Đường Cao người huyện Hấp, thuộc tỉnh An Huy. Thuở còn thiếu thời, đang lúc bên đèn đọc sách đêm khuya, có người thiếu nữ đến trêu ghẹo, nhiều lần [áp mặt vào cửa sổ], liếm rách giấy dán (thời xưa không có cửa kính, người ta thường dùng giấy dán lên các cửa sổ để che chắn gió). Anh ta lấy giấy khác dán bồi chỗ ấy, nhân đó đề lên hai câu thơ:
Giấy song liếm rách dễ bồi,
Hại người thất đức vãn hồi khó thay.
Đêm nọ, có một vị tăng đi ngang qua cửa nhà Đường Cao, nhìn thấy trên cổng nhà có tấm biển lớn đề hai chữ “Trạng nguyên”, hai bên có treo hai ngọn đèn, lại thấy hai bên cổng đề hai câu thơ của Đường Cao như trên. Vị tăng thấy lạ bước vào trước sân dọ hỏi, [bỗng thấy biển, đèn đều biến mất,] mới hay những thứ ấy là [điềm báo] của thần [chứ không phải thật]. Về sau, quả nhiên Đường Cao chiếm bảng khôi nguyên, đỗ đầu trong thiên hạ.
Lời bàn:
Bên song cửa đề thơ,
Ngoài cổng đèn tự sáng.
Đạo trời cảm ứng ngay,
Như đánh trống vang tiếng.
Mao Lộc Môn (tức Mao Khôn, hiệu Lộc Môn, một nhà văn lớn vào triều Minh) quê ở Quy An, khoảng hai mươi tuổi lên đường cầu học phương xa, theo làm học trò tiên sinh Tiền Ứng Dương. Có một cô tỳ nữ lén để ý Lộc Môn, giả vờ đến phòng đọc sách của ông bắt con mèo, trong ý là muốn cùng ông dan díu. Lộc Môn nghiêm sắc mặt nói: “Tôi từ phương xa đến cầu thầy, nếu phạm vào việc không đúng lễ nghĩa, sao có thể quay về gặp mặt cha mẹ? Lại còn mặt mũi nào mà nhìn chủ nhân của cô?” Tỳ nữ ấy xấu hổ rút lui.
Về sau, Lộc Môn đỗ tiến sĩ, văn chương nổi tiếng khắp thiên hạ.
Lời bàn:
Luôn nhớ đến cha mẹ, đó là nhân. Kính trọng thầy, đó là nghĩa. Giữ tiết tháo trong sạch, đó là lễ. Không bị sắc dục mê hoặc, đó là trí. Chỉ một việc không phạm vào tà dâm mà có đủ cả bốn đức lành: nhân, nghĩa, lễ, trí.
Trong khoảng niên hiệu Gia Tĩnh (thuộc triều Minh, kéo dài từ năm 1522 đến năm 1566), Lục Quỹ Trai có người con trai là Lục Trọng Tích tài hoa khác thường. Trọng Tích học với một vị thầy họ Khâu, theo thầy đến kinh thành ngụ lại.
Nhà đối diện chỗ họ ở ngụ có một cô con gái rất xinh đẹp, Trọng Tích thường nhìn trộm. Ông thầy họ Khâu biết chuyện, đã không răn cấm, lại dạy rằng: “Thành hoàng chốn kinh đô rất linh thiêng, sao con không đến cầu thần [cho được như ý nguyện]?
Trọng Tích nghe lời thầy, đến miếu Thành hoàng cúng tế cầu đảo. Đêm hôm đó, Trọng Tích đang ngủ bỗng khóc lớn vùng dậy. Mọi người kinh hãi hỏi nguyên nhân, Trọng Tích nói: “Thành hoàng kinh đô đang truy bắt hai thầy trò tôi.” Mọi người lại theo gạn hỏi, Trọng Tích khóc lóc kể lại: “Thành hoàng tra xét lại phúc lộc tước vị của hai thầy trò tôi, thấy tên tôi có ghi sẽ đậu trạng nguyên năm Giáp Tuất, còn thầy tôi thì không có phúc lộc gì. Thành hoàng đã trình tấu lên Thượng đế tước bỏ lộc của tôi, còn thầy tôi ắt sẽ tắc ruột mà chết, để cho mọi người đều thấy rõ sự trừng phạt mà tự răn mình.” Nói rồi lại than khóc bi thương, không sao ngừng được.
