Vào đời nhà Thanh có ông Cố Thuận Chi quê ở huyện Thường Thục (thuộc Tô Châu, tỉnh Giang Tô), là người ăn chay trường, ngụ cư ở huyện Vô Tích (cũng thuộc tỉnh Giang Tô). Ngày mồng một tháng hai năm Canh Tuất thuộc niên hiệu Khang Hy (tức năm 1670, niên hiệu Khang Hy năm thứ 9), ông nhắm mắt ngủ mê đến bảy ngày sau mới tỉnh lại, kể với người chung quanh rằng:
“Tôi mơ thấy một vị đạo nhân đến hẹn tôi đi nghe kinh. Tôi cùng ông ấy đến một chỗ nọ, thấy ở pháp đường phía trước giảng kinh Kim Cang, pháp đường phía sau giảng kinh Báo Ân. Buổi giảng kết thúc lại nghe có lời dạy rằng: ‘Người ăn chay phải kiên trì giữ tâm niệm Phật; người ăn mặn thì cốt yếu là phải giữ giới không giết hại. Làm được như vậy, một là có thể cầu siêu thoát cho cha mẹ nhiều đời, hai là có thể tiêu trừ được tội lỗi nghiệp chướng của bản thân mình.’
“Sau đó giây lát, bỗng nhìn thấy mẹ tôi đang khóc lóc ở trong một cái hồ chứa đầy máu, có những con ốc và giun đất vây quanh đầy khắp thân thể bà. Vị đạo nhân bảo tôi: ‘Người mẹ kiếp này của ông đã được siêu thoát rồi, ông nhìn thấy đó là người mẹ trong kiếp trước, vì lúc còn sống bà thích ăn thịt vịt nên bây giờ phải bị các con vật ấy vây kín quanh thân. Ông nên trì chú Vãng sinh để cầu cho bà ấy siêu thoát.’ Sau đó thì tỉnh dậy.”
- Lời bàn:
Người đời gọi là hiếu, bất quá chỉ [là lo cho cha mẹ] trong một đời hiện tại. Người tận hiếu theo pháp Phật thì rộng làm lợi ích [cho cha mẹ trong cả] nhiều đời, vì thế nên gọi là [hiếu hạnh] lớn lao.
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
Nhờ tụng kinh Địa Tạng bé gái hết lên cơn co giật
Tôi là bác sĩ trực trong trại giam, ngày mồng 08/09, 7 giờ tối hôm đó trời bỗng nổi gió, những hạt mưa li ti bắt đầu rơi, công an dẫn đến một nữ phạm nhân, mang số 15, Trương Bích Vân, 26 tuổi, sau lưng cõng một đứa con nhỏ, da vàng như nghệ, lâu lâu co giật một lần, mỗi lần co giật như thế trông em rất đáng thương. Tôi không biết em bị bệnh gì, cho rằng bị kinh phong nên co giật, như thế nguy hiểm quá, tôi nhấc máy gọi điện cho trưởng khoa vệ sinh kể lại tình hình. Trưởng khoa nói:
– Đứa bé này bị bại liệt, không có cách chữa trị, nếu không bị sốt thì không sao.
– Thưa trưởng khoa! Đứa bé này rên la liên tục rất đáng thương, có thuốc gì cho uống hoặc chích giúp em hết co giật không?
– Không có cách nào trị khỏi. – Trưởng khoa lạnh nhạt trả lời.
Tôi quay sang hỏi cô Trương:
– Nhà em ở đâu? Phạm tội gì? Nhà còn ai không?
– Em ở làng Vụ Phong huyện Đài Trung, thấy cha già thương quá nên nấu ít rượu để ngâm thuốc cho cha uống, không ngờ bị người ta âm thầm hãm hại, tòa phạt em 3 tháng tù giam, con của em đã 3 tuổi, vừa chào đời có mấy ngày thì bị bệnh này, chạy chữa khắp nơi, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không thấy khởi sắc, còn chồng em đi lính xa.
– Có duyên với Phật, yên tâm đi. – Tôi mỉm cười an ủi.
Tôi ghi tên tuổi của em bé vào giấy (Cao Tú Nguyệt 3 tuổi), rồi để lên bàn thờ Phật. Nửa đêm nghe tiếng em khóc, tôi liền rọi đèn đi thăm, tới nơi thấy cô Trương đang ôm con ngồi khóc, thấy vậy tất cả phạm nhân ở mấy phòng kế bên cũng đều ngồi dậy nhất tâm trì niệm thánh hiệu Phật.
Tôi nghĩ em bé bị bại liệt không thể chữa trị bằng thuốc thông thường, nên dặn mọi người vừa niệm vừa hồi hướng cầu chư Phật, Bồ- tát cho em. Mấy ngày sau, ngày nào cũng như thế. Hai phạm nhân mang số 07 và 11 giam chung phòng với cô Trương (số 15), hai cô nói với tôi:
– Sư phụ (cả trại giam đều gọi tôi bằng sư phụ)! Đứa bé này đáng thương quá đi, mỗi đêm co giật ba bốn lần, mỗi lần kéo dài hơn 3 phút, mọi người không thể ngủ, ngồi dậy niệm Phật cho em.
Tôi nói với mọi người:
– Các chị nghĩ xem một đứa bé ba tuổi, phạm tội gì mà vừa chào đời trúng phải chứng bệnh quái ác này? Đã không thể tự do đi lại, lại còn bị co giật, giống như thọ hình trong địa ngục, điều ấy chẳng phải cho chúng ta thấy đời trước em gây tạo nhiều nghiệp xấu ác đó sao? Nhân quả bày ra trước mắt, chớ nên vì tham chút phú quí mà tạo nghiệp, phải bị đọa vào địa ngục Vô gián không có ngày ra khỏi. Em là tấm gương để mọi người cảnh giác, hãy tin theo những gì Đức Phật dạy, tinh tấn niệm Phật cầu thoát li sinh tử!
Bữa nọ, khoảng 9 giờ tối, em bé lại lên cơn đến nỗi khóc không ra tiếng, mắt trắng chạch đến mười mấy phút, giống như sắp tắt thở đến nơi, cô Trương mẹ em khóc quá chừng, tôi liền gọi trưởng khoa vệ sinh và người trực ca hôm đó, tất cả có ba người, xem xong nói:
– Không còn thuốc chữa.
Nói xong đi về, tôi ở lại niệm Phật. Tôi phá lệ dẫn cô ra khỏi phòng giam đến trước bàn thờ Phật cùng ngồi trì niệm thánh hiệu Bồ-tát Địa Tạng khoảng hơn 10 phút, thật kì diệu, đêm đó em bé ngủ rất ngon.
