Vào năm 1990, tôi (Quả Khanh- một cư sĩ có túc mạng thông và thiên nhãn thông) đọc một tin đăng trong báo Kim Vân, đến giờ vẫn còn “thấy” rất rõ:
Có một ông nọ ở tỉnh Hà Bắc, con trai đi lính đóng tại Tứ Xuyên, trong nhà chỉ còn hai ông bà. Lúc đó vào thời kỳ mới cải cách, nhiều gia đình bắt đầu giàu phất lên, ông này tuy trong nhà y thực không thiếu, nhưng thấy nhà người khác phát tài, trong tâm cũng háo hức nôn nao theo…thế là ông lo tính toán, phải làm gì đó để cũng phát tài như thiên hạ.
Một chiều nọ, sau khi làm ruộng xong ông chưa chịu về nhà, vẫn còn ngồi nán lại, cố động não nghĩ cách làm sao để kiếm thêm nhiều tiền. Được một lúc thì trời tối, đột nhiên ông nghe phía sau mình có tiếng chân bước gấp, thầm nghĩ: “Chắc là láng giềng nào trong thôn đang trên đường về nhà đây.” Thế là ông nảy ý muốn hù họ một chút cho vui, ông liền ngồi thụp xuống ven đường, đợi lúc người kia đi đến gần thì nhảy ra quát to:
– Đứng lại ! Hãy nộp tiền mãi lộ cho ta !
Trong đêm vắng, vị khách đi đường bỗng nghe tiếng hét to, thì sợ đến vãi cả ra quần, ráng nhìn xem thì thấy một bóng đen ngồi thù lù trên đường, thế là khách hoảng kinh, vội ném hành lý lại rồi quay người chạy chí chết…
Ông này thấy vậy thì la to :
– Đừng chạy! Là tôi đây mà!
Nhưng ông càng kêu, bóng đen càng chạy dữ, cuối cùng thì mất hút. Ông lão cười đến không thể ngậm miệng lại:
– Là ai vậy ta? Sao mà nhát dữ vậy hè?
Ông tiến tới sờ vào cái bao vải to khách ném lại trên đường và đưa tay bóp thử: Thấy mềm mềm hình như bên trong là y phục. Ông liền ngồi xuống rút thuốc ra hút, có ý đợi người kia quay trở lại lấy đồ. Nhưng hút đã mấy điếu rồi, mà chẳng thấy tên nhát gan kia quay lại. Đợi đã hơn nửa đêm, ông nghĩ: “Thôi thì trước tiên mình cứ vác cái bao này đem về nhà, sang mai ắt sẽ có người tới nhận. Lúc đó mình giải thích trả đồ cho họ là được.”
Ông vác hàng về nhà, thắp đèn lên xem. Thấy bên trong toàn là quần may một kiểu, còn có một bao thư chứa 500 đồng nữa. Ông đoán tên nhát gan kia có lẽ là thợ may ở vùng khác đến. Hai vợ chồng bàn nhau: Việc này không ai chứng kiến, nếu như nội trong 3 ngày mà có ai tới tìm thì mình hoàn trả. Bằng không thì sẽ thanh lý hết khoản này. Nhưng đợi bảy, tám ngày mà không thấy chủ nhân bao hàng đến tìm, còn dân trong thôn cũng không ai bàn tán gì về vụ này. Thế là họ yên tâm. Sau đó ông chồng mang hàng về tận phương xa bán được 600 đồng, cộng với 500 đồng trong bao thư là ngàn mốt. Vào thời đó đây là số tiền rất to. Hai vợ chồng chia nhau tài sản, rất khoái trá, thích thú. Họ mua đồ về, mở tiệc ăn mừng.
Một ngàn đồng nhanh chóng tiêu hết, túi không còn tiền, họ lại thấy khó chịu. Ăn cướp quen tay nên ông chồng làm gan, diễn lại chiêu này một lần nữa, không ngờ thành công. Ông áp dụng tiếp, vẫn được thời. Rút kinh nghiệm, ông chuyên lựa đêm tối mới ra tay, nếu gặp người quen trong thôn, thì ông nói dóc mấy câu rồi bỏ đi, còn nếu gặp lái buôn lạ thì ông hét một tiếng dọa họ chạy.
