Toàn gia cư sĩ Quả Trú thuộc thành phần trí thức, cả ba thế hệ trong gia đình đều là Giáo sư đại học. Cư sĩ Quả Trú ngay lúc mẫu thân bị bệnh hiểm, đã chí thành phát tâm bái lạy kinh hồi hướng công đức cho mẹ. Hiếu tâm này làm cảm động trời đất và lòng tinh tấn kia khiến cho người mẹ lẽ ra đã bước đến quỷ môn quan nhờ vậy mà được trở về bảo toàn tánh mạng.
Kính mời quý vị nghe cư sĩ thuật lại những việc bà đã trải qua: “Cha mẹ tôi trước khi nghỉ hưu từng làm công tác giảng dạy về bộ môn “Bảo vệ thực vật, diệt côn trùng” tại một trường Đại học ở Triết Giang. Mẹ tôi vốn là một nữ bác học đa văn, từng cống hiến nhiều thành quả nghiên cứu khoa học lớn lao, góp công giảng dạy uyên thâm, có thể nói là môn sinh đầy khắp thiên hạ. Bà được phong là “giáo sư ưu tú”, được hưởng sự trợ cấp của chính phủ.
Hiện nay cha mẹ tôi đã hơn 70 tuổi, dù đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng vì họ đạt được thành tựu phi phàm về lĩnh vực diệt côn trùng nên luôn được xưởng Nông dược mời thỉnh về làm việc. Tôi không rành về các việc sát sinh của song thân, do hai vị dù ở nhà vẫn nghiên cứu chế thuốc “diệt côn trùng” cung cấp cho hãng Nông dược, thu được rất nhiều tiền nhờ cái nghề bào chế này.
Ngay từ nhỏ tôi cũng đã từng chứng kiến cha tôi đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, luôn kêu là kinh hãi rằng có người nào đó muốn giết ông. Hơn nữa, da ông không được tốt, sần sùi và hay bị lở giống như ghẻ chóc. Trên đầu giường ông nằm, quanh năm thường để lọ thuốc cao dán.
Lúc ba tôi dạy tại Đại học thì hay bị bệnh bí tiện, thống khổ này không ngừng hành hạ ông. Sau đó còn mắc chứng bệnh động mạch vành, thường xuyên ưu lao, kinh sợ, khiến ông thuốc chẳng lìa miệng, mặt luôn u sầu chẳng có được nụ cười.
Tôi nhờ duyên lành, tình cờ đọc qua sách “Báo ứng hiện đời” của cư sĩ Quả Khanh mới hiểu rõ các chứng bệnh của ba tôi có liên quan đến công việc của ông. Cũng hiểu rằng: “Do chúng tôi tạo sát nghiệp, ngày ngày ăn thịt, ăn hải sản…v.v… nên bị ác quả”.
Thế là tôi bắt đầu vì những con vật mà mình và cha mẹ đã giết, đã ăn qua mà tụng kinh Địa Tạng, hy vọng có thể siêu độ chúng, cầu chúng tha thứ. Thời gian đầu thì không có kết quả gì rõ rệt, dù vậy hàng ngày tôi vẫn cố gắng tụng kinh Địa Tạng. Không bao lâu, có một ngày nọ mẹ tôi bảo: “Ba con gần đây ngủ rất yên, không còn thấy ác mộng nữa, chứng bí tiện cũng chuyển biến tốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, đã có vẻ hớn hở tươi tắn. Hơn nữa ông còn cai hút thuốc.”
Tôi mừng rỡ vô cùng, thầm cảm tạ công đức uy thần của kinh Địa Tạng, quả là không thể nghĩ bàn. Sau đó, tôi may mắn được đọc “Nhân Quả phụ giải Lương Hoàng Sám” của Quả Khanh, những chuyện có thật trong sách khiến cho tôi kinh tâm và chấn động bội phần. Tôi thầm biết cha mẹ mình tạo tội sát sinh quá nặng, cần phải lập tức dứt trừ ăn mặn, sám hối sát nghiệp, bước vào con đường học Phật, tập tu ngay. Mặc dù cha mẹ tôi thân thể ngày càng suy yếu nhưng lại chưa tỉnh ngộ, vẫn còn tạo nghiệp sát không ngừng, vậy tôi phải làm sao đây?
