Ông Tào Lỗ Xuyên ở Tô Châu có đứa con gái gả về nhà họ Văn. Một hôm, có con rắn rượt đuổi theo con chim câu, gia nhân trông thấy liền đánh chết.
Qua mấy hôm sau, rắn nhập hồn vào cô con gái của Tào Lỗ Xuyên, mượn xác nói rằng: “Ta vốn là Thái thú Kinh Châu, gặp lúc Hầu Cảnh làm loạn[1], đuổi ta đến chỗ bờ sông, ta bị té xuống sông mà chết, không biết cha mẹ, vợ con ta lúc này có được bình an hay không?”
Tào Lỗ Xuyên nghe vậy kinh hãi, nói: “Hầu Cảnh là người của thời Lục triều[2], nay là đời Minh, đã trải qua các đời Trần, Tùy, Đường, Tống, Nguyên.” Khi ấy, hồn ma mới biết mình chết đã quá lâu, liền nói: “Tôi đã phải sinh làm thân rắn, nay chết cũng không oán hận gì. Chỉ mong các người vì tôi thiết lễ sám hối, tụng lễ một bộ Lương Hoàng Bảo Sám, tôi sẽ rời đi.”
Tào Lỗ Xuyên cho thiết lễ sám hối xong, hồn ma lại xin được cúng chay, Lỗ Xuyên liền lập đàn thí thực theo pháp Du-già diệm khẩu. Hôm sau, cô con gái liền được bình thường như trước.
[1] Loạn Hầu Cảnh diễn ra từ tháng 8 năm 548 đến tháng 4 năm 552, chống lại triều đình nhà Lương. Cuộc chiến ở Kinh Châu xảy ra vào khoảng năm 551.
[2] Lục triều là giai đoạn lịch sử Trung quốc gồm 6 triều đại nối tiếp nhau. Đó là: 1. Tào Ngụy (220-265), 2. Tấn (265-420), 3. Lưu Tống (420-479), 4. Nam Tề (479-502), 5. Lương (502-557), 6. Trần (557-589).
- Lời bàn:
Con người sống trong đời, sống chết luân chuyển như hơi thở vào ra, thoắt chốc đã nhập bào thai, thoắt chốc ra khỏi bào thai, cho đến thoắt chốc đã trải qua vô số lần xuất nhập như thế. Sinh ra chẳng biết từ đâu đến, chết đi chẳng biết về đâu, mờ mờ mịt mịt qua ngàn đời vạn kiếp mà vẫn không biết được. Thoắt chốc sinh lên cõi trời, thoắt chốc sa vào địa ngục; thoắt chốc trở thành quỷ đói, súc sinh, cho đến làm người, làm chư thiên… vượt lên rồi chìm xuống, chìm xuống lại vượt lên, qua ngàn đời vạn kiếp vẫn không biết được.
Xưa, ông Tu-đạt có lần đang ở trong tịnh thất cùng đức Phật, Phật chỉ một con kiến bò trên mặt đất mà nói với ông: “Con kiến này từ thời đức Phật Tỳ-bà-thi ra đời cho đến nay, trải qua bảy đức Phật ra đời mà vẫn còn đọa làm thân kiến.” [trích từ kinh Hiền Ngu Nhân Duyên]
Thông thường, mỗi một vị Phật ra đời trải qua thời gian rất lâu xa, huống chi đến bảy vị Phật? Sau khi đức Phật Thích-ca ra đời, phải trải qua hơn 1.725.000 năm thì đức Bồ Tát Di-lặc mới từ cung trời Đâu-suất đản sinh [kinh Di-lặc Hạ Sinh]. Chẳng biết đến lúc ấy liệu con kiến kia đã thoát được thân kiến hay chưa?
Theo đó mà xét thì con rắn trong chuyện này trải qua từ thời Lục triều đến nay đã được thoát thân rắn, kể cũng không phải chậm. Than ôi, luân hồi đáng sợ như thế mà không chịu phát tâm cầu sinh Tịnh độ để vĩnh viễn thoát ly, thì có khác gì những loài vật si mê trôi dạt trong biển lớn sinh tử?
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
Làm nghề mổ heo cuối đời bệnh chết như heo bị chọc tiết
Sau 1975, với mục đích cướp nhà, và ăn tiền hối lộ, nên quan chức địa phương đã đến nhà tôi, nói là gia đình tôi phải tăng gia sản suất nghĩa là phải làm ruộng, hoặc có giấy chứng nhận đang sở hữu và canh tác ruộng vườn! Nếu không thì phải giao nhà cho nhà nước để được đuổi vào vùng kinh tế mới!
Nhiều gia đình lối xóm khu nhà tôi ở đã phải hối lộ cho quan chức địa phương biết bao cây vàng thì mới được yên thân ở lại! Có một vài căn nghèo nhất xóm, không có vàng thì bị tống vào vùng kinh tế mới, nơi khỉ ho cò gáy. Vì là dân thành phố, không quen sống trong khu rừng thiêng nước độc, nên nhiều người bị chết trong đó!
Gia đình tôi nhất định không hối lộ, nên đã bỏ ra mười lượng vàng để tôi mua một đám ruộng và cất một căn nhà trong ruộng ở một mình cho êm chuyện.
Khu tôi ở làm ruộng, là một quận nhỏ. Nơi đó, tình cờ tôi có đưọc một số các “đàn em” địa phương tự nhiên kết thân và tôn tôi làm ” đại ca” mặc dù thân thể tôi không hề có một vết xâm trổ nào cả.
Trong đám đàn em của tôi, có tên Út, là em út của gia đình có ba anh em trai, nhà hắn coi như giàu có tiếng ở địa phương và làm nghề mổ heo, bán heo sống và heo quay.
