– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, hai ngày trước, báo Ấn Độ đã đăng một câu chuyện, là người thật việc thật. Có một người đi vào rừng hái thuốc, không cẩn thận bị ngã vào một cái hang sâu, rơi vào trong cái hố khoảng 30 mét, vật vã hai ngày hai đêm cũng không thể leo lên được, thấy là chết chắc vì đói và khát. Bỗng nhiên có một con mãng xà dài hơn mười mấy mét, dùng phần đuôi to dài của nó đưa vào cái hố sâu để kéo người này lên. Con mãng xà đã dùng hết sức để kéo anh ta lên, nhờ vậy mà anh ta thoát chết. Nhưng người này sau khi được cứu lại không hề biết ơn, anh ta ngược lại còn báo với chính quyền địa phương.
Chính quyền cử một nhóm người đi bắt con mãng xà này, cuối cùng cũng bắt được nó nhốt vào một cái lồng to. Người này cũng không biết rõ hình dáng con mãng xà thế nào nên anh ta cũng muốn tận mắt xem con mãng xà đã cứu mạng anh ta. Khi anh ta sắp đến gần cái lồng thì con mãng xà đột nhiên phun thẳng về phía trước một loại nước bọt đục ngầu, phun ngay vào người của anh hái thuốc. Chỉ trong chốc lát, da của anh ta liền bị thối rửa, lan từ đầu đến chân, chạy chữa khắp các bệnh viện nhưng vô ích, sau khi chịu đủ sự giày vò thì anh ta chết. Xin hỏi Thầy, Thầy xem con mãng xà này nó biết được, tại sao nó không phun nước dãi vào người khác? Nó có thể nhận ra được anh ta?
– HT Tịnh Không: Đúng, đây là nó trả thù anh ta đó.
– Đinh Gia Lệ: Ơn nghĩa trở thành thù hận.
– HT Tịnh Không: Nó cứu anh ta là do quá khứ anh ta có ơn với nó, nó đến trả ơn. Bây giờ anh ta lại tìm người bắt giết nó, cái ơn này đã biến thành thù hận rồi, phun nước dãi vào người anh ta là nó trả thù đó.
– Đinh Gia Lệ: Nó phun ra oán thù vô tận, oán hận đối với anh ta, có nghĩa là muốn nói: “Tôi cứu mạng anh, ngược lại anh hại tôi”, hận anh ta đến thấu xương”.
– HT Tịnh Không: Đúng vậy, chính là như thế.
– Đinh Gia Lệ: Người này thật quá ngu si Thầy ạ, người ta cứu mạng anh ta, anh ta lại…
– HT Tịnh Không: Người hiểu chuyện chắc chắn sẽ cảm ân, không biết ơn lại còn báo người đi bắt giết nó. Việc này làm sao có thể nuốt trôi được, oán hận này nó chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh ta. Cho nên tội lỗi này là do tự mình tạo ra, tự mình phải nhận lấy.
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, con nghĩ là tâm sân hận của loài rắn sâu nặng như thế, kiếp này nó làm việc này để trả thù trước, kiếp sau thì… Con cảm thấy đời đời kiếp kiếp sau đó nó vẫn sẽ đeo bám người này. Thầy nói có đúng không ạ? Nó vẫn sẽ muốn lấy mạng anh ta?
– HT Tịnh Không: Không sai. Con người, bất kỳ một người nào, do chúng ta không có thiên nhãn. Nếu chúng ta có thiên nhãn thì bạn đều sẽ thấy được, những con vật bị giết bị ăn đều không tha thứ cho bạn. Rất nhiều cái gì? Rất nhiều đều đeo bám trên người bạn. Vì bây giờ bạn vẫn còn phước báo nên họ không có cách nào đối phó. Họ sẽ đợi khi bạn hưởng hết phước báo rồi, bệnh của bạn sẽ bộc phát.
– Đinh Gia Lệ: Sẽ phát bệnh?
– HT Tịnh Không: Đúng thế, nó ở trên người bạn, những oan gia trái chủ này ở trên người của bạn.
– Đinh Gia Lệ: Chính là linh hồn của những con vật mà mình ăn, nó đi vào trong người của mình ư?
