Vào đời nhà Đường, khoảng năm đầu niên hiệu Long Sóc (Tức năm 661, đời Đường Cao Tông), ở huyện Lạc Châu (nay là Lạc Dương, thuộc tỉnh Hà Nam) có người tên Ngũ Ngũ Nương, sau khi chết được hơn một tháng thì báo mộng[1] cho người chị và em trai của mình rằng: “Tôi thuở nhỏ bị bệnh ghẻ, có giết một con cua đem giã nát để đắp lên. Tuy bệnh ghẻ khi ấy được khỏi, nhưng nay tôi phải đọa vào địa ngục có rừng đao. Hiện có 7 mũi đao đâm vào thân tôi, đau đớn không chịu nổi. Xin làm việc Phật sự để hồi hướng công đức cứu vớt tôi[2].”
Người chị liền mang y phục để lại của Ngũ Ngũ Nương đến chùa Tịnh độ cúng dường[3], thỉnh thầy Bảo Hiến chép 7 quyển kinh Kim Cang. Vừa chép kinh xong, lại mộng thấy Ngũ Ngũ Nương hiện về trong mộng[4] cảm tạ và nói: “Giờ cả 7 mũi đao đều ra khỏi thân thể. Tôi nhờ phước ấy đã được tái sinh.”
- Lời bàn:
Giết mạng con vật để trị bệnh còn không thể được, huống chi là vô cớ mà tạo nghiệp giết hại!
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
[1] Theo Minh báo ký thì không phải nằm mộng, mà là giữa khuya cả người chị và đứa em trai đều nghe có tiếng rên rỉ trên bàn thờ, liền cất tiếng hỏi và nghe tiếng người chết trả lời.
[2] Theo Minh báo ký thì đoạn này còn có thêm một số chi tiết khác, có lẽ tiên sinh An Sĩ đã lược bớt.
[3] Theo Minh báo ký thì Ngũ Ngũ Nương nói rằng: “Xin nhận lấy y phục của tôi và giúp tôi làm việc công đức.” Sau đó thì người chị nhìn thấy y phục đã liệm theo khi chôn cất giờ lại nằm ở trên giường. Như vậy, không có chi tiết mang y phục của người chết lên cúng chùa (Điều này không hợp lý).
[4] Theo Minh báo ký thì vẫn không phải là nằm mộng, mà nghe thấy tiếng nói từ bàn thờ.
KIẾP NGƯỜI NẾU KHÔNG CHỊU TU TẬP SẼ KHÔNG CÒN KỊP NỮA
Tôi tên Quả Linh, gia đình tôi theo Đạo Phật, mỗi khi có gì khó xử thường cầu Bồ Tát gia hộ. Cha mẹ tôi kết hôn rồi xảy thai, sau đó không cách gì mang thai, đến khi phụ thân hơn 40 tuổi, vẫn không có con, cha mẹ tôi mới đi chùa khấn nguyện cầu sinh đứa con trai. Tự hứa cả đời hành thiện…
(từ đó cha tôi khám bệnh cho người không thu tiền).
Thật linh nghiệm, năm sau cha mẹ tôi sinh ra tôi. Đến năm tôi 20 tuổi, một người bạn thân của cha tôi vốn tinh thông bói toán, đoán rất chính xác. Ông đã xem mệnh và nói tôi tương lai sẽ tu học theo Phật.
Lúc đó cha không cho tôi biết, đến sau này khi tôi tự bước vào con đường học Phật, cha mới thổ lộ cho tôi lời tiên tri trên.
Trải qua một thời gian học Phật, tôi có nhiều cảm ứng, trước đây trong bài:”Tụng Kinh Địa Tạng cảm ứng quá thần kỳ” mà tôi đã có kể qua.
Trong lúc tĩnh tọa nhập thiền, buông tất cả vọng niệm, không nhớ quá khứ, hiện tại, tương lai, không suy nghĩ, khởi vọng, không có ngã, nhân, chúng sinh, lòng không chấp trước bất cứ gì. Đối với tất cả đều buông hết. Đột nhiên, tôi nhìn thấu ba tiền kiếp: Kiếp này, kiếp trước và kiếp trước nữa…Giống như máy quay phim trình chiếu, các cảnh lần lượt hiện ra rất rõ ràng.