Ông cứ diễn mãi trò này, lâu lâu làm một vố. Sau một năm thành ra đại phát tài, xây được ngôi nhà mới khang trang ba phòng, thầm tính là: Đợi con trai phục viên về, thì cho nó cưới vợ, dọn vào nhà mới ở. Ông ngắm ngôi nhà sang trọng đầy đủ tiện nghi, lòng vui không kể xiết, chính nhờ thủ đoạn “chặn đường cướp của” mà ông phát tài, giàu sang. Ông tính toán: “Thôi thì nhân lúc mình chưa già, nên vơ vét nhiều thêm nữa.”
Cuối năm đó, ông quyết làm một mẻ nữa để ăn tết, đón xuân sang bằng của cải dư thừa. Thế là ông lấy một thanh sắt giấu trong áo khoác chờ đêm tối ra đi. Nhưng đêm đó ông đợi rất lâu mà không thấy ai tới, vừa định quay về thì bỗng nghe âm thanh đạp xe cót két. Khi xe đến gần ông bèn ngồi thụp xuống quan sát. Thấy phía sau xe có chở rất nhiều đồ, ông vội quát to một tiếng làm người trên xe hoảng sợ té xuống. Nhưng hắn đã nhanh chóng đứng lên, sẵn sàng quyết đấu cùng ông. Ông vội cầm cây sắt quất mạnh vào đầu bóng đen, bóng đen kêu thét lên, ngồi ngã xuống. Ông nghĩ: “Lần này mình ra tay nặng quá”.
Không thấy nạn nhân động đậy, ông bèn đưa tay sờ mũi hắn để thăm dò. Hóa ra y đã tắt thở. Ông hoảng sợ, nhưng lại khởi ác niệm, nhớ đến cái kênh nhỏ ở gần đó, bèn nhủ thầm: “Đã làm thì phải làm cho tới nơi! Tại phần số hắn xui xẻo mà thôi!”
Thế là ông lấy sạch tài vật trong túi người chết với vẻ rất chuyên nghiệp. Ông tháo đồng hồ trên tay hắn ra và bồng thi thể nạn nhân lên, ném xuống cái kênh gần đó, rồi chạy về chỗ cũ dùng đất cát xóa hết mọi dấu vết. Sau đó ông chất hàng cướp được lên xe, ràng kỹ, rồi ung dung đạp xe về nhà, ném hết mọi căng thẳng âu lo phía sau.
Về đến nhà, ông kể cho vợ nghe những gì vừa xảy ra. Vợ ông tuy có hơi lo, nhưng khi thấy trong hành lý có hai bộ y phục vừa khít với vóc dáng họ, thêm phần thức ăn thì quá tuyệt, ngon hết chỗ nói, toàn là nhưng món họ rất thích ăn, lại có phong bì chứa hơn ngàn đồng nữa. Xem ra “chiến lợi phẩm” kì này quá ưng ý khiến hai vợ chồng mừng đến quên sợ. Bà lập tức bày dọn tiệc rượu, tấm tắc ca ngợi công lớn của chồng, cả hai cùng nhau ăn uống hỉ hả. Xong xuôi, họ thản nhiên đi ngủ. Đang say giấc nồng, thì nghe tiếng đập cửa gấp rút khiến họ thức giấc. Ông chồng lớn tiếng hỏi:
– Ai vậy?
Bỗng nghe tiếng con gái họ vang lên. Họ vội vàng mặc áo, ra mở cửa. Con gái vừa vào, hỏi ngay:
– Thằng Tú em trai con đâu, sao không ra?
Ông lão nói:
– Lạ chưa? Không phải em trai con đang ở Tứ Xuyên hay sao?
