Lời tựa: Ngay lúc hòa thượng Tịnh Không khai thị và truyền thọ tam quy cho chư quỷ thần, chính Diệu Âm chứng kiến sự việc này tại liêu phòng của ngài ở đường Lolândr Cré, Calamvale, Brisbane, Autralia. Lúc đó ngài vừa về tới Brisbane và đang tiếp chuyện với đồng tu. Có khoảng chừng mười mấy người đang đến vấn an ngài trong đó có Diệu Âm. Đang nói chuyện với đồng tu thì mấy lần ngài phải ngưng nói chuyện để khai thị cho chúng quỷ thần từ Sơn Đông đang nhập xác kêu cứu. Xin quý vị cố gắng đọc lại câu chuyện này để hiểu thêm về pháp giới.
Cư sĩ Diệu Âm Minh Trị
“Hải đảo Kim Sơn Tự” tỉnh Sơn Đông, huyện Khánh Vân. Quá trình câu chuyện bị nhập xác của hai Sư cô Khai Anh và Khai Địch:
Lúc 10 giờ 30 tối ngày 24/02/2006 cư sĩ Tố Bình về từ Hàng Châu, Đông Thiên Mục Sơn gửi Điện thư (fax) qua Úc Châu cho hòa thượng Tịnh Không tại tịnh xá ở Highfields, Toowoomba :
Ngày 13/11/2005, 66 vị xuất gia từ Lô Giang về Đông Thiên Mục Sơn. Ngay đêm đó có sư cô Khai Anh vừa nhắm mắt lại liền thấy một số tội khổ chúng sanh, trong số đó có người mang thân người mà đầu rắn , hay mang đầu người mà lại mang thân con kiến, có người già, trẻ, con nít, có những người còn đang bị thương…
Ngày 17/11 hai cô Khai Anh và Khai Địch cùng tổng cộng 22 vị xuất gia đến đạo tràng Khánh Vân tu học. Trong thời gian này, sư cô Khai Anh vẫn liên tiếp thấy các tội khổ chúng sanh. Có lúc còn nghe họ nói chuyện nhưng không hiểu họ nói gì, thời gian này cô thường cảm thấy mệt mỏi, buồn bã.
Từ ngày thứ ba 14/02/2006 bắt đầu có hiện tượng nhập xác kéo dài đến ngày 16/02/06 liên tiếp ba ngày và nhiều lần.
1- NGÀY 14/02/06, XUẤT HIỆN NHẬP XÁC LẦN THỨ NHẤT
Trước đó vài ngày, cô Khai Anh đã mấy lần thấy những chúng sanh tội khổ ngồi nghiêm chỉnh nghe thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư giảng kinh qua truyền hình , có lúc còn thấy họ tụng kinh Vô Lượng Thọ. Ngay chiều 14/02/06, khoảng 4 giờ 40, cô Khai Anh cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, đứng ngồi không yên, nên liền đến văn phòng gặp chủ nhiệm Tôn và nói: “Tôi thấy có rất nhiều “ chúng sanh” ở trong lớp nghe giảng, xin chủ nhiệm liên lạc với thầy Tâm Nguyệt giùm, thỉnh thầy làm pháp hội Tam Thời Hệ Niệm để siêu độ cho họ”.
Tôn chủ nhiệm nói: “Thầy Tâm Nguyệt sắp về lại đạo tràng Khánh Vân rồi, chờ thầy về hãy tính”.
Cô Khai Anh nghe vậy, liền xuống lầu dưới tìm cô Khai Địch giúp đỡ, nhưng cô này lại nói: “ Thầy Tâm Nguyệt đang bận lắm, chờ thầy xong việc hãy nói”. Đến 5 giờ 30 chiều, cô Khai Địch bỗng cảm thấy toàn thân rất khó chịu, đầu, chân bủn rủn, đi bộ giống như muốn bay lên vậy. Khoảng 6 giờ 20 chiều, cô trên đường lên niệm Phật đường có một cảm giác rất mãnh liệt là có rất nhiều người đi theo phía sau, cô quay lại nhìn thì chẳng thấy ai. Cô vội bước nhanh và lớn tiếng niệm Phật, vừa bước vào niệm Phật đường liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Vừa gặp cô Khai Anh cô liền kể: “Tôi cảm thấy có rất nhiều “chúng sanh” đi theo sau tôi, tôi đóng cửa không cho họ vào”. Khi đó cô Khai Anh đang lạy Phật bỗng nghe tiếng van cầu khẩn thiết của nhiều chúng sanh: “Xin cô giáo Tề vì chúng tôi hồi hướng, chỉ có cô Tề mới cứu chúng tôi được”. Lúc này, cô Khai Anh lập tức đi tìm chủ nhiệm Tôn, vài phút sau cô Khai địch lại nghe tiếng kêu la của nhiều chúng sanh ở ngoài niệm Phật đường: “ Thầy Tâm Nguyệt, thầy Tâm Nguyệt……..”, một lát sau lại nghe âm thanh bên ngoài truyền vào: “Cô Khai Địch, cô phải lấy tâm từ bi của cô để cứu độ chúng sanh, thương yêu bảo vệ tất cả chúng sanh”, đồng thời cô lại nghe tiếng từ bên ngoài niệm Phật đường của chúng sanh, yêu cầu cô quy y.
Thấy vậy cô cũng từ niệm Phật đường ra đi tìm chủ nhiệm Tôn để điện cho cô giáo Tề nhưng điện mãi không được, sau lại điện thoại bằng đường dài quốc tế, đến 8 giờ tối mới liên lạc được với thầy. Cô Khai Địch đem vừa xảy ra kể cho thầy nghe, bỗng nhiên thân thể của cô cảm thất rất nặng nề, rất khó chịu như có một cái gì đè lên người và thở không nổi, đồng thời cảm thấy có rất nhiều người đang vây quanh cô để đảnh lễ thầy Tâm Nguyệt. Ngay lúc đó cô Khai Địch liền quỳ xuống và khóc lên, lúc này thầy Tâm Nguyệt liền la lớn trong điện thoại: “ Mọi người đừng xáp lại gần quá, đừng xáp lại gần, mau lánh xa cô Khai Địch một chút”. Lúc đó, cô Khai Anh thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô Khai Địch như vậy liền quỳ xuống la lớn: “ Xin quý vị đừng làm như vậy, xin quý vị đừng làm như vậy, nếu quý vị làm như vậy, chúng tôi sẽ không thèm lo cho quý vị nửa”. Sau khi liên tiếp nói ba lần như vậy, thì cô Khai Địch trở lại bình thường, nhưng liền lúc đó lại nhập cô Khai Anh, cô bị ngất xỉu, sau một hồi cô vừa la vừa khóc, lúc đó là 8 giờ 30 tối, ông chủ nhiệm Tôn vừa xong thời công phu tối, trở về văn phòng. Vừa bước vào cửa, các “ chúng sanh” đang nhập vào cô Khai Anh liền hướng về ông đảnh lễ nói: “ Ông rất từ bi, xin ông giúp chúng tôi” Lúc này thầy Tâm Nguyệt trong điện thoại bảo cô Khai Địch hãy lớn tiếng gọi ba lần: “ Chúng thần quy vị!” như thế mới từ từ yên lặng trở lại.
