Câu cá là một hoạt động cực kỳ tàn nhẫn. Bạn thử nghĩ xem, nếu như đem móc câu sắc bén đó, đâm vào môi, vào lưỡi của mình, thì sẽ thấy đau đớn đến tận tim phổi. Nghĩa là, dù thế nào người ta cũng vô phương chịu nỗi. Nhưng nhiều người lại lấy việc câu cá làm thú vui, câu không biết mệt. Thậm chí còn thành lập Câu Lạc Bộ câu cá nữa. Cái lý luận “câu cá có thể đào luyện tính tình” là hoang đường, đây là lời của kẻ chẳng có chút lòng trắc ẩn.
Lâm Giáp Xuân là công chức của chính phủ Thái, tính rất ưa thích câu cá. Ông là hội viên của Câu Lạc Bộ Câu Cá. Những ngày nghỉ cuối tuần, ông thường dong thuyền ra biển thả câu. Vừa câu vừa ngồi uống rượu nhâm nhi với mồi ngon thiệt là khoái vô kể. Mọi người uống mỹ tửu, ăn cá tươi, cùng hưởng thụ khoái lạc nhân gian cho qua hết ngày giờ.
Mấy năm trước lúc Câu Lạc Bộ mới sáng lập, không khí rất nhộn nhịp sôi nổi, thế nhưng kể từ năm ngoái trở đi, từ con số 30 hội viên, giờ chỉ còn lại 7-8 người mà thôi.
Câu Lạc Bộ bây giờ tử khí khá nặng nề khiến mọi người ủ ê, không còn hứng thú ra biển câu cá nữa. Cho dù Lâm Giáp Xuân là một nam tử cứng đầu không tin Nhân Quả Báo Ứng, ông không có gia đình, không tín ngưỡng, nhưng cũng không thể đem lại sự linh hoạt khiến mọi người phấn chấn hăng hái ra biển câu như hồi xưa. Lý do là vì có hai quái sự liên tục phát sinh.
Việc thứ nhất xảy ra ngay trên thân lão hội viên A Ban. Hôm đó là ngày chủ nhật, A Ban cùng vợ vào đất liền hướng nhạc mẫu chúc thọ. Nhạc mẫu ông vốn là người có máu mặt, có danh vọng ở bản địa. Hôm chúc thọ đó tân khách đến dự chật cửa, yến tiệc hết sức sang trọng, linh đình, đủ các loại thịt bò, heo, cá, gà, vịt, ngỗng…muốn ăn gì đều có nấy. Thực khách hưởng dụng thỏa thích nhưng vẫn không sao ăn hết.
A Ban ưa ăn cá và nội tạng, nhìn thấy trên bàn có một con cá to, ông rất khoái. Do khi ăn không cẩn thận nhai kỹ, lại ngốn nội tạng cá vào miệng quá nhiều nên vừa nuốt qua thì A Ban bị mắc nghẹn. Ông cảm giác như có vật gì cứng mắc kẹt tại yết hầu, nên quýnh quáng dùng tay kéo ra. Nhưng không tài nào móc ra được. Chính trong khoảnh khắc nuốt không trôi, kéo không ra đó, ông hô hấp cực kỳ khó khăn, muốn há miệng la to cầu cứu cũng không thể.
Em trai ông ngồi đối diện là người phát hiện ra tình huống nguy cấp này trước tiên nên vội chạy qua phụ giúp, nhưng hai mắt A Ban đã trợn trắng, đầu gục xuống, hơi thở yếu dần đi. Mọi người lập tức dìu ông lên xe đi cấp cứu, nhưng mới được nửa đường thì ông đã tắt thở.