Họ tự làm heo, quay heo giao chợ bán, và đồng thời cũng làm heo hoặc quay heo mướn mỗi ngày.
Họ tự làm heo, quay heo giao chợ bán, và đồng thời cũng làm heo hoặc quay heo mướn mỗi ngày. ( Ảnh minh họa )
Dĩ nhiên, cả ba anh em của tý đều là cao thủ làm heo.
Tý chỉ cho tôi coi một cây dao dài khoảng ba gang tay, Tý nói:
– Đại ca, đây là cây dao đâm họng heo, đại ca coi mũi nó bén hông?
Tôi hỏi:
– Dao đâm họng heo là làm sao?
Tý đáp:
– Em thì ít đâm họng heo, chỉ có hai anh của em là chuyên môn thôi, tức là khi con heo cột trói nằm trên sân xi măng, thì anh của em tới, dùng cây dao này, đâm một nhát một, sâu vào cổ họng con heo thấu tim, là heo kêu ọc ọc ọc lên mấy cái rồi chết queo ngay.
Mấy ảnh giỏi lắm, chỉ đâm một cái thôi, mà khi mổ heo làm thịt, thì thấy vết cắt ngay tim heo! Mười con như một, do đó đâm một nhát heo chết liền, khỏi la hét khỏi giãy!
cây dao đâm họng heo, chỉ dùng đâm họng thôi, không dùng cắt thịt gì cả, vậy mà cây này lúc trước dài tới bảy tấc, mà riết rồi bây giờ ngắn đi mất 1/3. Đại ca biết nó đã mần thịt biết bao nhiêu con heo không? Phải tính tới hàng ngàn con đó!
Sau đó, nhiều tối tôi ở nhà tý, và đã nhìn thấy hàng đêm anh em Tý đâm họng heo và làm thịt heo y như Tý kể, cũng như chính mắt tôi nhìn thấy một vết cắt ngay giữa tim heo sau khi mổ heo ra!
Có điều đặc biệt mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây:
Là hầu như 99, 9% những người làm công việc đồ tể làm thịt heo, bò, hoặc chó chuyên nghiệp, thì cái máu sát sinh của họ tự nhiên thấm nhuần vào bản tánh, cho nên, họ dễ dàng ra tay đâm chém người … mà không chút ngại ngùng!
Chính do đó, ba anh em của Tý, được cả quận nể sợ, vì hơi một chút, là anh em Tý vác dao đuổi chém người lung tung tại chợ! Nên ai ai gặp phải cũng đểu phải ngọt ngào và nịnh anh em Tý!
Người ta nói: ” Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”!
Nên đối vớ anh em Tý, tôi không thể là một thanh niên nhà giàu ở chợ,vào đây mua ruộng như dân địa phương xầm xì sau lưng tôi được!
Mà để hàng phục những tay anh chị như gia đình Tý, thì chỉ có cách hay nhất là đánh lộn hoặc phô diễn võ thuật. Cho nên tôi bắt buộc phải xuất chiêu!
May mà có một hôm, khi tôi và các anh em Tý cùng nhậu chung với đám thanh niên địa phương ở hàng hiên trước cửa nhà, bỗng có một con chó chạy băng qua đường và bị một chiếc xe đò nhỏ cán trúng.
Xe chạy mất, còn con chó thì lết trên đường rên sủa um sùm.
Dĩ nhiên cả bọn tôi đều chạy ra đường và có người xách con chó vào, và có tiếng cười sung sướng nói:
– Hên quá, có thêm mồi nhậu nữa rồi, con chó này mà mần thịt thì cũng được một nồi đầy đó nghen!
Vì anh em nhà Tý, lúc trước đã từng nghe tôi nói chống đối về việc ăn thịt chó, nên nghe vậy, anh của Tý quắc mắt lên nói ngay:
– Tao đã nói là không ăn thịt chó nữa, bữa nay mà thằng nào mà dám ăn con chó này thì tao chém chết mẹ!
Lúc đó ai ai cũng đã kha khá say, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện oánh lộn nên vội đỡ lấy con Chó và nói:
– Ê, mày để con chó xuống đất, để tao coi thử coi!
Con chó tội nghiệp được đặt xuống lề đường và nó vừa lết lết vừa khóc gâu gâu, vì tôi thấy nó chảy nước mắt ra, không biết vì đau, hay vì hiểu được có người muốn cho nó vào nồi.
Tý nói:
– Đại-Ca, nó bị gãy chân sau rồi!
Tôi lúc đó, không biết vì tội nghiệp con chó hay vì nguyên nhân gì, bỗng móc túi lấy điếu thuốc lá ra châm hút và nói:
– Tụi mày im nghen, để tao khoán cho nó! Tý, em giữ con chó cho anh!
Từ trước đến giờ, đám thanh niên địa phương và kể cả anh em nhà Tý, chưa bao giờ thấy tôi làm gì như kiểu này cả, nên cả bọn vội im lặng để xem. “ Tôi vốn học bùa phép đã nhiều năm, nhưng anh em Tý không biết”.
Tôi rít một hơi thuốc dài, nín thở dùng điếu thuốc thay nhang vẽ chữ phép trị bệnh sưng, trặc trên đùi trái của con chó, cách không khoảng một tấc! Xong thổi một hơi dài, nồng mùi rượu vào cái đùi chó.
Sau khi tôi đã vẽ và thổi đến lần thứ ba, thì phép lạ đã xảy ra, con chó vụt xoay người lại, tự đứng lên, xong cong đuôi chạy một cách bình thường như chưa hề bị gãy đùi. Nó cũng không thèm sủa cám ơn tôi một tiếng nào, chỉ lo chạy vì có lẽ sợ cái thằng “cà chớn” hồi nãy đòi ăn thịt nó!