Chúng tôi liền hỏi và người nhập xác bắt đầu nói chuyện: Cô tên Quách Tiểu Thúy, người ở An Huy, đời nhà Tống bị bệnh chết, lần này có vô số không thể đếm hết được những “chúng sanh” đến đây, họ đến từ địa ngục. Trong địa ngục quá khổ, thật sự không thể chịu nổi”. Chúng tôi hỏi họ muốn thế nào? Cô ta nói: “ Muốn cư sĩ Tề vì họ làm đại hồi hướng, yêu cầu thầy Tâm Nguyệt vì họ siêu độ”. Thầy Tâm Nguyệt nghe xong liền từ bi nhận lời ngay. Thầy vì họ lập bài vị tại Tịnh Tông Học Viện Úc Châu, vì họ tiến hành làm pháp hội Tam Thời Hệ Niệm để siêu độ, qua điện thoại thầy liền khai thị cho họ, xong thầy hỏi vì sao họ phải nhập xác hai cô Khai Anh và Khai Địch ? Họ nói: “ Cô Khai Anh rất lương thiện, rất nhiều người thấy chúng tôi nhưng họ chẳng khởi tâm giúp đỡ chúng tôi, vừa rồi cô Khai Anh nói không thèm lo cho chúng tôi nữa nên mới phải nhập vào thân của cô. Còn cô Khai Địch vì cô có khả năng giúp chúng tôi lo việc nên mới nhập vào thân cô ấy. Sau cùng nghe lời thầy Tâm Nguyệt khuyên răn, họ đồng ý rời khỏi xác thân cô Khai Anh.
2- NHẬP XÁC LẦN THỨ HAI khoảng 12 giờ 30 ngày 15/02/06:
Cô Khai Địch cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, đầu thấy nặng trĩu, nên liền về liêu phòng nghỉ nghơi, sau khi thức dậy vẫn còn cảm giác khó chịu và muốn nửa. Đến khoảng 3 giờ 30 chiều, cô gọi cô Khai Anh đến văn phòng tìm ông chủ nhiệm Tôn, yêu cầu ông điện thoại cho cư sĩ Tề, bên chưa kịp bắt điện thoại thì cô Khai Địch bị nhập xác, toàn thân cô run rẩy và quỳ xuống cầu cứu với cư sĩ Tề: “ Tề đại đức, chúng tôi xin đảnh lễ bà, van xin bà hãy cứu chúng tôi! Chúng tôi đang khổ quá! Không biết đã trải qua bao nhiêu vạn ức kiếp khổ hình, đời này mới có duyên nghe được Phật Pháp”. Tề cư sĩ hỏi họ từ đâu đến đây? Họ trả lời từ địa ngục đến, có một số bị chết chìm, một số bị xe đụng, một số do uống thuốc tự tử, một số bị bắn chết……….Hỏi họ làm sao có thể đến đây được? Họ nói: được tin ngài thượng Tịnh hạ Không sẽ cùng với bà lập đạo tràng tại Sơn Đông, chúng tôi rất thích ở đây tu hành. Tề cư sĩ hỏi: “Quý vị có điều gì yêu cầu?” Họ nói muốn được Tề cư sĩ đích thân vì họ hồi hướng. Cô Tề rất từ bi liền nhân lời và nói: “Xin quý vị hãy rời khỏi thân xác cô Khai Địch, vì chiếm dùng thân xác của cô, sẽ khiến cho cô mấy ngày sau cũng chưa có thể hồi phục trở lại”. Họ nói: “ Xin Tề đại đức hãy yên tâm, chúng tôi không hề làm tổn thương cô ta, thật sự chúng tôi không còn cách nào hơn mới tìm cô ta giúp đỡ chúng tôi”.
Tề cư sĩ lại hỏi: “ Chẳng phải ngày hôm qua thầy Ngộ Toàn đã lập bài cho quý vị rồi sao?”.
Họ nói: “ Bài vị tuy đã lập rồi, nhưng chưa kịp thời siêu độ nên chúng tôi không được lợi ích. Tề đại đức ơi! Cầu xin bà nhất định phải cứu chúng sanh tôi! Chúng tôi thật sự khổ lắm rồi, cô Khai Địch có duyên phần sâu dày đối với bà, bà hãy dạy dỗ cô ta cho tốt, cô ta đã bị luân hồi quá lâu rồi, bà phải nghiêm khắc yêu cầu nhắc nhở cô ta.”
3- NHẬP XÁC LẦN THỨ BA
Vào khoảng 5 giờ 30 chiều ngày 15/02/06, chủ nhiệm Tôn tập hợp toàn thể người xuất gia. Ông muốn đem chuyện xảy ra khi sáng nói và yêu cầu mọi người tìm cách giải quyết ổn thỏa hầu tránh làm kinh hoàng người khác. Chủ nhiệm Tôn vừa nói xong, vài phút sau, lần này đến cô Khai Anh bị nhập xác, cô vừa khóc vừa nhìn toàn thể đại chúng xuất gia: “ Quý vị khiến chúng tôi vô cùng thất vọng, quý vị đây chẳng có một ai tinh tấn tu hành, mang đầy tham sân, si khiến chúng tôi nhìn thấy thật đau lòng! Chúng tôi không muốn nhìn thấy quý vị tiếp tục đọa lạc như vậy! Quý vị ăn của thập phương, dùng của bá tánh, cô Từ rất là cực nhọc để hộ trì quý vị, quý vị hãy tự hỏi lương tâm của mình, làm như vậy quý vị có lỗi với mọi người không?
Nói xong, một lát sau lại nhập qua cô Khai Địch, cô này la khóc, lúc lại cười, chỉ vào tất cả chúng xuất gia ở hiện trường la mắng: “Quý vị mỗi ngày ở đây học! Học!Học!Học cái gì? Ở đây giả vờ làm dáng, quý vị không xứng đáng làm đệ tử của Phật Thích Ca! Không xứng đáng làm đệ tử của Tịnh Không lão pháp sư! Quý vị có lỗi với Tề đại đức! Quý vị ích kỷ, không có tâm từ bi,quý vị mặc dù đã xuất gia, mắc áo của người xuất gia, cả một ngày trong tâm quý vị suy nghĩ những gì? Địa ngục thật sự là khổ lắm! Quý vị đời này thật may mắn, được làm đệ tử của lão pháp sư thì phải cố gắng tu cho đàng hoàng!Chúng tôi không muốn nhìn thấy quý vị tiếp tục như vậy, nếu cứ như vậy toàn bộ quý vị đều xuống địa ngục hết! Chúng tôi vô cùng thổ thẹn và cũng không đủ tư cách để nói quý vị, nhưng mà chúng tôi không nhẫn tâm nhìn thấy quý vị giẫm lên con đường mà chúng tôi đã đi qua! Chúng tôi rất đau khổ, suốt ngày không thấy ánh sáng, âm u không thấy mặt trời, khổ ải vô biên, quay đầu mới thấy bến, chúng tôi không được tự do như quý vị!”. Vừa nói xong những lời này, cô Khai Địch ngất đi một hồi mới tỉnh lại.