Mỗi lần nghe tiếng em khóc, lòng tôi đau buốt, nghĩ bụng sẽ thay em cầu xin chư Phật, Bồ-tát, song không khỏi hoài nghi, sợ năng lượng niệm Phật của mình không đủ lực giúp em giảm bớt đau đớn, lại làm cho mọi người có phản ứng không tốt. Suy đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng không thể chịu được nữa, lấy hết dũng khí tôi quyết định chắp tay cung kính niệm lớn thánh hiệu “Nam mô Địa Tạng Vương Bồ-tát!”. Ba phút sau, em bé hết khóc. Tôi chắp tay phát nguyện tụng 3 bộ kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, hồi hướng công đức, nguyện nghiệp chướng của em được tiêu trừ, mỗi lần tụng kinh là mỗi lần tôi rơi lệ.
Lần nọ, đang rửa tay trong hồ nước thấy cô Trương giặt đồ, tôi hỏi:
– Con của em có đỡ hơn tí nào không?
– Đỡ nhiều rồi sư phụ ạ! – Cô mỉm cười trả lời. Tôi vẫn chưa tin, lại hỏi:
– Sao biết cháu đỡ nhiều?
– Không còn co giật nhiều như trước, cả ngày chỉ còn một hai lần. Buổi tối ngủ rất ngon, thời gian co giật cũng không còn dài. Trước kia mỗi đêm co giật đến ba bốn lần, còn ban ngày đến năm sáu lần; khi co giật phải giữ chặt đầu lại, toàn thân rung lên, ngay cả trời lạnh vẫn toát mồ hôi, hiện tượng thuyên giảm này suốt ba năm nay không thấy.
Tôi nghe xong thấy cũng kì quá, chưa tụng hết kinh, không lẽ cảm ứng nhanh vậy sao. Vừa về đến nhà, không quan tâm cơm tối, tôi đốt hương đèn, kiền thành cung kính, cảm tạ oai thần lực không thể nghĩ bàn của Bồ-tát Địa Tạng, cứu thoát những chúng sinh trôi lăn trong biển khổ. Tôi thấy mình không có gì đáng giá để báo đáp, chỉ biết phát nguyện vào ngày thập trai đều tụng kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện.
Để thể hiện lòng cung kính, tôi đứng luôn hơn 90 phút để tụng hết một quyển. Lúc tụng kinh lại nghe tiếng em bé khóc, tôi bảo cô Trương ẵm em đến trước bàn Phật, tôi chắp tay cung kính trì niệm thánh hiệu Bồ-tát Địa Tạng, đơn giản chỉ ngưỡng nguyện Bồ-tát từ bi gia hộ cho em. Không kìm nén được cảm xúc, tôi đã bật khóc, cô Trương mẹ em cũng khóc theo. Trong tiếng khóc tôi vẫn cầu “Bồ-tát Địa Tạng xin Ngài gia hộ cho đứa bé này lìa xa khổ cảnh”. Chưa đầy hai phút sau, em không còn khóc nữa.
Từ đó, mỗi lần nghe em khóc, tôi liền khởi tâm sám hối, hận nỗi mình tu hành không ra gì, xấu hổ rơi lệ, mong mãi mãi không nghe tiếng khóc đau khổ phát ra từ em bé. Có lẽ do tác dụng tâm lí! Nhiều lúc em không khóc mà tôi cứ ngỡ em khóc, hoảng hốt chạy đến xem thử, thấy mẹ em đang đùa cười với em! Em bé càng ngày càng khỏe mập, hơn ai hết cô Trương vui quá. Tôi chỉ mới tụng xong 6 bộ, đã không còn nghe em khóc nữa. Vẫn chưa an tâm, mỗi lần đi làm, vừa bước tới cửa tôi đã hỏi lớn:
– Con của cô Trương đã đỡ chưa?- Mọi người đồng thanh:
– Công đức của sư phụ thật lớn! Đứa bé bệnh nặng như thế, ấy mà nhờ sư phụ tụng kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, nay khỏe hơn trước rất nhiều; con bé xinh ra, có thể hoạt động được rồi, cô Trương vào đây thấy vui hơn lúc còn ở nhà, lúc nào cũng cười nói vui vẻ.
Cô Trương đứng bên cạnh, cung kính thưa hỏi tôi:
– Thưa sư phụ! Bồ-tát Địa Tạng vốn cai quản địa ngục, vậy sao Ngài có thể gia hộ cho chúng con nữa?
– Thệ nguyện của Bồ-tát Địa Tạng là: “Chúng sinh độ tận phương chứng Bồ-đề, địa ngục bất không thệ bất thành Phật”. (Độ hết chúng sinh mới chứng Bồ-đề, địa ngục chưa không thề không thành Phật.) Ngài không chỉ thường ở trong địa ngục, trang nghiêm nơi ấy, cứu độ chúng sinh đang thọ khổ, Ngài đồng thời cũng cứu hết thảy chúng sinh trong sáu nẻo luân hồi. Phẩm Xưng Danh Hiệu Phật của kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện ghi:
“Đức Phật nói với Bồ-tát Địa Tạng, nay thầy muốn khởi lòng từ bi cứu vớt hết thảy chúng sinh trong sáu đường mà diễn nói việc không thể nghĩ bàn này”. Qua đây thấy được, Bồ- tát Địa Tạng nhận lời phó chúc của đức Như Lai, cứu độ tất cả chúng sinh trong sáu đường, cùng vô hạn chúng sinh trong địa ngục. Chỉ cần mọi người thành tâm trì niệm thánh hiệu của Ngài, ắt sẽ không nơi nào Ngài không hiện thân cứu độ. Phẩm Chúc Lũy Nhân Thiên kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, đức Như Lai dạy: “Này Địa Tạng! Tâm tính của chúng sinh trong cõi Diêm-phù-đề không định, phần nhiều đều quen theo thói xấu ác, thỉnh thoảng có người phát tâm lành, song không bao lâu liền thối thất, còn duyên xấu ác lại luôn luôn tăng trưởng. Cũng vì lẽ đó, cho nên Như Lai phải chia thân này ra thành trăm ngàn ức để hóa độ, thuận theo căn tính của họ, hầu giúp chúng được lợi ích…”
Điều này chứng minh hoằng nguyện từ bi cứu độ chúng sinh của Bồ-tát Địa Tạng, Ngài có thần thông vô tận không thể nghĩ bàn, không thể nói hết.
Nghe xong có lẽ mọi người bảo sao giống chuyện thần thoại! Nhưng tôi dám đem mạng sống mình ra khẳng định đây là sự thật, còn nếu không tin nữa, có thể đến hỏi những vị làm giám ngục chung với tôi. Lại có người hoài nghi: “Tin Phật, khi bị bệnh có cần mời bác sĩ hoặc đến bệnh viện không?”
