Năm 1956, mẹ của Hòa thượng Hải Hiền 86 tuổi. Sau khi bà sống 27 năm trên núi, một ngày, bỗng nhiên đề cập muốn trở về quê nhà cư trú. Bà nói với Hòa thượng Hải Hiền: “Thầy có thể để già chết trên đỉnh núi này à?” Nghe mẹ nói như vậy, Hòa thượng Hải Hiền đành phải theo ý muốn của mẹ, đưa mẹ cùng xuống núi về đến quê nhà ở thôn Thảo Tự, huyện Đường Hà. Nhà đã không còn nữa. Về đến trong thôn, Hòa thượng Hải Hiền bố trí ổn thỏa cho mẹ sống nhà một cụ hàng xóm trước, tự mình thì đi tìm thôn trưởng giúp đỡ.
Được sự đồng ý của thôn chi bộ, Hòa thượng Hải Hiền thu dọn lại nhà tranh ba gian trong vườn rau đội sản xuất, dọn vào cùng với mẹ. Một năm trước khi lão Hòa Thượng vãng sanh, mấy vị cư sĩ của Nam Dương đã làm một chuyến thăm hỏi lão Hòa Thượng, lão Hòa Thượng bình tĩnh tường thuật câu chuyện vãng sanh này cho mọi người.
“Trong vườn rau có ba gian nhà…chúng tôi làm gì có nhà? Là của đội sản xuất. Tôi dọn qua, dọn xong ba gian, tôi sống ở đó, phải trồng rau đấy.”
Các cư sĩ chưa nghe hiểu, rất ngạc nhiên hỏi: “Cụ bà vẫn có thể trồng rau sao?”
Lão Hòa thượng trả lời to tiếng hơn một chút: “Việc đó chúng tôi vẫn làm tốt mà! Có thể làm đó! Chúng tôi trồng rau.”
Mẹ của Ngài ăn chay từ nhỏ, cho nên lúc hai người xuống núi, Hòa thượng Hải Hiền vẫn xách theo cái nồi riêng. Ngài nói: “Chúng tôi có thể ăn cơm của người ta à? Không được ngã mặn phá giới.”
Lão Hòa Thượng nhớ rất rõ ràng, Ngài và mẹ là ngày 20 tháng 8 âm lịch từ trên núi xuống, qua năm, cũng chính là mùng 5 tháng 7 năm 1957, mẹ vãng sanh rồi. Một ngày trước khi bà vãng sanh, tự mình gói sủi cảo ăn, và bảo Hòa thượng Hải Hiền báo tin cho chị gái và một em gái họ, bảo họ ngày hôm sau nhất định trở về. Bà còn giao phó Hòa thượng Hải Hiền giúp bà dời giường ra ngoài phòng, bà muốn ngủ ở ngoài. Bà nói với lão Hòa thượng: “Thầy à, già ra bên ngoài ngủ nhé.”
Lão Hòa thượng hỏi: “Mẹ ngủ bên ngoài làm chi? Bên ngoài nhiều muỗi.”
Bà nghiêng mặt, nói rằng: “Thầy có thể ngày mai để già chết trong phòng này không?”
Lão Hòa thượng nhanh chóng đồng ý: “Được! Được!” Ngài đem giường đệm khiêng ra phòng, đặt ở ngay cửa lớn.
Ngày hôm sau, chị của lão Hòa thượng Hải Hiền và em gái họ đều đến, bà còn nấu cơm cho mọi người. Bà chỉ đường trắng và đồ hộp mà hai chị em họ mang đến, nói: “Đã đem về rồi, có thể không cho già ăn sao?”
Bà ăn hết đồ hộp, ngay cả nước súp trong đồ hộp cũng uống hết, sau đó báo cho mọi người biết, nói: “Già uống hết nước rồi, buổi trưa hôm nay thì không ăn cơm nữa.”
Sau cơm trưa, bà vào nhà vệ sinh đại tiểu tiện. Sau khi trở lại, lại nằm một chút, sau đó bà nói với Hòa thượng Hải Hiền: “Thầy à, già thức dậy ngồi một chút, được không?”
Hòa thượng Hải Hiền nói: “Cũng không bằng mẹ nằm ở đó đấy.”
“Đúng ha! Nằm ở đó một chút, đúng ha!” Nói xong bèn lại nằm xuống. Bà quay mặt qua, nằm nghiêng người. Bà bèn an tường mà nằm đó, sau đó thở một hơi dài, vãng sanh rồi. Lão Hòa thượng nói đến đây, khua tay trái lên trên một cái: “Không có bị hành hạ gì!”
Mẹ của lão Hòa thượng Hải Hiền, một vị cư sĩ tại gia, giống như lão Hòa thượng, không có đi học, không biết chữ, chỉ là một câu “A Di Đà Phật”, niệm cả một đời. Bà 87 tuổi vãng sanh, biết trước ngày giờ, không có đau bệnh, tự hành hóa tha.
