Ở Hoa Đình (nay là Tùng Giang, Thượng Hải) có người tên Triệu Tố, một hôm đến Thanh Phố để thăm bà con, bỗng nhìn thấy người nô bộc đã chết của mình đứng trên thuyền. Ông kinh sợ, đến hỏi, người ấy nói: “Tôi hiện là nha dịch của âm ty, hôm nay đến đây để bắt 3 người. Một người ở Hồ Quảng, một người nữa là người bà con mà ông đi thăm đó.” Hỏi thêm về người thứ ba, ông ta im lặng không đáp, Triệu Tố có ý ngờ người thứ ba là mình.
Tiếp đó vừa đến nhà người bà con thì từ xa đã nghe tiếng than khóc. Họ Triệu kinh hãi, lập tức quay trở về. Trên đường lại gặp người nô bộc cũ, nói: “Ông đừng sợ, nếu đêm nay mà tôi không đến thì ông được thoát rồi.” Triệu Tố gạn hỏi nguyên nhân, người ấy đáp: “Vì trên đường đi tôi có gặp một người vì ông biện giải, nói rằng cả nhà ông đều giữ giới không giết hại.”
Đến tối, quả nhiên vẫn không thấy người ấy đến, Triệu Tố được bình an vô sự.
- Lời bàn:
Đó chính là [nhờ giữ giới không giết hại mà] được thần linh bảo vệ.
Có vị quan tự thừa (chức quan phụ tá cho huyện lệnh) là Tiêu Chấn, thuở nhỏ một hôm nằm mộng thấy có người đến bảo rằng: “Ông chỉ sống đến năm mười tám tuổi.”
Khi cha ông được bổ làm chủ soái đất Thục, ông đi theo đến nhậm chức. Quan địa phương mở đại tiệc mừng chủ soái đến nhậm chức, ông cũng theo cha đến dự, tình cờ đi ngang nhà bếp thấy ở đó đang buộc một con bò sữa, liền gạn hỏi. Người nhà bếp thưa rằng: “Theo lệ ở vùng này thì sau khi chiêu đãi qua ba tuần rượu sẽ dâng món ‘đũa ngọc’. Cách làm món này là dùng đũa sắt đốt nóng đỏ rồi đâm xuyên qua vú bò sữa, sữa bò chảy ra đọng lại trên đôi đũa thành món ăn mùi vị rất ngon.”
Ông nghe qua kinh hãi, gấp rút đến trình với cha. Cha ông yêu cầu nhà bếp mang thực đơn lên xem trước, thấy đúng như vậy liền truyền bãi bỏ và hạ lệnh vĩnh viễn cấm hẳn món ăn tàn khốc này.
Năm ấy, Tiêu Chấn vừa được mười bảy tuổi, lại nằm mộng thấy có vị thần đến bảo: “Ông có âm đức lớn, chẳng những được khỏi chết yểu mà còn có thể được sống lâu.” Về sau, quả nhiên Tiêu Chấn sống đến hơn chín mươi tuổi.
- Lời bàn:
Từ một món ăn mà có thể [khởi tâm từ bi] được tăng tuổi thọ, cũng từ một món ăn ấy [nếu không có tâm từ] ắt phải giảm tuổi thọ!
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
Cho con hỏi niệm phật thành tiếng khi nằm trong phòng ngủ hay nhà bếp … có phạm tội khinh xuất hay không vì khi tối con thường nằm niệm phật tới khi ngủ. Vì con thấy niệm thầm hoài cũng mệt đầu chuyển sang niệm thành tiếng và ngược lại.
Chào bạn,
Niệm Phật ra tiếng thì không được nằm, nằm mà niệm lớn tiếng sẽ tổn khí, và xem như không cung kính.
Muốn nằm niệm thì nên niệm thầm trong tâm. Vả lại khi bận đồ ngủ không kín đáo càng nên niệm thầm.
Muốn niệm ra tiếng là phải ở nơi sạch sẽ, quần áo trang nghiêm kín đáo mới đúng pháp.
LN không nghĩ phòng bếp được cho là ‘sạch sẽ’, vì có nhiều mùi tanh hôi máu mũ của thịt cá. (Trừ khi nhà chay trường)
Bị người khác la rầy phải biết mình có phước mới được thiện hữu tri thức nhắc nhở
Hằng ngày sống trong chúng được mọi người nhắc nhở, dù lời nói ngọt ngào hay thô tháo cũng đều giúp chúng ta quay trở lại nhìn về mình. Thế nên người thật lòng tu hành phải vui mừng đón nhận. Dù sai hay không sai cũng biết mình đã có chỗ không vừa ý chị em, không vừa lòng mọi người; tức là mình còn gai góc, còn thiếu sót.
Luật Sadi nói: “Hổ ly sơn hổ bại, Tăng ly chúng Tăng tàn”. Hổ rời núi rừng sẽ mất mạng. Tăng rời chúng thì không phải là Tăng nữa. Vì ở trong chúng, chị em mỗi người hai con mắt, hai cái tai; người ta thấy, người ta nghe. Nhờ hàng trăm cái gương ấy soi mình, nên mỗi khi có việc gì, mọi người sẽ có sự phản ứng khiến mình tỉnh ra quay về sửa cái sai. Nếu rời chúng, không có người thành thật nói thẳng những cái sai, làm sao sửa được mình để thành vị Tăng đúng pháp.
Khi bị la rầy, người thế gian ngã ái, ngã chấp cho là không may, là vô phước nên người ta buồn. Người tu phải đổi tầm nhìn, nghe tiếng la rầy phải biết là có phước đức mới được thiện tri thức nhắc nhở chỗ sai quấy, đưa mình vào khuôn khổ, đúng pháp đúng luật. Có giác chiếu giác tuệ, biết đây là cái may mắn của mình. Như thế mới giữ được tâm sáng suốt bình tĩnh an vui.
Khi nghe lời nói trái ý liền thọ khổ, tâm bực bội ác cảm khởi lên, ác cảm tiếng nói, ác cảm luôn người nói. Một khi có ác cảm thì dù muốn dù không trong cách đối xử với người ấy, cũng có chút chất độc thấm vào lời nói việc làm. Cái độc đối với người ta chưa thấy đâu mà mình bị tẩm độc trước, như vậy mình có bình an không?
Cố sư bà Hải Triều Âm
Mẹ Bất Hiếu Bị Đọa Địa Ngục Về Báo Cho Con Gái Biết
Mùa đông năm 2009, cư sĩ Dung (tên thật đã được đổi) gọi điện cho tôi hỏi thăm chuyện in ấn kinh và sách thiện…Khi cô nghe nói nhà chúng tôi còn những sách hay khác nữa, bèn đến để xem.
Nữ sĩ này họ Chu, khoảng 40 tuổi. Theo lời cô nói, cô mới theo học Phật không lâu, chuyện hỗ trợ in sách thiện là tâm nguyện của cô – vì muốn tạo công đức cho người mẹ vừa qua đời của mình, mong làm giảm bớt tội nghiệp cho mẹ.
Câu chuyện về mẫu thân cô, kể ra rất hi hữu kỳ lạ. Được nghe rồi, tôi cảm thấy câu chuyện này nếu ghi lại, có thể giáo hóa, cảnh giới tốt cho những người con bất hiếu thời nay.
Mẹ Chu nữ sĩ là bà Vân, bị bệnh nặng và qua đời vào mùa thu 2009. Nói đến nguyên nhân bệnh của bà, thật khiến cho người ta phải đau lòng. Chính là do cô Nga – em dâu Chu nữ sĩ, cũng là con dâu bà Vân. Lần nọ, trong lúc gây cãi, cô Nga đã khiến bà gia tức mà chết.