4- NHẬP XÁC LẦN THỨ TƯ:
Vào buổi sáng sớm 3 giờ 30 ngày 16/02/06 khi tứ chúng đồng tu đang trong niệm Phật đường tụng kinh, cô Khai Anh cảm thấy mình như nửa tỉnh nửa mê, cứ cảm giác thấy các đồng tu không có thành thật muốn công phu, giống như bị ràng buộc mà phải vào tụng kinh vậy. Cô Khai Anh như có một động lực nào thúc giục cô đi thẳng vào phòng ngủ để lôi hết những vị trễ nải chưa chịu ra công phu đúng giờ, khi thấy sư Khai Khoáng muốn rời đội ngũ kinh hành đi ra ngoài, cô liền dang tay vào kéo trở vô; thấy sư Khai Đạo còn ngồi tĩnh tọa trong phòng ngủ, cô cung kính đến xá cô ấy và mời cô vào lớp để kinh hành với đại chúng. Kế đó, cô Khai Anh theo sự thúc giục của quỷ nhập xác quỳ một bên dưới đại hùng bửu điện, lớn tiếng niệm Phật. Khi đó cư sĩ Cao ở trai đường nghe thấy tiếng liền chạy ra xem thấy và sợ cô một mình ở đó bị trúng lạnh nên khuyên cô đi vào lớp, cô không chịu nghe, sau đó với âm thanh của một người đàn ông, cô nói: “ Chúng tôi hy vọng, quý vị sớm ngày thành tựu! Tinh tấn niệm phật, hoằng pháp lợi sanh! Chúng tôi đã bị khổ rồi, bởi nghiệp chướng sâu dày, chúng tôi hy vọng được làm đệ tử của ngài thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư và xin được Tề cư sĩ vì chúng tôi hồi hướng”.
Cư sĩ Cao trả lời và giải thích: “ Xin quý vị đừng nóng lòng chúng tôi đang tìm đủ mọi cách để liên lạc, vì việc này cần có nhiều người thực hiện mà hiện giờ có người ở torng nước, kẻ thì ở nước ngoài, có người thì chưa liên lạc với họ được, xin quý vị hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện theo ý quý vị một cách trọn vẹn” .
5- NHẬP XÁC LẦN THỨ NĂM:
Khoảng 7 giờ sáng ngày 16/02/06, tứ chúng đệ tử của đạo tràng Khánh Vân đang vì những “chúng sanh tội khổ” tụng kinh Vô Lượng Thọ, tụng đến phẩm thứ 33, bỗng nhiên sư cô Khai Anh hai mắt trợn trắng, gương mặt như ngây, giọng nói của một người Nam đang nhập vào cô, và lớn tiếng tụng “ Vì sao không ở ngay lúc còn khỏe mạnh, nỗ lực tu thiện, niệm Phật cầu vãng sanh còn chờ đến bao giờ! Người đời không biết phân biệt thiện ác, không hiểu rõ chân lý của đạo đức: làm lành được phước, tạo ác mắc phải tai hung, nguyên do căn bản vì không có trí tuệ nên mỗi ngày tranh hơn tranh thua, tạo bao ác nghiệp, lại không biết phân biệt chánh tà, tin sâu nhân qua, đối với tà sư tà thuyết lại càng dễ tu theo, tâm điên đảo chất đầy tham, sân, si thì luân hồi sinh tử không có ngày ra. Sư cô Khai Địch thấy dáng vẻ cô Khai Anh như vậy, âm thanh thâm trầm như vậy, liền vội quỳ trước Phật, hổ thẹn sám hối công phu của mình không đắc lực, không đủ khả năng giúp đỡ họ, tự cảm thấy xấu hỗ vô cùng. Sau khi tụng kinh xong, những vị xuất gia có mặt tại đó cũng đều quỳ trước cầu xin sám hối. Quỷ nhập xác lại nói: “ Quý vị chỉ có 1/3 tâm chân thành mà thôi”. Ngay lúc đó có người hỏi họ: “Vì sao quý vị không trực tiếp đi tìm Phật A Di Đà, tìm thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư hoặc cô Tề cư sĩ? Đừng ở đây gây phiền toái cho chúng tôi”. Quỷ nhập xác trả lời: “ Ánh sáng của họ quá mạnh, thần hộ pháp quá lợi hại, chúng tôi không thể đến gần, chúng tôi thật sự không còn cách nào hơn nên mới tìm cô Khai Anh giúp đỡ, xin mọi người yên tâm, chúng tôi không làm hại mọi người ở đây đâu, chỉ cần thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư quy y khai thị, siêu độ cho chúng tôi, chúng tôi lập tức rời khỏi”, quỷ nhập xác kế đó hướng về các đồng tu ở hiện trường xá và xin lỗi đã làm cho mọi người kinh sợ! Đồng thời hướng về điện Phật đảnh lễ.
6- NHẬP XÁC LẦN THỨ SÁU:
Vào lúc 9 giờ sáng ngày 16/02/06 ông chủ nhiệm Tôn ở văn phòng điện thoại cho Tề cư sĩ để báo tình hình trong mấy ngày qua. Lúc ấy. “chúng sanh tội khổ” lại nhập vào người cô Khai Anh, họ liền hướng về Tề cư sĩ đảnh lễ. Qua điện thoại Tề cư sĩ giải thích cho họ hay rằng: “Lý do trong hai ngày vừa qua chưa vì họ làm lễ bởi, thứ nhất là có hai người đang ở bệnh viện Hoàng Châu giải phẫu, cần ở đó chăm sóc, lý do thứ hai là lão Hòa thượng đang trên đường đi Úc Châu, nên liên tiếp mấy ngày không đi liên lạc điện thoại được do đó, xin quý vị kiên nhẫn chờ đợi, chắc chắn sẽ kịp thời thực hiện những yêu cầu của quý vị, quý vị có thể ở trong đạo tràng nghe kinh niệm Phật, tuy nhiên không được làm rối loạn trật tự của đạo tràng. “Chúng sanh tội khổ” liền trả lời: “Chúng tôi không làm rối loạn đạo tràng đâu, chúng tôi sẽ làm hộ pháp cho bà, chỉ cần lão pháp sư quy y, khai thị, siêu độ cho chúng tôi, chúng tôi lập tức rời khỏi”.
7- NHẬP XÁC LẦN THỨ BẢY:
Vào lúc 4 giờ 30 chiều ngày 16/02/06 thầy Tâm Nguyệt từ Úc Châu điện về để tìm hiểu tình trạng việc nhập xác ở đạo tràng Khánh Vân. Sư cô Khai Địch báo cáo rằng: “Hiện giờ “Chúng sanh tội khổ” cấp thiết yêu cầu quy y, khai thị, siêu độ”. Thầy Tâm Nguyệt giải thích: “Sư phụ thượng nhân vừa mới về lại Úc Châu, ngài đang bận với rất nhiều công việc, nhân viên ở đây cũng vô cùng bận rộn, phải chờ đến ngày 19/02/06 mới có thể làm pháp hội siêu độ”. Đến khoảng 5 giờ, thầy Tâm Nguyệt bảo gọi cô Khai Anh đến nghe điện thoại, cô Khai Anh vừa nói được vài câu, lại liền bị nhập xác, họ liền hướng về thầy Tâm Nguyệt đảnh lễ, yêu cầu thầy vì họ làm pháp hội Tam thời hệ niệm để siêu độ. Thầy liền nhận lời yêu cầu, và lập tức điện thoại liên lạc với thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư, nhưng vì ngài quá bận không thể từ Úc bay sang đạo tràng Khánh Vân ở Sơn Đông Trung Quốc được, chỉ có thể điện thoại qua để vì “chúng sanh tội khổ” làm lễ quy y và khai thị. Đến 5giờ 42 quả nhiên lão pháp sư liền từ Brisbane, Úc châu điện qua, ngay khi đó quỷ nhập xác nghe thấy tiếng nói của lão pháp sư vô cùng cung kính quỳ xuống khóc và đãnh lễ ngài, kế tiếp lớn tiếng nói: “ Thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư tôn kính, van xin ngài hãy cứu chúng con! Chúng con thật tình quá đau khổ!” .
