Câu chuyện có thật này xảy ra tại Bệnh viện Ung Bướu TP. Hồ Chí Minh. Một người mẹ già có sáu người con gái, tất cả đều là dân kinh doanh, buôn bán rất thành đạt.
Khi bà bệnh, được con đưa vào bệnh viện để điều trị thì bắt đầu xảy tình trạng tỵ nạnh lẫn nhau, phân bì ai sẽ là người chăm lo cho mẹ. Mấy chị em tranh cãi với nhau đến kết cuộc thì bà mẹ không có người con nào bên cạnh để nuôi bệnh, khiến cho bà phải tự lo, tự chăm sóc. Nhiều lúc đau nhức, nhấc mình lên không nổi khiến cho bà ngồi dậy hay xoay sở rất là khó khăn. Thân bệnh mà tâm trạng lại u uất.
Lúc đó, có một anh thanh niên nuôi mẹ bị ung thư ở giường kế bên. Gia cảnh anh này nghèo, nhưng lại rất hiếu thảo với mẹ. Thấy tình cảnh một người già bệnh nặng mà không có con bên cạnh để chăm lo nên anh xúc động và nói: “Dù gì con cũng nuôi mẹ con ở đây rồi. Bà lại không có con chăm sóc. Tiện thể con chăm luôn, xem như con có hai mẹ: một mẹ ruột và một mẹ nuôi vậy”. Anh chăm sóc bà y như chăm sóc mẹ mình, khiến cho bà đỡ buồn tủi, dù không giàu nhưng lại rất có tấm lòng hiếu nghĩa.
Một bữa, anh gởi ít tiền cho hai người mẹ rồi chạy về nhà tranh thủ làm ít ngày kiếm tiền rồi chạy vô nuôi tiếp.
Người mẹ nuôi nhìn cậu con trai nhà người ta hiếu thảo gẫm lại bản thân mình có tới sáu người con mà không nhờ được đứa nào nên buồn bã cầm số tiền anh con nuôi ra hành lang ngồi thẩn thờ. Một cô bé bán vé số chạy qua mời, bà đưa tiền lấy đại 3 tờ vé số. Không ngờ chiều hôm đó sổ ngay lô đặc biệt, bà trúng độc đắc 3 tờ vé số, được bốn tỷ rưỡi. Bà dùng số tiền này trả nợ nần của bà hết vài chục triệu, còn lại bao nhiêu đưa hết cho đứa con nuôi, không cho sáu người con ruột một đồng nào hết.
Người con trai này đã nhận bà làm bà mẹ nuôi chính thức và sau khi xuất viện, anh rước bà về nhà mình phụng dưỡng luôn.
Thật sự khi anh chăm sóc cho bà, anh không hề quan tâm đến tiền bạc hay vụ lợi, tâm anh hoàn toàn trong sáng. Do Nhân thiện – tâm hiếu thảo, tâm giúp đỡ này đã hội đủ nhân duyên khiến cho Quả báo thiện liền hiện tiền.
An ủi người già cả ốm đau
Tùy duyên có thể giúp giàu
Trong khi hoạn nạn khi nào cần con
Phước đức ấy vẫn còn muôn thuở
Tuy vô hình đừng ngỡ rằng không
Con ơi nơi chốn trần hồng
Mấy ai nghĩ đến tấm lòng thanh cao.
(Diệu Âm Lệ Hiếu trích lại từ bài giảng của Đại đức Thích Trí Huệ)
Người tạo được thiện nghiệp
Làm xong không ăn năn
Hoan hỷ lòng phơi phới
Hái quả phúc thường hằng
Nam Mô A Di Đà Phật
Đúng là nhân quả không sai chạy…
Bài viết nhân quả hay quá. Con xin cảm ơn.
Nam mô a di đà phật, con nguyện làm theo lời người dạy
a di da phật.nguyện cho tất cả mọi người đều hiếu thảo với cha mẹ của mình
Cứu người được người trả ơn sau 9 năm
Năm 1965, một cậu bé tên Roger Lausier, 4 tuổi đi chơi cùng với mẹ ở bờ biển thành phố Salem, bang Massachusetts, Mỹ – thì bỗng dưng gặp nạn. Chỉ một thoáng không để ý, mẹ cậu bé đã suýt khiến cho con trai mình mất mạng.
