Cha má kính,
Trong thư này con sẽ nói với cha má một chuyện sắp sửa xảy ra ở đây. Hay vô cùng! Chuyện một người cho biết sắp được vãng sanh. Chuyện này ở các nơi thì cho là lạ lùng, còn ở đây với pháp tu tối thắng vi diệu, hễ người nào chí thành tu hành đều được vãng sanh về Tây-phương Cực-lạc với Phật A-di-đà cả. Quý hóa quá đi mà mãi đến nay, qua bao nhiêu thư của con cha cũng mới có mở một lời khen nhẹ thôi chứ chính cha má chưa hạ quyết tâm tu hành. Thật uổng quá. “Triêu tồn tịch vong sát na dị thế” mà chờ sao được? Đã có đường cho mình giải thoát mà không chịu đi, cứ ngồi đây lý luận, nghi ngờ thì ai có thể cứu mình đây? Vô thường tấn tốc, ngưỡng mong cha má quyết chí thành tâm đồng niệm Phật.
Con kể cho cha má nghe, chuyện là ngày hôm nay ở Tịnh-tông-Học-Hội (tức hội niệm Phật) tại Brisbane đang dọn dẹp để đón Hòa Thượng Tịnh Không từ Singapore qua vào ngày thứ Bảy 25/11 và cũng chuẩn bị cho ba tuần lễ kiết thất niệm Phật bắt đầu từ 26/11. Ngọc qua chùa để dọn, con thì ở nhà lo chuyện giảng ký, khi về nàng nói với con là bà Bảy sắp sửa vãng sanh. Chuyện này chắc cha má nghe giống như chuyện phim ảnh, nhưng ở đây người ta coi là chuyện thường. Riêng con, hồi giờ thường nghe nói vãng sanh qua sách vở, tin tức, hình ảnh… chứ thấy tận mắt thì rất là hiếm, vì lâu lắm mới có một người “chết” chứ đâu có hoài. Bà Bảy này thường gặp tụi con hàng tuần ở chỗ niệm Phật, nay bà báo cho biết rằng bà sắp sửa về với Phật. Con kể cho cha má nghe, nếu thiện căn có thì đây là cơ hội tăng thêm niềm tin tu hành. Hy hữu lắm mới thấy, nghe được chuyện này đó!
Bà này tuổi trên tám mươi, con không hỏi rõ, pháp danh là Tịnh Bửu, trước đây thỉnh thoảng có đi chùa lạy Phật. Khi cơ may đến bà gặp pháp môn niệm Phật, bà phát tâm tin tưởng, quyết chí niệm Phật. Lúc nào bà cũng cầm xâu chuỗi trong tay và niệm thầm A-di-đà Phật, bà cầu được vãng sanh về Tây-phương. Vì hồi trước buôn bán có nhiều lúc nói xạo, cho nên, bây giờ hầu như ngày nào bà cũng thành tâm sám hối tội lỗi của mình. Khi gặp tụi con bà thường than rằng: “ước gì Minh con của bà, gặp được các con, để con khuyên nó một tiếng cho nó niệm Phật”. Bà thường nói con là người thiện tri thức, vợ chồng đều tu hành, thật quý quá.
Hơn tám mươi tuổi mà bà rất tỉnh táo, ăn nói chững chạc, không lẫn gì cả. Khi đi nhiễu Phật, (tức là sắp hàng nhau đi vòng quanh bàn thờ Phật A-di-đà vừa đi vừa niệm “A-di-đà Phật, A-di-đà Phật…”) bà đi không nổi, bà chỉ đi chập chững, cho nên cứ lẽo đẽo theo rồi rơi lại phía sau. Khi hàng người tiến gần tới thì bà lại nép sát vào tường chờ họ đi qua rồi chập chững theo tiếp.
Trong niệm Phật đường thì ráng theo người ta niệm Phật. Khi ra khỏi đại điện thì bà cứ lâm râm niệm Phật liên tục, không bao giờ ngừng. Sáng nào, bà cũng quỳ trước Phật khấn nguyện vãng sanh. Chiều lại, bà quỳ lạy Phật và hồi hướng tất cả công đức về Tây-phương. Bà làm đúng như lời Hòa Thượng và quý thầy dạy. Ai nhìn bà cũng thương, và ai cũng tin tưởng bà sẽ được vãng sanh. Thời gian tu như vậy chỉ hơn một năm thôi, thế mà bây giờ bà đã cho mọi người hay cái tin sắp được về Tây-phương.
Bà nói vậy cách đây mấy tuần rồi mà con không hay, hôm nay, vợ con vào chùa dọn dẹp chung thì mới nghe người ta nói lại, và về cho con biết liền. Con vội vã viết thư cho cha má hay. Vài bữa nữa con hỏi tiếp rồi viết tiếp. Đây là chuyện khó lắm mới chính mắt chứng kiến. Có thể vài bữa nữa con chụp chung với bà vài tấm hình rồi gởi về cha má xem. Hơn nữa, khi bà thông báo ra đi thế nào con cũng tình nguyện tới hộ niệm cho bà. Hộ niệm cho một người vãng sanh công đức rất lớn.
Hộ niệm là gì? Là khi có người sắp ra đi, mình tới thành tâm niệm Phật, giữ chánh niệm cho họ để họ an nhiên theo Phật. Trường hợp của bà Bảy này đã được ứng mộng trước thì khá hay! Nếu người ra đi còn khoẻ thì họ ngồi, nếu yếu quá thì nằm, còn người hộ niệm thì đứng hoặc ngồi gần đó cứ việc niệm “A-di-đà Phật” liên tục hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ để giữ chánh niệm cho họ. Nếu ít người thì chia phiên nhau, mỗi lần hai người hoặc một người. Mỗi lần có thể một, hai, hoặc ba giờ tùy ý. Thay phiên nhau niệm hai mươi bốn giờ không được gián đoạn. Chuyện này nếu cha má muốn tìm hiểu con sẽ nói sau. Bây giờ trở lại chuyện bà Bảy đã.
