Ðại sư Mặc Am Chơn Nguyên Thượng Nhân đời Thanh, họ Chu, người huyện Hành Châu, tỉnh Hồ Nam. Thuở nhỏ, ngài đã dĩnh ngộ, thông tiệp, có ý tưởng xuất thế. Cha mất sớm, mẹ tính cưới vợ cho, bèn trốn đi xuất gia. Thọ Cụ Túc Giới, nghiên cứu tinh tường Tam Tạng, thâm nhập giáo nghĩa. Sau khi tham học khắp cả Nam Bắc [Trung Hoa] ngài bèn dựng tinh xá Chúc Thánh ở Nam Nhạc, giới luật tinh nghiêm, siêng năng, khẩn thiết thầm tu. Mỗi ngày niệm Phật sáu vạn tiếng. Lâu ngày, chẳng niệm mà tự niệm, không lúc nào gián đoạn.
Sau đấy, ngài ở tại chùa Ðại Thiện thuộc Nam Nhạc, phỏng theo khuôn phép của thiền sư Triệt Ngộ. Thập phương đến học, vì có chỗ chẳng dung hợp nhau nên ngài bèn dùng phép Giáo Quán của tông Thiên Thai để dẫn dắt, lấy Tịnh Ðộ Di Ðà làm chỗ quy hướng rốt ráo. Ðột nhiên, nhà chùa muốn giao ngài đứng đầu trông coi mọi việc trong chùa, ngài bảo: “Tôi sắp về Tây!”. Ngài liền cử hành Phật thất 2 tuần, trong định thấy ao bảy báu, nước bát công đức.
Ngài liền hiện tướng bịnh nhẹ, khước từ thuốc thang, nhất tâm niệm Phật, bảo đồ chúng luân phiên trợ niệm. Ngài trông thấy tướng bạch hào của Phật A Di Ðà sáng rực, bèn ngồi ngay thẳng hướng về Tây. Khi ấy, những người trợ niệm gõ mõ càng nhanh, ngài bèn bảo thôi gõ, chỉ cùng nhau niệm Phật đến hơn trăm câu, chắp tay mà tịch, thọ sáu mươi bốn tuổi.
(Theo Cận Ðại Vãng Sanh Truyện)
- Nhận định:
Chẳng niệm mà tự niệm chính là niệm mà vô niệm, vô niệm mà niệm. Nếu chẳng phải là tận lực niệm đến mức thuần thục thì sao mà làm được nổi như thế? Trước khi lâm chung còn cử hành Phật thất, bảo đại chúng trợ niệm để cầu được quyết định vãng sanh. Tiếng mõ gõ quá ồn chẳng thuận tiện cho việc trợ niệm nên sư bảo thôi gõ, chỉ nên đồng thanh niệm Phật.
Trích Niệm Phật Pháp Yếu
Cư sĩ Dịch Viên Mao Lăng Vân cung kính sưu tập
Bửu Quang Tự đệ tử Như Hòa chuyển ngữ
Ban Đêm Ngủ Thấy Ác Mộng Tức Là Công Phu Tu Hành Của Bạn Chưa Đắc Lực
Đại đức xưa dạy bảo chúng ta: “Tu hành là tu từ căn bản”. Cái gì là căn bản? Khởi tâm động niệm là căn bản. Đây là nói công phu chân thật, đây là nói công đức chân thật. Từ chỗ khởi tâm động niệm, cái công phu này phải đắc lực, tôi tin tưởng, bạn buổi tối mỗi ngày đi ngủ nằm mộng vẫn là đang tu học công đức, người xưa gọi là “ban ngày nghĩ đến, buổi tối mộng thấy”. Tâm của bạn quả thật tương ưng với Kinh giáo, bạn buổi tối nằm mộng cũng không rời khỏi cái cảnh giới này, đây chính là nói rõ bạn ngày đêm công phu đều không gián đoạn, nằm mộng cũng không gián đoạn. Nếu như ở ngay trong mộng vẫn còn nghĩ tưởng xằng bậy, còn có rất nhiều cảnh giới hiện tiền, việc này chứng minh cái gì? Bạn công phu không có lực. Công phu có lực, hiện tượng đầu tiên, chắc chắn không có ác mộng. Khi chưa học Phật thường hay thấy ác mộng. Học Phật công phu đắc lực rồi, chắc chắn không có ác mộng. Đây là cái đầu tiên khám nghiệm công phu chính mình. Hay nói cách khác, chúng ta sẽ còn thấy ác mộng, phải thường sanh tâm hổ thẹn, phải chính mình biết được công phu không có lực. Tại vì sao còn có thể thấy ác mộng? Trong mộng không thể khống chế ý thức của chính mình, tinh thần hôn tán, ý chí không thể tập trung. Ý chí tập trung thì sẽ không thấy ác mộng. Những việc này đều cần phải làm cho rõ ràng, làm cho tường tận.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh (Tập 230)
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Thời gian: Khởi giảng năm 1998
Cẩn dịch: Vọng Tây Cư Sĩ
Biên tập: Ban biên tập Tịnh Không Pháp Ngữ
Thưa các cô chú cho con hỏi này chút trong nhà con con thấy phòng khách với sân thượng trước bàn thờ Phật là trang nghiêm. Nhưng ngồi ở sân thượng nóng lắm nên con thường xuống dưới phòng khách đọc kinh niệm Phật ra tiếng.. nhưng mà anh trai con hay ăn cơm trong phòng khách mà nơi đó cũng là nơi con đọc kinh. Có lúc con phải đợi tản mùi ra rồi con mới dám đọc nên cho con hỏi con đọc ở phòng khách vậy có bất kính không? Anh trai con có bị tội nặng không ạ?
Với lại thêm một cái nữa con cũng có lúc đọc sách của Thánh Hiền hay đọc Pháp trên sân thượng nhưng kế chỗ bàn thờ Phật vậy có sao không ạ? Tại thường xuyên người nhà con bận ở dưới phòng khách
Chào bạn An,
Theo như PH hiểu thì trong phòng khách không có thờ Phật, như vậy việc anh của bạn ăn cơm ở đó là bình thường, sao gọi là tội được. Còn bạn, nếu ở nơi không sạch sẽ mà đọc kinh ra tiếng thì là bạn có lỗi. Phòng khách không có thờ Phật nên mọi người sẽ không cần giữ ý tứ, nếu bạn muốn đọc kinh ở đó thì phải xem xét lựa lúc phù hợp.
Khi đọc sách Pháp, sách đạo đức, ở gần bàn thờ Phật thì bạn nên giữ trang phục, cử chỉ trang nghiêm. PH nghĩ bạn có thể đọc kinh, niệm Phật ngay trước bàn Phật trên sân thượng mà, chỉ cần điều chỉnh giờ giấc tránh nóng hợp lý là được thôi.
Chúc bạn tinh tấn an vui.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Dạ phòng khách nhà em có thờ Di Lặc Bồ Tát mà kế cái đàn nhà em có 1 chiếc ghế em thường đọc kinh ở đó và còn trên sân thượng ngoài sợ nóng ra thì em sợ đọc kinh trên điện thoại trước Phật có gì đó không trang nghiêm.
Chào bạn An,
PH thấy nhiều gia đình đặt tượng Di Lặc Bồ tát ở phòng khách có tính chất để trang trí, cầu may hơn là thờ phụng, và đó là điều không đúng pháp. PH nghĩ bạn nên nói với cha mẹ chuyển tượng lên sân thượng thờ chung trên ấy vì những lý do sau:
– Vì là phòng khách nên lắm lúc chúng ta ăn mặc không trang nghiêm, hoặc ăn uống ngay đó.
– Khách đến chơi, vô tình cười giỡn trước mặt Bồ tát, là vô tình gieo nhân xấu.
– Như thế thì chỉ có hại mà không có lợi, vì phước báo mà ta có được từ việc thờ Phật xuất phát từ sự cung kính chân thành.
Bạn cũng nên đọc kinh, niệm Phật trên sân thượng vì nơi đó yên tĩnh và thích hợp hơn. Ở phòng khách, sẽ có lúc có khách đến bất ngờ, sẽ làm bạn mất tập trung, thiếu sự chân thành cần thiết. Bạn có thể đọc kinh từ máy điện thoại di động, nhưng nhớ tắt chế độ nhận cuộc gọi, tin nhắn, hoặc các thông báo, như vậy sẽ tránh được việc thiếu thập trung, thiếu trang nghiêm.
Chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Dạ em cảm ơn cư sĩ PH giải đáp thắc mắc của em và cho em lời khuyên đúng đắn. Em cũng chúc đạo hữu tinh tấn ạ
Nam Mô A Di Đà Phật
Khoan khoan em còn 1 vấn đề muốn hỏi nữa theo như đạo hữu nói thì có vẻ để chế độ chuông báo gần hay trước bàn thờ Phật là không trang nghiêm nếu vậy thì cho em hỏi ngốc này chút nếu vậy thì lúc niệm Phật công khóa 20p đi thì sao em biết được tới 20p hay chưa? Em biết là nghe khờ khi hỏi câu này nhưng em nghiệp chướng sâu dày không muốn lầm lỡ bất kính với chư Phật Bồ Tát nữa.
https://play.google.com/store/apps/details?id=com.workleast.GoMoTungKinh
??bạn có thể vào đây tải phần mềm này cũng hay lắm??
??các bạn hãy tải về tu hành cho tốt✏✏✏(
Chào bạn An,
Ví dụ như thế này, khi bạn vào học, thì các việc để chuông điện thoại réo, hoặc báo có tin nhắn đều không nên vì làm bạn mất tập trung và không tôn trọng thầy cô, nhưng kẻng báo hiệu hết tiết học thì lại khác, vì nó có tính chất thông báo kết thúc tiết học. Tương tự như vậy, chuông báo hết 20′ là để bạn biết kết thúc thời khoá công phu, có tính chất khác với các việc kia nên vẫn ổn.
Chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Tướng con nhỏ con 26t chỉ 41kg con không xin được việc sau một tuần không biết ở đâu cứ hướng tây niệm sau 1 tuần con cũng xin được việc, việc rất hợp với con nhưng lại phải làm mấy chuyện trộm cắp mới được ăn ngon, mặc dù ăn rất ngon nhưng lại phải làm một số việc không phải là người hiền lành và thật thà làm, con lại hiền lành một con kiến lạc đường cũng cố cứu nó. Có phải cuộc sống bắt ép con phải làm vậy để mập mạp hơn nhưng như vậy thì về Tây rất khó,con làm vậy có tội gì không ạ? Nếu không làm thì con không việc và không được ăn ngon như vậy. Nam mô quán âm bồ tát.
Con biết là trước sau gì con cũng về cõi của quan âm bồ tát, từ nhỏ đến giờ mỗi lần con niệm quan âm bồ tát đều được ngài phù hộ và giúp con thành công, nhiều lần nhiệm màu lắm rồi, con chỉ niệm quan âm bồ tát, nhất định khi viên tịch chắc chắn sẽ về cõi quan âm, mơ thấy quan âm rất nhiều lần và phù hộ con từ lúc nhỏ đến nay con 26t, ngay cả việc làm niệm quan âm cũng giúp, một người 26t 41kg khó ai nhận nhưng chỉ niệm quan âm 5-7 ngày việc tự nhiên đến, nhất định con sẽ về cõi quan âm, chắc chắn là vậy.
Cho con hỏi là xếp của con sai con làm việc xấu nhưng chỉ là lấy mấy món đồ ăn thì con có mang tội không ạ. Nếu không làm thì con không được ăn ngon và xếp cũng đuổi việc con, con như vậy có được coi là tiếp tay cho tội ác không ạ?
Chào bạn Kiêm,
Quán Thế Âm Bồ tát cũng đang ở cõi Cực Lạc của Phật A Di Đà, bạn niệm danh hiệu Ngài và nguyện vãng sanh Cực Lạc thì khi mãn báo thân này Ngài sẽ tiếp dẫn bạn về Cực Lạc.
Việc bạn đang làm là không đúng đâu, bạn hãy sợ Nhân Quả báo ứng. Đời này trộm cắp thì đời sau sinh ra lại nghèo khổ hơn nữa. Bạn hãy tha thiết niệm Quán Âm và xin Ngài gia trì cho bạn 1 việc làm lương thiện.
Nam Mô Đại từ Đại bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bạn Có Muốn Biết Kiếp Trước Mình Đã Gieo Nhân Gì Không?
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2010/09/tranh-minh-hoa-kinh-nhan-qua/
A Di Đà Phật,
Xin cho LN chia sẽ cùng bạn vài lời. Mọi người có thể thấy được bạn rất có lòng tin với Quán Thế Âm Bồ Tát, đó là điều tốt. Tuy nhiên, hãy xét kỹ cách ‘tin’ của bạn, vì nó đang là kiểu tín ngưỡng của nhân gian chớ không phải đúng pháp, nếu không mưốn nói là tà kiến.
Vì sao gọi tà kiến? Vì bạn thật sự tin rằng chính Quán Thế Âm Bồ Tát ”phù hộ” cho bạn có được một việc làm mà theo bạn nói là ”phải làm mấy chuyện trộm cắp mới được ăn ngon” sao ? Quán Thế Âm Bồ Tát gia trì cho người thành tựu thiện nguyện, chứ không gia trì họ thành tựu ác nguyện, huống hồ là chính Ngài tạo nhân duyên cho người trộm cắp hay sao ? Bạn không kiếm được việc làm là do cái gọi là Túc nghiệp của bạn, rồi nay tìm được việc xấu cũng là do túc nghiệp ảnh hưởng. Chớ chẳng thể nói là ”Quán Âm giúp” được. Nếu thật sự bạn có thể niệm danh hiệu Bồ Tát đến mức cảm ứng được Bồ Tát gia trì, thì thời sẽ có được việc làm ổn định lại lương thiện, chớ chẳng phải công việc phá giới như thế. Chẳng lẽ Bồ Tát không biết trước rằng bạn vào làm việc này sẽ phải ăn cắp hay sao? Nếu biết Ngài vẫn ”giúp” bạn xin được việc như vậy à? Bồ Tát tầm thinh cứu khổ chớ không đẫy người vào chỗ tạo nghiệp đâu.
Việc này khiến mình nhớ đến câu người xưa nói ”Ba đời Chư Phật hàm oan” là vì có nhiều người không hiểu ý Phật, Bồ Tát vậy.
bạn nói ”việc rất hợp với con” ”nhưng lại phải làm một số việc không phải là người hiền lành và thật thà làm, con lại hiền lành một con kiến lạc đường cũng cố cứu nó.”