Ngay khi ấy, đứa nhỏ giúp việc trong quán trọ đến gõ cửa, báo tin thầy Khâu đã chết vì chứng bệnh tắc ruột. Về sau, Lục Trọng Tích quả nhiên nghèo cùng khốn khó cho đến hết đời.
Lời bàn:
Chọn thầy để mời dạy học cho con phải hết sức thận trọng. Tấm gương của thầy trò họ Khâu, họ Lục cũng chẳng xa xôi gì, có thể soi vào đó để thấy rõ mà tránh.
Đang khi tuổi trẻ, có ai không muốn được giàu sang phú quý, nhưng kẻ tham dâm lại thường nghèo cùng trắng tay. Đang khi tuổi trẻ, có ai không muốn đỗ đạt, công danh rộng mở, nhưng kẻ tham dâm lại thường đi vào bế tắc trắc trở. Đang khi tuổi trẻ, có ai không muốn ngày sau được sống thọ dài lâu, nhưng kẻ tham dâm lại thường chết yểu. Đang khi tuổi trẻ, có ai không muốn sinh con yêu quý, nhưng kẻ tham dâm lại thường không con nối dõi. Một ngày hưởng thói phong lưu ong bướm mà phải khốn khổ suốt đời. Người có chí khí không thể đem tấm thân hiếu dưỡng cha mẹ, bảo bọc vợ con mà mê đắm vào chuyện ong lơi bướm lả trong nhất thời. Các bạn trẻ phải biết sợ sệt, hết sức thận trọng đối với việc này.
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Tham Dục
Nguyên tác Hán văn: Dục Hải Hồi Cuồng
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
A Di Đà Phật
HT Tịnh Không.
Nên trong thuận cảnh thiện duyên không sanh tham luyến, nghịch cảnh ác duyên không sân nhuế. Trong tất cả cảnh giới đều có thể giữ thanh tịnh bình đẳng giác của chính minh. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày duy trì thường tuỳ Phật học của mình. Câu này rất quan trọng, đây là nguyện thứ năm của Bồ Tát Phổ Hiền. Thường tuỳ Phật học chính là không rời kinh điển. Mỗi ngày rảnh rỗi đều thích đọc sách, thích nghe kinh, nuôi dưỡng thói quen này. Thói quen này cũng như mỗi ngày ăn cơm uống nước vậy. Mỗi ngày không thể chẳng ăn cơm, không thể chẳng uống nước. Mỗi ngày không thể chẳng đọc kinh Phật, không thể chẳng đọc sách thánh hiền. Như vậy mới thật sự có thể giữ được, không bị ảnh hưởng môi trường bên ngoài. Điều này không làm được thì chắc chắn bị môi trường ảnh hưởng. Chúng ta không khai ngộ, khi chưa khai ngộ nhất định phải hiểu một môn thâm nhập, chỉ học một thứ.
Quý vị nên xem người xưa. Trong Ảnh Trần Hồi Ức Lục của Đàm Hư Pháp Sư có ghi một câu chuyện có thật. Đàm Hư Pháp sư xuất gia khi tuổi trung niên. Khi chưa xuất gia, theo ba người bạn cùng nhau mở một tiệm thuốc bắc. Trong đó có người cư sĩ họ Lưu, về sau cũng xuất gia. Ông Lưu học Phật là thâm nhập một môn và huân tu lâu ngày. Ông ta đọc kinh Lăng Nghiệm, chỉ một bộ kinh này. Đọc được bao nhiêu năm? Đọc được tám năm, tám năm ròng rã đọc Lăng Nghiêm. Thâm nhập một môn, ông là cư sĩ tại gia.
Một hôm buổi trưa ít khách, nên đã ngủ gục trên quầy. Giờ nghĩ trưa ông ta ngủ gục trên quầy và nằm mộng. Giấc mộng này hình như là thật. Trong mộng nhìn thấy hai người đi vào tiệm. Hai người này quen, là bạn. Ngày trước vì vấn đề tiền bạc mà kiện cáo ra pháp đình. Hai người này thua kiện nên thắt cổ tự vẫn. Nên khi thấy hai người này đến trong lòng rất sợ hải, có phải là đến trả thù không? Rốt cuộc thấy hai người này đến, thái độ rất hoà nhã không có gì hung ác cả. Đi đến trước mặt ông ta liền quỳ xuống. Ông Lưu hỏi, các ông đến làm gì? Họ nói, tôi cầu siêu độ. Lúc này tâm ông đã định lại, họ đến để cầu siêu độ. Ông ta cũng rất hối hận, vì dính dáng đến tiền bạc mà khiến hai người họ tự tử, cũng rất đau khổ nên hỏi họ. Các ông muốn tôi siêu độ như thế nào? Họ nói, chỉ cần ông đồng ý là được. Ông ta nói được, tôi đồng ý với quý vị. Hai linh hồn này, bước lên đầu gối ông ta, rồi bước lên trên vai và bay lên trời.
