Cô Trần Thị Cẩm Vân sinh năm 1972, tại ấp Thới Hòa, xã Thới Thuận, huyện Thốt Nốt, tỉnh Cần Thơ. Cha tên Trần Thanh Tòng, mẹ là Phạm Thị Ngọc My. Cô chỉ có một người anh.
Cô có bản tính nhu hòa, hiền lành và chân thật.
Năm lên 9 tuổi, khi đang học được lớp ba thì cha cô qua đời, cô phải nghỉ học phụ tiếp với mẹ bán buôn ở ngã ba lộ tẻ Rạch Giá để tạo manh áo chén cơm.
Năm 1988, hôm nọ vào mùa mưa, cơn dông tố đã làm sập sáu căn nhà, trong số đó, có nhà của cô. Tự dưng, cô cảm nhận sâu sắc về nỗi khổ của kiếp người. Mọi thứ đều phù du giả tạm, không chi bền chắc cả:
“Mây nổi
Bèo trôi
mãi:
Hợp – Tan!
Hoa nở ban mai
tối rụi tàn.
Tất bật cả đời:
trăm thứ tạo,
Ra đi cũng chỉ:
Một Áo Quan!!!”
Cô liền phát tâm trường chay theo mẹ, lúc ấy, cô 16 tuổi.
Từ đó, cô siêng năng sớm chiều lễ bái, trì niệm, đọc học kinh sách. Dù bận rộn bon chen vất vả với đời, bảo tồn sự sống. Cô vẫn thường cùng mẹ đến chùa Tân Hương, chùa Khánh Vân để làm công quả hoặc dự các khóa niệm Phật; cô cũng hay lui tới nhà các bạn đạo để học thêm về giáo điển với các bậc thiện trí thức, ứng dụng thiết thực vào đời sống sinh hoạt hằng ngày. Chân thật làm lành lánh dữ, chân thật tu thân, chân thật sửa tánh, chân thật hiếu thuận và hòa kính với hết thảy mọi người. Tất cả, cô đều hồi hướng về Tây Phương Cực Lạc, một lòng trì niệm danh hiệu A Di Đà.
Thời gian dần dà trôi qua, kinh tế gia đình ngày một bẩn chật. Năm 2003, cô xin mẹ đi làm công nhân cho Xí Nghiệp May Da Giày An Giang. Hơn một năm, cô bệnh nên nghỉ việc để lo chữa trị. Kế đó, cô lại xin mẹ làm ở Công Ty Chế Biến Đông Lạnh ở gần nhà. Nhưng chỉ được chín tháng thì bệnh tái phát, nơi vùng bụng đau ê ẩm liên tục, có lúc dữ dội.
Đến An Giang, bác sĩ chẩn đoán là “khối u buồng trứng”, đề nghị ra Sài Gòn.
Ngày 8 tháng 7 năm 2008 vào Bệnh viện Trung Tâm Ung Bướu TP.HCM, bác sĩ quyết định phẫu thuật. Trong thời gian chờ đợi, cô phát nguyện:
– “Nam Mô A Di Đà Phật!
Nếu duyên con còn ở Ta Bà, thì xin Đức Phật từ bi cho con hết bệnh, con sẽ làm công quả, tinh tấn tu hành cho đến ngày viên mãn. Còn như duyên con hết, thì xin Ngài từ bi rước con về Cực Lạc!”
Sau khi phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu thân nhân khuyên cô dùng mặn để đủ dinh dưỡng và đề kháng. Mẹ hỏi ý cô thế nào, cô đáp:
– “Chuyện ai làm nấy biết! Bác sĩ là bác sĩ; Mình là mình! Trên đường tu, quan trọng là giây phút này! Con người khi mà từ dưới chân núi trèo lên tới đỉnh thì mát mẻ thơ thới lắm! Còn nếu đi xuống rồi lên trở lại thì rất là khó khăn!”
Thấy con giữ vững lập trường, mẹ cô tràn đầy niềm vui sướng. Bởi vì:
“Việc chi dầu mấy khó khăn,
Lòng người nhất quyết rốt rồi cũng nên.
