm Phật Chưa Được Nhứt Tâm Bất Loạn Có Được Vãng Sanh Không? thì quý bạn đồng tu đã có thảo luận qua nhiều rồi và cuối cùng thì đại đa số đều nhìn nhận chỉ cần Tin Sâu Nguyện Thiết Tán Loạn Niệm Phật Cũng Được Vãng Sanh
Còn vấn đề Người Niệm Phật Chết Bất Đắc Kỳ Tử Có Được Vãng Sanh Hay Không? thì hôm trước mình cũng mới vừa thảo luận xong ở đây. Nếu thảo luận tiếp chi bằng đọc lại comments cũ sẽ gọn hơn. Không biết ý Huệ Tịnh nghĩ sao?
Mình đoán chắc có lẻ bạn Huệ Tịnh biết mà còn hỏi là vì lợi ích chung cho người sơ phát tâm, dụng tâm như thế này thật là đáng quý. Do vậy nếu như có chỗ nào chưa được thông suốt thì kính mong bạn hoan hỉ mà bổ sung thêm nhé. Một lần nữa xin chân thành cám ơn đạo hữu Huệ Tịnh rất nhiều nhé.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật.
Kính chào bạn hiền Hướng Đạo kính mến,
Cám ơn bạn đã nêu ra lời hay ý đẹp lợi ích cho các bạn sen nhe.
Nếu Huệ Tịnh có thể giúp được cho người sơ phát tâm có niềm tin vững chắc trong Bổn Nguyện Phật A Di Đà để đồng nắm tay nhau vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc thì quá tuyệt vời. Ngoài ra không còn gì cả.
(Bồ tát Giác Minh Diệu Hạnh)
Pháp yếu của chư Phật,
Nhiệm mầu chẳng nghĩ bàn.
Bởi pháp chẳng nghĩ bàn,
Không thể diễn hết ý.
Đức cha lành Mâu Ni,
Thương xót các quần sinh.
Nói chỗ không thể nói,
Dắt kể trước người sau.
Lại dùng phương tiện lạ,
Chỉ rõ cõi Cực Lạc.
Dạy phát nguyện vãng sinh,
Vượt ngang ba đường ác.
Bởi Phật A Di Đà,
Nguyện lớn nhiếp muôn loài.
Như nghe danh, thọ trì,
Quyết sinh không còn nghi.
Nếu người có đại lực,
Tâm niệm thường chuyên nhất.
Thành tự Tam-muội sâu,
Hiện tiền cũng thấy Phật.
Nay tà y Thánh giáo,
Sắp diễn pháp lợi sinh.
Thương các ngươi mê lầm,
Chỉ rõ đường tu chánh.
Đây chẳng phải duyên nhỏ,
Nên sinh niệm khó gặp.
Đường Tây Phương như tin,
Một niệm vượt mười ức.
Nam Mô A Di Đà Phật.
a di đà phật
Con thấy bạn Phàm phu nói cũng có lý nhưng thực sự con vẫn còn chưa rõ lắm về vấn đề này, kính nhờ chư Thiện hữu gỡ rối dùm. Con xin cám ơn
Xin chào bạn Tịnh Độ và Thân phận cư sĩ,
PH xin được trình bày ý kiến như sau, rất mong được các bạn sen góp ý thêm.
PH nhớ có đọc ở đâu đó lời dạy của một vị Hoà thượng, đại ý là lúc nào ngài cũng gắng niệm Phật, dù là đang lúc dịch kinh sách. Đối với các vị đã được nhất tâm, thì PH không dám có ý kiến vì mình chưa đạt tới mức đó. Ở đây mình chỉ nói trong trường hợp chưa được nhất tâm, nghĩa là niệm Phật, hay làm việc gì khác cũng nghĩ lung tung chứ không phải nghĩ đến mỗi việc đang làm 100%. Trong lúc quan hệ vợ chồng thì suy nghĩ của mình thường là về sắc dục, nghĩa là mê, còn niệm Phật là giác. Thật sự lúc đó mà còn nhớ niệm Phật thì cũng có chút công phu rồi. Nên mình nghĩ nếu quên thì thôi, còn nhớ thì cứ niệm thầm, lại còn nghĩ, mình đang làm tròn bổn phận vợ, chồng, không nên buông lung theo sắc dục. Mình nghĩ niệm Phật cần phải nhớ niệm hoài, chứ không phải chỉ trong thời gian ngồi công phu. Nếu chỉ niệm trong lúc công phu, khi việc đến, mình bỏ quên niệm Phật, thì phiền não tới liền. Nên nhớ được lúc nào thì niệm ngay lúc ấy.
Mình niệm Phật để thành Phật, cứu độ vợ, chồng mình, còn niệm sắc dục thì chắc sẽ làm vui lòng họ lúc ấy, nhưng lại kéo nhau luân hồi. Mình làm tròn bổn phận, nhưng đừng buông lung là được. Còn nếu họ vì điều không hài lòng này mà ngoại tình, ly dị, thì phải biết rõ duyên vợ chồng đã hết, không phải lỗi ở mình, cũng không phải lỗi nơi họ.
Nếu có điều không phải, rất mong được các bạn sen chỉ bảo thêm
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật. Xin chào các liên hữu thân mến,
Độ: “Vì câu hỏi là: “trong lúc ân ái vợ chồng mình niệm Phật thầm được hay không? hay không niệm?” Vì Độ đang có vợ con (Gia đình).” (Tịnh Độ – 01/05/2014).
Huệ Tịnh xin trích một đoạn giải đáp nghi luận từ Niệm Phật Tông Yếu – Pháp Nhiên Thượng Nhân, mong có thể giúp các vị nào còn thắc mắc nghi ngờ trên bước đường tu trì pháp môn niệm Phật.
18) Hỏi: Người xuất gia niệm Phật với người tại gia niệm Phật hơn kém ra sao?
Đáp: Người xuất gia niệm Phật với người tại gia niệm Phật công đức bằng nhau không có hơn kém.
Hỏi: Chỗ này quả thật tôi không hiểu. Vì sao người xuất gia không gần đàn bà, ăn chay trường mà niệm Phật, do đó rất đáng quý. Người tại gia thường hay nghĩ đến sắc dục, ăn thịt uống rượu mà niệm Phật, hẳn nhiên là thấp kém. Làm sao mà bằng nhau được?
Đáp: Công đức bằng nhau không có hơn kém. Vì sao vậy? Người không biết BỔN NGUYỆN CỦA ĐỨC A DI ĐÀ mới có nghi vấn này!
19) Anh Cát Đằng (một đệ tử tại gia thuộc hạng hạ lưu của Ngài) cũng mong Phật cứu độ mà niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT. Pháp Nhiên nầy cũng mong Phật cứu độ mà niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT. Hai bên hoàn toàn không khác gì nhau.
20) Niệm Phật của Pháp Nhiên nầy với niệm Phật của anh Cát Đằng hoàn toàn như nhau. Nếu cho rằng không giống nhau, là hoàn toàn không biết ý nghĩa của niệm Phật vậy. Như lấy gấm vóc mà gói vàng ròng, hoặc lấy vải dơ mà gói vàng thì cũng là vàng ròng cả.
—————————————————-
Seatbelt tight vào Bổn Nguyện Phật A Di Đà cho dù bất cứ chuyện xảy ra đừng tháo cái seatbelt ra. Nghiệp chướng chúng sanh bất khả tư nghì (vọng), nhưng Bổn Nguyện Phật A Di Đà cũng bất khả tư nghì (chơn). Từ ngày hôm nay “seatbelt” vào cái Bổn Nguyện tuỳ duyên tuỳ thuận “yên tâm niệm Phật”, sống chết Phật lo không còn gì phải thắc mắc.
Xin chân thành cảm ơn liên hữu Viên Trí nhe. 🙂
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Huệ Tịnh và các liên hữu,
Đúng rồi đó Huệ Tịnh ơi, cột chặt dây lại là tốt nhất giống như lúc xưa trước VT có ví dụ pháp môn niệm Phật giống như là sợi dây xích chó ở đây. 🙂
Nam Mô A Di Đà Phật
A di đà phật
Xin chào các bạn sen hiền kính mến
Đầu tiên Hương quang xin vô cùng cảm ơn Ban biên tập DVCT đã tạo nên cái Đạo tràng niệm Phật chuyên tu này. Có thể nói đây là diễn đàn Phật giáo duy nhất hiện nay bàn luận một cách cởi mở tất cả các vấn đề liên quan đến giáo học và tu trì Tịnh nghiệp, kể cả vấn đề rất tế nhị là niệm Phật trong quan hệ vợ chồng, có nên không, trường hợp nào không, trường hợp nào có và có là có như thế nào, để không mất phần vãng sanh lại vừa làm tròn bổn phận để giữ được hạnh phúc mái ấm gia đình dài lâu. Làm thế nào để vợ chồng không phải là nghịch duyên của nhau mà nên trở thành pháp quyến trong hiện tại cũng như tương lai đều là Phật bồ tát tại Tây phương cực lạc.Hương quang nghĩ đó đều là thao thức chung cho tất cả chúng ta và đó là cả một nghệ thuật sống hay là cả một “nghệ thuật hành trì”.
Trong Sa di luật tắc nói :”Phật chế tại gia ngũ giới duy chế tà dâm. Xuất gia thập giới toàn đoạn dâm dục. Đản can phạm thế gian nhất thiết nam nữ tất danh phá giới”.
Nghĩa là:”Phật chế định hàng tại gia năm giới chỉ cấm TÀ DÂM.Hàng xuất gia Sa di mười giới hoàn toàn xả bỏ dâm dục. Hễ can phạm vào tất cả nam nữ đều gọi là phá giới”.
Do đó, hàng cư sĩ tại gia như chúng ta Phật chỉ cấm tà dâm chứ không cấm quan hệ vợ chồng. Trường hợp nào là tà dâm? Đó là quan hệ ngoài vợ chồng (ngoại tình), quyết bị đọa địa ngục tam đồ. Ngoài ra cũng không nên ham muốn sinh hoạt quá độ và cũng phải tránh những ngày sóc vọng (rằm, mười bốn, ba mươi, mồng một)và những ngày vía Phật bồ tát trong năm.
Tuy nhiên mục đích của người tu Tịnh nghiệp là nên nắm chắc phần vãng sanh trong đời này, do đó phải đạt được cái công phu trong một niệm: “một niệm A di đà này phải thay thế được vọng tưởng phiền não”.Dục niệm chính là vọng tưởng phiền não. Do đó cái đề mục “niệm Phật trong quan hệ vợ chồng “, theo HQ nghĩ phải được xem như là một đề mục công phu quan trọng, là một bài toán khó cần phải vượt qua.
Do đó Hương quang vô cùng cảm ơn câu hỏi của bạn Tịnh độ, các câu trả lời của huynh Tịnh thái, Liên hữu Phàm phu, Huệ Tịnh, Viên Trí, Phước Huệ và hy vọng sẽ nhận thêm nhiều những chỉ dạy từ các Liên hữu khác. Bên phái nam như huynh Thiện nhân, Trung đạo, Hữu Minh, Tịnh Minh, v.v, bên phái “nữ sĩ” như Tìm lại phật tánh,Nguyễn thị lựu, v.v.
Nhân đây Hương quang xin cám ơn ví dụ về con chó của Viên Trí cách đây 2 năm vô cùng xuất sắc nhưng bạn có nhận ra một “lổ hổng” lớn trong com ment mới nhất của bạn khi bình luận hai comment cuả huynh Tịnh thái và Liên hữu Phàm phu chăng?
Xin rửa lòng lắng nghe những chia sẻ của quý bạn sen hiền
A di đà phật
A Di Đà Phật – Xin chào bạn Hương Quang,
Cám ơn bạn đã nhắc nhở, đúng là còn có một “lổ hổng” lớn. Do vậy VT xin phép BQT DVCT cùng toàn thể quý liên hữu cho VT được thu hồi lại lời bàn đó, xem như VT chưa nói gì hết nhé.
Nói chung thì cái sai của mình ít khi nào mình tự nhận ra, cũng nhờ diển đàn này và qua sự trao đổi giữa các bạn đạo mà mình mới thấy được cái sai của mình để sửa lại cho đúng. Một lần nữa, xin chân thành cám ơn bạn Hương Quang rất nhiều.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật – Xin chào các liên hữu thân mến,
Người tu niệm Phật làm bất cứ việc gì nếu không thẹn với lòng thì chắc sẽ không thẹn với chư Phật.