– HT Tịnh Không: Không sai, đúng thế, nhập vào người của mình.
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, làm sao chúng có thể vào được hả Thầy?
– HT Tịnh Không: Chúng có thể vào được.
– Đinh Gia Lệ: Chúng vào được ư?
– HT Tịnh Không: Đúng vậy. Có thể vào được. Vì chúng không có hình tướng, chúng vào bạn không thấy được. Bạn dùng thiết bị khoa học cũng không tìm thấy chúng, cũng không nhìn thấy chúng.
– Đinh Gia Lệ: Mình kiểm tra không thấy nhưng chúng vẫn tồn tại?
– HT Tịnh Không: Chúng tồn tại. Khi bạn có phước báo, chúng ở đó chờ cơ hội; chúng ở trong người bạn, nhưng chúng không làm gì cả nên bạn không cảm nhận được, không hề hấn gì cả. Đợi đến khi bạn hưởng hết phước báo rồi, hoặc là bạn tạo tội thì chúng sẽ phát tác. Tức là trên người của chúng ta, xung quanh chúng ta đều có cả. Người học Phật tốt ở chỗ là mỗi ngày phải nên tụng Kinh hồi hướng cho oan gia trái chủ, giúp họ vượt lên, hóa giải oán thù. Đặc biệt là chúng ta muốn đến thế giới Cực Lạc. Chúng ta cũng hi vọng họ đến thế giới Cực Lạc, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng tồn tại và tiến lên, phải có ý nghĩ như thế, tuyệt đối không làm tổn hại họ. “Trước kia làm hại các vị là do tôi không học Phật, tôi chưa từng nhận được sự giáo dục này, không biết đây là vô tri”, thành tâm xin sám hối thì họ đều sẽ tha thứ. Họ cũng biết oan oan tương báo thì cả hai đều đau khổ, không phải chỉ một phía mà cả hai phía đều đau khổ, mong rằng oán thù đều có thể hóa giải trong một đời này.
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, mẹ con bị mắc bệnh ung thư, mỗi lần làm hóa nghiệm, làm thực nghiệm gì đó, con đều phải đi cùng mẹ. Có một lần mẹ con làm siêu âm, mẹ bị ung thư ống dẫn mật. Khi siêu âm cho mẹ, con xem hình ảnh hiện trên máy, con cảm thấy có vật gì đó như đang nhảy múa, không phải là người, cũng không phải là vật gì cả, cứ ở đó nhảy múa. Con nói với bác sĩ, vì con không dám nói trước mặt mẹ, siêu âm nhiều lần cũng đều là hình ảnh đó.
Con hỏi bác sĩ: Ở trong đó có vật gì, ông xem nó đang nhảy múa đó”. Ông ấy trả lời: “Làm gì có chứ?”. Con nói: “Lần nào cũng có, lần này là lần thứ tư rồi, đang nhảy múa ở đó”. Lại một lần khác, do mẹ con rất thích ăn thịt, không có thịt là không vui, mẹ thích ăn thịt nhất. Lúc làm tiểu phẫu cho mẹ, làm sao cũng không vào được. Thầy biết không, vì mật không ngừng chảy như thế, mật trong ống dẫn đều kết thành sỏi, thế là tắc nghẽn trong ống mật, đau đến chết mất. Sau đó muốn gắn một thiết bị nhỏ vào trong đó, muốn để chất tổng hợp này làm nó rộng ra, mở rộng ống mật chính là ERCP, phẫu thuật này rất nhẹ. Đây là do chủ nhiệm của Hiệp hội bệnh viện tốt nhất làm phẫu thuật cho mẹ con, nhưng làm thế nào cũng không vào được.
Con quỳ mãi ở bên ngoài niệm “Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát”. Con cứ quỳ ở đó khóc hoài, nhiều người vây quanh đều nói: “Cô diễn viên này ở đây làm gì nhỉ?”, con vẫn ở đó khóc hoài. Đột nhiên con nhận được một cú điện thoại, vị đó cũng là người học Phật. Câu đầu tiên anh ta nói với con là: “Cô đừng cố gắng nữa, vì mẹ cô sát sanh quá nặng”. Trước đây, mẹ con giết gà……, mẹ sát sanh nhiều lắm. Chúng sanh vốn không cho thiết bị đó vào, chúng chặn lại, phẫu thuật không thể tiến hành được nữa. Lúc đó con ngây người ra, người này vốn không hề biết mẹ con làm phẫu thuật nhưng lại chuyển cho con tin tức như thế. Thưa Thầy, thật đáng sợ quá!