Sau đó, để xác minh những điều mình nhìn thấy, tôi tìm cư sĩ Quả Kiến và sư phụ cầu kiểm chứng, hai vị cũng nhìn thấu và kể các câu chuyện đúng như tôi đã thấy về tiền kiếp của mình.
– Kiếp thứ nhất: Tôi là người buôn vải, thường đến chùa cúng Tăng, hộ pháp, tụng Kinh và nghe sư phụ thuyết giảng.
– Kiếp thứ hai: Tôi xuất gia làm Hòa thượng, tu tại chùa, siêng tu tập, hoằng pháp lợi sinh. Nhờ công đức tu hành tinh tấn, trung thực…
– Kiếp thứ ba: Tôi được sinh vào nhà quan, tuổi thanh niên đã làm cao quan, hưởng thọ phú quý vinh hoa tột đỉnh nhờ ở kiếp thứ hai xuất gia tu tập chân chính.
Nhưng qua đến đời nay thì tôi sinh làm người bình thường, vì phúc đã hưởng hết lại còn tạo tội trong lúc làm quan.
Thông qua ba kiếp này, tôi hiểu rõ nhân quả đúng là có thực không hư dối.
Trong Kinh Phật nói:
“Bồ Tát còn mê khi cách ấm, hàng Sơ quả còn bị muội lúc nhập thai”.
Huống chi tôi chỉ là phàm phu? Vì vậy trong kiếp thứ hai, dù tôi xuất gia tu hành, tuy có niệm Phật, tụng Kinh, trì Chú tinh tấn…Song tôi không hề cầu sinh Tịnh Độ (Nơi cõi này được hóa sanh trong hoa sen và không bị mê trong sanh ấm) mà tôi muốn làm người tiếp tục hoằng pháp lợi sinh.
Nhờ tu hành có công đức, nên tôi sinh làm con nhà quan phủ. Đáng tiếc vì nhập thai cách ấm bị mê mờ, tôi chỉ biết hưởng thụ đời sống vinh hoa, quên mất tâm nguyện hoằng pháp lợi sinh. Kiếp đó tôi làm quan to, cưới hai bà vợ, ăn đủ sơn hào hải vị, ngày ngày uống rượu vui chơi, tạo bao nhiêu tội. Sự mê muội do nhập thai quả là đáng sợ…
Hiểu rõ điều này rồi, tôi buồn rầu quỳ trước Phật phát nguyện:
“Đệ tử Quả Linh con nguyện đời nay cầu sinh Tịnh Độ, lâm chung vãng sinh Cực Lạc, tiếp tục tu hành cho đến khi chứng Bồ Đề, thành Chánh giác, sau mới nương nguyện lực tái lai, phân thân trong lục đạo, để phổ độ chúng sinh khổ nạn”.
Cho dù đời nay có tu hành, nhưng sức tu tôi còn yếu, nếu như tôi không cầu vãng sanh, tôi rất sợ đời sau sinh vào nhân gian, hưởng đại phú quý. Rồi khi đầu thai cách ấm bị mê, lại thích ăn thịt uống rượu vui chơi, không lưu tâm tu hành, sẽ gây nhiều nhân ác, khiến đời sau có thể bị đọa lạc vào ba cõi địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh và phải trả nợ mình ngu muội tạo ra, không biết bao lâu mới có thể đầu sinh làm người.
Luân hồi lục đạo rất đáng sợ. Vì vậy tôi nghĩ niệm Phật cầu vãng sinh Cực Lạc là phương pháp an toàn nhất . Đời người ngắn ngủi, nên buông tất cả trần sự, dũng mãnh tinh tấn niệm Phật cầu vãng sinh. Đời này nếu không tranh thủ tu, thì một khi thần chết đến mình sẽ chẳng kịp xoay sở. Vì một người khi sắp chết, luôn bị oan gia trái chủ xúm nhau tìm đến trói thân, khổ không thể nói. Lúc đó rất khó niệm Phật, tâm cũng khó giữ chánh niệm, cho nên bây giờ phải lo tu cho miên mật. Sau đó nghiệp chướng trổ, tôi bị bệnh hành không ngừng.