Về chuyện này bạn hãy xét kỹ lại tâm mình nhé. Một người hiền lành thật sự thì chẳng cần hỏi người khác, tự mình thấy việc trộm cắp thì đã chạy xa rồi. Còn đằng này bạn sợ ”không được ăn ngon” mà dù biết việc xấu vẫn cứ làm. Như vậy thì không còn hiền lành nữa rồi..? Phật có nói, ”Ông chớ nên tin ý ông. Khi đắc A la hán thì ý ông mới tin được.”
Còn một việc nữa là chữ ‘Viên tịch’ là dành cho các vị Tỳ kheo khi xã báo thân hoặc Niết Bàn. Viên tịch có nghĩa là “công vô bất viên”. Là công đức của hành giả hoàn toàn viên mãn. Đệ tử tại gia chỉ có thể gọi là vãng sanh. Nếu cứ tiếp tục mê mờ nhân quả, tà kiến bất phân, thì câu ”nhất định con sẽ về cõi quan âm, chắc chắn là vậy.” của bạn phải xem xét lại. Mong bạn sớm hiểu rõ giới luật và trở về với chánh kiến.
LN
Mình cũng đồng quan điểm với đạo hữu Lăng Ngiêm
Nam mô quán âm bồ tát
Con thích viên tịch
Không muốn gọi là vãng sanh
A DI ĐÀ PHẬT. Đạo Hữu Đăng Kiêm có duyên với Bồ Tát Quán Thế Âm Bồ Tát, được phúc đáp là tướng Đạo Hữu nhỏ, 41 kg, thế thì TP khuyên Đạo Hữu nên thử ăn uống điều độ hơn để tăng cân một chút, nếu ăn chay thì nên tìm các món có đầy đủ dinh dưỡng, kết hợp luyện tập đầy đủ như tập gim, chạy bộ, đạp xe,… Đó, mình phải thử mới biết được, chúng ta không có túc mạng thông để xem việc đời trước của bản thân, có nhiều người thân tướng gầy gò, thấp bé thế mà dần dần lớn hơn họ lại có thân đẹp, không gầy gò, khỏe mạnh, hồng hào, lại có người không được vậy mà vân mãi bị thân gầy. Vậy có sự sai khác như thế, Đạo Hữu nên làm, ăn uống và tập luyện đầy đủ thay đổi bản thân, tự độ mình vậy đấy. Nhiều chúng sanh chỉ tin ưa vẻ ngoài người ta, bây giờ Đạo Hữu cố gắng rèn luyện dần được thân tướng đẹp, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh, lại còn học Phật nữa, thế thì tuyệt vời quá, người ngoài họ thấy mình thành tựu, họ sẽ tin tưởng Phật Pháp, thật tốt quá. Còn nghề nghiệp thì đúng là không nên làm nghề sai trái, còn có nhiều nghề khác nữa mà không cần trộm cắp, Đạo hữu chịu khó có thể tìm hiểu một chút sẽ được, đừng làm việc ác nhé.
Nam mô quán âm bồ tát
Con để tùy duyên rồi thầy ạ
Tới đâu hay tới đó thôi thầy ạ
Nếu số phận bắt con làm việc xấu con cũng cam chịu
Lòng con không nghĩ việc xấu hại ai, làm việc xấu con sẽ niệm quan âm bồ tát thứ tội cho con vì con không muốn làm điều đó nhưng phải làm
Kính chào bạn Nguyễn Đăng Kiêm,
Mỗi chúng ta có quyết định, lựa chọn và chịu trách nhiệm với tất cả các việc xấu tốt của mình, chứ không có cái gọi là “số phận” bắt mình phải như thế. Trộm cắp của người, làm người ta bị mất của, dù ít, dù nhiều, là đang hại người ta đó, sao bạn có thể an lòng nghĩ rằng “mình không hại ai”. Rõ ràng bạn đang bị tâm ma sai khiến, mà cho đó là do Bồ tát độ, thật là oan cho Bồ tát, lầm lạc hết sức. Gieo nhân không tốt, không hành theo đúng như lời dạy của Bồ tát, mà tin là mình sẽ được về cõi của Ngài, đó là điên đảo, hoang tưởng vì nó trái với nhân quả.
Nếu bạn thực sự có lòng tin, mến kính Bồ tát Quán Thế Âm, thì phải nhất quyết không làm chuyện xấu, dù có cực khổ, có đói khát mà chết nhưng vẫn giữ giới không trộm cắp. Nếu được thế thì mới là đệ tử chân thật của Bồ tát, và PH tin bạn sẽ tìm được việc làm lương thiện.
Bạn gặp khó khăn là do đời trước đã gieo nhân xấu, nay lại vô minh tiếp tục gieo nhân xấu thì sẽ đi vào đường ác. Hãy tỉnh ngộ, đừng nên lầm lạc mãi như thế.
Kính mong bạn sớm tỉnh ngộ, ăn năn việc xấu đã làm và không tái phạm nữa.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nhưng con cứ nghĩ mình kiếp trước làm đế vương nên con lại tiếp tục tái phạm
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Nguyễn Đăng Kiêm,
Bạn ráng đọc kỹ những đoạn kinh văn dưới đây rồi quán xét lại hành vi, động niệm của mình để biết mình đang sai quấy chỗ nào nhé.
“Kinh Tăng nhất a-hàm ghi: “Phật dạy các tì-kheo:
– Kẻ trộm vật của người, bị chủ bắt được, trói đem giao cho vua trị tội. Vua liền sai người giam vào ngục; hoặc chặt tay chân; hoặc cắt tai, mũi; hoặc lột da; hoặc rút gân; hoặc treo ngược; hoặc cưa xẻ; hoặc dùng lửa đốt; hoặc nấu dầu; hoặc dùng da sống quấn quanh đầu người ấy; hoặc lấy nước đồng sôi xối lên thân thể; hoặc dùng chỉa ba đâm vào hông bụng; hoặc thả voi dữ giẫm đạp; hoặc mổ bụng, rút ruột rồi nhét cỏ vào; hoặc trói ngược;[132a] hoặc đánh trống chát chúa; hoặc đem treo giữa chợ chém đầu; hoặc cắt bỏ từng bộ phận trên cơ thể; hoặc dùng dao cắt; hoặc bắn tên… bị giết bằng nhiều cách tàn khốc như thế. Vì ác nghiệp trộm cướp này, nên sau khi chết liền đọa vào địa ngục, bị lửa dữ đốt thân, nước đồng sôi rót vào miệng, vạc nước sôi, lò lửa đỏ, núi dao, rừng kiếm, lò than, phân nhơ, xay giả… chịu đủ tất cả những nỗi khổ như thế. Người tội đau đớn, khổ sở thấu tim gan không sao kể xiết, trải qua trăm nghìn vạn năm không biết bao giờ thoát khỏi. Khi chịu tội ở địa ngục xong, họ lại sinh vào loài súc sinh làm thân voi, ngựa, trâu, dê, lạc đà, chó v.v… trải qua trăm nghìn năm để trả nợ cũ cho người. Sau khi chịu tội trong đường súc sinh xong, người tội lại sinh làm loài quỉ đói, chịu đói khát khổ sở không sao kể xiết, thậm chí không nghe đến tiếng cơm nước, trải qua trăm nghìn năm chịu đủ các sự khổ sở như thế. Khi tội khổ trong đường ác hết được sinh lại làm người, nhưng khi được làm người họ lại mắc hai loại quả báo là nghèo khổ, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc và thường bị năm nạn như nạn vua, nạn giặc, nạn nước, nạn lửa và bị kẻ cướp”.
Kinh Chính niệm ghi:
Hỏi: Thế nào gọi là trộm?
Đáp : Như có người luôn khởi niệm ác: “Ta muốn tất cả các loại ngũ cốc như lúa, thóc v.v… chỉ thuộc về mình ta, còn mọi người đều bị mất mùa”. Một thời gian sau, do chúng sinh phúc mỏng nên đều bị mất mùa. Người ác ấy thấy mất mùa, mọi người bị đói khát thì lòng vui mừng nói: ‘Quả nhiên đúng như ta mong muốn!’, đem lúa thóc ra chợ rao bán với giá rẻ nhưng tâm gian dối, lòng lọc lừa, cân, đong lúa thóc dối gạt người, tạo thành nghiệp trộm” .
Nếu lòng suy nghĩ thì gọi là nghiệp tư duy. Khi dối gạt người gọi là nghiệp dối gạt. Sau khi lừa dối thì đã thành nghiệp trộm”.
“Kinh Tạp a-hàm ghi: “Bấy giờ, Đức Phật bảo các tì-kheo:
– Ví như cái chày gỗ cứ giã suốt ngày đêm, không lúc nào dừng, thì nó sẽ mau mòn. Cũng vậy, này các tì-kheo! Từ xưa đến nay không phòng hộ các căn, ăn uống không biết tiết độ, đầu hôm, cuối đêm không siêng năng tỉnh giác tu tập pháp lành; nên biết, những người này suốt ngày chỉ làm tổn giảm chứ không làm tăng trưởng pháp lành, cũng như cái chày gỗ kia vậy”.
Lại nữa, kinh Tự ái ghi: “Phật dạy:
– Người sống ở đời, tâm nghĩ điều ác, miệng nói lời ác, thân làm việc ác. Ba nghiệp này xuất phát từ tâm rồi thể hiện ra thân, miệng, tạo thành nghiệp ác, làm tổn hại chúng sinh. Do bị tổn hại, chúng sinh kết thành oán hận, lòng thề muốn báo thù ngay trong đời này. Hoặc sau khi chết, thần thức sinh lên trời, rồi trở xuống báo thù; hoặc sinh làm người, hay đọa làm súc sinh, ngạ quỉ, địa ngục, lại đánh giết nhau. Đây đều là do nghiệp ác đời trước, chứ chẳng phải vô cớ vậy.
Đức Phật nói kệ:
Tâm làm chủ các pháp,
Tâm dẫn đầu, tâm tạo,
Nếu với tâm ngu si,
Nói năng hay hành động,
Thì tội khổ theo sau,
Như xe lăn theo vết.
Tâm làm chủ các pháp,
Tâm dẫn đầu, tâm tạo,
Nếu với tâm hiền thiện,
Nói năng hay hành động,
Thì phúc báo theo sau,
Như bóng luôn theo hình”.
Kinh Cựu tạp thí dụ ghi: “Xưa, gặp lúc hạn hán, ao hồ khô cạn, ba ba không thể đến hồ để tìm thức ăn. Lúc ấy, một con hạc lớn bay đến đậu bên cạnh, ba ba theo van xin, mong được cứu giúp. Chim hạc bèn gắp ba ba bay qua thành ấp, xóm làng. Ba ba không chịu im lặng, cứ hỏi liên tục:
‘Đây là nơi nào?’, hạc liền đáp lời. Vừa lúc hạc mở miệng, ba ba rơi xuống đất, thì bị người bắt ăn thịt”.
Người đời ngu si, không giữ gìn miệng lưỡi, cũng như con ba ba này vậy.
Kinh Pháp cú thí dụ ghi: “Phật bảo bà-la-môn:
– Thế gian, có bốn điều mà con người khó làm được. Nếu người nào thực hành thì được phúc báo, không bị nghèo khổ. Bốn điều ấy là:
1. Tuổi trẻ khỏe mạnh, mà không sinh tâm kiêu mạn
2. Tuổi già tinh tiến, mà không tham lam dâm dật
3. Có của quý giá, thường nghĩ đến bố thí
4. Theo thầy học hỏi, tin nhận lời đúng đắn.
Như ông cụ này không thực hành bốn điều trên, còn cho rằng thân mạng và của cải là thường còn, không tính đến thành hay bại; bỗng chốc chúng sẽ tiêu tan, cũng như con hạc canh giữ ao khô, hoàn toàn không được gì cả. Ngay đó, Đức Phật nói kệ:
Ngày đêm kiêu mạn,
Già vẫn tham dâm,
Có của không thí,
Không vâng lời Phật,
Làm bốn điều xấu,
Là tự hại mình,
Than ôi! Già đến,
Sắc biến, da nhăn,
Trẻ được trọng dụng,
[87b] Già bị xem thường,
Không tu Phạm hạnh,
Lại chẳng giàu sang,
Già như hạc trắng,
Canh giữ ao khô,
Đã không giữ giới,
Cũng không có của.
Già yếu, sức tàn,
Hối hận sao kịp,
Già như lá thu,
Rách rưới, bẩn thỉu,
Cái chết kề bên,
Hối hận sao kịp”. (Trích từ Thiện Ác Nghiệp Báo – Pháp Sự Đạo Thế)
Kính chào bạn Nguyễn Đăng Kiêm,
Bạn chưa có Tam minh làm sao biết được kiếp trước của mình. Ý nghĩ đó là một dạng hoang tưởng. Nhiều người trong tà đạo nghĩ mình kiếp trước là vua, hoàng tử, hay mình là đệ tử chân truyền của Phật, Bồ tát, hay là vị tiên này nọ từ cõi Trời đầu thai,… Đa phần đó đều là hoang tưởng, bị ma trong tâm đầu độc làm cho điên đảo lầm lạc. Bạn có những suy nghĩ như vậy, mà tin theo đó thì cũng đã bắt đầu lạc vào đường tà rồi. Bạn hãy tỉnh ngộ, bỏ ngay những ý nghĩ đó, ý thức rõ ràng mình là phàm phu đã từng gieo nhân xấu nên giờ mới có cuộc sống khó khăn. Phải quyết tâm giữ giới, giữ tâm cho sáng, nếu thấy có ý nghĩ gì lạ, có phần thần bí là phải biết ngay đó là tâm ma đang trỗi dậy. Bạn hãy thẳng thắn sửa đổi mình, hành xử phù hợp nhân quả, đừng u mê lầm lạc cho là mình được Bồ tát độ mà làm việc xấu, rồi tin là vẫn không sao vì đó là sai, là tà kiến. Hãy tỉnh ngộ!
Kính chúc bạn sớm tỉnh giác.
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật.
Chào bạn Nguyễn Đăng Kiêm.
Mình đồng ý với cư sĩ Phước Huệ.Phật và Bồ Tát chỉ thành toàn việc thiện cho người,không bao giờ tiếp tay cho người làm ác.Công việc của bạn phạm giới cấm của Phật thì không phải do Bồ Tát giúp mà là do nghiệp dẫn dẳt.Nghiệp lực chi phối suy nghĩ và hành động của con người rất mạnh.Nhưng nếu nguyện lực mạnh hơn thì nguyện lực sẽ thắng.Chẳng hạn như bạn nguyện giữ gìn ngũ giới.