Sau khi hai linh hồn này lên trời, lại có hai người nữa đến. Một phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, nhìn lại thì ra vợ trước của ông dẫn theo đứa con. Họ cũng đã chết. Gặp lại ông liền hỏi, hai người đến làm gì? Cũng là đến cầu siêu độ. Phương pháp giống nhau, chỉ cần ông đồng ý. Được, ông nhận lời. Nhìn thấy hai người này cũng bước lên trên đầu gối rồi bước lên vai và bay lên trời. Ông ta dựa vào năng lực gì để siêu độ người khác? Tám năm ròng đọc Lăng Nghiêm. Thâm nhập một môn huân tu lâu dài, quỷ thần biết ông có bản lĩnh này nên tìm đến cầu xin ông siêu độ. Nếu không thì họ đến tìm làm gì. Vì sao? Bởi tìm cũng vô ích thôi. Điều này chúng ta có thể chứng nghiệm được, tu hành thuần thục một môn công đức lớn biết bao.
A Di Đà Phật
HT Tịnh Không
Amidaphat! Hay quá, cám ơn Liên Du đã chia sẻ!
khi nhìn những người xuất gia,những người niệm PHẬT tướng mạo dung nhan thật đẹp. Biết họ giữ giới nhưng soi lại mình thì làm không nổi. Chỉ biết trách mình thôi
A Di Đà Phật
Bạn Nguyên,
Phải khéo dụng lời dạy của HT Tịnh Không: Có lỗi thì nên công khai. Dám nói lỗi mình trước đại chúng là khó và tốt, nhưng bạn phải cảnh giác với ý niệm thường xuyên chỉ trích mình, bởi nó sẽ phản tác dụng nếu như những lỗi đó không được sửa đổi kịp thời, và như thế không phải thực tâm sám hối.
Sám hối trọng nơi tâm, không trọng nơi miệng. Ai cũng có lỗi, có lỗi thì sửa, sửa rồi thì thôi, quyết không nhắc lại lỗi cũ nữa, bằng không bạn sẽ kẹt trong thiện-ác.
Để tránh phạm lỗi, tâm phải thường niệm Phật. Niệm Phật trọng nơi tâm, chẳng trọng nơi miệng, đó gọi là miệng niệm, tâm hành. Đối cảnh mà chẳng sanh tâm đó là tâm thường niệm và lão thật niệm Phật.
TĐ
không biết chú TRUNG ĐẠO năm nay bao nhiêu mùa xuân rồi?
có khi nào chú …..thở dài không?
A Di Đà Phật
Cảm ơn bạn Nguyên đã hỏi thăm. TĐ đã bước qua tuổi “U5” được mấy mùa xuân rồi.
Thở dài khởi đầu chỉ là thói quen: không hài lòng, thất vọng, khó chịu hay bất mãn về bất cứ chuyện gì mà không tiện, không thể tỏ lộ, không muốn tỏ lộ thái độ nên thốt tiếng thở dài. Huân tập lâu ngày, thành tâm bệnh, nếu dồn nén cao độ hoặc sẽ trở thành sân nộ, hoặc sẽ hoặc dẫn tới trầm cảm hay suy nhược thần kinh (depression).
Vì thế khi có điều gì quá bức bách TĐ thường ngồi tịnh lặng, hít ba hơi thật dài, quán tưởng đang hút những từ khí từ hư không pháp giới vào thân thể, để luồng khí đó trụ từ 3-5 giây nơi phần bụng dưới, giúp chúng lan toả khắp thân thể, kế đó lại khoan thai thở hết luồng khí này ra ngoài và quán tưởng mọi phiền não, uế trược, sân nộ trong tâm đều đã chút hết ra ngoài. Kế đó thì nhiếp tâm niệm Phật.