Lão pháp sư rất từ bi nhận lời yêu cầu, qua điện thọai ngài làm lễ quy y cho họ. Ngài đọc một câu, họ đọc một câu, tứ chúng đệ tử hiện diện cũng đọc theo và cảm động đến nức nở! Làm lễ quy y xong, điện thoại, điện thoại bỗng dưng bị cúp. Thầy Tâm Nguyệt điện qua, họ liền thỉnh thầy khai thị. Thầy hỏi: “Quý vị có bao nhiêu ngươi người đến đây?” Đáp: “ Đứng đầy hết cả hải đảo Kim Sơn tự, kéo dài vào trong thành huyện Khánh Vân. Chúng con là người có được một chút thiện căn, qua được cái trạm khổ ải, còn rất nhiều không qua được nên vẫn còn bị thọ khổ ở dưới địa ngục”.
Thầy Tâm Nguyệt từ bi vì họ khai thị: “Chúng sanh rất khổ, nhất là hiện giờ quý vị đang trong địa ngục thọ khổ nhiều hơn. Đây cũng do những ác nghiệp của nhiều đời quá khứ cảm chiêu lấy quả báo ngày nay, do đó cần phải tiêu trừ hết ác nghiệp mới có thể ra khỏi được, bây giờ đã hiểu rõ tạo nghiệp ác bị quả báo nghiêm trọng như vậy. Quý vị đều có thiện căn nghe được lão pháp sư giảng kinh, nghe được Phật pháp, nhân duyên của mỗi người khác nhau, nhưng quý vị đây ai cũng là người có đại phúc đức nhân duyên, do đó phải nỗ lực tu hành, nhất định phải tu cho thật tốt, hộ trì đại thừa Tịnh Tông, khiến cho phục hưng , phổ biến hoằng dương trở lại trong đời này, được như vậy, tất cả nghiệp tội của quý vị đều được tận trừ, mọi người phải hộ trì chánh pháp, nhất là giúp Tịnh tông có thể trong đời mạt pháp này truyền khắp tòan cầu. Hy vọng mọi người đều có thể làm thần hộ pháp, thực hiện viên mãn như vậy công đức sẽ vô lượng. Chúng tôi biết quý vị từ nơi địa ngục đến ai cũng rất là khổ, do đó chúng ta phải đối trước mặt Phật sám hối. Vì sao phải sám hối? Bởi vì chúng ta trong nhiều đời đã tham, sân, si quá nặng đã tạo nên quả báo địa ngục mà đời nay phải lãnh lấy nghiệp báo khổ đau, do đó cần phải niệm Phật, mỗi chúng sanh đều phải phát nguyện cầu sanh tịnh độ, đến thế giới Cực Lạc! Cầu oai lực của Phật gia trì, được hào quang Phật chiếu rọi, một đời này của chúng ta sẽ viên mãn thành tựu, không còn còn thọ ác báo khổ nữa. Mọi người phải tinh tấn tu học. Người trên dương gian tu học rất lười biếng, bởi vì họ không biết cái khổ khi đọa địa ngục, đừng học theo họ, hãy tự mình tu học cho tốt. Nghe được Phật pháp thì phải tuân theo lời răn dạy của đạo sư mà nỗ lực thực hành, tích công lũy đức như vậy, nỗ lực đọan ác tu thiện, nhất là phải sám hối tật xấu của mình, gạt bỏ hết những thói hư một lòng một dạ xưng niệm thánh hiệu A Di Đà cầu sanh Tịnh độ, như vậy sẽ thành tựu”. Thầy khai thị xong, “ chúng sanh” rất vui mừng và cảm tạ cùng nhau hứa: “ Chúng con nhất định cải ác tu thiện”!
Khoảng 15 phút sau lão pháp sư điện trở lại, kẻ nhập xác nghe được liền lớn tiếng nói: “ Thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư xin ngài cứu chúng con.” Lão pháp sư đáp: “Được! Được ! Được! Quý vị hãy lắng nghe, thế gian này thật khổ lắm, lục đạo luân hồi càng khổ hơn, chúng ta trong đời này rất khó khăn gặp được Phật pháp đều là có phước báo, đều do đời quá khứ có thiện căn, phúc đức, nhân duyên. Hy vọng ngay trong đời này, bất luận chúng ta là thân phận gì, cũng phải nhất định cầu sanh Tịnh độ, phải học với đức Phật A Di Đà, điều này quan trọng hơn hết. Muốn đến thế giới Cực Lạc, nhất định phải y theo lời trong kinh điển mà làm, quan trọng nhất là tu tâm thanh tịnh, phải buông xả những thứ tham, sân, si, mạn, thị phi nhân ngã, phải hóa giải đi những ý niệm đối lập với người, với sự và vật, mâu thuẫn xung đột quyết định không thể xảy ra. Chúng ta cần phải tu dưỡng đức hạnh của mình, Nhân đạo phải tu “ Đệ tử quy”, tứ chúng tu hành nhất định phải tu thập thiện nghiệp, lấy đây làm căn bản trong việc tu hành, chúng ta mới thật sự là thiện nam tử, thiện nữ nhân là phải y theo kinh giáo của Tịnh tông mà tu học, phải phát nguyện cầu sanh Tịnh độ, chắc chắn được sanh, không nên có một chút hoài nghi nào cả. Trong sinh hoạt, hàng ngày khó tránh được những oan gia trái chủ, những thứ này là do nhiều đời qua đã kết tập, sau khi gặp, chúng ta phải dùng tâm chân thành cảm hóa họ, quan trọng nhất là phải có tâm lượng bao dung, tha thứ người khác, bất luận là họ dung thủ đoạn gì để hủy báng ta, nhục mạ ta, hãm hại ta.
Chúng ta quyết định không có tâm sân hận, tâm trả thù, phải tâm bình khí hòa để tiếp nhận, như vậy nghiệp chướng của chúng ta mới tiêu trừ và cảnh giới của chúng ta mới tự nâng cao được. Chẳng những vậy mà còn cảm hóa được oan gia trái chủ, chúng ta vãng sanh Tịnh độ, mọi người cùng nhau đi. Trong lúc bình thường, có dịp nên nghe kinh nhiều, câu Phật hiệu quyết định không gián đọan, bất luận theo một công việc gì cũng không được gián đoạn câu Phật hiệu, còn không thì nghe kinh cũng có thể giúp chúng ta khống trị được. Chúng ta biết chúng sanh trong thập pháp giới vô cùng dụng công, bởi vì họ biết thế gian rất khổ. Lần này, chúng tôi được biết, trong quý vị có rất nhiều chúng sanh từ khắp nơi tới, quý vị đều phải niệm Phật cho tốt, đều phải nghe kinh, một lòng một dạ cầu sanh Tịnh độ. Những tình kết trong quá khứ phải hóa giải, không được có oán hận, đây là điều quan trọng hơn hết, phải tu tâm thanh tịnh của mình, phải giúp đỡ người khác, phải giúp những oan gia trái chủ hóa giải tình kết, mọi người cùng nhau niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, hãy cố gắng niệm Phật”.
“Chúng sanh tội khổ” đáp: “Dạ!Chúng con nguyện ghi nhớ, thành kính tuân theo lời giáo huấn. A Di Đà Phật!”
Lão pháp sư nói tiếp: “Chúng tôi sẽ lập bài vị và siêu độ cho quý vị”.
Chúng sanh tội khổ đáp: “Cảm tạ lão pháp sư, chúng con quyết tuân lời chỉ giáo, cung tiễn lão pháp sư, chúng con không dám làm mất thời gian của ngài, chúng con ghi nhớ lời ngài dạy, cảm tạ sư phụ! A Di Đà Phật!” Lão pháp sư khai thị xong, kẻ nhập xác cũng xuất khỏi thân của cô Khai Anh.