Tôi cũng có thể thành tâm nói cùng mọi người: “Người tin Phật công phu sâu, cũng chẳng cần mời bác sĩ hoặc đi bệnh viện đâu, bởi niềm tin sâu sẽ cảm ứng đạo giao, có cảm tất có ứng. Khổ hay vui đều do nghiệp báo chiêu cảm, cho nên nếu có khả năng một lòng với đạo, hóa độ chúng sinh cũng giống như chuyện y phục, bộ này rách thay bộ khác, rách bộ nào thay bộ đó. Tóm lại, chúng ta học Phật cần phải thành tâm khẩn thiết, thường xuyên sám hối, niệm Phật mới có thể cảm ứng với chư Phật, Bồ-tát. Nếu không có được cảm ứng, ấy là do mình chưa khẩn thiết sám hối, hoặc khởi lòng tham mong cầu, cũng có thể do đời trước mình gây tạo quá nhiều nghiệp xấu ác. Có thể kiền thành chí tâm đảnh lễ Bồ-tát, thì việc lớn chuyển thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa thành không. Ai đã phát tâm quay về nương tựa Ba ngôi báu, điều trước nhất cần phải thể hội thấu triệt nhân quả ba đời, tranh thủ khi thân thể còn khỏe mạnh, tinh thần còn sáng suốt, hãy gấp rút tinh tấn niệm Phật; phải giống như chư Đại đức bế quan tu hành, tâm không rời Phật, Phật không lìa tâm, đồng thời phát nguyện vãng sinh về thế giới Tây phương Cực lạc, mới là nơi về an lạc vĩnh viễn.”
Trích: Thánh Đức Và Sự Linh Ứng của Bồ Tát Địa Tạng
TRÚNG SỐ ĐỘC ĐẮC và NHỮNG NHÂN QUẢ ẨN KHUẤT PHÍA SAU.
Gia đình tôi suốt mấy năm nay liên tiếp có những chuyện báo ứng, vui có, buồn có, khiến cho tôi có muốn không tin nhân quả cũng thật là khó. Chỉ trong vòng vài năm, gia đình tôi, người thì chết vì bệnh tật đau đớn, người thì bị điên, người khuynh gia bại sản, người thì trúng số.
Ngay bản thân tôi cũng rất đau khổ với báo ứng gương mặt “quỷ” chi chít mụn, đêm đêm mê sảng mơ ác mộng…
Câu chuyện bắt đầu như này:
Tôi tên Diệu Kim, hiện tôi cùng gia đình sống tại Thuận An, Bình Dương. Bà ngoại tôi trước đây vốn làm nghề cho vay nặng lãi nổi tiếng dưới vùng Đồng Tháp Mười. Vốn ngày xưa bà ở Campuchia làm ăn gặp thời nên rất giàu, sau về Việt Nam mang theo rất nhiều vàng. Ai cần sắm sửa gì là đến vay của bà để mua sắm rồi trả lãi, bà nổi tiếng khắp vùng vì nhiều tiền, và cũng vì…ghê gớm. Ông ngoại tôi lại hành nghề chữa bệnh cứu người.
Bà tôi sinh được 4 người con gồm: Bác trai trưởng, kế đến là mẹ tôi, dưới còn hai người dì nữa. Riêng nhà tôi rất nghèo, còn lại các bác, các dì đều giàu nứt đố đổ vách. Bà ngoại tôi những năm tháng cuối đời rất bi đát. Bà ham chơi cờ bạc đến tán gia bại sản, rồi bà còn bị bệnh, liệt nằm một chỗ. Các bác và dì từ chối chăm bà. Chỉ riêng mẹ tôi đưa bà về phụng dưỡng rất tận tình.
Dù nhà rất nghèo, mẹ tôi chưa bao giờ để bà khổ và chạy vạy khắp nơi để mua thuốc cho bà. Những ngày cuối đời, bà tôi bị hoại tử một bên mông do nằm nhiều, loét hết thịt, lỗ to bằng quả bưởi đau đớn khôn xiết, than khóc ngày này qua tháng khác. Khổ cho một kiếp người, phước báo hưởng tận rồi, còn trơ lại những quả báo vật vã lúc cuối đời. Mẹ tôi vì chữa chạy cho mẹ, ngược xuôi vay mượn tiền mua thuốc. Lắm lúc vì mệt quá, về nhà nghe bà than khóc, tâm trạng căng thẳng nên đôi khi cũng nặng lời với bà.
May sao khi đó mẹ tôi mới biết đến Phật Pháp, nên thường dặn tôi khi chăm sóc bà phải tập cho bà niệm Phật, tăng duyên lành cho bà sau này, cũng là điều ý nghĩa nhất, quý giá nhất trong các việc mà con cái có thể báo hiếu cha mẹ.
Hôm đó hay tin bác cả mới trúng 6 tờ độc đắc, đang lúc nợ nần chồng chất vì lo thuốc cho bà, mẹ tôi liền sang bác cả xin bác xuất tiền chữa bệnh cho bà. Bác cả lạnh lùng từ chối, nói dối là không có tiền, rồi đuổi mẹ tôi. Mẹ đành ngậm đăng nuốt cay ra về, đó là vào năm 2009.
Hai tháng sau, bà ngoại tôi mất, gia đình tôi lo tang gia cho bà trọn tình trọn nghĩa. Mẹ còn căn dặn tôi niệm Nam Mô A Di Đà Phật liên tục trong 49 ngày để hồi hướng cho bà.
Còn các bác và dì tôi thì cũng chỉ giả vờ chạy qua thắp nhang, rồi nhanh nhanh chóng chóng kéo áo nhau về (vì sợ bị mẹ tôi vay tiền). Từ đó, cũng chẳng liên lạc qua lại gì với gia đình nhà tôi nữa.
Sau 49 ngày bà mất, nhân quả liền tính sổ cho từng người, mọi chuyện dồn dập xảy đến, phước họa ứng với từng hành động của mỗi người.
Hai người dì tôi trước nhà rất giàu, xong đều chơi cờ bạc, phá sản, vỡ nợ phải trốn chui chốn lủi không ai biết giờ ra sao. Bi đát nhất là nhà bác trai trưởng nhà tôi.
Bác mang tiền sang Campuchia đánh bạc, trong một tháng thua sạch sẽ không còn một đồng nào hết, phải bán căn nhà mới mua (lúc bà tôi đang trị bệnh ) để trả nợ. Rồi chả biết gái gú như thế nào, bác còn dính căn bệnh thế kỷ HIV – AIDS. Bệnh tật, nghèo đói bủa vây, nên tính tình bác ngày càng quá quắt. Bác đánh đập vợ con thường xuyên khiến bác dâu không thể chịu nổi, gần một năm sau bác dâu qua đời.
Bác có hai người con một trai một gái. Anh họ tôi cũng vì bị bác đánh đập nhiều quá mà bỏ nhà đi biệt tích. Chị họ tôi cũng từ mặt cha, rồi bỏ đi giờ không biết ở đâu.
Về gia đình tôi, sau khi bà mất, 3 tháng sau mẹ tôi nhặt được một tờ vé số ở chùa Bà, ngã Sáu Bình Dương. Đem đi dò thì trúng độc đắc. Thật là may mắn hết sức, không hình dung nổi !