Cách ngược lại: hít 3 hơi như trên, trụ khí nơi bụng dưới từ 3-5 giây, quán tưởng những luồng khí này là những khổ đau, phiền não của những thân quyến, chúng sanh xung quanh mình, khởi tâm từ bi, hoà nhập vào luồng khí trong thân, rồi từ từ thở ra, quán tưởng mình đang chuyển luồng từ khí này đến những thân quyến và những chúng sanh đang sống trong khổ nạn. Kế đó là nhiếp tâm niệm Phật.
Cuộc sống của chúng ta thật nhiều khổ nạn lắm, mỗi ngày ráng trải tâm từ và ráng nhiếp tâm niệm Phật nhiều một chút, huân tập lâu ngày tâm sẽ tịnh lắng, khổ nạn sẽ vợi đi thôi.
Ráng lên nhé.
TĐ
một ngày cháu có vô vàn suy nghĩ ,vọng tưởng.
khi ngủ cũng mơ thấy đủ thứ nhưng không mơ thấy điều lành nào .
mở mắt dậy tuy là nói mở mắt nhưng suy nghĩ chạy để mất cả thời gian.
Chú một ngày nếu thấy vọng tưởng nhiều thì cháu cũng sợ.
cháu một ngày vọng tưởng nhiều thì lại càng sợ.
cháu cũng chết. Nếu chú nhìn thấy người sống đối xử với người chết chắc sẽ không cam tâm.
……….
Nếu chẳng NGUYỆN vãng sanh được thì cứ ngồi ngẫm nghĩ mình CHẾT đoạ vào TAM ĐỒ ngày ngày bị chày cối giã,bị cắt xẻo lột da,bằm chặt,
tuy chẳng thật nhìn thấy địa ngục,ngạ quỷ nhưng loài súc sanh thì ngày ngày vẫn thấy rõ,ngày ngày vẫn tìm bắt chúng trên trời hay dưới nước rồi đem cắt tiết,lột da,đem thui ,đem quay,đem luộc. Liệu có ai chọn TAM ĐẠO.? thế nhưng vẫn cứ vào điều này quá nguy hiểm.
Cháu lắm lúc phải giả điên cho xong chuyện.
A Di Đà Phật
Bạn Nguyên,
1/ Không có vọng tưởng điên đảo không phải là phàm phu. Cái nhân của chúng ta là điên đảo, tất cái quả cũng sẽ tương ưng. Khác một điều trong sự điên đảo đó bạn đã phát tâm tu đạo, bạn đã từng phần giác ngộ, giác ngộ rồi thì phải biết tránh và thoát ra khỏi vòng điên đảo đó, vậy mới thực ngộ đạo.
2/ Thấy người điên đảo mình chẳng điên đảo theo, tâm mình đang an trụ, nhưng nếu thấy điên đảo, mình nhào vào chốn đó, mình và họ đồng điên đảo. Phật dạy: Chúng sanh mạt thế cang cường trong vô minh. Bạn phải nhận ra được: thân quyến đều là cộng nghiệp. Nghiệp có lành, có dữ; có nặng, có nhẹ. Người lành bạn dễ giúp họ khai đạo; người nghiệp nhẹ, bạn dễ giúp họ chuyển nghiệp. Lý do? vì họ ít vô minh hơn; ngược lại bạn khó có cách nào để chuyển hoá họ. Nhưng bạn chớ nên quá lao tâm với họ, nhiều khi Phật pháp không giúp họ tỉnh ngộ, nhưng nhân quả sẽ giúp họ, thậm chí nhân quả cũng không giúp họ tỉnh ngộ, thì tam ác đạo sẽ giúp họ tỉnh ngộ. Phật cũng nói: Phật chẳng thể độ người vô duyên. Người vô duyên là gì? Là họ tự đoạn hết căn lành của bản thân. Người như vậy bạn có thể độ được sao?
3/Nghiệp lực của chúng sanh là không thể nghĩ bàn. Người đời nói: Nghĩa tử là nghĩa tận. Lời này chỉ có ý nghĩa khi con người cùng chung sống hoà đồng và biết cách ứng xử trước sau. Nhưng khi nói tới nghiệp thì nó gắn với vô minh, mà vô minh thì không còn phân định sai đúng. Do vậy họ dùng nghiệp để đối đãi với nhau, cho dù người ấy còn sống hay đã chết. Nhìn họ, bạn phải cảnh tỉnh mình để hoá giải nghiệp lực bản thân, đó là bạn biết chuyển nghiệp.