Mặc dù người đã chết, nhưng y viện vẫn tiến hành phẫu thuật để kiểm tra nguyên nhân tử vong. Bác sĩ lôi nội tạng cá bị mắc kẹt tại yết hầu ra…Chính trong ngay giây phút đó, các bác sĩ, y tá, hộ lý tại hiện trường thảy đều kinh sợ há hốc mồm, sợ đến đơ mắt, cứng miệng khi nhìn thấy thủ phạm giết người chính là cái móc câu, đang móc cứng vào yết hầu của A Ban. Lạ lùng là cái móc câu này nằm ở trong nội tạng cá, xuống đến cổ A Ban thì nó bị ép ló ra, cho nên khi A Ban càng dùng sức kéo thì móc câu càng bám chặt. Những thân hữu chứng kiến tình hình kinh khủng này ai nấy đều liên tưởng đến sở thích ưa câu cá của A Ban. Hơn nữa, kinh nghiệm và kỹ thuật câu cá của ông khiến tất cả hội viên đều bái phục. Trong lúc người khác không câu được cá, thì ông thu hoạch vô số.
Bây giờ nhìn cảnh hai mắt A Ban trợn trắng, miệng há to, bên cạnh là cái móc câu dính đầy máu, ai nấy đều sợ đến lông tóc dựng đứng. Không thể không tin Nhân Quả Báo Ứng như Bóng Theo Hình, câu chuyện xảy ra cho A Ban là ngàn muôn chân thật!
Câu chuyện thứ hai còn ly kỳ hơn, hội viên Dương Tỷ Ích là cao thủ câu cá, từng tham gia các hội thi, liên tục hai lần đều giật giải quán quân. Dương tiên sinh ngoài thú ưa câu cá ra, còn ưa đi xe đạp điện. Hàng ngày, cứ chạng vạng tối là ông chở vợ ra ven đô hóng gió.
Tối đó khoảng 11 giờ đêm, ông dự lễ tang người bạn thân xong thì lái xe về nhà. Con đường quen thuộc đến nỗi cho dù nhắm mắt ông cũng có thể lái rành rọt. Nhưng thật là kỳ quái, chiếc xe hơi đang chạy ngon trớn thì bỗng nhiên ông thấy trước mặt xuất hiện một con sông lớn (trước đây chưa nhìn thấy qua). Để tránh rơi xuống sông (vì ông đang lái xe tốc độ 120km/giờ) nên ông vội vàng bẻ lái đạp thắng gấp. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật to, xe ông tông thẳng vào cột điện ven đường. Đến lúc ông tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Ai cũng nghĩ Dương tiên sinh lái xe tốc độ cao thành ra bị tai nạn. Tuy điều này xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chưa đủ kỳ quái. Kỳ quái nhất là vết thương trên thân thể ông rất mau chóng lành, duy chỉ có môi và vòm miệng là thương tích nghiêm trọng. Cả hàm răng rụng hết, chẳng ăn gì được… Hơn một tháng nay chỉ có thể dùng ống dẫn bơm thức ăn lỏng vào cổ họng. Lạ hơn nữa là vết tét phía trên lẫn dưới của khóe môi, bác sĩ đã khâu 7 lần rồi mà vẫn không khép lại được. Vì hễ khâu xong, đến lúc cắt chỉ thì hai khóe mép ông lại lở loét sung phù. Cuối cùng, bác sĩ phải dùng chỉ tối tân tẩm hóa chất để may cho kín.
Một tuần sau, chỉ tự tan rồi, nhưng môi ông vẫn lở loét, hai khóe cứ ngoác rộng ra như hàm cá. Bác sĩ chủ trị đành thúc thủ bó tay. Ngót mấy tháng ông bị đau đớn giày vò, thống khổ bất tận, mồm cứ lở loét, hả rộng y hệt mồm cá lúc bị móc câu làm tổn thương gây lở vậy.
Hôm nọ, vợ ông như thường lệ đến thăm, vô tình buột miệng nói: “Chao ôi! Mồm ông ngoác to như thế kia, giống hệt mồm con cá bị mắc câu!”. Mấy lời này đánh động đến lương tâm Dương tiên sinh như một lời cảnh tỉnh. Nó khiến ông nhớ lại mỗi lần mình câu cá, đều kéo rách miệng cá, làm nó lở loét cả vòm miệng. Bấy giờ ông mới thật sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của những con cá.
Thế là ông cùng vợ vội mang đèn hương đi đến chùa, đối trước Phật, ông chí thành lễ bái sám hối và phát thệ nguyện từ nay về sau không bao giờ câu cá nữa. Nói ra cũng lạ, từ hôm sám hối trở đi, môi ông dần dần lành lại, không còn sưng lở nữa. Chỉ một tuần sau thì ông xuất viện.