Tháng 8, tôi ở nhà chuyên tụng “Kinh Kim Cang”, hi vọng có thể sớm tiêu trừ nghiệp chướng, chính trong thời gian này tôi mới thấy giấc mộng thần kỳ. Tối đó, tôi vừa nằm xuống nhắm mắt chưa đầy một phút, thì thấy một người lạ đến nói với tôi:
“Bồ Tát Quan Âm sai ta dẫn người đi xem tiền thế”.
Nói rồi họ dẫn tôi đi …tôi bay đến các cảnh và lần lượt nhớ từng kiếp đã trải qua:
“Có một đời tôi sinh làm thiên nhân, bay đi tự tại, một đời làm rồng, dũng mãnh, hiếu chiến… nhưng rất nhiệt tâm hộ trì Phật pháp. Sau đó, do vì sát nghiệp và dâm nghiệp nặng, tôi bị đọa làm súc sinh!
Cũng nhờ có công đức hộ pháp kiếp làm rồng, nên đời này tôi được mang thân người”.
Cuối cùng vị kia cảnh báo tôi:
– Ngươi đời nay được thân người không dễ dàng, phải ráng tu, nếu không, sẽ lại bị trầm luân khổ nữa!…
Từ đó về sau tâm xuất ly thế gian của tôi tăng mạnh, nhớ lại mình từng sinh làm trời, nhưng thọ mệnh dù được sống mấy ngàn vạn năm rồi cũng trôi qua trong chớp mắt. Đời nay tôi được làm người, có đôi chút thành tựu, song kiếp luân hồi này, những gì có được thảy đều hư ảo, không đáng lưu luyến!
Tháng 01/2003, tôi tình cờ gặp một lão bà đem toàn bộ gia sản cúng cho việc sửa chùa, bà biết xem tướng, nhìn tôi một lúc bà nói nốt ruồi mới mọc nơi má trái tôi sẽ đem lại ách vận xui rủi.
Tối đó, tôi nằm mơ thấy Diệu Tường Trưởng Lão và ngài Tuyên Hóa đồng chỉ điểm cho tôi. Trong mộng âm thanh Trưởng lão Diệu Tường nói với tôi rất rõ, không giống nằm mộng. Tôi nhìn thấy hai chân ngài Diệu Tường không chạm đất mà đứng trên đám mây đang bay tỏa kim sắc. Trưởng lão Diệu Tường bảo tôi:
– Nốt ruồi dưới má con là oan gia trái chủ hóa hiện, hồi nhỏ mặt con bị co giật cũng là nguyên nhân này! Tương lai mụt ruồi sẽ thành ác bướu đòi mạng con. Nhưng nay con đã học Phật, tu trì sám hối chí thành thì ta dùng Phật lực giúp hóa giải cho!
Nói xong, ngài đưa tay sờ má tôi một cái, tôi giật mình tỉnh giấc.
Giấc mộng này tuyệt đối không phải đơn giản như những giấc mộng bình thường. Bởi vì hôm sau tôi soi gương thấy mụt ruồi đang trên má không còn nữa. Việc này khiến mọi người xung quanh tôi đều bị chinh phục. Ngay cả anh bạn trước đây vốn theo Cơ đốc giáo cũng chuyển sang tin Phật.
Tôi nghĩ mình nhờ có chút thiện căn, những kiếp trước cúng dường Tam Bảo, xuất gia tu hành tinh tấn, nỗ lực hoằng pháp độ sinh, nên đời nay phước duyên đó khiến tôi sớm được gặp Phật pháp tu hành. Nay xin đem kinh nghiệm bản thân viết ra chia sẻ cùng mọi người, mong quý vị đối với Phật pháp có tín tâm. Tin rằng nếu kiên trì tu sâu Phật pháp thì có thể hóa giải tất cả phiền não, và chuyện chư Phật , Bồ Tát gia trì là luôn thực có.