4. Bạn phải buông xả, xả thật nhiều hơn nữa. Bởi bạn đang rơi vào tình trạng chấp pháp, chấp người, chấp vật, chấp cả bản thân. Khi tính chấp trước ngày càng huân tụ, bạn sẽ kẹt trong mọi chuyện và không thể tiến xa hơn trên đường tu đạo. TĐ có vài lời khuyên bạn:
– Người tu đạo nhất quyết không nhìn vào người khác để tu, bởi nhìn vào họ, mình sẽ đánh mất bản thân. Tại sao? Bởi sự mê ngộ bất đồng, nếu bạn vô minh lại nương vào cái mê của họ, đồng nghĩa họ và bạn là một.
– Sai thì sửa, sửa rồi thì xả bỏ, quyết không nhắc lại nữa.
– Cả thế giới không tu đạo, sống trong ngũ dục, lục trần là chuyện của họ, chẳng phải chuyện của bạn, chuyện của bạn là phát tín-nguyện-hạnh thật tha thiết, thật dõng mãnh để niệm Phật mà vãng sanh. Muốn độ thân quyến mình phải tự độ mình. Vãng sanh Tịnh Độ chính là tự độ mình, rồi sẽ có cơ hội để độ tha.
– Phải lập công khoá để niệm Phật; đau cũng niệm, khoẻ cũng niệm; vui, buồn, thất vọng… cũng đều không rời công khoá. Đó là sự kiên định trong tu đạo. Được thế khi đối cảnh, tâm bạn sẽ luôn thường niệm Phật. Được thế vọng cảnh thế gian sẽ không thể lôi kéo bạn.
– Thân quyến vô minh vì bên cạnh họ chưa có ai thoát vô minh. Bạn phải làm biểu pháp tốt giúp họ thấy vô minh là khổ, ngộ đạo là vui, là giải thoát.
Chúc tinh tấn.
TĐ
cháu có phương pháp giữ gìn sức khoẻ là thế này.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
vậy tuy chú và cháu tuy ở xa mà thành gần.
khoẻ thì A DI ĐÀ PHẬT.
Bệnh lại càng thích …vứt cái áo xấu bẩn này đổi lấy cái áo đẹp.
ngày hôm nay gần đến cái chết….
nhưng ngày mai rồi qua đêm mai lại càng gần hơn nữa.
chú ngoài 50 ,cháu cũng trẻ nhưng cũng có nhiều điều nhưng vẫn có 1 điều giống nhau.
Đó là …(TỬ)
6 LẦN XUỐNG THĂM ĐỊA NGỤC TÀ DÂM ĐỂ CẢNH TỈNH NHÂN GIAN.
(Chuyện có thật ở Việt Nam. Nhân vật có tên người địa chỉ rõ ràng, xảy ra gần đây vào những năm 2017-2019, tại Huế)
Bạn có tin rằng tồn tại một cõi – đầy bí ẩn và sự khủng khiếp, được gọi bằng một cái tên mà khi chỉ nhắc tới thì ai cũng phải rùng mình : ĐỊA NGỤC ?
Tôi là Hoàng Minh Thắng, sống tại thôn Vĩnh Lưu, Phú Lương, Phú Vang, Thừa Thiên Huế, sinh năm 1989. Câu chuyện sau đây có thể khiến bạn nghi hoặc, hoang mang hay sợ hãi, nhưng với tôi – nó là một trải nghiệm chân thực, tôi sẽ không bao giờ có thể quên trong cuộc đời, nó khiến thay đổi thế giới quan của tôi một cách sâu sắc. Và trên hết, nó dạy tôi sống tử tế và biết trân trọng từng giây phút được sống ý nghĩa ở kiếp người.
Tôi thường xuyên bị bóng đè, có những lần thấy rõ những hình ảnh đó, khi thì là anh bộ đội, khi thì là một cô gái…Nhưng vốn là một học sinh chuyên toán, giờ đi làm nhà nước, lại làm về khoa học, nên tôi cảm thấy hiện tượng bóng đè là hiện tượng khoa học và không lấy làm sợ hãi hay có chút suy nghĩ gì.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ lần đó:
✍Vào khoảng tháng 8/2017, vẫn như thường lệ, tôi lại bóng đè, lần này vẫn là cô gái mà tôi hay gặp trong những lần trước, thường thì cô ấy chỉ đứng cạnh tôi, khuyên răn tôi những điều hay lẽ phải – tôi nghĩ cô ấy là người tu hành. Nhưng lần này thì khác, cô ấy cùng một người đàn ông trung niên khác dẫn tôi đi tới một nơi …
Nơi ấy, ban đầu hai bên đường đều là hoa màu đỏ và vàng úa, họ nói là hoa lan và hoa sa-đéc, lại gần xem thì hoa có năm cánh sắc nhọn trông rất lạ.