Nhờ chuyện đó, nên cả bọn thanh niên địa phương và anh em Tý mới thấy phục tôi hơn!
Khi cả ba anh em đều nể sợ mình. Lúc đó, tôi mới đem chuyện nhân quả của Phật giáo ra giảng giải cho họ nghe. Vì những lúc họ sắp sửa “đâm họng heo” là lúc đó tôi đứng âm thầm niệm chú vãng sinh!
Ngặt cái là gia đình họ chỉ có một nghề làm thịt heo để sống, nhưng sau khi nghe tôi nói, họ đã dẹp, không dùng đến cây ” dao đâm họng heo” nữa! Mà dùng điện. Tức là cột bó chân heo lại nối một sợi điện dương vào chân heo, xong tạt nước vào để dẵn với điện âm, là heo giãy chết ngay, không đâm họng nữa.
Còn tên Tý, ngay lúc chưa dùng điện, nghe tôi, hắn đã không dám dùng dao đâm họng heo nữa.
Một năm sau khi quen gia đình họ, tôi đóng ghe đi vượt biên không thành, nên hai năm sau tôi quay lại, gặp nhau thì Tý kể:
– Đại Ca hồi đó nói chuyện nhân quả đúng ghê! Ông anh hai của em, sau này chơi ma túy, bị sốc thuốc rồi chết, mà trước khi chết, con heo bị đâm họng, kêu ọc ọc ra sao thì anh hai kêu y chang như vậy! Hơn nữa, ảnh cứ kêu y như bị thọc tiết suốt ba ngày, ba đêm trong bệnh viện rồi ảnh mới chết!
Em đứng nghe mà thấy sợ phải chạy ra ngoài luôn! Ghê quá, đúng là quả báo nhãn tiền! Bây giờ, ba em mới tin rồi, và cả nhà em dẹp luôn, không còn làm nghề giết heo nữa. Tuy không khá bằng hồi trước, nhưng cũng không đến nỗi nào!
Lạm bàn:
Một bữa ăn thịt cá ê hề, có lẽ là thú vui của đa số mọi người, nhưng một chút vui thú đó phải đánh đổi bằng nỗi đau đớn khủng khiếp, bằng mạng sống của những con vật kia. Linh hồn chúng lẽ nào không căm giận, lẽ nào không đeo bám theo người đã giết nó, ăn thịt nó để tìm cách báo thù? Xin bạn hẫy ngẫm nghĩ điều này trước mỗi bữa ăn!
Trích hồi kí của thầy Atoanmt
SỰ OÁN HẬN CỦA NHỮNG CON VẬT BỊ CON NGƯỜI GIẾT HẠI
Hôm qua Nhân tổ chức cho các chư đồng tu đi sơn son thiếp vàng tượng Phật ở Bắc Ninh.
Nhân ngồi xe cùng một sư tỷ, đang ngồi thì tự nhiên thấy sư tỷ đồng tu đến gần quỳ lậy Nhân ba lậy rồi khóc nức nở, Nhân hỏi xem vị đó là ai thì vị đó nói “con là Rắn ạ, tụi nó đánh chết con” .
Nhân nghe vậy thì Nhân nói với bạn rắn rằng: Đây là nghiệp của con, trong quá khứ con đã từng đập chết người ta như vậy nên nay con bị người ta đập chết con lại, vậy nên con hãy buông xả oán thù đi rồi hôm nào ta sẽ quy y siêu độ cho con.
Nhân nói xong thì bạn rắn đang nhập vào sư tỷ kia gật đầu đồng ý, Nhân sợ tỷ kia mệt nên Nhân bảo con hãy thoát ra khỏi thân xác người trần đi.
Nhân cũng ko muốn hỏi nhiều khi mà hương linh nhập vào ai đó bởi người trần mà bị hương linh nhập lâu quá sẽ rất mệt và hao tổn dương khí.
Rồi hôm nay bạn Rắn đó đến gặp Nhân và hỏi là chú có nhớ con ko? Con là rắn hôm qua nhập vào người nữ kia lậy chú đấy.
Nhân bảo: nhớ, thế hôm nay con đến đây có việc gì?
Rắn đáp: Con đã được đi cùng người nữ kia khắp nơi chùa chiền, con gặp đủ các thầy rồi, gặp thầy nào con cũng nhìn thấy trên đầu của các thầy hiện lên các tờ tiền cô li me, nhưng hôm qua con nhìn thấy chú ko có hiện lên tờ tiền cô lu me và gần chú con cảm thấy an vui mát mẻ nên con phát khởi đc tâm bồ đề và con đã buông xả được oán thù, chứ nếu ko thì con cứ đi theo gia đình nhà người nữ kia tìm cơ hội báo thù.
Nhân hỏi thế ai đánh con?
Rắn đáp: Người nhà của nữ nhân kia đánh chết con, con chỉ bò đi chơi chứ ko có ý định cắn ai nhưng họ nhìn thấy họ đập vào đầu con chết, từ đó con luôn đi theo gia đình nhà nữ nhân kia tìm cơ hội báo thù.
Nhân bảo: Thôi đc rồi, con lên phòng thờ nhà ta chỗ ta mở Kinh Địa Tạng nghe kinh đi rồi đến chủ nhật này ta thiết lập đàn tràng quy y siêu độ tại Chùa Kim Giao, Làng Kim Giao, Xã Tiến Thắng, Mê Linh, Hà Nội. thì con đến nương nhờ Phật lực mà siêu thoát.
Rắn nghe xong vui vẻ lên phòng mà Nhân mở Kinh Địa Tạng để nghe kinh.