Người vừa niệm Phật vừa tạo nghiệp thì không thể vãng sanh.Phật cho đới nghiệp vãng sanh ,nghĩa là trước đây chưa học Phật không biết những việc đã làm là phạm giới,sau này học Phật biết những việc đó là xấu thì sám hối và không bao giờ tái phạm nữa thì mới được vãng sanh.Mong bạn suy nghĩ lại,Phật Bồ Tát không dung túng người làm việc xấu.Biết việc xấu vẫn làm sẽ có báo ứng.
Đây là một câu chuyện có thật tại Mỹ.Vợ chồng người này biến nhà họ thành quán thịt nướng.Họ mua các con vật về giết rồi nướng lên rồi bán cho khách hàng.Người vợ biết việc đó là ác nên thường đến chùa làm công qủa mong giảm bớt ác nghiệp.Nhưng một tối nọ nhà này bị hỏa hoạn,lính cứu hỏa gặp nhiều khó khăn khi phá cửa và cái kết của hai vợ chồng này là bị lửa nướng chín như các con vật mà họ giết trước đây.
Con hiểu rồi các thầy,các cô ạ
Quan âm bồ tát muốn con học câu
Đi với bụt mặc áo cà sa,đi với ma mặc áo giấy
Muốn con không quên những Đồng hữu và không trở mặt với ai ở cõi Trần gian
Kính chào bạn Nguyễn Đăng Kiêm,
Bạn hãy cẩn trọng, chớ nên gần gũi với bạn ác. Hãy gắng đi với “Phật”, bạn đi với “ma” là thành “ma” luôn đấy, đến lúc muốn quay đầu, e rằng không kịp. Người phàm phu chúng ta, nếu không có chút dũng mãnh, thì rất dễ tạo nghiệp ác. Bạn hãy gắng tập làm một người lương thiện trước đã.
Chúc bạn tỉnh giác.
Nam Mô A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật. Các anh/chị cho em hỏi ở Sài Gòn nếu em muốn tham gia vào các đạo tràng hoặc chùa chuyên tu Tịnh Độ thì em có thể tham gia ở đâu ạ. Nhà em ở đường Nguyễn Hữu Cảnh, Q. Bình Thạnh nhưng sức khỏe em yếu nên không đi xa được nên nhờ các anh/chị giới thiệu các địa điểm gần ạ.
A Di Đà Phật
Chào Chuyên Nhất!
MD có nhờ một vị đạo hữu chỉ giúp tìm ra hai địa chỉ ở quận Bình Thạnh:
-Chùa Bát Nhã (Hẻm Nơ Trang Long);
-Chùa Diệu Pháp (Bình Lợi, Bình Thạnh).
Hai chùa này đều tu Tịnh độ.
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật
Kính chào quý Liên Hữu.
Như lần trước tôi trao đổi do duyên lành tôi được nghe bài giảng của Hòa Thượng Thích Trí Đức về Pháp Môn Tịnh Độ tại khóa tu 3 ngày ở Chùa Tịnh Luật- Hoa Kỳ. Có thể do phù hợp với căn cơ còn non kém của tôi nên những lời giảng mộc mạc của Thầy có tác động đến nhận thức của tôi rất rõ, đã giúp tôi kiểm điểm lại cách thực hành tu tập của mình. Trước đó tôi cũng đã đọc, nghe nhiều lần về các lời dạy của Tổ, của thầy như Thầy Thích Chân Tính (Bổn Thầy quy y cho tôi), Thầy Tịnh Không… các chia sẻ và bài viết trên Duongvecoitinh… tuy cũng hiểu, cũng cố gắng, cũng lo sợ vô thường nhưng không khởi tâm kiên cố được, chưa tiến được tý nào lại sụt lùi, phạm lỗi, buông xuôi.
Con xin thành tâm sám hối trước Tam Bảo, các vị thiện trí thức và các Liên Hữu.
Hôm nay con xin chia sẻ bài giảng này đến các Liên Hữu. Con hoàn toàn không có ý phân biệt bài giảng này với các bài giảng, bài viết khác mà chỉ là phù hợp với căn cơ của con. Kính xin các Liên Hữu hoan hỷ góp ý thêm cho con.
Link tải: http://www.mediafire.com/file/kr8y15srtvyfyw4/023-Ph%25C3%25A1p_m%25C3%25B4n_ni%25E1%25BB%2587m_Ph%25E1%25BA%25ADt_-_HT_Tr%25C3%25AD_%25C4%2590%25E1%25BB%25A9c.rar/file
Nam mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật. Tốt nhất là bạn nên upload bài pháp lên YouTube thì sẽ chia sẻ được nhiều hơn đấy bạn ạ. A Di Đà Phật.
Chào liên hữu Xin Niệm Phật A Di Đà.
Đây là 10 bài giảng MP3, tôi thấy hay quá nên up lên để giới thiệu. Có 1 bài giảng tương tự trên YouTube tôi đã giới thiệu đường Link rồi.
A Di Đà Phật.
Nhà mình có đặt tượng Phật ở phòng khách nhưng không may nhà mình có một đặc điểm là mùi đồ ăn có thể bốc từ bếp ra làm không khí mất trang nghiêm. Cái này mình cũng đã từng nói với ba mình nhưng ba mình nói biết làm sao giờ nhà mình vậy rồi… Thực ra không phải mình cố ý bất kính nhưng mình không biết làm thế nào. Các đạo hữu có ai cho mình lời góp ý được không?
Chào bạn Niệm Phật,
Bạn có thể dùng một miếng vải sạch, hoặc tre trúc,… làm thành một bức màn đặt trước tượng Phật, khi nào lễ Phật thì hãy bỏ nó ra. Chắc bạn đã biết thờ Phật có phước báo là nhờ ở tâm chân thành cung kính.
Chúc bạn an vui.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Thưa cư sĩ trước phòng khách có 3 tượng Phật Di Lặc lận 1 tượng nhỏ 2 tượng kia thì umm không được nhỏ ạ thì sao mà lấy màn che hết được ạ? Với lại em sợ không ai nghe em mà em nói vấn đề này lần nữa sợ ba em không thích.
Kính chào bạn Ly Ly,
PH không rõ nhà bạn đặt tượng Di lặc Bồ tát là để thờ hay trang trí? Thờ thì phải có lư hương, có đèn, nước,.. có lễ lạy. Ngược lại, nếu chỉ đặt tượng thôi thì là để trang trí hay cầu may mắn mà như vậy thì không nên.
Bạn trao đổi qua với ba, nếu ông không thích thì chịu thôi bạn, mỗi người tự mình gieo nhân, tự mình gặt quả. Bạn chỉ có thể thường niệm Phật cầu xin Ngài gia hộ để có chuyển biến tốt hơn thôi.
Kính chúc bạn an vui.
Năm Mô A Di Đà Phật.
Bạn Ly Ly thân mến,
Với hoàn cảnh và khả năng của gia đình bạn mhư vậy, và bạn đã cố gắng hết sức rồi, thì theo mình mghĩ là bạn cứ để tự nhiên như vậy đi, miễn là với tâm thành kính là được rồi, hình thức tuy phải có nhưng chỉ là cái phụ, chứ phải làm cái này cái nọ nhiều khi khiến gia đình không được vui vẻ.
Chúc bạn điwợc như ý.
Nam Mô A Di Đà Phật!
A Di Đà Phật.
Xin các liên hữu giải thích giúp tôi có phải đoạn kinh sau có ý nghĩa là Đức bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật cũng Niệm Phật mà thành tựu ngôi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác không? (Trích trong bài viết http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2014/03/niem-phat-chinh-la-sam-hoi/)
Chính vì thế Phật Thích Ca mới nói: “Xá Lợi Phất! Phải biết rằng ta ở trong đời ác ngũ trược đã thật hành việc khó này đặng thành ngôi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác và vì tất cả thế gian nói kinh Pháp khó tin này, đó là rất khó.” (Phật nói Kinh A Di Đà)
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Tịnh Châu,
*Chính xác là như vậy bạn à. Không chỉ Phật Thích Ca mà mười phương ba đời chư Phật đều niệm A Di Đà Phật cả. Nhưng nói ra điều này ngay cả thời Phật tại thế cũng không dễ mấy ai tin nổi, vì vậy Phật mới nói đó là “nan tín chi pháp” tức pháp khó tin, đặc biệt trong đời ngũ trược, ác thế (tức thời mạt pháp hiện nay) thì chuyện này lại càng khó tin hơn. Lý do? Bởi chúng sanh thời nay phước mỏng, nghiệp dày, hễ khởi tâm động niệm đều là phân biệt chấp trước, tham, sân, si, mạn, nghi. Tại sao TN cũng dám khẳng định mười phương ba đời chư Phật đều niệm A Di Đà Phật? Điều này chúng ta phải tìm hiểu thật liễu nghĩa cụm từ Nam Mô A Di Đà Phật và Phật mà Phật Thích Ca đã nói, tất chúng ta sẽ không còn khởi sanh nghi hoặc.
*Kinh Đại Niết Bàn Phật giải nghĩa về chữ niệm Phật như sau: “Phật gọi là giác, đã tự giác ngộ lại có thể giác ngộ người khác. Như có người rõ biết kẻ giặc cướp, thời giặc cướp không hại được. Đại Bồ Tát có thể rõ biết tất cả vô lượng phiền não. Vì rõ biết nên các phiền não không làm não được. Do đây nên gọi là Phật. Do vì giác ngộ nên chẳng sanh, chẳng lão, chẳng bịnh, chẳng tử, do đây gọi là Phật.
Phật hiệu là Bà Dà Bà. Bà Dà là phá; Bà là phiền não. Phá phiền não tức là Phật. Lại có thể thành tựu các pháp lành, lại có thể hiểu rõ nghĩa của các pháp lại có công đức lớn không ai hơn, lại có tiếng đồn khắp mười phương, lại có thể bố thí tất cả, lại trong vô lượng a tăng kỳ kiếp lìa nữ căn.
Này Thiện nam tử! Hoặc nam hoặc nữ có thể niệm Phật như vậy, lúc đi đứng, lúc ngồi nằm, hoặc ban ngày, hoặc ban đêm, lúc tối, lúc sáng, thường đặng chẳng lìa thấy Phật Thế Tôn”.
*Nam Mô A Di Đà Phật có nghĩa: Nam Mô=tức quy đầu, quy ngưỡng, hồi tâm chuyển ý. A=Vô; Di Đà=Lượng; Phật=Giác. Gộp lại: Quy Y Đấng Vô Lượng Giác. Vô lượng giác là ai? Là mười phương, 3 đời chư Phật chứ chẳng cứ Phật A Di Đà hay Phật Thích Ca. Vì lẽ đó khi Phật Thích Ca nói Kinh A Di Đà và Kinh Vô Lượng Thọ thì mười phương chư Phật đồng hiện tướng lưỡi rộng dài tán thán công đức của Phật Thích Ca.
*Hàng ngày sau thời tụng kinh A Di Đà hay Kinh Vô Lượng Thọ, chúng ta nên dành thời gian đọc thật chậm, thật kỹ những ý kinh Phật nói thì mới có thể thâm nhập được kinh tạng, từ đó mới có niềm tin vững chắc nơi pháp môn mình tu học.
*Hiện nay có rất nhiều người (cả tăng lẫn tục) tìm mọi cách phỉ báng, phủ nhận kinh đại thừa, đặc biệt là pháp môn tịnh độ, cho đó là nguỵ tạo. Điều này các liên hữu phải nhẫn nhục, sáng suốt để quán xét, không bị lung lạc. Phật nói pháp niệm Phật là pháp khó tin. Tại sao khó tin? Bởi người thiện căn không sâu dày quyết chẳng thể tin, chẳng thể niệm Phật. Người không tin, không thể niệm=phủ nhận là lẽ thường. Chấp cái thường vô minh này=chúng ta đồng vô minh như họ. Do vậy TN khẩn thiết mong các đạo hữu, liên hữu: Tin được pháp niệm Phật là khó. Tin lời Phật nói còn khó hơn nhiều, nhưng chúng ta phải tin lời Phật, bởi Phật là đấng vô thượng, chí tôn, lời Phật quyết không lưỡng thiệt, không nguỵ dối. Còn ai không tin, ai phủ nhận, ai phỉ báng là duyên nghiệp của họ. Phật dạy trong Kinh Kim Cang Luận: “Ông tu ông chứng, bà tu bà chứng, tu ít chứng ít, tu nhiều chứng nhiều, không tu không chứng”.
Học Phật mà không tin Phật=không có lợi lạc=không thể giác ngộ và giải thoát.
Có điều này TN muốn hỏi quý liên hữu: Tại sao khi nói Kinh A Di Đà, Phật lại chọn Ngài Xá Lợi Phất mà không chọn ai khác?
Trong Tịnh độ tông có 4 phương pháp niệm Phật. Niệm Thật tướng, Quán tưởng,
Quán tượng và Trì danh. Kinh Di đà dạy Trì danh niệm Phật nên ở đoạn cuối kinh văn, Phật nói cái pháp mà ngài dùng để chứng đắc Vô Thượng Bồ Đề dĩ nhiên chính là pháp Trì danh niệm Phật. Đã là Trì danh nên về phương diện hành trì thì không phải niệm Thật tướng. Cư sĩ Thiện Nhân dùng kinh Niết bàn giải thích đó là niệm Thật tướng rồi.
Bạn Tịnh Châu hỏi câu rất hay nhưng rất tiếc Cư sĩ Thiện Nhân có lẽ trả lời chưa phù hợp vào trọng tâm lắm.
Không biết có vị cư sĩ nào có thể giải toả được vấn đề này ko?
Kính chào bạn Tịnh Hoà,
Về đoạn kinh văn trên, PH không nghĩ là đức Phật Bổn sư có ý nói Ngài niệm Phật A Di Đà mà thành Phật. Đoạn kinh văn trên có hai ý: một là việc mà Ngài ở cõi Ta bà này mà tu thành Phật là rất khó, và ý thứ hai là Ngài vì chúng sanh mà nói pháp môn khó tin này là rất khó. Đoạn kinh văn trước đó sẽ giải thích rõ hơn. “Xá Lợi Phất, như ta hôm nay ngợi khen công đức chẳng thể nghĩ bàn của đức Phật A Di Đà, các đức Phật đó cũng ngợi khen công đức chẳng thể nghĩ bàn của ta mà nói rằng: “Đức Thích ca Mâu Ni Phật hay làm những việc rất khó khăn hy hữu, có thể ở trong cõi Ta bà đời ác năm món trược: kiếp trược, kiến trược, phiền não trược, chúng sanh trược, mạng trược trung mà Ngài chứng được ngôi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, Ngài vì các chúng sanh nói kinh pháp mà tất cả thế gian khó tin này””.