Sau đó, ông đã kể câu chuyện của mình cho các bạn hội viên nghe những gì ông đã trải qua và khuyên họ từ bỏ, không nên câu cá nữa. Từ đó hội viên Câu Lạc Bộ Câu Cá giải nghệ rất nhiều (giảm sút trọng đại). Không bao lâu Lâm Xuân Giáp (công chức) cũng từ bỏ luôn việc câu cá và Câu Lạc Bộ giải tán.
Chuyện gần đây nhất là ở Đài Loan xảy ra vào tháng 3/2014, có một bà cụ khi ăn món cá đã vô tình nuốt luôn cả lưỡi câu cá và phải đến bệnh viện cấp cứu. Các bác sĩ đã loại bỏ một móc câu cá và đoạn dây câu dài 13cm từ thực quản một bà cụ (giấu tên) ở thành phố Đài Nam, Đài Loan. Được biết, cháu trai bà cụ đã đi câu cá vào ngày hôm trước. Hôm sau, khi bà cụ ăn tối với món cá thì gặp tai nạn hy hữu.
Mới nuốt vài miếng, bà cụ bỗng cảm thấy đau nhói ở cổ họng và được đưa đến bệnh viện. Khi nội soi, các bác sĩ phát hiện có một lưỡi câu cá và đoạn dây câu dài 13cm bị mắc kẹt trong cổ họng của bà cụ. Sau 10 phút phẫu thuật, các bác sĩ đã đưa được dị vật ra ngoài.
(Diệu Âm Lệ Hiếu kính tổng hợp lại từ quyển Báo Ứng Hiện Đời và Tri Thức Trẻ).
- Lời bình:
Xin hãy thường niệm A Di Đà Phật.
A DI ĐÀ PHẬT. Con cũng là 1 người đi câu. Qua bài đọc này và 1 số lần đã đọc về kinh nhân quả và các nghiệp báo con sẽ bỏ câu cá và bán cần câu.
Đừng bán cần câu mà hãy bẻ nó đi bạn ơi. Chẳng lẽ mình không làm lại muốn người khác làm sao?
Lúc trước tôi cũng hay đi câu. Nhưng cũng vì miếng cơm hằng ngày do mình đi làm công nhân. Nhưng mình cũng thấy vâyh là việc ác. Mình đã nghỉ câu và định bán hết lại cần câu nhưng mà bây giờ thì mình quyết định bẻ gãy hết. Từ nay ko bao giờ câu cá nữa.
sáng mai là ngày đầu tiên tôi nhận công việc mới đó là nvkd bán Cần Câu Cá. Lương rất cao, cơ bản gần 10triệu/tháng. Tuy vậy tôi quyết định từ bỏ sáng mai tôi sẽ kiếm việc khác để làm… Haiz chẳng thà vậy đi, tôi sợ lắm, tôi sợ ác nghiệp, bất thiện nghiệp. Tôi có đọc sách, biết nhiều, là người có thiện trí và ngưỡng mộ đức Phật, thế nên tôi sẽ làm cho viên mãn 1 chi của Bát Chánh Đạo, đó là Chánh Mạng.
Nam Mô A Di Đà Phật. Nhân quả báo ứng lúc nào cũng có, đến nhanh hay chậm mà thôi. Mong mọi người sống tốt, làm thiện nhiều hơn, tránh xa cái ác, một lòng hướng Phật.
Nam mô a di đà phật! Mục đích răn dạy con nguời sống hướng thiện là rất tốt, có điều dùng chuyện mê tín như vậy thật chẳng khác gì phương tây bảo dân Việt ăn thịt chó là dã man. Còn nữa, nếu ko ai sát sinh thì cả xã hội coi như toàn nguời đi tu hết, xem ra chắc toàn bộ nền kinh tế sẽ tê liệt hết!
@ tuấn kiệt: Bạn hiểu vậy là đúng, nhưng chưa chính xác.