Cô gái đáp:
– Em con được lệnh theo Thủ trưởng đi Thạch Thị công tác, do thấy chỗ này cũng gần nhà mình nên Thủ trưởng cho phép nó được về thăm ba mẹ. Lúc nó xuống xe thì trời đã tối, nên quyết định đến nhà con ăn cơm trước. Con bảo nó: “Thôi em hãy ngủ lại, đợi sáng mai qua thăm ba mẹ cũng được mà”. Nhưng nó bảo: “Trước 10h sáng mai em phải đến Thạch Thị trình diện Thủ trưởng,” nên nó mượn xe đạp của con, tranh thủ chạy qua thăm ba má.
Kể đến đây cô reo lên:
– Kia kìa! Không phải xe của con đang nằm ở đó hay sao?
Thấy ba mình không đáp, cô ngước lên nhìn, thì phát hiện đôi mắt ông đang dại đi. Đột nhiên giống hệt một kẻ phát cuồng, ông nhào ra khỏi cửa, lao đi như tên bắn. Trong khi mẹ cô thì khụy xuống, tan nát cả ruột gan, bà bật khóc to, bệu bạo nói:
– Đúng là báo ứng mà!
Khi người cha bồng thi thể ướt sũng của đứa con trai cưng vào nhà, theo sau là nhóm hương thân phụ giúp, mặt họ đầy thắc mắc ngơ ngác. Bà mẹ và cô con gái bổ nhào tới, ôm xác khóc la. Láng giềng cũng bu lại xem, ai cũng muốn biết cớ sự ra sao. Lúc này bỗng dưng có người kinh hoàng thét lên:
– Chú Hai tự sát rồi!
Hóa ra ba thằng Tú đã dùng liềm cắt cổ mình, hiện đang nằm giãy giụa trên đất, miệng tràn máu tươi. Bà vợ thấy vậy, há hốc mồm nhìn, hai mắt mở trừng trừng rồi bà ôm tim, mặt lộ vẻ đau đớn khủng khiếp rồi thở hắt ra một hơi, cùng ra đi về thế giới bên kia theo chồng.
Nghe xong câu chuyện này, dù tôi không giải thích ắt độc giả cũng dư biết hai vợ chồng này chết rồi sẽ đi về đâu. Hại người như hại mình! Hành bất nghĩa tức là tự hủy hoại mình.
Trích: Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám 2
Tác giả: Quả Khanh
Cơm thừa trên đường tới âm gian – Đọc xong không còn dám bỏ thừa cơm
Người xưa thường dạy con cháu không được lãng phí đồ ăn, phung phí thức ăn cũng chính là có tội. Gần đây, có một câu chuyện lưu truyền trên mạng đã thật sự khiến nhiều người chấn động.
Có hai chị em Lý Lệ và Lý San sống tại Thẩm Quyến. Đó là hai cô gái rất thông minh tài giỏi, lại vô cùng xinh đẹp. Họ cũng rất giỏi làm ăn, buôn bán. Khi có nhiều tiền rồi, bữa nào hai chị em cũng ăn uống rất thịnh soạn, linh đình. Bữa ăn thường có đủ các món sơn hào hải vị đầy bàn nhưng mỗi thứ họ chỉ động đũa một chút…
Một ngày nọ, cô chị Lý Lệ không may mắc bệnh ung thư vú và sớm qua đời, còn lại một mình Lý San đau khổ tột cùng không thiết sống, hàng ngày đều tưởng nhớ chị.
Ngày Trung Thu năm đó, cũng là lúc trăng tròn nhất trong năm. Tương truyền rằng vào ngày rằm nếu nằm ngủ mơ màng trên một chiếc bàn có ánh trăng sáng chiếu vào thì có thể tương thông âm dương, gặp được người thân đã quá cố. Lý San đã làm như vậy và quả nhiên đã tới được cõi âm u đáng sợ.
Lần theo con đường những linh hồn dã quỷ đang phiêu dạt, Lý San nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái. Cô gái này tóc tai bù xù, toàn thân dơ bẩn, người còn bốc ra mùi vô cùng hôi thối.