Rồi chúng tôi đi tới một chiếc cầu nhỏ, gặp một người phụ nữ, bà ấy nói đây chính là Âm Phủ, và báo cho tôi biết thứ 7 này, trong họ nhà tôi có người sẽ mất.
Đi qua con đường đầy hoa đó là một con sông, trải dọc bờ sông là những chiếc xích cực lớn, cỡ như một người đàn ông 60kg.
Rồi tôi gặp một nhóm rất đông những người nói rằng họ đã chết, có những người nói họ muốn đi cùng tôi, lại có những người dọa dẫm tôi, cũng có vài người nhận ra rằng tôi chưa chết – những người này cho rằng tôi có “oai thần” rất lớn mới có thể còn chưa chết đã xuống đây, nhưng hơn ai hết, tôi biết rằng tôi có người dẫn đường, phù hộ cho thì mới xuống đây được.
Bỗng nhiên tôi được đưa trở lại dương gian, và tỉnh lại, xong văng vẳng trong đầu là lời dặn dò của cô gái kia phải lo tu…
Có lẽ mọi thứ tôi sẽ cho là một giấc mơ kì quái thôi, nếu không có chuyện này.
Quả nhiên vào thứ 7 tuần đó có một người trong gia tộc tôi qua đời, y như lời người phụ nữ kia đã báo. Điều đó khiến thế giới quan của tôi đảo lộn, tôi suy nghĩ rất nhiều, và dần nhận ra trên đời còn tồn tại những thế giới khác, chứ không chỉ mỗi thế giới vật chất này.
✍Sau lần đầu tiên đó, vào tháng 3/2018, một lần nữa, cô gái ấy lại dẫn tôi đi…
Tôi được dẫn đến một khu rất đông người, nhưng lần này cảnh tưởng thật đáng sợ, người người lớp lớp nhô lên ngụp xuống, quằn quại trên một bề mặt toàn lửa là lửa, nhìn kĩ thì là là nham thạch nóng chảy đang sôi lên sùng sục. Trời đất thiên địa ơi, lửa bình thường đốt đã đau đớn lắm rồi, đây là nham thạch nóng chảy thì đau đến mức nào ?!
Khi tôi còn đang chưa hết bất ngờ thì một bàn tay chụp đến, kéo chân tôi xuống. Sợ quá, tôi chỉ còn biết niệm Phật liên hồi. Thật kì diệu, một sức mạnh vô hình giữ tôi lại, họ đã không thể kéo tôi xuống được biển lửa đó.
Tôi liền chạy thật nhanh, thì đến một khu vực. Ở đây có những bàn nhậu, nhiều người đang ngồi quanh bàn. Nhưng đây là địa ngục, nên bàn nhậu không có giống như trần gian, có bia nhưng không được uống. Không ai đánh đập, mà tự họ quay cuồng đến mức độ điên dại. Họ vò đầu, bứt tai, quằn quại vô cùng đau đớn… và bên cạnh họ, tôi nhìn thấy một bảng ghi rất rõ “Tội sử dụng bia rượu và các chất gây nghiện”.
Tôi lại đi tiếp, tới một chiếc cầu treo rất nhỏ và khó đi, tôi lại niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, cây cầu lắc lư nhưng rồi tôi cũng vượt qua được. Vừa qua bên kia, đập vào mắt là cảnh tượng một người phụ nữ phương Tây rất đẹp, mặc váy xanh, mũm mĩm với làn da trắng gợi cảm.
Cô bị một con quỷ mặt mũi hung tợn, thân người mà mặt chó sói, nó phóng cây lao xuyên qua người cô, cắm lên tường, nhìn cực kì rùng rợn.
Tôi hỏi và được cho biết cô ta bị hành hình do mắc tội ngoại tình và giết chồng. Tôi buột miệng “Tội quá, đừng làm vậy…”
Con quỷ lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt hung tợn chưa từng thấy, chỉ nhìn thôi là tôi hồn vía rụng rời:
– Nhà ngươi cũng sẽ bị kết cục như vậy đó!
“Phụp” con quỷ chặt đầu cô ta quăng xuống đất, chỉ và nói như quát : “Tội ngoại tình!”