Nghĩ thương cha mẹ nếm trải biết bao gian khổ mới nuôi tôi khôn lớn, hiện tôi học Phật ăn chay đã mấy năm, giờ tôi rất muốn thay cha mẹ sám hối với những chúng sinh đã bị hai vị giết. Trong kinh “Phật thuyết nghiệp báo sai biệt” từng giảng: “Nếu có chúng sinh nào lễ tháp, miếu Phật sẽ được 10 công đức:
1. Được sắc đẹp tiếng tốt.
2. Nếu có phát ngôn người đều tin phục.
3. Được vô uý, không sợ hãi với chúng nhân.
4. Được Thiên nhân ái hộ.
5. Có đầy đủ uy thế.
6. Chúng sinh thích đến gần
7. Thường được thân cận chư Phật, Bồ-tát
8. Có đủ phúc báo lớn
9. Mệnh chung sinh Thiên
10. Mau chứng Niết bàn.
Kinh Phật là pháp bảo, đại diện cho trí huệ Phật, là pháp thân xá lợi Phật nên công đức lễ bái kinh cùng lễ bái chư Phật không khác nhau, cũng giống như công đức lễ bái tháp Phật. Cổ đức có vị nhờ lễ bái kinh Hoa Nghiêm, Pháp Hoa… mà khai ngộ. Thế là tôi quyết định vì cha mẹ lễ bái mỗi chữ trong kinh Địa Tạng, dùng hùng tâm tha thiết tín thành lễ bái, ắt có thể cảm ứng được Bồ-tát gia trì, khiến cho những chúng từng bị hại có được lợi ích, tiêu trừ nghiệp sát cho cha mẹ.
Trong lúc bái kinh, tôi thầm sợ mình công đức không đủ, nên đồng thời lễ kinh Diệu Pháp Liên Hoa theo phương thức “Nhất tự nhất bái”. Mỗi bộ kinh mỗi lần tôi bái một trang (khoảng chừng 500 lạy). Thêm vào đó, hàng ngày tôi còn tranh thủ tụng một quyển kinh Lăng Nghiêm. Thời gian này mặc dù thân thể rất mỏi mệt nhưng nội tâm tôi cảm thấy vô cùng an ủi, pháp hỷ sung mãn.
Khi tôi bái xong bốn phẩm “Kinh Địa Tạng” thì mẹ tôi không cẩn thận bị té gãy chân trái, phải nhập viện để thay xương nhân tạo. Tôi bỗng nhớ lại, trước đây khi mẹ tôi lên lớp giảng, vì muốn các sinh viên hiểu rõ hơn, bà thường dùng kim ghim vào đầu côn trùng, hoặc ghim chân chúng lên bảng để làm giáo cụ phụ hoạ cho tiết giảng. Ôi chao! Nếu không biết Phật pháp thì rất dễ tạo tôi, nhất tâm động niệm không gì mà chẳng tạo ác. Nhân như vậy thì quả phải như vậy, báo ứng nhân quả không sai mảy may. Hiện tại hoa báo đã trổ trên thân, nếu tôi không phát nguyện lễ bái sám hối thay bà, khiến cho tội nặng chuyển thành báo nhẹ thì tương lai ác quả bà phải nhận trong ác đạo ắt là thảm chẳng nỡ nhìn.
Khi tôi bái xong Phẩm thứ 7, mẹ tôi lại té lần nữa, lần này là tổn thương phía sau đầu. Kết quả khi chụp CT, não bị xuất huyết, da sưng phù, y viện đã thông báo bệnh tình nguy cấp. Mẹ tôi đã hiện tướng địa ngục, dáng vẻ sợ hãi, mắt không mở được. Đồng thời ở nhà, tôi và con gái đang dạy tại đại học mắt mở không lên, cảm thấy bị khổ tương đương. Đây có khả năng là cảm ứng thâm tình, cũng có thể là tôi và con đồng thời phụ mẹ trả nghiệp. Em tôi muốn giúp mẹ mở mắt, bèn dùng vải đen che ánh sáng cho mẹ, cả nhà rất căng thẳng.
