Nơi thành phố thuộc miền bắc Thái Lan có quán hủ tiếu nọ, nổi danh nấu nước lèo rất ngon. Danh thơm vang khắp xa gần, ai cũng tìm đến ăn. Nhân sĩ đương thời đều tấm tắc ca ngợi. Nên dù quán chỉ làm việc có buổi sang thôi, mà sáng nào cũng bán đến mấy trăm tô. Trước 12 giờ trưa là hết sạch. Mỗi tô giá khoảng 15-20 đồng tiền Thái. Mỗi ngày thu vào được khoảng 6 ngàn, lời được ba ngàn.
Cửa hàng trước đây là một tiệm nhỏ mở ven đường, do lợi nhuận ngày càng nhiều, nên chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi là họ tậu được đất và xây tiệm mới khang trang. Sau tiệm là một hoa viên lớn, buổi chiều nghỉ bán mà vào đây nghỉ ngơi thì đúng là tiên cảnh chốn trần gian.
Chủ quán họ Liên, hai vợ chồng tuổi hơn 60, có đủ con trai, con gái. Các con họ đều đã kết hôn. Cả nhà họ năm người cùng hợp lực kinh doanh, không thuê người làm. Dù nước lèo của họ mùi vị ngon vượt trội các quán khác, khách sành ăn vừa thưởng thức là thích mê, cho nên từ các bậc quan chức, thương gia, dưới đến các bạn hàng, phụ xe ba bánh… đều trường kì đến quán này ăn.
Các tiệm đồng nghiệp không rành chế biến, cố hỏi bí quyết nhà nghề của họ, nhưng vô phương. Tục ngữ nói “Đồng nghề như kẻ địch”, câu này không sai. Các quán hàng địch thủ moi bí quyết nấu nước lèo không được bèn tung tin ác ý rằng: “Nước lèo tiệm đó có bỏ ma túy, khiến người ăn là ghiền, ngày nào cũng phải ăn, không ăn là không được”.
Còn có người quá quắt hơn, âm thầm lén đi thưa lên Cục vệ sinh, một mực khẳng định nước lèo này có ma túy.
Ma túy là chất độc cấm, Cục vệ sinh lập tức phái người tới quán kiểm tra, thử nghiệm. Cuối cùng ra kết luận là: “Không hề có ma túy hay hóa chất có hại nào. Nước lèo được nấu hoàn toàn phù hợp như chủ quán từng báo cáo, là dùng nước rau củ phối hợp với cốt gà, xương heo, hầm lửa nhỏ suốt một ngày một đêm mà có được tiêu chuẩn đạt yêu cầu”.
Được Cục vệ sinh kiểm tra và xác nhận “KHÔNG CÓ GÌ” khiến quán càng nổi danh thêm, càng được ái mộ nhiều hơn, bởi vô tình mà họ được quảng cáo không công, danh tiếng nước lèo của quán ngày càng bay xa vang dội…
Có một vị thân vương của hoàng tộc Thái Lan, là chuyên gia ẩm thực trứ danh, lái xe đến quán thưởng thức. Sau đó, ông ban thưởng huy chương và bảng khen đặc biệt để quán treo trước cửa tiệm cho mọi người lác mắt. Có được “bảng vàng” thân vương ban, chủ tiệm nhờ vậy mà càng thêm có giá, mỗi tô hủ tiếu từ 15 đồng giờ được đôn lên 20-25, chuyện buôn bán của nhà họ Liên càng phát lợi.
Thế gian không có gì là vĩnh viễn bí mật, món nước lèo họ Liên “độc chiếm bá chủ” cuối cùng cũng bị lộ.
Người để bức màn bí mật vén lên chính là Liên chủ tiệm, tin lạ ly kì thiên cổ này đã làm chấn động cả miền đông bắc Thái Lan.
Người đầu tiên phát hiện ra bí mật, chính là anh Tùng, một phụ xe ba bánh. Số là hôm ấy, khi dùng cơm trưa, do anh Tùng uống rượu quá nhiều khiến mặt mày xây xẩm nên chẳng thể chở khách, vì không có tiền nộp cho bà xã, nên anh chẳng dám về nhà. Đêm đó bụng đói meo, anh liền lẻn vào cửa sau của quán, thầm nghĩ sẽ kiếm chác, chôm đỡ thứ gì đó lót dạ.