Bị một dòng nước ngầm nguy hiểm cuốn đi, Roger bị sóng biển nhấn chìm và bắt đầu bị ngạt thở.
Vào đúng lúc đó, một ân nhân cứu mạng không ngờ xuất hiện. Đó là một người phụ nữ tên là Alice Blaise.
Ngay sau khi trông thấy cậu bé Roger giữa những đợt sóng biển nhấp nhô, Alice đã hành động rất nhanh và lao mình xuống dòng nước, giành giật cậu bé khỏi tay tử thần.
Sau khi đưa Roger lên bờ, Alice đã nhanh chóng hô hấp và làm CPR, may mắn cứu sống cậu bé 4 tuổi.
Mọi chuyện cứ thế trôi đi, tưởng rằng mối nhân duyên tốt đẹp giữa họ đã dừng lại thì bỗng một sự việc xảy ra vô cùng trùng hợp, khiến những người hay biết câu chuyện này đều không khỏi kinh ngạc vì những điều tưởng như chỉ có ở trong tiểu thuyết.
Và màn “hồi đáp” ngoạn mục 9 năm về sau…
Đến năm 1974, tức là 9 năm sau sự cố ngày nào, Roger đã trở thành cậu bé 13 tuổi khỏe mạnh, tự tin và vẫn yêu thích những bãi biển như bất kỳ một cậu bé tuổi teen nào.
Một hôm, Roger trở lại đúng bãi biển ngày xưa, nơi cậu đã thoát khỏi bàn tay tử thần, nơi cậu như được sinh ra lần thứ 2. Bỗng cậu nghe thấy tiếng một phụ nữ kêu cứu rằng chồng mình đang bị đuối nước.
Roger dùng một chiếc bè nổi để lao tới chỗ người đàn ông đang bị đuối nước rồi nhảy xuống nước, đưa nạn nhân lên chiếc bè. Nhờ sự nhanh trí của mình, Roger giúp người đàn ông may mắn thoát nạn.
Mặc dù đây là một chiến công tuyệt vời của cậu bé 13 tuổi, nhưng mọi chuyện còn hơn như thế…
Không ai ở bãi biển lúc đó, kể cả Roger nhận ra điều kỳ diệu vừa mới xảy ra. Vợ của người đàn ông được cậu cứu sống không phải ai khác, mà chính là Alice Blaise.
Alice Blaise dĩ nhiên không thể nhận ra cậu bé cô đã cứu sống 9 năm về trước, còn Roger khi được cứu sống cũng quá nhỏ và không nhớ được mặt của ân nhân.
Mọi chuyện chỉ được làm sáng tỏ khi hôm sau, khi báo đài đưa tin, thì Alice mới nhận ra Roger là ai.
Là sự ngẫu nhiên hay Luật nhân quả là có thật?
Giữa bao nhiêu ngày, tại sao Roger và Alice lại cùng trở lại vào đúng một ngày, thậm chí là cùng lúc và những gì xảy ra 9 năm trước lại lặp lại y hệt, chỉ là người cứu và người được cứu gần như được tráo đổi?
Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng đây đơn thuần chỉ là sự ngẫu nhiên.
Nhưng nếu nhìn theo triết lý của nhà Phật, đây chính là một trường hợp điển hình của quy luật nhân quả. Nghiệp là Nhân, báo là Quả.
Nếu chúng ta tạo Nhân (Nghiệp) tốt thì sẽ trổ Quả tốt, còn ngược lại nếu ta gieo Nhân xấu thì sớm hay muộn gì chúng ta cũng nhận Quả xấu.
Mỗi tác động (Nhân hay Nghiệp) dưới một điều kiện nhất định sẽ sinh ra một Quả Báo. Một khi Quả đó chín, nó sẽ “hồi đáp” trở lại người đã tạo ra nó. Thời gian để một Quả chín muồi có thể rất mau, có thể là 9 năm như câu chuyện này, cũng có thể lâu hơn thế.
Tuy nhiên, nghiệp đã gieo thì trăm, ngàn kiếp vẫn không mất. Khi đủ nhân duyên nó sẽ xuất hiện. Ai gây Quả ác thì sẽ nhận Quả ác, ngược lại, ai tạo Quả lành sẽ nhận Quả lành một cách công bằng, có thể cho bản thân hoặc cũng có thể cho người thân của họ, giống như Alice Blaise.
(Nguồn: Trí thức trẻ)