Từ đó, có vốn liếng làm ăn nên phất lên trông thấy. Trong một năm gia đình tôi xây được một cái nhà một lầu, và mua được một miếng đất 800 mét vuông.
Lúc bác cả tôi bệnh tình ngặt nghèo, khốn khó nhất, mẹ tôi cũng đã bỏ ra 30 triệu chạy chữa cho bác qua cơn nguy khốn (30 triệu khi đó rất lớn). Nhưng rồi cũng chẳng thể giúp được gì hơn. Bác hiện vẫn ở một mình, kiếm sống qua ngày bằng cách bán vé số, ấy vậy mà vẫn chẳng chừa, vẫn đâm đầu vào cờ bạc, cá độ, rượu chè be bét…
Mẹ tôi sinh được ba cô con gái, tôi là út. Hai chị gái tôi học rất giỏi, chỉ có tôi là học kém nhất nhà. Ba chị em tôi nói chung đều thương bố mẹ, nhưng phải cái tật hay cãi giả, nên mẹ tôi nhiều khi cũng đau lòng vì không nói được con.
Bản thân tôi, vốn lười biếng, nghiện game và phim đồi trụy nên tôi học rất kém. Hồi trước tôi có gương mặt rất dễ thương, ngây thơ, ưa nhìn, nhưng là bề ngoài thôi, thực chất tâm tính tôi rất sân si, hay giả vờ ngây thơ để lường gạt người khác. Đặc biệt tôi có tật hay đổ oan, vu khống, nói xấu mọi người, làm bao nhiêu người khổ sở.
Thời gian sau, tự dưng mặt tôi mọc chi chít mụn, nhìn như mặt quỷ. Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, nửa đêm nói chuyện một mình.
Tôi học, nhưng chữ nghĩa không chịu vào đầu, cứ đụng đến sách vở là như có ai dúi đầu tôi xuống, thần trí mơ màng không tập trung.
Rồi tôi liên tiếp bị quả báo là đi đâu, ai thấy tôi cũng có cảm giác nghi kị như ăn trộm, hay bị đổ tội oan vô lý mặc dù tôi không làm.
Tôi lần đầu biết đến Phật Pháp khi chăm bà lúc cuối đời, và tụng niệm cầu siêu lúc bà mất. Suốt 49 ngày niệm hồng danh “Nam Mô A Di Đà Phật” rất nhiều, nhưng tôi niệm là do làm theo Nghi lễ, chứ thực tâm tôi lại không tin.
Đến một hôm, khoảng tháng 09/2018, tôi được người ta cho chả giò cuốn thịt bò, vừa ăn xong, mẹ tôi bảo tôi mở video giảng Phật Pháp cả nhà nghe. Tôi cũng nghe thử xem sao, vừa nghe xong, tự nhiên tôi ói ra hết, mặt mày tái mét. Đến tối tôi ăn thử tô bánh canh chả cá, nhưng cũng ói sạch.
Từ đó tâm tư tôi thay đổi, dần biết quay về nương tựa Tam Bảo. Tôi gần như ăn chay, tháng chỉ ăn mặn 2,3 lần. Tôi tụng thêm cả thần chú Chuẩn Đề, mỗi lần tụng xong thấy tâm an ổn, tỉnh táo hơn nhiều, mà hễ ngưng tụng thần trí lại mơ màng như trước. Mụn trên mặt tôi đã giảm được 70%, con gái mà, đỡ mụn là mừng lắm.
Về phần ba tôi. Ông có nghề làm bánh, mà khổ, bánh làm ra thu hút ruồi, muỗi, gián, kiến…rất nhiều. Vậy nên ba tôi buộc phải giết chúng, giết rất nhiều với số lượng khủng khiếp.
Ba năm đầu không sao, nhưng ba năm gần đây ba tôi có những biểu hiện rất lạ. Khi thì chu lên như chó sói, khi thì hoang tưởng, đầu óc không bình thường. Ông thấy những con gì đó trong vô hình không biết, mà đến nỗi ông mua đến 8 cây quạt, bật hết lên hướng ra cửa ông mới thấy thoải mái.
Đi tìm nhiều thầy nổi tiếng từ nam ra bắc nhưng thầy nào cũng lắc đầu, và chỉ để lại một câu :“Nghiệp quá nặng !”
Xâu chuỗi lại mọi việc, cùng với hỏi ý kiến của một số thiện tri thức, tôi dần sáng tỏ cách mà quy luật Nhân quả vận hành ngay trong gia đình tôi.
Bà ngoại của tôi rất giàu, có thể là do phước từ kiếp nào đó. Nhưng khi có tiền lại hành nghề cho vay nặng lãi nên bị tổn hết phước, gây thêm nhiều nghiệp chướng, nên cuối đời sống trong cảnh nghèo đói và bệnh tật.
Bốn người con thì có đến ba người bất hiếu, xong duyên phước gì đó vẫn sót lại mẹ tôi là người con hiếu thảo, phụng dưỡng lúc cuối đời.
Khi bà ngoại bị bệnh nặng. Ba người con từ chối chăm sóc bà nên đã nhận quả báo sau khi bà mất, trước mắt là tán gia bại sản, sau này thì tôi không rõ.
Riêng bác cả bị quả báo nặng hơn hết. Lý do là khi mẹ tôi vay tiền để chữa bệnh cho bà, thì bác cả đã lạnh lùng phủi tay, mặc dù trước đó trúng số độc đắc đang rất nhiều tiền, dẫn đến bà ngoại phải chết trong đau đớn khổ sở. Đây chính là tội bất hiếu rất nặng.
Chưa tính đến quả báo chính thức trong địa ngục khi mãn kiếp, và dư báo dài hạn những kiếp về sau, chỉ tính hoa báo trổ ra sớm ngay trong hiện đời cũng đã khổ lắm rồi. Bác đã mất sạch tài sản, bệnh tật và bị hai con ruột chối bỏ y hệt những gì bác cả đã làm với mẹ mình.
Về phía mẹ của tôi. Tuy nhà nghèo nhưng hết lòng phụng dưỡng mẹ nên đã được phước lớn, sau này bất ngờ trúng số độc đắc, từ đó làm ăn phát đạt.
Tuy nhiên, khi chăm sóc bà, mẹ tôi có những lúc không kiềm chế được hay la mắng bà, nên giờ ba cô con gái cô nào cũng ngang ngược, hay cãi lại rất phiền lòng.
Ba của tôi đã giết rất nhiều ruồi, muỗi, kiến, gián … nên hiện giờ phải trả quả báo luôn cảm thấy khó chịu, bất an do các linh hồn các con vật đó báo oán. May nhờ gần đây, mẹ tôi trì chú Đại Bi thường xuyên hồi hướng cho ba, nên 10 phần cũng đỡ được 3 phần.
Về phần tôi, do cái miệng làm hại cái thân, vu khống, nói xấu người khác nhiều, nên giờ mặt mũi xấu xí đi thấy rõ, đi đâu cũng bị nghi kị, đổ oan. Haizz, cũng đáng đời mà.