Tôi yêu cầu cả nhà đừng tiếp tục sát sinh nữa. Em trai tôi phát nguyện: “Xin vì mẹ ăn chay ba tháng”. Ngay buổi chiều mẹ nhập viện thì tối đó chúng tôi bỏ ra khoảng 2.300 USD, cùng nhau đi phóng sanh. Đồng thời trong lúc bái kinh, tôi còn ráng tụng thêm hai bộ kinh Địa Tạng, xem như mỗi ngày tụng bốn bộ, bái một trang kinh Địa Tạng, một trang Pháp Hoa. Tôi tin chắc thành tâm của tôi có thể cảm động những chúng sanh đòi nợ mẹ và Phật, Bồ-tát sẽ gia trì cho.
Ngày thứ hai sau khi phóng sanh, tôi gọi điện cho em trai, hỏi thăm tình trạng mẹ, em nói: “Vẫn thế, không tốt không xấu, bác sĩ đang theo dõi…” Tôi cảm thấy oan gia trái chủ không muốn lìa bà, vì oán hận khó tiêu mà. Ngay đó, tôi quyết định bỏ ra 1.650 USD phóng sanh và hôm sau đi thả 600 ký ốc. Tôi quỳ trước Phật sám hối thay mẹ, mẫu tử tình thâm, nghĩ đến ân sâu dưỡng dục khó báo, tôi rơi lệ đầm đìa, khẩn cầu Chư Phật, Bồ-tát từ bi cứu mẹ tôi, cứu độ cho những oan gia trái chủ của mẹ. Nếu mẹ tôi ra đi, cả nhà tôi phải làm sao đây? Xin chư Phật, Bồ-tát từ bi, các chư vị oan gia trái chủ rộng lượng tha thứ.
Mấy ngày sau bệnh tình mẹ tôi dần chuyển biến tốt, hoá dữ thành an. Điều này khiến cho bác sĩ cảm thấy kỳ lạ và ngạc nhiên. Tội chết mẹ tránh được, nhưng tội sống khó tha, mẹ phải chịu thống khổ mài luyện. Hơn nữa, chứng trạng đau khổ của mẹ đồng thời cũng xuất hiện trên thân tôi. Hễ mẹ ở bệnh viện nôn mửa thì cùng lúc đó ở nhà tôi cũng bị nôn mửa, ói như điên đến độ ngay cả nước cũng không thể uống. Tôi lúc đó tâm rất kiên cường, cầm thau để sát bên mình thầm nghĩ: “Cho dù là chết thì cũng phải chết trước Phật, tôi cam tâm thay mẹ đền mạng, nếu được vậy thì rất tốt.” Nhờ nghĩ như thế mà tôi kiên trì bái kinh Địa Tạng đến hoàn mãn.
Cư sĩ Quả Khanh nói: “Có một số oan gia trái chủ dù chịu tha thứ cho bạn rồi, song trước khi đi chúng có thể sẽ cắn rứt, hành hạ thân thể bạn. Đây chính là đạo lý báo nặng trả nhẹ”. Thế là suốt đêm ngót mấy tiếng, mẹ tôi toàn thân co rúm, bị hành hạ đau đớn…bác sĩ phải luôn túc trực cứu chữa cả đêm, nhưng sau đó khi kiểm tra sức khoẻ, kết quả lại thấy bình thường.
Sáng hôm sau, lúc tôi vì mẹ tụng kinh Địa Tạng thì thấy phía trái đỉnh đầu tôi có một bóng đen, mãi đến khi tôi bắt đầu bái kinh thì bóng đen đó mới biến mất. Tôi biết là oan gia trái chủ trú đóng trên đầu mẹ đã đi rồi, cũng hiểu là mẹ không còn bị lưu di chứng gì nữa. Bác sĩ từng nói người cao tuổi như mẹ đã bị bệnh lại còn bị té chấn thương não nghiêm trọng đến thế, thực sự chẳng hi vọng gì cứu nổi. Nếu cứu sống được thì cũng sẽ lưu di chứng nặng nề, sinh hoạt không thể tự xử lý được.