Theo Cư sĩ Độ Nhân
Ăn Nhiều Thịt Ếch Bị Quả Báo Đau Đớn Thảm Khốc
Tôi tên Trương Nghĩa, nhà tại thành phố Thiên Tân, năm nay 24 tuổi. Vào năm 19 tuổi, tôi bị bệnh nặng, mới đầu hai chân mất cảm giác, đi đứng khó khăn, tối đó bệnh tình phát nặng, xương hông, xương khớp đau không chịu nổi, hai chân không thể cử động, hễ bóp nhẹ vào là đau đến toàn thân co rúm.
Bác sĩ khám xong nói:
– Bệnh này cực kỳ hiếm thấy, vô phương phán đoán, chỉ có thể tạm gọi là “viêm đơ cứng cột sống”. Bệnh này không thể trị, chỉ có về nhà nghỉ dưỡng thôi.
Về đến nhà, suốt ngày tôi nằm dài trên giường, buổi tối cơn đau càng kịch liệt, chẳng cách chi chợp mắt. Ba má tôi ban ngày thì đi khắp nơi cầu thầy chẩn trị, ban đêm thì chứng kiến cảnh tôi đau đớn rên la, lòng đau như cắt, cũng không ngủ được.
Mới mấy ngày mà cha mẹ tôi thân thể đã tiều tụy, võ vàng, già đi rất nhiều.
Mẹ tôi có người bạn đồng nghiệp họ Dương, thời trẻ thường nghiên cứu Phật học, hiểu sâu ngữ lý. Ông Dương quy y dưới trướng Hòa thượng Diệu Pháp ở Ngũ Đài Sơn, siêng tu giới định huệ, hoằng pháp độ nhân. Trong tình huống tôi bị bệnh hết cách chữa như thế này, nghe Dương cư sĩ nói Hòa thượng Diệu Pháp hiểu rất sâu về nhân quả, hễ ai bị bệnh nan y khó chữa mà đến nhờ Ngài thì đều thoát khỏi cơn bệnh lâu năm giày vò. Thảy đều không trị mà được lành và hồi phục giống như chết đi sống lại.
Cha mẹ tôi nghe vậy càng thêm nôn nóng, vội tìm đến gặp Hòa thượng Diệu Pháp thử xem sao.
Khi ông bà kể cho Ngài nghe bệnh trạng của tôi xong, Hòa thượng hỏi:
– Có phải con trai hai vị rất ưa ăn thịt ếch?
Mẹ tôi đáp: – Dạ, phải! Nó ưa món ếch xào ớt, mỗi tuần ăn hai, ba lần.
Hòa thượng lại bảo: – Hiện giờ hai chân cháu có hình dạng như chữ cung (弓) phải không?
Vừa nói Ngài vừa dùng tay phác họa diễn tả.
– Dạ, hai chân nó có hình giống y như vậy – Mẹ tôi đáp
Hòa thượng hỏi tiếp: – Các vị xem hình dáng đó có giống như con ếch không hả?
Thấy ba mẹ tôi ngơ ngác, Ngài phán:
– Cháu bị bệnh này là do ăn quá nhiều ếch mà chiêu nên. Đây chính là nhà Phật thường nói là “Nhân quả báo ứng”.
Sau đó Ngài giảng giải Phật lý, nói rõ về nhân quả báo ứng và nêu lên những bằng chứng có thực. Hơn nữa, Hòa thượng còn đích thân đến nhà xem cho tôi, đầu tiên Ngài cổ vũ tôi nên kiên cường đối diện với bệnh tật, tiếp đến lại bảo tôi phải làm đúng như lời Ngài dạy thì chắc chắn sẽ hết bệnh.
Hòa thượng khai thị lý nhân quả báo ứng, giải thích sự luân hồi trong sáu nẻo, khiến tôi vô cùng cảm động và có cảm giác như mình đi trong đêm đen bỗng được đèn soi sáng, tôi cảm thấy chỉ có Ngài mới cứu được mình.
Hòa thượng vừa giảng pháp vừa dùng tay thoa chà chân tôi, thấy thế mẹ tôi cuống quýt ngăn cản:
– Xin đừng làm vậy, vì hễ chạm đến một chút là cháu nó đau đớn co rúm, run rẩy toàn thân…
Hòa thượng cười bảo tôi: – Vậy ta có nên xoa bóp cho con nữa không?
– Tôi vốn rất sợ người động chạm đến mình, nhưng do đối với Hòa thượng có niềm tin rất sâu nên đồng ý.
Lúc hai tay Hòa thượng tiếp xúc với hai chân tôi, không những tôi chẳng mảy may đau, mà còn cảm thấy nóng ấm, thư giãn, hết sức dễ chịu. Hồi nãy tôi với song thân cứ thắc thỏm lo âu, bây giờ thì an tâm rồi, tôi cảm kích đến lệ tuôn ràn rụa. Nếu như hai chân tôi có thể hồi phục mạnh khỏe, thì đây chính là niềm hạnh phúc và may mắn suốt đời.
Trong lòng tôi tràn đầy niềm tin kính phục Hòa thượng. Một lần nữa Ngài đã nhen nhúm cho tôi niềm lạc quan, vui sống. Hòa thượng còn dặn tôi nhất định từ nay không nên ăn ếch nữa, cũng không được sát hại loài vật để ăn, nếu có thể thì nên ăn chay, để giúp thân mau hồi phục.
Ngài giải thích “Tội lớn đầy trời, sám hối liền tiêu”. Chỉ cần tôi thật lòng ăn năn phát lộ sám hối những sát nghiệp đã tạo, mỗi ngày chịu khó vì bao sinh linh tôi hại chết đó mà thành tâm niệm Phật cầu siêu cho nó, thì hai chân tôi dần dần có thể hồi phục lại.