Điều tôi muốn nói, tôi từng là kẻ tu hành chân chính, chăm chỉ, tinh tấn, thực lòng có nguyện vào nhân gian hoằng pháp lợi sinh. Nhưng do đầu thai cách ấm bị mê, nên sinh nhà giàu sang, làm quan to, hưởng phú quý, tôi quên hẳn chuyện tu. Tôi còn cưới vợ, ăn thịt, uống rượu… hưởng thụ tận cùng và thọ khổ tận cùng! Cho đến kiếp này mới hội đủ nhân duyên tu tiếp, xong cũng bị đầy bệnh tật cũng như những quả báo khác! Vì vậy mà tôi không muốn trầm luân nữa, quyết nỗ lực niệm Phật cầu sinh Cực Lạc, tu cho đến viên mãn rồi hoàn phục Ta Bà độ sinh.
Biên dịch: Hạnh Đoan –
Lạm bàn:
Luân hồi vốn là một chốn ngập đầy cạm bẫy, lôi kéo chúng ta vào tội lỗi để rồi chịu muôn ngàn quả báo khủng khiếp, dai dẳng. Được vãng sinh về Tịnh Độ, tu hành cho đến khi viên mãn là một điều vô cùng quý giá. Sinh lên Tịnh Độ rồi, dù chưa chứng Thánh Quả, xong chúng ta sẽ luôn được đảm bảo không còn bị cám dỗ lôi kéo, sa đọa vào tội lỗi, vì đơn giản là ở các cõi Tịnh Độ của chư Phật, không hề có cám dỗ.
Ta sẽ được thẳng tiến tu hành một mạch cho đến khi thành tựu các quả vị Bồ Tát, Phật Quả Chánh Đẳng Chánh Giác mà không sợ tái sinh luân hồi làm gián đoạn. Vì đơn giản là người được vãng sinh về Tịnh Độ rồi tuổi thọ vô hạn, không có chuyện chết rồi tái sinh.
Song song với chí nguyện vãng sinh Tịnh Độ, vì rằng không phải ai cũng có thể ngay lập tức Vãng Sinh ngay kiếp này, và còn rất nhiều người còn bám chấp thế gian, tâm chưa khởi được ý muốn vãng sinh Tịnh Độ, vì thế còn phải trôi lăn luân hồi nhiều kiếp. Vậy nên làm như thế nào để giữ cho tâm mình những kiếp sau không bị sa đọa vào trong tội lỗi, không bị những tham lợi, những dục lạc thế gian lôi kéo vào đường tăm tối?
Một trong những cách hiệu quả nhất, đó là hãy “PHÁT NGUYỆN” giữ giới, nguyện cho vô lượng kiếp sau luôn an trú trong giới hạnh thanh tịnh mà Phật dạy. Cụ thể như thế nào?
Bạn có thể phát nguyện như sau, càng thành tâm, càng lập lại nhiều lần càng tốt (nếu trước khi nguyện, bạn tạo nhiều công đức như lạy Phật, ấn tống, phóng sinh, cứu người, tụng kinh trì chú… sau đó hồi hướng với lời nguyện này thì hiệu lực càng mạnh hơn):
“Con nguyện (nhờ công đức này-nếu có tạo công đức gì đó) từ nay đến vô lượng kiếp sau, dù sinh về cảnh giới nào đều dốc lòng đem thân- khẩu- ý về nương nơi giới luật của Phật dạy, từ giới cư sĩ cho đến giới Bồ Tát, tâm tâm niệm niệm nối nhau quyết không chiều theo tập khí xấu ác, phiền não tham, sân , si, mạn, nghi, tà kiến… chỉ thuần khao khát sống trong giới hạnh thanh tịnh của Phật, như người sắp chết khát mong đến được dòng suối mát, như kẻ sắp chết rét khao khát ở bên bếp lửa ấm áp.
Nguyện cho mọi thân – khẩu – ý con luôn thanh tịnh trong giới hạnh của Phật một cách tự nhiên, thuần thục như hơi thở, kiên định không gì ngăn trở được, không gì phá hoại được.
Nguyện cho hễ tâm con móng khởi bất cứ niệm bất thiện nào, miệng định nói lời bất thiện, thân định làm điều bất thiện, trái với giới hạnh của Phật dạy, liền đó toàn thân con đều đau nhức khổ sở, cho đến khi nhổ bỏ được những ý niệm bất thiện ấy, con mới được an lành trở lại.