– HT Tịnh Không: Đúng vậy.
– Đinh Gia Lệ: Vậy có nghĩa là những chúng sanh đó, những chúng sanh mà mẹ con đã ăn, chúng ở trong người của mẹ, khiến mẹ bị bệnh ung thư ống dẫn mật sao?
– HT Tịnh Không: Không sai, không sai. Vì thế rất nhiều chúng sanh, khi phước báo của bạn vẫn còn chưa hưởng hết thì chúng ở đó chờ đợi. Phước báo hưởng hết rồi thì chúng xuất hiện, chúng đến trả thù. Người bình thường không biết, người học Phật biết điều này thì nhất định phải sám hối, nếu không sám hối thì không qua được ải này đâu.
– Đinh Gia Lệ: Ải này không qua được, nhất định phải tự mẹ con sám hối phải không Thầy?
– HT Tịnh Không: Không sai, nhất định phải tự mình sám hối. Người khác làm thay thì hiệu quả rất hạn chế.
– Đinh Gia Lệ: Chúng không chịu tiếp nhận sao Thầy?
– HT Tịnh Không: Đúng, không tiếp nhận, nhất định phải tự mình sám hối.
– Đinh Gia Lệ: Vậy khi đó mẹ của con….con cũng thật ngu si quá. Nếu con hiểu rõ, nói đạo lý này cho mẹ con biết, mẹ con có thể chịu sám hối, biết đâu họ sẽ…..
– HT Tịnh Không: Bạn thấy đấy, bạn có thể thấy được nhưng bác sĩ thì không thấy được.
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, Thầy nói đây có phải là mẹ con ăn những chúng sanh đó, những động vật đó?
– HT Tịnh Không: Đúng, đúng vậy, chính là chúng đấy.
– Đinh Gia Lệ: Nhảy múa, luôn ở trong đó nhảy múa.
– HT Tịnh Không: Bạn thấy được, nhưng bác sĩ thì không thấy được.
– Đinh Gia Lệ: Thật là đáng sợ Thầy ạ!
– HT Tịnh Không: Đúng, khi bạn nhìn thấy chính là những chúng sanh đó muốn cho bạn biết, cũng là muốn nhắc nhở bạn.
– Đinh Gia Lệ: Cũng là muốn nhắc nhở con sao?
– HT Tịnh Không: Cũng là nhắc nhở bạn, để bạn tận mắt thấy những hình tượng này, đây không phải là giả, hiểu rõ rằng oan oan tương báo không bao giờ dứt. Đây là sự thật của Nhân quả, bạn không thể không tin. Tất cả những người không tin, đến khi nạn kiếp đến, họ hiểu ra thì đã muộn rồi.
– Đinh Gia Lệ: Cũng đã trễ rồi ạ?
– HT Tịnh Không: Không kịp nữa rồi. Bạn có thể thấy được là vì bạn có thiện căn. Trong Kinh A Di Đà nói là “Không thể thiếu thiện căn phước đức nhân duyên mà sanh về cõi nước kia”. Thiện căn, phước đức nhân duyên bạn đã gieo trồng trong quá khứ, hiện tại, cho nên bạn có thể thấy được. Bắt đầu từ bổn phận của chúng ta, chúng ta đã hiểu rõ rồi, chúng ta làm. Người khác nói chúng ta ngu, người ngu có phước ngu. Lúc tôi học Phật, chỉ mới là thanh niên hai mươi sáu tuổi thì đã ăn chay trường, biết bao nhiêu người nói tôi ngu!
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, Thầy ăn chay được bao nhiêu năm rồi ạ?
– HT Tịnh Không: Sáu mươi mốt năm. Nhưng bây giờ vẫn còn có vài người sống, thấy tôi họ đều nói rằng tôi đã đúng, đưa thẳng ngón tay lên (biểu tưởng number one) nói: “Thầy đã đúng rồi!”.