Tôi tuân theo lời Ngài. Bắt đầu ăn chay, niệm Phật. Cha mẹ tôi cũng đồng niệm Phật hỗ trợ, cầu cho tôi sớm mạnh khỏe.
Như thế bệnh của tôi dần dần chuyển tốt, bạn bè đến thăm, thấy tôi thân thể quá suy yếu, ai cũng khuyên nên ăn thịt cá cho có chất bổ dưỡng. Cha mẹ tôi cũng nóng ruột, đồng bảo tôi hãy đợi thân thể khỏe hẳn rồi hãy ăn chay.
Do niềm tin không kiên cố, tôi bị mọi người thuyết phục, thế là quay lại ăn cá thịt. Về sau này, khi tụng kinh Địa Tạng, tôi mới biết mình thuộc loại người “Vừa mới phát thiện tâm, trong chốc lát đã vội thối thất”.
Từ sau khi tôi ăn mặn lại rồi. Thì hai chân bắt đầu đau kịch liệt trở lại. Dù tôi có chích, uống thuốc gì, cũng đều vô hiệu.
Lúc này cha mẹ tôi mới cuống quýt đi tìm Hòa thượng Diệu Pháp, nhưng Dương cư sĩ nói Hòa thượng đã đi Nam Phương Tự giảng pháp.
Trải qua bao trắc trở, vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với Ngài.
Qua điện thoại, Hòa thượng hỏi:
– Con lại ăn cá, lươn, phải không?
Lòng nóng như lửa đốt, mẹ tôi chen vào thưa:
– Dạ, đúng vậy, cá lươn có thể giúp bổ huyết tráng kiện thân thể ạ…
Hòa thượng thở dài nói:
– Ôi chao! Sao các vị không nhớ kỹ lời ta dặn, ăn cá thịt chẳng ích chi cho thân thể, chỉ có hại và làm tăng thêm tội, khiến bệnh tình trở nặng mà thôi! “Thật là nghiệp cũ chưa trừ, lại gây thêm nghiệp mới!”.
Lần trước ta đã chỉ các vị cách điều dưỡng rồi, nếu như có thể kiên trì ăn chay, niệm Phật và thành tâm sám hối phát thệ dứt ác, thì bệnh sẽ chuyển tốt. Tuyệt không thể có hiện tượng xấu như bây giờ.
Nghe xong, cả nhà đều hối hận. Chúng tôi bày tỏ lòng ăn năn và tha thiết hứa lần này nhất định vâng theo lời Hòa thượng. Sau đó, cùng thỉnh cầu Ngài dạy cho cách cứu vãn.
Hòa thượng bảo tôi phải tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi, phải thực lòng thành tâm ăn năn sám hối, như thế mới dần dần tiêu trừ nghiệp chướng. Hòa thượng buộc tôi mỗi ngày phải siêng năng tụng niệm, hồi hướng công đức trì chú cho chúng sinh khắp pháp giới, như vậy hiệu quả mới tốt.
Từ đó tôi mới thật sự bắt đầu học hỏi và tu tập Phật pháp. Ngày ngày khẩn thiết tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi.
Có nhiều chữ tôi không biết. Nên phải mua máy ghi âm để tụng theo, tôi kiên trì không dám biếng lười.
Không bao lâu tôi có thể tụng thuộc làu chú Đại Bi. Và tụng xong bộ kinh Địa Tạng trong vòng hai tiếng.
Tôi nghĩ đây là nhờ ân Phật, Bồ-tát gia hộ, nên mới có được hiệu quả nhanh như thế. Cha mẹ tôi cũng vì tôi chí thành học Phật hành pháp và chiêu cảm được vô lượng an ủi.
Tôi hằng ngày tập trung tinh thần tụng kinh, trì chú, niệm Phật, chuyên tâm tu hành.
Người khác có khuyên tôi ăn thịt, tôi cũng không lay động. Nhờ vậy mà bệnh ngày càng chuyển tốt. Sau đó tôi đến y viện kiểm tra. Họ chẩn đoán là xương đùi hoại tử.
Tôi cũng phối hợp trị liệu đông y, bệnh tôi thuộc dạng tạp chứng nay y hiếm thấy. Nhưng kỳ tích của tôi dần xuất hiện: tôi có thể bước đi không còn đau đớn, tôi nghĩ: “Đây chính là cảnh chuyển theo tâm”.
Đã là báo ứng nhân quả thì không nên sợ hãi, buồn rầu, khóc lóc, chỉ cần bình thản đối diện, tin sâu Phật pháp, chí tâm tu hành, nhất định sẽ chuyển xoay ác cảnh thành thiện cảnh.
Qua kinh nghiệm lần này, tôi hy vọng những ai xem chuyện của tôi đều sẽ lấy đó làm gương mà cẩn trọng cảnh giác, mong quý vị đừng sát sinh nữa, để khỏi đi vào vết xe đổ như tôi.
Nếu không đích thân trải qua kinh nghiệm đau đớn khắc cốt ghi tâm này, tôi cũng khó mà tin vào thuyết báo ứng nhân quả, về tội nghiệp sát sinh! Đúng là nhân qảu báo ứng rất rõ ràng, như bóng tùy theo hình, không mảy may sai lệch.
Cho nên, mong các vị sớm tỉnh ngộ, hiểu rõ sát sinh chắc chắn chiêu ác báo mà dứt tuyệt ăn mặn. Xin hãy xem tôi, sau khi thọ ác báo rồi, mới biết tỉnh ngộ, nhờ vậy mà càng phát trí tuệ, càng có phúc phận.