Chuyện tình nam nữ vợ chồng không thẹn với trời đất, gia đình, xã hội, v.v. thì lúc đó nhớ thầm niệm Phật có sao đâu? Chỉ sợ là khi vào mê hồn trận rồi thì rất khó nhớ đến chuyện niệm Phật từ khi có “nội công” thâm hậu. 😀
Thực ra khi “chuyện” vợ chồng xong (bị trúng tí ma chưởng) mà liền nhớ hạ thủ niệm Phật nội công đều hòa tâm lại đuợc là khá rồi. Miễn làm sao đừng để bị trúng ma chưởng nhiều (thiếu dục tri túc) thì sẽ có ngày bình an giải thoát (vãng sanh TPCL).
Nam Mô A Di Đà Phật.
Kính chào quý Liên hữu đồng tu
Bạn Viên Trí kính mến
Theo ý của Diệp Thủy, mỗi khi mình đã viết bài lỡ có chỗ nào chưa đúng thì cũng không nên rút lại. Vì sao? vì chính nhờ cái sai ấy của mình mà sẽ có ích cho các Liên hữu khác rút kinh nghiệm, cũng là một cách học rất hay. Mặt khác, DT vẫn biết đôi khi cái sai ấy là một sự cố ý có chủ đích, là một sự “biểu diễn” trên sân khấu diễn đàn để làm lợi ích cho quý bạn còn sơ cơ.Như các đệ tử của đức Phật, dẫu đã hoàn toàn thông đạt nhưng vì để giải tỏa những cái nghi của đại chúng mà bạch hỏi đức Phật. Lại chẳng hạn như bạn Wawa cố tình “thị hiện” cái tính “lưỡng thiệt”, liền bị bạn Trung đạo quở trách là “bỏn xẻn pháp”. Chỉ như thế đã là một bài pháp mà theo DT nghĩ là rất hay, một vở tuồng sân khấu Phật học đơn giản nhưng thâm thúy,lại rất dễ nhớ dễ thuộc.
Hơn nữa,về phương diện ngôn ngữ mà nói thì cái sự “đúng, sai” cũng chỉ là tương đối mà thôi. Đúng ở phương diện này nhưng không còn đúng ở phương diện khác. Vì vậy, Nhân minh học của Phật giáo chính là một phương tiện khéo giúp ích rất lớn cho vấn đề cần diễn đạt được logic hóa chính xác. Nói “sai” cũng được nhưng nếu có logic thì cũng trở thành “đúng” mà người khác không thể bắt bẻ được. Nhân minh tam chi tác pháp gồm có “Tôn nhân dụ” gần giống với Đại tiền đề, Tiểu tiền đề và đoán án của Luận lý học Phương Tây.
Như trong kinh Lăng nghiêm nói:
“Nơi chân tính hữu vi là KHÔNG
Vì duyên sinh nên giống như huyễn”
“Nơi chân tính hữu vi là KHÔNG” chính là Tôn (Tôn chỉ, mệnh đề chính cần bàn luận)
“Vì duyên sinh” chính là Nhân (nguyên nhân, lý do giải thích cho Tôn
“nên giống như huyễn” chính là dụ (ví dụ minh họa cho Tôn và Nhân)_
Do đó không có ai có thể bắt bẻ được nữa vì cái Tôn mình lập ra rất có y cứ. Vạn pháp hữu vi là KHÔNG,là đứng trên phương diện “Chân tính” hay “Chân đế” mà lập Tôn. Còn nếu có ai cải lại “Vạn pháp hữu vi là CÓ THẬT” thì họ đã mắc lỗi,vì chỗ y cứ của họ là đứng trên phương diện “Tục đế” để bàn nên trái với Tôn của mình lập.
Do đó mình nói KHÔNG cũng được nói KHÔNG KHÔNG cũng không sao, miễn sao có chỗ lập Tôn vững chắc là được.
Vì vậy cái ví dụ của bạn về con chó hoặc comment bạn cắt bỏ cũng không ngoại lệ. Nếu bạn VT có chút thì giờ thì mình sẽ phân tích thử xem, căn cứ vào chỗ lập Tôn nào thì đúng và căn căn cứ vào chỗ lập Tôn nào thì sai. Liên hữu Phàm phu hay Tịnh Thái cũng như vậy.
Nam mô Thường hoan hỷ bồ tát.
A Di Đà Phật. Xin chào liên hữu Diệp Thủy thân mến,
Bạn nhắc đến Kinh Lăng Nghiêm “Diệu Tâm” ẩn hiện Huệ Tịnh xin làm bốn câu kệ này cho vui.
Đúng sai chẳng rời nhau
Tùy duyên mà ẩn hiện
Nay Viên Trí ẩn đi
Tìm nơi đâu mà ra?
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Diệp Thủy, Huệ Tịnh và các liên hữu,
Cám ơn bạn Diệp Thủy đã góp một ý kiến thật hay: dù sai cũng nên để cái sai đó để làm gương cho cái sai. Như vậy thì việc “hủy thây diệt tích” của VT lại là sai lầm thêm một lần nữa. Đây là thật sự mình sai chứ không phải thị hiện diển tuồng gì cả nhé. Đa phần ai cũng muốn diển vai đúng chứ có ai chịu diển vai sai đâu nè? 🙂
Cũng bởi vì ngày xưa khi đi học ở trường thì mỗi khi lên bảng trả bài hay giải bài toán khó thì bạn nào sai sẽ xóa đi để nhường chỗ cho bạn đúng giải tiếp. Tuy nhiên ở đây là trang web thì nó rộng thênh thang, không nhất thiết phải làm như vậy. Thành thật xin lỗi các bạn nhé.
Chuyện đúng hay sai thì cũng tùy trường hợp và tùy phương diện của người nhìn. Ví như “giết một con mèo để cứu một vạn con chuột” thì tất cả loài chuột đều nhìn nhận là đúng nhưng con mèo thì cho rằng làm như vậy là sai. Khi “cướp phú tế bần” thì tất cả người nghèo đều nhìn nhận là đúng, là anh hùng đại hiệp nhưng đối với người giàu thì đó là hoàn toàn sai vì nghiệp ai nấy mang, nhân nào quả nấy.
Trong bài học ngàn vàng có câu: “Phàm làm việc gì trước phải nghĩ kỹ đến hậu quả của nó”. Do vậy có những trường hợp mà mình thấy được cái đúng nhưng nếu nói cái đúng ra mà không mang lại lợi ích hoặc khiến cho tệ hại hơn ở một phương diện nào đó thì thiết nghĩ cũng không nên nói, trường hợp này không gọi là bỏn xẻn pháp nhé.
Ví như có một người lớn tuổi, mỗi khi bị bệnh thì tự nguyện đến tìm gặp bác sĩ, xin được khám bệnh rồi xin thuốc để uống, dù đắng cũng cam chịu, nhờ vậy mà được khỏi bệnh. Trong trường hợp này thì người bác sĩ nên cho thuốc.
Ví như trẻ em ngang bướng, tuy bị bệnh nhưng không nhìn nhận là mình bị bệnh, không cho bác sĩ khám, không chịu uống thuốc, nếu đưa thuốc ép uống thì cháu sẽ giận rồi đổ bỏ chén thuốc thì càng phí thuốc. Do vậy trong trường hợp này thì bác sĩ không thể mang thuốc đắng rồi ép cháu uống, cũng không được nói là cháu bị bệnh mà phải có phương tiện khéo. Tức là bác sĩ sẽ khen là cháu ngoan nè, cháu giỏi nè, chú cho cháu ăn chè nè, ngon lắm đấy (trong chén chè đã có pha thuốc trị bệnh trong đó). Nhờ như vậy mà cháu bé được hết bệnh. Đây mới thật sự là một vị bác sĩ đại tài.
Hy vọng là lần này VT không bị sai nữa chứ?
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam mô A Mi Da Phật,
Đối với riêng bản thân M thì M tự thấy cư sĩ Viên Trí nói và quyết định hoàn toàn đúng !
Chuyện của M là vầy: có 1 nguời quen bị bệnh, nhưng ng nhà đóng cửa kín vì sợ đủ thứ. M vào thăm, thấy ng đó chỉ chỉ tay và nói thều thào gì đó, M thấy huớng Tây nghĩ là ng đó muốn có hình Phật và niệm Phật nên hết sức cố gắng….. Và khi bác sĩ vào thì M biết là nguời ta chỉ cần mở cửa sổ cho thoáng dễ thở thôi ☺️
Cám ơn cư sĩ
Monique TT
A Di Đà Phật – Xin chào Viên Trí và các liên hữu,
Viên Trí hay và các liên hữu có thể giải nghĩa bốn câu kệ của HT cho vui được không? Đúng sai không quan trọng nhe.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Cư sĩ ơi, con muốn đi với Phật lắm…con bức xúc vô cùng khi con vẫn chưa thể đi với Phật đây! Công phu của con còn kẹt tẹt lắn! Con ghét bản thân mình! Giờ có đâm đầu vào tường chết để đi với Đức Phật con cũng làm…chưa bao giờ con có cảm giác mãnh liệt như bây giờ! Con muốn đi ngay bây giờ, không thì sống ở nơi này, hễ bước chân ra khỏi cửa là con quên phật, là con muốn giải đãi…con nhớ phật lắm.!hixhixhix…bao giờ con mới được đi vãng sanh về cõi Phật A Di Đà đây??? Con không muốn ở lại đây 1 chút nào nữaa! Càng còn ở đây con càng xa Phật. Có phải lúc nào con cũng có cảm giác mãnh liệt như vầy đâu, v nên còn chua đi, còn buoc chân ra ngoài thì con càng quên phật!!!nam mô a di đà phật!
A Di Đà Phật
Gửi bạn Hằng,
Có một số điểm trọng yếu mà người niệm Phật chúng ta nên biết:
– Người tâm đầy phiền não: tham, sân, si, mạn, nghi, phân biệt, chấp trước=chẳng thể vãng sanh
– Người có tâm háo cầu, nôn nóng vãng sanh= chẳng thể vãng sanh
– Người muốn kết thúc mạng sống để được vãng sanh=chẳng thể vãng sanh
– Người tìm mọi cách trốn chạy khỏi Ta bà=chẳng thể vãng sanh
– Người chán ghét chính mình=chẳng thể vãng sanh.
TN gửi bạn bài Sám Niệm Phật này bạn ráng in ra rồi phát tâm tụng hàng ngày để thanh tịnh thân tâm kế đó suy xét lại xem mình đúng sai nơi nào để chuyển đổi nhé. Chúc bạn tỉnh giác.
SÁM NIỆM PHẬT
Ngồi niệm Phật thì ai cũng niệm
Nhứt Tâm, không xao-xuyến ít người
Tâm như chong chóng giữa Trời
Phật thì một niệm, còn mười niệm ma
Các việc xấu nhớ ra trước nhứt
Kế tay chân buồn bực mỏi mê
Rồi ma buồn ngũ chạy về
Phật quên niệm đến, khói mê phủ vào
Không cần hỏi Ông nào cũng biết
Niệm thế bao giờ Phật chứng cho?
Khác nào nồi gạo mới vo
Bắt lên nhắc xuống bao giờ chín cơm?
Mục đích việc sớm hôm niệm Phật
Là để cho chấm dứt niệm tà
Chỉ còn một niệm Di-Đà
Để nhờ Phật rước sang qua Liên-Đài
Có thật cảm Phật Ngài mới ứng
Niệm lơ là Phật chứng vào đâu
Ví người đã rớt sông sâu
Không cần kêu cứu, ai hầu cứu cho?
Niệm Phật chẳng béo no chi Phật
Phật cũng không mong nhắc đến tên
Chúng sanh muốn Phật vớt lên
Cho nên mới tưởng niệm tên Phật Ngài
Phật nguyện độ muôn loài thoát khổ
Nên khi nghe ai có lời xin
Phật thêm động tấm bi tình
Như là mẹ thấy con mình lâm tai
Phật nhứt định không sai lời nguyện
Nhưng chúng sanh phải niệm chí-thành
Chỉ là một niệm trọn lành
Cũng là được Phật thân-hành đến nơi
Hoặc chẳng niệm một lời chi cả
Nhưng thường hay có dạ từ-bi
Trần ai chẳng nhiểm vật gì
Cũng là được Phật hộ-trì ngày đêm
Người tự độ cầu thêm Phật độ
Như nước xuôi lại gió thuận chiều
Đường về chóng biết bao nhiêu
Được hai sức độ mau siêu phàm-trần
Tuy có được tinh-thần bác-ái
Cũng nhớ nên tưởng vái Di-Đà
Kỳ nầy Phật ấy ghé qua
Rước về Cực-Lạc ngồi Tòa Kim-Liên
Cỏi ấy chẳng não-phiền đau khổ
Tuổi sống lâu vô số vô biên
Muốn chi thì được có liền
Thân người nào cũng bằng sen hóa thành
Cõi ấy vốn trọn lành, trọn tốt
Cõi ấy không ai chết, ai già
Thường ngày có đức Di-Đà
Dùng thần-thông hoá hiện ra muôn hình
Người nào cũng quanh mình đều sáng
Ai cũng đều viên-mãn thần-thông
Đường xa muôn dặm Tây Đông
Nhưng đi chỉ mất độ trong phút giờ
Người cõi ấy thường trưa mỗi bữa
Đi cúng dường Phật ở khắp nơi
Đi về trong buổi ngọ thời
Người nào cũng muốn thỉnh lời Như-Lai
Nên ai cũng đồng giai Bồ-Tát
Không người nào sa-lạc phàm-phu
Hạ-Nguơn kẻ phát tâm tu
Cầu về Cực-Lạc là đầu nhập môn
Cỏi ấy vốn người thân-thiện cả
Ai muốn sang phải dạ lương-hiền
Cỏi sen người phải như sen
Gần bùn mà chẳng ố hoen mùi bùn
Cỏi lành kẻ dữ hung khó bước
Phật từ-bi chẳng rước bất lương
Muốn về Cực-Lạc Tây-Phương
Các điều hung dữ chớ vương điều nào.