Người tu cần có chí bền,
Gặp bao thử thách cũng nên kiên trì.”
Xuất viện vài tuần lễ, bệnh tình không thuyên giảm, bèn trở lên tái khám. Lần này, bác sĩ đề nghị vô hóa chất. Cô liền nói với mẹ:
– “Mẹ ơi! Vô hóa chất là chết. Thôi, để con uống thuốc Nam “Lo thuốc thang khẩn vái Phật Trời” để con chết nhẹ nhàng hơn!”
Về nhà, cô khẩn thiết niệm Phật nhiều hơn, cơn đau cũng gia tăng, hoành hành nặng nề hơn. Chư đồng đạo và thân quyến thấy thế nóng lòng, đòi đưa đi bệnh viện để chích thuốc giảm đau, cô không chịu, nhưng vì mọi người nài nỉ nên cô đành chấp thuận. Đến Bệnh Viện Bình Dân An Giang, sau khi khám xong, bác sĩ cho biết, vết thương đã bị ung thư và nói:
– “Bệnh này, thôi hãy an phận đi! Chích thuốc thì chích, nhưng cho toa về nhà chích chứ không cho nằm viện!”
Khi ra xe Tăc-xi, vừa bước lên ngồi, cô nói với mẹ:
– “Mẹ à! Từ đây trở đi, con sẽ nhất tâm niệm Phật. Con không muốn tiếp xúc nữa đâu, mẹ nên cách ly con. Bởi, tình mẫu tử không thể nào không xúc động. Đồng thời, mẹ cũng đừng cho anh Hai con và mấy anh đến thăm con, trong giờ phút nầy!”
Dặn dò xong, cô nhiếp tâm niệm Phật. Đêm đó (ngày 9 tháng 10 năm 2008), bệnh phát kịch liệt. Cô dõng mãnh nắm chặt hai tay lại niệm Phật tha thiết hơn. Đến 4 giờ sáng, cơn đau từ từ dịu xuống dần, cô khỏe khoắn trở lại bình thường, sau đó, cô nói với mẹ:
– “Mẹ ơi! Bây giờ, mẹ tắm rửa cho con, gội đầu luôn!”
Mẹ cô đáp:
– “Con ơi! Bây giờ còn sớm quá!”
Dì ba chen vào:
– “Còn sớm lạnh lắm, Vân ơi!”
Cô nói:
– “Không sao đâu! Mẹ nấu nước nóng là được!”
Tắm gội xong, cô nhờ mẹ dìu lại võng, vừa đi cô vừa nói, nhưng âm thanh bị lạc giọng, không nghe rõ, mẹ cô nói:
– “Nãy giờ con nói, mẹ không tiếp thu được!”
Cô chỉ mỉm cười rồi nằm xuống. Nằm trên võng, phơi tóc một hồi, cô lại nhờ mẹ dìu lên giường. Nằm khoảng 15 phút, cô bỗng dưng, tự bật dậy quay mặt về hướng Tây niệm Phật, phong thái điệu bộ vóc dáng y như người không có đau bệnh gì cả, gương mặt tươi hồng khác thường. Ngồi niệm Phật hơn 20 phút, cô nằm xuống trở lại. Mẹ cô trong lòng cảm thấy hết sức lạ lùng, đến gần cất tiếng hỏi:
– “Vân ơi! Bữa nay con khỏe rồi hả?”
Cô đáp:
– “Bữa nay, con khỏe hơn mọi bữa!”
Mẹ cô nói tiếp:
– “Nếu khỏe! Vậy thôi, bây giờ con nằm ráng niệm Phật, để mẹ dọn dẹp, phơi đồ cho kịp khô.”
Bà sắp sửa xoay người bước đi, cô nắm tay bà lại nói:
– “Mẹ ơi! Con cho mẹ biết: hôm nay qua 10 giờ, con về Phật, nghen mẹ!”