Em dâu Chu nữ sĩ là người cực kỳ bất hiếu với ba mẹ chồng, thường cùng mẹ chồng gây cãi như cơm bữa. Ngay cả người cha chồng từ lâu bị bán thân bất toại, cô Nga cũng chẳng thèm quan tâm, chăm sóc. Sau khi mẹ chồng qua đời rồi, cô Nga càng không có chút gì ăn năn sám hối. Là chị, Chu nữ sĩ rất buồn trách người em dâu bất hiếu này.
Vào nửa đêm ngày thứ 7 (tính từ lúc bà Vân qua đời), Chu nữ sĩ đang ngồi một mình buồn nhớ mẫu thân nên cứ nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ, hồi tưởng đến lòng thương yêu mẹ dành cho mình. Ngay lúc đó, cô bỗng nghe tiếng mẹ gọi nhỏ tên mình. Chu nữ sĩ liền tỉnh hẳn và thật bất ngờ khi thấy mẹ hiện ra ngay trước mắt, nhưng hình dạng mẫu thân có làm cô sợ hãi. Mẹ Chu nữ sĩ mặc áo đi đường, phía trên thân bị đeo gông xiềng, lộ vẻ hết sức thống khổ. Chu nữ sĩ làm gan, hỏi:
– Mẹ, phải mẹ đó không?
Mẫu thân cô kêu lên:
– Dung ơi, hôm nay là đêm vong linh được phép về nên mẹ đến thăm con. Mẹ chết rồi, khi lên “Vọng hương đài” nhìn về quê nhà ở nhân gian, thấy con rất buồn, hàng ngày rơi lệ, mẹ đau lòng lắm. Hôm nay được ngục quan phê chuẩn, cho phép tướng quân Ngưu đầu Mã diện dẫn mẹ về đây thăm con.
Chu nữ sĩ vội hỏi:
– Mẹ nói “Vọng hương đài” và tướng quân Ngưu, Mã gì?…Con nghe không hiểu?
Bà Vân đáp:
– “Vọng hương đài” là nơi địa phủ đặc biệt thiết lập cho người chết lên đó nhìn về cảnh quê nhà thân thuộc ở thế gian. Tướng quân Ngưu, Mã – là ngục tốt ở âm cung (cũng giống như cảnh sát ở dương gian vậy). Bọn họ hiện đang ở ngoài cửa chờ. Chút nữa sẽ dẫn mẹ về địa ngục mà thọ tội.
– Mẹ ơi, vì sao mẹ phải xuống địa ngục thọ tội?
– Ôi Dung ơi, chết rồi mẹ mới biết tội mình quá lớn. Con biết mẹ vì sao mà chết phải không? Là tại cái đồ…con dâu bất hiếu nó chọc mẹ tức đến chết đó mà. Nhưng thật ra đây cũng chính là báo ứng của mẹ. Vì hồi còn trẻ mẹ cũng bất hiếu ác độc với bà nội con. Ông nội con sớm qua đời, bà nội con phải sống cùng với cha con và mẹ. Hễ bà nội con có làm chút gì trái ý, khiến mẹ không vừa lòng, là mẹ liền trách mắng…đến nỗi sau này bà nội con hễ vừa thấy mẹ đều run sợ như chuột gặp mèo. Mẹ thấy vậy rất đắc ý, cảm giác trong nhà này mình là chủ rất oai phong, nói gì ai cũng phải nghe.
Có một việc con không biết, nguyên nhân bà nội con bị bệnh chính là do mẹ gây nên. Ngờ đâu lần bệnh ấy bà nhập viện và qua đời luôn. Bà bị mẹ làm cho tức chết đó! Phần mẹ, lúc sắp lìa đời, khi mẹ nhìn thấy Ngưu đầu Mã diện đến đóng gông mẹ, mẹ đã kêu to rên rỉ, nhưng các con cứ nói rằng mẹ bị ảo giác…Kết quả, mẹ bị họ bắt hồn đem đi. Xuống địa ngục mới hay tội lỗi mình nặng nề. Có ngờ đâu chẳng hiếu kính với cha mẹ ruột lẫn cha mẹ bạn đời đều bị hành tội khổ như vậy.
– Mẹ ơi, mẹ nói bà nội bị mẹ làm sầu não mà nhập viện, sau đó qua đời?…Lúc này thình lình chồng Chu nữ sĩ xuất hiện (ông từ trong phòng bước ra) hỏi:
– Em đang trò chuyện với ai vậy?
– Là mẹ đó anh! Mẹ đang về nè!
– Ở đâu? Sao anh không thấy? Tại em gần đây buồn nhớ mẹ dữ quá nên sinh ra ảo giác thôi.
– Không phải đâu. Hôm nay là đêm vong linh về, là ngày mẹ được đến thăm mình. Em đang trò chuyện cùng mẹ, anh không thấy mẹ đứng trong đây sao?
– Chẳng thấy gì ráo!
– Mẹ ơi, vì sao chồng con không nhìn thấy mẹ vậy?
– Dung à, đúng là nó không nhìn thấy ta. Số con cũng khổ, phụ thân con thật đã làm khổ con, vì gả con cho người chồng như thế. Chồng con là kẻ bất thiện!
Lúc này ông chồng đã kéo Chu nữ sĩ vào phòng, cô không chịu đi. Đột nhiên, chồng cô hét to một tiếng: “Ôi mẹ ơi!” lộ vẻ kinh hãi như vừa gặp phải quỷ và chạy thẳng về phòng mình. Dung ngơ ngác hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ sao rồi?
Chợt nghe tiếng bà vang lên ngoài cửa:
– Cảm tạ các tướng quân Ngưu, Mã. Xin hãy cho phép tôi nói với con gái cho xong chuyện…
Rồi bà bảo Chu nữ sĩ:
– Chồng con bị hai tướng quân Ngưu, Mã dọa chạy rồi. Hiện giờ y đang hãi hùng, nằm trùm mền run lập cập kia, bảo đảm không còn dám chạy ra quấy nhiễu cuộc đàm thoại của hai mẹ con ta nữa.
– Mẹ ơi, chẳng phải là mẹ bị họ dùng xiềng xích trói hay sao? Thế vì sao họ lại giúp mẹ và con chứ?
– Vì đây là trách nhiệm của họ… Hôm nay mẹ đam câu chuyện bất hiếu của mình kể ra, để sau này con thông báo cho người đời biết, khiến thế nhân hiểu rõ tội bất hiếu lớn như thế nào. Mẹ hy vọng thông qua chuyện này, những người con bất hiếu đang sống tại thế gian sẽ biết hối cải sửa đổi. Nếu không, tương lai họ sẽ bị trừng phạt và thọ hình tàn khốc như mẹ ở địa ngục đây. Tương lai mẹ còn phải vào chảo dầu thọ tội nữa.
– Mẹ nói sao, chảo dầu ư? Con có nghe nhắc đến, nhưng đó chẳng phải là truyền thuyết hay sao?
– Con à, chẳng phải truyền thuyết đâu con. Những người làm ác họ không hề tin Nhân Quả, cho nên họ cứ một bề đả kích địa ngục, bác bỏ Nhân quả báo ứng… Nhưng không phải làm vậy là họ có thể thoát khỏi hình phạt. Đây chẳng qua là họ tự dối gạt bản thân để mà trấn an mình thôi. Từ hôm nay trở đi, con và em trai nên chuẩn bị lo hậu sự cho thân phụ đi, vì ba các con cũng không còn sống bao lâu nữa.