Ngày 19/12/06 thầy Tâm Nguyệt làm xong Tam thời Hệ Niệm tại Úc Châu, ngay tối hôm đó, cô Khai Anh nằm mơ thấy có rất nhiều chúng sanh được độ, họ cúi đầu không ngừng lạy tạ thầy thượng Tịnh hạ Không lão pháp sư, cảm tạ những pháp sư đã vì họ siêu độ.
Ngày 21/02/06 vào buổi trưa cô Tề cho chúng tôi biết: “ Lão pháp sư muốn chúng tôi đem sự việc đã xảy ra trong mấy ngày qua viết lại, trong lúc chúng tôi đang viết thì cô Khai Anh lại xuất hiện việc nhập xác. Họ nói: “Quý vị phải viết cho tốt, viết cho kỹ lưỡng, được vậy kẻ âm người dương đều mới có lợi.” Cô Giới Lâm và cô Khai Địch hỏi: “Tại sao quý vị còn ở đây?”. Đáp: “Một phần ba được độ, một số ít sanh về thế giới Cực Lạc, một số sanh về cõi Thiên, cõi người, một số đầu thai súc sanh”. Hỏi: “Hiện giờ còn ai vẫn sót lại đạo tràng Khánh Vân không?” Đáp: “Thưa có, phần lớn đều ở đây.”
Khi viết xong tài liệu này ngay tối hôm đó cô Khai Anh lại nghe tiếng “chúng sanh” nói: “Tài liệu quý vị viết chưa nói hết sự thật, muốn dẫn cô Khai Anh đi xem cảnh tượng thật ở đưới địa ngục. Cô Khai Anh không nhận lời, đến khoảng 8 giờ 40 tối, cô Khai Anh nhìn thấy từng màn,từng màn những cảnh tượng dưới địa ngục. Cô thấy có rất nhiều người xuất gia, tỳ kheo, tỳ kheo ni, có người ngồi dưới ánh đèn âm u đọc sách, có người đang bị kéo lưỡi, ôm trụ đồng lửa, bị móc mắt, bị rắn độc quấn hết toàn thân, bị móc tim ra, bị sắt nóng dí vào thân…
Đây là tòan bộ sự thật quá trình bị nhập xác.
Khó tin quá
A Di Đà Phật,
Mọi thứ đều do duyên nghiệp, duyên chưa tới, chưa chứng kiến tận mắt thì khó thuyết phục vô cùng, vậy thì phải nhờ chư Phật, Bồ tát tăng thượng duyên cho bạn rồi. Nói nhỏ cho bạn biết một sự việc: có bồ tát thị hiện thân cư sĩ, có vị thị hiện thân xuất gia mỗi mỗi sai khác không đồng. Bạn đi lễ chùa, có khi người làm công quả lại chính là bậc Bồ tát ma ha tát đó. Vì vậy, nếu có thể, hãy coi tất cả mọi người là chư vị hóa hiện ra. Tiện thể Liên Hoa giới thiệu cho mọi người cuốn Kinh Chánh Pháp Sanghata do Lạt Ma Zopa Rinpoche tích cực hoằng dương thời gian gần đây, tham khảo tại http://www.sanghatasutra.net để tăng thượng duyên nhé.
Cõi quỷ thần rất phong phú. Tôi có phước được Tứ Thiên Vương hóa duyên, lại cầu được Phật Mẫu Chuẩn đề linh ứng vi diệu thù thắng vô cùng (nếu nói điêu nguyện bị đọa địa ngục kéo lưỡi). Nguyện tất cả chúng sinh đều thấm đẫm hồng ân Tam Bảo.
Nam mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật,
Nam mô A Di Đà Phật!
Câu truyện trên là hoàn toàn có thật 100% nhé. Tuy khó tin nhưng sự thật vẫn là sự thật. Ngài Tịnh Không là một bậc Bồ Tát Sống xiễn dương Pháp Môn Tịnh Độ để phổ độ chúng sanh. Hơn nữa có rất nhiều người làm chứng cho chuyện này nên tuyệt đối không thể giả được.
Chúng ta nên dùng trí tuệ để đặt niềm tin vào những điều chân chánh đúng đắn, chứ không nên dùng cảm xúc để tin vào tri kiến cá nhân của riêng mình.
Chuyện trên đời là kỳ diệu như thế đấy. Thật rất ít có ai nhận biết được. Cũng giống như nghề buôn, người bán thuốc giả thì rất đắc hàng, trong khi người bán thuốc thật lại chẳng có ai mua. Tại sao? Bởi không có người chân chánh nhận biết được giá trị của nó. Cho nên bảo những điều sự thật thì không ai nhận biết, còn giả thì lại làm cho mọi người say mê. Đó là đạo lý rất dễ hiểu thôi!
Muốn biết nhân đời trước.
Xem sự hưởng đời nay.
Bạch thầy:
Có nhiều người đời nay bị mắng là NGU SI.
Vậy có phải chăng kiếp trước họ ( bủn xỉn về pháp)
Biết PHẬT PHÁP mà không chịu bố thí cho người?
Phạm vi này rộng quá.
Do si khởi mê hoặc
Trụ ở trong phiền não.
Trong lòng chẳng yên vui
Là lỗi thích ngủ nghỉ.
( sưu tầm)
Nam Mô A Di Đà Phật.
?làm sao để bỏ được sự dâm dục và làm sao để đoạn trừ được tham sân si và làm cách nào để tu hạnh nhẫn nhục … Ra đường nhìn thấy nử sắc là tâm dâm dục bắt đầu khởi lên rồi?
Bạn search youtube ‘ Âm luật vô tình ‘ đi .
Xem hết khoảng 4 tiếng . Xem hết rồi còn dám dâm dục thì thật gan dạ .
Vì ai nghe vào cũng phải sợ hết . Chẳng phải chờ chết mới bị địa ngục ,
mà ngay cả hiện tại cũng sẽ chuốc tai nạn, tất cả đều nói trong Âm luật vô tình .
Kẻ ngu nghiệp ác gây lên
Để rồi quả báo đến liền hay đâu.
Tương lai chịu vạn khổ đau
Như là lấy lửa thiêu mau chính mình.
( sưu tầm)
A Di Đà Phật! Bạn tham sân si ráng niệm A Di Đà Phật để khống chế ma sắc dục nhé.
Những dục vọng ở thế gian này đều có mặt trái của nó bạn ạ! Thí dụ bạn uống một chai rượu Tây, miệng nghe thơm nồng và cảm giác lân lan nhưng nó có hại cho sức khoẻ của bạn và khi bạn say thì không làm chủ được tâm. Bạn muốn có nhiều tiền và địa vị thì bạn phải nỗ lực đấu tranh rồi đi đến tranh giành, lòng oán hận của mình và đối phương từ đó mà phát sanh. Sắc giới làm bạn say đắm nhưng nó cũng làm bạn phải khổ, một khi bạn muốn có nó bên cạnh mình mỗi ngày, càng đam mê thì nó sẽ đưa bạn đến con đường tà dâm là cái chắc. Những điều vừa nêu trên sẽ đưa chúng ta đến địa ngục để thọ khổ, khổ lắm bạn à. Nếu bạn xem địa ngục ký rồi chắc bạn sẽ không con dám như vậy nữa đâu. Hãy nghe kinh và đọc bài viết về Phật của những thiện tri thức sẽ giúp bạn giảm đi rất nhiều về ái dục. Trước đây tôi cũng như bạn vậy, nhờ niệm Phật mỗi ngày, nghe kinh và đọc bài viết mỗi ngày dần dần tôi đã làm chủ tâm của mình tốt hơn trước rất rất nhiều. Tôi làm được bạn cũng làm được. A Di Đà Phật.