Tôi luôn nhớ câu: “Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo”. Những gì chúng ta tạo tác hành động, từng cử chỉ, từng niệm khởi, theo sau đều có quả báo. Người mắt sáng, vừa nhìn là biết ngay. Nếu không thì Hòa thượng Diệu Pháp làm sao thấu rõ nguyên nhân căn bệnh của tôi là do ăn ếch, cá, lươn… mà chiêu cảm nên? Mong quý vị hãy suy ngẫm cho thật kỹ.
(Tâm sự của con trai người bạn Quả Khanh)
Trích: Báo Ứng Hiện Đời
Tác giả: Quả Khanh
Trộm Tiền Của Con Trai Đầu Thai Làm Lừa Bị Con Đánh Tàn Nhẫn
SIÊU ĐỘ OAN GIA RẮN
Bạn có sợ rắn không ? Đa số sẽ trả lời ngay : “sợ” – hoặc “rất sợ”, rắn mà, mấy ai không sợ đâu. Mẹ tôi và tôi cũng vậy, thấy nó ở đâu là chân tay muốn bủn rủn rồi.
Tôi tên Huệ Vân, hiện tôi 36 tuổi, sống tại Yên Mỹ, Hưng Yên. Nhà tôi vốn làm nông, nên vườn tược nhiều. Hôm đó là ngày 10/4/2020, mẹ tôi làm vườn, vô tình thấy một con rắn cái dài cả mét đang ấp một ổ trứng.
Có lẽ nó chỉ là rắn nước, rắn ráo thôi, xong mẹ chỉ cần biết là rắn thì đã cuống hết cả lên rồi. Sợ quá, chẳng biết có phải rắn độc không nữa, lỡ nó cắn ai thì chết. Nên mẹ tôi quýnh quáng chạy ra gọi ông hàng xóm kia sang đập rắn giúp.
Ông hàng xóm lập tức chạy sang, thì thấy đó là rắn mẹ đang ấp ổ trứng. Ông ấy liền bắt nó, lôi về giết (có lẽ là làm thịt rồi) Còn lại ổ trứng rắn, mẹ tôi lấy liềm cắt đám cỏ xung quanh, sơ ý bổ trúng 2 quả, nhìn thì bên trong đã có hình con rắn con rồi. Số trứng còn lại thì mẹ tôi đem về nhà, và cũng chẳng biết xử lý như thế nào nữa.
Xong chuyện, mẹ tôi cũng chẳng kể gì với tôi, chắc mẹ tôi nghĩ đây chỉ là chuyện vụn vặt hàng ngày, không đáng lưu tâm. Nhưng tôi, dù chẳng biết chuyện gì, thì ngay đêm đó tôi bắt đầu gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy một người phụ nữ hình dáng giống mẹ tôi đứng ở sân nhà hàng xóm, nhìn bà ta cực kỳ hung dữ, bà ta nghiến răng tức giận, chửi mắng xối xả đến nỗi sùi cả bọt mép về chuyện gì đó, trông rất đáng sợ.
Qua hôm sau, nhớ lại giấc mơ tôi cũng thấy hơi rờn rợn, mà thôi kệ, cũng chỉ là giấc mơ. Như thường lệ, đến giờ là tôi lên lạy Phật một mình, vì cả nhà, thậm chí là cả khu vực chỉ một mình tôi theo Phật thôi.
Xong lạ một điều, là hôm nay mẹ tôi cũng lên theo. Tôi thấy mẹ tôi lẩm bẩm khấn vái gì đó, tôi hỏi, thì mẹ bắt đầu kể lại chuyện hôm qua giết rắn. Mẹ tôi còn thêm:
– Bình thường mẹ có giết con này con kia cũng chả nghĩ gì đâu, mà sao lần này, cứ nghĩ về con rắn ấy là mẹ nổi hết cả gai ốc, rợn hết cả tóc gáy. Hay con niệm Phật hồi hướng cầu siêu cho con rắn này giúp mẹ với.
Tôi bắt đầu lo, vì tôi biết rắn là loài có tính thù dai, chết rồi nó còn khiến mẹ tôi bất an như vậy, chứng tỏ tâm linh nó rất mạnh. Haizz… mẹ tôi lại kết thêm một oan gia trái chủ nữa rồi. Tôi nói mẹ đem số trứng rắn để vào chỗ cũ, lấp cỏ lại để chúng nở ra cho chúng được sống.
Suốt cả tuần lễ sau đó, tôi liên tiếp gặp những ác mộng đáng sợ, khiến cho tâm lý rất bất an. Tôi ngày ngày cứ miên man suy nghĩ về mẹ con nhà rắn ấy. Thật tội nghiệp cho chúng, nhìn đáng sợ vậy thôi chứ chúng đã hại ai đâu, đang yên đang lành thì tan đàn xẻ nghé. Tôi muốn tụng kinh niệm Phật hồi hướng công đức cầu siêu cho chúng, rồi xin chúng tha thứ cho mẹ tôi.
Lực tu của tôi thì cũng chỉ là hạng xoàng, chẳng phải cao tăng đại đức gì, mà thôi, tôi cứ làm, cứ thành tâm tụng kinh niệm Phật, hồi hướng công đức cầu cho mẹ con rắn kia được siêu sinh cõi lành, còn kết quả được đến đâu thì được, dù sao ‘có’ sao luôn phải tốt hơn ‘không’.