Lá già thì trước sau cũng đổ
Để lá non thay nở nên cành
Hết đời trược, kế đời thanh
Luật đào-thải ấy đã dành từ lâu
Thuở xưa quả địa-cầu rất tốt
Đất bằng vàng, thảo-mộc bằng châu
Người nào cũng dung nghi tốt đẹp
Ai cũng đều hiền-đức thông-minh
Nhỏ lần cho đến hiện tình
Lòng người hoá xấu, địa hình quá dơ
Đến lúc phải ban sơ lập lại
Khó tránh ngày có đại biến đi
Chính là cũng một cuộc thi
Ai rơi ai đậu trong kỳ này đây
Đức Tiếp-dẩn kỳ này cũng tới
Rước hiền-nhơn thế-giới Ta-Bà
Đem về Cực-Lạc Di-Đà
Dứt đường sanh-tử, lánh xa hồng-trần
Bá tánh nhớ tu thân, lập hạnh
Nữ nam cần cải chánh trừ tà
Lọc lừa trận ấy nổi ra
Có Thần che chở cho qua tai nàn
Thiếu đạo-đức sắt gang cũng chảy
Thật hiền lành bới cạy không trôi
Luật kia đã định sẳn rồi
Lành thời tồn tại, dữ thời tiêu-tan
Ngòi pháo đốt tất vang tiếng nổ
Họa gây ra thì khổ hại thân
Cũng nên xét kỹ xa gần
Cho hồn khỏi đọa, cho thân khỏi đày
Hồn bị đọa, khó khai ngộ được
Thân bị đày khó vượt lao lung
Dẫn nhau đi tới đường cùng
Thân tròng thêm tội, hồn tròng thêm mê
Thê thảm rồi, kế thê thảm tới
Ma cũ đi, ma mới hiện vào
Lúc nào biển cũng sóng xao
Chúng sanh chẳng có lúc nào đứng yên
Phần lớn bị bạc tiền mờ trí
Ít ai mà chủ-trị được tâm
Nghèo thì bị bạc làm câm
Giàu thì bị của giam cầm chung thân
Xưa nay chốn hồng-trần như thế
Hơn thua nhau chỉ kể đồng tiền
Giòng đời xuôi ngược đảo-điên
Đều do cái thứ bạc tiền mà ra
Thứ tiền bạc người ta tạo nó
Rồi người ta lại khổ vì tiền
Không tiền, nói phải cũng điên
Có tiền nói quấy cũng thiên người ừ
Trâu bò thì bị người xỏ mủi
Người bị tiền bạc cởi trên lưng
Trâu bò chỉ khổ xác thân
Người thì xác thịt, tinh-thần khổ luôn
Khổ đến chết không buông được nó
Mà nhiều người lấy đó làm vinh
Tiền xem trọng, nghĩa xem khinh
Ngày nay thế-giới chỉ tin đồng tiền
Tiền là bạc không yên một chỗ
Nay tay nầy, mai ở tay kia
Người thường vì nó rẻ chia
Gây ra đổ máu đầm-đià khắp nơi
Chủ được nó là đời hạnh-phúc
Nó chủ mình là mất tự do
Làm ra để giúp để cho
Chớ gom góp để bo bo giữ đời
Đem giúp đỡ cho người chẳng mất
Cứ bo bo giữ cất không còn
Vật mòn biết dụng không mòn
Tiền đừng nên bạc nên tròn nghĩa ân
Ham tiền, bị hư thân lắm kẻ
Mến bạc, nhiều người nhẹ giá danh
Gái thì bán mất tiết-trinh
Trai thì trộm cướp hoặc sanh gian hùng
Thân cho mấy khi lòng mến bạc
Tình thân kia cũng nát như tương
Tự mình bóp chết tình thương
Mà không sáng mắt bởi vương bạc tiền
Tiều dùng đúng, tiền hiền như Phật
Bạc xài lầm, bạc ác hơn ma
Phật ma cũng tại người ta
Chớ tiền bạc nó vốn là vô-tri
Nhiều tiền kiếp Mâu-Ni giàu có
Bạc tiền đâu làm khổ được Ông
Mà là nhờ có tiền đồng
Giúp Ông bố-thí khắp trong dân làng
Đó là một trong ngàn công-đức
Phật Thích-Ca chứa chất từ xưa
Dùng tiền như hạn cho mưa
Biển non đo cũng chẳng vừa đại ân
Phật xưa cũng xác trần cỏi tạm
Ngài cũng tình cũng cảm như ai
Thế mà Ngài chứng Như-Lai
Nhờ lòng bố-thí, nhờ hay nhân-từ
Phật làm thế, nay người cũng thế
Tất nhiên là ngồi kế Phật Ngài
Nhớ câu trọng nghĩa hơn tài
Tiền tài chớ để nó sai khiến mình
Ai có của bỉ khinh cũng mặc
Đừng vì tiền gay gắt với ai
Có ra thì đỡ xây xài
Không thì nhịn chịu chớ cay đắng lòng
Nghèo nhớ giữ lòng trong dạ sạch
Giàu đừng quên bố đức thi ân
Nên cho kẻ khác lây phần ấm no
Được như vậy, được kho công-đức
Sống đời đâu khổ cực vì đời
Trong tâm thường được thảnh thơi
Tuy trong cõi tục mà đời Thần Tiên
Tiên với tục dính liền mặt trái
Để vậy phàm, lộn lại là Tiên
Cũng thời xử-dụng đồng tiền
Người lo quần chúng, kẻ riêng lo mình
Lo quần chúng là tình Tiên Phật
Lo riêng mình là chất phàm nhân
Tình Tiên Phật hết trầm-luân
Chất phàm nhân tất còn thân luân-hồi
Phật phàm có thế thôi đâu khó
Làm hay không việc đó tại người
Người đâu bóng đó không rời
Ngoái đầu ngó lại mặt trời thấy ngay
Xưa ma đó, bỗng nay Phật đó
Cây với thuyền nào có xa nhau
Khéo tay moi móc ghép vào
Thì cây nên được thuyền tàu khó chi
Chúng sanh chớ bỏ đi tự lực
Mọi người nên lấy sức của mình
Phàm tình đổi lại Thánh tình
Tự mình sửa lấy lòng mình hơn ai
Chớ ỷ lại kẻ ngoài cứu vớt
Phải tự mình tìm cách thoát ly
Thật tâm tự độ mình đi
Tự nhiên có Phật hộ-trì khỏi lo
Không tự độ muốn cho Phật độ
Khác nào như đất bỏ không trồng
Ví dù mưa xuống ngập đồng
Trái bông cũng chớ có hòng sanh ra
Biết tự trị tức là tự độ
Làm lành, còn dữ, bỏ không làm
Dù cho lòng rất muốn ham
Nếu là việc quấy cũng cam nhịn chừa
Muốn thì cứ làm bừa không xét
Trong mười điều hỏng bét chín điều
Muốn điều lành chẳng bấy nhiêu
Muốn điều hung dử lại nhiều gấp mươi
Cho nên mỗi một điều muốn nói
Hoặc trước khi muốn khởi việc làm
Phải cần hỏi lại lương tâm
Xét coi việc có lỗi lầm hay không
Gặp việc khó thấy lòng bối rối
Riêng mình không hiểu giả hiểu chơn
Nên tìm hiểu bậc hiền nhân
Chớ nên nhắm mắt đưa chân đi càn
Lỗi với người khó toan chuộc tội
Lỗi với mình sửa cải dễ đâu
Lỗi thân, thân chịu dãi dầu
Lỗi lòng, lòng chịu âu sầu mê man
Thân lao khổ, bất an lòng dạ
Lòng âu-sầu, thân thể mòn hao
Không âu-sầu, chẳng khổ lao
Lòng đừng để một phút nào rời thân
Phải tu luyện, tinh-thần sáng-suốt
Cần dưỡng-nuôi, hạnh-phúc đủ đầy
Cây cong uốn mãi cũng ngay
Người hư thế mấy, sửa hoài cũng nên
Học hỏi vốn là nền trí-thức
Sách kinh là cái nút tâm-linh
Cần học hỏi, đọc sách kinh
Giúp cho sức hiểu của mình rộng ra
Lành kém trí như nhà thiếu cửa
Hiền mà ngu như ngựa cái mù
Hiền minh chớ để hiền ngu
Lành thì lành trí, chớ tu suông lành
Tu có hành, giá danh châu báu
Tu không hành tiếng nhạo đá chai
Tu hành cần được cả hai
Trong hai thiếu một chẳng xài vào đâu
Chớ học nói ít câu hán-tự
Tự cho mình hay chữ là lầm
Chữ đâu nghĩa đó cho thâm
Chữ không hiểu nghĩa như câm khác nào
Đức không tài như dầu thiếu lửa
Tài thiếu đức tợ ngựa không cương
Đức tài có đủ hai phương
Lửa dầu gồm đủ, ngựa cương sẵn sàng
Đạo có hạnh, mới rằng học Đạo
Tu không hiền, ai bảo là tu?
Cửa thiền nay quá mờ lu
Do người giả đạo, dối tu phần nhiều
Đạo không hạnh là tiêu diệt Đạo
Tu làm hung là đảo ngược tu
Mù còn có thể hết mù
Tội lường gạt Phật dễ dù gì tiêu
Tội vô ý, còn nhiều chỗ thứ
Tội cố tình, luật xử không tha
Nếu tu không được thì ra
Chớ mưu lấy Đạo làm nhà buôn dân
Tạo ngu dại, hưởng phần ngu dại
Làm ác gian, hưởng cái ác gian
Chạy Trời sao khỏi nắng chan
Hại người mù, tất phải mang kiếp mù
Thù người, bị người thù khó trốn
Tổn hại người, người tổn hại mình
Nhân nào quả nấy công minh
Người trong Hạ-giới chớ khinh Lưới Trời
Con ơi! Phật lập lại lời nói trước
Đời Hạ-Nguơn vô phước thì nhiều
Nghiệp mê không những khó tiêu
Họa sầu trái lại dễ chiêu vào mình
Việc trả báo rất nhanh khó tưởng
Sớm gây thì chiều hưởng không lâu
Thần minh tuy chẳng thấy đâu
Nhưng mà mọi việc đều tâu Ngọc-Hoàng
Tội đền tội, bạc vàng khó chuộc
Phước thì là gặp phước khỏi lo
Công bằng Ngọc-Đế cân cho
Mảy lông không lọt, chớ lo sai lầm
Vừa mới nghĩ trong tâm chưa lộ
Nhưng Thần minh đã rõ dữ lành
Sức thần hiểu biết rất nhanh
Phàm gian chớ có vọng sanh điều tà
Điều tà mặc dù là chỉ nghĩ
Song cũng làm tâm trí lu mờ
Khởi ra ý xấu ban sơ
Diệt liền chớ để dây dưa lâu ngày
Ý nghĩ xấu kéo dài bao độ
Hành động tà càng lộ bấy nhiêu
Hiểu rồi cương-quyết trừ tiêu
Chớ nên tha thứ nuông chiều vọng tâm
Vọng tâm nếu chẳng làm yên lặng
Ví dù ngồi bên cạnh Phật Đà
Cũng không hề được thấy ra
Bị tâm vọng nó làm lòa mắt đi
Tâm vọng rất làm nguy hạnh-đức
Người tu hành chưa dứt vọng tâm
Như ôm rắn độc mà nằm
Thân kia không biết họa lâm lúc nào
Tâm vọng dứt mới vào cõi Phật
Vọng tâm còn khó nhập Niết-Bàn
Vọng tâm là gốc mê man
Chúng sanh vì nó sáu đàng chuyển-luân
Lúc niệm Phật, tâm thần xao-xuyến
Khi tham thiền, lười biếng mỏi mê
Thấy trong đầu óc nặng nề
Ấy là ma nghiệp vỗ về đầu tiên
Nếu ý-niệm để nghiêng theo nó
Thì đạo tâm từ đó lần phai
Đến khi tới trước Phật đài
Mà tâm vẫn loạn là ngày nguy cơ
Phật không phải chỉ thờ lấy vị
Thờ Phật là biểu thị lòng tin
Lòng tin càng được chặt gìn
Càng cao đức-hạnh, càng bình-định tâm
Không thờ Phật mà thầm tin-tưởng
Hơn thờ mà bỏ luống không tin
Có tin mới biết sửa mình
Không tin đâu bỏ hành-trình xấu xa
Tin là mẹ đẻ ra ngôi Phật
Tin là thuyền cứu vớt chúng sinh
Có tin thì mới có thành
Thiếu lòng tin-tưởng, tu hành sao nên
Tin-tưởng mạnh, tất bền ý-chí
Ý-chí bền thì vị quả nên
Không tin thì chí không bền
Không bền chí sẻ không nên đạo mầu
Việc càng khó, càng sâu tin-tưởng
Tin-tưởng sâu thì chướng-ngại tiêu
Tin là thứ phép cao-siêu
Sẽ làm như ý, sẽ tiêu ma tà
Tin-tưởng Phật thì là gặp Phật
Tin-tưởng ma thì gặp quỷ ma
Chữ tin đối với người ta
Rất nên quan-trọng lựa mà tin theo
Tin-tưởng vốn là điều cần-thiết
Nhưng phải nên suy-xét kỹ càng
Chánh đường khi thấy rõ ràng
Chừng ni sẽ đặt lòng vàng tin theo
Tin dễ dãi, thường gieo ân-hận
Tin bướng càn, lầm lẫn phần nhiều
Không tin thì đạo không siêu
Dễ tin quá cũng chẳng tiêu nghiệp trần
Dễ tin tất tâm thần dễ động
Dễ động tâm, dễ móng sự trần
Sự trần dắt được tâm thần
Khác nào như bị thọt chân vào còng
Sức tự chủ đã không còn nữa
Quyền hành do SÁU ĐỨA GIẶC TRẦN
Tha hồ thỏa mãn nhục thân
Tâm hồn cứ thế mê dần đi thôi!