– Đinh Gia Lệ: Họ ngưỡng mộ Thầy.
– HT Tịnh Không: Đúng thế, tôi tuy đã lớn tuổi, đã già rồi, nhưng không suy yếu.
– Đinh Gia Lệ: Khỏe mạnh, sống lâu.
– HT Tịnh Không: Họ thấy, đó là từ đâu mà có? Từ ăn chay mà có được, chỉ có lợi đối với sức khỏe của bản thân chứ không có hại. Tại sao lại không làm? Tôi ở quốc tế mười mấy năm nay, thường tham gia hội nghị quốc tế. Bạn bè trong hội gặp tôi, câu đầu tiên họ hỏi tôi là: “Thầy giữ gìn sức khỏe như thế nào vậy?”. Tôi nói với họ: “Tâm thanh tịnh, ăn chay, không có vọng tưởng, không có tạp niệm thì thân tâm của bạn sẽ khỏe mạnh”. Nói cái khác với họ thì họ sẽ không hiểu, còn những điều này thì rất thực tế.
– Đinh Gia Lệ: Lợi ích của việc ăn chay.
– HT Tịnh Không: Ăn chay rất tốt, đặc biệt là khi thức ăn thịt bây giờ không sạch sẽ, rất đáng sợ. Đừng nói là thịt không dám ăn, ngay cả trứng cũng không dám ăn. Chúng tôi thường đi máy bay, thức ăn trên máy bay tôi cũng không dám ăn, không biết nó đến từ đâu.
– Đinh Gia Lệ: Dạ đúng vậy.
– HT Tịnh Không: Cho nên chúng tôi đi máy bay, trước đây khi ở Mỹ thường phải đi máy bay, chúng tôi đều tự mang theo cơm hộp.
– Đinh Gia Lệ: Thưa Thầy, Thầy đi máy bay thường mang theo cái gì?
– HT Tịnh Không: Cơm hộp, chúng tôi tự mang theo hộp cơm nhỏ.
– Đinh Gia Lệ: Hộp cơm nhỏ, thức ăn…
– HT Tịnh Không: Cơm, thức ăn đều có cả, chúng tôi tự ăn.
– Đinh Gia Lệ: Vậy thì tốt quá.
– HT Tịnh Không: Khi đi máy bay vào mùa Đông thì nhờ họ hâm nóng giúp tôi.
– Đinh Gia Lệ: Hâm nóng lại?
– HT Tịnh Không: Khi hâm nóng thì họ đổi cho chúng tôi bằng dĩa của họ, là thức ăn của chúng tôi. Có người bên cạnh thấy được, nói với cô tiếp viên hàng không: “Tôi cũng muốn một phần giống như Thầy ấy”. Cô ấy trả lời: “Đó là của Thầy ấy tự mang theo”.
– Đinh Gia Lệ: Rất nhiều người ngưỡng mộ.
– HT Tịnh Không: Tự mình mang theo, điều này rất quan trọng.
– Đinh Gia Lệ: Dạ, đúng vậy.
– HT Tịnh Không: Khi bạn đi chơi xa, dùng thức ăn nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là nên tự mình mang theo.
– Đinh Gia Lệ: Đúng vậy, lúc đường ruột của con không tốt, thưa Thầy, có khi dùng thức ăn trên máy bay thì con bị tiêu chảy.
– HT Tịnh Không: Không sai, đúng thế!
– Đinh Gia Lệ: Thật là…!
– HT Tịnh Không: Thức ăn ở khách sạn cũng không đảm bảo.
– Đinh Gia Lệ: Dạ, đúng vậy, nó không vệ sinh.
– HT Tịnh Không: Phải.
– Đinh Gia Lệ: Dạ, cảm ơn Thầy, cảm ơn Thầy đại từ đại bi trả lời cho chúng con nhiều câu hỏi như thế, những câu hỏi có liên quan mật thiết đến nhân loại chúng ta. Xin chân thành cảm ơn Thầy!