Khi anh nạy được cửa sau ra, vừa bước vào nhà bếp, ánh đèn từ xa tỏa ra mờ mờ, đủ để anh nhìn thấy một người ngồi lưng hướng ra phía cửa (cũng là phía của anh). Quan sát kỹ thì té ra ông chủ quán đang chăm chú làm việc, anh Tùng bạo dạn bước đến lén nhìn xem, mới thấy rõ lão chủ đang giết ếch. Thủ pháp mổ bụng lấy nội tạng lão Liên làm rất điêu luyện. Các thứ được lão phân ra bỏ vào thùng nhựa và bao nhựa. Trong thùng nhựa chứa đầy thi thể ếch.
Ngay lúc đó lão chủ quán hình như phát hiện là có người, nên đột ngột quay đầu nhìn ra phía cửa, anh Tùng kịp thời nấp đi, may là nhờ ánh đèn mờ nhạt, nên anh không bị phát hiện.
Mặc dù chủ quán không nhìn thấy anh tùng, nhưng anh nhờ nấp trong bóng tối, nên thấy rõ mồn một gương mặt của lão Liên dưới ánh đèn chiếu sáng. Ngay lập tức anh sợ đến xém xỉu. Té ra mặt lão chủ không phải là mặt người, mà mang hình dạng mặt ếch thiệt bự. Mồm giống hệt, mắt lồi, âm thanh phát ra “lét chét” rất kì quái. Đột nhiên anh thấy ông thè lưỡi dài ra rồi rụt vào, giống hệt như cảnh con ếch ăn mồi vậy. Sau đó, ông nhanh chóng lui vào trong.
Anh Tùng kinh hãi đến muốn thét lên một tiếng to, muốn co giò phóng chạy, nhưng hai chân cứ run lẩy bẩy, không làm theo ý anh. Khó khăn lắm anh Tùng mới trấn tỉnh lại được và bò ra ngoài cửa.
Đêm đó, anh sợ quá phát sốt nặng. Mấy ngày sau hết bệnh, anh đem tình hình chứng kiến tối hôm đó kế hết cho mọi người nghe.
Nhưng do anh bình thường hay uống rượu, nên chẳng ai thèm tin lời anh nói. Thực ra, đối với người dân ở miền đông bắc Thái Lan, mấy chuyện ăn ếch, ăn chuột, ăn mèo… là việc thường, đâu có gì kỳ quái.
Nhưng điều kì quái trong tin đồn chính là dung nhan “ngài” chủ quán. Mấy tháng nay thực khách không còn thấy lão Liên xuất đầu lộ diện nữa. Bình thường thì ông luôn ngồi trước quán chặt thịt gà. Nghe nói ông đang bị bệnh phải vào nhà thương, lúc nào xuất viện về nhà cũng không ai biết. Thỉnh thoảng nếu có ai gặp ông, cũng nhìn thoáng qua trong khoảnh khắc, gần đây ông ít khi bước ra cửa tiệm.
Tình cờ có người gặp ông, họ kế lại:
– Lão chủ mặt mày nhìn giống hệt con ếch, nhưng mà bự hơn nhiều, chân cũng cong cong giống ếch vậy. Miệng cũng y hệt, mắt lồi ra, càng nhìn càng giống con ếch to “khủng”.
Đến đây thì mọi người tin lời anh Tùng là nói thật. Không hẹn mà họ cùng nhau rình, lén nhìn cho được “người hóa ếch” như lão chủ quán. Và cuối cùng, ai cũng biết nồi nước lèo hấp dẫn kia chính là nước ếch. Lạ đến không ngờ là vị nó ngọt thanh như vậy.
Trước đây, chủ quán sợ lộ bí mật nên không dám thuê công nhân, cũng chẳng muốn mượn tay ai làm, vì vậy mà ông phải đích thân giết từng con ếch. Tính ra cả đời ông Liên đã giết không biết bao nhiêu mạng rồi, phải nói là vô số. Hằng ngày ông luôn đối diện với dung nhan ếch, nhất cử nhất động, làm gì cũng dính dáng tới ếch. Tướng theo tâm sinh, hình tùy tâm biến, dần dần mặt mũi ông cũng đổi thành hình ếch.
Ban đầu, mọi người ở chung không để ý, cho đến khi phát hiện ra, thì ông đã biến dạng hoàn toàn. Sau đó, có người nghe những bà con của chủ quán kể lại rằng: “Dạo sau này lão Liên mỗi khi đang ngủ thường kêu hét, gầm rú. Than là ếch đến bu đầy trên thân cắt rứt lão. Cứ chợp mắt là lão bị quấy nhiễu mãi như thế, không thể nào yên giấc được.
Từ đó trở đi ròng rã suốt mấy tháng trường, đêm nào nằm lão cũng bị bầy ếch hiện đến hành hạ đau đớn. Cuối cùng lão Liên phát bệnh điên, kêu như ếch rồi chết.