May kéo lại là tôi có phước khi niệm danh hiệu “Nam Mô A Di Đà Phật” suốt trong 49 ngày bà mất. Nên giờ đây, khi những nghịch cảnh ập đến, tôi gặp được ánh sáng Phật Pháp, hiểu ra vấn đề, biết bình tĩnh chấp nhận quả báo, từ từ tu học, dần dần sửa đổi, tích thêm phước báo, nhờ thế cuộc sống cũng dần tươi sáng lên.
NAM MÔ A – DI – ĐÀ PHẬT! XIN THƯỜNG NIỆM_()_
Nhân quả sâu xa khó biết, khó hiểu, nhưng lại là quy luật quan trọng nhất, chi phối toàn bộ cuộc sống của mọi người, mọi chúng sinh. Bạn thấy đấy, chỉ trong một gia đình bé nhỏ như gia đình tôi thôi, cũng đã thấy rõ được bao nhiêu nhân quả hiện tiền.
Được làm người đã là khó, lại có thể đủ trí tuệ để thông hiểu luật Nhân quả sâu xa, thật vô cùng khó. Chúc mừng cho những ai tin hiểu được nhân quả nghiệp báo, kinh sợ điều ác, khao khát điều lành, trưởng dưỡng trong Chánh Pháp của Đức Phật. Cầu mong thế gian tất cả mọi người đều sẽ được như thế.
(Quang Tử – Hoa Tịnh, viết lại từ lời kể của Diệu Kim)
Nam Mô A Di Đà Phật
Xin quý cô chú , anh chị , giải đáp dùm con về 1 vấn đề mà con đang gặp phải.
Con có thằng e họ sống chung nhà, hôm bữa nó bị mất tiền nên nó nghi ba nó lấy , nó rủa ba nó quá xá trời, lúc hồi nó đòi tự tử con sợ nó làm bậy nên con ôm nó lại , rồi con bị thương nhẹ .. chưa dừng lại ở đó nó lên cơn như 1 con thú dữ, nó chửi luôn cả bà nội con , nó còn đòi đốt nhà con cho chết hết nguyên nhà, thật sự con rất rất sợ….nhà toàn người già và phụ nữ..nhưng kiểu như ba nó làm nó trút giận vô nhà con vậy đó ạ .. Thật sự từ lúc chuyện đó xảy ra con luôn bất an , con cũng k thèm đếm xỉa đến nó, có lúc con còn nghĩ con muốn dọn nhà kiếm chỗ khác cho ba má con ở..(nhưng ngặt nỗi hiện giờ con k có tiền) con muốn xin quý vị cho con biết giờ con phải niệm phật, hay tụng kinh gì để cho đừng xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa đc k ạ ? Xin hãy sớm giải đáp dùm cho nhé ạ ! Con cám ơn quý vị rất nhiều ạ !
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nhân chi sơ tánh bổn thiện, tâm người vốn dĩ là thiện. Chỉ là nhất thời mê muội nên cậu em mới như vậy. Giờ việc cần làm là quên đi chuyện cũ, bao dung cho em, động viên an ủi em, khích lệ em mỗi khi thấy em làm được việc gì tốt, hơn nữa tạo điều kiện cho em làm việc tốt…cho em thấy được tình cảm gia đình là trên hết.
Mấu chốt là chính mình, cần phải buông xả chuyện cũ, đừng nghĩ tới, luôn nhìn vào cái tánh thiện vốn có của em mình, vui vẻ thân thiện với em như ko có gì, sau này tự nhiên em ấy sẽ hiểu chuyện hơn và sẽ xin lỗi bà nội và mọi người.
Niệm Phật chuyên cần, ăn chay chính là dưỡng tâm và thân mình được thanh tịnh. Lâu ngày có thể hóa giải được các nghiệp chướng của bản thân và gia đình.
Đặc biệt phải chú trọng đến Hiếu Kính Cha Mẹ Ông Bà, Anh thương & em kính, thảy bắt đầu từ ta…thì gia đình sẽ hòa thuận và an vui.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Dạ con xin cảm ơn cô/chú đã cho con lời khuyên ạ. Như cô/chú đã nói con cũng đã có lúc khích lệ nó, giải thích cho nó nghe nó làm như vậy là sai, nhân quả không bỏ sót 1 ai đâu. Hôm nay gieo nhân gì thì nhận lại cái đó, nhưng căn bản nó k bỏ lời nói của con vào đầu nó, nó vẫn cứ quậy, vẫn cứ chửi…giờ hở ra nó bị cái gì nó đều đổ thừa xui, rồi sau đó lại nói tại ba nó làm nó ra như vậy….rồi vẫn tiếp tục nói cho chết hết cả đám. Mỗi lần nó bị gì con hoặc mẹ con cũng đều giúp nó chứ k bỏ rơi nó..vậy mà nó mở miệng nói dc như vậy. Con cũng hay nói nó do cái miệng mày rủa ác quá nên mày mới gặp đủ thứ chuyện như vậy đó..nhưng con biết căn bản là nó k nghe , k để tâm tới lời con nói….con nói thật điều con ước muốn bây giờ chỉ cho gia đình bình an , mọi người vui vê hòa thuận là con vui lắm rồi.Con xin cám ơn ạ
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Chào Chi Chi .
Có quả xấu ắt là do gieo nhân không tốt , kiếp này không làm thì là do đời trước làm . Nay gặp đủ nhân duyên nên oan oan tương báo . Việc này rất khổ sở .
Chi chi nên đề ra cho mình 2 khóa sớm tối để niệm phật mà hồi hướng , ngoài ra trong cuộc sống hằng ngày lúc nào nhớ đến là niệm phật ( Nam Mô A Di Đà Phật) , càng nhiều càng tốt mong phật a di đà từ bi gia hộ hóa giải nhân duyên và nghiệp chướng không tốt kia trở thành thiện duyên . Ngoài ra nên kiên cữ sát sanh và không nên làm thập ác ( không hiểu thập ác là gì thì bạn lên mạng tìm hiểu nha) , dùng công đức đó mà hồi hướng. Dùng tâm Chân thành , tinh tấn thì sẽ nhanh hết . Hời hợt qua loa thì sẽ không hết. Nam mô A Di Đà Phật .
Dạ con cám ơn quý vị rất nhìu ạ .
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Công đức cúng dường đèn cho Phật
Trong kinh A-xà-thế vương thụ quyết ghi: “Đức Phật nhận lời thỉnh của vua A-xà thế, sau khi thụ trai xong, Ngài trở về tinh xá Kì-hoàn. Lúc ấy, vua A-xà-thế bàn với Kì-bà:
– Đức Phật đã thụ trai xong, tiếp theo ta phải làm gì?
Kì-bà tâu:
– Nên thắp nhiều đèn để cúng dường!