Nguyện kiếp kiếp nối nhau như thế cho đến khi thành Phật, con luôn viên mãn được Trì Giới Ba La Mật, niệm niệm nhiếp trong giới hạnh của Phật mà không thấy có người trì giới, không thấy giới, vì tất cả hư huyễn, bất khả đắc vậy”.
Thực ra có rất nhiều cách nguyện khác, mà đây là một gợi ý để bạn tham khảo, chứ không phải cách duy nhất. Chúc các quý đạo hữu thành công, thân khẩu ý luôn thanh tịnh, thẳng tiến tu hành cho đến khi viên thành Phật Đạo.
Trích “Báo Ứng Hiện Đời 7”
Tác giả: Quả Linh
Hiệu đính: Quang Tử
A Di Đà Phật
Hòa Thượng Tịnh Không Khai Thị Về Cách Phòng Virus Corona.
A Di Đà Phật. Đứng trước dịch bệnh corona nghiêm trọng này, các đồng tu hãy nhớ giữ gìn sức khỏe, tránh tụ tập nơi đông người, giữ gìn cho tay và cơ thể sạch sẽ. Nghe theo lão Pháp sư Tịnh Không khai thị mới đây về dịch bệnh, luôn giữ bình tĩnh không hoảng sợ, nhất tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, nếu có bị thì đừng lo lắng mà bình tĩnh niệm Phật cầu vãng sanh, đừng luyến tiếc thân bệnh khổ, buông bỏ vạn duyên để Phật tiếp dẫn nhé. Chúc Quý vị an lạc.
Ăn Cắp Vặt Bị Quả Báo Tay Đau Nhức
Có một anh nọ khoảng hai mươi mấy tuổi, vô duyên vô cớ cánh tay phải bị đau nhức nên tới tìm tôi.
“Tay anh vì sao đau như thế?”… Tôi vừa mới khởi niệm thắc mắc, lập tức đã nhận ra: Anh này có tật hay chôm chỉa, móc túi trộm đồ người.
Thế là tôi hỏi:
– Anh có lấy đồ người làm của mình (móc túi, chôm chỉa tài vật của người) chăng?
Mặt anh ta đỏ lên nhưng vẫn ráng đáp:
– Sao tôi có thể… làm như vậy chứ?
Tôi bảo:
– Nếu anh không nhớ được thì tôi đành chịu, vì không thể giúp anh.
Anh hỏi:
– Nếu như tôi có… phạm… lỗi này… thì phải làm sao?
Tôi bảo:
– Hãy đem những tiền bạc anh trộm lấy của người, tính thêm cả lãi vào để bồi hoàn (bằng cách đem đến hiến tặng Viện dưỡng lão hay cô nhi), nhớ khi làm đừng lưu danh tính mình thì tay anh có hy vọng lành.
Sau đó quả nhiên tay phải anh được lành, anh đến cảm tạ tôi và thưa:
– Từ rày tôi nguyện không dám làm các việc xấu nữa.
Rồi anh hỏi tôi:
– Vì sao ngài biết tôi làm những việc xấu này vậy?
Tôi nói:
– Thì cũng giống như nhân gian, trên trời cũng có rất nhiều “thiên thần tuần cảnh” chuyên trông coi việc thiện ác của thế gian và ghi lại tỉ mỉ tất cả hành vi thiện ác của chúng sinh vào trong sổ nghiệp (họ lưu trữ cũng giống như máy tính sao lưu vậy). Cho nên lúc anh hỏi tôi nguyên nhân bệnh kia, thì tuần cảnh liền đem những việc xấu anh đã làm (được thu hình) chiếu ra hết cho tôi xem.
Anh chàng này hiện nay học Phật rất tinh tấn, bỏ hẳn thói xấu kia. Anh còn chí thành lễ bái trước hình ngài Tuyên Hóa vạn bái, giờ đã là tiểu sư đệ của tôi.
Năm 1990, tôi vừa mới học Phật, nghe nhiều người kể một nữ đồng nghiệp của tôi có phẩm hạnh buông thả, phóng túng tà dục, lại không biết kiểm điểm.