(Trích từ bài Phỏng vấn HT Tịnh Không của phóng viên truyền hình Đinh Gia Lệ tại Hiệp Hội Giáo Dục Phật Đà HongKong năm 2012)
Mẹ con thường hay bán gà. Oan gia trái chủ chắc là theo bám mẹ con lắm phải không Thầy?
A Di Đà Phật, Kjet thân mến
Nếu như một người nào đó sát hại người thân của mình thì bạn có oán người đó không? Huống hồ đây là người sát hại trực tiếp mạng sống của mình thì nỗi oán hận đó là bao nhiêu đây? Chúng ta và loài vật khác nhau bởi hình thức bên ngoài nhưng tâm linh thì giống, chỉ do nghiệp khác nhau mà mang hình hài khác nhau. Mình do vô mình không hiểu nên mới sát sinh, ăn thịt chúng. Học Phật rồi thì hiểu được, mình sẽ cố gắng hết sức tự bản thân mình và khuyên người trước tiên hãy tin sâu Nhân Quả, gieo Nhân thiện ắt gặt Quả thiện và tạo tác nghiệp Ác tất sẽ gặt Ác báo.
Khi những chúng sinh này mất thân rồi thì chúng sẽ đeo theo báo oán. Do chúng không còn hình tướng nên khi chúng có theo mình thì mình cũng không hề biết được. Đã hiểu được rồi thì hãy nên dừng tay, nên tích công bồi đức, ăn chay, phóng sanh, niệm Phật, ấn tống kinh sách…v.v….đem tất cả công đức này hồi hướng cho khắp pháp giới chúng sanh, cho tất cả oan gia trái chủ của chúng ta nhiều đời nhiều kiếp được nương theo mà giác ngộ tu học, sớm được vãng sanh Tây Phương. Đây cũng chính là cách sám hối tốt nhất.
Vài chia sẻ cùng bạn. Chúc bạn an lạc.
A Di Đà Phật. _()_
Xin cho hỏi ở đây có bạn nào hiểu rõ pháp môn tịnh độ không? Nay mình muốn hỏi niệm Phật có thể sánh ngang hàng với A la hán không?
A Di Đà Phật,
A La Hán ko có tâm hơn thua, và người niệm Phật cũng ko có tâm hơn thua. A La Hán rất là khiêm tốn, không có vị A La Hán nào mà ko khiêm tốn, và cũng ko có người niệm Phật nào mà không khiêm tốn, người niệm Phật mà ko khiêm tốn thì chẳng phải là người niệm Phật. Vị “A La Hán” nào mà không khiêm tốn, tự cho mình hiểu đạo, hơn người thì cũng chẳng phải là A La Hán chân thật.
Người niệm Phật chúng ta ngày nay là phàm phu nên ko thể sánh với A La Hán, nhưng nếu chúng ta niệm A Di Đà Phật một đời này được vãng sanh thì chúng ta siêu vượt hơn quả vị A La Hán rất xa.
A La Hán là quả vị ngang với Viên Giáo Bồ Tát Thất Tín Vị ở phần chứng quả (chứ tâm lượng chưa mở rộng như Bồ tát Viên Giáo), người được vãng sanh Cực Lạc “hoa khai kiến Phật ngộ vô sanh” thì thuộc hàng Bồ tát Viên Giáo Bát Địa, chỉ kém Đẳng Giác Bồ Tát Văn Thù, Quán Âm, Thế Chí vài ba bậc mà thôi, so với địa vị Thất tín Viên Giáo thì hơn quá xa rồi…
Nói như vậy để cho chúng ta thấy rõ con đường tu Tịnh Độ của chúng ta là cả 1 tương lai tươi sáng, là từ sáng vào sáng, đây là pháp môn cực kỳ hợp thời, hợp người, khó tin nhưng dễ hành, chịu tin, chịu hành theo thì 1 đời này nắm chắc siêu vượt luân hồi, siêu vượt thập pháp giới, mà nhanh chóng viên thành Phật đạo vậy.
Bạn Trung có thể tự chọn cho mình con đường tu tập riêng, nhưng cũng chớ nên xem thường pháp môn khác nhé, tâm ngạo mạn nhất định chẳng tốt, nếu còn giữ thì sẽ sớm gặp tai họa, phải nên sám hối và buông xả cái tập khí xấu đó đi thì chúng ta may ra đời này mới được cứu.