Mạng sống chỉ là mồi thị-dục
Tâm hồn thì lệ-thuộc xác thân
Loay hoay ở giữa ngục trần
Lúc nào cũng sợ tử-thần đến kêu
Giàu cũng sợ, mà nghèo cũng sợ
Chủ cũng lo, mà tớ cũng lo
Những người chức trọng, giàu to
Vấn đề chết chóc sợ lo hơn nghèo
Nhiều ham muốn thì đeo nhiều khổ
Vọng-tưởng luôn đâu có yên lòng
Kẻ thì tốn của, người công
Kẻ dùng tài sức, người dùng tâm tư
Lo đến chết không như ý được
Hết muốn này đến lượt muốn kia
Mồ hôi nước mắt đầm-đìa
Mà lòng ham muốn nọ kia chưa vừa
Kẻ được sớm thì trưa lại chết
Người chiều nên bỗng mất sớm đi
Lúc còn trẻ lại ngu si
Chừng thông-minh được là khi đã già
Nhơn-loại chẳng ai mà thuận cảnh
Chúng sanh không ai rảnh trong lòng
Thế mà chẳng việc nào xong
Chết rồi mà vẫn còn lòng nuối theo
Bởi tiếc nuối giàu, nghèo, thương, ghét
Bởi tạo ra các nghiệp tiền trần
Nên sau khi đã bỏ thân
Đi theo nghiệp ấy chuyển luân lại liền
(…)
(Trích từ Bài Sám Đường Giải Thoát của Thanh Sĩ)
Con cám ơn Thiện Nhân đã giành thời gian gửi cho con bài Sám Niệm Phật này….con cũng đã hiểu được đôi điều…thực ra khi gửi phúc đáp xong con thấy mình chấn tĩnh lại hơn và cảm thấy m hơi quá và con cũng cảm thấy cuộc đời này không đáng sợ như m nghĩ mà..cũng tại con vẫn còn ngu dại lắm…và con cũng thường hay giải đãi nên con tự trách mình là như vầy…và con đã nôn nóng để được vãng sanh…con cảm ơn Thiện Nhân lần nữa ạ…
Nam mô a di đà phật.
Con xin phép được hỏi 3 câu hỏi này ạ,con kính mong các vị giải thích giúp cho con:
1. Con có lập thời khóa niệm Phật là:sáng,trưa,chiều và tối.mỗi lần con lần chuỗi niệm 500 câu Phật hiệu.Con muốn hỏi là thời khóa con đặt như v có ổn k ạ? Và,khi niệm to tiếng con phải niêjm nhanh thì mới k bị xen tạp,con vẫn cố gắng nghe câu phật hiệu từ miệng con nói ra.Nhung con hơi lo vì con niệm phật nhanh.
2. Dạo này khi niệm Phật con thấy không bị tán loạn và ít vọng tưởng hơn rồi,nhung con hơi lo vì nếu con biết m ít vọng tuong tức là tâm con vẫn còn động.con nghĩ như thế có phải k ạ?
3. Con vẫn còn dễ nổi sân,nhung con nhịn và con cố k mở miệng làm tổn hại đến ng khác,nhung con khởi tâm sân thì con có tội nặng chăng?những lúc nổi sân là con cảm thấy xấu hổ lắm vì con là ng niệm Phật mà lại như vầy…:).
Con xin cảm ơn nhiều.hj
Nam mô a di đà phật.
A Di Đà Phật. Xin chào liên hữu Nguyễn Thị Hằng,
Bạn có thể vào mấy trang video link này để nghe Thầy Trí Huệ giảng giúp giải những câu thắc mắc của bạn. Tuy nhiên còn có vô số trang giảng bài pháp khác bạn có thể tìm qua mà để tham khảo nhe.
Bốn Tiến Trình Niệm Phật
https://www.youtube.com/watch?v=nLKuKRr7qNI
Tu Đến Đâu Rồi
https://www.youtube.com/watch?v=9GKTNVqIL4A
Theo kinh nghiệm cá nhân, nếu bạn muốn hóa giải các phiền não dễ nhàng hơn tí thì phải biết cách nắm lấy cái cương lãnh Tín và Nguyện cho chắc trong pháp môn Tịnh Độ. Nếu bạn sơ ý không giải quyết hai vấn đề này thì sự hành trì công phu niệm Phật sẽ tiến bộ rất chậm.
Trước khi xuất hành (hành trì niệm Phật) đi tới chỗ địa điểm, mục đích chúng ta phải có lý do nào đó mới muốn tới đúng không? Tín gì? Nguyện gì? Khi rõ ràng cái mục đích rồi thì từ từ (niệm Phật) đi tới nơi đã “quyết định”.
Đi thì phải đi từ từ cho vững chắc, đi nhanh quá sẽ dễ bị vấp ngã. Niệm Phật cho nhanh để làm gì?
Tín + Nguyện như đôi mắt thấy đường đi, nếu không thấy cho rõ ràng thì khi đi nhanh sẽ phiền phức phí công tu tập hành trì niệm Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bạn Hằng thân mến,
Trong 3 câu hỏi của bạn, theo mình thì mỗi câu đều có một điều quan trọng nhất mà bạn nhất thiết phải chấm dứt, không nên để nó tái diễn. Câu thứ nhất là “LO”, câu thứ 2 cũng là “LO”. Lo lắng cũng là một dạng của khổ đau phiền não đó bạn! Theo lời của đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 :” Nếu bạn đã hoàn thành công việc một cách hoàn hảo thì kết quả đương nhiên sẽ tốt đẹp, bạn không việc gì phải lo lắng. Còn nếu bạn đã không hoàn thành công việc như yêu cầu thì kết quả sẽ không như mong đợi, bạn có lo lắng cũng vô ích” Cho nên mình khuyên bạn cứ thực hành theo cách bạn nghĩ là đúng, và không phải lo lắng bất cứ điều gì cả!
Còn câu thứ 3, theo lời đức Phật dạy, thì ” nếu ai đó tặng bạn một vật gì mà bạn không nhận, thì vật ấy vẫn thuộc về người đó. Cũng vậy, nếu có ai mắng chửi bạn mà bạn không chấp nhận, thì những lời ấy thuộc về họ, chính họ bị khổ đau, chứ không phải bạn”. Còn về tâm sân hận, đức Phật ví người đang sân hận như: “… miệng mình uống thuốc độc mà muốn người khác bị chết”, “… tay mình bốc cục lữa hông mà định ném người khác”, ” Bạn không bị trừng phạt bởi vì bạn sân hận, bạn bị trừng phạt bởi chính sự sân hận ấy”, …v.v. Cho nên mình khuyên bạn cố gắng đừng quan tâm đến những lời người ta xúc phạm bạn. Nếu có thể, bạn cũng nên trải lòng từ bi đến với họ, bởi vì khi họ đang cố làm khổ bạn chính là lúc người ta đang khổ đau, “đang phát tín hiệu nhờ bạn giúp đở”.
Nam Mô A Di Đà Phật!
A di đà phật
Xin chào bạn Viên Trí kính mến
VT: “những trường hợp mà mình thấy được cái đúng nhưng nếu nói cái đúng ra mà không mang lại lợi ích hoặc khiến cho tệ hại hơn ở một phương diện nào đó thì thiết nghĩ cũng không nên nói, trường hợp này không gọi là bỏn xẻn pháp nhé.”
Theo mình nghĩ, khi đã tham dự vào cái Đạo tràng DVCT này thì mọi Liên hữu đều phải lấy 5 cái tiêu chuẩn này làm “cái đúng”: CHÂN THÀNH,THANH TỊNH, BÌNH ĐẲNG, CHÁNH GIÁC, TỪ BI. Nhờ vậy mà mọi người sẽ được lợi ích ở mọi phương diện. Về điểm này thì bạn yên tâm vì Ban biên tập đều “xét duyệt” trước khi các diễn viên lên sàn diễn mà, vì BBT chính là “Tổng đạo diễn”, có phải không?
Mình rất ngưỡng mộ bạn Hướng Đạo đã rơi vào trường hợp gần giống với bạn suýt chút nữa bỏ “diễn” giữa chừng, nhưng rất may nhờ bạn “người mộng trong mơ” “chỉ điểm” để rồi cùng với bạn “người mơ trong mộng” hoàn thành nốt vở kịch thật hay. Mình rất thán phục và luôn tự nhủ cần phải học tập cái đức tính “Thiện Tài đồng tử tham học” của bạn ấy.
Thôi thì việc diễn tuồng cũng phải nên tùy duyên vậy
Nam mô Thường Bất Khinh Bồ Tát Ma ha tát.
A Di Đà Phật
Bạn Huệ Tịnh ơi, có câu ” y pháp bất y nhân” vậy thì thiết nghĩ bạn không nhất thiết phải tìm chỗ ẩn hiện của VT làm gì, miển sao bài pháp đúng, mang lại lợi ích cho các bạn đồng tu thì bài pháp đó của ai cũng vậy thôi, có phải không?
Xin chào bạn “Người diển tuồng trong mộng” kính mến,
Khi xưa Khổng lão phu tử nói:” Tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri” (người biết không nói, người nói không biết). Thời nay có một số người đã lợi dụng câu nói này để tỏ ra ngạo mạn và “bỏn xẻn pháp” như lời chú Trung Đạo nói thật sự là vì hiểu sai ý nghĩa của câu nói này và vô tình đã tạo hàm oan cho Khổng Lão Phu Tử.
Ở đây theo mình hiểu thì “tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri” là ý nói văn tự, ngôn ngữ như là phương tiện, là chiếc thuyền để qua sông, khi chưa ngộ đạo thì cần phải nương nơi văn tự, khi đã ngộ đạo rồi thì sẽ không dùng văn tự nữa. Do vậy câu :” Tri giả bất ngôn” cũng giống như câu mà Đức Bổn Sư nói:” Ta suốt 49 năm nay chưa hề nói một lời nào”. Còn câu :” Ngôn giả bất tri” nhằm ám chỉ những người không ngộ đạo, chỉ học nguyên văn của thầy dạy như thế nào thì lập lại y chang, nếu ai nói khác đi một vài chữ thì sẽ bắt bẻ bằng câu :” ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết” (rời kinh một chữ thì giống như ma nói).