– Mẹ, vì sao ba không còn sống được lâu nữa?
– Con ơi, tội của ba con cũng không nhẹ đâu. Hồi đó, khi ta chửi mắng mẹ chồng, ông không những không quở trách hay ngăn cản ta. Ngược lại, còn để mặc ta cư xử hồ đồ tùy tiện. Lẽ ra, ông phải là người tốt khuyên giải hai bên. Ông cũng là đại bất hiếu! Vì nếu ban sơ ta chửi mắng mẹ ông thì ông nên trị cho ta một trận, thậm chí có thể vì ta bất hiếu mà đề xuất ly hôn. Như vậy thì ta sau đó ắt sẽ biết sợ mà không dám hiếp đáp hung dữ, quỷ thần cũng sẽ kính phục ông, đều là do ông dung túng cả. Ngục quan ở âm cung rất xem thường những kẻ để vợ “hành sai quản bậy”. Đối với những người con bất hiếu, hình phạt trị tội rất nặng. Ba con mấy năm trước bị trúng gió bán thân bất toại, cũng là bị trừng phạt đó. Hiện giờ, ông sống cũng không được con trai con dâu hiếu kính, chết rồi còn phải thọ khổ hình nữa.
– Đáng sợ quá, nhưng như vậy thì không đúng rồi. Vì mẹ hồi còn sống ở dương gian ngoài tội bất hiếu với mẹ chồng ra thì cũng có làm nhiều việc tốt mà. Thí dụ như năm ngoái Vấn Châu bị động đất, chẳng phải mẹ đã đóng góp 500 đồng sao? Như thế đâu thể tính mẹ là người ác, vì sao vẫn phải chịu hình phạt?
– Con à, con không biết rồi. Có nhiều người làm phúc thiện thấy dường như là có công đức, nhưng phúc kia không chống đỡ cho tội đại bất hiếu. Con nghĩ mà xem, kẻ bất hiếu đối với cha mẹ có thể là người chân thiện được sao? Còn nữa, năm ngoái, mẹ góp tiền không phải là thật lòng, vì đối với các nạn nhân bị động đất mẹ không hề có lòng đại từ ái. Mẹ góp tiền là vì không muốn chị em bạn bè nói mẹ keo kiệt. Nào có dè đâu, lòng mẹ nghĩ chi, ở địa ngục đều hiểu thấu ráo trọi và có ghi rõ hết…
Ngục quan nói mẹ cả đời tạo công đức rất ít, phần nhiều là thiện nhỏ, thiện giả dối, cho nên khó chống đỡ, khó phá tan tội bất hiếu được.
– Mẹ ơi, con phải làm sao cho mẹ giảm nhẹ tội đây? Con đi chùa làm lễ siêu độ cho mẹ nha, nghe nói siêu độ có thể giúp thân quyến đã tử vong được lên thiên đường.
– Con à, nếu làm lễ siêu độ có thể giúp thân quyến đã chết sinh lên trời, thì người ác đâu còn bị trói buộc gì? Chết rồi thì con cháu có thể xuất tiền ra làm siêu độ, cầu cho họ lên thiên đường là xong, như vậy thì trên trời sẽ có mấy kẻ ác này hay sao?
Con ơi, không dễ dàng như thế đâu. Con cháu vì người quá cố làm lễ siêu độ là thể hiện hiếu tâm, mượn sức mạnh của pháp hội siêu độ để giảm bớt tội nghiệp thân nhân quá cố mà thôi. Con vì mẹ làm siêu độ đương nhiên là việc cực kỳ tốt, mẹ không ngăn cản. Nhưng tốt nhất con phải thường đi chùa, lấy danh nghĩa mẹ mà ấn tống kinh quý, sách thiện. Còn nữa, con nên phóng sinh cho nhiều, như thế thống khổ của mẹ tại địa ngục sẽ giảm thiểu rất nhiều. Còn nữa, phán quan nói con cùng Phật giáo có duyên, trải qua những việc trong hôm nay rồi, từ đây về sau con nên lui tới chùa thường. Tương lai nếu con tu chí thành thì bản thân mẹ cũng nhờ vậy mà được giảm khổ. Công đức con tu viên mãn thì mẹ cũng được sáng lây. Đến lúc đó, mẹ mới thực sự được thăng thiên hưởng phúc… Dung ơi, giờ đã đến lúc đi rồi, tướng quân Ngưu, Mã đang hối thúc mẹ kìa, mẹ phải đi đây.
– Mẹ ơi, sao con không nhìn thấy các tướng quân Ngưu, Mã?
– Ôi, ngốc ơi! Ngàn vạn lần con không nên thấy họ. Vì họ là hung thần ở địa ngục chuyên trừng trị kẻ ác, những kẻ xấu, làm ác chết rồi tự nhiên sẽ được thấy họ ngay thôi.
– Được rồi mẹ ơi, con nhất định sẽ làm y theo lời mẹ dặn. Mẹ an tâm mà đi nhé.
Chu nữ sĩ lập tức ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con cô. Hi vọng sáu đó sẽ đem câu chuyện này ra công bố để cảnh giác, răn nhắc những người con bất hiếu.
Cô nói với tôi, chồng cô từ trải qua kinh nghiệm đêm đó rồi, vừa nghe tin cô tính làm lễ cầu siêu và hành thiện để hồi hướng phúc cho mẫu thân thì đã sốt sắng đưa tiền.
(Nếu xem đến đây, bạn đọc có được chút tỉnh giác, ích lợi nào thì xin hồi hường phước điền này đến mẫu thân của Chu nữ sĩ, cầu cho bà sớm được lìa khổ, được vui).
Trích Báo Ứng Hiện Đời 3
Tác giả: Sư cô Hạnh Đoan
Nam mô a Di Đà Phật
Nhân duyên đưa đến cho con đọc được bài viết về tội bất hiếu. giờ đây trước mười phương chư Phật hạnh ngọc con xin được sám hối tội lỗi của mình… từ bây giờ trở đi cho đến khi thọ mạng chung…con nhất nhất không ác khẩu với mẹ chồng mình nữa…dù là con và chồng có sống với nhau nữa hay không…con xin đời này kiếp này nguyện làm những điều thiện lành để hồi hướng công đức cho tất cả các oan gia trái chủ, mẹ chồng con, và tất cả các pháp giới chúng sanh…
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Đời này kiếp này con đã gây rất nhiều tội lỗi.. lòng con hổ thẹn.. Phật ơi xin người đừng bỏ rơi con… đứa con bất hiếu và tội lỗi
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Nam mô cầu sám hối bồ tát ma ha tát
Vì Sao Trong Địa Ngục Thời Nay Có Cả Đại Bác Và Bom Nguyên Tử?