Thế là vua A-xà-thế liền truyền lệnh đem một trăm hộc dầu vừng, thắp sáng từ cổng cung điện cho đến tinh xá Kì-hoàn. Bấy giờ có một bà già nghèo thấy vua làm công đức ấy, thì cảm động, bà đi xin khắp nơi được hai đồng tiền, liền ra tiệm mua dầu, chủ tiệm hỏi:
– Bà quá nghèo khổ, chỉ xin được hai đồng tiền, sao không mua thức ăn để nuôi thân, lại mua dầu làm gì?
Bà già đáp:
– Rất khó gặp Đức Phật ra đời, trăm kiếp chỉ có một lần, tôi may mắn được gặp Phật mà không cúng dường. Hôm nay thấy nhà vua làm công đức lớn, tuy nghèo khổ, nhưng tôi cũng muốn thắp một ngọn đèn cúng Phật để làm nhân duyên kiếp sau.
Nghe nói thế, chủ tiệm vui mừng. Lẽ ra hai đồng tiền chỉ mua được hai cáp[51] dầu thôi, nhưng ông đặc biệt thêm ba cáp nữa, tổng cộng là năm cáp. Sau đó bà già đem dầu đến trước Phật thắp lên, nhưng lại tính số dầu này không đủ thắp sáng đến nửa đêm, bà liền phát nguyện: ‘Nếu đời sau tôi đắc đạo giống như Đức Phật, thì xin số dầu này được cháy sáng suốt đêm không hết’. Phát nguyện xong, bà đỉnh lễ Phật rồi ra về.
Những ngọn đèn của vua, có ngọn bị tắt, có ngọn bị hết dầu, [36b] nhưng ngọn đèn của bà già vẫn còn cháy sáng hơn các đèn khác suốt đêm không tắt, đến sáng mà chất dầu vẫn không hết. Đức Phật bảo tôn giả Mục-kiền-liên:
– Trời đã sáng, ông nên tắt các ngọn đèn!
Tôn giả Mục-kiền-liên vâng lời Phật dạy, lần lượt tắt hết các ngọn đèn, chỉ còn lại ngọn đèn của bà già, thổi đến ba lần vẫn không tắt. Tôn giả liền vén ca-sa lên quạt cho tắt, nhưng ngọn đèn càng cháy sáng hơn. Tôn giả Mục-kiền-liên bèn dùng uy thần dẫn gió Tùy Lam [52]đến thổi, mà đèn càng cháy mạnh, soi thẳng đến Phạm thiên, cho đến ba nghìn thế giới, đều nhìn thấy ánh sáng ngọn đèn ấy. Đức Phật bảo tôn giả Mục-kiền-liên:
– Thôi thôi! Đây là ánh sáng công đức của Phật đương lai, uy thần của ông không thể dập tắt, bà già này đời trước đã cúng dường tám mươi ức Phật và được Phật thụ kí, nhưng mãi lo tu tập kinh pháp, không rãnh làm việc bố thí, nên nay nghèo cùng không có của cải, trải qua ba mươi kiếp sau bà già này sẽ được thành Phật hiệu là Tu-di Đăng Quang Như Lai, Chí Chân, Đẳng Chính Giác. Lúc ấy thế giới không có mặt trời mặt trăng, trong thân nhân dân tự phát ra ánh sáng, soi chiếu xen nhau như cõi trời Đao-lợi.
Bà già nghe xong, lòng rất vui mừng, liền đỉnh lễ Phật rồi ra về.
Vua hỏi Kì-bà:
– Ta tạo công đức rộng lớn như thế, Đức Phật không thụ kí. Bà già này chỉ cúng một ngọn đèn, lại được thụ kí?
Kì-bà đáp:
– Đại vương tạo công đức tuy nhiều, nhưng tâm không chuyên nhất, nên không bằng bà già chú tâm về Phật.
Thế là, sau đó vua A-xà-thế đem tâm chí thành dâng dầu và hoa cúng dường Phật. Đức Phật liền thụ kí:
– Đời sau, trải qua tám vạn kiếp, đến một kiếp tên là Hỉ Hoan, đại vương sẽ thành Phật hiệu là Tịnh Kì.
Lúc ấy, thái tử con vua A-xà-thế tên là Chiên-đà-hòa-lợi, mới lên tám tuổi, nghe vua cha được thụ kí, lòng rất vui mừng liền cởi các châu báu trên thân, tung lên Phật và phát nguyện:
– Nguyện con đến thời Đức Phật Tịnh Kì, được làm Kim luân vương, cúng dường Phật, sau khi Đức Phật ấy bát-nê-hoàn, con sẽ được làm Phật kế tiếp.
Đức Phật bảo:
– Ông chắc chắn sẽ toại nguyện và được thành Phật hiệu là Chiên-đàn”.
Kinh Hiền ngu ghi: “A-nan bạch Phật:
– Không biết thuở quá khứ, Đức Thế Tôn đã tạo căn lành gì, mà đến đời này được phúc báo cúng dường Vô cực đăng[53] như thế?
Đức Phật bảo A-nan:
– Thuở quá khứ trải qua hai a-tăng-kì, chín mươi mốt kiếp, cõi Diêm-phù-đề này có một vua nước lớn tên là Ba-tắc-kì, đại phu nhân của vua sinh được một thái tử, thân màu vàng tía, đầy đủ các tướng quí. Thời gian sau, thái tử dần lớn lên, xuất gia và thành Phật, giáo hóa, độ thoát vô số chúng sinh. Bấy giờ, vua cha thỉnh Phật và chúng tăng cúng dường ba tháng, lúc ấy có một tì-kheo tên là A-lê-mật-la nguyện làm đàn-việt cúng dường đèn suốt thời gian ấy. Hằng ngày ông vào thành xin các thứ tô dầu và bấc đèn. [36c] Khi ấy có vương nữ tên là Mâu-ni đứng trên lầu cao, thấy tì-kheo này hằng ngày vào thành xin các thứ cần dùng thì sinh lòng cung kính, sai người đến hỏi tì-kheo cần gì. Tì-kheo đáp:
– Hôm nay tôi làm đàn-việt cúng dường đèn cho Đức Phật và chúng tăng trong ba tháng, nên vào thành xin tô dầu và bấc đèn.
Người được sai đi trở về kể lại cho vương nữ biết, vương nữ rất vui mừng nói:
– Từ nay về sau ngài đừng đi xin nữa, tôi sẽ cung cấp đầy đủ bấc đèn… cho ngài!