Ý nghĩa của hai đoạn kinh văn này rất rõ ràng, đó là ca ngợi công đức của đức Bổn sư (cực khó mà làm được) và lòng từ bi của Ngài (vì chúng sanh mà nói pháp khó tin).
Cho nên, PH nghĩ lý giải của huynh Thiện Nhân là hợp lý và khéo léo. Theo các kinh văn mà PH đã đọc, không có kinh văn nào ghi rõ là đức Phật Bổn sư niệm Phật A Di Đà mà thành Phật, ngoại trừ niệm Phật đây là Phật tánh, là tánh giác (thật tướng). Giải thích như vậy thì không khác với kinh, Pháp.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bạn Phúc Huệ thân mến, trong Di Đà Yếu giải chính Đại sư Ngẫu Ích đã nói như vậy đó bạn.
“Trong đoạn trước, đại sư đã nói: “Vì thế, niệm một tiếng A Di Đà Phật, chính là pháp để Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật đắc Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác trong đời ác ngũ trược” chính là dựa trên đoạn kinh văn ngắn ngủi này. Chúng ta niệm hằng ngày nhưng hoàn toàn chẳng nhận biết. Có người niệm kinh A Di Đà, niệm nhuyễn nhừ, nhưng nếu có ai hỏi: “Thích Ca Mâu Ni Phật do tu pháp môn gì mà thành Phật?” liền lúng túng không biết đáp ra sao. Nếu đại sư không nhắc nhở, chúng ta vẫn cứ lơ mơ chẳng hiểu biết y như cũ. Đủ thấy đại sư có ân đức rất lớn đối với chúng ta.”
(PS Tịnh Không- Di đà yếu giải giảng kí)
Bạn lưu ý cụm từ “niệm một tiếng Di đà” nhé, chính là pháp trì danh đấy
A Di Đà Phật
Trước hết xin cảm ơn các Liên Hữu đã có những khởi xướng, trao đổi, chia sẻ rất ý nghĩa về vấn đề này. Ở đây mình cũng xin chia sẻ thêm một chút, trong Kinh Niệm Phật Ba La Mật phẩm Xưng Tán Danh Hiệu có nói rất rõ ràng về vấn đề này, không chỉ Phật Thích Ca mà ba đời mười phương Chư Phật thành Đạo đều nhờ danh hiệu Phật “Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều từ danh hiệu Phật mà phát sanh ra. Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều do danh hiệu Phật mà thành đạo”, “danh hiệu Phật chứa đựng vô lượng vô biên công đức của hết thảy Phật pháp”,… Quý vị đọc lại sẽ thấy rõ.
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính chào bạn Tịnh Hoà,
Kiến giải của ngài Ngẫu Ích đại sư nếu hiểu là niệm Phật theo trì dành thì sẽ có những điểm không thông như sau.
– Nếu nói đức Bổn sư đã hành hạnh này trong những kiếp quá khứ thì có chỗ không ổn vì theo PH đã đọc thì trong kinh Bổn sanh không có nhắc đến, kinh chỉ nhắc đến các vị Phật ở cõi Ta bà trong quá khứ. Nếu hành hạnh này thì phải vãng sanh về Cực Lạc, nhưng khi nói về cõi này, không thấy đức Bổn sư nói là từng sanh về đây.
– Nếu nói là Ngài hành hạnh này ngay trong kiếp Ngài thành Phật thì có điểm không đúng vì theo kinh ghi lại, trước khi Phật thành đạo, trong thế gian ở cõi Ta bà chưa hề có từ “Phật”. Vì vậy, khi chưa thành Phật, Ngài không thể biết đến danh hiệu này mà niệm được.
– Quan trọng nhất là trong kinh văn không có ghi rõ đức Bổn sư niệm danh hiệu A Di Phật mà thành, đây chỉ là kiến giải của ngài Ngẫu Ích đại sư. Kiến giải là kinh nghiệm, hiểu biết, thực chứng (nếu có) của một cá nhân, không thể đánh đồng như kinh văn của Phật dạy.
Cho nên, hiểu và lý giải là Thật tướng niệm Phật thì thông, mà hiểu là trì danh thì sẽ bị kẹt, đặc biệt, nếu lý giải như thế, sẽ tạo nên mâu thuẫn không đáng có giữa Tịnh và các tông Thiền, Nguyên thủy,.. Cho nên, PH mới tán thán là huynh Thiện Nhân đã khéo lý giải.
Trì danh, thì cũng phải đi đến chỗ Thật tướng mới rốt ráo, vì trong kinh Kim cang Phật đã dạy “Nhược dĩ sắc kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã, thị nhân hành tà đạo, bất năng kiến Như Lai”.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bạn Phướcc Huệ thân mến,
Trước hết mình xin tán thán tinh thần trao đổi Phật pháp thẳng thắn của bạn.
Năm xưa, mình cũng có chỗ nghi như bạn, nhưng nay thì mình không còn nghi ngờ nữa. Vì sao? Vì mình tin Tổ Ngẫu Ích, ngài là Tổ sư Đại đức không những của Tịnh tông mà là một bậc Đại đức Triệt ngộ của Thiền tông. Mình lại tin lời của HT Tịnh Không, người có thể sẽ được suy tôn làm
vị Tổ sư thứ 14 của Tịnh tông. Và đặc biệt mình tin lời dạy của Đại sư Ấn Quang, vị Tổ thứ 13 Tịnh độ tông, ngài đã khẳng định chắc chắn rằng sách Yếu giải của Đại sư Ngẫu Ích là tinh xác, trọn vẹn nhất, dẫu Phật Di Đà tái thế chú giảng kinh Di đà cũng không thể hay hơn. Vì tin lời các vị Tổ sư như thế nên mình không còn bị kẹt như bạn nữa.
Bạn đọc kĩ đoạn này nhé:
“Trong quá khứ, khi kinh Vô Lượng Thọ chưa được lưu thông phổ biến thì những kinh điển để người tu học Tịnh Tông nương tựa chính là A Di Đà Kinh, sách Di Đà Yếu Giải của Ngẫu Ích đại sư và Di Đà Kinh Sớ Sao của Liên Trì đại sư. Trong gần một ngàn năm, những người tu học Tịnh Tông có thể thành tựu chính là nhờ vào hai bộ chú giải ấy, nhất là bộ Di Đà Yếu Giải trọn đủ thẩm quyền. Trong quá khứ, Ấn Quang đại sư đã đề cao Di Đà Yếu Giải đến tột bậc. Ngài nói: “Dẫu cho A Di Đà Phật giáng thế viết chú giải cho A Di Đà Kinh, cũng chẳng thể hay hơn tác phẩm này”. Thậm chí, Ngài khẳng định bộ chú giải này hoàn toàn thể hiện tâm ý của A Di Đà Phật, chẳng sai lầm một điểm nào! Chúng ta đều biết Ấn Quang đại sư là Đại Thế Chí Bồ Tát hóa thân, tuy thân phận của Ngẫu Ích đại sư không được tiết lộ, nhưng nhất định Ngài phải là bậc tái lai. Ấn Quang đại sư đã tôn sùng Yếu Giải như vậy, nếu Ngẫu Ích đại sư chẳng phải là A Di Đà Phật tái lai thì cũng phải là một vị [có chứng ngộ] giống như Quán Thế Âm Bồ Tát. Nếu không, sẽ chẳng thể nào kham nổi lời Đại Thế Chí Bồ Tát tán thán như vậy!”
(Ps Tịnh Không- Di đà yếu giải giảng ký)
Còn như bạn bị kẹt không tin chỉ vì đó không phải là lời Phật nói thì rõ ràng chính bạn đang tự ràng buộc mình, vì Đức Phật đã dạy có năm hạng người có thể nói kinh mà, đâu chỉ có Phật!
Năm hạng người này là:
1/ Phật; 2/ Ðệ tử Phật; 3/ Chư Thiên; 4/ Tiên; 5/ Hóa Nhân, tức là người do Phật hay chư Thiên biến hóa ra
Tổ Ngẫu Ích là bậc tái lai.
Ấn Quang Đại sư là Đại Thế Chí Bồ tát tái lai, vậy chưa đủ cho chúng ta tin hay sao? Chỉ cần bạn buông cái “kẹt” của mình xuống, tự so sánh tri thức học vấn, đạo hạnh của mình với đạo hạnh của các Ngài Ngẫu Ích, Ấn Quang thì tự nhiên sẽ “thông” thôi.
Yếu Giải là sách luận giải y cứ nơi Kinh, phát huy những chỗ u mật để làm sáng tỏ kinh văn nên dĩ nhiên những kiến giải ấy chẳng rời kinh điển, chẳng sai ý Phật. Vì thế, chẳng phải là khen quá chức phận của Phật Thích Ca, “tự tán thêm cho Phật những chức năng không đúng với sự giáo hoá của Ngài”.
Mình đoan chắc rằng vì chưa đọc kỹ sách Yếu giải nên mới có những lời “nguy hiểm” như thế. Nếu Tổ Ấn Quang hay Tổ Ngẫu Ích mà nghe được những lời này thì các Ngài chắc phải thở than, ứa lệ!
Mong quý bạn cẩn thận lắm thay!
Nam mô A di đà Phật
Kính chào bạn Tịnh Hoà,
Bạn có lòng tin vào các vị Tổ sư như vậy thật là đáng quý. PH thì khác bạn một chút, Phật dạy “y Pháp bất y Nhân”. Cho nên, PH dựa trên giáo pháp mà xét và tu học, chứ không phải vì do vị đó là Bồ tát hay là một vị đặc biệt nào đó tái lai.
PH thì thật không có “kẹt” ở điểm đó, vì đức Bổn sư tu pháp nào thành Phật đều không quan trọng bằng việc mình tu tập thật sự được những gì, mình có giảm được tham, sân, si,..hay không và có chắc được vãng sanh hay không. Quyển A Di Đà Yếu giải là một trong những quyển sách mà PH luôn giữ gìn cẩn thận mỗi khi chuyển nhà, đọc cũng được một số lần, nhưng có lẽ bạn nói đúng, là PH chưa đọc kỹ. Nhưng biết sao được, PH hiểu đến đâu thì tu đến đấy, những điều thấy trong kinh văn không đề cập thì biết là không đề cập thôi. Kiến giải của ngài Ngẫu Ích đại sư, PH hiểu là Thật tướng, chứ không thể hiểu là Trì danh, nếu ngài quả là bậc giải thoát thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu bạn vì hiểu là Thật tướng thì đâu có sai với giáo pháp, mà quan trọng nhất là, nó đâu phải là chướng ngại cho việc vãng sanh của PH đâu.
Kính chúc bạn tu tập tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Kính chào bạn Tịnh Hoà,
PH xin được chia sẻ thêm về ý “y Pháp, bất y Nhân”. Nếu chỉ “y Nhân” thì có thể sẽ có những chướng nạn cho đạo Phật. Ví dụ, ngoại đạo, tà ma cũng xưng là Bồ tát tái lai giảng dạy, nếu ta tin vị Ấn Quang, hoặc ngài Ngẫu Ích chỉ vì do chư vị là Bồ tát tái lai thì ngoại đạo sẽ nói “Vậy tại sao ông lại không tin những vị Bồ tát tái lai kia? Họ cũng là Bồ tát mà.” Như vậy, chỉ còn cách lấy giáo pháp ra xét mới phân định là thật hay giả. Cho nên, PH mong rằng bạn và các bạn sen khác tin các vị Ấn Quang, Ngẫu Ích, Tịnh Không bởi vì giáo pháp của chư vị giảng đúng là chánh pháp Phật dạy, chứ chẳng phải vì họ là Bồ tát tái lai, có như vậy thì mới đúng là hành theo lời Phật dạy ” Y Pháp, bất y Nhân”.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam mô A di đà phật
Bạn Phước Huệ kính mến
HQ rất vui khi đọc những dòng chia sẻ rất nhiệt tình của bạn. Hầu hết các phúc đáp của bạn trên trang đều nhiệt tâm như vậy cả, thường đưa ra những lời khuyên với cái nhìn cái nhìn bao dung độ lượng. Đây là một điểm rất đáng quý ở bạn. Mình xin tuỳ hỷ tán thán điều này nhé.
Tuy nhiên, mình nói ra điều này mong bạn hoan hỷ nhé, là hiện bạn cùng mang cái bệnh “thế trí biện thông” như mình cách đây khoảng 3,4 năm về trước. Ham học rộng hiểu nhiều và rất thích dựa vào những sở học ấy để tranh luận, và hiện nay do cái “tập khí” ấy nên mình lại bị “vướng” vào nữa rồi :)nên nhân tiện đây Hương Quang xin sám hối với tất cả quý huynh đệ trên trang, mong quý huynh đệ từ bi hoan hỷ bỏ qua.
Cách đây khoảng 3,4 năm mình cũng đã từng đem những câu hỏi dựa vào kinh Niệm Phật Ba La Mật để hỏi Thầy Vọng Tây về những chỗ nghi vấn của mình. Trước khi hỏi mình đoan chắc rằng những kiến thức của mình là đúng và nghĩ là Thầy sẽ không trả lời được, đây gọi là rất “háo thắng” 🙂 . Tuy nhiên câu nói của Thầy đã làm mình khi ấy giật mình không khỏi kinh sợ. Thầy không trả lời trực tiếp câu hỏi mà nói như sau: “Anh bị cái bệnh thế trí biện thông rồi. Kinh Niệm Phật Ba La Mật, tuy là ghi HT Thiền Tâm dịch nhưng hiện trong Đại Tạng Kinh chữ Hán không có nguyên tác Hán ngữ. Vả lại xưa nay tôi chưa từng nghe HT Tịnh Không đề cập tới. Cũng chưa từng nghe Tổ Ấn Quang nhắc đến tên kinh này”. Sau này mình thử search google mấy chữ 念 佛 波 霍 羅 密 經 (Niệm Phật Ba La Mật Kinh) cũng không thấy kết quả tìm kiếm nào. Đại Tạng kinh chữ Hán điện tử đã có sao tìm không thấy. Từ đó mình tin lời Thầy Vọng Tây, và bỗng chợt nhận ra rằng, Phật pháp mênh mông, với khả năng nhỏ hẹp của mình, đừng nói là năm bộ kinh hay nhiều bộ kinh mà một bộ kinh học tập suốt đời cũng chưa chắc nắm được đại ý và đặc biệt là việc học không thể không y chỉ vào một vị Thầy, một vị Thiện tri thức mà mình có duyên nào đấy.