Chúng ta có thể suy tưởng được hiện nay nếu trong địa ngục nhất định sẽ có các thứ như hơi độc, gas, súng đại liên, có đạn của súng đại bác, thậm chí bom nguyên tử bùng nổ, hết thảy đều có. Lúc trước trong tâm người ta chẳng có những hiện tượng này, chẳng biến ra những thứ này, chỉ biến ra những dụng cụ hành hình tra khảo mà họ biết. Người hiện đại rất dễ sợ, rất đáng thương, tại sao? Coi phim ảnh, coi truyền hình, coi những chuyện khủng khiếp này, hết thảy đều chất chứa trong A Lại Da Thức, khi đến địa ngục A Tỳ thì hiện ra toàn bộ, tất cả đều phải thọ chịu. Thế nên ít coi những phim ảnh khủng bố, khoa học giả tưởng này thì tốt hơn, tuy có đọa địa ngục, bớt đi không ít hình phạt, lời tôi nói là thật đấy! Nếu quý vị thích coi những phim ảnh này, trong A Lại Da Thức chất chứa những hạt giống này, tương lai đọa địa ngục sẽ tăng thêm nhiều hình phạt hơn những người thường, đạo lý nhất định mà. Cho nên một người chân chánh biết cách tu học thì mắt không xem cảnh ác, tai không nghe âm thanh ác, hết thảy những cảnh giới ác liệt này chúng ta đừng tiếp xúc, đừng tiêm nhiễm là tốt nhất! Nhất định sẽ có lợi ích to lớn cho chính mình. Ðây là nói về ác quỷ Dạ xoa.
Trích: Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh Giảng Ký, quyển thượng, tập 09, HT. Tịnh Không chủ giảng
Nhờ giữ mình không phạm tà hạnh ra trường tìm được việc làm lý tưởng
TÚ là bạn học chung trường với tôi. Anh cao vừa tầm, dung mạo bình thường, gia cảnh nghèo, tính nhút nhát hay mắc cỡ, anh giống tôi ở chỗ ưa lướt net vui chơi, học tập nhàn nhã. Chúng tôi đồng học Văn khoa, cùng chưa xong năm tư.
Thời buổi này, sinh viên đứa nào cũng mơ ước sau khi tốt nghiệp tìm được công tác ngon, thu nhập mãn ý, vì vậy ai cũng lo phấn đấu, mong gặp may, vớ được cơ hội tốt.
Anh Tú thời cao trung đã có bạn gái. Sau đó mỗi người thi đậu vào trường đại học riêng, tuy khác thành phố, nhưng hai bên vẫn duy trì tình cảm mật thiết. Hôm nọ, cô bạn sinh viên tìm đến thăm, hơn nữa còn chủ động muốn trao thân cho anh.
Lúc này Tú đã có nhà trọ riêng, song ngay vào thời diểm quan trọng nhất, anh vẫn kiên trì giữ mình như ngọc, nhất quyết dùng lý trí chiến thắng dục vọng, không chịu vượt qua lễ giáo khi chưa kết hôn.
Trước sự cự tuyệt của anh, cô bạn gái xấu hổ hóa giận, sau khi bỏ ra về rồi thì dứt khoát chia tay với anh.
Tôi hỏi anh:
– Có hối tiếc vì thái độ cư xử phong kiến bảo thủ ấy chăng?
Anh đáp: Tuyệt đối không!
Và anh giải thích rằng đó là khuôn vàng thước ngọc mà cổ thánh tiên hiền từng nhắc nhở, bản thân anh bắt buộc phải tôn trọng, vâng theo.
Mặc cho bạn bè cười đùa, chế nhạo rằng: Anh làm vậy là thiếu nam tính, không chuẩn “men”, họ còn nghịch ngợm tỏ vẻ nghi ngờ, nói: Hay là anh thuộc loại… pê đê? Anh vẫn tỉnh bơ không thèm để ý và luôn nghiêm túc giữ mình, trung thành với câu “nhất quyết không vượt qua lễ giáo khi chưa kết hôn”. Do vậy mà anh không bao giờ suồng sã với ai.
Chỉ trích chế nhạo riết không nhằm gì, chúng tôi xoay qua kính phục tính nết đoan chính của anh. Dù vậy, chúng tôi vẫn không tha, thường trêu anh là “động vật quý hiếm” còn sót lại trên thế gian này. Vì nếu gặp tay chúng tôi mà cô nào sẵn lòng trao thân thì… sẽ nhiệt tình đáp ứng ngay.
Dạo gần tốt nghiệp, các sinh viên vừa học, vừa lo kiếm tìm công tác cho lúc ra trường, ai cũng bận bù đầu, chỉ riêng Tú là thong dong nhàn nhã, anh không lộ vẻ ưu tư chi, vì vậy mà chúng tôi thường trêu anh: “Nếu không biết lo xa thì sau khi tốt nghiệp cũng đồng nghĩa với thất nghiệp đấy”… Nhưng Tú vẫn không đề lòng. Kết quả: Sau khi tốt nghiệp xong, anh thất nghiệp thiệt, do vậy mà anh phải đi Thẩm Quyến để tìm việc…
Nhưng không ai ngờ được là, sau đó không lâu, Tú đã nhanh chóng được quý nhân giúp đỡ, tiến thẳng vào làm trong đài truyền hình X, một nơi rất nổi danh (có tiêu chuẩn tuyển người rất khắt khe, song là một chỗ làm cực kỳ ngon mà đa số chúng tôi đều mơ ước nhưng không phải ai cũmh với tới được).
Vì vậy mà Tú đã khiến tất cả bạn bè đều tròn mắt ngạc nhiên, bởi các nhân vật tài ba ưu việt muốn vào làm trong đài truyền hình X này mà còn chưa được, vậy mà hạng xoàng mới ra trường như Tú lại trúng tuyền ngon ơ. Phải nói đây là may mắn đặc biệt hiếm, không phải ai cũng tốt số như anh.
Nếu bàn về may mắn thì tôi có thể giải thích theo lời của cổ nhân: Người nào có được may mắn kỳ lạ thì nhất định là họ đã sở hữu được những đức hạnh làm kinh động quỷ thần!
Vâng, đức hạnh đó chính là nết đoan chính ngay thẳng, không chịu làm điều gì ám muội khuất tất. Vì ngay giây phút bạn gái nhào vào lòng anh, chủ động hiến thân, anh vẫn có đủ sáng suốt kịp thời dừng lại, không hành tà hạnh, không tự phá đức mình. Anh không hề tham dâm hiếu sắc, cho dù anh rất yêu bạn gái, nhưng vẫn nhất quyết cự tuyệt hành vi phi lễ… định lực và phẩm hạnh này của anh, đã khiến nhiều người khâm phục.
Nghe kể thời cổ đại cũng có rất nhiều thư sinh, nhờ cự tuyệt tà dâm, không chịu vụng trộm với nữ nhân mà thu được phúc báo lớn. Những chuyện này hiển nhiên là có thực không dối, vì chuyện của anh Tú bạn tôi là một bằng chứng sống động gần đây nhất.
Suốt bốn năm đại học, tôi cùng anh Tú sinh hoạt, ăn ở… đồng như nhau, hai chúng tôi đều có tính ham vui, ưa chơi thích nhàn, nên học tập tương đối trung bình.
Thế nhưng, tôi có một cá tính khác hẳn anh, là tà hạnh. Tôi rất mê dâm tham sắc, vì vậy mà đường quan lộ của tôi luôn gập ghềnh, trắc trở, khó tìm được việc ngon như anh. Tôi và anh là đôi bạn thân, nhưng chúng tôi lại có hai nếp sống tương phản thuộc về đức hạnh. Sự tương phản này há chẳng phải là đang nhắc chúng ta cái đạo lý muôn đời: “Giới sắc thì được phúc, tham dâm thì rước họa”… hay sao? Đương nhiên ngoài việc giới trừ tà dâm, còn phải huân thêm nhiều phẩm hạnh khác nữa.
Sau bao nhiêu kinh nghiệm đau thương, tôi thu thập được nhiều bài học xương máu và chợt nhớ tới 2 câu răn dạy của thánh hiền:
Số vốn giàu sang, do tham dâm nên sổ lộc bị tước đi lầu ngọc.