Tôi biết ngành nghề cha mẹ làm đều phạm vào sát sinh, tội sâu nặng nên tiếp tục vì cha mẹ mà bái kinh Địa Tạng, đồng thời bái từng chữ trong kinh Viên Giác, Lăng Nghiêm và Pháp Hoa, tiếp tục…
Mỗi ngày tôi lễ một ngàn một trăm lạy, còn ráng tụng bốn bộ Địa Tạng, một quyển Lăng Nghiêm, Kim Cang và kinh Bảo Kiếp Ấn, Chú Lăng Nghiêm, Tứ Trọng Thanh Tịnh Minh Hối…
Tôi đúng là liều mạng, oan gia của cha mẹ đều xuất hiện trên thân tôi, công thêm nghiệp nợ tôi vốn cũng đã sâu nặng khiến cho thân thể tôi cực kỳ bất ổn. Nhưng tôi thầm hiểu sâu rằng, thiếu nợ thì phải trả, đây là lẽ tự nhiên, huống chi chúng tôi thiếu nợ mạng vô lượng vô biên. Hiện tại, những chúng sanh bị giết bị ăn không muốn đòi mạng cha mẹ, chỉ là muốn thân họ phải chịu thống khổ, nếu không nhờ Phật lực gia trì thì tôi làm chẳng được thấu đáo.
Do ngày xưa tạo ác không biết mỏi mệt thì ngày nay chuộc lỗi cũng phải chịu khổ, chịu khó…Nhờ nghĩ vậy mà tôi tinh tấn tụng kinh, lễ Phật, tín tâm kiên định.
Hiện tại mẹ tôi đã sớm khoẻ mạnh và xuất viện. Cách đây không lâu, lúc bà quay lại y viện kiểm tra, bác sĩ chuyên khoa Thần kinh trứ danh còn nói: “Người bị chấn thương đầu mà tuổi hơn 70, lại bị xuất huyết nhiều đến thế…không phải trải qua bất kỳ cuộc phẫu thuật nào mà chứng sưng phù tự tiêu, máu bầm tích tụ tự tan, tự vận hành thông suốt, không lưu bất kỳ di chứng nào…phải nói là kỳ tích, đây là vụ ông chứng kiến duy nhất lần đầu, chuyện lạ trong nhân gian!”
Mẹ tôi nhờ đây mà trở thành nhân vật nổi tiếng, vì được nơi nhiệm sở đại học của bà bàn tán. Khi mọi người nghe kể nhờ con gái bái kinh, tụng kinh, lạy Phật hồi hướng cứu được mẹ khiến cho nhiều người xúc động. Họ cũng phát tâm tụng, bái kinh Địa Tạng. Ngay cả phụ thân tôi cũng bắt đầu lấy bút cung kính sao chép kinh Địa Tạng.
Tôi hi vọng những ai hữu duyên đọc bài viết này, cho dù hiện tại thân thể đang khang kiện thì cũng nên mau mau từ bỏ ăn mặn, hãy vì những con vật mà bạn từng giết, từng ăn quả mà niệm Phật, tụng kinh, bái kinh….hồi hướng cho chúng…mới mong tránh khỏi cảnh giây phút tai nạn ập đến. Lúc đó dù bạn có hối hận thì cũng đã muộn màng.
Nếu bài viết này có chút công đức nào, xin đem công đức đó hồi hướng cho cha mẹ. Nguyện song thân tôi sớm phát tâm đại sám hối, học Phật, ăn chay. Nguyện hai vị trường thọ, mạnh khoẻ, khang kiện.
Ngài Ấn Quang từng giảng: “Các hình thức tu trì như bái, tụng, niệm…đều lấy thành kính làm chủ. Cho dù đang ở vị phàm phu, nếu tâm thành đến cực độ thì sẽ chiêu cảm công đức không thể nghĩ bàn và thu được lợi ích rất lớn”.
Cư sĩ Quả Khanh (Trích Báo ứng hiện đời 6 – Dịch giả: Hạnh Đoan)
con xin quý cô chú cho con hỏi KINH VÔ LƯỢNG THỌ giảng lần thứ 10 của Hòa Thượng Tịnh Không chủ giảng, cư sỹ Vọng Tây chuyển ngữ con thấy trên trang TinhThuQuan tới tập 374 là hết trong khi bộ Kinh chưa được giảng xong. Con xin hỏi cô chú có biết lí do vì sao không chuyển ngữ nữa không ạ, hoặc nếu còn tiếp thì con có thể vào trang web nào để nghe ạ. Cho con đường link với, con xin cảm ơn ạ. A DI ĐÀ PHẬT.