Bạn có nhã ý mời ai đó đi diển tuồng chung với bạn thì đó cũng là một sự vinh hạnh cho người ta. Tuy nhiên có lẻ người ta nghĩ rằng người ta không đủ khả năng để làm tốt vai diển đó. Do vậy theo mình nghĩ thì bạn nên mời diển viên khác hoặc nếu thiếu người thì bạn cũng có thể phân thân ra để đóng nhiều vai mà. Mình sẽ làm khán giả để vổ tay và cổ vũ tinh thần cho bạn từ lúc mở màng cho đến khi kết thúc nhé. Hy vọng vở tuồng mà bạn định diển sẽ mang lại lợi ích thiết thực cho các bạn đồng tu. Hy vọng bạn sẽ không vì một chút chướng ngại mà bỏ cuộc nữa chừng thì đáng tiếc lắm vậy.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật
Bạn Vô hữu bất không thân mến
Thời nay có một số người đã lợi dụng câu nói này để tỏ ra ngạo mạn và “bỏn xẻn pháp”
Bạn không nên dùng những lời như vậy đối với người khác như thế vì sẽ đánh mất 5 cái tiêu chuẩn vàng của người tu Tịnh nghiệp. Thật uổng vô cùng. Dẫu cái tiêu chuẩn ấy mình chưa làm được nhưng cũng phải gắng giữ gìn và hễ móng khởi ý nghĩ trái với nó thì cũng nên lập tức sám hối trừ diệt ngay
Mình xin sám hối với bạn nếu có làm bạn có một chút gì đó phiền lòng và quan điểm của mình là không bao giờ bỏn xẻn pháp mà chỉ có thể được tiếp tục bàn luận trong tinh thần của 5 chữ vàng ấy.
Nam mô Thường hoan hỷ bồ tát ma ha tát
A Di Đà Phật
Bạn Người diễn tuồng trong mộng thân mến,
Cái này là bạn hiểu lầm chứ mình không có ý đó đâu nhé nhưng cái lỗi này cũng là do mình dùng từ đặt câu không chính xác nên mới thành như vậy. Không phải một số người mà chỉ có một người thôi, người đó chính là bản thân mình lúc trước đó mà. Theo đúng ra thì phải nói là như thế này:” Lúc xưa vì không hiểu cho nên mình (VHBK) đã lợi dụng câu nói này để tỏ ra ngạo mạn và bỏn xẻn pháp”.
Thành thật xin lỗi bạn nhé. Nếu như có chỗ nào làm bạn phiền lòng thì mình xin thành tâm sám hối với bạn vậy.
NGƯỜI đã vì ai trãi cõi lòng,
TÌM người tương xứng gửi niềm mong,
KHÔNG ai thỏa ý đành mong đợi,
THẤY lạ dù quen thật bất công. 🙂
NGƯỜI đến rồi đi, chỉ diển tuồng,
THẤY tuồng mơ mộng đã trôi suông,
KHÔNG ai nhắc đến làm chi nữa,
TÌM kiếm mà chi, chắc… bỏ luôn!
Chỉ duy nhất 1 câu”nam mô a di đà phật” thui nhung khi niệm chật vật lắm mới nhiếp tâm được,trk khi niệm con lo m nghĩ lăng xăng,sau khi niệm mừng vì đã nhiếp tâm dk nhung cũng lo khi số câu nhiếp tâm dk rất ít…niệm phật là con đấu tranh lại cái tâm lăng xăng of m.rất khó ạ…
A Di Đà Phật.
Trong 66 lời Phật dạy về cuộc sống:
“Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.”
Nam Mô A Di Đà Phật.
Con kính chào cư sĩ Huệ Tịnh,ở trên con có 3 câu hỏi ý ạ,cư sĩ giúp con với.
A di đà phật.
A Di Đà Phật.
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2014/04/phap-mon-tinh-do-khac-voi-cac-phap-mon-khac-o-diem-nao/comment-page-1/#comment-18284
Xin kính chào quý bạn sen hiền kính mến
Diệp thủy nghĩ tất cả qúy bạn đều đúng cả mà, chỉ có Diệp thủy là chưa đúng mà thôi.
Mình là anh em một nhà DUONGVECOITINH.COM mà
Hy vọng sau này cũng đều là Tây phương đồng vi pháp lữ thì còn hạnh phúc nào bằng.
“Đúng sai chẳng rời nhau
Tùy duyên mà ẩn hiện
Nay Viên Trí ẩn đi
Tìm nơi đâu mà ra?”
Mình thử giải thích bài kệ của bạn Huệ Tịnh cho vui nhờ tác giả chấm điểm nữa nhé!
Viên Trí chính Diệu Tâm
Tùy duyên mà ẩn hiện
Thấy chia hai lặng tăm
Nhìn không hai TRÒN SÁNG (Viên Trí)
Về cái thấy bất nhị (không hai- nhị nguyên đối lập) mình thử giải thích bằng bài thơ sau:
Khi tôi thấy bạn thì bạn là bạn trong con mắt của tôi
Khi bạn thấy tôi thì tôi là tôi trong cái nhìn của bạn
Tôi và bạn không hai không khác
Như bóng mình hiện trong gương sáng Diệu Tâm
A di đà phật
A Mi Đà Phật,
Hoan hỉ, hoan hỉ! Cám ơn Diệp Thuỷ
Ai rồi cũng sẽ về
Như những hạt sương rơi
Dùng thời gian có thể
Học lìa khỏi cơn mê
Để khi sương rơi xuống
Sương thở cùng với sông
Ôm ánh trăng vào lòng
Không theo mây ảo mộng!
A Di Đà Phật – Xin chào Diệp Thủy, Viên Trí và các bạn sen,
Thật ra thì tâm ý của Huệ Tịnh khi làm bài kệ đó muốn nói các bạn đồng tu đừng có phân biệt ai đúng ai sai về chuyện của Viên Trí đã xoá cái comment đó nữa thôi. Nếu HT đã khiến VT và các bạn sen hiểu lầm thì xin sám hối.
Thôi thì HT cũng xin mạn phép giải nghĩa câu kệ nông cạn, mong để hóa giải những sự hiểu lầm.
Đúng sai chẳng rời nhau
Tùy duyên mà ẩn hiện
(Thật tế chúng ta ai cũng còn tâm thức phân biệt đúng sai khi tiếp xúc với duyên trần vì còn ngã chấp và pháp chấp chứ đâu có gì là ngạc nhiên. Huệ Tịnh, Viên Trí, Diệp Thuỷ, v.v. ai cũng đồng chung một hoàn cảnh bị nghiệp chướng chi phối như nhau đâu có khác. Khi chúng ta lên trang DVCT này đọc qua các comment thì chắc chắn sẽ có khởi tâm phân biệt cho là đúng hay sai, không nhiều thì cũng ít. Hai câu đầu ý nghĩa là như vậy.)
Nay Viên Trí ẩn đi
Tìm nơi đâu mà ra?
(Câu thứ 3 nói đến đây là đạo tràng tu pháp môn Tịnh Độ thì ý muốn nhắc Viên Trí trở lại câu niệm Phật buông xả đi cái chuyện comment đó thì các vọng tưởng đúng sai phải ẩn đi đúng không? Huệ Tịnh nghĩ VT là người tu niệm Phật lâu năm chắc sẽ hiểu mà buông xả đi đừng bàn thêm nữa thôi. Cho nên câu thứ 4 nói lên ý nghĩa khi mọi người cùng niệm Phật thì tìm đâu ra cái đúng sai? Đúng sai do chúng ta ban đầu quên niệm Phật khởi vọng tưởng chấp pháp rồi phân biệt, nhưng vẫn còn có cơ hội không nói ra cái đúng sai (nếu biết trở về câu Phật hiệu).
Đáng lý HT không muốn can thiệp vào chuyện của VT nhưng thiết nghĩ cũng nhờ cái thí dụ “seatbelt” của VT mà đã giúp hoá giải cái nghi vấn lâu nay HT bị kẹt về cái Bổn Nguyện của Phật A Di Đà. Người tu hành phải biết ơn mới thành tựu đạo quả cho nên tuy HT biết sẽ bị phiền phức.
Nếu HT có nói ra lời gì sơ sót xin các huynh đệ bạn sen hoan hỷ chỉ dạy cho.
Nam Mô A Di Đà Phật.
A di đà phật
Bạn Vô Hữu Bất Không thân mến
Theo mình nghĩ đa số chúng ta lên diễn đàn này là để học hỏi những điều hay ý đẹp mà mình chưa biết từ quý bạn đồng tu, hoặc những điều mình biết là đúng nhưng chưa rốt ráo, vậy thì phải nhờ vào ơn pháp thí của đại chúng mà nhờ đó mới được hoàn thiện nhơn. Lại cũng có thể những điều mình nghĩ là đúng nhưng lại chưa đúng, cũng vẫn là nhờ sự trao đổi qua lại với quý huynh đệ mà mới có thể nhận ra được.
Nói tóm lại,tất cả đều là vì mục đích học hỏi mà cái trang Web này chính là một ngôi trường rộng lớn giảng dạy cho ta. Học sinh là mỗi Liên hữu chúng ta, chứ không có ai dám có ý làm Thầy cho ai cả, có phải không? Nên mỗi người lên trang Web sàn diễn thì đều gọi là diễn tuồng,trong cái ý nghĩa Người mơ trong mộng hay người diễn tuồng trong mộng. Phật pháp vô biên, rộng lớn vô cùng, sự học và hành còn chông gai gấp bội.
Điều quan trọng hơn thế nữa, theo mình nghĩ thông qua diễn đàn này mình có cơ hội nhìn lại chính mình để cải vãng tu lai, huynh đệ sách tấn lẫn nhau.
Hy vọng rằng mỗi ngày sẽ có nhiều người được ân triêm pháp nhũ từ Ngôi nhà Phật pháp này.
THẤY lạ mà quen những vở tuồng
BIẾT quen vẫn lạ chỉ diễn suông
HAY hay sàn diễn ai cười khóc
NGHE TIẾNG quay về gặp CỐ NHÂN
A di đà phật
KHAI THỊ TRỌNG YẾU CỦA ẤN QUANG ĐẠI SƯ:
Bất luận là người tu tại gia hay xuất gia, cần phải trên kính dưới hòa, nhẫn nhục điều mà người khác khó nhẫn được, làm những việc mà người khác khó làm được; thay người làm những việc cực nhọc, thành toàn cho người là việc tốt đẹp. Khi tĩnh tọa thường nghĩ đến điều lỗi của mình. Lúc nhàn đàm đừng bàn đến điều sai trái của người. Lúc đi, đứng, nằm, ngồi, ăn, mặc, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng chỉ niệm Phật hiệu không để gián đoạn: hoặc niệm nho nhỏ, hoặc niệm thầm.
Ngoài việc niệm Phật, đừng dấy khởi một niệm nào khác. Nếu khởi vọng niệm phải tức thời bỏ ngay. Thường có lòng hổ thẹn và tâm sám hối. Nếu đã tu trì, phải tự hiểu là công phu của ta hãy còn nông cạn, chẳng nên tự kiêu căng, khoa trương. Chỉ nên chăm sóc việc nhà mình, đừng nên dính vào việc nhà người. Chỉ nên nhìn đến những hình dạng tốt đẹp, đừng để mắt tới những hình dạng xấu xa bại hoại. Hãy coi mọi người như Bồ-tát, mà ta chỉ là kẻ phàm phu.
Nếu quả có thể tu hành được như vậy thì nhất định được vãng sanh về Tây-phương Cực-lạc Thế-giới.
A di đà phật
Bạn Viên Trí và Huệ Tịnh kính mến
Cũng chỉ vì mình và HT thấy cái ví dụ “seatbelt” của VT thật hay, cái ví dụ dây xích chó càng hay hơn nữa…mà thôi
Dây xích chó = niệm Phật hiệu = A
Nội dung comment bị cắt = Tạm thời ngưng Phật hiệu = B
A= Trí tuệ, B= Từ bi
A= Giới luật, B = khai, trong bốn khoa của giới (khai, giá, trì, phạm)
Ví như A= không uống rượu
B= được uống trong ba trường hợp
1. dùng hòa thuốc chữa bệnh
2. Không thể không uống (trách nhiệm), ví như Đường Tăng uống ly rượu của Vua trước lúc Tây du
3. uống vì lợi ích người khác
Nói chung uống không phải vì mình… tham uống thì gọi là KHAI
Vậy, “lỗ hổng” ở đâu?
Lỗ hổng = lỗi “Tự giáo tương vi” trong 8 lỗi lập Tôn của Nhân minh, chỉ là lỗi logic học mà thôi (xem Nhân minh tổng luận của BS Tâm minh Lê Đình Thám). Huynh Tịnh Thái bị lỗi “Sở Y bất thành” trong 11 lỗi lập Nhân.(Xin huynh đừng la “đúng cũng a di đà phật, sai cũng a di đà phật… nhe, hehe)
Vậy, lấp “lỗ hổng” này được không?