A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật@Trung:
Câu hỏi bạn đưa ra cũng chỉ để bàn tán thị phi không có lợi ích chi cả chi bằng tốt nhất đừng nên tìm hiểu thêm để làm gì không đem lại lợi lạc gì cả. Không cẩn thận là phạm tội phỉ báng chư Phật và các vị Thánh nhân rất nặng bị đoạ mệt lắm đó bạn à.
Khi nào bạn niệm Phật vãng sanh về Cực Lạc gặp Đức Phật A Di Đà và cùng Thánh chúng thì bảo đảm bạn không cần phải tìm hiểu cái thắc mắc đó nữa vì đó chỉ là vọng đi sầu vào vọng thôi.
(Bồ Tát Long Thọ)
Ít nói một câu chuyện
Nhiều niệm một câu Phật
Đánh chết được vọng niệm
Pháp thân người hiển lộ.
A Di Đà Phật.
Con niệm Phật mà ăn mặn không biết oan gia trái chủ có bám theo khônng? Con niệm Phật và con thường hay tự mình phóng sanh rất nhiều. Cho con hỏi con có thể vãng sanh không?
Bạn Minh Thành thân mến!
Vãng sanh hay không là do niệm Phật có chuyên nhất, có chí thành chí kính hay không!còn việc ăn măn hay chay không quyết định được nhưng chay mặn thì tạo nên duyên lành cho bạn. Nhân Duyên Quả báo tơ hào không sai. Cho nên niệm Phật là nhân thành Phật nhưng để nhân thành quả thì phải có duyên trong đó việc ăn chay là trợ duyên lành cho mình.Bạn chưa ăn chay được thì việc niệm Phật phải chuyên nhất hơn, và phải có lòng hổ thẹn lớn lao như Cư sỹ Vương NHật Hưu trong LOng thơ Tịnh độ dạy người chưa dứt được ăn mặn nếu chí thành niệm Phật vẫn có thể sinh về phẩm Hạ nhưng phải chí thành sám hối cho chúng sanh mình đã ăn. Tuy nhiên tuyệt đối không được sát sanh phải kể cả ruồi, muỗi, kiến, gián. Vì nếu có tâm sát dù niệm Phật cũng chỉ sanh vào bát bộ quỷ thần, có nghĩa sanh vào quỷ đạo nhưng có chút thần thông bạn ạ! Ấn Quang cũng nói rõ người tâm không thiên như vậy tuy miệng niệm nhưng Tâm không hợp với Phật, hợp với đạo nên Phật có muốn rủ lòng từ tiếp dẫn cũng không thể tiếp dẫn được do nghiêp chướng cuả người đó ngăn che.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
A di đà phật
Tính con dễ nổi nóng, một lần con gây lộn vơi chồng dù tâm con ko hề nghĩ sẽ nhảy lầu tự tử nhưng con ko biết bằng cách nào con vẫn nhảy. Con bị gâỹ xương bsỹ bảo năm̀ nghỉ ngơi sẽ khỏi nhưng con thây lâu quá. Con ko biết sao con lại hành động như vậy?
Do tâm sân hận quá mạnh nên nó khiến cho Chị ko còn sáng suốt mà nhảy lầu, may mà chưa chết hoặc nằm liệt giường chiếu,phước chị còn lớn nên chỉ có gãy chân thôi…Khi gãy chân thì lại mong mau mau lành, đây là cho thấy cái tâm nóng vội của Chị rất lớn, Chị cũng chưa chịu sống…chậm lại một chút để nhìn lại lỗi của chính mình trong chuyện này cũng như cách chị đang đối xử với mọi người trong gia đình, làm sao để gia đình mình được hạnh phúc hơn đây? Làm sao để lòng mình an vui hơn đây?
https://www.youtube.com/watch?v=JI073oHrX_w&list=PLFp-TCPxl7gs9LBdfqOEK-vprdJZKQWIO
Gửi Chị bửu bối các bài giảng của Thầy Thái Lệ Húc về Hạnh Phúc Của Đời Người. Hi vọng Chị sớm tìm được hạnh phúc chân thật cho chính mình và cho gia đình của mình.