Có cái thứ vô hình gọi là nghiệp, nó là một mãnh lực khiến cho con người làm việc ác. Vì con người ngộ nhận chính bản thân mình , chưa nắm bắt dc bản chất của con người là ai nên bị mãnh lực của nghiệp xô đẩy làm viêc ác làm tăng thêm sức mạnh của nghiệp, trói buộc con người.
Họ sát sinh là do nghiệp và lòng tham muốn giàu dù phúc đức ko đạt ngưỡng giàu, nên đành xé rào sát sinh.
Trên đời này ko có cái gì là miễn phí , ko có cái gì từ trên trời rơi xuống nên làm giàu nhờ sát sinh sẽ fc khuyến mãi thêm nghiệp sát. Khi xài hết phúc đức , thì còn trơ trọi lại họa. Họa là nghiệp đến hồi đơm bông kết trái.
Có phúc thì dù ko muốn giàu cũng phải giàu. Còn gặp họa thì trốn đáu cũng gặp tai nạn.
Muốn đi tu, ko dễ chút nào vì sẽ bị sức mạnh của nghiệp chi phối. Sức mạnh đó sẽ thông qua gd, vợ con,ghẹ nhí, họ hàng chi phối người muốn tu, chưa kể ngộ tính, căn cơ, của người ngày nay ko tốt như người xưa nên ko phải muốn là dc
Thế giới này tồn tại , hkênh hữu là to tâm khởi lên ý niệm. Giống như xây nhà vậy, tâm sẽ khởi lên trong đầu kiến trúc sư trước, sau đó sẽ thông qua thầu mà hiện hình. Mỗi kts khởi 1 tâm khác nhau về ngôi nhà trên cùng 1 mảnh đất. Vì vậy sẽ sinh ra các ngôi nhà khác nhau , tức là các thế giới khác nhau, các cảnh giới khác nhau. Tất cả lẹ thuộc vào tâm ai và khởi như thế nào.
Giờ rất thịnh hành du lịch, du lịch nc ngoài lại càng sang chảnh, ai ko cos tiền , ngồi thiền du hành trong các cảnh giới nội tâm của mình cũng dc. Thế giới nội tậm rộng rãi ko thua gì thế giới bên ngoài.
Còn sao làm việc ác mà chưa thấy gì. Nên ko tin, cho rằng ko có . Xin thưa, phúc bạn dày quá, nó mới chỉ bị mòn đi có 1 tí. Khi nào nó kiệt phúc, bạn sẽ thấy sao quả tạ. Và bạn muốn đảo ngược thì bạn phải cắn răng chịu đựng hậu quả và phải bồi phúc từ số 0.
Còn tại sao răn dạy . vì ko làm đúng luật sẽ rất mệt mỏi.
Phải tuyệt đối tin vào luật nhân quả. Nếu xã hội toàn người đi tu thì đó chính là điều rất tốt. Bồ tát Địa Tạng đã nguyện rằng: “Chừng nào địa ngục còn chưa bỏ trống thì Ngài quyết không lên ngôi Phật, mà chỉ ở hàng Bồ- tát để cứu vớt chúng sinh.
Nếu toàn xã hội đi tu thì mới thoát khỏi LỤC ĐẠO LUÂN HỒI, lúc ấy xã hội sẽ thanh bình, yên vui, không còn SINH,LÃO,BỆN, TỬ…, không còn tranh chấp, bon chen….
Conn có một câu hỏi: cả nhà con chỉ có mỗi con là tin Phật, do vậy, việc ăn chay của con không được tốt cho lắm. Con còn là người chế biến đồ ăn mặn nữa, dù con biết điều đó là không thể được. vậy con phải là sao đây ạ?