Câu chuyện này mình muốn chia sẻ từ lâu nhưng cứ đắn đo mãi, sợ rằng có nhiều vị huynh đệ lâu nay đọc tụng kinh này, vì đó mà sinh lòng bối rối hoài nghi. Nay vì anh em đang nói đến chỗ “y pháp bất y nhân” nên mình mới miễn cưỡng kể ra vậy.
Chúc bạn Phước Huệ và tất cả huynh đệ trên trang mạnh khoẻ và sau này cùng là Bồ tát Bất Thối trên cõi Cực Lạc của Di Đà từ phụ. Khi ấy, pháp gì cũng biết, pháp gì cũng thông, không còn phải mắc vào một trong Bát nạn như HQ bây giờ nữa 🙂
Nam mô A di đà phật
Kính chào huynh Hương Quang,
PH đã hai lần muốn dừng cuộc bàn luận này vì thấy nó đang dần biến thành cuộc tranh luận (“tranh” thì sẽ có thắng thua, “bàn luận” là để làm sáng tỏ), nhưng huynh lại đặt câu hỏi, PH cũng đoán huynh sẽ không đồng tình với phần trả lời của mình, nhưng PH nghĩ những trao đổi này đều được lưu lại trên đây, có thể trong tương lai sẽ giúp ích được một bạn nào đó.
Theo ngài Tịnh Không, “thế trí biện thông” là dùng trí thế gian mà đánh giá, phân tích rồi chê bai, nghi ngờ Phật pháp. Các chia sẻ của PH đâu có ý nào nghi ngờ hay chê bai Phật, Pháp.
Là huynh hỏi, và PH đáp. Đáp xong thì huynh bảo như vậy. Trong khi PH chỉ muốn dựa kinh văn làm cho sáng tỏ. Điều này có thể sẽ tạo tiền lệ không tốt, không khuyến khích các huynh đệ ở đây trả lời các câu hỏi, thắc mắc của bạn đồng tu.
Về nguồn gốc của kinh Niệm Phật Ba La Mật, PH không có đủ điều kiện cũng như sự thích thú để tìm hiểu nên không dám bàn tới.
Chắc huynh đã biết các đạo hữu bên Nguyên thủy cho rằng tất cả kinh điển Đại thừa đều không phải do Phật thuyết, đều là giả và họ có khá nhiều bằng chứng mạnh mẽ cho điều đó. May thay, chúng ta biết “Y Pháp”, đem lý lẽ trong kinh văn mà suy ngẫm, so sánh, để biết đó cũng là Pháp Phật. Nếu ta “Y Nhân” nhắm mắt nghe theo họ thì đã không có pháp môn Tịnh Độ.
Kính chúc huynh và các bạn sen đồng tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Điều này Pháp sư Tịnh Không giảng rồi mà. Vì khó tin quá nên đầu tiên phải là người có trí tuệ bậc nhất trong hàng đệ tử của Đức Bổn Sư Thich Ca Mâu Ni Phật mới tin hiểu được.
A Di Đà Phật.
Thưa các đạo hữu cho em hỏi này chút. Theo hiểu biết nông cạn của em thì em nghĩ sám hối tức là khi mình làm điều gì sai trái thì mình nguyện từ đây về sau không phạm phải nữa nếu mà tiếp tục phạm nữa thì không thật lòng. Nên em băn khoăn chuyện này dạo này em đọc kinh với lạy Phật cũng còn những lần bị gia đình quấy rầy nên em cảm thấy tội lỗi vô cùng. Chiều nay em nghe mẹ em nói mẹ đi công chuyện nên em nghĩ chắc mẹ đi lâu tại thường em thấy như thế nên em thay đồ rồi đọc kinh ai dè mẹ về sớm nên lúc mẹ em đang đi lên cầu thang em hoảng tắt kinh đi. Em tự dặn lòng mình mấy lần phải chọn giờ giấc cẩn thận thế mà… Cho em hỏi tội lỗi em có nặng lắm không? Vả lại hôm nay em đi học nhiều về 9h mấy lúc đó em rất mệt nên em nghĩ làm càng sớm càng tốt…
Kính chào bạn Ly Ly,
Đọc kinh, lễ Phật lén như thế, tâm lúc nào cũng lo lắng, như vậy là không thanh tịnh, rồi khi bị phát hiện thì phải nhanh chóng chấm dứt, là thiếu cung kính. Cho nên, PH nghĩ bạn hãy thưa với ba mẹ, xin phép được làm việc đó, khoảng 20′-30′ mỗi ngày, hoặc một vài ngày trong tuần, thời gian không quá nhiều nên hy vọng ba mẹ bạn sẽ đồng ý. Bạn cần đảm bảo với ba mẹ là việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập và bạn có đủ thời gian giúp ba mẹ làm việc nhà. Bạn cũng nên chuẩn bị để trình bày cho được lý do vì sao bạn muốn làm thế, và những lợi ích mà bạn tin việc đó sẽ mang lại.
Đọc kinh, lễ Phật, niệm Phật, để có được lợi ích thì phải có sự tập trung, cung kính, sau đó là áp dụng lời kinh vào cuộc sống, làm cuộc sống của chính mình và những người xung quanh tốt hơn.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Thưa cư sĩ lễ Phật với niệm Phật thì em không quá lo nữa rồi với lại ba mẹ em cũng biết miễn sao đừng làm quá nhiều với lại cũng như cư sĩ nói cố gắng mà làm tròn trách nhiệm của 1 hs và 1 người con riêng đọc kinh thì không đươkc đâu ạ. Thậm chí ba em đã từng nói sẽ ngăn cản em nên giờ em quyết định em sẽ đọc kinh vào đêm tối mà thôi.
Cho mình hỏi 1 điều khá tế nhị chiều nay mình uống sữa bắp mình nghỉ 1 chút rồi lên lạy Phật trời lúc đó đang mưa mình nghĩ mình vô tình trung tiện nhưng không ngửi thấy mùi. Mà theo mình nhớ hình như trung tiện ra mùi xốc lên Tam Bảo thì bị đọa làm giòi tủa. Cái này không phải mình cố ý bất kính trưa lúc đó mình không ăn mà đến buổi chiều mình không dám ăn sợ bị tội nghiệp nên uống sữa. Mình thừa nhận mình có cảm thấy phiền não về chuyện này.
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Hữu Minh,
Bạn biết nhận lỗi đó là tâm biết sám hối. Sám hối thì phải kịp thời, ngay tại nơi chốn mình phạm lỗi thì mới có tác dụng ngăn ngừa. Bạn không phải lo sợ thái quá như vậy, bởi khi xét nghiệp tội vốn phải xét từ nhân. Nếu nhân không phải bạn cố ý=không có tội. Chỉ cần lần sau khi lạy Phật bạn nến nhíu hậu môn lại, tức lúc cúi xuống không nên thở ra gấp thì chuyện nói trên sẽ được khắc phục.
Chúc tinh tấn.
Các cô/chú cho con hỏi mấy việc sau ạ:
(1) Ờ Sài Gòn, muốn phóng sinh thì có thể thả cá ơ đâu ạ. Hôm trước con có mua cá ra Sông SG chỗ mạn gần Cầu SG vs quận 2 nhưng tìm mãi không có chỗ nào thuận lợi để thả vì thả cao quá thì cá có thẻ chết. Ra mấy bến du thuyền thì người ta không cho xuống. Mong cô/chú chỉ cho con 1 vài địa điểm ạ
(2) Con muốn mua Bồ câu Sống để phóng sanh thì có thể mua ơ đâu và đem ra đâu thả đuơc ạ.
(3) Có/Chú cho com thêm 1 số thông tin về câc đạo tràng mà có lịch phóng sinh định kỳ với ạ
Con cảm ơn.
A Di Đà Phật
A Di Đà Phật
Chào bạn Tâm An!
Bạn có thể đến với đạo tràng Niệm Phật Vãng Sanh Tây Phương Cực Lạc để tu tập và hành các hạnh lành (phóng sanh, bố thí, từ thiện, in ấn kinh sách…). Địa chỉ http://www.vangsanhcuclac.vn/
Bạn vào địa chỉ trên để xem thông tin về đạo tràng hoặc bạn có dùng facebook thì đánh vào ô tìm kiếm “Đạo Tràng Niệm Phật Vãng Sanh Tây Phương Cực Lạc” sẽ hiện ra Facebook của đạo tràng.
Chúc bạn đạt được sở nguyện nhé!
Nam Mô A Di Đà Phật
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi các bạn Sen,
*Chúng ta học pháp của Phật phải ráng thoát ra khỏi những kiến giải mang tính yêu-ghét. Ví thử: vì chúng ta quá tán thán pháp môn niệm Phật, quá tán thán những lời trong kinh Phật dạy về cảnh giới tịnh độ…rồi khi chúng ta nghe pháp của HT Tịnh Không chúng ta cũng vì quá tán thán lời pháp nhủ của HT giảng nên chúng ta đã tự tán thêm cho Phật những chức năng không đúng với sự giáo hoá của Ngài. Những lời HT Tịnh Không nói không sai; Lời của Đại Sư Ngẫu Ích nói cũng không sai, nhưng chúng ta đọc nhưng chưa hiểu liễu nghĩa, nên có những kiến giải không đúng pháp.
*Chúng ta chớ nên nói Phật Thích Ca mới thành Phật các đây hơn 2600 năm, và trước đó cõi cõi Ta bà này không hề có Phật. Hạnh nguyện của mười phương 3 đời chư Phật là hoằng nguyện, độ sanh không ngưng nghỉ, vì thế hễ nơi nào còn có chúng sanh, ắt nơi đó có Phật. Khác là các Ngài tuỳ duyến mà thị hiện để nói pháp, giáo độ chúng sanh. Phật Thích Ca bằng xương, bằng thịt mà chúng ta được nghe, biết qua kinh sách chỉ là thân thị hiện, chẳng phải là thân thật của Phật, bởi thân thật của Phật chỉ có Phật với Phật mới có thể biết được. Điều này trong Kinh Vô Lượng Thọ Phật Thích Ca cũng nói: Thế Tôn dạy rằng: “Phật Như Lai kia, đến không chỗ đến, đi không chỗ đi, không sanh không diệt, không có quá khứ, hiện tại, vị lai. Chỉ vì phát nguyện độ tận chúng sanh nên ở Tây Phương, cách Diêm Phù Đề này mười vạn ức cõi Phật, có một thế giới tên là Cực Lạc. Pháp Tạng thành Phật, hiệu A Di Đà, thành Phật đến nay, đã hơn mười kiếp, hiện đang thuyết pháp, vô lượng vô số Bồ Tát, Thanh Văn cung kính vây quanh”. (KVLT – Phẩm 9 Thành tựu viên mãn)
Chúng ta nên lưu ý cẩn trọng hai cụm từ này: “không có quá khứ, hiện tại, vị lai. Chỉ vì phát nguyện độ tận chúng sanh nên ở Tây Phương”. “Quá khứ, hiện tại, vị lai” là nói theo ngôn ngữ của thế gian, bởi Giác vốn không có khứ lai; “Chỉ vì phát nguyện độ tận chúng sanh nên ở Tây Phương” ý nói cõi Tây Phương cũng là vì thệ nguyện độ tận chúng sanh mà có Phật A Di Đà kiến lập=Phật A Di Đà cũng là thị hiện Phật. Hai từ Như Lai là chỉ pháp thân Phật nói chung, chẳng phải chỉ riêng A Di Đà Phật hay Phật Thích Ca, bởi Như Lai chính là vô lượng giác: tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn.
*Trong Kinh Kim Cang Phật hỏi Ngài Tu Bồ Đề: “Tu-Bồ-Ðề! Nếu có vị A-La-Hán tự nghĩ rằng: ‘Tôi đã đặng quả A-La-Hán’; nghĩ như vậy có đặng không?’
Tu-Bồ-Ðề thưa: ‘Bạch Thế-Tôn! Không thể được. Tại sao vậy? Vị A-La-Hán, phải không còn thấy mình có chứng quả A-La-Hán, thế mới thật là chứng quả A-La-Hán. Nếu còn thấy mình chứng quả A-La-Hán tức là còn trụ chấp (dính mắc) về bốn tướng: ngã, nhơn, chúng-sanh và thọ-giả, thì không phải thật chứng A-La-Hán.
Bạch Thế-Tôn! Cũng như con đây, vì con không còn chấp mình có tu chứng, nên mới được Như-Lai chứng nhận: ‘Tu-Bồ-Ðề đã đặng pháp Tam-muội vô tranh; Tu-Bồ-Ðề là người ưa tu hạnh tịch-tịnh (A-Lan-Na); Tu-Bồ-Ðề là vị A-La-Hán ly dục thứ nhứt. Trong chúng, Tu-Bồ-Ðề là hơn hết’.
Bạch Thế-Tôn! Nếu con nghĩ (chấp) rằng : ‘Con đã đặng quả A-La-Hán, con là vị A-La-Hán ly dục thứ nhứt v.v… thì Ðức Như-Lai không chứng nhận và không khen ngợi con như vậy’.
Đoạn Kinh này Phật dạy chúng ta điều gì? Không có pháp để chứng đắc, bởi nếu còn có chứng đắc, tất đó chẳng phải là pháp Phật, chẳng phải là giác, chẳng phải là Phật. Điều này Ngài Tu Bồ Đề đã nhấn mạnh lại bằng câu: “Phật thọ ký cho con là bậc A La Hán ly dục bậc nhất, bởi con là người ưa hạnh tịch tịnh, đã đặng pháp vô tranh tam muội”. Tịch tịnh là không còn khởi một niệm, nếu còn khởi tất chẳng gọi tịch tịnh.
Tương tự mà quán xét: Nếu chúng ta ráng gán bằng được cho Phật Thích Ca cái danh hiệu: Phật Thích Ca cũng nhờ trì danh niệm A Di Đà Phật mà Ngài chứng quả vị Phật, đồng nghĩa chúng ta nói Phật đã tự nhận mình là người có chứng quả vị Phật=Chẳng phải Phật.