Được, nếu “mô tả” lại cái “dây xích chó” hay “seatbelt” lại một chút cho rõ hơn
“seatbelt” này gồm hai dây nhỏ
dây 1 : Phật hiệu= nhất hướng chuyên niệm
dây 2 : Phật tâm = Phát Bồ đề tâm, nói đơn giản là vì lợi ích tha nhân
HT Tịnh Không dạy rất từ bi “Phật hiệu có thể gián đoạn chứ đừng để Phật tâm bị gián đoạn”
Vậy thì A và B chẳng bị bạn Diệp thủy bắt lỗi nhân minh. B chỉ bị đứt 1/2 dây nhưng cái “seatbelt” của bạn Viên Trí vẫn còn. Vì còn nên vẫn được an toàn dưới sự chở che của Bổn nguyện.
Trường hợp nào Phật hiệu bị gián đoạn? HT dạy một số việc cần phải dụng tâm tác ý, đối với phàm phu chúng ta là một thực tế, tâm vô nhị dụng
Việc “bổn phận vợ chồng”, theo quan điểm y khoa mà nói, người bình thường thực tế không cần tác ý hoặc thậm chí cần phải tác ý ngược lại, trong trường hợp này việc niệm Phật là bình thường. Bạn Phàm phu lo xa cũng chỉ vì hạnh phúc gia đình, âu cũng là dụng tâm đáng quý
Tuy nhiên nếu quý bạn mắc một số bệnh nào đó, ví như bệnh tiểu đường, thiểu năng hóc môn sinh dục, rối loạn tại chỗ v.v thì cần phải đi khám bác sĩ và việc không muốn tác ý là điều không thể…
Mình rất cám ơn bạn Viên Trí và Huệ Tịnh rất nhiều.
Chúc hai bạn sức khỏe để cống hiến nhiều hơn nữa những bài pháp có chất lượng và nhiều ví dụ trí tuệ “xuất thần” hơn nữa nhé.
Mình xin mến tặng quý bạn bài thơ đọc cho vui:
Kiến văn giác tri động tịnh trung
Chơn như tánh dụng bổn lai đồng
Xúc pháp văn thanh hồi bảo sở
Phu thê nghĩa trọng niệm A Di
Nam mô A di đà phật
Chào thân ái!
A Di Đà Phật
Bạn Hoa ngủ ngày kính mến,
Cám ơn bạn đã vì nghĩ đến lợi ích của tha nhân mà đưa ra đáp án, chỗ khởi tâm động niệm (dụng tâm) của bạn thật là đáng quý.
Mình xin lỗi bạn vì mình kiến giải nông cạn nên tự nhủ không đủ khả năng để cùng với bạn đóng vai diển tuồng trong mộng.
Như bạn cũng biết là thầy nào, tổ nào, bạn nào mình cũng đều học, do vậy nếu có ai bắt chướt mình thì đôi lúc sẽ gặp chướng ngại vì có những mâu thuẫn mà không biết phải xử sao. Ở đây mình xin mạn phép nếu ví dụ: Ví như có người lái xe khi đường cong bên phải thì bẻ tay lái về bên phải, khi đường thẳng rồi thì phải bẻ tay lái ngay lại, khi đường cong bên trái thì lại phải bẻ tay lái sang bên trái. Do vậy mà xe của người này lúc nào cũng đều an toàn trên xa lộ mà không xảy ra bất kỳ tai nạn gì (vì rơi xuống hố hay đụng cột đèn).
Tương tự như vậy, khi xưa Đức Bổn Sư trong quá trình thuyết giảng, nếu thấy người ta chấp thường thì nói về vô thường. Khi người ta chấp vô thường thì Phật lại nói thường. Cho nên trong Phật Pháp gọi đó là bất định pháp.
Một người bạn khi thấy mình sắp đi vào chốn thị phi thì nhắc khéo:” hãy cẩn thận coi chừng bị lạc vào thế trí biện thông”. Khi thấy mình không nói gì nữa thì lại nhắc khéo:” coi chừng sẽ rơi vào bỏn xẻn pháp”. Do vậy bỏn xẻn pháp là lề bên trái, thế trí biện thông là lề bên phải, mình phải làm sao mà giử tay lái để chạy ngay giữ đường thì đó mới chính là trung đạo vậy.
Nếu như bạn nào có đọc qua quyển sách Làm Chủ Vận Mệnh mà huynh Tịnh Thái thường hay giới thiệu thì chắc hẳn cũng đã biết quyển sách này dạy cho chúng ta biết đoạn ác tu thiện là điều đáng quý. Tuy nhiên nếu chỉ dừng ở đây mà không chịu học tiếp thì có lẻ chỉ là tụng chú Chuẩn Đề, hành thiện tích đức để được thăng quan phát tài hay lấy vợ sanh con nhằm hưởng thụ vinh hoa phú quý của đời người mà thôi. Phải học tiếp thì mới biết:” Người Niệm Phật Không Mong Cầu Phước Báo Thế Gian mà người Niệm Phật Phải Cầu Sanh Tây Phương Cực Lạc.
Câu nói mà HT Tịnh Không nói: ” Đúng cũng A Di Đà Phật, sai cũng A Di Đà Phật…” là một việc Chân Thật Duy Nhất trong tất cả những việc giả. Việc này rời khỏi nhân ngã thị phi, rời khỏi ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. Việc này là phá mê khai ngộ, lìa khổ được vui, chuyển phàm thành thánh cho nên là việc quan hệ rất trọng đại, nếu đặt vào bối cảnh tranh luận đúng sai thường tình thì mất đi ý nghĩa cao quý (theo mình nghĩ là vậy, không phải thì thôi nghen).
Nói chung thì vào trong chốn thị phi để giảng hòa, tìm ra chân lý nhằm giúp người khác được lợi ích là một việc làm rất cao quý nhưng đòi hỏi phải có kiến thức thâm sâu. Nếu như mình (VTBP) không đủ khả năng mà cố gắng quá sức thì vô tình không khéo sẽ phát sanh phiền não cho mình (VTBP) và cho người. Một lần nữa, xin chân thành cám ơn bạn Hoa Ngủ Ngày rất nhiều nhé. Chúc bạn luôn tỉnh giác và an lạc.
VÔ Không Bất Hữu vẫn còn trông?
THỊ ngã phi nhân cũng mấy dòng,
BẤT luận khen chê, lòng chẳng bận,
PHI phàm, ai đó diển tuồng xong. 🙂
Nam Mô A Di Đà Phật
A di đà phật
Hoan hỷ! Hoan hỷ! rất cám ơn quý bạn sen hiền
A di đà phật
Hoan hỷ! Hoan hỷ!
Chúng sanh học bình đẳng
Tâm tùy vạn cảnh ba
Bách hài câu xả khứ
Kỳ như ái tắng hà?
Dịch nghĩa
Chúng sanh học bình đẳng
Tâm tùy vạn cảnh xoay
Mọi thứ đều xả bỏ
Còn thương ghét được chăng?
(Bài kệ của Bần nữ khất trai- Hóa thân của Văn thù sư lợi Bồ tát)
Chúc an lạc và một lần nữa xin cảm niệm ân ban biên tập DVCT và tất cả quý bạn sen hiền
Nam mô Đại trí văn thù sư lợi bồ tát ma ha tát
A Di Đà Phật – Xin chào Huệ Tịnh và các bạn đồng tu,
Chắc có lẽ cái ví dụ về dây xích chó của VT có vấn đề không ổn cho nên mới xui khiến xảy ra một câu chuyện lạ là như thế này:
Cách đây vài ngày khi VT đi làm về thì thấy con chó của mình bị mất tích, lúc đó khoảng hơn 12 giờ khuya, cả xóm đều có tiếng chó sủa nhưng VT vẫn nhận ra được giọng quen thuộc của con chó mình từ xa vọng lại (nghe như là một sự cầu cứu, một nỗi tha thiết nhớ nhà…) Nếu theo hướng đó mà đi bộ để tìm thì mất từ 15 đến 20 phút vì tuy xa mà gần. Theo hướng tiếng con chó sủa thì là căn nhà ở phía sau nhà VT về hướng đông nhưng muốn đi qua căn nhà đó thì phải đi một vòng thật xa. Trời tối như thế này, nhà nào cũng giống nhà nào nên con chó bị lạc, không biết đường về là phải rồi. VT đã lên xe chạy một vòng qua bên đó thì quả nhiên là tìm được nó rồi. Cũng may là nó không bị xe cán, không bị cảnh sát bắt, có lẽ duyên phận giữa VT và nó vẫn còn.
Điều kỳ lạ mà VT cũng không giải đáp được là vì nhà VT kín cổng cao tường, con chó không thể nào leo tường ra được. Người nhà cũng không ai mở cửa trước cho nó ra. Chỉ có một giả thuyết hợp lý là nó đào lỗ để chui bờ tường sang nhà bên kia mà thôi nhưng VT cũng có nhìn thoáng sơ qua thì không thấy có lỗ nào cả.
Do vậy trong trường hợp này thì vốn là không có dây xích gì cả. Con chó chỉ biết nhớ nhà, nhớ chủ rồi tha thiết kêu gọi sau đó chờ đợi, khi nào thời cơ chín mùi thì chủ của nó sẽ nghe tiếng nó sủa rồi tìm đến để rướt nó về nhà mà thôi. Có lẽ điều này giống như một ví dụ minh họa cho phẩm Đại Thế Chí Bồ Tát Niệm Phật Viên Thông Chương: ” …Nếu tâm chúng sanh nhớ Phật niệm Phật, hiện tiền tương lai nhất định thấy Phật, cách Phật không xa…“.
Cám ơn Huệ Tịnh và các bạn đồng tu đã hoan hỉ mà tha thứ cho những lỗi lầm của mình nhé. Thật là hổ thẹn.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật – Xin chào Viên Trí và các bạn sen đồng tu,
Câu chuyện con chó bị mất tích của Viên Trí thiệt là “bất khả tư nghì” nhe. VT quá biết hoàn cảnh cổng nhà hơn ai mà còn bó tay huống chi HT. Dù sao đi nữa tuy hơi lạ lùng nhưng VT có thể ví dụ câu chuyện đó qua phẩm.. cũng có lý và hay nhĩ.
Thực sự mà nói, HT tìm không ra cái lỗ gì đó comment về dây xích chó của VT. Nếu cái lỗ comment của VT khiến cho kẻ ấy khai tâm ngộ ra giải thoát thì như vậy làm sao nói cho là đúng hay sai ư? 😀
Hình như câu “nhớ Phật niệm Phật” = câu “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm”, trong kinh Kim Cang. Tuy ngắn gọn đơn giản nhưng quả thật khó nhận thấy ý nghĩa thậm thâm Vi Diệu sâu ấy.
Theo ý VT nghĩ sao?
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Huệ Tịnh,
Về cái ý nghĩa thậm thâm vi diệu thì chắc là phải nương theo lời Thầy lời Tổ hoặc nếu Huệ Tịnh hay bạn nào có biết thì chia sẻ thêm chứ VT chỉ hiểu theo nghĩa thô cạn thôi mà còn bị trật lên trật xuống đây mà. Đối với việc con chó bị mất tích, VT còn không lý giải được thì sao có thể lý giải kinh Phật được. Điều này có lẻ là một bài học để VT phản tỉnh mà hổ thẹn, sám hối vậy. Nếu bạn nào đã đọc qua ví dụ về dây xích chó thì cứ xem như là một mẫu chuyện vui, mang tính chất giải trí, văn nghệ…chứ đừng nghĩ là một giáo lý gì cả nhé. Nếu nói không khéo các bạn sơ cơ hiểu lầm thì mình lại mang tội với Tam Bảo.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật – Xin chào Viên Trí,
Ý của Huệ Tịnh không dám hỏi Viên Trí giải nghĩa thâm sâu mà là chỉ chấp nhận câu “nhớ Phật niệm Phật” quả thật thù thắng vi diệu không suy lường được mà thôi khi bắt tay vào thực hành.
Xin cho HT hỏi khi VT niệm Phật con chó có ở bên cạnh nghe không?