Lúc nghe vậy tôi chỉ khởi niệm: “Quả có chuyện này hay sao?”
Vừa thắc mắc như thế thì trong óc tôi lập tức hiện hình ảnh: Có sáu nam nhân đang quanh quẩn bên cô ta. Tôi không tin nên khởi niệm nghi ngờ.
– Có lẽ bọn họ chỉ là bạn tốt của nhau.
Vừa nghĩ vậy thì lập tức tôi thấy ngay cảnh bọn họ có hành vi phi lễ vượt quá giới hạn cho phép. Tôi liền khởi niệm: Mình không muốn xem những cảnh này!
Lập tức cảnh tượng ấy biến mất, còn có nhiều điều khiến tôi rất kinh ngạc, hoảng sợ, nhưng tôi không tiện kể rõ.
Lúc đó, trong tâm tôi không hề khởi chút ý coi khinh vị nữ đồng nghiệp này, ngược lại còn gấp rút phản tỉnh, tự kiểm xem mình có từng tạo lỗi lầm gì sai trái chăng.
Từ đó tôi thấm thía câu: “Muốn người đừng biết, thì mình đừng làm!”
Tôi cảm thấy giống như trên trời có một máy quay phim cực lớn, mỗi giây mỗi khắc đều ghi lại hết những gì tạo tác của mỗi cá nhân: Từng câu nói, ý nghĩ, hành vi ta làm ra. Tất cả những việc lỗi lầm, tệ xấu lúc ta mê muội tạo tác, thậm chí những việc mình khó thể mở miệng hé răng nói với ai, cứ tưởng không ai biết và tự cho mình thông minh, chẳng ngờ những việc làm xấu ấy cuối cùng thành ra tự hại mình!
Con gái tôi sau khi tham gia tu tập thiền tọa rồi, trí huệ nó khai mở vượt xa tôi. Tuy nó chẳng xem nhiều kinh điển, chỉ tùy duyên thuyết pháp gở rối cho người, song nó chỉ cần nói một câu là có thể chỉ ngay căn nguyên phiền não, giúp giải khổ mau lẹ cho chúng sinh, lời luôn khế hợp với giáo lý của Phật.
Tôi chẳng chút ganh tị, phỏng vấn nó:
– Con là con ta, chính ta hướng dẫn con đả tọa, tu hành, nhưng vì sao con lại giỏi hơn ta vậy hả?
Nó cười bảo:
– Ba à, bởi vì ba làm việc xấu nhiều hơn con mà!
Lúc đó tâm tôi bỗng thấp thỏm bất an. Quả thực tôi có sợ những gì mình đã tạo (khi nghĩ đến những điều đáng xấu hổ của mình) bị con gái thấy rõ mồn một.
Nói một cách phiến diện thì theo quy luật vũ trụ, chỉ có làm các điều lành mới giúp ta khai mở trí huệ vốn có trong tự tính.
Thực ra, vẫn có nhiều người có trí huệ cao hơn, vượt xa con gái tôi. Tính nội trong quốc gia này thôi, tôi đã gặp hơn trăm vị, ấy là chưa kể đến những vị ẩn cư tại núi cao rừng thẳm (những vị đã đoạn dục khử ái hay là bậc cao tăng xuất gia tu hành). Tôi dám khẳng định tuyên bố với chư đồng tu rằng: Hễ ai trì chí bền tâm nghiêm trì ngũ giới, tu thập thiện dài lâu, chịu khó thiền tịnh song tu, đối với những nghiệp đã tạo trong dĩ vãng sám hối triệt để thì trí huệ nhất định sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, nếu sám hối càng triệt để, tha thiết, thì trí huệ xuất hiện càng sớm. Chỉ cần bạn chịu tu thực sự, tất sẽ được Phật lực gia trì, khai mở trí huệ có sẵn.
Trên thế giới này những người sở hữu trí huệ uyên thâm đã có nhiều như thế, thì nói chi đến các bậc đại trí như chư Phật, Bồ-tát? Phật Thích Ca nếu không có trí huệ quảng đại viên mãn, sao có thể nói ra chân tướng vũ trụ? Sao có thể giảng nhiều kinh điển như thế?