Tì-kheo đồng ý, thế là từ đó về sau, vương nữ thường dâng đủ các thứ như tô dầu và bấc đèn cho tì-kheo. Tì-kheo A-lê-mật-la thành tâm thắp đèn cúng Phật, Đức Phật liền thụ kí: ‘Đời sau trải qua a-tăng-kì kiếp, ông sẽ được thành Phật hiệu là Định Quang’. Vương nữ Mâu-ni nghe tì-kheo A-lê-mật-la được thụ kí, liền nghĩ: ‘Những thứ làm thành đèn cúng dường Đức Phật đều là của ta, mà tì-kheo đã được thụ kí, ta còn không được’. Suy nghĩ xong, bà liền đến chỗ Phật, trình bày suy nghĩ của mình. Đức Phật liền thụ kí: ‘Đời sau trải qua hai a-tăng-kì, chín mươi mốt kiếp, ngươi sẽ được thành Phật hiệu là Thích-ca Mâu-ni, đầy đủ mười hiệu’. Vương nữ nghe Phật thụ kí xong, lòng rất vui mừng, liền hóa thành nam tử, cúi lạy chân Đức Phật, xin làm sa-môn. Đức Phật đồng ý. Từ đó vị sa-môn này tinh tấn tu tập không ngừng, nhờ thuở xưa cúng dường đèn sáng, từ đó đến nay trải qua vô số kiếp, thường được sinh lên cõi trời người, hưởng phúc tự nhiên, thân hình xinh đẹp, hơn hẳn mọi người, nay được thành Phật, phúc báo được cúng dường đèn sáng này”.
Thiện Ác Nghiệp Báo
Chư Kinh Yếu Tập
Đường Đạo Thế tập
Bản Việt dịch của Thích Quảng An
Tai Hại Khi Lạm Dụng Ăn Thịt & Uống Sữa Bò | Lương y Ngô Đức Vượng
.
https://www.youtube.com/watch?v=fu-NIutJC0s
CHUYỆN NHÂN QUẢ NHÃN TIỀN
1. ÁC BÁO CỦA TÔI
Trước khi tôi biết đến Phật pháp, tính rất tàn nhẫn, đối với loài vật không có lòng từ bi, không biết thương xót hay cảm thông gì.
Hơn 20 năm trước, cả nhà tôi công tác tại xưởng giày, có ông giáo dạy về kỹ thuật, rất ưa ăn thịt chó. Lần nọ ông ra ngoài mua về một con chó, ngỏ ý muốn tôi đem nó đi giết, lúc đó tôi không chút do dự, dùng chùy sắt đập mạnh vào đầu nó, con chó kêu rú thảm thiết, tôi vẫn không chút động tâm, tiếp tục nện tới tấp, cho đến khi đầu vỡ máu tuôn, chó chết giẫy giụa tôi mới dừng tay.
Còn nữa, nếu như tình cờ gặp con rắn nào, thì tôi nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để bắt cho bằng được, rồi dùng đá đập nát đầu rắn, trước khi chết con rắn không ngừng giẫy giụa, lăn lộn thống khổ, tôi cứ tỉnh bơ nhìn như không thấy gì, lòng chẳng có chút xót thương, chẳng chút áy náy vì hành động bất nhân tàn độc của mình.
Sau này tôi liên tiếp vướng nhiều chứng bệnh khổ: 7 năm trước tôi công tác tại đội làm đường nọ, khi một chiếc xe đang thi công đột ngột lui bánh, tôi không đề phòng nên bị tông đến chấn thương não, phải nhập viện điều trị, rất lâu mới hồi phục.
Sau đó, chứng đau dạ dày(bao tử) bộc phát, tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ để chữa trị, uống đủ thuốc Đông lẫn Tây Y, nhưng vô hiệu.
Cuối cùng, bất đắc dĩ tôi phải áp dụng theo một số đơn thuốc dân gian chỉ bày, do phương thuốc này cần thịt nhiều loại chúng sinh (như chó, mèo, rắn, rùa, rết, gà, vịt v.v…) phối hợp đề chưng, nấu, hầm, nướng… mới có tác dụng. Kết quả tôi hại chết thêm nhiều sinh linh nữa… Nhưng trải qua trường kỳ dùng đủ thứ thuốc, bệnh của tôi không những chẳng giảm mà ngày càng nặng thêm.
Sau đó tôi đi các bệnh viện lớn khám, bác sĩ nói nếu không mổ ngay thì khó cứu được mạng, vì vậy phải phẫu thuật. Dạ dày của tôi bị cắt bỏ hơn hai phần ba, ruột cũng bị cắt bớt một khúc, đủ thấy tình huống lúc đó cực kỳ nghiêm trọng.
Năm ngoái lúc tôi làm việc tại công xưởng, sơ ý bị máy dập làm ngón tay bị thương nát bấy, chảy máu không ngừng, đau thấu tim gan, tôi kêu la thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất đi. Khi nhìn thấy tay nát máu chảy, ngón tay run lẩy bẩy không kềm được, bất giác tôi nhớ lại hồi xưa mình từng đập rắn, giết chó… máu nhuộm đỏ cả khoảng sân.
Nhân đấy tôi bắt đầu tự hỏi: “Tôi suốt mười mấy năm nay không ngừng bị các bệnh quái ác hành hạ, còn gặp đủ tai nạn thương tật, vậy có phải đều là quả báo, do ngày xưa sát sinh hay chăng?”…
2. TRẦN LÃO GIA
Tôi có một nữ đồng nghiệp họ Trần, trong lúc họp mặt, vị tiểu thư này kể, cha cô là Trần lão gia có một sở thích đặc biệt là: Rất ưa ăn mắt cá. Mỗi khi dùng bữa nếu trên bàn có cá, thì luôn móc mắt nó ăn, khen rằng rất ngon, ông còn dặn người nhà phải mua nhiều cá, nhất là cá phải còn sống, thì ăn mới khoái khẩu.
Sau này phụ thân cô bỗng dưng bị viêm một con mắt. Bệnh phát và chuyển nặng nghiêm trọng, nhiều bác sĩ danh tiếng đều bó tay không chữa được. Sau đó mắt của ba cô mù hẳn, bác sĩ bèn lấy nó ra, thay vào một nhãn cầu giả.
Năm sau, con mắt còn lại của ba cô cũng bị bệnh, không bao lâu thì mất thị lực, hiện giờ ông phải sống qua chuỗi ngày không nhìn thấy ánh sáng.
3. ÁC BÁO CỦA ANH EM HỌ TRẦN
Tôi có một bạn học họ Trần, anh là quân nhân, mỗi lần nghỉ phép về nhà, anh và em trai thường đi câu cá, lên núi sán bắt các động vật hoặc bắn chim… xem đây là thú tiêu khiển.
Sau này nhà anh liên tục phát sinh rủi ro, đầu tiên là em trai anh, trong lúc xây dựng công trình, sơ ý bị té từ giàn giáo lầu hai xuống, vì là nơi xây dựng nên phía dưới sắt thép nằm bừa bãi ngỗn ngang, em trai anh bị sắt đâm thủng bụng, làm ruột bị thương nặng, không lâu thì tử vong.
Tiếp đến là bản thân anh Trần, bệnh hoạn hành thê thảm, đau đớn thống thiết… Chưa hết, chỉ vì chút việc vặt mà cãi gây cùng vợ một trận dữ dội đến phải ly hôn. Một gia đình trước đây hạnh phúc mỹ mãn giờ thành ly tán, khiến người không khỏi thở dài.