A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật,tôi đã 55 tuổi, cả gia định tôi đều có tâm tin vào sự báo ứng, nên không ai phạm vào điều sát sinh thỉnh thoảng có làm việc từ thiện, tôi đã hiểu và tin vào Phật pháp vô biên, nhưng vì còn phải làm việc cho xã hội nên chưa có thời gian tụng kinh niệm Phật thường xuyên, tôi đã trì tụng Chú đại bi, kinh dược sư mỗi tuần 2 lần vào ngày nghỉ, mỗi tháng chỉ ăn chay 2 ngày, như vậy gia đình tôi có oan gia trái chủ không
A Di Đà Phật,
Oan gia kết oán ko chỉ trong một đời, mà phải nói đến nhiều đời. Đời này dẫu mình làm thiện cả đời nhưng chắc gì đời trước mình ko làm ác? Cho nên oan gia trái chủ là phải tính từ vô lượng kiếp chứ chẳng thể nhìn trong 1 đời.
Mà ngay trong 1 đời thì cái thấy biết về thiện ác của phàm phu chúng ta thường rất cạn, nếu trong một tháng mà mình vẫn còn có ngày mình ăn thịt chúng sanh thì mình là ác hay thiện?
Khi làm việc cho xã hội, phải luồn lách trốn thuế, lãng phí của công thì mình đang làm ác hay thiện?
Hay chuyện nhỏ như con thỏ là mình vẫn còn vượt đèn đỏ, xả rác, khạc đờm ngoài đường thì mình đang làm ác hay thiện?
Cho đến 1 niệm bất bình với Cha Mẹ,hoặc 1 niệm tham luyến sắc dục sâu kín bên trong của mình khởi lên thì mình cũng là ác rồi, chứ chẳng phải thiện.
Nói sơ qua thế về thiện và ác để cho Chị Hằng đối chiếu lại xem mỗi ngày mình làm ác nhiều hay thiện nhiều? Hễ mình xác định mình làm ác nhiều, vẫn còn khiến chúng sanh phiền não, vẫn còn tự tư tự lợi, chỉ nghĩ đến chính mình, hay thậm chí chỉ biết nghĩ đến cái gia đình của mình thôi mà thường làm việc tổn người lợi mình thì mình vẫn là ác, là vẫn còn có oan gia đối đầu.
Làm thiện ko xét trên bề ngoài mà phải xét từ trong chỗ dụng tâm của mình là như thế nào. Để hiểu việc này tường tận hơn, Chị có thể đọc cuốn sách sau, nhất định sẽ giúp ích được cho Chị nhiều lắm:
http://phapamgiaithoat.com/ebook/Lam-Chu-Van-Menh-TT-Thich-Minh-Quang-Dich.pdf
Nam Mô A Di Đà Phật.
Khi đọc tới chỗ này thì mình thấy oan gia trái chủ thật đáng sợ,phải nói đây là một vấn đề nóng không hề đơn giản chút nào,bởi vì tính từ vô lượng kiếp tới nay con số oan gia trái chủ mà mình đã gây thù chuốc oán trong quá khứ vô lượng kiếp thì chắc nhiều đếm không hết.Họ tồn tại xung quanh mình mà chỉ chờ trực xem phước báo mình hết là họ sẽ nhảy vô làm thịt mình,chút xả oán thù vào mình ngay,quả thật đáng sợ.Chắc có lẽ mỗi lần niệm Phật,tụng kinh Vô Lượng Thọ xong,hay làm phóng sanh,công đức từ thiện gì đều phải mang hết hồi hướng cho họ siêu thoát,hưởng an vui ở cõi Trời,người,chứ không chịu hồi hướng cho họ để họ cứ bám víu xung quanh mình để trả thù thì thiệt là khổ cho họ và cũng khổ tâm cho mình luôn.Làm bao nhiêu công đức gì phải cúng dường miễn phí cho họ hết thì cả 2 bên đều hưởng lợi ích,mình thì an ổn không còn bị oan gia trả thù,làm hại,còn họ thì được giải thoát đau khổ siêu sanh lên cõi Trời,người,hay a Tu La gì đó để hưởng phước báu,tùy vào khả năng tạo lập công đức cái tâm chân thành chí kính của mình mà hãy phát nguyện sám hối tội lỗi và niệm Phật hồi hướng cho họ thì cả 2 bên đều đạt lợi ích không thể nào diễn tả được.