Lý San lại gần nhìn kĩ, thì ra đó chính là chị mình Lý Lệ. Quá sững sờ và đau lòng, cô lao tới ôm chị vào lòng hỏi: “Chị à, sao chị lại ở đây để ăn những đồ ăn dơ dáy này? Sao chị không đi tới trình báo với Diêm Vương để sớm được đầu thai trở lại nhân gian?“.
Chị gái cô nét mặt đầy vẻ tang thương, khóc lóc mà nói:
“San à, bốn thùng thức ăn bị mốc thối này chính là đồ ăn thừa mà hai chị em mình ở dương gian đã lãng phí. Mỗi lần đồ ăn mà chúng ta ăn không hết rồi bỏ đi đều sẽ được cất giữ vào một cái thùng đặt ở đây. Khi chết đi, trên đường tới Quỷ môn quan chúng ta phải ăn hết những đồ ăn đó mới có thể tiếp tục đi.
Em nhìn kìa, đó đều là những người đang phải ăn lại đồ thừa của mình ở cõi dương gian, có người đã ở đây ăn chúng 10 năm rồi. Phần của chị chị đã ăn hết rồi, bây giờ chị đang ăn phần của em để lãng phí trước đây, trên nắp thùng còn có số chứng minh thư và ảnh của em nữa“.
Lý San nghe vậy cũng ngồi lại giúp chị ăn những đồ ăn đó…
Chừng nửa giờ sau đó, linh hồn của Lý San về lại nhân gian. Sau khi tỉnh lại, trong miệng cô vẫn còn vương lại mùi rất khó chịu. Lúc ấy cô mới chợt bừng tỉnh: “Từ nay về sau không dám lãng phí đồ ăn nữa“.
Đến công ty, cô cũng đặt ra quy định, nếu ai ăn còn thừa dù chỉ một hạt cơm trong bát cũng phải nộp phạt 10 NDT (khoảng 33 nghìn đồng).
Trong quan niệm truyền thống, người chết đi sẽ phải qua 7 ải, trong đó có một ải tên là “Đường Hoàng Tuyền”, còn gọi là “Suối Vàng”. Hồn phách người ta muốn đến chốn âm gian báo danh với Diêm Vương đều sẽ phải đi qua một đoạn đường rất dài này.
Trên đường Hoàng Tuyền có một loài hoa màu đỏ rực tên là Bỉ Ngạn, từ xa mà nhìn thì giống như là tấm thảm máu trải dài, rất ám ảnh. Đó cũng chính là cảnh sắc duy nhất mà người chết đi nhìn thấy trên con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng này.
Người hết số dương thọ chết đi thì chỉ cần đi qua Quỷ môn quan thì sẽ biến thành quỷ, cứ thế đi tiếp nữa cho đến khi đến đình Mạnh Bà uống nước canh quên lãng và chuyển sinh.
Nhưng với những người chết bất đắc kỳ tử, chưa hết dương thọ mà qua đời thì sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Họ đã không thể lên trời, cũng không thể đầu thai, càng không thể đến âm gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền, đợi đến dương thọ kết thúc rồi mới có thể đến âm gian báo danh, nghe Diêm Vương phán xét.
Những câu chuyện về cõi âm hoàn toàn không phải là mê tín. Con người sống thì tự tin vào bản thân còn chết đi thì hầu như đã giao phó linh hồn mình cho kẻ khác. Người ta có thể quyết được việc sống chứ không thể thay đổi việc chết.
Bởi vậy ngay cả những người cứng đầu, bảo thủ nhất, đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới bàng hoàng nhận ra trăm năm đời người chỉ là giấc mộng, đợi chờ phía trước là cả con đường luân hồi đằng đẵng.
Theo DKNTV.