Nghe qua, bà vô cùng mừng rỡ, chen lẫn nỗi ngại nghi. Ngần ngừ một tí, rồi bà đáp:
– “Con nói, con về Phật thì mẹ mừng lắm! Nhưng con phải nhứt tâm niệm Phật mới được:
“ Cứ nhứt tâm tín nguyện phụng hành,
Được cứu cánh về nơi An Dưỡng.
Chỉ một kiếp Tây Phương hồi hướng,
Thoát mê đồ dứt cuộc luân hồi”
Con nhớ nhứt tâm niệm Phật, nghe con!”
Kế đó, liên hữu Dễ bước vào, khi đã hỏi thăm, an ủi, dã lã xong xuôi, rồi nói:
– “Bữa nay, em chích thuốc cho chị rồi, em phải tranh thủ về bà Sáu để đưa đám tang!”
Cô đưa tay lên vừa khoát qua khoát lại, vừa nói:
– “Hôm nay, chị không chích thuốc, mà cũng không uống thuốc nữa!”
Dễ chưng hửng, hỏi lại:
– “Bữa nay, chị không chích thuốc nữa hả?”
Cô đáp:
– “Không chích nữa! Bữa nay qua 10 giờ, chị về Phật rồi!”
Dễ liền yêu cầu:
– “Chị Vân ơi! Vậy, chị chờ em nghen! Em đi bà Sáu rồi về, em đưa chị về Phật!”
Cô chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Mẹ cô bước ra ngoài, nói nhỏ với cháu:
– “Dễ ơi! Chuyện này, hai cô cháu mình biết thôi nghen! Đừng cho ai hay hết, lỡ như không đạt, sẽ mất tín tâm của chư đồng đạo!”
Dễ vâng dạ rồi thì tức tốc ra đi. Nhưng rồi không biết tại sao, cả hai không ai tự chủ được lòng, đều bấm điện gọi đi tùm lum. Thế là, không mấy chốc, chư liên hữu kéo tới tấp nập. Liên hữu Mười Ne lại gần giường, hỏi cô:
– “Vân à! Con nói về Phật, mà con về bằng cách nào vậy con?”
Cô đưa bàn tay lên cao, chìa năm ngón ra, đáp:
– “Con thấy Đức Phật ở giữa hư không, hiện hào quang ngũ sắc, chú Mười! Hơn 10 giờ, con về Phật nghen chú Mười!”
Nghe xong, ông cười và nói:
– “Thôi, vậy rất tốt! Mà con nhớ cố gắng niệm Phật, dù thấy Phật hay không thấy Phật, mình cũng phải giữ vững đức tin!”
Đến đúng 10 giờ 20 phút hôm đó (ngày 11 tháng 10 năm 2008), cô an nhiên niệm Phật mà qua đời. Trước lúc ra đi, cô đưa mắt nhìn hết thảy từng người đang đứng hộ niệm, kế đó cô hướng mắt nhìn thẳng lên hư không, chăm chú nhìn giây lâu, rồi từ từ khép đôi mắt lại. Cô hưởng dương 36 tuổi.
Cuộc trợ niệm vẫn duy trì tiếp tục, tám tiếng đồng hồ, khám nghiệm tử thi thì thấy đỉnh đầu rất nóng trong khi toàn thân đều lạnh, gương mặt rất vui tươi, xinh đẹp, các khớp xương đều mềm mại. Sau khi hỏa thiêu thu được nhiều xá lợi.
Gần ba tháng sau, hôm nọ khi thắp hương, mẹ cô âm thầm khấn nguyện:
– “Vân ơi! Lúc trước con có hứa với chú Mười và với mẹ, chừng nào con được vãng sanh, con phải linh ứng báo một điềm gì đó. Mà sao cho đến hôm nay, mẹ không thấy gì hết vậy?”
Độ chừng nửa giờ sau, đột nhiên trong phòng xuất hiện một mùi thơm ngào ngạt, lan ra khỏi cửa trước lẫn cửa sau. Ngửi mãi mà cũng không rõ là mùi hương gì!