Đáng phận hiển vinh, do phóng đãng mà danh phong bị xóa nơi bảng vàng.
Tôi cũng muốn thốt một câu:
“Con sẵn sàng giữ giới không tà dâm và nguyện trau giồi đức hạnh để có được phúc báo và thành công, có được việc làm như ý, có được hạnh phúc mỹ mãn”
Trích Báo Ứng Hiện Đời 7
Hạnh Đoan sưu tầm và biên soạn
BUỔI CẦU SIÊU KỲ LẠ
Hôm qua tôi được mời đi làm lễ siêu độ cho một thanh niên trẻ, thuộc con nhà giàu có. Ông nội và phụ thân y đều là phú thương. Trong lúc tổ chức lễ sám, cúng phẩm chưng bày rất phong nhiêu. Tôi lên pháp tòa, mới ngồi chưa bao lâu, thì thấy quan Táo thần trong nhà, cầm một tám vải trắng, trên viết hai từ: “DÂM BÁO”, đưa cho tôi xem.
Tôi xem xong im lặng không nói gì, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Tôi ngồi trên tòa cao, đọc bài báo cáo, biết thanh niên này tên Từ Bổn, chết năm 25 tuổi, chết không rõ nguyên nhân. Trong lúc tôi dẫn thỉnh vong linh, tôi luôn quan sát xem hồn có tới chăng, đây là điểm đặc biệt: Nếu tôi thấy linh có tới và đi, tức là làm siêu độ được. Còn không, thì chỉ là biểu hiện giả dối có siêu độ bên ngoài mà thôi.
Tôi đã niệm chú triệu thỉnh, đốt văn trình báo xong rồi mà vẫn không thấy hồn của tên Từ Bổn tới, bốn bề mênh mông trống rỗng! Nếu cứ thế này thì buổi lễ xem như vô phương tiếp tục tiến hành (nếu như là chư sư khác, thì pháp sự vẫn cứ làm, bởi dù sao người nhà họ đâu ai nhìn thấy gì).
Tôi bèn bắt ấn câu triệu của Mật giáo để câu hồn phách, nhưng vong linh vẫn không tới! Chỉ thấy ông Táo thần lò dò tới, công vẫn cầm miếng vải trắng, nêu rõ hai từ: “DÂM BÁO!”
Táo thần là tên thế gian thường gọi, song ông còn có danh khác là “Tư mệnh chân quân”, là vị thần trông coi nhà bếp. Theo âm lịch thì ngày mồng 3 tháng 8 là sinh nhật Táo thần, còn ngày 23 tháng chạp thì Táo thần lên trời, cũng gọi là “thượng thiên ngôn hảo sự, hạ địa báo bình an” (lên trời trình hảo sự, xuống dưới báo bình an).
Táo thần chuyên trông coi về thiện ác, công, tội của mỗi nhà. Hằng năm ông báo cáo lên trời, rồi y theo đó mà định nhân gian qua năm mới phúc họa ra sao, cần tước phúc hay ban phúc, việc này thuộc trên trời định luận.
Tôi hỏi Táo thần:
– Vong hồn Từ Bổn hiện đang ở đâu vậy?
Táo đáp: Vô! (Không!)
Tôi nói: sống là người, chết thành vong, vậy mà ngay cả hồn cũng không, điều này quá vô lý! Có phải ông giấu linh hồn Từ Bổn chăng?
Táo lắc đầu nói:
– Không có!
Tôi ngẩn ngơ. Táo không giấu vong linh Từ Bổn? Mà tôi đã dùng u minh thiệp triệu thỉnh, nếu hồn Từ Bổn hiện ở cõi âm, thì đúng lý phải sớm bay tới đây rồi? Thế nhưng tại sao đợi mãi vẫn không đến? Tôi đang hoang mang thắc mắc, vì chẳng thấy tăm hơi hồn Từ Bổn đâu!
Tại dương gian Từ Bổn đã chết, thế mà lại không tìm ra hắn tại âm gian. Vậy y hiện đang ở đâu? Đến chỗ nào kia chứ? Tôi tự hỏi mãi, trong bốn chỗ: Phong, địa, thủy, hỏa… y đang trụ ở đâu đây?
Tiếp đến tôi lại trì một câu chú, đại ý là: “Nếu có thể tìm được trong vi trần, trong thủy thế giới, trong tất cả tàng thân thế giới vi tế, hễ chỗ nào có… thì xin đều hiển hiện!”…
Nhưng kết quả vẫn là không!
Tôi biết rõ uy lực câu triệu của Mật chú này, vì trong pháp siêu độ triệu thỉnh, Mật chú có trăm ngàn vạn ức đại oai thần lực, nếu đã đọc lên triệu thỉnh… mà không thấy vong đến, thì pháp sự này chẳng cần làm nữa, vì có làm cũng uổng công vô ích. Thế là tôi liền xuống tòa, bảo chủ nhà:
– Không thề tiến hành siêu độ được.
Chủ nhà hỏi:
– Có chỗ nào không đúng ư? Là do tiền không đủ ư?
– Không! Không phải vấn đề tiền, mà là có chuyện rất quái lạ…
– Quái lạ gì hả?
Tôi thật thà nói: Là do khí phận rất lạ, hồn chẳng đến, điều này liên quan đến việc vong linh phạm tội đại ác về dâm! Do vậy mà cá nhân tôi không cách chi làm lễ siêu độ được!
Gia chủ xẵng giọng:
– Thầy nói tức cười chưa? Lẽ nào lại thế? Nói vậy không phải quá vô lý ư! Chỉ một lễ siêu độ nhỏ thôi mà thầy không ưa làm thì cứ nói không làm! Đâu cần phải đổ thừa lung tung nào là do: Khí phận, hồn phách và miệt thị con tôi bị dâm báo như vậy? Thầy không làm thì chúng tôi sẽ thỉnh người khác đến làm! Có hề chi đâu?
Tôi chào chủ nhà cùng các thân hữu tại hiện trường rồi ưu tư ra về.
Nghe kể tối đó chủ nhà mời rất nhiều đoàn nổi tiếng đến tụng kinh, phối hợp đủ màn diễn tấu với đầy đủ dụng cụ điện tử hiện đại, tạo thành một lễ cầu siêu rất náo nhiệt. Sau đó chủ nhà còn thốt lời chê bai cười nhạo tôi.
Tôi từng vì chuyện siêu độ này mà cảm thấy khó kham, bởi mình đã lên pháp tòa rồi mà lại tuột xuống, còn thốt lời nói với chủ sự là: “Không thể làm lễ siêu độ này!”…
Nói thực, đến bây giờ tôi cũng không thể làm!… Điều này quả thực là chuyện hi hữu, rất hiếm khi xảy ra trong đời tôi!
Tuyệt không phải do tôi cống cao ngã mạn, chỉ vì tôi biết quá rõ: Vong hồn Từ Bổn không đến! Nếu vong không đến, làm sao tôi có thể tiến hành pháp sự siêu độ được? Do không thể tận mắt thấy vong linh siêu thăng, thì làm sao tôi có thể nói là: Buổi lễ này tiến hành viên mãn tốt đẹp được chứ?…
Tôi rất muốn tìm hiểu linh hồn của anh chàng Từ Bổn này, rốt cuộc là đang ở chỗ nào, bèn bỏ công đi đến miếu Thành hoàng, quyết điều tra cho bằng được mới thôi.
Tôi hỏi Tôn thần Thành hoàng:
– Hồn Từ Bổn đang ở đâu?