Người đức cao ma quỷ chẳng dám gần, kẻ vô đức quỷ mị dễ ngụ trong thân
Có câu rằng: “Người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa”. Một người có đức hạnh cao thượng, dù đi tới đâu cũng khiến ma quỷ khiếp sợ mà tránh xa. Người có đức cao, ma quỷ căn bản là không dám quấy nhiễu, bởi vì trên thân người đức cao có mang năng lượng ngay chính làm cho những thứ này phải e sợ, do đó lập tức bỏ chạy. Còn người đức thấp không có được năng lượng này để bảo vệ chính mình, cho nên những thứ ma quỷ này dễ dàng tiếp cận, thậm chí là ở lại trên thân. Hai câu chuyện nhỏ dưới đây đã nói rõ điểm này.
Trên thân người đức cao có mang năng lượng ngay chính làm cho những thứ ma quỷ phải e sợ. (Ảnh: TH)
Ma quỷ e sợ người nữ hầu hiếu thuận nhưng lại không sợ tri châu có tư tâm bất thuần
Thương Châu có một cử nhân tên là Lưu Sĩ Ngọc, trong nhà có gian thư phòng, nhưng lại bị ma quỷ chiếm cứ. Đám ma quỷ này ban ngày nói chuyện với nhau, còn ném mái ngói và đá trúng vào người khác, nhưng nhìn thì không thấy chúng đâu cả. Đổng Tư Nhậm giữ chức Tri Châu, là vị quan không đến nỗi tệ lắm, ông ta sau khi nghe chuyện này, liền tự mình tiến vào để đuổi ma quỷ đi. Lúc ở trong thư phòng ông liền nói lớn đạo lý bất đồng giữa người và quỷ, bỗng nhiên trên mái hiên truyền đến âm thanh rất lớn nói: “Ngươi làm quan biết bảo vệ dân chúng, cũng không vơ vết tiền tài, cho nên ta không dám đến chỗ ngươi, nhưng ngươi bảo vệ dân chúng là vì thanh danh của mình thôi, không vơ vét tiền tài là sợ có hậu hoạn sau này, cho nên ta cũng không sợ ngươi, cũng không cần phải tránh né ngươi. Lá bài của ngươi đã bị lật rồi nhé, vậy không cần nói thêm nữa, tránh tự tìm phiền toái”.
Đổng Tri Châu nghe xong mặt đỏ tía tai, không nói một lời, lật đật quay đầu mà đi, về đến nhà mấy ngày sau mà trong lòng vẫn thấy khó chịu. Tuy nhiên, trong nhà cử nhân có một người nữ hầu, nhìn thô kệch, ngốc nghếch, lớn lên trông cũng khó coi, nhưng duy chỉ có mình cô là không sợ ma quỷ, mà từ trước đến giờ cũng không thấy ma quỷ đến tấn công. Có người lúc đối thoại với đám ma quỷ có hỏi chuyện này, thì chúng nói rằng: “Cô ta tuy là người hầu thấp kém, nhưng lại là một nữ nhân hiếu thuận chân chính. Quỷ thần thấy cô còn muốn thu mình lại tránh đi, huống gì là ta!”.
Sau đó, Lưu Sĩ Ngọc liền cho người nữ hầu vào ở bên trong gian phòng này, không ngờ ma quỷ liền rời đi ngay trong ngày hôm đó.
Người ngay thẳng chính trực thì không thứ gì dám động tới
Vào triều Thanh, có một gia đình họ Tô ở Hàng Châu luôn gặp chuyện không may mắn. Cứ khi màn đêm buông xuống, đồ đạc trong nhà nhảy múa, xáo trộn, không để ai ngủ yên. Về sau họ mời một thầy cúng tới tìm hiểu nguyên nhân, thầy cúng phát hiện rằng cả gia đình này đang bị ma ám, đặc biệt là cô con gái cả cháu trưởng họ.
Họ Tô nghe vậy khiếp sợ vội nhờ thầy cúng làm lễ đuổi tà đuổi ma quỷ, tuy nhiên thầy cúng lắc đầu thở dài, nói rằng con ma này quá mạnh, ông không thể đuổi nó đi được, khéo còn mất mạng. Nhà họ Tô nghe vậy vô cùng phiền muộn, hỏi thầy cúng có cách nào giải được nạn này, thầy vẫn lắc đầu mà rằng, cho dù họ có đi tới đâu con ma này cũng sẽ theo sát, bởi nghiệp mà người nhà họ Tô mạng lại không thể giải trừ.