bạn thử lên youtube tìm xem. trên youtube có đó bạn. Chúc bạn nghe pháp được nhiều lợi ích và tinh tấn trong tu tập nhé
Gửi bạn Minh, TT lên xem thì thấy đã có tập 375 +376 xin chia sẻ cùng bạn
https://m.youtube.com/watch?v=45O0bLK6CNk
Xin tùy hỷ công đức quý sư huynh ạ. Chỉ tiếc là sao tìm không thấy trọn đủ bộ đến tập cuối giảng hết bộ Kinh để được nghe. A DI ĐÀ PHẬT.
a di Đà phật ,đọc bài này con mới được tại sao trong quá trình bố con bị tai biến con cũng cảm thấy đầu mình bị đau,mắt cũng có lúc nhức nhối ,còn cảm thấy hay mình sắp bị liệt mặt vậy.con nguyên tinh tấn lễ phật để bố đỡ đau đớn ,a di đà phật .
Nhờ Sám Hối Tiêu Nghiệp Thân Bệnh
Mẹ tôi là Trịnh Cao Hạnh Thái, năm nay 88
tuổi, tuy chưa từng học qua trường lớp nào cả,
nhưng bản tính nhân từ, tâm địa lương thiện, rất
thích bố thí, được mọi người trong làng đều ngợi
khen, yêu mến. Mẹ sinh vào những năm cuối thế
kỷ XIX, theo quan niệm phong kiến người phụ
nữ bị coi là “ nữ gia ngoại tộc”, nên không được
đi học, vì mọi người cho rằng con gái dù có học
nhiều như thế nào đi chăng nữa cuối cùng cũng
về làm dâu người khác mà thôi, bởi không biết
chữ, nên mẹ không thể xem kinh sách, vì vậy đối
với tôn giáo bà không có chút xíu nhận thức nào
cả, nhưng đối với chư Phật, Bồ-tát cho đến thần
linh bà đặc biệt kính trọng. Do đó, bà thường tiếp
xúc với các thiện nam tín nữ, nhờ họ hướng dẫn,
vì vậy trong suốt năm 45 tuổi bà chuyên tâm học
thuộc lòng “Chú Đại Bi” và “kinh A Di Đà”, từ
đó ngày đêm bà chuyên trì tụng, không có gián
đoạn, vả lại bà còn phát nguyện ăn chay trường.
Những năm trở lại đây, do bà tuổi cao sức
yếu nên rất dễ bị cảm, năm nay tình trạng bệnh
tình càng thêm xấu đi, thân thể đau nhức, ê ẩm,
ngoài ngồi nằm ra bà không làm được bất cứ việc
gì khác, càng ngày bà càng ít nói, có khi không
mở miệng ra được, cho đến ăn, uống, đại tiểu tiện
cũng phải nhờ con, cháu giúp đỡ. Sức khoẻ của
bà xuống hẳn, lại còn nôn ra máu. Mỗi lần nghe
mẹ rên, nghe mẹ than đau, lòng chúng tôi như
dao cắt, muối xát. Những lần như vậy, chúng tôi
không biết làm gì cả, chỉ có cách duy nhất là đưa
bà vào bệnh viện, những vị bác sĩ tư, sau khám
xong đều lắc đầu, chúng tôi lại đưa mẹ đến bệnh
viện lớn, ngoài lấy máu xét nghiệm ra, họ còn ba
lần dùng ống soi dạ dày, hai lần dùng ống soi
ruột, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân
nôn ra máu (các bạn biết dùng ống soi vào dạ dày
làm cho người bệnh rất đau đớn, huống gì ở đây
mẹ tôi bị soi đến năm lần). Phía bệnh viện, ngoài
việc lấy máu xét nghiệm ra, họ chỉ có cho uống
thuốc giảm đau, chứ không thấy chữa trị gì hết.
Cuối cùng, không có cách nào khả thi hơn, các
bác sĩ bèn lấy dịch tuỷ xương sống của mẹ để
kiểm nghiệm. Tôi không ngờ qua trình lấy tuỷ
khiến bà đau đớn như vậy, nhìn thấy bà nhăn mặt,
nẩy người lên, lòng tôi như lửa đốt, tay tôi giữ bà
mà mặt quay đi không dám nhìn. Lúc đó tôi chỉ
có mặc niệm “Chú Đại Bi”, cầu Bồ-tát từ bi cứu
mẹ, khi tôi niệm gần xong thì trong tâm tôi vô
cùng mâu thuẫn, sự mâu thuẫn đó chẳng có thứ
ngôn ngữ, văn tự nào có thể hình dung được
trong muôn một.