Thần hoàng liền kiểm tra, dòm trong sổ thấy không chứng lục (Xin giải thích: Có hai hạng người sau khi chết rồi, không trải qua chứng lục số liệu. Một là: Hạng người tu hành, được trực tiếp siêu thăng, nhưng hạng này tương đối hiếm. Hai là: Hạng đại ác, do phải thọ thảm báo, nên hình hài thần hồn đều diệt, gọi là: “Hình thần câu diệt” nên vô tư liệu).
Tôi hỏi:
– Vậy thì Từ Bổn được phi thăng rồi ư?
Thành hoàng xác định:
– Đương nhiên là không.
– Vậy… y bị “hình thần câu diệt” rồi ư?
– Điều này hoàn toàn có thể!
Thành hoàng nói: Hiện nay, xét nguyên nhân phạm tội: Sát nhân là đại ác, dâm nhân là đại độc, hiếp sát là cực ác, tất phải thọ u báo là chuyện hiển nhiên.
Tôi cảm tạ Tôn thần Thành hoàng chỉ điểm. Sau khi quay về am rồi, tôi vì việc này mà suy tư mãi. Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Táo thần cầm tấm vải trắng, trên viết hai từ DÂM BÁO, thế thì có thể do Từ Bổn phạm dâm ác mà bị hình thần câu diệt, linh phách đều thọ tội…
Tôi ngồi xuống tĩnh tọa, nhắm mắt quán sát, bỗng thấy trước mắt hiện ra một màn bạc, hoạt cảnh diễn tiến rõ ràng hệt như cuộn phim được trình chiếu:
Các nữ tỳ giúp việc đều bị Từ Bổn bức hại cưỡng dâm, làm thương phong bại tục, tuổi trẻ y dâm tâm hừng thịnh, không gì mà không phạm. Càng phóng túng, càng ngông cuồng! Từ Bổn chẳng kiêng dè ở trước Táo hành dâm, nên tội bị tăng thêm một bậc! Y mặc tình dâm dục chẳng khác thú cầm, hệt kẻ điên si! Nơi Phật môn thanh tịnh cũng dám cả gan làm chuyện nhiễm ô, gây bại hoại cho người thanh tu, đây là hành vi cực kỳ ác. Tội này nặng gấp trăm, không thể trốn thoát, xem ra y không ác gì mà không làm!
Hễ gặp mỹ phụ, thì y tâm đầy dục loạn, giở thói cưỡng hiếp, ép càn. Bị mỹ phụ kháng cự thà chết chẳng thuận, nên Từ Bổn đã bóp cổ, giết hiếp họ…
Sau khi hiếp mỹ phụ và giết chết, y vùi thây nàng nơi hoang sơn, tâm không chút cải hối còn hại luôn gái nhà lành.
Trong cơn thiền quán, từng chữ từng câu lội trạng Từ Bổn hiện lên vô cùng rõ ràng trên màn ảnh, tôi xem mà hết hồn!
Tôi đã hiểu rõ: Từ Bồn chết là bị La sát quỷ trừng hại, trong lễ cầu siêu vong hắn không thể đến, nguyên nhân là do đây!
Một hôm tôi đang đi trên đường, tình cờ gặp một ông lão, ông vồn vã hỏi thăm:
– Có phải Thầy Lư đó không ạ?
– Phải!
– Ngài không nhận ra tôi ư?
– Chỉ thấy quen quen thôi. Xin lỗi nhé, do hằng ngày tôi tiếp xúc cả trăm người, nên nhất thời chưa thể nhớ ra…
Ông già tự giới thiệu:
– Tôi họ Tô, là quản gia nhà tỷ phú họ Từ, tôi trông coi cậu Từ Bổn từ nhỏ đến lớn. Lúc thầy làm Lễ siêu độ, tôi cũng có mặt ở đó.
– À! Ra là vậy? Tôi nhớ rồi, đã có gặp lão mấy lần, từng trò chuyện căn dặn lão sắp đặt đàn tràng làm sao… cho tôi xin lỗi nhé, quả thực tôi vô phương siêu độ Từ Bổn, tôi đã cố hết sức rồi!
Lão Tô thân mật nói:
– Ngài là một tu sĩ chân chánh, đúng bậc chánh hạnh! Ngài không giả dối lại thẳng tính, chẳng ưa che giấu điều gì.
Rồi lão hạ giọng nói nhỏ vào tai tôi:
– Đối với những việc Từ Bổn làm, chúng tôi rất rành và quá hiểu các hành vi bất hảo, tác oai tác quái của y. Cho nên chuyện ngài vô phương siêu độ là đúng thực, bọn chúng tôi ai cũng tin. Thế nhưng phận làm công ăn lương nhà họ Từ, chúng tôi nào dám nói…
Rồi lão thở dài than:
-Từ bổn háo sắc đại tà, tạo ác kinh thiên, do vậy mà bị yểu mạng, chết không lành.
Số nữ gia nhân của Từ gia có bốn vị, còn nam quản gia chỉ có mình tôi. Hôm nọ, lão nô ngủ không được, muốn rít một hơi thuốc bèn đứng dậy đi ra hoa viên, chuẩn bị mồi thuốc hút… thì bỗng chứng kiến cảnh Từ Bổn đang hành tà sự, hiếp nữ tỳ…
Còn bà giúp việc họ Trần đã kết hôn, đã có chồng ở nhà. Sau cũng bị y hành tà dục tại bếp. Càng không tưởng tượng được là cả đám tỳ nữ giúp việc tổng cộng bốn người, y đều xâm hại, Từ Bổn không bỏ qua ai…
Tôi nói: Y không tha nữ tu và còn giết hiếp cả quả phụ nữa…
Lão nghe tôi nói, kinh sợ đến giật cả mình:
– Làm sao mà ngài biết rành hết vậy?
Tôi đáp:
– Muốn người đừng biết, thì mình đừng làm!
Lão Tô nói: Vâng, tôi hiểu rồi. Ôi chao! Cái gã Từ Bổn ngông cuồng dâm ác này, hắn ỷ thế giàu sang tạo tội vô số, khó mà kể hết. Làm ác thì phải thọ ác báo! Y không biết ăn năn sám hối thì làm sao có thể siêu độ được chứ?
Lão quản gia lắc đầu than thở… sau đó lão lễ phép cáo biệt tôi, buồn bã bước đi…
Lư Lão sư
Trích Báo Ứng Hiện Đời 7
Các bạn cho mình hỏi Bát nhang nhà mình đã cũ, mình thay bát nhang mới. Cát trong bát nhang cũ mình không biết bỏ đâu. Mình bỏ lên gốc cây, vậy có sao không? Có mang tội không? Mình rất lo về chuyện này.
Cho vào túi vải hoặc cứ thế thả trôi theo dòng sông là chuẩn nhất có thể bạn nhé.
GƯƠNG NHÂN QUẢ: GIẾT DÊ BIẾN THÀNH DÊ
Tiền Mai Khê kể một câu chuyện thật, nhân quả báo ứng về tên đồ tể giết dê là Tiết Khánh Quan như sau:
Khánh Quan mở một cái quán nhỏ bán thịt dê và cháo dê. Nhờ nghệ thuật nấu món cháo dê hương vị đặc biệt thơm ngon của ông nổi tiếng khắp nơi xa gần đều biết; cho nên quán ông lúc nào cũng rất đông khách. Ngay cả những người đi chơi xa vài ngày cũng tranh thủ ghé quán để thưởng thức món cháo dê một lần cho biết. Và sau khi dùng xong trở về nhà, ai nấy đều vui vẻ thỏa mãn.