Ngày 23/4/2020, tức là sau hơn 10 ngày rắn mẹ bị giết, tôi sắm sửa bánh, trái, hương hoa dâng cúng dường Phật, mua một số con vật làm lễ phóng sinh, và đọc kinh A Di Đà, đem công đức đó để hồi hướng cho vong mẹ con nhà rắn. Tôi dặn mẹ tôi ngồi lễ cùng tôi, dù bà không biết tụng niệm thế nào, cũng không tin Phật Pháp lắm, xong cũng phải có mặt để tỏ chút lòng ăn năn với ‘oan gia trái chủ’ nhà rắn.
Bữa ấy, tôi với tụng niệm với tâm thành tha thiết lắm, lòng nặng trĩu, trong tâm mang nỗi buồn thương cảm, xót xa cho gia đình rắn, thấy như là lỗi của mình hết – trong tâm tha thiết xin rắn tha thứ cho mẹ tôi, hết lòng sám hối xin lỗi rắn.
Khi tôi đọc kinh, niệm Phật lễ lạy sám hối…gần xong buổi công phu thì thấy mẹ tôi rất lạ, người cứ quay quay, lắc lư qua lại, miệng thì liên tục niệm Nam Mô A Di Đà Phật với một ngữ điệu rất khác thường. Không đúng, đây không phải mẹ tôi, tôi đoán ngay là có vong linh nào nhập vào mẹ tôi rồi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục đọc cho hết kinh, hồi hướng công đức xong xuôi, tôi mới quay sang hỏi :
– Vong linh là ai ? Vong linh có điều gì muốn nói thì nói cho chúng tôi biết.
Thật ra tự nhiên thấy vong nhập vậy tôi cũng bất ngờ và lo lắng lắm, vì tôi nghe nói phần âm không đùa được ! Mà giờ tôi cũng không biết làm gì hơn nên thôi tôi cứ hỏi vậy! Coi vong linh là ai, coi họ cần gì! Dù gì vong cũng từng là người, thôi thì đến nước này tôi cứ nói chuyện như bình thường coi sao!
Vong linh trong thân xác mẹ tôi vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền, người lắc lư, và rít từng hơi thở qua kẽ răng, nhìn cực kỳ ma quái. Trông cái mặt vênh lên, răng nghiến lại, giống hệt người phụ nữ tôi thấy trong mơ hôm trước, tôi đoán có lẽ là vong rắn nhập rồi. Tôi nói:
– Vong linh nhất tâm niệm Phật nhé, vong linh là rắn mẹ phải không?
Vong gật gù cười nhẹ:
– Ừ đúng rồi! – im lặng một lát, vong rắn nói tiếp với giọng đầy vẻ đanh đá – Ta rất ghét nhà các ngươi đấy, ghét ghê lắm. Ta tức lắm, nhưng mà từ hôm ta được về đây, nghe tụng kinh niệm Phật thì ta đã hiểu được ra rồi. Đáng lý ra ta ghét mẹ nhà ngươi lắm, tự nhiên lại đi gọi thằng hàng xóm sang để đập chết ta đấy. Rồi thì ta báo mộng cho nhà ngươi đấy.
Ôi thôi đúng rồi, đây đúng là vong linh rắn đã nhập vào xác mẹ tôi rồi. Nó nghiến răng nói từng câu đầy vẻ cay nghiệt. Tôi bắt đầu phân trần, dịu giọng giải thích rằng chẳng qua mẹ tôi sợ quá, nên mới ra cơ sự này, chứ cũng không ác ý. Vong rắn – mắt vẫn nhắm nghiền và nói :
– Đúng rồi, ta cũng biết, là do sợ quá, ta cũng biết. Rồi mẹ ngươi cũng đem các con ta để vào chỗ cũ rồi. Rồi thì trời sẽ để cho nó sống. Còn lại mẹ ngươi bổ liềm hai đứa chết đấy, nhưng mà thôi ta cũng dắt chúng đi tụng kinh niệm Phật rồi, đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát rồi. Ta tha cho mẹ con nhà người nhớ. Nhà người bé nhưng mà có chí lắm đấy.
Nghe đến đây tôi cũng thấy lạ, bình thường tôi niệm A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát, xin các ngài siêu độ cho mẹ con nhà rắn. Nhưng vong rắn lại nói được Địa Tạng Bồ Tát dẫn đi siêu độ. Quả là các ngài là bậc thánh, không có tâm phân biệt, từ bi thương khắp chúng sinh. Trong khi nhiều người lại hay lấy tâm phàm phu đo lòng thánh nhân, niệm danh hiệu vị này lại sợ các vị khác bỏ rơi, chứ đâu biết rằng niệm danh hiệu một vị thì tất cả chư Phật, chư Bồ Tát đồng chứng minh cho, tùy duyên các ngài sẽ đến hóa độ. Vong rắn lại tiếp:
– Mẹ ngươi cũng còn khổ lắm, nó cũng vất vả, nhưng dần dần cũng sẽ biết tu tập. Hàng ngày mẹ con ta ở trong vườn, cũng biết tụng kinh niệm Phật là nhờ nhà ngươi đấy.
Nghe đến đây, tôi chợt hiểu ra một vấn đề quan trọng. Vốn nhà tôi có một mảnh vườn nhỏ ở ngay khu nghĩa địa cũ, tôi nghe ông bà cha mẹ tôi kể lại rằng, nơi đó ngày xưa là bãi bắn, lính Ngụy, bộ đội của ta, rồi dân chạy giặc chết ở khu đó rất nhiều, nên người dân lập nơi đó là nghĩa địa luôn từ thời đó.
Như trong kinh dạy, các vong linh, quỷ thần ở trong cõi u minh thường chịu nhiều thống khổ, không thể nào kể xiết ! Từ lâu tôi có tâm nguyện mong muốn các vong linh ở đó được nghe Pháp Phật, biết Nhân Quả, biết thành tâm niệm Phật để được sinh về cảnh giới lành cho đỡ khổ.