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Huệ Tịnh,
Mỗi khi tới thời khóa thì nó nằm bên cạnh để nghe tụng niệm. Đi đâu nó cũng đòi đi theo cho nên VT cũng chìu ý nó chở nó theo cho vui, chỉ trừ phi đi làm thì không được. Nó rất thích được đi ra park chạy giởn trên sân cỏ, nó thích được chơi banh, nó có thể dùng mỏ và đầu để đội đầu trái banh lên giống như là cầu thủ vậy (banh nhẹ thôi). Nó rất là sợ tiếng pháo nổ, mỗi khi tới mùa lể, có pháo bông là nó chạy theo sát bên mình vì vừa sợ vừa run… 🙂
VT đã tìm được nguyên nhân nó mất tích rồi. Có lẻ là vì có một tấm lưới bằng sắt dựng sát bên bờ tường hơi nghiêng nghiêng, có lẻ nó đã leo lên đó rồi phóng ra ngoài. Cám ơn bạn đã quan tâm lo lắng cho VT và con chó nghen.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật – Xin chào Viên Trí,
Hahaha… Thì ra là vậy. Xem ra con chó của VT thiệt là đại phước, có duyên sâu với VT và Phật đó nhe. Mang thân thú vật mà vẫn thường được nghe câu niệm Phật thiệt là khó trong những cái khó. Chủng tử nghiệp duyên của mỗi chúng sanh đúng là “bất khả tư nghì”.
Nhất thời khởi niệm Si
Kiếp nay mang thân thú
Phật tánh vẫn thường hiện
Theo duyên về Tây Phương.
Khi VT dẫn con chó đi ra ngoài park chơi, VT có thường cho chim ăn bánh mì không?
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Huệ Tịnh,
Ngoài park thì VT thấy ít có nơi có chim, nếu có thì cũng có người khác cho ăn rồi. VT thì chỉ cho chim ăn tại nhà ở sân sau mà thôi, nhiều nhất là se sẽ, kế đến là bồ câu. Mùa này nhà VT chim nhiều lắm, một tuần mà chúng ăn tới gần một bao gạo 50 lbs, có khi một ngày phải nấu cơm hai ba lần. Se sẽ thích ăn cơm hơn là ăn gạo. Ngày nào không có thì chúng đậu trên dây điện hay mái nhà để chờ, thấy mình ra là chúng nó lượn mấy vòng để biểu diển. Lúc xưa con chó thường hay đuổi chim nhưng bây giờ thì nó hiểu rồi nên nó không đuổi nữa.
Chắc có lẻ Huệ Tịnh thường hay ra park cho chim ăn bánh mì, có phải không? Nếu phải vậy thì tốt quá rồi. Hoan hỉ nhé! 🙂
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật – Xin chào Viên Trí,
HT cũng xin rất là hoan hỷ việc làm bố thí gạo cơm của Viên Trí cho các chim ăn nhe. 🙂
Thật ra thì HT thường ngày sáng sớm trở vợ đi làm trước rồi mới đi tới chỗ làm của HT sau. Khi lái xe thì HT thường ăn bánh mì với bơ đậu phụng (peanut butter) vợ làm sẵn cho. Tha vì ăn hết thì HT chỉ ăn 1/2 ổ bánh mì và để dành lại 1/2 phần cho chúng chim ăn khi tới chỗ tiệm làm có mấy cái thùng rác để trong parking lots mà mấy con chim bồ câu và se sẽ ưa bu quanh tìm mò đồ ăn. Thì hồi xưa thấy hiện cảnh nghiệp của chúng chim bị đoạ vào hoàn cảnh phải bay lang thang nơi dơ bẩn tìm đồ ăn tội quá thành ra HT nghĩ là thôi thì từ đây đồ ăn của HT là sẽ chia sẻ cho chúng nó ăn cho ngon lành. Cộng thêm thừa dịp duyên đó mà HT vừa bẻ bánh mì ra từng miến nhỏ vừa niệm Phật vào mỗi miến bánh coi như gieo chủng tử căn lành cho chúng chim và cầu Đức Phật A Di Đà phóng quang độ cho chúng sớm tiêu trừ nghiệp chướng mà đồng sanh về Cực Lạc.
Từ đó ngày nào cũng phải làm như vậy khi đi làm sanh ra cảm tình với chúng chim và thông cảm hiểu cái nghiệp khổ của chúng. Đều này HT nghĩ VT cũng cảm nhận thấy như vậy. Đức Phật nói trong kinh “tất cả chúng sanh đều có Phật Tánh”, khi nghe qua thì cũng tin nhưng không cảm nhận được cho lắm. Khi thực sự sống chia sẻ với chúng chim bình đẳng thì ai ngờ mới hiểu lời Đức Phật nói không sai tí nào.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Cám ơn cư sĩ Viên Trí,
Nhờ những comment của cư sĩ M hiểu chút chút về câu “hoa đêm điểm điểm đầu” trong bài thơ của HT Thích Thiền Tâm! Cám ơn cư sĩ rất nhiều
Đây là bài thơ M làm cho vui, ko ý nói pháp, mn hoan hỉ, vì. M vui quá nên viết chút:
Dẫn Kinh- Kinh dẫn thật là lâu
Mấy ai biết đủ ý thâm sâu
Mỗi người mỗi cảnh, chi cũng đúng
Chỉ cần ta hiểu “phải thoát sầu”
Phật dạy chỉ một, nghìn người dẫn
Trăm mối tơ lòng, diễn nghĩa sâu
Ngón tay kia chỉ “một chân lý”
Trăng mờ hay tỏ tự Tâm màu
A Di Đà Phật
Bạn Monique TT kính mến,
Không có ý nói pháp vậy thì chỉ làm thơ cho vui thôi, có phải không? 🙂
Theo mình nghĩ thì cứ viết văn xuôi cho người ta dể hiểu, đọc thơ dể sanh hiểu lầm lắm. Tuy nhiên thời nay những người có tâm hồn thơ mộng thì đa phần người ta cũng chỉ làm theo thể thơ tự do cho dể vì không bị gò bó bởi niêm luật.
Theo mình thấy thì bạn rất có khiếu và rất thích thơ Đường thì phải. Bạn đã làm được thất ngôn bát cú rồi, gieo vần cũng đúng luôn, nếu không phải là người trong nghề thì khó mà nhận ra. Tuy nhiên nếu muốn không bị lâm vào cảnh “múa riều qua mắt thợ” thì bạn chỉ cần tìm hiểu thêm về luật bằng trắc, cũng dể nhớ thôi (nhất tam ngủ bất luận, nhị tứ lục phân minh) và cách làm câu đối ở câu thực (3,4) và câu luận (5,6) nữa là xong. Bạn vào mạng google gỏ “niêm luật thơ đường” thì sẽ có nhiều trang hướng dẫn nhưng mình thấy dể hiểu và chi tiết nhất là ở đây. Nếu cảm thấy câu đối khó làm thì làm thất ngôn tứ tuyệt cho dể vì không cần câu đối. hihihi Hy vọng bạn sẽ tìm được tri âm để đối thơ xướng họa nhé.
Xin chào cô bạn thích làm thơ,
Gặp gở mà sao thật bất ngờ,
Bảy chữ đưa người qua biển mộng?
Tám câu tiển khách đến trời mơ?
Ta Bà quá khổ, sao còn đợi?
Cực Lạc thường vui, lại vẫn chờ?
Có phải còn nghi, xin cứ hỏi,
Hay là lưu luyến mối duyên tơ?
Nam Mô A Di Đà Phật
Cám ơn những góp ý hoàn toàn chính xác của bạn Thích làm thơ! M nghĩ ra chữ gì viết chữ đó, để M search Google học hỏi thêm! hy vọng lần sau sẽ tốt hơn
Cám ơn bạn đã đọc những gì M viết!
Thân ái,
Monique TT
A Di Đà Phật
Bạn Monique TT kính mến,
Xin lỗi bạn nhé, bạn đang vui mà chắc có lẻ mình đã làm bạn “cụt hứng” rồi. hihihi Thật ra thì bài thơ của bạn có ý nghĩa rất hay. Mình rất thích câu “Ngón tay kia chỉ “một chân lý”. Kinh Viên Giác nói:” Pháp là ngón tay chỉ mặt trăng, nương ngón tay để thấy mặt trăng, chớ nhận lầm ngón tay là mặt trăng”.
Do vậy văn xuôi, thơ lục bát, song thất lục bát, thất ngôn tứ tuyệt, Đường Luật, kệ Hán Việt…đều là ngôn ngử giống như phương tiện là ngón tay để chỉ mặt trăng là ý muốn diển đạt. Chúng ta đọc trong kinh thì thỉnh thoảng hay có đoạn đại khái là thế này:” Lúc bấy giờ Đức Phật vì muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng…” Tại sao Đức Phật lại nói kệ? Theo mình nghĩ thì sau khi người ta hiểu được bài kinh rồi thì không thể nhớ hết từng câu từng chữ trong kinh mà chỉ có thể nhớ được một hoặc hai bài kệ. Khi nhớ được bài kệ thì người ta có thể nhớ được đại ý trong bài kinh.
Thời còn đi học mình vẫn nhớ có những công thức toán học mà nếu học thuộc lòng thì rất khó, sau đó nhờ diển thành thơ mà có thể giúp người ta nhớ hoài không quên như là câu:
Tìm sin lấy đối chia huyền,
Cô-sin ta lấy kề huyền chia nhau
Còn tăng ta phải tính sau?
Đối trên kề dưới, chia nhau biết liền.
Nói chung thì văn xuôi nhằm mục đích để diển giải cho dể hiểu, còn thơ và kệ là khi đã hiểu rồi thì thu gọn lại cho dể nhớ. Do vậy nếu chỉ có văn xuôi mà thôi thì người ta có thể hiểu nhưng khó nhớ. Nếu chỉ có thơ, kệ mà không có văn xuôi diển giải thì người ta có thể nhớ được nhưng khó có thể hiểu được, nếu hiểu thì có thể là sẽ hiểu lầm.
Chính vì thế cho nên khi trao đổi với những bạn đồng tu mà đã tu lâu năm, có kiến giải sâu thì mình chỉ cần gửi một bài thơ hay một bài kệ Hán Việt thì người kia cũng sẽ hiểu được mà không cần phải giải thích rườm rà. Còn đối với người sơ phát tâm thì mình cần phải dùng văn xuôi giải nghĩa trước rồi sau đó mới đúc kết thành bài thơ hay kệ sau cùng. Đây là kết quả thu thập kinh nghiệm trong những lần hội đàm với các bạn đồng tu. Mình muốn nhân cơ hội này để làm sáng tỏ vấn đề đó cho nên mới chọn bạn làm diển viên để tiếp tục vở tuồng trong mộng vậy. Chỉ có ở topic này và topic Nằm Mộng Không Niệm Phật Được Khó Vãng Sanh mới có chuyện những người “diển tuồng trong mộng” chứ nếu ở nơi khác thì không có. Sở dỉ mình chọn bạn làm diển viên là bởi vì xét thấy bạn đã “lên sàn diển” và đã hội đủ năm tiêu chuẩn vàng.
Người tu thì không nên nói lỗi người là bởi vì nếu xét thấy người đó còn ngã chấp và pháp chấp nặng quá mà mình nói lỗi của họ thì họ sẽ phát sanh phiền não. Tuy nhiên nếu xét thấy người bạn đồng tu của mình có lỗi nhưng không biết, nếu biết thì sẽ sửa, lúc đó mình chỉ cho họ thấy thì họ sẽ cám ơn mình. Đây cũng có thể gọi là bất định pháp hay còn gọi là phải biết quán cơ. Do vậy việc người ta làm thơ không đúng niêm luật từ trước đến giờ mình gặp qua rất nhiều nhưng mình chưa bao giờ nói cả, chỉ có bạn là người duy nhất đầu tiên mà mình nói là vì mình muốn nhân cơ hội này để làm cái biểu pháp : Không phải lúc nào cũng không nên nói lỗi người mà phải biết quán cơ, nếu xét thấy người bạn của mình có tinh thần học hỏi, chịu sửa sai nhưng vì họ không tự nhìn thấy lỗi của họ thì thiết nghĩ mình cũng hãy nên chỉ cho họ để họ được tốt hơn. Do vậy trong vở tuồng này bạn đã diển xuất sắc vai người hiền: hoan hỉ mà nhận lỗi sau đó chấp nhận sửa lỗi. Mình thì đã trở thành vai xấu rồi vì phạm vào cái quy cũ: người tu không nên nói lỗi người. 🙂
Nếu như là một người bình thường thì khi đọc các comment bên topic này và topic Nằm Mộng Không Niệm Phật Được Khó Vãng Sanh chắc có lẻ sẽ nghĩ đây là chỗ thị phi, tranh chấp. Nhưng nếu là một người không có ngã chấp, không có pháp chấp hay “xem tất cả người, tất cả vật, tất cả sự đều là A Di Đà Phật” thì người đó sẽ thấy đây chẳng qua chỉ là “diển tuồng trong mộng” mà thôi.
