Người Điếc Được Bồ Tát Địa Tạng Âm Thầm Gia Bị Chỉ Dẫn Pháp Môn Niệm Phật Cuối Đời Được Vãng SanhCâu chuyện Quân Thiết Thiều, một nhà cải cách Đông y bị điếc hơn 10 năm, được bồ tát Địa Tạng hướng dẫn niệm Phật. Sau đó mang tiền nhờ người đi in kinh Địa Tạng, dặn người thuật lại chuyện này cho đời sau để báo ân Phật.

Quân Thiết Thiều là vị tiền bối về phái cải cách về đông y. Sau khi tốt nghiệp ở trường Nam Dương Công Học, từng làm giáo sư ưu hạng, dạy Anh văn, sau làm Biên Tập ở Thường Vụ Ấn Thư Quán, nghiên cứu y học, nhất là đối với Thương Hàn Luận của Trùng Cảnh rất là tinh tường, chữa bệnh rất là hiệu nghiệm. Vì đọc nhiều bài viết của ông ấy cho nên tôi thường viết thư thông tin thăm hỏi nhau, nên thành đôi bạn tốt.

Ông ta chỉ thường khuyên mọi người học Phật, tuy không cho là bắt buộc thường phải viết thư biện luận với nhau. Mùa Thu năm thứ 23(1934) ông ta gửi tặng cuốn Tịnh độ Thánh Hiền Lục, sau gửi thư trả lời rằng: Mới đọc trang đầu vẫn còn chưa tin tưởng, sau tự suy nghĩ do lại càng không tin. Do là tại mình cố chấp, thì cứ thử tin xem sao. Rồi tiếp tục đọc trang hai, trong lòng do dự. Sau lại đọc Địa Tạng Bản Nguyện Kinh do y gửi tặng trong mười ngày sau thì không còn hoài nghi gì nữa.

Vào tháng 9 âm lịch là ngày đản sinh của đức Quan Thế Âm, lúc bốn giờ sáng bỗng nghe tiếng khánh, rồi nghe tiếng niệm Phật, câu nào cũng rất rõ ràng. Quân Thiết Thiều bị tai điếc hơn mười năm, dù lớn tiếng ở bên tai cũng không nghe thấy gì. Nay nghe được tiếng niệm Phật liên tục hơn mười câu, âm thanh kỳ diệu. Trong đời chưa nghe lần nào. Mới đầu nghi là phu nhân đọc kinh, nhưng lúc đó bà còn nằm bên cạnh chưa dậy, rất kinh ngạc, run lên. Bốn giờ sáng hôm sau, lại nghe tiếng niệm Phật như hôm trước. Buổi chiều hôm đó đang ngồi dưới lầu, cũng nghe thấy tiếng đọc kinh như trước. Trước nghe tiếng khánh trổi lên, sau nghe tiếng niệm Phật. Có hôm ăn cua. Sáng hôm sau không nghe tiếng niệm Phật nữa. Bèn tự nguyện rằng: “Thề từ nay suốt đời không ăn cua nữa.” Rồi niệm Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát bảy lần. Tiếp đó khánh lại trổi dậy, tiếp theo và tiếng niệm Phật nổi theo. Từ đó về sau trong khoảng nửa năm, ngày nào ông cũng nghe thấy tiếng niệm Phật. Mới bắt đầu cũng tưởng rằng là bệnh ở óc, nhưng tại sao lại không nghe được những tiếng khác, thì mới biết đó là Linh Cảm của Bồ Tát Địa Tạng, hướng dẫn cho niệm Phật.

Năm 24 tháng 3 ông gửi người mang hai trăm bạc nhờ in kinh Địa Tạng, dặn y thuật lại chuyện này để báo Phật ân. Lúc đó đã nhiều lần gửi thư tự thuật lại chuyện kỳ dị đó. Tháng 6 mùa Hạ ông tạ thế. Phu nhân và con cái thuật lại tình hình trước khi chết và ghi lại như sau:

“Tiên sinh trước khoảng ba hay bốn ngày, tự biết là sắp ra đi, dặn dò mọi việc rất rõ ràng, lại ra lệnh cho người nhà đừng khóc. Mọi người cùng đọc kinh niệm Phật. Buổi sáng trước khi mất, ông ngóc đầu nhìn bốn phía xung quanh, hỏi người nhà rằng: “Các người có thấy cuốn sổ cái của ta không?” Gia nhân hỏi rằng: “Trong cuốn sổ viết những gì?” Ông lại ngẩng đầu nhìn quanh chậm rãi nói rằng: “Viết rất nhiều, nhưng những chữ nhìn không rõ ” và nói tiếp “Ta đi đến chỗ đất lành, các người đừng buồn bã”.Lại nói tiếp: “Ta đã biết chuyện quá khứ và mai sau”. Người nhà yêu cầu nói đại khái, ông trả lời là: “Chẳng thể nói hết! Các con phải chăm lo niệm Phật.” Nói rồi ông lại tự lẩm bẩm niệm Phật không ngừng. Trước khi chết không nói được nữa, nhưng môi còn mấp máy niệm Phật, rồi đi Tây Phương Tịnh Độ.

Căn cứ vào lúc sinh tiền, ông giữ chức Biên Tập ở Tiểu Thuyết Nguyệt San ở Thường Vụ Ấn Quán, trong bài ông viết thường có những lời lẽ phỉ báng Phật pháp, khi nói chuyện thường có lúc chê bai, mỉa mai Phật. Nhất là phu nhân niệm Phật đã hơn mười năm, ông nói với bạn bè rằng: “Bà ấy muốn sống nơi Tây Phương, tôi sẽ sống ở ðông Phương”. Ông tự cho mình là người có trí thức, thường hay chế nhạo Phật giáo đồ, cho là những kẻ mê tín. Nhưng ông có túc duyên thiện căn, trên những văn tự thì lại có nhiều phù hợp với y, cuối cùng hướng về Phật pháp mà được hưởng lợi ích thực. Được Bồ Tát từ bi tiếp dẫn. Với hai tai điếc hàng ngày nghe Phật hiệu để tiên sinh được theo pháp môn niệm Phật vãng sinh, pháp môn không thể không khởi lòng tín ngưỡng Phật. Vả lại mấy tháng nay không ngừng nghe tiếng, nên không thể không cảm giác thấy quỷ thần và Phật Bồ Tát thường lẩn quẩn xung quanh mình mà sinh hoảng sợ. Vì vậy nên ông thành kính sám hối, nghiệp xấu mất dần. Ông ghi trong sổ cái tức là cả đời thiện ác nghiệp vậy. Cuốn sổ đó mới đầu ông không để ai biết, tâm niệm của mình động tâm, bèn tự mình ghi chép. Đó là tâm niệm của mình, thiên đường hay địa ngục đều do lòng mình biểu hiện ra. Tội lỗi hay hình phạt, Tịnh độ hay Cực Lạc, mọi điều là do nghiệp của mình cảm ra. Trong sách đó ghi giữa lúc thời khắc sống còn, đó là thiện ác của đời mình biểu lộ. Người thường như vậy, đại để thần trí rối loạn, không thể tự chủ, cũng như ho suyễn, ta chỉ cố gắng trấn tĩnh, làm ra dáng như không có việc gì xảy ra cũng không thể được. Duy có những người tịnh tu tịnh nghiệp, khi chết nhẹ nhõm thư thái. Tuy có bệnh nặng nhưng lúc này cũng không cảm thấy đau khổ, cho nên mới được ung dung niệm Phật, không bị tục lụy nghiệp chướng làm trở ngại.

Đọc giả đừng cho rằng khi sắp chết được niệm Phật một cách rõ ràng là chuyện dễ dàng, là bình thường mà coi nhẹ nó. Kinh A Di Đà nói: “Không có thể thiếu thiện căn và nhân duyên phước đức mà được sang Phật Quốc”. Ông Thiết Thiều là người trung thực, dám can đảm đem thuật lại việc của ông cứu nhân độ thế. Đó là tịnh nghiệp thành tựu của ông vậy.

ĐỊA TẠNG BỒ TÁT LINH CẢM LỤC
Nhiếp Vân Đài ghi. Ngày 29 tháng 6 năm 24.
Nguyên tác Hán ngữ – LIÊU NGUYÊN dịch