Vì vậy Kinh Kim Cang Phật mới dặn Ngài Tu Bồ Đề: “Tu-Bồ-Ðề! Các vị Ðại Bồ Tát phải giữ tâm thanh-tịnh, chớ nên sanh vọng-tâm trụ chấp nơi sắc trần, thinh-trần, hương-trần, vị-trần, xúc-trần và pháp-trần. Tóm lại, Bồ Tát đừng khởi vọng-tâm trụ chấp một nơi nào cả’ (Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm). (HT Thích Thiện Hoa Việt Dịch)
Chúng ta học pháp Phật ráng đừng để tâm trụ vào bất cứ một pháp nào, bởi hễ trụ là có kiến chấp khởi=phiền não cũng khởi.
Bạn Phúc Huệ thân mến
“Kiến giải của ngài Ngẫu Ích đại sư, PH hiểu là Thật tướng, chứ không thể hiểu là Trì danh,“
Bạn hiểu như thế thì chẳng phải là “hiểu” rồi. Vì sao? Vì bạn thấy trì danh và Thật tướng là hai pháp tách biệt nhau.
Thật tướng không phải là bất tướng (không có tướng) mà ngay nơi tướng mà lìa tất cả các tướng hư vọng. Thật tướng cũng chẳng phải là vô bất tướng (không phải không có tướng) vì từ nơi chân như Thật tướng thường phát sinh vô lượng các tánh đức thuần tuý. Vì không phải là bất tướng nên không cần phải xa lìa sắc tướng (quán tưởng niệm Phật), xa lìa âm thanh ( trì danh niệm Phật) để đạt đến Thật tướng niệm Phật. Ngay nơi âm thanh của danh hiệu Phật có thể thể nhập vào Thật tướng ly tướng, nếu hành giả niệm đến trình độ “năng sở câu vong”, không còn năng niệm và sở niệm nữa.
Do vậy, muốn thành tựu Vô thượng chánh đẳng chánh giác không ngại gì mà không Trì danh niệm Phật. Trì danh không khác Thật tướng, chỉ nhất niệm vạn đức hồng danh này thôi là đủ, không phải nhọc công tham thiền, tham cứu một Thật tướng nào khác. Ngay nơi âm thanh là Thật tướng, ngay nơi sóng chính là nước, không cần phải nhọc lòng đi tìm nước ngoài con sóng ấy.
Bởi vậy, sách Yếu giải viết:
“Đương tri chấp trì danh hiệu, ký giản dị, trực tiệp nhưng chí đốn chí viên, dĩ niệm niệm tức Phật cố, bất lao quán tưởng, bất tất tham cứu, đương hạ viên minh, vô dư, vô khiếm”
Nghĩa là:
Nên biết pháp môn chấp trì danh hiệu rất giản dị, thẳng chóng mà chí cực viên đốn. Niệm niệm tức là Phật, không cần quán tưởng, tham cứu. Ngay nơi đó (nay nơi âm thanh Phật hiệu) liền tròn sáng, không thiếu không dư.
Tổ Triệt Ngộ cũng nói:
“Nhất cú Di đà
Thanh tịnh Thật tướng
Tuyệt nghị tuyệt tư
Nan danh nan trạng”
Nghĩa là;
“Một câu Di đà chính là Thanh Tịnh Thật tướng. Xa rời mọi sự nghĩ bàn, khó nói khó hình dung”
Do vậy, mới biết rằng một pháp trì danh này không phải tầm thường, mà là “phổ bị ba căn, gồm thâu phàm Thánh”, trên từ Đẳng giác bồ tát dưới đến hạng ngũ nghịch thập ác đều được lợi ích không thể nghĩ bàn. Vì lợi ích lớn lao như thế nên đức Bổn sư của chúng ta khi ấy là Bồ tát Hộ Minh, vốn là Đẳng giác Nhất sanh bổ xứ bồ tát thị hiện thành đạo bằng pháp môn tối cực viên đốn này, âu cũng là điều dễ hiểu.
Chúng ta học Phật, nhất là đối với pháp môn Tịnh độ không thể nghĩ bàn này, phải nên THẬT THÀ tin vào Thánh ngôn lượng tức là lời dạy của Tổ sư đại đức trong Tịnh tông, mà không phải là các vị thiện tri thức trong các pháp môn khác; càng không nên dựa vào tri kiến hạn hẹp của chính mình, e rằng sẽ mắc lỗi, mất nhiều lợi ích.
Sách Yếu giải viết:
“Một câu A di đà phật chính là pháp để đắc Vô Thượng Chánh giác của Đức Bổn sư Thích ca trong đời ngũ trược. Nay đem toàn thể quả giác này trao cho chúng
sanh trược ác. Đó là cảnh giới sở hành của chư Phật, chỉ Phật với Phật mới hiểu cùng tạn nổi, chẳng phải là điều cửu giới dùng tự lực tin hiểu được nổi”
Thân chúc bạn an vui trên con đường tu học.
Kính chào bạn Tịnh Hoà,
Chắc bạn còn nhớ trong chia sẻ trước đây, PH có nói “trì danh phải đến mức thật tướng thì mới rốt ráo”. Những trích dẫn của bạn là ở mức thật tướng niệm Phật. Tùy theo căn cơ mà trì danh có sâu cạn. Có người niệm Phật là Phật A Di Đà ở cõi Cực Lạc, có người niệm Phật là Pháp giới tạng thân. Cho nên, nếu trì danh chỉ ở mức biết danh hiệu A Di Đà Phật là Phật A Di Đà ở cõi Cực Lạc thì phải cần công phu thêm để vào được Thật tướng. PH đâu có ý nói là phải tham cứu một Thật tướng nào khác.
Tuy nhiên, trong chia sẻ này, bạn đã không hiểu đúng ý của PH. Ngay từ đầu PH nhấn mạnh, theo ý kinh văn, Phật Thích ca không phải do trì danh hiệu Phật A Di Đà mà thành Phật (chứ không phải PH không hiểu trì danh đến mức rốt ráo là Thật tướng). Ở ý này, bạn đã không thể lấy kinh văn hay giáo pháp để chứng minh cho ý kiến của mình, mà chỉ đơn giản là bạn tin vì bạn cho rằng ngài Ngẫu Ích là một vị đặc biệt nào đó hoá thân hay tái lai (cho là bạn đã hiểu đúng ý kiến giải của ngài Ngẫu Ích). Nếu bạn có thể trích kinh văn, hoặc dựa trên thực chứng để chứng minh được ý đó thì PH xin hoan hỷ lắng nghe, học hỏi, nếu không thể thì hãy tạm gác lại.
Bạn tin vào Thánh ngôn kiến giải của các vị Tổ, nhưng khi PH tin vào kinh văn Phật nói thì bạn cho là “sẽ mắc lỗi, mất nhiều lợi ích”, bạn có thấy có gì sai sai và đáng buồn không? Thành ra, mong bạn cẩn trọng khi người khác dù có ý khác mình, nhưng họ cũng dựa trên kinh văn Phật thuyết mà hiểu.
PH vẫn mong bạn cân nhắc câu “Y Pháp, bất y Nhân” vì nếu người dịch có sơ sót, hoặc qua thời gian mà có những cải biên, mà ta chứ nhắm mắt tin theo thì đôi khi sẽ bị sai lệch mà không hay. Tịnh tông cũng là Phật dạy. Phật dạy, tùy theo căn cơ mà pháp môn có khác, nhưng mấu chốt để đưa đến giải thoát là giống nhau. Nếu kiến giải mà khi so sánh rốt ráo với kinh, pháp (bất kể tông gì) nếu không có mâu thuẫn thì biết là đúng, nếu ngược lại thì phải nên xem lại. Chúng ta học Phật là để giảm bớt tâm phân biệt, chấp trước, nếu càng học mà càng thấy các tông phái khác (mà có khác đâu, cùng là Phật Pháp đó thôi) càng khác mình thì cần phải xem lại vì pháp môn vốn không phân biệt, có phân biệt là ở chính người hành. Phân biệt giữa các tông phái sẽ làm Phật giáo ở cõi Ta bà này yếu đi, chứ không thể mạnh lên được. Chúng ta cần nên cẩn trọng lắm mới được.
Chúng ta đem lời trích dẫn kiến giải của vị này, vị kia ra mà bàn luận, trong khi thực ra ta chưa hề đến mức đó. Sao không dừng ở đây, mỗi người tự gắng công phu cho đến mức rốt ráo, thì mới là tốt nhất.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Chào bạn Phước Huệ
Bạn không tin lời Tổ Ngẫu Ích, vì lẽ Tổ không phải là Phật.
Vậy đoạn kinh Niệm Phật Ba La Mật mà bạn Sanh Tử Là Việc Lớn trích dẫn lời Phật thì ý bạn như thế nào? Bạn có thể hoan hỉ chia sẻ cho mọi người được không? Cin cám ơn bạn nhiều
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2018/08/mot-vi-su-niem-phat-thuan-thuc-nen-dat-niem-ma-vo-niem-vo-niem-ma-niem/comment-page-1/#comment-40530
Kính chào bạn Thanh Trúc,
Nếu bạn đọc kỹ và hiểu đúng ý PH về chưa sẻ “Y Pháp, bất y Nhân” thì bạn đã không nhận xét “Bạn không tin lời tổ Ngẫu Ích, vì lẽ Tổ không phải là Phật”. Không hiểu sao từ ý “y Pháp, bất y Nhân”, bạn lại có thể suy ra cho là PH như thế, thật là kỳ lạ. Ý cho là PH không tin tổ Ngẫu Ích là bạn đã nghĩ nhầm, đoán nhầm, thì không cần bàn đến ý sau nữa.
Về yêu cầu của bạn, huynh Thiện Nhân đã hoan hỷ chia sẻ rồi, ý của PH không khác nên không cần nhắc lại.
PH cũng chỉ có một câu như chia sẻ trước đây. Sao không dừng ở đây và mỗi huynh đệ gắng tu cho rốt ráo.
Kính chúc bạn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Xin chào các bạn sen
Mình xin chia sẻ câu “y pháp bất y nhân” một tí nhé
Y pháp nói chung là Tam pháp ấn gồm vô thường vô ngã và khổ hoặc vô thường vô ngã, Niết bàn. Ai nói không đúng với ba điều này thì không phải là Phật pháp nên nói “bất y nhân”.
Y pháp đối với người tu Tịnh độ là Tam kinh nhất luận hoặc ngũ kinh nhất luận.
Người tu theo PG nguyên thuỷ y vào năm bộ Nikaya nên họ ko tin vào Phật Di đà nên dĩ nhiên làm sao họ tin vào chuyện Phật Thích ca do niệm danh hiệu Phật A di đà mà thành Phật được. Nhưng đó là quyền của họ vì chỗ y pháp của họ khác với chúng ta nhưng chúng ta không nên vì quan điểm của họ mà sinh lòng nghi ngờ, ví như “trước khi Phật thành đạo, trong thế gian không có Phật nên dĩ nhiên ko có danh hiệu để niệm”, v.v
Kinh Đại thừa nói trong quá khứ có vô lượng Phật, kinh Di đà nói cách đây 10 kiếp có Phật Di đà thành Phật, v.v nên sao lại không có danh hiệu để niệm được chứ?
Quý bạn sen không nên nhẫm lẫn chữ “y pháp bất y nhân” này nhé.
Xin cám ơn những chia sẻ quý báu của các bạn.
Xin chúc các bạn sức khỏe
Nam mô a di đà phật
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi các bạn Sen,
*TN nhận thấy chúng ta đã quá khiêm cưỡng trong khi học pháp của Phật, sự quá khiêm cưỡng này khiến chúng ta bị kẹt cứng trong văn tự, từ đó không tìm ra được lối thoát cho chính mình.
Một ví dụ nhỏ: Phật nói tâm này là Phật, tâm này làm Phật. Khi nghe điều này, nhiều người nói: Vậy đâu cần khổ nhọc ăn chay, niệm Phật, tụng kinh, giữ giới, trì chú, toạ thiền làm gì cho mệt. Tu tâm là đủ rồi. Nhưng khi được hỏi: tu tâm là tâm gì vậy? thì không ai trả lời được chính xác. Và nếu như mọi người cương thủ ý niệm “tu tâm là đủ” này, đương nhiên lợi lạc không thể xuất hiện, nhưng bất lợi lạc chắc chắn sẽ xuất hiện, bởi cái tâm mọi người nghĩ đó đơn thuần là phàm tâm: tâm ngũ dục, lục trần, tâm của tham, sân, si, mạn, nghi, phân biệt, chấp trước, gọi chung là phiền não tâm. Người hàng ngày huân tu trong phiền não tâm, cảnh giới hiện tiền là tam ác đạo, và khi xả báo thân cũng là tam ác đạo.
*Trở lại với cụm từ “Phật Thích Ca cũng niệm Phật và thành Phật cũng từ đó”! TN nghĩ chúng đang kẹt cứng trong 2 từ “niệm Phật”. Để các bạn Sen cùng hiểu rõ, TN xin dẫn 1 cụm từ đơn giản nhất mà Tổ Huệ Năng nói trong Pháp Bảo Đàn Kinh: “Này Thiện tri thức, phàm phu tức Phật, phiền não tức Bồ-đề. Niệm trước mê tức phàm phu, niệm sau ngộ tức Phật; niệm trước chấp cảnh tức phiền não, niệm sau lìa cảnh tức Bồ-đề.
Như thế nào gọi là niệm mê? Chúng ta nghe nói: muốn trừ phiền não, tiêu nghiệp, muốn vãng sanh hàng ngày chúng ta phải năng niệm Phật, phải niệm từ 5-7 ngàn hồng danh A Di Đà Phật. Nhưng khi niệm chúng ta lấy tâm nào để niệm? nếu thuần là tâm tham, sân, si, mạn, nghi, phân biệt, chấp trước, tâm ngũ dục=chúng ta đang niệm trong mê=niệm phàm phu; nhưng ngay niệm mê đó, chúng ta nhận ra, quay trở lại, dùng tâm thanh tịnh để niệm=mê chuyển thành ngộ=Phật niệm. Niệm này có thể nói tương ưng với niệm của Phật.