Thuật theo lời của mẹ cô – Phạm Thị Ngọc My
Trích Chuyện Vãng Sanh Ở Việt Nam
Nhóm Liên Hữu Miền Nam Đất Việt thực hiện
A Di Đà Phật
Mình xin được chia sẻ với những ai mới học tịnh tông,các bạn có thể tham khảo
1.Giai đoạn 1.
-Mình nghĩ là bắt đầu từ 48 đại nguyện của A Di Đà Phật
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPoRV9qZDJLMlhESkk/view?usp=sharing
-Còn đây là bản tụng hàng ngay
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPocGFPaW1uaFFrdWc/view?usp=sharing
Chúng ta nên kết hợp cả hai là việc học nghiên cứu và đọc tụng hàng ngày
-Ta chuyên tâm đọc tụng,miệng đọc rõ ràng,tai nghe rõ ràng là đang tu Căn Bản Trí. Căn Bản Trí là tâm thanh tịnh,là vô tri.Vô tri ko phải là ko biết gì.Nếu ko biết gì gọi là vô minh.Hoặc nếu cái biết có được phải qua sự suy nghĩ,phân biệt thì cũng gọi là vô minh. “Vô tri” là không phân biệt, không chấp trước, không vọng tưởng, chứ không phải là chẳng biết gì.Cái biết rõ ràng trực tâm ko thông qua sự suy nghĩ gọi là vô tri. Vô tri mà vẫn hay biết chính là Chân Tri,là Căn Bản Trí
-Hàng ngày chúng ta nghe pháp,đọc Sớ sao,văn sao,…khai thi của các tổ là đang tu Phương tiện trí. Phương tiện trí là cái trí để cầu Căn Bản Trí,nó cũng hướng về Căn Bản Trí
-Mới đầu phải kết hợp cả hai là trực tiếp tu Căn BảnTrí từ đọc tụng kinh và Phương tiện trí.
2.Giai đoạn 2
-Cần phải biết rõ các hiện trạng,phẩm vị vãng sanh để khỏi nhầm lần thắc mắc
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPoR1JJZi1ZeDQzWFU/view?usp=sharing
-Đây là bản để tụng
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPoMDduek9vX2Zqb0U/view?usp=sharing
3.Giai đoạn 3 lấy 1 bộ kinh mà chuyên tâm hành trì
-Ở đây mình chọn kinh A Di Đà.Kinh A Di Đà và kinh Vô Lượng Thọ có cùng ý nghĩa,tuy nhiên kinh A Di Đà văn tự ngắn gọn hơn nhiều.Cho nên trong cách hành trì nên chọn lấy cái đơn giản.Nếu chúng ta học chuyên sâu từng chữ một thì kinh Vô Lượng Thọ dài khiến chúng ta khó tập trung,ko có thời gian.Kinh A Di Đà ngắn,chúng ta dụng công chuyên sâu được.Chúng ta có Liên Trì Đại Sư viết A Di Đà Sớ Sao trên cả tuyệt vời,giải nghĩa từng chữ một trong kinh,HT.TK giảng cũng rất hay khiến cho chúng ta liễu nghĩa được bộ kinh này được phần nào,từ đó mà phát sanh tín tâm thọ trì bộ kinh này.
-Nhưng vì HT.TK giảng Sớ Sao rất dài,e rằng ko phải ai cũng có thời gian mà đọc hết được,nên ở đây mình có bản tóm tắt,chỉ giữ lấy phần đơn giản,những phần chuyên sâu cảnh giới lại cao thì mình ko cho vào đây.Rất thích hợp cho người mới học hoặc ngại đọc chữ nhiều.