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Nguyễn Thị Hải Hà,
Trường hợp của bạn cũng tương tự như bạn Sát Sanh Cá, bạn hoan hỉ đọc chia sẻ tại đây nhé. Việc tu hành của bạn chớ nên làm ảnh hướng tới người thân trong gia đình. Trường hợp bạn chưa thể ăn chay theo đúng ý nguyện, bạn nên hoan hỉ ăn mặn cùng gia đình vào những ngày bạn không ăn chay. Tuy nhiên những ngày này bạn nên ráng giảm lượng thịt đi, thế vào đó là ăn nhiều rau, đậu một chút. Việc làm này sẽ không tạo áp lực ăn uống trong gia đình và cũng còn là hằng thuận chúng sanh nữa. Bạn tu mà tạo áp lực trong cuộc sống sinh hoạ gia đình thì sẽ có bất lợi rất lớn. Do vậy bạn phải thật sự khéo léo để làm sao dần dần người thân bạn thấy được sự lợi lạc của việc tu đạo Phật và họ cùng chuyển hoá rồi cùng tu học với bạn, như thế mới là tự độ, độ tha. Mọi chuyện bạn nên âm thầm làm thôi, đừng đao to búa lớn với mọi người. Hãy âm thầm hồi hướng cho thân quyến của bạn, giúp họ mau giác ngộ để đến với đạo Phật.
Chúc bạn tỉnh giác và tinh tấn tu đạo.
TN
Nổ lực hành thiện cứu được nạn lửa
Ngày đó, khi còn rất nhỏ, tôi đã gây ra một tai họa mà chính bản thân cũng không ý thức được hậu quả. Tôi nghịch lửa, khi lửa bùng lên, chúng tôi sợ hãi chạy đi trốn, thay vì gọi mọi người tới cứu. Kết quả làm cháy nguyên một căn bếp và một khu vườn của một bác hàng xóm trong khu phố.
Hôm đó là vào một buổi trưa hè, nên rất may bác chủ nhà đã phát hiện và hô hoán cả khu phố tới dập lửa, nên không có khi còn thiệt hại về tính mạng con người. Nhưng không biết chúng sanh đang trú ngụ tại căn bếp đó, khu vườn đó vì lỗi lầm này mà chết cháy đau đớn, oan ức.
Tôi tên Nguyễn Hà, sống tại Hà Nội. Sau này, bố mẹ tôi không rõ lí do gì đã mua một căn nhà, mà trước đó đã bị hỏa hoạn, khiến một người tử vong, là con trai chủ nhà.
Và dường như anh ta mất sớm, linh hồn không siêu thoát được, bao năm vẫn ở trong căn bếp cháy đó khiến gia đình tôi điên đảo, náo loạn, làm ăn điêu đứng, vô cùng khốn khổ.
Thật may, Trời Phật thương khiến cho tôi có được một người em dâu lương thiện và hiểu biết. Em dâu tôi sớm đã theo Phật Quy Y, lập ban thờ Phật, hàng ngày đều chăm chỉ trì danh hiệu Phật, đọc Kinh Địa Tạng nên mảnh đất chúng tôi ở cũng dần trở nên yên ổn phần nào.
Em ấy chính là người gieo duyên cho tôi cùng học Phật, khiến tôi tạo được nhiều công đức như đúc tượng, ấn tống lưu hành Phật Pháp, mở niệm Phật đường…v.v… Và chính điều đó đã cảm được tới Đức Phật – giúp tôi được báo mộng để hóa giải oan nghiệp đã gây ra khi xưa. Thật là cảm động và biết ơn Đức Phật ngàn vạn lần.
Chuyện là tôi thường nằm mơ thấy con trai tôi nấu ăn, không cẩn thận làm nổ bình gas, cả nhà đều cháy hết, trong mơ, tôi biết rằng nạn này không thoát được nên chỉ bình tâm niệm Phật. Cuối cùng, ngôi nhà không sao, nhưng các vị oan gia trái chủ thì vẫn luôn tức giận khôn nguôi vì đã không thể báo thù được.
Giấc mơ đó cứ đi theo tôi, lặp lại rất nhiều lần, năm này qua năm kia. Khiến tôi hiểu rằng, đây là nghiệp chướng từ quá khứ của mình, không hẳn là kiếp này, mà là từ nhiều kiếp trước nữa.
Nên ngày đêm tôi sám hối, tạo thật nhiều phước lành, hồi hướng những công đức đó cho những vị oan gia trái chủ từ vô lượng kiếp, nguyện “tu tất cả thiện, bỏ tất cả ác” mà thành tâm làm.
Tôi đã phát tâm đúc 300 bức tượng Phật , cùng một bộ tượng Tam Thánh Tây Phương (Đức Phật A Di Đà – Quán Thế Âm Bồ Tát – Đại Thế Chí Bồ Tát), cúng dường đạo tràng Pháp sư Ngộ Thông.