4. ANH BẠN XẠ THỦ
Nơi chỗ làm của tôi có một đồng nghiệp rất ưa dùng ná bắn chim. Tài xạ thủ vô cùng chuẩn xác, hầu như trăm phát trăm trúng. Hễ bắn ra là trúng ngay chỗ hiểm, làm chim bị thương nơi phần đầu. Anh mà ra tay là không con nào thoát khỏi…
Mấy năm nay đối với tài nghệ này của anh, mọi người đều hâm mộ, không tiếc lời trầm trồ ngợi khen.
Năm ngoái trong lúc đơn vị tôi tu sửa công trình, thì cần cẩu trên xe bất ngờ bị đứt và rớt từ trên cao xuống, nện thẳng vào đầu một nhân viên phía dưới, lực đập nặng nề của móc sắt khiến đầu nạn nhân bị nát (như dưa hấu bị bổ), óc bắn tứ tung, máu chảy đầy đất. Ai chứng kiến cũng kinh tâm, không dám nhìn. Hóa ra người bị nạn chính là anh bạn đồng nghiệp có tài xạ thủ nọ.
5. KHI OAN GIA BÁO
Tôi có một vị trưởng bối, rất ưa ăn thịt, thích nhất là giò heo, cánh và chân gà. Không những ngày ăn ba bữa liên tục, mà mỗi khi đối ẩm thưởng thức cùng năm-ba bạn nhậu phải luôn có các món trên, có thề nói là ông ưa ăn thịt cực kỳ, không biết chán.
Đến lúc tuổi già, vị trưởng bối này do quá thừa Acid Uric, nên tay chân biến dạng cong queo, hơn nữa trên mặt có nhiều vết lở loét đáng sợ. Vài chỗ trên da còn phát sinh hiện tượng nát rữa, dù ông đi khắp nơi cầu trị, nhưng không chữa được.
Lần nọ ông sơ ý bị té, gãy xương đùi, ông đau đớn rên rỉ suốt mấy ngày rồi tạ thế. Theo lời người nhà kể, vài ngày trước khi lâm chung, ông thường run rẩy kêu thét hoảng sợ:
– “Có người tới muốn bắt tôi đi! Có người muốn bắt tôi đi! Họ đòi làm bạn với tôi”… khiến ai nghe cũng nổi gai ốc.
6. CẨN THÂN KHI THỀ THỐT
Ở quê tôi các bô lão thường kể cho đám thanh niên trẻ chúng tôi nghe một câu chuyện để cảnh giác:
Ba mươi năm trước Đài Loan có một số người nghèo khổ, mưu sinh bằng cách chở hàng đi bán dạo. Lần nọ anh bán vải chở hàng vào thôn, các phụ nữ bu xem. Họ cầm vải chuyền tay nhau cùng xem rồi luân phiên bình phẩm, nhưng không ai mua.
Người bán thấy vậy bèn thu vải về, nhưng khi kiểm hàng anh phát hiện bị mất một xấp vải. Lúc này ai cũng nói mình không có lấy. Trong đám phụ nữ có một chị không những hung hăng xác định mình không lấy mà còn thề độc như sau:
– Tôi mà có lấy vải như mấy người nói, thì sẽ bị xe tông chết!
Sau đó chị ta đến Kim Môn. Ngày nọ chị đang ngồi trong nhà, thì một chiếc xe tải bị đứt phanh (thắng), đâm thẳng vào nhà và tông chết chị.
Khi tin này truyền ra, mọi người ai cũng bàn tán xôn xao, cho đây là nhân quả báo ứng đáng sợ vô cùng.
7.GIẾT CÁO BỊ BÁO ỨNG
Chuyện này do bà tôi kể lại, được sự đồng ý của bà, tôi xin viết ra chia sẻ cùng quý độc già. Các vị nhất định phải “Dứt tuyệt không làm ác, chuyên làm các điều lành”. Nhân vật kể trong truyện đều có thật, đều do bà tôi chứng kiến. Sau đây là nguyên văn lời kể của bà tôi:
“Năm 1951 Bắc Kinh mới giải phóng, lúc đó tôi khoảng 5-6 tuổi, cùng phụ thân cư ngụ ngoài Vĩnh Định Môn. Vĩnh Định Môn lúc đó còn là một vùng hoang vu hẻo lánh. Đối diện nhà chúng tôi là gia đỉnh họ Tất, họ gồm có hai vợ chồng và các con cháu cùng ở chung.
Lúc đó phía sau nhà họ có nhiều cây táo, tôi thường cùng các bạn nhỏ đến đó chơi đùa và hái táo ăn.
Một hôm nghe ông Tất khoe: sau nhà ông có cáo xuất hiện, ông nhất quyết làm bẫy bắt cáo.
Chưa đầy mấy ngày, tôi nghe nói lão Tất đã tóm được con cáo. Hơn nữa còn lột sống da của nó làm khăn choàng cổ.
Mấy ngày sau tôi tới nhà lão Tất chơi, vừa bước vào sân thì gặp ngay bà cô họ Biên, là hàng xóm của lão Tất.
Bà nói:
– Ông Tất bị bệnh nằm mẹp, không đi được nữa rồi!
Tôi liền chạy thẳng vào trong, lúc này con trai và cháu trai ông đang đứng bên cạnh giường chăm sóc.
Thật lạ, lão Tất bình thường là một người vạm vỡ, cao hơn một mét bảy, nhưng bây giờ nhìn ông nằm thu lu trên giường, co rút lại nhìn rất nhỏ thó, hơn nữa toàn thân ông run lập cập, mặt cũng biến dạng, mồm gắng sức lắp bắp nhưng không nói được gì. Nghe người nhà ông kể:
– Hồi hôm ông còn gào thét, tru lên rất thảm thiết…
Mấy đứa nhỏ chúng tôi nghe vậy sợ quá, xúm nhau co giò chạy hết.
Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông Tất, vì mấy ngày sau thì ông qua đời. Nghe nói lúc tắt hơi người ông khô kiệt, tay chân giống như cáo, mặt cũng giống cáo nữa.
Gia đình không liệm ông trong quan tài, chỉ bỏ vào cái hộp gỗ. Nghe bà láng giềng họ Biên kể:
– Tối đó Ông chết rồi, có rất nhiều cáo tụ lại nơi sân nhà ông, vừa kêu vừa nhảy”…
Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi:
– Bà có nhớ lầm mà kể thiếu chính xác không vậy?
Bà đáp:
– Hoàn toàn không! Việc xảy ra khủng khiếp này luôn ám ảnh, in sâu vào trí não bà. Cả đời bà không sao quên được cái cảnh tượng ông Tất bệnh nằm trên giường!
( Trích Báo ứng hiện đời 5 – SC Hạnh Đoan dịch)
VÌ SAO NÊN ĂN CHAY?
(Nguồn facebook của Thầy Thích Đồng Lập)
https://www.facebook.com/100041195392576/posts/320973722619138/?app=fbl