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPoZ2JYczdMU2pZU0U/view?usp=sharing
-Còn đây là phần tụng,mình kết hợp cả sớ sao,yếu giải,kinh A Di Đà.Thời gian đầu tụng cả 3 phần.Sau này có thể chỉ cần tụng kinh A Di Đà
https://drive.google.com/file/d/0ByfaPxXhnuPoT2Vfajh2SGdqd1k/view?usp=sharing
4.Học Phật Pháp thì phải biết quy hoạch về một chỗ,tránh học tràn lan nhiều,lại rối bời,mất nhiều thời gian mà chẳng đi về đâu.Học phần nào thì chuyên tâm tập chung phần đó,xong phần này thì mới chuyển sang phần khác.
-Chẳng hạn như 3 tháng đầu tiên,chỉ học và đọc tụng 48 đại nguyện.Sau 3 tháng chuyển sang phần 2 thì buông bỏ phần 1,chỉ chuyên tâm vào học và đọc tụng phần 2.
-Đến giai đoạn 3 thì buông bỏ cả hai phần trước chỉ chuyên tâm học và đọc tụng kinh A Di Đà.
-Tiến sâu hơn nưa thì buông bỏ đi phần học chỉ chuyên tâm phần đọc tụng.
-Tiến sâu tiếp chỉ đọc tụng kinh A Di Đà,bỏ luôn cả phần tụng sớ sao, yếu giải.
-Tức là thời điểm này chỉ còn 1 bộ kinh A Di Đà và 1 câu A Di Đà.Cứ như vậy đến suốt đời chắc chắn sẽ vãng sanh,lại còn vãng sanh phẩm vi cao nữa.
-Học pháp môn này không ngã mạn mà cũng ko được tự ti.Ngã mạn là kẻ cuồng huệ,tự ti thì lại không biết đón nhận.Lúc nào cũng nghĩ mình ko xứng đáng được nhận quà là kẻ tự ti,sẽ đánh mất đi cơ hội vốn có.Hãy biết đón nhận.
-Mà cũng đừng suy nghĩ lo lắng vẩn vơ.Hôm nay trời chưa sập thì cứ niệm Phật,ngày mai trời có sập thì ít nhất ngày hôm trước cũng đã có chút vốn niệm Phật trong mạng.Lúc trời chưa sập thì cứ lo trời sập,đến lúc trời sập rồi thì vẫn là ra đi mà ko có vốn gì cả.Hãy đừng ưu,bi sầu não.
-Hãy đi từng bước một,chịu khó vài năm đầu dụng công học Phật Pháp thì những năm sau sẽ đơn giản đi nhiều.Trong thời đại thông tin tràn ngập hiện nay,mọi người gặp gỡ nhau cũng nhiều,nếu chính mình ko có hiểu biết pháp môn tịnh độ,sẽ bị người môn phái khác lôi kéo,ko giữ được tín tâm,thật là uổng phí.
-Cho nên khi chưa có được Căn Bản Trí vẫn phải sử dụng Phương Tiện Trí.
A Di Đà Phật
A Di Đà Phật! Xin cám ơn Hãy niệm A Di Đà Phật ạ!
A Di Đà Phật! Cám ơn bạn. Chúc bạn tu hành ngày một tinh tấn
Nửa tháng qua bụng râm ran .nay xin góp ý cùng mọi người bài thuốc dân gian
Ăn uống quá nhiều ruợu thịt,bụng trướng ách đau nhức lấy gói gạo lùi tro tán nhỏ rồi uống trị thực tích rất an toàn.
Ăn thịt trâu bò không tiêu,bụng trướng anh ách.sắc ạng rơm khô với nước thật đặc mà uống.
Mình dùng cách 1 giờ bụng nhẹ nhõm vô cùng.tiếc là vì nó quá giản đơn nên khó ai tin
A DI ĐÀ PHẬT! Cảm ơn bạn ạ!
Hoặc chỉ đơn giản là ăn chay cho bụng nhẹ hơn, tránh phải mắc nợ sinh mạng chúng sanh, lại có thể bố thí vô uý, thọ mạng được dài lâu. Uống rượu, ăn thịt thì ích gì?
Nam mô A Di Đà Phật
Xin thưa bạn hiền, bạn chỉ tiêu đc lúc đó chứ chẳng tiêu đc nghiệp, mà ko tiêu đc nghiệp thì dồn từ từ thành bệnh nan y lúc đó là bó tay.