Tôi chẳng phải không tham (tài, sắc, danh, lợi), mà chính vì nhờ hiểu rõ Phật pháp rồi nên không còn dám tham nữa. Thậm chí ngay cả trong ý nghĩ cũng không dám có. Trong Kinh Lăng Nghiêm giảng: “Nhiếp tâm là giới, nhân giới sinh định, nhân định sinh huệ”thế thì nếu cứ để tam độc hừng thịnh, làm sao chúng ta có thể nhiếp tâm?
Cần phải hiểu và tin sâu nhân quả luôn có thật không dối, như vậy chúng ta mới có thể đạt đến nhiếp tâm giữ giới.
NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch
Ai bất hiểu với mẹ cha sẽ bị con mình bất hiếu lại
Giết Bò Bị Bò Đầu Thai Làm Cháu Đòi Nợ
Khi người ta luộc cua để ăn, ấy chính là cảnh tượng của đại địa ngục Phí thang. Khi lửa bốc lên một lúc đầu, nhiệt độ trong nồi nóng dần lên, những con cua trong nồi bắt đầu kinh hoàng khiếp sợ, toàn thân cảm thấy ngày càng khó chịu. Thế rồi nước trong nồi ngày càng nóng hơn, cả bầy cua rối loạn bò quanh, con nào cũng muốn tìm lối thoát ra. Lát sau, nước càng thêm nóng, thế là cả bầy qua lại vướng vít, thần thức hôn mê.
Lúc bấy giờ, nổi lên mặt nước, nóng bức đau đớn không chịu nổi, chìm xuống đáy nồi cũng nóng bức đau đớn không chịu nổi, nằm yên xếp lớp lên nhau cũng nóng bức đau đớn không chịu nổi. Không bao lâu, nước trong nồi sôi lên, khắp quanh thân hình đều có nước sôi sùng sục. Nước sôi vào mắt, như đinh sắt trui nóng đâm nơi nhãn cầu; nước sôi trên lưng, như sắt nấu chảy nung nóng khắp thân thể. Chịu đựng khổ sở đau đớn như thế không sao nói hết, để rồi ôm mối oán hờn mà chết, toàn thân chuyển thành màu đỏ.
Than ôi, người ta chỉ vì miếng ngon trong chốc lát mà tạo ra đau khổ không bờ bến cho loài khác như thế. Dám xin có lời rộng khuyên khắp thảy, nếu muốn phát tâm từ bi, trước hết phải mạnh mẽ thực hành khoan thứ, điều mình không muốn, chớ làm cho kẻ khác. Hãy tự đặt mình vào hoàn cảnh của muôn loài mà quán xét, thì sự ưa thích vị ngon sẽ được chuyển hóa thành tâm từ ái.
Người ta làm món cua muối, bắt con cua còn đang sống mà móc bỏ yếm rồi ướp muối tiêu vào đó. Sự đau đớn khổ sở mà con cua ấy phải chịu đựng thật không thể hình dung nổi!
Quan sát con cua bò ngang trên đất, có thể biết rằng đời trước ắt phải quen theo con đường tà kiến, không hướng theo nẻo chánh Bồ-đề. Nhìn dây buộc trên lưng, có thể biết rằng đời trước ắt phải buông thả cho ái dục trói buộc, không giải thoát ra khỏi những ràng buộc tình cảm, phiền não. Đó chính là: “Muốn biết nhân đời trước, hãy xem quả đời này.”
Trích An Sĩ toàn thư – Khuyên người bỏ sự giết hại.
Người Ta Chết Rồi Đi Về Đâu?
Kinh Bách duyên ghi: “Một thời, Đức Phật ở Kì Thụ Cấp Cô Độc Viên tại thành Xá-vệ. Bấy giờ, Ngài đắp y ôm bát cùng các tì-kheo vào thành khất thực, vừa đến một ngõ phố thì thấy một phụ nữ bồng con ngồi dưới đất.