Đường Về Cõi Tịnh: A Di Đà Phật! Để ĐVCT được trang nghiêm và thanh tịnh, hơn thế ý kiến của bạn còn mang tính hướng chúng, vì thế BQT mong các đạo hữu hoan hỉ viết tiếng Việt đủ dấu và không viết tắt khi chia sẻ ý kiến của mình.
Với trẻ dưới 2 tuổi,không nên xoa vuốt vùng đỉnh đầu.
Vùng đỉnh đầu của trẻ thơ gọi là vùng ” tiền tấn” tức là vùng thóp,nơi hơi lõm xuống ở đỉnh đầu. Vì sự phát dục của đại não bộ phận kết hợp mép xương tương đối mèm yếu,nên mới có tên gọi tiền tấn. Trẻ dưới 2 tuổi ,khớp xương chưa liền hoàn toàn,cho nên tuyệt đối không được ẤN vào đó. Điều này phải được lưu ý.
………………………
(Sưu tầm)
nếu có đứa bị cha mẹ thường vuốt đầu thì đứa bé sẽ bị làm sao hả bạn ??
mình thấy đứa bé nào cũng bị ng ta vuốt đầu ..
Vậy thì bảo họ dừng đi. Đợi đến 5 hoặc 6 tuổi thì vuốt,xoa.
Nam mô a di đà phật
Xin duongvecoitinh hay vị thiện tri thức nào đăng bài này cho con xin đường link trang web có đầy đủ bài viết về vấn đề này, con muốn được lưu lại đề nhắc nhở mình vì con tu rất tệ nên phải dùng bài viết này cảnh tỉnh bản thân. A Di Đà Phật.
Thưa Thầy và các vị Đồng đạo, con có một số câu hỏi, có thể mong nhờ các vị giúp con được tỏ ngộ chánh pháp được không ạ ? 😀
1. Về Quy Y Tam Bảo:
Quy Y Tam Bảo, nếu nằm trên hình thức “gián tiếp”, quy y không trực tiếp tại chùa, vì hoàn cảnh địa lý và vật chất, nhưng vẫn nhận được “giấy Quy Y”, liệu đã “đạt” được chưa? Và sau này đủ điều kiện, có cần phải đến trực tiếp chùa quy y lại lần nữa không ạ ?
2. Tây Phương Cực Lạc, theo cách nói nào đó, liệu có phải đó là một thế giới “Tinh Thần quyết định Vật Chất” ?
3. Về tương lai, cuộc sống con người sẽ gắn liền với Robot – công nghệ thông tin. Vậy robot có phải cũng là 1 dạng “chúng sinh”? Chúng ta cần phải đối xử với họ như thế nào cho đúng lẽ phải?
4. “Vi khuẩn” liệu có phải cũng là một dạng chúng sinh? Vậy phải làm sao để chúng ta không tổn hại tới họ, cũng như giảm thiểu tội nghiệp đã gây khi đi bộ, bước chân xuống đất ạ?
Hai câu hỏi 2,3 và 4, nếu có vẻ hơi làm khó các vị, các vị cũng không cần phải hồi đáp đâu ạ.
Con xin chân thành cảm ơn ! 😀
A Di Đà Phật
A DI ĐÀ PHẬT
Gửi bạn Nhật Lâm,
1. Về Quy Y Tam Bảo:
Quy Y Tam Bảo, nếu nằm trên hình thức “gián tiếp”, quy y không trực tiếp tại chùa, vì hoàn cảnh địa lý và vật chất, nhưng vẫn nhận được “giấy Quy Y”, liệu đã “đạt” được chưa? Và sau này đủ điều kiện, có cần phải đến trực tiếp chùa quy y lại lần nữa không ạ?
@Chư Tổ nói: Quy Y Tam Bảo là bước ngoặt lớn nhất của đời người. Nếu duyên của bạn chưa đủ thì chớ nên cưỡng cầu rồi nhờ người khác Quy Y hộ, bởi người làm chuyện đó giúp bạn, nếu chỉ đơn thuần Quy Y Tam Bảo: Phật-Pháp-Tăng thì không sao, vì chỉ là hình thức kết duyên với Phật pháp. Ngược lại nếu người đó xin thọ cả Ngũ giới cho bạn thì sẽ có phiền phức, bởi nếu bạn không giữ Giới, người đó sẽ phải gánh nghiệp thế cho bạn, vì họ đã thọ thay cho bạn.
2. Tây Phương Cực Lạc, theo cách nói nào đó, liệu có phải đó là một thế giới “Tinh Thần quyết định Vật Chất” ?
@Thế giới Cực Lạc là thế giới của chư Phật, chư Bồ tát và chư Thượng thiện Nhân=thế giới của sự giác ngộ và giải thoát. Thế nào là giải thoát? Điều này bạn nên tìm hiểu để biết rõ. Vì thế nó không có tinh thần cũng chẳng có vật chất, bởi hai thứ này là thế giới của phàm phu chúng ta.
3. Về tương lai, cuộc sống con người sẽ gắn liền với Robot – công nghệ thông tin. Vậy robot có phải cũng là 1 dạng “chúng sinh”? Chúng ta cần phải đối xử với họ như thế nào cho đúng lẽ phải?
@Robot cũng là một chúng sanh nhưng là thụ động và không có trí tuệ. Người Phật tử là người có thể trải tâm từ tới khắp muôn loài chúng sanh, vì thế không còn sự phân biệt.
4. “Vi khuẩn” liệu có phải cũng là một dạng chúng sinh? Vậy phải làm sao để chúng ta không tổn hại tới họ, cũng như giảm thiểu tội nghiệp đã gây khi đi bộ, bước chân xuống đất ạ?
@Trong đạo có câu: Phật quán trong bát nước cho 84000 chúng sanh ở trong đó. Vì vậy mỗi khi ăn, uống, đi đứng, ngủ, nghỉ theo đúng nghi thức, người Phật tử đều phải trong chánh niệm, nhờ có chánh niệm sẽ không tạo những bất lợi hay gây tổn hại cho những chúng sanh khác. Bạn hãy để ý: người đi trong chánh niệm: mắt không bao giờ hướng thẳng mắt hướng xuống khoảng đất trước mặt và cũng không quay ngang, quay ngửa, bước đi cũng không huỳnh huỵch, mà thong thả, đầu hơi cúi xuống khoảng tầm 30°-45° so với thân. Lý do vì sao? Điều này bạn cũng nên biết.
TN
Bạn Nhật Lâm!
1. Quy y Tam bảo như bạn nói không trực tiếp tại chùa mà được giấy quy y tam bảo thì đó là hình thức để kết duyên với phật pháp, không thọ giới, vì thọ giới là phải trực tiếp được tiếp nhận từ vị giáo thọ (tức tăng) đại diện cho ngôi tam bảo giải thích rồi truyền ngũ giới thì mình mới được giới thể tức được tất cả mười phương chư phật, bồ tát các vị hiền thánh tăng chứng minh trong buổi quy y cho chúng ta. Chính thức trở thành phật tử và phải giữ những giới bản thân mình đã thọ, nếu không thọ sẽ phạm giới, giữ giới được thì phước đức vô lượng. Bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây:
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2014/09/y-nghia-chan-that-cua-quy-y-tam-bao/comment-page-1/
2. Tinh thần ví như tâm thức của chúng ta, Vật chất được ví như cảnh giới chúng ta đang sống hiện tại. Nói rõ hơn thì
Trong Kinh Hoa Nghiêm, Đức Phật có dạy: “Nhứt thiết duy tâm tạo”.