Còn nữa, Thánh còn dạy ta thịt Trâu Chó chớ nên ăn, vì sao, vì 2 loài đó có công có ơn rất lớn với con người. K nên ăn vì sẽ mang tới Gông tù tai hoạ nạn kiếp. Đây là lời của đấng Thiên Tôn Quan Thánh Đế Quân dạy, chẳng nên khinh thường khi dễ mà mang hoạ vào thân.
Bạn xem qua Phật Pháp Nhiệm Màu kỳ 31 sẽ rõ, anh Nhật Trung may mắn đc nhìn thấy quả báo của 1 gia đình mà giết heo ăn thịt lại chính là ông, là cha của họ.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật,
Thật cảm phục tấm gương tu tập của chị Cẩm Vân. Chị thật kiên định tín tâm, đúng là tấm gương sáng cho hàng hậu học. Có câu nói rằng, hạnh phúc chỉ đến với những người can đảm. Điều này rất đúng với chị, chị thật dũng cảm, kiên cường với chí nguyện của mình nên cuối cùng được thành tựu viên mãn đại nghiệp giải thoát.
Cõi này đúng là tu hành hoàn toàn không dễ dàng chút nào, toàn là chướng duyên nghịch cảnh bủa vây không rời, nhất là hàng cư sĩ tại gia nữa. Để có được những giây phút bình yên mà niệm Phật tưởng là dễ nhưng không hề dễ, đối với hàng phàm phu phước mỏng chướng dày đây, hoàn toàn không đơn giản. Chắc Quý vị với nhiều năm kinh nghiệm tu tập trải qua cũng đồng ý với điều này. Bởi vậy những giây phút yên bình để tu tập quý lắm, không gì quý bằng. Chúng ta phải cố gắng lắm mới có được những giây phút này, phải thật trân trọng nó.
Vài dòng chia sẻ đến Quý vị, kính chúc Quý vị ngày càng thăng tiến trên con đường tu học để viên mãn thành tựu giải thoát trong đời này.
Cảm ơn Duongvecoitinh đã đăng một tấm gương sáng về sự ‘kiên cường bất khuất’ trong tu học. Thật vậy, chỉ có dũng mãnh kiên cường thì chúng ta mới bước tiến được trên con đường cầu giải thoát của mình, giữa cõi đời đầy giẫy ngũ ác trượt này.
A Di Đà Phật
Mọi người giữ giới được thật là may mắn.dù có biện minh thế nào thì chuyện cũng đã rồi.THÂN ,KHẨU,Ý của mình bây giờ ố trược quá rồi.Lại phải cất công dọn dẹp …cỏ dại mọc nhiều trên mảnh ruộng TÂM này quá.
A Di Đà Phật! tinh tấn không ngừng đạo hữu nhé!
Nam Mô Phật
Bạn Nguyên thân mến,
Người tu khác người không tu ở chỗ: luôn quán chiếu tâm để ngũ dục, lục trần không thể lôi kéo. Tâm bạn hiện giờ giống như công tắc điện bị chạm mát nên lúc sáng, lúc tối. Sáng thì bạn nhớ để tu, tối bạn lại buông xuôi. Phạm lỗi thì nguyện sửa, sửa rồi quyết chẳng phạm, như thế mới thực gọi sửa. Còn phạm-sửa-sửa-phạm nó là hành trình luẩn quẩn sáng-tối-tối-sáng… Tu như thế mà mong về Tịnh Độ là điều trái với nhân-quả.
A Di Đà Phật.
Niệm Phật thì dễ, khó chỗ quyết tâm
Tín Nguyện lơ là, ái dục chi phối
Thỏa mãn nhất thời, chìm trong biển khổ
Tự không muốn về, trách ai nào đây?
Nam Mô A Di Đà Phật.
Lành thay,quí hóa thay! A DI ĐÀ PHẬT()
Nam mô A Di Đà Phật