Công việc làm ăn do may mắn gặp thời như vậy cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, ông Tiết trở nên giàu có.
Trong số bạn bè của ông có người là Phật-tử đã khuyên ông hãy bỏ làm nghề giết dê đi. Họ nói: “Anh đã giàu có rồi. Không nên tham lam chi nữa. Như ông biết, chúng ta không phải là những thú dữ ở trong rừng. Sát hại sinh vật là một tội ác khủng khiếp chống lại luật nhân quả của vũ trụ. Thế nào ông cũng bị quả báo. Sớm muộn gì ông sẽ phải gặt lấy những điều khổ đau do các nghiệp ác mà ông đã gây ra. Và dù ông có bao nhiêu tiền đi nữa, tiền bạc sẽ không mang lại điều lành cho ông”.
“Này ông Tiết, tại sao ông không dùng tiền đầu tư đổi sang nghề khác đạo đức hơn? Ông có thể tiếp tục làm giàu một cách lương thiện; cùng lúc ông nên sám hối và cố gắng làm các việc lành để bù lại những tội lỗi đã qua.
Nếu không, ông khó tránh khỏi bị quả báo nhãn tiền mà còn truyền nhiều khổ lụy cho con cháu đời sau.”
Lời ngay thì trái tai. Ông Tiết không muốn nghe, lại còn tỏ ra vênh váo, hỉnh mũi, cười nhạo nói: “Tôi không hề tin thuyết nghiệp báo. Cũng không bao giờ nghĩ những hành động ác đức của mình là chống đối luật nhân quả của vũ trụ. Thực là vô nghĩa đối với tôi!”
Ðến năm Tiết Khánh Quan được bốn mươi tuổi, bỗng nhiên ông mắc một chứng bệnh hết sức kỳ quái. Miệng của y bắt đầu nhô ngẩng lên phía trước và quai hàm lại dài ra. Cặp mắt của ông lừ đừ mất thần sắc. Thân thể ông biến đổi trông giống hình thù một con dê!
Chẳng bao lâu, dân chúng trong vùng hay tin mặt của Tiết Khánh Quan biến thành mặt dê. Bà con thiên hạ rủ nhau đến xem tận mắt cho biết. Mỗi ngày, đông đảo quần chúng kéo đến thương hại nhìn ông Tiết. Rồi họ lắc đầu, xầm xì bàn tán cho là chuyện ly kỳ và đồn đãi loan tin cho bạn bè hay. Cơ thể ông Tiết cảm thấy đau đớn mệt mỏi và nhanh chóng suy yếu. Các thầy thuốc đành bó tay bất lực, không chữa trị được gì cho ông. Nhưng tất cả đều xác nhận chắc chắn rằng thân hình ông Tiết đã biến đổi trông giống như con dê.
Ông Tiết không bao giờ nghĩ rằng ông đã mất hết tâm trí rồi, và cũng không nhận thấy mình làm những việc ác. Ông phản đối việc bà con khuyên ông không nên giết nhiều dê.
Một hôm, nhân có công việc, ông đi đến tỉnh An Huy, vì bất cẩn nên bị rơi xuống nước và chết đuối. Mọi người đi tìm nhưng không thấy xác ông.
Chuyện đáng buồn là ông Tiết sẽ không gặp cảnh khổ chết bất ngờ nếu ông bớt tham tiền và chịu lắng nghe lời khuyên tránh làm việc ác của mọi người thì ông có thể sống cuộc sống hạnh phúc và trường thọ.
(Trích từ Truyện cổ Phật giáo – Tác giả: G.B. Talovick – Người dịch: HT. Thích Trí Chơn)
CHUYỆN LOÀI NGHÊU BÁO MỘNG VÀ SỰ LINH ỨNG KỲ DIỆU CỦA PHÓNG SINH
Chuyện xảy ra cách đây rất lâu: Ông bà cố tôi một chiều nọ được ngư dân cho rổ nghêu, sợ buổi tối luộc ăn con cháu sẽ bị lạnh bụng nên ông bảo bà: Tạm đổ nước ngâm nghêu rồi sáng mai hãy luộc ăn!
Tối đó bà cố nằm mộng thấy một bà lão mặt hiền từ, đến bảo bà rằng:
– Đám cháu tôi đi chơi bị lạc mất, tới giờ chưa thấy về. Nghe người mách là chúng nó vào nhà bà, bà có thấy chúng không?
Bà cố giật mình tỉnh giấc, sáng ra kể cho chồng nghe, ông cố bảo:
– Chuyện mộng mị hơi đâu mà tin hay băn khoăn cho mệt óc?
Bà cố chưa luộc nghêu vội. buổi sáng đi chợ, bà kể cho những người quen nghe. Ai cũng bảo:
-Thôi bà tha nghêu đi, điềm mộng như vậy mà còn ráng luộc nghêu ăn e sẽ có điều chẳng lành xảy ra. Gặp chúng tôi thì chúng tôi cũng không dám ăn đâu!
Bà cố về kể với chồng. Ông cố bảo:
-Nếu vậy thì mình đem nghêu thả hết đi!
Tối đó, bà nằm mộng thấy bà lão hôm qua lần này mặt hớn hở tươi cười bảo:
Đám cháu tôi về nhà rồi. Cảm ơn bà đã thả chúng nó.
Sau đó một thời gian, đứa con gái thứ năm của ông bà sinh bệnh, thêm chứng mất ngủ triền miên, sức khỏe ngày một suy kiệt, chạy chữa kiểu gì cũng không khỏi.
Đêm nọ, bà cố mộng thấy bà lão khi xưa, tay cầm rổ hạt sen, bảo:
– Hạt sen này tốt lắm, bà cho con gái ăn, dần sẽ hết bệnh.
Tỉnh dậy bà bàn với chồng, thôi thì cùng đường cứ áp dụng thử. Vợ chồng bà đi hái sen về cho con ăn. Cô năm ăn xong thì khỏe dần, một thời gian sau thì hết bịnh. Ông bà hiểu ra là nhờ mình thả nghêu nên được báo ân.
(Viết theo tâm sự một độc giả, dựa theo lời kể của My Su)
Bây giờ tôi kể chuyện của mình: Tôi có người bạn theo đạo Thiên Chúa, tính hiền lành, rộng rãi, tốt bụng, khả ái, chỉ có điều là nó quan niệm “vật dưỡng nhân” nên sát sinh mạnh tay, thêm phần nó có tài nấu bếp, nêm nếm ngon, nên ai cũng thích, ai cũng mê. Vì vậy mà nhà ai có đám tiệc giỗ chạp, cưới hỏi v.v… đều xúm nhau đặt nó nấu.
Cô bạn tôi mới năm mươi, bỗng bị bịnh tiểu đường nặng, chẳng mấy chốc mà lìa trần.
Tôi băn khoăn, thắc mắc mãi, thầm nghĩ: Bạn tôi hiền, tính tốt như vậy, vì sao lại yểu mạng? Tối đó, tôi nằm mơ nghe văng vẳng bên tai lời giải thích: Bạn tôi do sát sinh nhiều nên bị giảm hai kỷ! Tôi giật mình. Sáng ra tôi nhẩm tính: Một kỷ là mười hai năm, giảm thọ hai kỷ là hết hai mươi bốn năm! Như vậy, đúng ra bạn tôi được sống tới 74 tuổi, nhưng do sát sinh quá nhiều nên nó bị yểu mạng, chỉ sống tới năm mươi tuổi. Tôi ngậm ngùi… Buồn thầm. Rất buồn! Dẫu tôi có nói ra điều này, người thân nó chắc chắn chẳng ai tin, mà quý độc giả của tôi, liệu có mấy người tin?