A Di đà Phật
A Di Đà Phật
Cho con hỏi, trước đây khi gia đình còn nghèo, mẹ con đã kiếm sống bằng nghề giết bán gà vịt, giết rất nhiều và cũng có gian lận trong mua bán. Sau này gia đình khá giả mẹ con đã không làm nghề đó nữa. Nhưng anh trai con lúc trước thì có hiếu lắm nhưng 5 năm gần đây anh bắt đầu bất hiếu, ngỗ nghịch, không làm được việc gì hết, anh chỉ biết nghĩ đến kiếm nhiều tiền, làm sao làm ít mà có nhiều nên làm việc gì cũng chỉ 1-2 tuần là nghỉ. Mẹ con phải làm việc để kiếm tiền lo cho anh, anh đòi mẹ phải trả lại số tiền trước đây anh đã cho mẹ, trả bao nhiêu anh cũng nói không đủ, giờ anh giống như bị thần kinh vậy. Anh cứ thẩn thờ suy nghĩ làm sao có thật nhiều tiền, bình thường thì anh không nói tới ai, nhưng nếu anh cần tiền mà mẹ không cho là anh nổi nóng. Xin các Thầy cho con biết đó có phải là do nghiệp sát sinh hay không? làm sao để mẹ con hóa giải được nghiệp này? con có thể làm gì cho mẹ con hay không? Mẹ con có biết đến Phật pháp, có ăn chay mỗi tháng 3 ngày (1,15,30)nhưng chưa là phật tử, chưa niệm kinh mỗi ngày.
Con xin cảm ơn.
Cho con hỏi người ăn mặn nhưng không ăn thịt do chính họ giết mà dùng tam tịnh nhục để ăn, những người như thế niệm Phật có được vãng sanh không ? Nam Mô A Di Đà Phật
Kinh Lăng Nghiêm nói Có vô lượng nhân duyên, chẳng nên ăn thịt. Thịt các loài chúng sinh,vốn không phải vật của ta ăn. Vì sao ? Bởi loài động vật nó có thức tánh như ta, biết đau, biết ngứa, biết khổ, biết vui không khác, bởi vì chúng ta, bấy lâu tai nghe mắt thấy quen thường,tưởng là sự phải ngờ đâu sự tội lỗi hằng sa (vô số) mà nào ai có xét.Vậy chúng ta bằng ai có thể đoạn bỏ, thời người ấy mới đáng gọi là người bậc thượng, hay là bậc Bồ Tát cứu độ chúng sinh. Còn người nào đoạn trừ chưa nổi, thì tạm quyền cho ăn ba thứ tịnh nhục, dần dần giảm bớt.Ba tịnh nhục là Không thấy sát, không nghe sát, không nghi người sát cho ta ăn, ấy là ba món tịnh nhục.Lại nữa, hoặc như bữa ăn đôi món thời ta giảm bớt đi một món. Ví như đáng hai bữa thịt ta nên dùng một bữa chay.Người đời bổng lộc có chừng, cứ như đây, thời được thêm tuổi thọ (sống lâu).
Kế nói Khá vì chúng sinh (bị sát) đó niệm tụng cầu siêu, ngõ hầu giải oan tiêu tội.
Cứ theo lời vua Diêm La, bảo người Trịnh Lân([1]) thời biết rằng hễ chí thành vì chúng sinh kia, niệm danh hiệu Phật, thì chắc đặng vãng sinh vậy.
A DI ĐÀ PHẬT.Trên đây, TP trích ra ở phần “THỰC NHỤC THUYẾT THUYẾT NÓI VỀ ĂN THỊT” trong cuốn “LONG THƠ TỊNH ĐỘ” của Ngài Vương Nhật Hưu, mong mọi người tinh tấn tu hành, cầu sanh Tây Phương.