Nói tóm lại, ngón tay dù đẹp hay xấu không quan trọng, quan trọng là chỉ đúng hướng của mặt trăng là ok. Do vậy bài thơ của bạn nội dung thật hay, ý nghĩa rất sâu xa là đã tốt quá rồi. Còn việc niêm luật và câu đối chỉ như là làm cho ngón tay đẹp thêm mà thôi, điều này không quan trọng nhé. Thành thật xin lỗi bạn, nếu như có chỗ nào khiến cho bạn phải sanh tâm phiền não (nhưng mình có niềm tin là bạn sẽ không bị phiền não vì chuyện này, có phải không?) Cám ơn bạn đã duy trì và phát triển nền văn hóa cổ đại nhé. Chúc bạn tìm được pháp hỷ sung mãn trong Phật Pháp và thi phú.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nhờ ban biên tập thêm giúp M,
Thật ra M dở lắm, chỉ biết vào trang này học hỏi, nên nếu vì vui quá M viết gì không đúng hoặc sai Pháp Phật, gây ra sự hiểu lầm, M kính mong ban biên tập của trang giúp M luợc bỏ những câu chữ đó, Monique rất cảm ơn!
Tất cả các bạn vào trang này đều là Thầy của Monique, nếu M có lỡ lời xin các bạn hoan hỉ bỏ qua, đừng để những câu chữ vô tình của M làm ảnh huởng Tâm Thanh Tịnh!
Nam mô A Mi Đà Phật!
Bạn Thích làm Thơ thân mến,
Dạ không, mình đang chờ Bạn để chỉ giúp mình cái không hợp lý thôi ah
Mình làm lại một bài thơ, bạn xem xem giúp M cần chỉnh gì không nha
Xin chào anh bạn biết mần thơ
Gặp gỡ vì duyên chẳng có ngờ
Bảy chữ mong chờ thuyền Bát Nhã
Tám câu trông đợi cõi Liên Hoa
Ta Bà quá khổ tạo phương tiện
Biển khổ mênh mông cuốn luân phiên
Giữ lấy thân tâm nơi Thanh Tịnh
Khi dứt duyên Trần hiện Trang Nghiêm!
Cám ơn bạn đã đọc những gì M viết
Thân ái!
A Di Đà Phật
Bạn Monique TT kính mến,
Người tu thì lỗi của ai người đó phải tự sửa, không thể sửa dùm hay tu dùm được bạn à. Chỉ là giới thiệu phương pháp vậy thôi. Như trên đã nói, chuyện đó không quan trọng mà. Sửa không được thì cứ để y như vậy, không sao cả. Bạn cứ tự nhiên đi nhé, xin lỗi bạn, mong bạn đừng phiền lòng vì cái tật nhiều chuyện của mình nghen. Có lẻ cái họa của mình đã gây ra là chẳng còn ai dám làm thơ tự do nữa vì sợ bị mình bắt lỗi? Bạn cứ yên tâm đi nhé, muốn làm thơ kiểu gì cũng được, mình sẽ không nói nữa vì vở tuồng đã kết thúc, vai diển của mình cũng phải biến đi thôi. 🙂
Thành thật xin lỗi bạn, mong bạn đừng buồn phiền vì mình nghen.
A Di Đà Phật
Thân gửi bạn Thích Làm Thơ,
Cho M xin lỗi bạn, vì. M mong đuợc học hỏi quá nên có lẽ đã khiến bạn hiểu lầm! Thực sự M rất muốn đuợc học hỏi nhưng nhiều tuổi quá nên ngại (M ngại mà nguời M nhờ chỉ dẫn cũng ngại)
Tất cả những gì bạn chỉ M đều đúng hết ah, ko gì là sai, đừng để cách hành xử ko tế nhị của M làm bạn tâm trí bạn dao động! M thành thật xin lỗi!
Rất mong nhận đuợc sự chỉ dẫn của bạn và các vị ở đây! Mong quý bạn hoan hỉ!
M thành tâm học hỏi, chứ ko có ý gì đâu!
Thân ái,
Monique TT
A Di Đà Phật. Bạn Monique TT thân mến,
Ở đây đa phần người ta chỉ học Phật Pháp chứ đâu có ai học làm thơ đâu nè. 🙂
Về thơ Đường thì mình cũng chỉ biết sơ sơ, nghe bạn nói vậy thì mình xin mạn phép chia sẻ với bạn một vài yếu tố căn bản:
1. VẦN: Chữ thứ 7 của các câu 1,2,4,6,8 đều phải vần với nhau. Đa phần thì người ta chỉ dùng vần bằng chứ ít khi dùng vần trắc. Ví dụ như bài thơ trên của bạn thì chữ thứ 7 của các câu 1,2,4,6,8 là lâu, sâu, sầu, sâu, màu là đúng rồi.
2. LUẬT:
o = không theo luật, bằng hay trắc cũng đều được
B = Bằng = những chữ không dấu và dấu huyền
T = Trắc = những chữ có các dấu sắc, hỏi, ngã, nặng
Nhất tam ngủ bất luận có nghĩa là chữ thứ 1,3,5 trong mỗi câu thì bằng hay trắc cũng đều được, không thành vấn đề. Tuy nhiên đa số người ta cho rằng chỉ có chữ thứ nhất và thứ ba thì sao cũng được còn chữ thứ 5 thì phải đúng theo bảng luật thì mới hay.
Nhị tứ lục phân minh có nghĩa là nếu chữ thứ hai là bằng thì chữ thứ 4 là trắc, chữ thứ sáu là bằng, nếu chữ thứ hai là trắc thì chữ thứ 4 là bằng, chữ thứ sáu là trắc.
3. NIÊM: (2 câu giống nhau về luật)
Câu 1 niêm với câu 8
Câu 2 niêm với câu 3
Câu 4 niêm với câu 5
Câu 6 niêm với câu 7
Luật Bằng Vần Bằng:
o – B – o – T – T – B – B
o – T – o – B – T – T – B
o – T – o – B – B – T – T
o – B – o – T – T – B – B
o – B – o – T – B – B – T
o – T – o – B – T – T – B
o – T – o – B – B – T – T
o – B – o – T – T – B – B
Ví dụ:
NHƯ Lai trưởng tử trụ Ta bà,
PHỤNG sự nhân quần dĩ lợi tha,
TÂY xứ phu tòa quy bỉ ngạn,
HƯNG Thiền châu kết độ hà sa,
NI đồ phổ nhuận Tôn Sư đức,
TRƯỞNG ấu đồng triêm pháp lục hòa,
MINH hiển từ tâm hành lục độ,
CẢNH huyền cao chiếu nhứt thiền gia.
Luật Trắc Vần Bằng:
o – T – o – B – T – T – B
o – B – o – T – T – B – B
o – B – o – T – B – B – T
o – T – o – B – T – T – B
o – T – o – B – B – T – T
o – B – o – T – T – B – B
o – B – o – T – B – B – T
o – T – o – B – T – T – B
Ví dụ:
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.
4. ĐỐI:
Câu 1 và câu 2 gọi là hai câu đề không cần phải đối
Câu 3 và câu 4 gọi là hai câu thực cần phải đối nhau
Câu 5 và câu 6 gọi là hai câu luận cần phải đối nhau
Câu 7 và câu 8 gọi là hai câu kết không cần phải đối
Ví dụ về câu đối:
Họa hổ họa bì nan họa cốt
Tri nhân tri diện bất tri tâm
(Vẻ cọp vẻ da khó vẻ xương
Biết người biết mặt không biết lòng)
Thiên đàng hữu lộ vô nhân vấn
Địa ngục vô môn hữu khách tầm
(Thiên đường có lối không ai hỏi
Địa ngục không cửa có khách tìm)
Câu đối thật sự rất khó làm cho nên theo mình nghĩ người mới tập làm thơ Đường thì nên bắt đầu làm thơ thất ngôn tứ tuyệt trước cho quen. Thất ngôn tứ tuyệt là 4 câu 7 chữ giống như thơ Đường nhưng không cần câu đối, chỉ có hai câu đề và hai câu kết mà thôi. Ví dụ:
1.
Lạc nguyệt ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự
Dạ bán chung thinh đáo khách thuyền.
2.
Nam Quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Theo kinh nghiệm bản thân thì khi muốn làm bài thơ Đường, mình nên bắt đầu làm từ hai câu đối trước, khi đã có hai câu đối rồi thì việc gắn hai câu đề và hai câu kết là chuyện rất dể do đã quen với Thất Ngôn Tứ Tuyệt. Nếu như câu đối không làm được mà muốn làm bài thơ Đường thì bài thơ Đường đó sẽ biến dạng thành bài thơ Thất Ngôn Bát Cú (vẫn đúng niêm luật vần).
Có gì thì bạn search bên google để tìm hiểu thêm nhé.
Nam Mô A Di Đà Phật
Cám ơn Đuờng Thi nhiều nha!
Thật ra M thích thơ nên muốn viết chút ít hiểu biết của mình thành thơ, sau đó lưu lại rồi cuối ngày-tháng-năm kết lại, xem lại để mình học hành (Phật Pháp) đến đâu, có tiến bộ ko đó mà
Truớc đây M viết văn thôi nhưng từ khi đọc những bài thơ của các bạn, M tự nhiên thích vô cùng rồi tập tành viết mà ko hiểu cách viết của mình là gì cho đến khi bạn Thích Làm Thơ nói đến!
M chân thành cảm ơn các bạn đã giúp M học hỏi và sửa chữa sai sót! Khi học thì mới biết sai, biết sai rồi sửa mới thành ….
Câm ơn các bạn đã đọc những gì M viết
Nam mô A Mi Đà Phật
A Di Đà Phật, Bạn Monique TT thân mến,
Mình vẻ một vòng cho bạn thấy để bạn nản rồi bỏ cuộc ngay từ đầu thì sẽ tốt hơn. 🙂 Thật ra thì làm thơ là một thú vui tao nhã, mang tính giải trí, văn nghệ. Mới đầu thì khó, khi quen rồi thì cũng dể thôi. Tuy nhiên nếu thời gian không có nhiều thì cái gì cần học thì hãy nên học. Bởi vì “học Phật là sự hưởng thụ tối cao của đời người”. Do vậy nếu muốn đời này được liễu sanh thoát tử thì phải “một môn thâm nhập, trường kỳ huân tu” tức là một bộ kinh Vô Lượng Thọ, một câu Phật hiệu A Di Đà vậy là đủ rồi. Kiêm thêm nhiều thứ thì tâm sẽ bị xen tạp. Làm một bài thơ mà phải chọn từ đặt câu, trao chuốt rồi sửa tới sửa lui hoài không xong vậy thì phiền não phát sanh, vọng tưởng quấn thành một nùi. Đây mới chính là chỗ:
Khi học thì mình mới biết sai,
Biết sai rồi sửa lại thành sai,
Đã sai rồi sửa thành sai nữa,
Vọng tưởng triền miên chuyện đúng sai. 🙂
Nam mô A Mi Đà Phật, tâm bạn thật từ bi!
M sẽ đi chậm thật chậm, bạn yên tâm nha! Cùng lắm là 1 vòng về chỗ cũ, nhưng sẽ ko lạc đâu
Niềm tin vào câu Nam mô A Mi Da Phật của M vững lắm. Nếu ai hỏi M, M sẽ trả lời:
– Niệm 10 niệm thành kính mong về Tây phuơng, Đức. Phật A Mi Da chắc chắn sẽ tiếp dẫn bạn
– Đức Phật màu vàng óng, trang nghiêm hiền từ vô cùng!
– khi hiện thân Đức Phật thật lo lớn nhưng bạn vẫn nhìn thấy Nguời rất đầy đủ
– khi 1 đứa bé ra đi, mẹ niệm Phật, đức Phật sẽ đón bé bằng tay và vai phải của Nguời
Do đó, không ai thay đổi đuợc sự niềm tin mãnh liệt của M vào Phật Pháp và câu A Mi Đà Phật đâu! bạn yên tâm nhé!
M muốn Pháp Phật mãi truờng tồn, nên M đang cố gắng hết sức để phụng sự Tam Bảo, Phật Pháp!
Vì M có đuợc nhân duyên lớn nên M tin hoàn toàn! Còn thế hệ mai sau thì chưa biết thế nào, do vậy M muốn làm thơ hay để mai này con cháu có đọc đuợc sẽ yêu thơ và tìm hiểu Phật. Pháp như M bây giờ
M viết hơi dài dòng, cám ơn bạn đã đọc những gì M viết
Thân ái,
Monique TT
A Di Đà Phật…
Xin chào Viên Trí, và Huệ Tịnh:
Độ rất hoan hỷ việc làm cúng dường cho chim se sẽ, và chim bồ câu của VT và HT. Cho mình hưởng ké với nhe, đó la tuỳ hỷ công đức.
Cho Độ hỏi VT, HT cho chim ăn có phải phụng dưỡng chúng sanh tức là cúng dường chư Phật???
Nhờ VT, HT lý giải dùm Độ. Cảm ơn nhiều…
A Di Đà Phật…