Sợ quá, tôi giật mình tỉnh giấc, mà đầu vẫn văng vẳng lời dặn dò của cô gái dẫn tôi đi phải biết tu sửa… Quá báo của tội ngoại tình giết, người thật đáng sợ! Tôi thề sẽ sửa đổi bản thân, không dám phạm tội này nữa!
✍Sau trải nghiệm kinh hoàng đó, bẵng đi một thời gian, qua năm sau, khoảng tháng 3/2019, tôi lại bị ai đó đè nặng khi đang ngủ, rồi tôi có cảm giác rơi vào một cái hố sâu hun hút như một đường ống khổng lồ.
Nó đen xám, sâu hun hút, rồi rơi xuống một cái đầm lầy trong tình trạng bị trói cả chân và tay.
Ở đây có rất nhiều người cũng bị trói như tôi, tất cả đều rất hoảng loạn.
Rồi một con quỷ hình thù trông ghê rợn, cầm dao đi tới định thọc vào họng tôi, tôi sợ điếng cả người. May bỗng có một người đàn ông đẹp trai, bận đồ ves rất phong độ đi tới ngăn lại. Tuy ông ấy không nói ra miệng, chỉ dùng tâm truyền tâm, nhưng con quỷ và bản thân tôi đều có thể hiểu rằng ông ý ngăn lại, là do tôi không phải là người đã chết, chỉ đi tham quan thôi.
Con quỷ dừng lại, cho tôi ăn một thứ gì đó, chỉ nhớ rằng sau khi ăn, lồng ngực tôi đau khủng khiếp, đau như muốn nổ tung ra, rồi họ lại cho tôi uống một thứ nước, ngay sau đó khiến tôi bình thường lại. Người đàn ông bận áo ves đó đưa tôi đi, ông ấy nhắc lại cho tôi biết: “Đây chính là Âm phủ!”
Trước mắt tôi hiện ra đầy rẫy những căn phòng tra tấn, đại khái bạn có thể hình dung giống như mấy cảnh tra tấn thời trung cổ, hay kiểu lính Mỹ tra tấn tù binh trong phim đó, xong hành hình man rợ khủng khiếp hơn nhiều, thoáng thấy thôi là kinh hồn bạt vía.
Xem xong, người đàn ông đó nói rằng tôi tham quan địa ngục như vậy đã đủ rồi, cả thân người tôi như có một lực phóng mạnh lên, tôi mở mắt bừng tỉnh.
Tuy nhiên, chưa có xong, người đó kéo hồn tôi ra khỏi xác. Lúc đó, cảm giác toàn thân tôi nặng trịch, rơi xuống đất, và như có ai đó ép vào người như cục đá nặng. Rồi một nhóm đông người chẳng biết từ đâu xúm lại tôi đánh túi bụi, cào cấu, xâu xé tôi.
Hoảng quá, lại như những lần trước, tôi tập trung niệm Chú Đại Bi. Kì diệu thay, nhóm người liền tản ra dần và đi mất. Sau này tôi mới hiểu ra, đó là các vong hồn oan gia trái chủ của tôi, bị tôi hại từ nhiều kiếp, họ vốn luôn túc trực quanh tôi chỉ chờ cơ hội là báo thù ngay.
Tôi mở mắt, kết thúc lần thứ 3 tham quan địa ngục kinh hoàng.
✍Và chỉ 2 tháng sau, tháng 5/2019, chuyện đó lại tiếp diễn, ấn tượng chân thực đến nỗi, tôi thấy như vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Cô gái ấy lại tới, tôi thấy rõ linh hồn tôi bước ra khỏi giường, đi tới một đỉnh núi đầy tuyết trắng xóa, nơi có một người đàn ông ăn vận như thời công tử Bạc Liêu, nói rằng ông ấy có huyết thống mấy đời với tôi.
Ông ấy dẫn tôi đi thăm địa ngục và có cho tôi biết rằng, chú của tôi đang bị đọa địa ngục (vì tội gì thì tôi quên hỏi). Qua cánh cổng vào, tôi thấy khoảng 5,6 quỷ đầu trâu to lớn, rượt đuổi cả đám người, chúng cầm lao phóng loạn xạ.
Tôi hoảng hốt chạy thật nhanh và giật mình tỉnh giấc. Thật đáng kinh hãi!
✍Và lần cuối cùng, chính xác là 2 ngày liền 29 và 30/10/2019. Lần này đầu tiên tôi bị hai người có gương mặt rất kì dị, mặc đồ trắng rượt đuổi trên một ngọn đồi. Tôi lại niệm chú thì họ không bắt được. Tiếp đến tôi lại bị rơi xuống một cái hố sâu – nơi có một con quỷ đen và một con quỷ trắng đang quay một cái máy xay thịt người.