Thế nào là “niệm trước chấp cảnh tức phiền não, niệm sau lìa cảnh tức Bồ-đề”? Bạn Sanh Tử Là Việc Lớn trích dẫn Kinh Niệm Phật Ba La Mật: “Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều từ danh hiệu Phật mà phát sanh ra. Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều do danh hiệu Phật mà thành đạo”, “danh hiệu Phật chứa đựng vô lượng vô biên công đức của hết thảy Phật pháp”. TN nghĩ khi đọc đoạn kinh văn này các bạn (có thể) mới hiểu được phần nổi của văn tự mà chưa chiếu xét sâu xa ý chỉ của lời Phật, từ đó các bạn cho rằng tất cả chư Phật đều niệm hồng danh A Di Đà Phật (tức vị giáo chủ cõi Cực Lạc) để thành Phật cả. Chữ Phật và danh hiệu Phật không đơn thuần và duy nhất để chỉ pháp môn niệm Phật và hồng danh A Di Đà Phật ở cõi Cực Lạc; trái lại Phật, niệm Phật không phải là cảnh giới của chúng sanh chúng ta có thể lý giải và kiến luận, mà chỉ Phật với Phật mới có thể làm liễu nghĩa điều đó. Những điều Phật giản nghĩa và chư Tổ tán thán, cô đọng lại, cũng chỉ là nương theo tâm phàm chúng ta mà giải luận. Chúng ta hiểu rốt ráo rồi y giáo phụng hành, ngay đó chúng ta có lợi lạc; nhưng nếu chúng ta khởi kiến chấp, cho đó là chân lý=chúng ta đang mê, đang vô minh. Lý do? Chân lý chỉ có lời của chư Phật, lời chư Tổ không (chưa) phải là chân lý. Do vậy nếu chúng ta ráng gượng ép mình phải nương đó, coi đó là chân lý, bản thân chúng ta đang kẹt, đang chấp pháp trầm trọng.
Phật dạy: “phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng, nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai”. Nghĩa: phàm hễ có tướng, đều là vọng, xa lìa tất cả tướng, tức thấy Như Lai=thấy Phật=Giác ngộ.
Chúng ta chấp văn tự, cho đó là chân lý (chấp tướng của pháp) rồi đem ra tranh biện phải, trái, đúng, sai…=phiền não vô minh khởi=chấp cảnh=phiền não khởi. Nhưng nếu ngay lúc niệm vọng chấp cảnh đó chúng ta nhận ra đó là phiền não, không bám, đuổi theo nó=phiền não đã chuyển sang giác ngộ. Đó là lý do tại sao Tổ Huệ Năng nói: “phàm phu tức Phật, phiền não tức Bồ-đề”. Vì thế Phật dạy: “đến chánh pháp còn phải xả bỏ huống là phi pháp”. Phi pháp là mê; chánh pháp là ngộ. Mê-Ngộ chỉ trong 1 niệm.
Chúng ta hãy tịnh tâm quán xét lời Phật, lời Tổ rồi tịnh tâm mà tu học. Phật là gì? Niệm Phật là gì? chúng ta phải hiểu thật tỉ mỉ; Phật Thích Ca và mười phương 3 đời chư Phật có niệm Phật A Di Đà hay không? chúng ta chẳng cần thiết truy tìm nguồn gốc làm gì cho mệt. Trái lại phải ráng tìm cho được ông Phật tâm của chính mình, đó mới thực là quan trọng nhất trong đời này.
Chúc các bạn thường tỉnh giác.
Nam mô A di đà phật
Theo mình, bạn Sinh Tử Là Việc Lớn trích dẫn đoạn kinh Niệm Phật Ba La Mật về việc ba đời mười phương chư Phật do niệm danh hiệu Phật mà thành Đạo là rất rõ ràng, không phải như cư sĩ Thiện Nhân “diễn giải”.
Muốn biết vì sao thì phải đọc toàn bộ kinh văn. Toàn bộ kinh văn từ đầu tới cuối đều ca ngợi công đức của danh hiệu và phương pháp trì danh niệm Phật, vậy thì việc Chư Phật ba đời thành đạo tại sao lại không phải là phương pháp Tín nguyện trì danh?
PHẨM THỨ TƯ
XƯNG TÁN DANH HIỆU:
“Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều từ danh hiệu Phật mà phát sanh ra. Ba đời mười phương Như-Lai thảy đều do danh hiệu Phật mà thành đạo, chuyển pháp luân, giáo hóa nhị thừa, điều phục chúng sanh cang cường, tội khổ, tham đắm…
Cho nên, nếu chúng sanh nào nhất tâm
xưng niệm danh hiệu Nam mô A di đà Phật, tức là xuất sanh vô biên công đức vô lậu bất khả tư nghị, đủ năng lực viên mãn Bồ-tát-đạo, phát huy diệu dụng của tam thân, tứ trí, thập lựch, từ vô-úy, tứ vô-lượng-tâm, lục ba-la-hmật, thậ bát bất-cộng, vv”
“Xưng niệm danh hiệu Nam mô A di đà Phật” để thành Phật là phương pháp được chỉ dạy xuyên suốt trong kinh thì đó cũng chính là ý chỉ chư Phật thành Phật do niệm danh hiệu. Nếu không niệm danh hiệu thì thử hỏi làm gì với danh hiệu để thành Phật đây? Chẳng lẽ là “quán tưởng” danh hiệu? “Quán tượng” danh hiệu và “Quán Thật tướng” danh hiệu? Các bạn chịu khó suy tư, tự suy nghiệm kỹ thì sẽ có câu trả lời.
Nam mô A di đà phật
HQ xin chào quý bạn sen kính mến!
Mình xin có một vài chia sẻ như sau
Theo mình thì bạn Tịnh Hoà tin vào Thánh ngôn lượng là điều đáng quý, rất thích hợp với pháp môn khó tin trong Tịnh độ tông.
Bạn Phước Huệ thì chọn phương pháp suy xét chín chắn, rằng kiến giải dù là bất kỳ của ai cũng xem nó có phù hợp với bổn ý của Phật hay không. Tinh thần học tập này cũng thật đáng trân trọng. Nhất là trong thời buổi hiện nay, thật giả lẫn lộn nếu không có con mắt trạch pháp thì rất dễ bị lầm lạc.
Bạn Minh Thành cũng bổ sung vào ý trạch pháp của bạn PH, rằng người tu Tịnh độ nên dựa chủ yếu vào ngũ kinh nhất luận và những kinh điển liên quan đến Tịnh tông.
Theo HQ thì ý kiến của cả ba bạn đều xác đáng và nếu kết hợp được cả ba thì còn gì hay bằng. Tình và lý đều trọn vẹn cả.
Bạn Phước Huệ kính mến
HQ hiểu ý của bạn và phương pháp
tiếp cận vấn đề của bạn.
Nay HQ xin hỏi bạn ba câu hỏi sau đây nhé, nếu bạn có thể trả lời được thì có lẽ vấn đề sẽ dần được sáng tỏ hơn.
1. Kinh Di đà đoạn cuối nói đến hai việc khó, là thành Phật ngay trong đời ngũ trược và vì chúng sinh diễn nói pháp khó tin. Vậy theo bạn pháp khó tin ấy có phải là pháp Tín nguyện “chấp trì danh hiệu”, tức là nhất tâm xưng niệm Nam mô A di đà phật hay không? Đã là niệm Phật chấp trì danh hiệu thì đừng khiên cưỡng qua cách niệm Phật Giác Tánh theo kiểu như nhà Thiền. Nếu còn khiên cưỡng như vậy thì không cần phải bàn luận gì thêm.
2. Luận theo pháp thường tình mà nói thì mình thường đem những điều tâm đắc nhất mà mình đã hành trì có kết quả chia sẻ với những người thân yêu. Ngay trong kinh Lăng nghiêm cũng vậy, khi Phật hỏi đến pháp viên thông thì 25 vị đều lần lượt đem pháp tâm đắc nhất của mình mà trình bày giữa hội chúng. Nghĩa là đã làm gì thành công thì nói ra như vậy. Đạo lý này có thể áp dụng được với Phật ở kinh Di đà hay không? Nếu có thể thì đạo lý “do niệm Phật thành Phật” trở nên rất dễ hiểu. Còn nếu không thì vì lí do gì ?
3. Kinh Vô Lượng Thọ và kinh A di đà đạo lý hoàn toàn giống nhau. Kinh Vô Lượng Thọ được xem như là kinh Di đà giảng rộng. Vậy, theo bạn, nếu kinh Vô Lượng Thọ có đoạn kinh văn nào đó nói đến việc Phật đã từng thực hành pháp mà hết thảy thế gian khó tin này trước khi chứng quả thì có thể chứng minh cho kiến giải của Tổ sư Ngẫu Ích là phù hợp với Phật ý hay không?
Nam mô A di đà phật
Kính chào huynh Hương Quang và các bạn sen,
PH đã muốn dừng cuộc bàn luận này, nhưng chắc còn chút duyên nên được huynh Hương Quang muốn trao đổi thêm. Trên tinh thần trao đổi để làm sáng tỏ, kiến giải của PH có thể sẽ tương đồng hoặc không tương đồng với một số bạn, dù tương đồng hay không, cũng mong các bạn sen đối chiếu với kinh điển thì mới có lợi lạc thật sự.
Trước khi trả lời các câu hỏi của huynh Hương Quang, PH xin chia sẻ quan điểm của mình về một số vấn đề liên quan như sau.
– Tịnh, Thiền và Phật trí (Phật tánh): Chúng sanh nào muốn thành Phật đều phải chứng được Phật trí, tu hành công đức để thành Phật quả. Phật trí này không phải là danh từ riêng của Thiền, mà nó có khắp trong kinh điển Đại thừa. Niệm Phật muốn thành Phật thì phải chứng, có được Phật trí. Tịnh hay Thiền chỉ là phương pháp.
– Giáo pháp: Tất cả kinh văn của Phật dạy đều chứa đựng Pháp trong đó. Pháp này là chân lý, chứ không phải riêng cho Thiền hay Tịnh hay Đại thừa, Tiểu thừa. Lúc Phật chưa nhập Niết Bàn, đạo PHật không có Tông Phái. Tông Phái chỉ xuất hiện sau khi Phật nhập Niết Bàn. Đó là do các vị Tổ nương vào sở đắc của mình, tùy theo duyên nghiệp của chúng sanh mà lập. Tịnh Độ lấy một số kinh làm cơ bản để nương theo tu học, nhưng không có nghĩa là xem các kinh điển khác như là “bên ngoài”, bởi vì tất cả đều là Phật pháp. Pháp Phật dạy không có chống trái nhau, chỉ có chúng sanh đem tâm phân biệt mà tu học nên thấy có khác.
Trở lại các câu hỏi của huynh Hương Quang, PH xin được trả lời như sau:
1. Hỏi: Kinh Di đà đoạn cuối nói đến hai việc khó, là thành Phật ngay trong đời ngũ trược và vì chúng sinh diễn nói pháp khó tin. Vậy theo bạn pháp khó tin ấy có phải là pháp Tín nguyện “chấp trì danh hiệu”, tức là nhất tâm xưng niệm Nam mô A di đà phật hay không? Đã là niệm Phật chấp trì danh hiệu thì đừng khiên cưỡng qua cách niệm Phật Giác Tánh theo kiểu như nhà Thiền. Nếu còn khiên cưỡng như vậy thì không cần phải bàn luận gì thêm.
Đáp: Pháp khó tin ấy chính là pháp tín, nguyện chấp trì danh hiệu. Người tu cầu vãng sanh, chỉ cần như thế là đủ, đó là điều kiện được vãng sanh về Cực Lạc, nếu muốn thành Phật thì phải tu tập thêm nữa. PH đã từng chia sẻ, niệm Phật thật tướng mới là rốt ráo, nghĩa là đến mức chứng được Phật trí, đắc quả Phật, chứ không chỉ dừng ở việc vãng sanh về Cực Lạc rồi thôi. Kinh văn như trích dẫn bên dưới. Khi xem xong các trích dẫn, mong là huynh Hương Quang sẽ thay đổi ý cho rằng niệm Phật giác Tánh là khiên cưỡng, vì nghĩ như thế là trái với lời dạy trong kinh.
“Nhưng chư Phật muốn tế độ tất cả chúng sanh, thì cũng phải lấy Chánh pháp làm phương thuốc hữu hiệu trị dứt những bịnh tham ái, dùng Chánh pháp làm thuyền bè đưa chúng sanh qua đến bờ giác ngộ, dùng Chánh pháp làm tuệ kiếm chặt đứt mọi trăng trói phiền não, làm ngọn đuốc dẫn dắt ra khỏi đêm dài vô minh, làm chất đề hồ chữa lành mọi thứ sanh, già, bịnh, chết, ưu, bi, khổ, não, dùng Chánh pháp làm đôi mắt cho chúng sanh nhìn rõ Thật Tướng.” (trích kinh NIệm Phật Ba La Mật – Thâm Trọng Tâm)
“Mình đang sanh ra tại nhà Phật, cũng phải dẫn dắt người khác vượt thoát hố hầm dục lạc trở về bảo sở, nên tâm được an ổn. Mình thâm nhập pháp chân thật không tự tính, cũng nên giúp người khác chê chán huyễn tướng lầm mê, nên tâm được an ổn. Mình cảm ứng Trí-Tạng vô tận của Như-Lai, cũng khiến người khác thâm nhập Pháp Giới Bình Đẳng, nên tâm được an ổn.” (trích kinh NIệm Phật Ba La Mật – An Ổn Tâm).
“Không tánh Bình-đẳng, vì luôn luôn ức niệm mình được sản sanh từ nhà Như-Lai, được Tự Tánh Thanh Tịnh Tạng, thấy rõ nhất thiết pháp Không, đắc Hư Không Hạnh vô ngại, giải ngộ và cảm ứng Tánh Không Bình Đẳng nơi hết thảy tứ sanh cửu hữu.