Nên tháng 11/ 2019, tôi có mua một chiếc máy tụng kinh chạy bằng năng lượng mặt trời lắp đặt trong khu nghĩa địa ấy. ( Bạn có thể tra google để tìm mua một cách dễ dàng, khỏang 300 – 400k gì đó, nếu sợ vong linh kéo về nhà thì bạn có thể chọn các nơi vắng vẻ như đường lộ, hay vườn tược, hoặc đặt trong các nghĩa trang, chùa chiền .v.v… để đặt máy, không cần lo pin hay nguồn điện, chỉ cần vị trí có ánh nắng là máy sẽ tự động chạy 24/24 )
Hàng ngày máy mở kinh Địa Tạng, kinh A Di Đà, kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, và niệm Phật. Còn nhiều kinh điển công đức thù thắng, vi diệu khác nữa, xong vì tôi chưa biết hết, nên tạm thời chép vào thẻ như thế.
Tôi chọn các file để cài vào thẻ nhớ trong máy đều là các bài kinh được thu âm với giọng đọc bình thường, chậm rãi, dễ nghe, chứ không phải giọng tụng ngân nga kiểu cổ xưa, để các vong linh dễ tiếp thu. Không ngờ nhờ điều này, các vong linh và các oan gia trái chủ thường xuyên nghe kinh lại được lợi ích lớn như vậy, có thể hiểu được Phật pháp, dễ dàng buông xả mà nhanh siêu thoát hơn, thật vi diệu.
Vong rắn nói tiếp :
– Hôm nay ta được nhờ bóng cửa Phật, nhờ xác mẹ ngươi để ta tụng kinh niệm Phật đấy. Ôi giời ơi, ở đây nhiều oan gia trái chủ lắm, nhưng mà người ta cũng biết nghĩ rồi, có biết tụng kinh niệm Phật rồi. Mẹ con nhà ngươi cũng phải hồi hướng công đức cho các vong ở quanh đây nữa. Đông lắm, mọi người được nương nhờ như vậy mới được Phật dẫn dắt đi đấy. Ây đau quá, cái thằng hàng xóm nhà người đánh ta nghẹo cả cổ.
Đang nói hay thì vong rắn tự dưng lại than đau, thiệt tình ! Sợ nhắc lại mối thù cũ, vong lại sinh oán hận, tôi giải thích rằng đó cũng là do nhân quả kiếp trước, rắn hại người giết người, tâm nhiều ác độc nên giờ mới phải mang thân rắn, bị người giết lại. Thôi thì hãy buông bỏ hết, niệm Phật mà được vãng sinh Tây Phương Cực Lạc. Vong rắn nghe xong cũng gật gù, dịu giọng nói:
– Thôi thì ta cũng nghe kinh kệ nhiều lắm rồi, cũng hiểu rồi, chứ không ta báo thù mẹ con nhà người đấy. Ngươi biết đi niệm Phật rồi mà không biết bảo nhau. Thôi hôm nay mùng một, ta được Địa Tạng Vương Bồ Tát dẫn mẹ con ta đi đấy.
Vừa hết câu thì vong rắn lập tức niệm Phật liên tục hơn chục câu, đồng thời vái lạy hết sức thành khẩn, tha thiết:
– Con niệm Nam Mô A Di Đà Phật ! …con niệm Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát ! Dẫn dắt tất cả vong linh chúng con đi theo ánh sáng con đường của Phật để được siêu sinh Tịnh Độ. Con niệm Nam Mô A Di Đà Phật !…Phật dẫn dắt tất cả linh hồn chúng con đi, đi về Tây Phương Cực Lạc… ôi giời ơi nhiều thế, đông thế, bao nhiêu ! Hôm nay ngươi cứu được bao nhiêu người, bao người người ta đang hoan hỉ, hoan hỉ, người ta cám ơn để về Tây Phương Cực Lạc nhé. Bao nhiêu linh hồn, bao nhiêu oan gia trái chủ trong mảnh đất này, bao lâu nay được tụng kinh niệm Phật, để hôm nay được Phật dẫn dắt linh hồn về Tây Phương Cực Lạc. A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật ! ….
Niệm đến đây thì vong rắn xuất ra để theo Phật vãng sinh, còn mẹ tôi liền ngã lăn ra, mãi lâu mới tỉnh lại, toàn thân ê ẩm.
Trải qua chuyện này, thật sự tín tâm của tôi tăng lên vô hạn. Tôi đã hiểu rõ hơn về Oan gia trái chủ , về nhân quả oan oan tương báo mà trước giờ chỉ là được nghe kể. Tôi đã tận mắt chứng kiến oai lực của Phật Pháp, của những câu kinh tiếng kệ, của câu niệm Phật tác động mạnh mẽ và vi diệu đến chúng sinh trong vô hình như thế nào, cứu giúp chúng sinh nhiều đến mức nào.
Đấng Như Lai thật là vĩ đại, chư Phật – chư Bồ Tát thật là từ bi, Người đã để lại cho hậu thế chúng con những kinh điển nhiệm màu – một kho báu khổng lồ không thể tả hết sự quý giá, để chúng con, dù là nhân loại hay khắp các chúng sinh ở mọi cảnh giới nương tựa vào đó mà dần thoát khỏi si mê, đau khổ, và Người vẫn luôn dang rộng tay đón muôn loài chúng sinh về chốn an lành vĩnh cửu. Con xin thành kính biết ơn Người vô vàn !
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !
Nam Mô A Di Đà Phật !
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát !
Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát !
Nam Mô Thường Trụ Thập Phương Tam Bảo !
(Quang Tử, viết lại từ lời kể của Huệ Vân)