Nghĩa là: Mọi sự mọi việc đều do tâm tạo ra tất cả. Công đức cũng do tâm tạo, nghiệp chướng cũng bởi tại tâm. Đó chính là tâm sanh diệt, lăng xăng lộn xộn, thay đổi luôn luôn, thường do tham sân si chi phối, thúc đẩy, điều khiển, cho nên con người thường tạo nghiệp bất thiện nhiều hơn là nghiệp thiện. Chúng ta đã thấu hiểu lý lẽ chân thật của cuộc đời là: vô thường, không có gì tồn tại vĩnh viễn, không có gì là tự nhiên sanh mà không có nguyên nhân. Luật nhân quả áp dụng trong ba thời: quá khứ, hiện tại, vị lai. Sanh sự thì sự sanh. Nhân nào thì quả nấy. Gieo gió thì gặt bảo. Có lửa thì có khói. Cầu nguyện với tâm lăng xăng lộn xộn, chỉ đem lại sự bình an tâm trí tạm thời. Tin cõi tịnh độ mười phương chư phật có thật vì do mê mờ nên chúng ta chưa thấy được. Cụ thể là tu theo tịnh độ chúng ta tin có cõi Cực Lạc. Tin rồi thì cầu nguyện chân thành tha thiết vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, siêng năng tinh tấn mỗi thời khắc đều nhớ niệm tới danh hiệu A Di Đà thì sẽ được vãng sanh về Cực Lạc. Bình an thực sự chỉ có cho người thiện tâm. Cõi Uế Độ , cõi Tịnh Độ, tuy là hai tâm trạng khác nhau, nhưng thực sự, tất cả chỉ là các trạng thái ở trong tâm của chúng ta mà thôi.
Khi một đức Phật thành đạo, cả thế giới trở nên trang nghiêm thanh tịnh. Tuy nhiên, đối với những chúng sinh còn mê tối thì thế giới vẫn đầy dẫy những điều cấu uế, bất tịnh. Trong kinh Duy-ma-cật, Phật bảo ngài Xá-lỵ-phất rằng:
“Xá-lỵ-phất! Do tội của chúng sinh, nên họ chẳng thấy quốc độ của Như Lai trang nghiêm thanh tịnh, chẳng phải lỗi của Như Lai. Xá-lỵ-phất! Cõi thế giới này của ta là thanh tịnh, nhưng ngươi chẳng thấy được như vậy.”
Và ý nghĩa này được tóm gọn vào một câu cũng trong kinh Duy-ma-cật: “Tùy tâm thanh tịnh, ắt cõi Phật thanh tịnh.” (Tùy kỳ tâm tịnh tắc Phật độ tịnh.)
Cõi Phật ở đây chính là thế giới mà mỗi chúng ta đang cảm nhận, nhìn thấy trong đời sống. Một khi tâm thức ta được thanh tịnh, thế giới ấy sẽ được thanh tịnh. Như vậy, rõ ràng là “thanh tịnh” hay “bất tịnh” đều không phải là những thuộc tính vốn có của thế giới. Những tính chất ấy đều do nơi tâm thức của ta mà có. Và chính do đây mà chúng ta có thể hiểu được thế nào là “nhất thiết duy tâm tạo”.
Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Đức Phật có dạy: “Tùy tâm biến hiện”.
Nghĩa là: Mọi sự mọi việc trên thế gian này như thế nào, tốt hay xấu, lành hay dữ, đúng hay sai, phải hay quấy, được hay không, đều do vọng tâm của chúng ta biến hiện ra cả. Sự cảm thọ tùy theo tâm trạng, tùy theo cá nhân, không ai giống ai, không lúc nào giống với lúc nào, không thời nào giống với thời nào, không nơi nào giống với nơi nào. Trong sách có câu:
“Tâm buồn cảnh được vui sao”
“Tâm an dù cảnh ngộ nào cũng an.”
Nghĩa là: Cùng một cảnh vật như vậy, nếu có tâm sự buồn phiền áo não, chúng ta không thấy cảnh vui chút nào. Còn nếu chúng ta có tâm trạng hân hoan vui vẻ, dù cây khô trụi lá, cảnh vẫn đẹp vui như thường. Cái tâm hân hoan vui vẻ là chúng ta, hay cái tâm buồn thảm lê thê là chúng ta? Cùng một câu nói như vậy, nếu tâm an ổn, vui vẻ mát mẻ, chúng ta cũng cho là: nói đúng nói phải, nói sao cũng được, nói ngược cũng xong. Trái lại, tâm đang bực bội, ai nói câu nào, chúng ta cũng cho là: nói sai nói bậy, nói xiên nói xỏ, nói bóng nói gió, nói hành nói tỏi, nói quấy nói quá. Vậy, hãy thử nghĩ xem, chúng ta là người: có tâm thực tốt, hay tâm không tốt? Cái tâm sanh diệt, lăng xăng lộn xộn, thay đổi bất thường như vậy, thực không phải là chúng ta. Để hiểu rõ hơn thì chia sẻ cùng bạn link này về y báo và chánh báo của cõi Cực Lạc.
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2010/06/y-bao-va-chanh-bao-coi-cuc-lac/
3. Chúng sanh có nghĩa là do nhiều nhân tố hợp lại (chúng) mà sanh ra, tạo nên (sanh) gồm chúng sanh hữu tình và vô tình.
– Tình là hữu tình chúng sanh, tức là loài có tình thức. Biết giận, hờn, vui, buồn, phân biệt,…. Xếp loại theo hình thức sinh thì chúng sinh hữu tình có 4 loài :
+ Thai-sinh (loài sinh sản bằng bào thai) như người, trâu bò, chó, ngựa, heo ,..
+ Noãn-sinh (loài đẻ trứng) như gà, vịt, chim muông ,…
+ Thấp-sinh (loài sanh nơi ẩm thấp) như trùng, dế, rắn rết ,…
+ Hóa-sinh là các loài sanh bằng cách biến đổi hóa hiện thay hình đổi lốt – cao thì có các dạng quỷ thần người trời, thấp thì có các loại côn trùng, bướm, tằm, ngài (nhộng),…
– Đặc điểm cơ bản như nhau ở mọi chúng sinh đó là nằm trong vòng quay luân hồi. Tất cả các loài chúng sinh đều phải trải qua 4 thời kỳ : Sinh, trụ, dị, diệt (sanh ra, tồn tại trong một giai đoạn hữu hạn, thay đổi, và cuối cùng mất đi). Hay nói theo cách thông thường là sinh, già, bệnh và chết. Đó là một giai đoạn kể từ khi một động vật sinh ra cho tới khi chết và bị tan hoại.
– Vô tình là vô tình chúng sanh, tức là những sinh vật và các sự vật hiện tượng. Như vậy, chúng sanh bao hàm ý nghĩa không chỉ các loài hữu tình trong tam giới, lục đạo mà cả thiên nhiên, đất đá, cỏ cây … và robot như bạn nói cũng được xếp vào loài chúng sanh vô tình vậy. Chúng sanh vô tình không có tình thức hoặc có nhưng rất ít.