Sau nhiều năm bà rời khỏi quê nhà, đột nhiên đề xuất muốn về quê, trên thực tế là muốn về quê vãng sanh, ở quê còn có con gái và cháu gái, bà đi về là để cho con gái, cháu gái xem, để họ xem xem, một câu “A Di Đà Phật” có thể giúp người ta ra đi thanh thản tự tại đến như vậy. Cho nên trước khi bà vãng sanh, chiêu tập con gái, cháu gái cùng đến, cả nhà đoàn tụ rất là vui vẻ. Con gái của bà, cũng chính là chị gái của lão Hòa thượng Hải Hiền tận mắt thấy mẹ mình vãng sanh bất khả tư nghì, cho nên không lâu sau khi mẹ vãng sanh liền mang con trai cùng lên núi Đồng Bách xuất gia rồi.
Người niệm Phật, sống biết từ đâu đến, chết biết đi về đâu, hạnh phúc lắm, không có chút lo âu nào, không có chút sợ hãi nào. Nhiệm vụ hóa độ chúng sanh ở thế giới này đã xong một giai đoạn, tự mình công đức viên mãn, biết trước ngày giờ, không cần người khác trợ niệm, nói đi liền đi ngay, tự tại vãng sanh.
Thích Ca Mâu Ni Phật nói người trong nhân gian có khổ của sanh, lão, bệnh, tử. Bốn loại khổ này người thông thường thật không dễ tránh khỏi, của báu trong thế gian đều không thể giải trừ nổi khổ của sanh, lão, bệnh, tử. Nếu muốn giải trừ bốn loại khổ này, một câu “A Di Đà Phật” này có tác dụng. Một câu “A Di Đà Phật” này là Pháp Bảo. Lão Hòa thượng Hải Hiền, Hoàng lão phu nhân mẹ của ngài, còn có pháp sư Hải Khánh sư đệ của ngài, ba người đều chỉ có khổ của sanh, không có khổ của lão, bệnh, tử. Đây là biểu hiện cho chúng ta xem.
Điều kiện thời bấy giờ của Hòa thượng Hải Hiền cực kỳ gian khổ, chùa chiền là miếu nhỏ ở nông thôn, hương hỏa rất ít, toàn bộ dựa vào chính mình vất vả cần cù trồng trọt duy trì no ấm, cho nên sau ba ngày Ngài niệm Phật cho mẹ, đành phải dùng một áo quan tài mỏng mai táng mẹ đơn giản. Ngài là con hiếu, tuy là sự bức bách của hoàn cảnh, nhưng trong tâm ngài vẫn thường xuyên bất an như ngày nào, ngài vì việc này cảm thấy hổ thẹn, cho rằng có lỗi với mẹ. Tám năm sau, tình hình chuyển biến tốt hòa thượng Hải Hiền bèn muốn dựng bia cải táng cho mẹ. Không ngờ rằng, đào mộ huyệt lên, mở quan tài ra không thấy người! Bên trong chỉ có mấy cây đinh lớn dùng đóng quan tài.
Trong lịch sử Trung Quốc đã từng có một trường hợp như thế này. Sơ tổ Thiền tông Trung Quốc Tổ sư Đạt Ma từ nước Nam Thiên Trúc (cách gọi nước Ấn Độ thời xưa) đến Trung Quốc truyền Pháp, sau khi viên tịch chôn ở Trung Quốc. Sau mấy tháng, một người đến từ Tây Vực nói ông ta gặp được Tổ sư Đạt Ma ở Tây Vực. Còn nói Tổ sư Đạt Ma lúc đó một chân mang chiếc giầy cỏ, một chân kia đi chân trần. Thời gian này vừa đúng mấy ngày sau khi chôn cất Tổ sư Đạt Ma. Mọi người không tin, ngài ấy đã qua đời rồi làm sao có thể chạy đi Tây Vực được? Sau đó đào quan tài lên, vừa mở ra xem, quả nhiên không thấy người đâu, trong quan tài chỉ có một chiếc giầy cỏ! Sau hơn một ngàn năm chúng ta lại gặp được câu chuyện tương tự. Do đó có người nói mẹ của Hòa thượng Hải Hiền có phải là Bồ Tát tái lai hay không? Trên lý nói như thế thì thông, nhưng trên sự không có chứng cứ. Chúng ta phàm phu tục tử, không có thần thông không dám đoán liều.