Sau đó, cả nhà chủ quán nước lèo trứ danh nọ không biết dời đi đâu, chỉ lưu lại câu chuyện này, là đầu đề khiến người ta bàn tán mãi.
Trích Báo Ứng Hiện Đời
Cư sĩ Quả Khanh
Hạnh Đoan biên dịch
A Di Đà Phật! Cho con hỏi là con ngồi thẳng lưng bán già niệm Phật nhưng được một lúc thì con đau lưng tê chân, cho con hỏi làm sao để con ngồi niệm lâu được ạ! Xin cám ơn các thầy.
Chào bạn. mình nghĩ bạn nên tập một bài thể dục đơn giản trước khi ngồi niệm Phật giúp tăng sức khỏe, khí huyết lưu thông sẽ giúp bạn bớt tê chân. Bạn có thể vừa niệm Phật và lễ phật, rất dễ nhiếp tâm và như là một bài thể dục giúp lưng bạn tốt hơn. Nhiều lúc tâm xao động hay ngồi lâu thấy khó chịu ( mình hay bị bứt rứt ) mình chuyển qua vừa niệm vừa lễ sẽ thoải mái hơn. nếu bạn thích ngồi lúc tê chân bạn có thể nghỉ một tí tập mấy động tác rồi mình niệm tiếp. Bạn cứ chăm chỉ niệm lâu dần phước đức tăng trưởng ngồi niệm sẽ được lâu và tập trung hơn. Mình ngẫm ra cũng thấy rất khâm phục các vị tăng, tu tập tinh tấn và chăm chỉ, bản thân mình có đặt ra kế hoạch tụng kinh niệm phật nhưng thời gian hay lùi lại do ham việc khác, đôi khi còn bỏ khóa. Lập ra thời khóa và tuân theo chính xác mình nghĩ là một khởi đầu tốt, tạo ra thói quen niệm Phật. Bạn đọc thêm bài này nhé: http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2012/09/khai-thi-cua-mot-vi-chan-tu-da-dat-bat-niem-tu-niem/
A DI ĐÀ PHẬT! cảm ơn đạo hữu beonhi rất nhiều ^.^ mình sẽ cố gắng ạ ^.^ mà bạn ơi niệm Phật mình hay mỏi lưng nên khòm xuống và động đậy không biết có lỗi không ạ Y.Y
Mình đang tập vừa lễ Phật và niệm Phật theo hướng dẩn của youtube video “Lễ Phật và Y Học”
Do: Đạo Chứng Pháp Sư Biên Thuật – Chuyển Ngữ: Bửu Quang Tự và Phật Tử Như Hòa
https://www.youtube.com/watch?v=ubBDXJY1OEI
Mới làm được vài tuần lễ Phật và niệm Phật theo phương pháp trên
cảm thấy rất thoải mái. Mỗi lần là 15 hay 20 phút, không thấy mêt chút nào. Sáng thức dậy một thời, tối trươc khi ngủ một thời. Lúc trước có lễ kểu khác rất mau mệt.
Có thể cách giúp cho hết đau chân hay lưng. Mong rằng cách có thể giúp được bạn.
Nói về Đạo Chứng Pháp Sư, lúc trước là bác sĩ chuyên trị ung thư bướu, sau này xuất gia. Bác sĩ cũng bị chứng bịnh ung thư bướu trên mình. Nhờ niệm Phật và lễ Phật mà chuyển hóa tế bào ung thư.
A Di Đà Phật! Cảm ơn đạo hữu NMADDP nhiều lắm ạ ^0^ Chúc đạo hữu tinh tấn cùng vãng Tây Phương.
A Di Đà Phật!
Niệm Phật phải ngồi thẳng lưng bạn à, bất kể ngồi bán già, kiết già hay ngồi trên ghế. Nhưng không phải thẳng đơ mà ngồi thẳng lưng, khi gáy chạm vào cổ áo tràng là hợp.
Không chỉ ngồi thẳng mà trong quá trình niệm Phật thân phải không động, mắt không động.
Điều này rất qua trọng vì nếu bạn không thực hiện được thì chẳng thể nhiếp tâm được, tu tập phải trải qua quá trình lao nhọc như ngồi thẳng lưng thời gia đầu ê ẩm nhưng qua giai đoạn đó thì rất thoải mái, thân tướng mình đều thay đổi đi lại thắng thắn, ngồi ngay ngắn không cù dù nữa.