Tôi chợt nhớ đến các bài dịch của mình. Phùng phùng là vị có thiên nhãn, từng tiếp xúc với một vong linh vất vưởng.Ông nhìn ra vong linh này tốt tính, tuổi thọ đúng ra được sống đến 80, nhưng do ông ta ăn thịt nhiều, cả đời vùi đầu trong ăn uống, hưởng thụ thịt súc vật quá nhiều, nên mới năm mấy ông đã bịnh tiểu đường rồi chết.
LỢI ÍCH CỦA VIỆC ĂN CHAY:
Tôi nhớ Ngài Tuyên Hóa cũng từng nói một câu đại ý như sau: “Lúc sống ăn chay xem như bị thiệt thòi, nhưng sau khi chết lại được lợi ích.Lúc sống ăn mặn thấy như là hạnh phúc, nhưng sau khi chết phải chịu khổ đau”.
Ăn chay đem lại lợi ích cho chúng ta thực lớn: Không bị chết dữ, không bị yểu mạng, ít bịnh, có gặp tai nạn chi cũng được che chở chuyển dữ hóa lành. Ăn chay mà kèm theo giữ giới nghiêm minh, thì giống như cọp có cánh, rồng gặp mây, vạn sự hanh thông, trì chú gì cũng linh, mọi điều mong cầu đều dễ thành.
Nếu bạn thấy người sống lành ăn chay mà đoản mạng, chết dữ… là do quá khứ họ từng tạo ác nghiệp nên phải đền trả. Nếu bạn vững tin nhân quả thì cứ gieo nhân lành, chắc chắn sẽ gặt quả thiện.
Câu chuyện này viết ra mong bạn đọc được lợi ích. Vì vậy, tin hay không, quyết định sống thế nào, là tùy bạn.
Hạnh Đoan – Viết xong 29/6/2019 7:34
TÔM HÙM RỬA HẬN
Minh An xin phép kể một câu chuyện nhân quả hiện tiền trên thế gian mà chính Minh An và các bạn Phật tử đều biết đến.
Có một vị Phật tử nam đã lớn tuổi, sống bên Mỹ, năm đó ông cụ cũng khoảng ngoài 70 tuổi.
Ông cụ thường chở vợ đến chùa để làm công quả và tu tập tụng kinh, nhưng ông cụ chỉ ngồi ở ngoài sân chùa để trò truyện với các bạn Phật tử ( những người bạn Phật tử này cũng là những vị trong hàng ngũ quân đội của chế độ VNCH ), nên chuyện của họ nói không bao giờ hết.
Ông cụ thường kể chuyện cho mọi người nghe về một thời vàng son, oanh liệt của mình trên các trận chiến cũng như trong sự ăn chơi và sinh hoạt cuối tuần của ông cụ. Ông cụ thường kể rằng, mình thích ăn tôm hùm, con nào càng mạnh và còn nguyên càng thì ông cụ mới mua. Hàng tuần ông thường mua và mỗi lần mua đều cả chục con để đãi bạn bè. Và thói quen ấy cứ tiếp diễn trong suốt thời gian ông còn trẻ cho đến thời điểm đó.
Một hôm ông cụ bị stroke ( tắc nghẽn mạch máu) và té mê man, bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc mê man ông cụ thấy rất nhiều, có cả hàng trăm con tôm hùm thân hình to lớn gấp hàng trăm lần thân thể ông cụ, rượt đuổi và dùng càng xâu xé thân thể của ông. Ông cụ đau đớn vô cùng và cố gắng bỏ chạy, nhưng không thể chạy được. Cứ thế tan xương nát thịt, rồi lại thấy mình sống lại để cứ thế bị đuổi rượt và bị xâu xé thân thể, đau đớn khôn cùng.
Có con lấy càng cắt đầu ông cụ, có con cắt tay, vặn chân, bẻ tay giống như lúc ông từng bẻ những càng tôm để ăn không khác. Ông cụ rất đau đớn và tìm cách chạy trốn, nhưng không thể chạy đi xa được. Cứ chết đi sống lại cả trăm ngàn lần như vậy ( thời gian này là thời gian ông cụ đang hôn mê trên giường ở bệnh viện).
Đến lúc ông cụ quá đau đớn và sợ hãi, không còn cách nào khác ông vội quỳ xuống tỏ sự hối hận của mình trước mặt những con tôm hùm kia, van xin sám lỗi và hứa nguyện nếu được thân người ông sẽ chuyên cần tụng kinh để hồi hướng cho những con tôm đã chết. Vì ông chỉ có thể nhớ là tụng kinh chứ không thể nhớ ra câu niệm Phật, cũng vừa ngay lúc ông quỳ xuống cầu xin sám hối tha mạng thì chính là lúc đó ông hoàn hồn tỉnh lại trên giường ở bệnh viện.
Ông kể, lúc đó phân tiểu đã ra đầy cả quần và ướt cả áo. Người vợ thấy ông tỉnh lại thì mừng vui vô hạn, nhưng ông nói đưa điện thoại để ông gọi cho Ni Sư trụ trì chùa ông thường đi.
Trong lúc gọi điện thoại, ông rất khẩn thiết xin Ni Sư trụ trì giúp ông truyền trao Tam Quy và ngũ giới và phát nguyện ăn chay trường. Lúc đó vào khoảng 2 – 3 giờ sáng, ông cụ và vợ vội vã đến chùa và nhận thọ Tam Quy và Ngũ giới ngay sau đó.
Ông nức nở khóc lóc và trình bạch mọi sự việc trong lúc ông đang mê man cho Ni Sư Trụ trì nghe. Một người đàn ông oai phong từng với chức vụ đại tá, hiên ngang oai hùng trong các chiến trận, không hề sợ súng đạn mà bây giờ trước Tam Bảo phải quỳ khóc cầu khẩn, sám hối tội xưa, thì đủ hiểu khi nghiệp lực đến để đòi nợ thì không kể một ai cũng phải nhận chịu, dù lực sĩ hay tướng cướp, can cường, lì lợm, cứng đầu đến đâu cũng phải cúi đầu nhận lãnh nghiệp quả của mình gây ra, những nhân ác nào đã làm thì tự mình phải chịu trả quả.
Từ đó về sau ông cụ trở nên rất chuyên tu niệm Phật cầu sám hối những tội nghiệp đã gây ra từ lúc còn trẻ, ông cũng đã phát nguyện trường chay đến cho đến cuối cuộc đời. Khi đến chùa ông cụ chỉ một lòng niệm Phật, ở nhà cũng không dứt câu niệm Phật, không còn ngồi nói chuyện như xưa nữa. Nhiều bạn ông tưởng rằng sau cơn bệnh ông bị khủng hoảng tinh thần và giống như người bị bệnh tâm thần, ít ăn, ít nói, lúc nào cũng cầm tràng hạt trong tay niệm Phật.
Cho đến một ngày ông cụ dọn qua tiểu bang khác và từ trần ở đó, gia đình cụ cho biết ông ra đi rất thanh thản, trên tay vẫn còn cầm chuỗi trang niệm Phật và vẻ mặt thật tươi lại còn có mùi thơm kỳ diệu phát ra.
Cũng từ câu chuyện này người kể kính mong qúy liên hữu hãy xem đó làm gương để cùng nhau tinh tấn dõng mãnh tu tập với TÍN – HẠNH – NGUYỆN bất thoái nhé.
Kính thuật: Phật tử Minh An – USA (tuvienhuequang)