Phật độ Bình-đẳng, vì hằng quán tưởng các cõi Thường-Tịch-Quang, Thật-Báo Trang-Nghiêm, hoặc Phương-Tiện Hữu-Dư v.v… đều không ngăn ngại nhau, không riêng khác, tuy an lập Hoa-Tạng Thế-Giới Hải mà chẳng rời Tự Tâm, Thật Tế Trụ Địa vô phương sở, vô trụ xứ … tùy theo tâm lượng và sở nguyện của chúng sanh mà hiển hiện. Như hoa đốm, như tiếng vang, như bọt sóng, như bóng nước, như cầu vồng, như huyễn nhân kể chuyện mộng.” (trích kinh Niệm Phật Ba La Mật – Bình Đẳng Tâm)
“Nầy Phật tử, cõi Diêm-phù-đề nầy vốn lấy âm thanh làm thể. Dó đó, nhiều chúng sanh có thể nương nơi âm thanh viên mãn mà chứng viên thông. Như vậy, danh hiệu Nam-mô A-Di-Đà Phật chính là âm thanh tối thắng, đưa chúng sanh thâm nhập Như-Lai tạng diệu chân như tánh. Vì thật tướng của danh hiệu là vô tướng, không đọa vào nhân duyên, không lạc vào tự nhiên, chẳng hòa hợp, chẳng phi hòa hợp. Luôn vắng lặng, chu biến khắp mười phương. Tùy theo tín tâm, công năng tu tập mà phát huy diệu dụng.” (trích kinh Niệm Phật Ba La Mật – phẩm Xưng Tán Danh Hiệu)
2. Hỏi: Luận theo pháp thường tình mà nói thì mình thường đem những điều tâm đắc nhất mà mình đã hành trì có kết quả chia sẻ với những người thân yêu. Ngay trong kinh Lăng nghiêm cũng vậy, khi Phật hỏi đến pháp viên thông thì 25 vị đều lần lượt đem pháp tâm đắc nhất của mình mà trình bày giữa hội chúng. Nghĩa là đã làm gì thành công thì nói ra như vậy. Đạo lý này có thể áp dụng được với Phật ở kinh Di đà hay không? Nếu có thể thì đạo lý “do niệm Phật thành Phật” trở nên rất dễ hiểu. Còn nếu không thì vì lí do gì ?
Đáp: Phật thuyết Kinh A Di Đà là vì chúng sanh tội khổ trong luân hồi mà thuyết giảng, PH không thấy ý nào cho rằng đây là pháp môn mà Phật tâm đắc nhất (trong kinh không thấy nói đến thì PH biết là vậy, chứ PH chưa chứng quả, làm sao biết đây có phải là pháp tâm đắc nhất của Phật hay không). Ở điểm này, nếu không có kinh văn thì tốt nhất là đừng nên suy đoán, vì làm sao mà đoán cho được đúng ý của Phật khi ta chỉ là phàm phu. Đức Phật vì chúng sanh mà nói pháp, tùy căn cơ, duyên nghiệp mà có pháp tương ưng, pháp môn niệm Phật cũng vậy. PH hoàn toàn tin vào ý “niệm Phật thành Phật”, nhưng có lẽ huynh và các bạn sen thấy chữ “thật Tướng” cho là thuộc về Thiền nên không chấp nhận. Qua các trích dẫn từ kinh niệm Phật Ba la mật, hy vọng các bạn sen sẽ có cái nhìn khác.
PH xin tạm dừng ở đây, PH sẽ trả lời câu 3 ở hồi âm kế tiếp.
KÍnh chúc các bạn đồng tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Kính chào huynh Hương Quang và các bạn sen,
PH xin được tiếp tục chia sẻ.
3. Hỏi: Kinh Vô Lượng Thọ và kinh A di đà đạo lý hoàn toàn giống nhau. Kinh Vô Lượng Thọ được xem như là kinh Di đà giảng rộng. Vậy, theo bạn, nếu kinh Vô Lượng Thọ có đoạn kinh văn nào đó nói đến việc Phật đã từng thực hành pháp mà hết thảy thế gian khó tin này trước khi chứng quả thì có thể chứng minh cho kiến giải của Tổ sư Ngẫu Ích là phù hợp với Phật ý hay không?
Đáp: Trong câu hỏi này, PH nhận thấy có chút nhầm lẫn nên xin nói rõ. Kiến giải của tổ Ngẫu Ích, PH hiểu là A (PH không hề cho là ngài sai, mà PH hiểu là ý ngài là đức Bổn sư niệm Phật thật tướng), một số bạn hiểu là B. A không giống B, thì là không giống B, chứ không có nghĩa hiểu là A thì cho là kiến giải của ngài Ngẫu Ích là không đúng. PH nghĩ kiến giải của tổ Ngẫu Ích chắc là không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ cách hiểu của PH khác với một số bạn. Mong huynh Hương Quang hoan hỷ chia sẻ đoạn kinh văn đó, PH rất vui muốn nghe. Vì chưa biết đoạn kinh văn đó như thế nào nên PH không thể trả lời câu hỏi này trước khi đọc đoạn kinh văn đó.
Sẳn đây PH xin chia sẻ thêm các ý liên quan.
4. Niệm Phật: niệm như thế nào là đúng pháp. Trong kinh niệm Phật Ba La Mật, đức Bổn sư đã dạy rất rõ trong phần 10 thứ tâm, PH xin trích một vài ý như sau.
“Diệu-Nguyệt cư sĩ, thế nòa là niệm Phật Chân Chánh ? Muốn niệm Phật đúng pháp và tự biết mình chắc chắn vãng sanh, thì người niệm Phật phải phát khởi Mười Thứ Tâm Thù Thắng sau đây:
1. Tín Tâm
2. Thâm Trọng Tâm
3. Hồi Hướng Phát Nguyện Tâm
4. Xả Ly Tâm
5. An Ồn Tâm
6. Đà Ra Ni Tâm
7. Hộ Giới Tâm
8. Ba La Mật Tâm
9. Bình Đẳng Tâm
10. Phổ Hiền Tâm”
“Giới hân ngưỡng Đại-thừa, vui thích tu hành theo tất cả pháp học Bồ-tát-đạo.
Giới đem hết thảy thiện căn hồi hướng quả vị Chánh-Đẳng-Giác, mong cầu Phật-trí, Vô-sư-trí.”
“Tâm vô lượng, thọ trì tất cả Phật pháp chẳng quên mất.
Tâm vô hạn vì được Phật lực hộ trì nên chẳng bỏ Bồ-đề-hạnh.
Tâm thí xả hết thảy, vì saün sàng buông lìa tất cả sở hữu, dẫu là pháp vô sở đắc. Tâm nghĩ nhớ đạo Nhứt-thiết-trí trước hết, vì ham thích mong cầu tất cả Phật pháp.
Tâm vô tận công đức trang nghiêm vì học hỏi tất cả hạnh nguyện Bồ-Tát.”
Theo như kinh dạy, một vị chân chánh niệm Phật thì thọ trì tất cả Phật pháp không bỏ sót, há có thể không chấp nhận các giáo pháp khác như Thiền sao? Cho nên, nếu càng học mà càng phân biệt, càng thấy không thể chấp nhận các pháp khác ngoài pháp niệm Phật thì e rằng đã không dụng công đúng như Phật dạy. Người chân chánh niệm Phật thì đối với Pháp Phật tất cả đều hoan hỷ, tán thán, ham thích tu học nếu ngược lại, chính là chưa chân chánh niệm Phật. Cho nên, mong các bạn sen tự mình xét mình, sửa mình để không trái lời Phật.
5. Kinh Niệm Phật Ba La Mật: nếu đọc kỹ, hiểu hết ý trong kinh, thì sẽ chấp nhận ý mà huynh Thiện Nhân đã chia sẻ. Nếu cứ khăng khăng cho rằng đó phải là danh hiệu của đức A Di Đà ở cõi Cực Lạc thì những ý sau sẽ chứng minh cách hiểu đó không ổn.
– Đức A Di Đà thành Phật được 10 kiếp, vậy trước khi ngài chưa thành Phật, danh hiệu này đã có chưa? Nếu có thì là của vị Phật nào? Hay là có một vị Phật có danh hiệu là A Di Đà Phật trước vị A Di Đà Phật ở cõi Cực Lạc?
– Khi Pháp Tạng tỳ kheo tu tập, ngài đã tu pháp gì để thành Phật hiệu là A Di Đà? Xin trích dẫn kinh Vô Lượng Thọ, phẩm thứ 8.
“Này A Nan! Pháp Tạng Tỳ kheo ở trước Như Lai Thế Tự Tại Vương và giữa đại chúng trời người phát hoằng thệ nguyện này rồi, an trụ trong huệ chân thật, dõng mãnh tinh tấn một hướng chuyên tâm trang nghiêm cõi nước, xây dựng Phật quốc rộng lớn, siêu việt thắng diệu, kiến lập vĩnh viễn, tuyệt không hư hoại, không biến đổi. Trong vô lượng kiếp vun trồng đức hạnh, không khởi tưởng dục ba độc, chẳng đắm sáu trần, chỉ chuyên nhớ nghĩ chư Phật thuở quá khứ đã tu căn lành, hành hạnh tịch tịnh, xa lìa luống dối, y chơn đế môn, làm các công đức, không nề các khổ, ít muốn biết đủ, chuyên cầu pháp thanh tịnh, đem ân huệ lợi ích quần sanh, chí nguyện không mỏi, thành tựu các nhẫn. Đối với hữu tình nói lời từ ái vui vẻ hòa dịu khuyến dụ khích lệ. Cung kính Tam bảo, phụng sự sư trưởng. Không giả dối nịnh hót, nghiêm trang đứng đắn, khuôn phép nhứt mực. Quán pháp như huyễn, tam muội thường tịch. Giữ gìn khẩu nghiệp, không nói lỗi người, giữ gìn thân nghiệp, không mất oai nghi, giữ gìn ý nghiệp, thanh tịnh không nhiễm. Nếu có quốc thành xóm làng quyến thuộc trân bảo, không sanh tham trước, hằng hành bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí huệ sáu Ba la mật. Giáo hóa chúng sanh an trụ đạo Vô thượng Chánh giác. Do thành thục các căn lành như vậy, nên sanh đến chỗ nào tự nhiên cảm ứng có vô lượng kho báu, hoặc làm trưởng giả cư sĩ, hào hiệp tôn quý, hoặc làm Sát lợi Quốc vương, Chuyển luân Thánh vương, hoặc làm vua trời cõi Lục dục cho đến Phạm vương, cung kính cúng dường chư Phật chưa từng gián đoạn. Những công đức như vậy chẳng thể kể hết.”
Qua đoạn kinh trên, có vài ý PH mong các bạn chú ý:
– Ngài cũng tu Thiền.
– Không thấy nhắc đến ý nói là ngài trì danh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật.
Cho nên, với trích dẫn của bạn Sinh Tử Là Việc Lớn, nếu hiểu là trì danh thì không thể vì ngay cả đức A Di Đà là vị Phật hiện tại cũng không tu trì danh mà thành Phật, nên chỉ có thể hiểu danh hiệu Phật ở đây chính là Phật trí, Phật tánh thì tất cả đều rốt ráo, thông suốt.
PH xin trích dẫn thêm vài ý để bổ sung cho phần trả lời câu 1.
“Lại nữa Diệu-Nguyệt, nếu có chúng sanh nào chí thành xưng niệm danh hiệu Nam-mô A-Di-Đà Phật, thì uy lực bất khả tư nghị của danh hiệu khiến cho Tâm-thể thanh tịnh mà chúng sanh ấy không hề hay biết, tự nhiên chứng nhập Sơ-phần Pháp-thân, âm thầm ứng hợp với BI TRÍ TRANG NGHIÊM của Phật – nhưng chưa thể đắc Tam-minh, Lục-thông, vô lượng Đà-ra-ni, vô lượng Tam-muội, nhẫn đến chưa thể đắc Nhất-thiết Chủng-trí, chẳng thể đồng đẳng với chư Phật được mà chỉ thành tựu bước đầu tiên trên lộ trình Như-Thật-Đạo.
Thí dụ như làm gạch để xây nhà vậy. Tuy đã nhào trộn đất sét, bỏ vô khuôn và đã đúc ra hình dạng của viên gạch. Nhưng muốn viên gạch được bền lâu, chắc chắn, không hư rã, chịu được nắng chói mưa sa, thì cần phải đưa vào lò lửa nung đốt một hạn kỳ. Người niệm Phật cũng lại như thế. Tuy công phu niệm Phật trong hiện kiếp đã đặt nền tảng vững vàng cho sự nghiệp giải thoát, nhưng sau đó phải vãng sanh Tịnh-độ, lãnh thọ sự giáo hóa của Phật và Thánh-chúng cho tới khi thành tựu Vô-sanh Pháp-nhẫn. Sau đó, mới đủ năng lực hiện thân khắp mười phương hành Bồ-Tát đạo, ra vào sanh tử mà không trói buộc, trở lại chốn ác trược mà chẳng nhiễm ô, cứu độ chúng sanh không có hạn lượng.
Thí dụ như việc khắc họa hình tượng. Tuy đã dùng gỗ tốt đẽo gọt lâu ngày và tạo nên hình dáng con người. Nhưng phải bỏ ra một thời gian lâu xa để chạm trổ thêm mắt, tại, miệng, nét mặt, nếp nhăn, dáng vẻ, bộ tịch, thần sắc … Người niệm Phật cũng lại như thế. Tuy đã phát khởi tín tâm dũng mãnh, và công phu không gián đoạn, bê trễ, nhưng nếu tái sanh cõi Ta-bà thì vẫn bị luân chuyển vì Định Tuệ còn non kém, quả đức chưa hoàn mãn. Cần phải vãng sanh Cực-Lạc thế giới, cận kề Phật và Thánh-chúng, thành tựu vô lượng Ba-la-mật thâm nhập Tam-muội Tổng-trì-môn, phát hoằng thệ nguyện đi khắp mười phương giáo hóa vô số chúng sanh. Không lâu, lấy cỏ rãi nơi Bồ-đề đạo-tràng, hàng phục ma quân, thành Đẳng-chánh-giác, Chuyển-pháp-luân Vô-thượng”
(trích dẫn kinh Niệm Phật Ba La Mật).
Cầu mong tất cả đọc và suy gẫm kinh văn Phật dạy cho thật kỹ để không bị mất phần lợi lạc.
Kính chúc các bạn sen đồng tinh tấn, dũng mãnh y theo kinh văn Phật dạy mà tu học.
Nam Mô A Di Đà Phật.
TU HÀNH ĐỪNG NÊN TRANH CHẤP “ĐÚNG” VỚI “SAI”
Trên đường tu, có rất nhiều thứ không giống với đường đời, thế tục; do đó, đừng nên tranh chấp “đúng” với “không đúng.”
Xưa, có hai người đồ đệ cùng tọa Thiền, một người ngồi rất nghiêm trang, còn người kia thì nghiêng qua ngả lại; nhưng Sư-Phụ của họ lại lấy roi quất người ngồi nghiêm trang. Nếu là người thời nay thì có lẽ y đã nổi giận, sanh phiền não rồi; song người đệ tử ấy thì lại vô cùng xấu hổ, thỉnh vấn Sư-Phụ khai thị dạy bảo.
Tu hành không phải là tranh chấp “đúng” với “sai.” Tu hành cần phải có công phu nhẫn nhục; dù mình đúng mà bị trách là sai, mình cũng phải nhận chịu.
Trích CẨM NAN TU ĐẠO
HT QUẢNG KHÂM