Tại sao vậy, vì nếu bạn ngồi khòm khòm, thì khí huyết khó lưu thông hại cho sức khỏe lại dễ động, không yên được tý ngoại bên này tý lại ngoại bên nọ vì mỏi thành thói quen mà thân động thì TÂM động nên niệm Phật không nhiếp tâm được.
Cho nên nếu bạn đọc hướng dẫn Niệm Phật của Tổ Ấn Quang trong Văn Sao hay của Đại Lão Cố Hòa thường Thích Trí Tịnh thì các Ngài đều dạy điều thân xong điều Tâm rồi mới đến Niệm Phật, thân phải không động, tâm phải tĩnh lại rồi mới đề khởi câu danh hiệu đây là cách niệm Phật khi vào trong thời khóa, cũng là phương pháp tối thắng theo phương pháp “Nhiếp trọn sáu căn tinh niệm tương kế” nói là 6 căn nhưng quan trọng nhất là THÂN căn và NHÃN căn, 2 căn này phải không động.Mà muốn thân căn không động thì trước hết phải thẳng lưng … nếu bạn huân tu được như vậy thì như Tổ Ấn Quang dạy công đức niệm Phật gấp trăm ngàn lần các phương pháp khác.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
A Di Đà Phật! Cảm ơn đạo hữu tịnh minh nhiều mình sẽ cố gắng, chúc đạo hữu tinh tấn ^^
mình không niệm thành tiếng ở nơi bất tịnh như khi đi vệ sinh, chỗ không sạch sẽ hoặc khi nằm trên giường, niệm ở nơi này là có lỗi. bạn hay mỏi lưng nên hơi khòm xuống theo ý kiến của mình là không có lỗi đâu. Theo mình bạn nên linh động thôi, bạn mỏi quá mình nghỉ một chút rồi niệm thì sẽ tốt vì đau lưng gây mất tập trung. Mình cứ linh động giữa các hình thức niệm để thuận tiện cho việc niệm phật thôi. Bạn niệm Phật chắp tay trước ngực hay xếp tay để lên chân, mình thấy để tay lên chân đỡ đau lưng hơn vì tay nó đỡ một phần cơ thể không tập trung hết lên lưng
A Di Đà Phật! Mình cũng để tay lên chân như beonhi vậy đó ^.^ mình hơi khòm xuống tại ngồi lâu mình mỏi lưng, với vai mình bị lệch một xíu nữa nên ngồi mình hay có cảm giác bị trì xuống bên phải ^.^, cảm ơn beonhi nhiều, mà mình định khóa niệm rồi mà muốn niệm thêm ngoài khóa nữa có được không nhỉ ^^, cảm ơn beonhi đã chỉ mình lần nữa nhé ^.^
Trích pháp sư CHỨNG NGHIÊM.
Người như thế nào là đẹp nhất?
Áo quần nào đẹp nhất?
Khuôn mặt đẹp nhất luôn tươi cười. Mỉm cười là ngôn ngữ chung của thế giới cũng là biểu hiện của tình thương.
Áo đẹp nhất là áo nhẫn nhục, nhu hoà.
A DI ĐÀ PHẬT
Xin chia sẽ với các vị đạo hửu, đời có gì đâu mà vui, chân thành hết lòng niêm phật A DI ĐÀ PHẬT sớm vãng sanh về cực lạc.
A DI ĐÀ PHẬT
https://www.youtube.com/watch?v=s78ARuXdOrw
Thưa các thầy,cho con hỏi nếu bị mắc bệnh nặng, hay những chuyện xảy ra trong cuộc sống. . .vậy chúng ta có các nào để biết việc đó là nghiệp kiếp này do quá khứ tạo ra hay nhân quả báo ứng từ kiếp trước không ạ?