Tuy robot hay những vật dụng trong gia đình thì chúng ta cũng nên giữ gìn, sử dụng chúng cẩn thận vì có những dụng cụ ví dụ như máy tính laptop chẳng hạn tuy không có cảm xúc nhưng giúp chúng ta rất nhiều trong thời buổi hiện đại này như thu thập rất nhiều thông tin bổ ích trên toàn thế giới. Và nếu giữu gìn cẩn thận thì giúp chúng ta tiết kiệm được chi phí, vì sử dụng được lâu bền hơn.
4. Vi khuẩn cũng là một loài chúng sanh. Đã được nói trên câu 3. Chúng có những cơ thể rất nhỏ bé, nên đa số không được nhìn thấy được bằng mắt thường.
Khi xưa thời đức Phật còn tại thế Ngài trông thấy các Tỳ-kheo dùng gáo múc nước sạch trong chum (lu, vại, khạp đựng nước) để uống, Ngài dạy: “Các ông phải niệm chú trước khi uống nước ấy, vì trong nước đó có nhiều sinh vật rất nhỏ bé”. Rồi Ngài dạy các Tỳ-kheo đọc câu chú: “Án chạ tất ba ra ma ni tóa ha, Án chạ tất ba ra ma ni tóa ha, Án chạ tất ba ra ma ni tóa ha”.(Có sách lại ghi là “Án địa lị nhật lị sa ha”) Ngài dạy: “Mỗi lần uống nước đều nên đọc câu chú ấy ba lần để chúng-sanh nhỏ bé ấy được siêu thoát.”
Khi bậc Thánh nhân bước đi, chân không hề chạm đất – bàn chân ngài thường ở cách mặt đất khoảng ba phân, vì như thế mới khỏi giẫm chết các côn trùng hoặc kiến. Ngài chẳng phải như phàm phu chúng ta, thường đạp chết côn trùng và kiến trên lối đi. Ngài không hề giẫm lên trùng và kiến ở dưới chân; điều này chứng minh rằng ngài đã chứng Thánh quả!
Còn chúng ta là phàm phu thì chỉ có thể giảm thiểu tối đa làm tổn hại đến những sinh vật nhỏ bé mà thôi bạn à! Không tuyệt đối như các bậc thánh được.
A Di Đà Phật
-Tâm lý học gọi là tinh thần,trong Phật Pháp gọi là Thức
Thức thì bao gồm 8 thức là Tàng thức,Mạt Na Thức,ýthức,thân thức ,thiệt thức,tỷ thức,nhãn thức,nhĩ thức
Đấy là nói rộng,thu gọn lại thì gọi là một thức duy nhất Tàng thức bởi vì Tàng thức là thức ban sơ còn 7 thức phía sau là từ nó khai chuyển thành.
-Cơ bản thì khoa học mới chỉ biết sơ lược vê 6 thức phía sau,còn hai thức đầu tàng thức và mạt na thì còn chưa biêt.Tâm lý học nói tinh thần chủ yếu là nói tới ý thức.
– Tàng thức do đâu mà có,là do nương nơi tự tánh mà chuyển thành.Có thể ví tự tánh ví như nước lặng trong còn tàng thức là sóng động.Do có nghiệp động giống như có gió thổi làm cho nước lặng trong chuyển thành sóng động.
-Thế giới Tây phương là do nước lặng trong hiện, nên các tướng ở đó đều bình đẳng,bất sanh,bất diệt,chẳng phải là tinh thần,chẳng phải là vật chất.
-Còn thế giới lục đạo chúng sanh,là do sóng động dữ dội biến hóa thành,do có động nên các tướng ở đó đều sai biệt,sanh diệt không ngừng.Sóng gọi là tinh thần,các tướng do sóng dao động biến hiện ra gọi là vật chất.Cả tinh thần,vật chất đều biến đổi không ngừng
-Nước lặng trong sẽ hiện hình ảnh vầng trăng tròn sáng đẹp nguyên vẹn bình đẳng.Khi nước động thì vầng trăng sẽ vỡ tan thành các mảnh biến hiện sai biệt chập chùng ẩn hiện khắp nơi,lúc ẩn gọi là diệt,khi hiện thì gọi là sanh
– Thế giới Tây phương cũng có sắc nhưng ko phải là sắc như thế giới chúng ta,sắc của thế giới chúng ta là do vi trần các hạt nguyên tử hợp lại,do vọng tâm chúng sanh biến ra.Sắc Tây phương ko phải là các hạt vi trần mà do nương 48 đại nguyện hiện ra.
A Di Đà Phật
Phật Pháp vi diệu rất thậm sâu
Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu !
Nay đuợc các Vị khai thị, con cảm thấy rất vinh hạnh, và tự nhận thấy trí tuệ còn quá kém cỏi, nông cạn.
Con cảm ơn sự giúp đỡ của các Vị ! Con sẽ cố gắng đọc thêm mấy lần nữa để hiểu rõ ạ.
Chúc các Vị và các bạn Đồng tu năm mới vui vẻ, an lạc, kết trọn duyên lành, luôn tinh tấn trên con đuờng giải thoát !
A Di Đà Phật
Nam mô a di đà phật
Cháu nhờ chú Thiện Nhân và các thiện tri thức
dùm trả lời 2 câu hỏi giúp cháu.
+ Những người tàn tật,câm điếc sau khi mạng chung,mình hộ niệm cho họ,linh hồn của họ có được vãng sanh không ,họ có cảm nhận câu phật
hiệu giống như người bình thường không?
+ Lúc họ mất linh hồn cuả họ như thế nào,làm sao họ tiếp nhận được câu phật hiệu?
Nam mô a di đà phật.
A Di Đà Phật
Chơn Thành!
-Người câm điếc hoặc bị thiểu năng trí tuệ, các bệnh thuộc thần kinh khi còn sống họ khó tiếp nhận Phật Pháp, còn khi mạng chung rồi thì người nào cũng như người nấy, chúng sanh nào cũng giống nhau cả (thần thức). Thần thức có thể tiếp nhận Phật Pháp hay không còn tùy vào nghiệp lực của chúng sanh đó. Con người sau khi lâm chung được hộ niệm chưa chắc hẳn chỉ dựa vào thoại tướng lành mà khẳng định họ được vãng sanh- việc này HT Tịnh Không nhấn mạnh: chỉ những ai được Phật báo trước ngày giờ, mới chắc chắc sự vãng sanh.
-Con người chúng ta sau khi “mất” ngoại trừ những kẻ cực ác (liền đọa địa ngục) và cực thiện (liền sanh về cõi Phật, cõi trời) thì đa số đều trải qua giai đoạn thân trung ấm. Lúc này họ vô cùng đau khổ và mất phương hướng, nếu người thân khóc lóc sẽ khiến họ càng đau khổ, sân hận (vì họ chẳng nương tựa được); nhưng nếu chúng ta bình tĩnh mà niệm Phật, khuyên họ niệm Phật, họ sẽ lập tức niệm Phật và nhờ câu Phật hiệu mà họ có nơi để nương tựa, chí ít thì cũng chẳng đi lạc vào ba đường ác.
Nam mô A Di Đà Phật
Cho con hỏi là theo kinh địa tạng thì người sau khi chết thì sẽ bị dẫn xuống âm phủ nhưng con tìm hiểu một số kinh Phật khác thì con người chết sau 49 ngày sẽ tùy theo nghiệp mà đi vào lục đạo hay vãng sanh. Vậy cho con hỏi như thế nào mới đúng????
NHỮNG CÂU CHUYỆN THẬT LÀ HAY, RẤT CÓ Ý NGHĨA. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT………..
Nam mô a di đà phât, các vị tu sĩ , hòa thượng làm sao cho chúng sanh được chử ” ngộ “