Tôi cũng phát tâm mở pháp hội niệm Phật vào ngày hoàn thành 3 bức Tam Thánh Tây Phương đó. Phát động phong trào cho các bạn đạo, chép Kinh Vô Lượng Thọ và viết danh hiệu Phật.
Xong tôi vẫn mơ lại giấc mơ cháy nhà nhiều lần, có điều lần này trong giấc mơ, mọi thứ đều cháy sạch, chỉ còn lại bức tượng Phật A Di Đà vẫn còn nguyên vẹn trong đống tro tàn.
Trong giấc mơ, tôi đã khấn với Phật “Nếu duyên của con ở Ta Bà này không còn nữa, con xin buông xuống tất cả tài sản, vợ chồng con cái, để theo Phật về lại Tây phương. Vì Ta Bà này, tất cả là giả tạm.” Sau đó chỉ thấy Phật đẹp đẽ hiện lên rõ mồn một, còn chồng tôi thì được đưa đi cấp cứu, và tôi tỉnh giấc.
Rồi chuyện gì phải đến đã đến, nghiệp chướng cuối cùng đã tìm tới gõ cửa nhà tôi. Khi đó tôi vừa xây dựng xong căn nhà với ban thờ Tam Bảo trang nghiêm.
Hôm đó, đúng ngày mùng 1 đầu tháng, hai vợ chồng tôi đều cảm thấy trong người lạnh và mệt mỏi vô cùng sau một đêm không yên giấc. Chả là chồng tôi bỗng bị chứng nấc cụt tới suốt đêm – tiếng nấc nghe khác lạ, ai oán, nghẹn ngào liên hồi không dứt, khiến cho tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi vẫn đều đặn công phu, thậm chí công phu nhiều hơn ngày thường, và quyết tâm ra chợ mua được một mẻ cá cuối cùng, về nhà làm lễ niệm Phật, Quy Y cho chúng, xong mang đi thả rồi về nhà lên phòng nghỉ ngơi, dặn dò con trai lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.
Khoảng 16h ngày hôm đó, khi con trai tôi vào bếp cặm cụi nấu ăn thì bỗng nhiên có bạn gọi, nó liền bỏ ra ngoài tán gẫu với bạn, vấn đề là nó quên không tắt bếp.
Đang ở trên gác, chợt tôi thấy khói bay mù mịt, linh cảm báo chẳng lành. Lập tức tôi vội vội vàng vàng chạy xuống bếp xem. Ôi không, lửa đang cháy phừng phừng trên chảo dầu. Bên dưới bếp gas đang mở lớn.
Cuống quá ! Tôi muốn kêu cứu, mà chỉ gọi ú ớ vài câu không ra hơi. Tay thì cuống cuồng múc nước tạt vào chảo dầu.
Nước vừa chạm vào dầu, không những không tắt, mà còn bùng lên dữ dội, văng lửa tung tóe, cháy lan ra khắp nơi. Lửa giận dữ, lửa hừng hực cháy khiến tôi hoảng loạn, chỉ nghĩ tới việc bỏ chạy thoát thân.
Nhưng nghĩ lại, nếu tôi bỏ chạy gọi người tới giúp sẽ không kịp, bình gas sẽ nổ trong ít phút nữa, lúc đó không chỉ gia đình tôi, mà cả hàng xóm xung quanh cũng sẽ chết cháy cùng nhà mình.
“Không được !” – lương tâm tôi cương quyết, tôi lấy hết can đảm quay lại, cúi thấp người, thò tay vào gầm bếp khóa cái van bình gas lại. Sau đó lại múc nước hắt vào (chứ cũng chẳng biết làm cách nào khác, liều vậy) … cứ liên tục như thế, trong đầu chỉ nghĩ tới Phật.
Cho tới khi lửa cháy tới chiếc máy hút mùi, thì cậu con trai “quý tử” kia mới hốt hoảng phát hiện ra, lập tức chạy về. Hai mẹ con hớt hải tạt nước bên này, dập lửa bên kia, mồ hôi nhễ nhại. Vật lộn cả buổi, cuối cùng cũng dập tắt được đám cháy.