Quả thật hậu quả mà ta đang chịu là kết quả nhân ta đã gieo, như gieo loại cây ngắn ngày hay dài ngày vậy. Có thể là quả của kiếp trước hay kiếp này. Mình cũng không biết làm nào biết được nghiệp đó do quá khứ hay kiếp này được. Nhưng quả thật luật nhân quả có thật, mình đọc kinh quả thật thấy mình chẳng có tội nào mà không mắc phải, nghĩ đến mà sợ với cái quả báo. Nhưng nhiều khi chỉ thức tỉnh lúc đó thôi, sợ hãi cái quả báo, ăn năn cái nhân mình gây ra. Rồi lại nhanh chóng trôi theo cảnh trần. Con người ta không khổ, qua cơn khốn khó cũng hay lãng quên đi việc tu. Phải luôn quán tưởng sinh mạng giảm từng ngày, tội lỗi mình gây ra quá nhiều, không tu, không niệm Phật cầu sanh ắt phải vào địa ngục chịu đủ sự khổ. Khi đó mất thân người rồi chẳng còn có phương tiện mà tu tập tích lũy công đức nữa rồi, hối hận cũng đã muộn. Nhiều khi mình cũng cảm thấy bản thân mình đọc nhiều bài viết mà chưa hành nhiều, như người nghiên cứu về tịnh tông vậy, cảm giác mình biết về tịnh độ là may mắn lớn nhất đời, một chút tự đắc rằng ta khi chết sẽ có nơi tốt đẹp đi về mà đôi khi khinh thường người khác. Học nhiều nhưng không tinh, không thực hành thực sự mình chưa giám chắc bản thân mình liệu có xứng đáng được sinh về Tây phương khi hết thân này không. Xem tấm gương các vị đã vãng sanh thì thấy công phu của mình thật đáng xấu hổ, xấu hổ với chính mình, với công lao của đức Phật, của Tam bảo. Các bạn ai biết đến tịnh độ hãy thật cố gắng lên, hãy luôn xem bản thân tu có chăm không, xem đủ tín nguyện hạnh chưa, cứ cố gắng hết sức rồi chắc chắn đức Phật sẽ đón bạn, chớ có giả đãi như mình. Quả thật có nhiều điều muốn nói nhưng nói nhiều lại ảnh hưởng quý vị đồng tu. Chỉ mong quý vị đồng tu tinh tấn niệm Phật, Tín nguyện hạnh ngày càng tăng trưởng cho đến khi được đức Phật A Di Đà tiếp dẫn. Học phải đi đôi với Hành
Xin chào các cư sĩ
Lúc trước mình ko biết gì về phật pháp. Chỉ biết đi chùa lể phật cầu bình an. Sau này mình bị bệnh nên xuống chùa qui y tam bảo và từ đó tìm sách kinh để đọc và mỗi ngày một thời khoá tối trì chú đại bi mong khỏi bệnh. Sau một thời gian tìm hiểu thêm thì mình thấy thời này niệm phật vãng sanh nếu thọ mạng còn thì tự nhiên hết bệnh nếu thọ mạng hết thì được vãng sanh nên mình chuyển qua niệm phật không trì chú nữa. Mình nói thêm là mình trì chú được khoảng vài tháng hay 1 năm gì đó không nhớ rõ và niệm phật được 1 năm. Nhưng trong thời gian đó cũng có khi nhà có việc hoặc đi đâu dài ngày không có nhà là không thể phật niệm phật ở trang thờ được mà niệm trong tâm. Và bây giờ thì có người cho mình quyển sám hối 35 vị phật khuyên mình nên sám hối 35 vị phật mỗi ngày mới mong hết bệnh (trong quyển sám hối 35 vị phật đó có trì chú và niệm phật ) vậy xin các cư sĩ cho mình hỏi mình nên làm cách nào để vừa hết bệnh vừa được vãng sanh hây không? Mong nhận được hồi âm.
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Diệu Trúc,
Lời khuyên của TN với bạn chính là điều bạn đã ngộ ra được: Sau một thời gian tìm hiểu thêm thì mình thấy thời này niệm phật vãng sanh nếu thọ mạng còn thì tự nhiên hết bệnh nếu thọ mạng hết thì được vãng sanh nên mình chuyển qua niệm phật không trì chú nữa.
Phật là Giác ngộ. A DI ĐÀ PHẬT là vô lượng giác ngộ. Niệm A DI ĐÀ PHẬT cũng là niệm vô lượng Phật. Vì thế bạn có thể yên tâm mà: Phát tín nguyện sâu, trì danh niệm Phật và làm tất thảy phước thiện để hồi hướng tận hư không giới chúng sanh, trong đó có cả những oan gia trái chủ nhiều đời, nhiều kiếp của bạn, nguyện họ và mình đồng sanh Cực Lạc.
Quan trọng: Chưa tu, chưa phát nguyện, chưa tín tâm tu, thân chưa đổ bệnh, nghiệp quả chưa đến hỏi thăm. Phát nguyện tu, tín tâm tu, nghiệp quả sẽ đến hỏi thăm tức thì. Bạn cứ dũng mãnh tấn tu, đừng ngoảnh đông, ngó tây làm gì, thẳng đường mà tiến, ắt có ngày khai ngộ.
Chúc tinh tấn và an lạc.
TN
Xin cảm ơn lời khuyên của cư sĩ Thiện Nhân. Lời khuyên của cư sĩ như lời khai thị cho tui biết đuờng về nhà. Nguyện cư sĩ an lạc