Triều Thanh, vào năm Tân Hợi thuộc niên hiệu Khang Hy [1671] xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Ở vùng Tạ Lộc thuộc Côn Sơn, vào ngày rằm tháng bảy, có một cặp vợ chồng đang tát nước bỗng trời nổi sấm lớn, sét đánh chết người chồng. Nhưng người chồng xưa nay vốn hiền lành chất phác nên không ai hiểu được lý do. Người vợ thấy việc như thế thì than rằng: “Ôi, chỉ vì 18 cân thịt mà thôi!”
Mọi người nghe như thế thì gặng hỏi, bà liền kể: “Mùa đông năm trước, chồng tôi vào thành nộp thuế, neo thuyền ở bờ sông. Khi trở về bỗng thấy trên chiếc thuyền trống bên cạnh có một miếng thịt lớn, hồi lâu chẳng thấy ai đến lấy. Nhân đó liền lấy đem về thuyền rồi mang luôn về nhà, cân được 18 cân. Nguyên miếng thịt ấy là của một nhà giàu, do đứa tớ gái mang ra sông rửa, để trên thuyền rồi bỗng gặp việc khác phải đi, đến lúc quay lại thì đã mất. Bà chủ vì việc ấy mà giận quá, lỡ tay đánh chết đứa tớ gái. Ông chủ thấy việc như vậy, cho rằng sắp phải tan nhà nát cửa đến nơi nên quát mắng vợ thậm tệ. Bà vợ phẫn uất quá treo cổ tự vẫn. Nay sét đánh chết chồng tôi, nhất định là vì việc ấy.”
- Lời bàn:
[*] Câu này nguyên là lời của Tô Đông Pha: “Vật trong thiên hạ thảy đều có chủ, nếu không phải vật thuộc sở hữu của mình, dù một mảy may cũng không giữ lấy.” (天地之間,物各有主。茍非吾之所有,雖一毫而莫取。 – Thiên hạ chi gian, vật các hữu chủ. Cẩu phi ngô chi sở hữu, tuy nhất hào nhi mạc thủ.)
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Tin Sâu Nhân Quả
Nguyên tác Hán văn: Âm Chất Văn Quảng Nghĩa
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
Chào mọi người tôi luôn mong muốn mình có được một cuộc sống như bao người khác nhưng mọi thứ không như tôi mong muốn. Tôi không được may mắn như người khác tôi ốm yếu bệnh hoài, cha mẹ thì lúc tin lúc không tin phật pháp ,nhiều khi tin cho tôi vui nhà tôi có ba chị em một chị ở xa một chị ở gần luôn giúp đỡ ba mẹ tôi, còn tôi không như hai chị tôi .tôi không làm gì ra tiền tôi đang sống cùng ba mẹ ,ba mẹ thấy chị tôi cho này cho nọ giúp này nọ, luôn đối sử tốt với hai chị còn tôi thì không có một chút tình thương yêu, nhiều khi trong gia đình dù đúng hay sai chửi tôi những câu thậm tệ. Tôi cảm thấy mình cô đơn một mình, mọi người trong gia đình xem tôi như đồ ở đậu ,nhiều khi họ nói mày đi đâu thì đi ,bỏ cho chết mẹ nó cho rồi, tôi biết số phận của mình như vậy ai làm gì thì làm, tôi ngày ngày niệm phật đọc chú đại bi hàng ngày ,tôi khổ tâm nhiều nhưng không nói cho gia đình gì hết, nhiều khi muốn chết đi cho xong nhưng nghĩ lại cuộc sống còn dài. Tôi chỉ mong ước có được cuộc sống tự do và luôn làm các việc thiện đến suốt cuộc đời, lâm chung được vãng sanh thành phật độ chúng sanh . không ai hiểu cho tôi hết tôi cảm thấy mình phiền não
Có câu( biết ít việc thì phiền não ít,biết nhiều người thì phải quấy nhiều.)
Càng thắm thì lại mau phai.
Thoang thoảng hoa nhài càng được thơm lâu.