A DI ĐÀ PHẬT,nếu người khác vãng sanh được không nhẽ bạn và tôi còn ngong ngóng có người đến trợ niệm cho mình khi sắp chết ư?Khó lắm ,phải tự mình giải quyết công việc vãng sanh tự tại của chính mình .Phải tham VIỆC VÃNG SANH NÀY,nhà cửa công việc quyến thuộc phải xem lợt lạt đi, và nhất là người ta lại quan niệm PHẬT PHÁP là siêu độ cho người chết trong khi sống mà lại đi ngược những lời dạy trong kinh. Chúng ta nhất định biểu diễn cho mọi người biết ,họ không quan tâm thì vãng sanh cho họ xem.
Chào bạn Nguyên,
Bạn hãy cẩn trọng với ý “biểu diễn cho mọi người biết” nhé, coi chừng lạc đường! Chân thật một câu A Di Đà Phật không biết có chúng ta có làm nổi không? Thêm cái ý niệm biểu diễn nữa, như con la thồ hàng, đã nặng, lại chất thêm cái túi.
Chúc bạn thường tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nói là biểu diễn,có khi là nụ cười ,có khi thốt lên câu A DI ĐÀ PHẬT.Chú phước huệ có trăn trở gì?
Chào bạn Nguyên,
Ở ngay câu niệm A Di Đà Phật, chỉ biết A Di Đà Phật là chân thật; ở ngay câu niệm A Di Đà Phật với ý “tôi biểu diễn cho mọi người xem, tôi sẽ vãng sanh cho mọi người thấy pháp Phật hay như thế nào” thì dù có ý độ người, nhưng đã vô tình “độ” thêm cái ngã của mình. PH cho rằng, nếu có người thấy bạn vãng sanh rồi sanh lòng tin thì tốt, nếu không ai thấy, biết, hoặc thấy, biết mà không tin thì cũng bình thường. Một nụ cười, một câu chia sẻ pháp, một việc thiện lành,..nếu khởi ý làm với mục đích cầu vãng sanh thì đúng như pháp, nếu làm với ý “biểu diễn” thì e rằng đã sai lạc.
PH đã khởi tâm lo ngại, nếu bạn chấp chứa cái ý “biểu diễn” đó, chính là tăng thêm cái ngã, đường tu rất gian nan, nếu không để ý, dễ lạc vào đường tà.
Chúc bạn thường tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nếu chú PHƯỚC HUỆ biết được những điều tốt lành gì xin hãy dùng tâm lực của mình làm thiện tri thức nơi đây.
Không biết mắc phải quả gì mà mỗi khi nói ra điều gì thì nó điều sẽ xảy ra ngược lại cả. Nhiều lần kg tin, nên thử kg nói ra thì nó y như dự đoán trong tâm. Còn có chuyện cố ý nói ra thì nó sẽ ngược lại. Trước đó tưởng trùng hợp giờ thì phải chịu thua. Kg biết đó là nhân gì trong tiền kiếp tạo thành nhưng nay cũng đành vui vẻ chấp nhận. Nhưng còn chuyện kg thể nói chuyện với ng lạ một cách bthuong thì khiến mình buồn lòng. Sao gặp ng lạ thì k thể giao tiếp, cảm thấy k biết nói gì. Khẩu nghiệp nặng quá. Nguyện pháp giới chúng sanh đều tiêu trừ hết những quả báo xấu về khẩu nghiệp để họ kg bị xấu hổ như mình. Adidaphat
Mọi người ơi cho con xin lời khuyên
Chuyện là nhà con đang yên ấm. Thì mới hôm qua con e họ con gây lộn với Ba con. Nó rất dữ và gây rất lớn tiếng , nó là phận cháu nội nó ở dưới quê lên đây học vài tháng mà dạo gần đây nó rất là hỗn , hễ ai trong gia đình con từ bà nội con cho đến người nào trong gia đình ai nó cũng chửi tuốt luốc hết. Bởi vì nó nghĩ là gia đình có tiền rồi dc chiều chuộng, ngay cả Ba nó cũng chửi như là con. Nhiều lúc con cũng rất bức xúc , con thì cũng rất nóng tính con nên con rất kiềm chế k muốn nói nhiều, con sợ nếu như con kiềm chế k dc thì sẽ có chuyện lớn nên mỗi lần có chuyện con liền niệm Phật. Bởi vì gia đình con cũng khó khăn lắm mới hòa thuận lại được nên con rất là trân trọng ,nhưng dường như con cảm thấy họ không biết trân trọng điều đó . Bây giờ con rất là tiến thoái lưỡng nan. Có phải đó là oan gia trái chủ của Ba con hay không. Xin các vị hãy chỉ cho con phương pháp nào để giải quyết chuyện này hoặc niệm kinh nào để hóa giải cho Ba con mà phận làm con có thể thay ba làm được thì xin qúy vị hãy giúp đỡ cho con.Bởi vì con biết Ba con thì không mấy tin Phật pháp nhưng cũng không có phỉ báng phật pháp. Tính tình của Ba con thì cũng rất nóng ai làm k phải thì chửi đại rồi thôi chứ k có để bụng , nhưng còn con em họ con nó luôn gây chiến kiếm chuyện nó nghĩ làm như vậy mới là hay nhưng nó k biết làm như vậy là nó đang bị tổn đức. Nên xin qúy vị hãy giúp đỡ cho con, xin hãy trả lời cho con sớm nhất có thể .Đêm hôm qua lúc trước khi ngủ con cũng niệm Phật rất nhiều nhưng không hiểu sao tâm con chẳng an được chút nào. Xin quý vị hãy chỉ giúp giùm con .