Nó không giống cái cối xay, mà là hình chữ nhật đứng, giống cái tủ đựng nước ngọt. Tội hồn bị ném vào trong, quỷ bắt đầu xay, nó kêu ầm ầm rung cả trời đất. Tôi đánh bạo nhìn vào trong đó, thấy toàn chân, tay, đầu, máu người, lẫn lộn, kinh không thể tượng tượng được.
Bỗng hai con quỷ vận hành máy xay nhìn thấy tôi, chúng đi tới định bắt hồn tôi ở lại, thay hồn khác nhập vào thân xác ở trần gian. Đã có kinh nghiệm, tôi lập tức nhắm mắt niệm Phật không dứt, một lúc thì thấy thân mình được phóng lên, mở mắt tỉnh dậy, hú hồn, xong tôi vẫn chưa hết tò mò.
Ngay đêm hôm sau, tôi lại bị bóng đè, tôi thấy mình xuất hồn đi đến lạy ban thờ Phật và xin được tham quan Âm phủ thêm một lần nữa.
Dứt lời, cả thân người nhẹ bẫng, có ba vị hiện đến nâng tôi bay qua nhà cửa, cây cối, sông biển, bay rất nhanh để đến một đường hầm.
Trong đó có mấy chục con chó, không phải chó thường, đó là chó địa ngục, con nào con nấy khổng lồ, to cỡ phải bằng 3 con trâu, hàm răng sắc nhọn đến ghê rợn.
Chúng lao ra định cắn xé tôi, may mà ba vị ban nãy đến, xua chúng đi. Họ dặn tôi phải nhớ cho kĩ, sau này quay trở về trần gian, phải kể lại cho người đời hiểu: Đời là vô thường, sống chết chỉ cách nhau gang tấc, nên phải sống tử tế, phải giúp đỡ mọi người, sống đạo đức, lương thiện… Họ còn nói tôi có số chết tai nạn, nhưng nếu chịu khó tu tập sẽ thay đổi được.
Một vị hỏi tôi: ” Dưới Âm phủ, ghét nhất là tội giết người và tội dâm dục. Nhà ngươi trên dương gian có giết người và dâm dục không?”
Tôi liền chối ngay, nhưng ông ta nhìn và quát vào mặt tôi như đã biết rõ sự thật từ lúc nào. Cuối cùng tôi đành thú thật, rằng giết người thì chưa làm, nhưng tà dâm thì tôi có phạm.
Tôi tiếp tục được các vị dẫn đi xem thêm vài khu vực nữa, đâu đâu cũng toàn những cảnh kinh dị với những chông gai tua tủa đầy mặt đất, với những đầu trâu mặt ngựa phóng lao vun vút, với những tội hồn bị tra tấn rùng rợn. Cuối cùng họ đưa tôi trở lại trần gian.
Sau cùng, ước nguyện đi tham quan Địa ngục của tôi đã hoàn thành, không phải một lần, mà là rất nhiều lần.
☘Mỗi lần là một trải nghiệm cực kì ấn tượng, khó có thể phai mờ. Tôi càng thêm tin tưởng vào uy lực của Phật pháp, thêm niềm tin vào lí tưởng sống có ý nghĩa. Đã sinh ra trên cõi đời này, mọi giàu sang, quyền thế chỉ là phù du, sống chết cách nhau chỉ gang tấc, không đáng để lấy đó làm mục tiêu. Cần sống thật tốt, sống thật tử tế lương thiện, lấy đức hạnh, lấy trí tuệ làm mục tiêu, chỉ như thế thì mới có được tương lai tươi sáng, hạnh phúc được.
☘Câu chuyện của tôi, bạn có thể tin hay không tin, nhưng việc tu học theo Phật Pháp, sống tử tế, nhất định bạn phải làm, vì kiếp người mong manh lắm, nay còn mai mất là thường tình.
👉 Mà nếu không biết đem những năm tháng sống ngắn ngủi của kiếp người để làm những việc ý nghĩa, lại lãng phí vào những mục tiêu phù phiếm … Thế thì không chắc kiếp sau bạn sẽ lại được làm người, không chắc kiếp sau bạn có cơ hội sống một cuộc đời ý nghĩa nữa đâu.
Hoàng Minh Thắng