Trong suốt hơn 40 ngày nằm ở bệnh viện,
tiêu tốn gần 2 vạn đồng tiền thuốc, dù các bác sĩ
nỗ lực hết sức, mà bệnh tình của mẹ tôi vẫn
không thấy khởi sắc chút nào cả, cuối cùng chúng
tôi quyết định đưa mẹ về nhà. Vừa về đến nhà,
mấy người em dâu của tôi cho rằng do mẹ ăn
chay không đủ chất nên bệnh tình mới nghiêm
trọng như vậy, chúng bèn lén đi mua xương, cá
về bồi bổ cho bà, không ngờ lòng hiếu thảo của
mấy người em dâu tôi lại hại bà. Do mẹ tôi ăn
chay quá lâu, nên vừa ăn thịt, cá vào thì bệnh tình
bỗng trầm trọng thêm, tức khắc khuôn mặt bà
chuyển thành màu đen, khiến cho ai nấy đều kinh
hãi. Thấy tình hình như vậy, sợ rằng mẹ không
qua khỏi tiết thanh minh, vì vậy tôi thỉnh các vị
thiện nam tín nữ đến trợ niệm cho bà.
Tạm an ủi cho tôi đó là phần lớn con cháu
nhà họ Trịnh đều tin Phật, lúc mẹ tôi được đưa về
nhà, thằng con trai trưởng của tôi là Trịnh Chí
Kiên mỗi ngày đều phát tâm tụng “kinh Kim
Cang”, thằng cháu của tôi là Trịnh Hoàng Hà mới
13 tuổi cũng phát tâm mỗi ngày lễ Phật 100 lạy,
nguyện đem công đức này hồi hướng cho bà, còn
tôi mỗi ngày đều trì “Chú Đại Bi”, tụng “kinh
Địa Tạng” hoặc “kinh Dược Sư”, tôi cũng đem
công đức này hồi hướng cho mẹ cùng tất cả oan
gia trái chủ nhiều đời nhiều kiếp của bà được xoá
bỏ hận thù, siêu sinh Tịnh Độ.
Trước tiết thanh minh mấy ngày, lúc tôi đang
tụng kinh, lễ Phật ở Phật đường, không ngờ mẹ
tôi dùng hết sức lực tự mình đến trước tượng
Phật lễ bái sám hối, lại còn thành tâm phát
nguyện: “Dù cho thân này có tan thành tro bụi,
quyết không bao giờ ăn thịt chúng sinh…”
Kỳ tích xuất hiện thật không thể nghĩ bàn.
Sau hai ngày lễ Phật sám hối, bệnh tình mấy
tháng nay của mẹ tôi được dứt hẳn. Theo lời bác
sĩ, muốn mẹ tôi có thể đi được thì phải làm một
cái áo bằng sắt để quấn quanh người bà, chúng
tôi đã chuẩn bị mấy ngàn đồng định đi làm,
nhưng bây giờ thì nó được dư ra. Mẹ tôi bắt đầu
nói năng, đi đứng lại bình thường, cho đến ăn
cơm, tắm rửa, cùng các nhu yếu khác đều tự
mình làm cả, vả lại còn nhanh nhẹn hơn xưa,
được như vậy là do đâu? Chẳng phải do năng lực
không thể nghĩ bàn của chư Phật, chư Bồ-tát là
gì? Từ khi mẹ tôi bị bệnh đến nay, đã nằm viện
hơn 40 ngày, tiêu tốn gần 2 vạn đồng, mà bệnh
tình ngày càng xấu đi, không có một chút khởi
sắc. Sau khi đưa về nhà niệm Phật, chí thành phát
lộ sám hối, tức khắc bệnh tình được bớt hẳn, thật
khiến người ta không thể lý giải, chính tôi ngoài
việc cảm tạ ân của chư Phật, Bồ-tát từ bi gia hộ
ra, cũng không tìm được cách giải thích hợp lý
nào khác.