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Đây là việc lành.Nếu không có ai chạm vào cái TA thì không nhìn ra chỗ mình phải sửa.
A Di Đà Phật!
Bạn Chi Chi thân mến. Theo như bạn nói trên thì tôi nghĩ đó là oan gia của gia đình nói chung và của Ba bạn nói riêng. Theo tôi thì câu A Di Đà Phật là đầy đủ công đức, đầy đủ trí tuệ….. Có thể hóa giải tất cả nghiệp chướng. Do đó bạn và mọi người trong gia đình bạn trong đó có Ba của bạn hãy thành tâm lạy Phật sám hối vói oan gia và niệm ” A Di Đà Phật” hồi hướng cho các oan gia trong đó có oan gia là em họ bạn. Thời gian nhanh hay chậm đều do tâm chân thành của từng người trong gia đình. Chúc bạn và gia đình bạn hạnh phúc và bình an.
A Di Đà Phật!
Dạ con xin cám ơn
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NGƯỜI KHÔNG CÓ TÂM ĐƯỢC-MẤT THÌ NGƯỜI ĐÓ LIỀN TỰ TẠI.
Có người đến hỏi tôi rằng học Phật khó hay không? Chẳng khó, học Phật rất dễ so với học bất cứ thứ gì khác, chỉ cần nắm thật chắc cương lĩnh tu học của Phật pháp thì liền thấy rất dễ dàng. Đó là học Phật là học chẳng mê, khi 6 căn chúng ta tiếp xúc với 6 trần bên ngoài, nhất định là giác chứ không mê. Vậy giác là gì? Ta hiểu được hết thẩy vạn pháp đều chẳng thể có được, đó là giác. Khi thật sự hiểu được rằng: “chẳng thể có được”, thì quý vị bèn tuỳ duyên, bèn tự tại. Vì sao? Vì ý niệm được-mất không còn nữa.
Chúng ta hãy bình tĩnh mà suy nghĩ xem tất cả vô lượng vô biên phiền não cũa chính mình từ đâu mà sanh ra? Chẳng phải đều từ trên được-mất mà có đó sao? Suốt ngày từ sáng đến tối đều chỉ là lo được, lo mất, nghĩ đủ phương pháp để mong đạt được thứ mình mong muốn, khi đạt được rồi thì lại sợ mất đi, nếu không mất đi thì lại muốn có được nhiều hơn nữa, đây thì thật là khổ. Phiền não đều là từ đấy mà ra.
Nếu 1 người không có tâm được-mất thì người đó liền tự tại. Vì sao người đó lại không có tâm được-mất? Vì đã nhìn thấu suốt chân tướng sự thật rồi, trong hết thẩy các pháp quả thật chẳng có cái gì là được hay mất đi cả. Có người hỏi rằng:
_ ” Nếu như suốt ngày tôi không dùng cả tánh mạng để truy cầu, thì làm sao mà tôi sống được?”.
Đây chẳng qua là do quý vị tự mình khởi dậy vọng tưởng mà thôi, chứ sự thật chẳng phải vậy. Sự thật như thế nào? Dù quý vị truy cầu hay không truy cầu gì cả thì vẫn sống được. Nếu quý vị không tin, có thể làm 1 cuộc thử nghiệp xem thật hư ra sao. Cả ngày từ sáng đến tối quý vị chẳng mong cầu gì cả, xem thử quý vị có sống được hay không thì liền biết ngay lời này là thật chẳng phải giả.
Nói theo số mạng thì nếu trong mạng của quý vị đã có thì dù có tìm cầu hay không tìm cầu, đến rốt cuộc thì vẫn có. Nếu trong mạng của quý vị không có, thì dù có tìm cầu cũng vẫn là không có. Vậy thì hà tất gì phải làm khó cho chính mình chứ? Sao không tuỳ duyên mà sống qua ngày, luôn giữ cho chính mình được tâm bình khí hoà mà niệm Phật cầu sanh Cực Lạc?
A Di Đà Phật!
Tài liệu tham khảo: Pháp ngữ của pháp sư Tịnh Không
Người thân đến viếng người đang lâm chung không nên khóc lóc hay hỏi han điều gì cả. Muốn giúp người lâm chung sanh về cõi lành thì chỉ nên vì họ niệm Phật. A Di Đà Phật.