Thành quả: một căn bếp cháy đen thui và mù mịt khói… Tới 19 giờ thì chồng tôi về nhà, sững sờ nhìn hiện trường. Nghe mẹ con tôi kể lại, anh hú hồn hú vía, vì chỉ chậm 2 phút nữa thôi, thì anh sẽ chẳng nhận ra khu vực này nữa, tất cả sẽ chỉ là một bãi tro tàn.
Nghiệp bị cháy nhà của tôi đã được hóa giải. Dù cũng cháy xong chỉ thiệt hại rất ít, chủ yếu là bị một phen hú vía. Ngày hôm đó giống như trong giấc mơ Đức Phật đã báo trước cho tôi. Cũng vì biết trước nên tôi mới lo sám hối, tạo phước rất nhiều trước đó mà hóa giải được, họa lớn hóa nhỏ.
Chia sẻ câu chuyện này, mong bạn đọc qua đó khởi tín tâm với Tam Bảo, nương theo lời Phật dạy tinh tấn tu học. Nghiệp chướng thì hầu hết ai cũng có, không nhiều thì ít, không nghiệp cháy nhà thì cũng có những nghiệp tai họa, bệnh tật khác luôn rình rập, chờ đến ngày đến tháng ập đến.
Nhưng nếu biết theo lời Phật mà thường xuyên sám hối, tạo thật nhiều công đức lành không mỏi mệt, thì ta sẽ hóa giải được nghiệp chướng, dễ dàng vượt qua những khó khăn, hoạn nạn. Không chỉ an lành trong hiện tại, mà còn hứa hẹn nhiều điều vi diệu tuyệt vời cho vô lượng kiếp về sau.
Hà Nội, ngày 26/03/2019
Hoa Tâm viết lại từ lời kể của Nguyễn Hà
Chuyện nhân quả mới xảy ra: Câu cá bị cá đâm chết
Một người câu cá ở ngoài khơi Australia đã tử vong sau khi bị một con cá thu phi lên thuyền và đâm trúng ngực.
Sự việc hy hữu xảy ra vào khoảng 4h30 chiều ngày 14/8 theo giờ địa phương, cảnh sát lãnh thổ Bắc Australia cho biết trong một tuyên bố. Nạn nhân là một người đàn ông 56 tuổi đã bất ngờ bị con cá lớn đâm trực diện trong lúc đi thuyền câu cá cùng gia đình và bạn bè trên cảng Darwin ở vịnh Cullen.
Nhóm câu cá sau đó lập tức đưa người gặp nạn quay trở lại bờ để cầu cứu. Cảnh sát và nhân viên y tế đã nhanh chóng có mặt để tiến hành hô hấp nhân tạo, nhưng bất chấp những nỗ lực giải cứu, nạn nhân đã tử vong tại hiện trường.
“Nạn nhân cảm thấy khó thở nên chúng tôi đã thực hiện cấp cứu hồi sức tim phổi (CPR) ngay trên thuyền. Các nhân viên cứu hộ liên tục hô hấp nhân tạo cho tới khi thuyền cập bến để giành giật sự sống cho cần thủ nhưng thật đau lòng khi mọi chuyện lại kết thúc theo cách này”, phát ngôn viên của dịch vụ cứu hộ khẩn cấp St Johns Ambulance nói với NT News.
“Đây là một sự cố kỳ lạ và là cú sốc lớn đối với những người thân của nạn nhân”, một thành viên trong nhóm cứu hộ chia sẻ thêm. “Chúng tôi được yêu cầu tôn trọng quyền riêng tư nên sẽ không tiết lộ danh tính người gặp nạn”.
Cá thu phi lên thuyền khiến một cụ bà bị thương vào năm 2018. Ảnh: ABC News.
Theo báo cáo, thủ phạm gây ra cái chết cho cần thủ là một con cá thu nặng tới 18 kg. Vào năm 2018, một người phụ nữ lớn tuổi cũng bị thương nặng ở cổ sau khi va chạm với một con cá thu nặng 10 kg ở vùng biển cách Darwin 45 km.
Đoàn Dương (Theo AFP/ABC News)