Chỉ người làm việc xấu mới bị báo ứng, người ngay thẳng chính trực mọi thế lực dù hiểm độc tới đâu cũng không thể chạm vào được. (Ảnh: The Epoch Times)
Cả gia đình họ Tô bất lực sống trong sợ hãi và tuyệt vọng, con cháu đều không bằng người ta, người người ốm đau bệnh tật, chưa tới tuổi già đã chết yểu. Đặc biệt cô con gái trưởng là cháu trưởng họ không thể nói, tính tình thất thường khiến ai cũng rầu lòng.
Một ngày nọ cha cô gái ra ngồi bờ sông ngửa mặt than trời, tình cờ gặp một vị quan thanh liên đi qua nhưng cải trang làm thường dân để nắm tình hình dân chúng. Quan hỏi thăm và ngỏ ý muốn ngủ nhờ 1 đêm sáng hôm sau đi sớm.
“Ông muốn nghỉ đêm ở nhà tôi ư, tôi không ngại nhưng nói thật ông nên tới chỗ khác, vì nhà tôi có một con ma nó ám tất cả mọi người. Cả nhà tôi bất hạnh cũng vì nó. Người lạ tới nó sẽ khiến họ phát sợ mà chạy vội, còn không nó sẽ cướp mạng của họ”, họ Tô buồn bã nói.
Quan nghe xong mỉm cười và vẫn nói muốn tới ở nhờ để xem con ma đó lợi hại ra sao. Họ Tô thấy vậy bèn dắt người lạ về nhà cho nghỉ nhờ 1 tối. Có một điều kỳ lạ là cả đêm hôm đó mọi thứ diễn ra bình thường, không có bất kỳ động tĩnh gì như mọi lần, và lâu lắm rồi người nhà họ Tô mới có giấc ngủ ngon đến thế. Sáng hôm sau cô con gái cả xuất hiện ở bếp nấu những món rất ngon mang lên và cất tiếng chào, mời khách lạ vào bàn ăn. Họ Tô sửng sốt không thể tin nổi, vội hỏi quan đêm qua có thấy con ma nào tới quấy rối không? Quan mỉm cười rằng ông đi cả ngày mệt nên lăn ra ngủ từ sớm, chẳng thấy gì.
Họ Tô thấy vậy rất lấy làm lạ, lập tức bảo con cháu cho mời thầy cúng tới. Thầy cúng nghe tin cũng ngạc nhiên không kém, vội vàng tới nhà họ Tô để gặp vị khách lạ phi thường này. Tới khi gặp được quan cải trang, thầy cúng mới hiểu ra rằng, mình đang gặp một nhân vật quan trọng của triều đình, hơn thế nữa lại là vị quan thanh liêm, chính trực, phò tá đắc lực cho nhà vua để dân no ấm.
Thầy cúng nói với họ Tô rằng, ma quỷ sợ người quân tử, và sẽ không bao giờ dám bén mảng tới gần họ. Con ma kia thấy quan thanh liêm vào nhà họ Tô tá túc, nó sợ quá đã chạy đi mất rồi. Cả họ đã được giải thoát khỏi kiếp nạn tưởng như không thể giải. Họ Tô nghe vậy vội bảo cả nhà cúi đầu bái lạy quan thanh liêm, dặn dò con cháu phải sống thật tốt để tích phúc đức mà tránh kiếp nạn cho bản thân.
Nhân quả luôn hiện hữu với bất cứ ai cũng như Thần linh và ma quỷ. Chỉ người làm việc xấu mới bị báo ứng, người ngay thẳng chính trực mọi thế lực dù hiểm độc tới đâu cũng không thể chạm vào được.
Chân Chân (Theo NTDTV)
Nam mô A di đà Phật.
Con xin được phép chia sẻ link cuốn Báo ứng hiện đời các tập.
https://chuatambaotamky.blogspot.com/2018/08/bao-ung-hien-oi-tap-1-7.html?m=1