………
Người ta đối đãi càng thân mật bao nhiêu thì càng có cảm giác chiếm hữu và ràng buộc bấy nhiêu. Không biết là bất khả đắc( không thể nắm được)cái này diễn ra ngày ngày nhưng khó nhận biết. Bạn cứ vui đi rồi những điều sau này những đối đãi ấy sẽ rối rắm và có khi là cãi vã ,xích mích vì cái điều họ nghĩ là có thể khống chế được. Khi người thân của bạn đến nước này thì cũng là lúc bạn học PHẬT đến đâu rồi và tự biết phải làm thế nào rồi.
Nam Mô A Di Đà Phật ! Tuấn Bảo thân mến, bạn đừng buồn, đừng nản lòng, thoái Tâm ! Bạn đã chọn và đang đi đúng đường. Gắng bền chí , vững Tâm tiến về phía trước bạn nhé. Học Phật, Tu Phật – hẳn bạn đã biết về Luật Nhân Quả rồi, vạn sự do Thuận Duyên mà hợp, Nghịch Duyên mà sinh Chống đối, Bất hoà, hết Duyên hết Nợ tự chia lìa, tan vỡ…vậy bạn cứ Tuỳ Duyên thôi, nhưng bạn cũng đừng buông xuôi trong mối quan hệ với người thân nhé! Cố gắng tận Hiếu, tận Lễ để hoá giải Nghiệp Chướng trên đường Tu học. Sức khỏe bạn ko tốt, lại ko tự chủ ( độc lập ) về kinh tế, thì tuỳ khả năng mà giúp đỡ gia đình việc trong nhà, thực hành làm Bồ Tát tại gia ( Kham Nhẫn, Bố Thí, Công Đức, Cúng dường …). Thu nhiếp 6 căn để cuộc sống được Thanh Thản, Tự Tại hơn bạn nhé ! Vài lời tâm sự gửi bạn, hy vọng bạn có thêm Năng lượng vượt qua những Thử Thách này. Nam Mô A Di Đà Phật !
Chào bạn Tuan Bao,
Tu là ngay trên hoàn cảnh như thế mà tu, mà sửa mình. Ý nghĩ muốn chết đi vì hoàn cảnh mình như thế là biểu hiện của tâm sân, si nặng. Bạn cần tu sửa, đừng để tâm sân đó dấy khởi lên nữa.
Hoàn cảnh của bạn như thế cũng do nghiệp xấu, ác từ trước. Nếu chẳng biết thành tâm sám hối, lại đi nổi sân với những điều không vừa ý thì nghiệp sẽ càng nặng thêm chứ không giảm được. Sám hối là tự biết lỗi mình, tự biết mình trong những đời kiếp trước đã ngu si mà gây hại, làm người khác đau đớn, khổ sở, nên giờ mình chịu khổ như vậy. Và giờ mình phải tập gieo nhân tốt để sau này không chịu quả khổ như bây giờ nữa. Bệnh tật thường là do nghiệp sát sanh nặng; giờ đổi lại, không sát sanh nữa, và thực hiện phóng sanh, cứu vật, cứu người. Người thân không thương yêu là do nhân mình không biết yêu thương; giờ đổi lại hãy gắng tập thương yêu họ, dù cho họ có mắng chưởi, xua đuổi mình. Bạn nói cha, mẹ mình đã có lúc tin Phật chỉ để “cho bạn vui”, như vậy chứng tỏ họ thật sự đã rất thương bạn. Bạn hãy tập ĐỪNG đòi hỏi họ phải yêu thương, phải chăm sóc mình. Lại nên gắng tập giúp đỡ họ, dù là những việc nhỏ nhặt. Có một số người dù bị khuyết tật, nhưng vẫn cố gắng phấn đấu để làm việc, nuôi được bản thân. Bạn có thể không làm được như vậy, nhưng hãy học ở họ tinh thần phấn đấu vượt khó.
Tu không có nghĩa là chỉ đọc, tụng kinh chú mà còn ở cách mình áp dụng giáo lý Phật dạy để chuyển sửa tâm của mình nữa, tu như vậy mới có hiệu quả. Nếu bạn cứ giữ mãi cái tâm “chỉ thấy người sai, còn mình thì không sai”, thì bạn sẽ vẫn đau khổ như vậy hoài, không bao giờ khá hơn được. Lại nên hãy tập “cho đi”, tập “không đòi hỏi cho mình” nữa. Như vậy mới là thật là tu.
Mong bạn sớm tỉnh giác.
Nam Mô A Di Đà Phật.