Nhớ năm xưa Hàn Tín thọ ân chén cơm của
bà già, mà còn nhớ suốt đời, huống gì tất cả nhà
họ Trịnh của tôi thọ ân gia hộ của chư Phật, Bồ-
tát gấp trăm ngàn vạn lần chén cơm của bà già,
làm sao mà lại không nhớ? Nhưng chư Phật, Bồ-
tát dùng vô duyên đại từ, đồng thể đại bi, trừ tam
tâm, tuyệt tứ tướng, thì hạng phàm phu chúng tôi
làm sao mà báo đáp cho đầy đủ đây? Suy đi nghĩ
lại, chỉ có dùng tâm thành kính thanh tịnh, đem
chuyện có thật này ghi lại, hầu mong những
người đã vào cửa, càng tăng trưởng tín tâm đối
với Tam Bảo, vĩnh viễn không lui sụt, còn những
người chưa vào cửa, nhờ đây thiện căn được tròn
đầy, sớm bước vào cửa. Lại nguyện cho hết thảy
chúng sinh, lìa khổ được vui, cùng sinh Phật
quốc. Nam Mô A Di Đà Phật !
(Theo lời kể của Trịnh Minh Hiền – Trích
‘Nhân quả báo ứng, những điều mắt thấy tai
nghe’_ Tịnh Tùng)
Dặn lưu thân ba năm, bà Ngô chứng kim cang bất hoại.
Theo Hiện Quả Tùy Lục, vào đời Thanh, Đường Ngô Thị là người xứ Tế Ninh, ngụ cư tại Tùng Giang. Thoạt đầu tánh tình hung bạo, chẳng dung người khác. Năm bốn mươi ba tuổi mới bắt đầu ăn chay trường. Trong ngôi lầu nhỏ, hằng ngày tụng kinh Kim Cang suốt sáu năm. Đến năm bốn mươi chín tuổi, chợt bảo với mọi người: “Ta sẽ đi trong ngày đó. Kinh nói ‘kim cang bất hoại thân’, sau khi ta mất hãy giữ xác ba năm để chứng nghiệm kinh dạy chẳng dối”. Bà nói kệ qua đời. Ba năm sau, mở khám ra, quả nhiên thân chẳng hư, tóc trên đỉnh đầu mọc dài nửa tấc. Đề Đốc Lương công sai người dùng sơn phủ xác, dựng am.
Áo trời giáng xuống, dẫn Sư thượng thăng.
Theo Pháp Uyển Châu Lâm, đời Đường, Triệu Văn Tín ở Toại Châu chết đột ngột, đến chỗ Diêm Vương, đồng bạn mười người. Trong số ấy có một vị Tăng, vua hỏi lúc còn sống tu công đức gì. Tăng đáp: “Tụng kinh Kim Cang”. Vua giật mình, đứng dậy, chắp tay, khen ngợi: “Lành thay! Lành thay! Sư tụng Bát Nhã đáng sanh lên trời, sao lại đến lầm nơi này!” Nói chưa xong, có áo trời thòng xuống, dẫn Sư thăng lên trời. Văn Tín sống lại, thuật đầy đủ mọi chuyện.
Lưu thân nơi Địa Tạng, hoàn kinh, cười giã biệt.
Theo Tân Dị Lục, vào đời Minh, Thí Phong Dương ở phố Giác Lý, phủ Gia Hưng, quen thân với vị Tăng chùa Đông Tháp là Hữu Hằng. Phong Dương già bệnh, quỳ tụng kinh Kim Cang, hằng ngày ắt tụng mấy quyển. Ngày mồng Tám tháng Giêng năm Bính Tý (1636) đời Sùng Trinh, ông tụng kinh chưa xong đã mất. Ba ngày sau, lúc sắp đóng nắp hòm, chợt hoàn hồn, bảo: “Ta nhờ sức kinh nên không thuộc quyền cai quản của Diêm Vương, mà [lưu lại] ở chỗ Địa Tạng Bồ Tát. Bồ Tát do thấy tụng kinh chưa hết quyển nên cho về lễ tụng, chỉ vì hơi thở khò khè, chẳng thể tự tụng, phải thỉnh sư Hữu Hằng tụng thay, chứ người khác thì vô ích”. Nhằm đúng lúc thầy Hữu Hằng phải đi việc khác, bèn đợi một hôm. Khi sư Hữu Hằng đến, ông nghe tụng kinh xong, giơ tay cảm tạ Hữu Hằng, mỉm cười, ra đi.
Trích: Quán Thế Âm Bồ Tát Bổn Tích Cảm Ứng Tụng