Lúc ấy, đứa bé từ xa thấy Đức Phật thì rất vui mừng, liền đòi mẹ mua hoa dâng cúng dường Đức Phật. Đứa bé được hoa, liền đến chỗ Phật tung lên hư không, biến thành lọng hoa theo che Đức Phật. Thấy thế, nó rất vui mừng, phát nguyện lớn:
– Xin đem căn lành công đức cúng dường này, nguyện đời sau con thành Chính giác, độ thoát chúng sinh giống như Đức Phật!
Bấy giờ, Đức Phật nghe đứa bé phát nguyện thì liền mỉm cười, từ miệng phóng ra một luồng ánh sáng năm màu, xoay quanh Phật ba vòng rồi trở vào đỉnh Ngài.
Khi ấy, ngài A-nan bạch Phật:
– Đức Thế Tôn là bậc cao quí, không bao giờ cười vô cớ, nay có nhân duyên gì lại mỉm cười? Kính xin Đức Thế Tôn chỉ dạy!
Đức Phật bảo A-nan:
– Ông thấy đứa bé tung hoa cúng dường ta chăng?
Ngài A-nan bạch:
– Vâng! Con đã thấy.
Đức Phật dạy:
– Đứa bé này đời vị lai, không rơi vào đường ác, sinh lên cõi trời hay xuống cõi người, thường được vui vẻ, trải qua ba a-tăng-kì kiếp được thành Phật hiệu là Hoa Thịnh, độ thoát chúng sinh không thể tính kể, thế nên ta cười.
Các tì-kheo nghe Đức Phật dạy xong, đều vui vẻ vâng theo”.
Thiện Ác Nghiệp Báo – Chư Kinh Yếu Tập – Đường Đạo Thế tập
Có lòng cứu vật sẽ được phước báo
Triều đại nhà Tống có một anh chàng tên là Tống Giao. Một hôm, anh ta đến nhờ ông thầy xem tướng số bói cho anh một quẻ trước khi lên kinh dự thi. Ông thầy tướng số chế giễu mà bảo anh rằng: “Ngươi là một kẻ hèn hạ, vì thế đừng nên mơ mộng công danh.”
Song, Tống Giao không hề thoái chí. Sau 5 năm, cuối cùng anh ta cũng đậu trạng nguyên. Thế là anh ta trở lại tìm ông thầy tướng số, vì muốn cho ông ta biết rằng việc xem tướng của ông lúc trước đã hoàn toàn không đúng, vậy mà còn dám khinh thường chế giễu anh ta.
Nhưng khi ông thầy tướng thấy anh ta đến liền hỏi: “Không biết trong mấy năm qua anh đã làm được những việc thiện gì mà tướng trạng của anh bây giờ đã thay đổi hoàn toàn so với lần trước anh đến đây?”
Tống Giao liền đáp: “Năm trước, sau một trận mưa lớn, tôi đã cứu sống hàng vạn con kiến, châu chấu… khỏi bị nước cuốn chết.”
Sau khi nghe xong, thầy tướng mỉm cười nói rằng: “Tôi rất vui mừng và kính trọng việc làm của anh. Cái bản chất hèn hạ của anh xưa kia đã biến thành tướng mạo giàu sang quyền quý. Thế nào anh cũng được thăng tiến trên đường công danh. Anh nên biết: sanh mạng của các loài vật như kiến, châu chấu, giun dế… cũng giống như mạng sống của con người. Bởi thế, công đức cứu mạng của anh đã khiến cho tướng mạo, cốt cách của anh thay đổi nhanh chóng. Vậy kính chúc anh gặp nhiều may mắn.”
Về sau, quả nhiên Tống Giao được làm một chức quan lớn trong triều. Quả đúng như lời tục nói rằng: “Phước đức sâu dày có thể xoay chuyển trời đất”.
Tống Giao có lòng từ bi cứu sống hàng vạn sanh mạng. Việc làm tuy nhỏ nhưng phước đức rất lớn. Chính nhờ phước đức đó mà anh ta được tướng mạo đoan trang, cốt cách phi phàm.
Do đó, chúng ta có thể biết được: phước đức luôn đến với những ai làm thiện và những kẻ làm ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
Tác giả:Văn Xương Đế Quân -Quảng Tráng lược dịch