Tin bà Bảy Tịnh Bửu sắp vãng sanh được bà cho biết cách đây mấy tuần rồi mà con không biết. Bà nằm mộng thấy Phật A-di-đà tới thọ ký bảo bà rằng, bà được Phật cho về Tây-phương và dặn bà tìm một tấm vải vàng. Phật đưa tấm vải vàng cho bà coi và bảo bà tìm cho được miếng vải đó để vãng sanh. Bà không biết miếng vải đó ở đâu, cho nên buồn, theo Ngọc nói, nhiều lúc bà muốn khóc mà không biết hỏi ai hết. Đến kỳ Phật thất, nghĩa là cách đây hơn một tuần, bà tâm sự với ông phó hội trưởng của Tịnh-tông-Học-Hội, ông ta chạy vô tủ lấy ra một tấm vải vàng đưa cho bà xem và hỏi có phải giống như vầy không? Bà coi xong thấy giống y như tấm vải của Phật A-di-đà đưa cho bà xem trong giấc chiêm bao. Bà mừng quá. Điều kiện của Phật đưa ra là có tấm vải vàng để được vãng sanh, bây giờ đã tìm được tấm vải, có lẽ bà được vãng sanh một ngày gần đây. Lòng phát nguyện của bà đã được thành tựu. Ông Phó hội trưởng, (người Trung-Hoa) khuyên bà, ngày vãng sanh nên vào chùa vãng sanh để có nhiều người hộ niệm, ở nhà lỡ con cái không biết, khóc kể tùm lum thì bị náo loạn có thể mất vãng sanh, uổng lắm. Bà đồng ý. Khi nào bà thông báo, thì chắc chắn con phải nghỉ làm một vài hôm để tham gia hộ niệm cho bà. Con sẽ thu thập tất cả tin tức kể cho cha má nghe sau. Nếu họ cho phép chụp hình con sẽ gởi hình về, nhưng thường thường lúc đó họ cấm vì sợ làm loạn tâm người đi. Nhưng nếu người vãng sanh vui vẻ, không ngại, hoặc yêu cầu thì họ quay phim, chụp hình, có người còn mời tới dự tiệc vãng sanh nữa là khác. Linh diệu vô cùng, tả không được bằng bút mực đâu!
Có một điều mà bà phải thu xếp từ đây cho đến ngày vãng sanh, chưa biết sớm hay muộn là cảnh tỉnh mấy người con cháu. Anh M. là con trai trưởng, sáu mươi lăm tuổi, đang là chủ một cửa tiệm. Bà khuyên anh niệm Phật mà anh không tin. Nhiều lần bà Bảy nhờ con khuyên giùm cho bà, nhưng con không gặp được. Chỉ đành nhờ vào thiện căn của chính cá nhân của anh mà thôi. Nếu giờ phút chót mà ảnh vẫn không tin, không cho bà tới chùa để người ta hộ niệm, giữ bà ở nhà và không đồng ý cho người tới hộ niệm, thì ai dám tự động vào được nhà ông ta? Lúc đó cũng đành tùy duyên mà thôi. Nhưng theo con nghĩ với lòng chân thành và quyết tâm của bà Bảy, bà sẽ cứng rắn ngăn cấm con cái để họ khỏi phá rầy ngày ra đi. Cầu xin cho bà được thuận buồn xuôi gió, ngày cuối đời tránh được những chướng ngại đáng tiếc. Trong mộng bà được bảo tìm miếng vải vàng là đã hàm ý khuyên bà nên dặn con cháu cho vào đạo tràng để vãng sanh, vì chỉ có chùa này mới có miếng vải này. Người đã được đức Phật A-di-đà ứng mộng điềm chỉ mà con cháu không tin trưởng thì cũng đành tùy duyên thôi! Cũng xin nói thêm là “Chùa” ở đây hơi khác với chùa theo kiểu bình thường, đây chỉ là một đạo tràng niệm Phật, Phật tử tự nguyện dựng nên để mọi người tới niệm Phật.
Thưa cha má, nhiều người tu hành trọn đời chưa chắc đã được tái sinh làm người. Ở đây, bà chỉ tu hành một thời gian ngắn mà được về Tây-phương với Phật thì còn có hồng phúc nào lớn hơn? Có phước báu gì so sánh được? Chuyện vãng sanh, nếu cha má có đọc thì trước giờ nhiều lắm chứ không phải ít. Hầu hết đều là người niệm Phật mà thôi. Người không biết tu, trải qua hàng triệu kiếp chưa chắc đã đủ cơ duyên tới “vùng biên địa” của Tây-phương Cực-lạc chứ đừng nói chi đến chính đức Phật hiện ra báo tin vãng sanh. Cái nguyện vọng của tất cả chúng sanh, những người học Phật đều cầu mong một ngày được về đến Thế-Giới Tây-phương Cực-lạc của Phật A-di-đà. Nhưng đâu phải dễ. Nếu chỉ cần sơ ý một chút, vụng dại một chút, sai một ly thì ân hận ngàn đời ngàn kiếp!
Pháp môn có nhiều, tu hành vạn nẻo, suy đi xét lại chỉ có “niệm Phật thành Phật” là con đường thẳng tắp khó thể bị lạc đường. Không cần người giỏi, dở, khôn, ngu, cao, hạ… gì cả, chỉ cần ai có thành tâm Tin Phật, phát nguyện cầu sanh Tây-phương Cực-lạc, và trì danh hiệu Phật mà niệm, gọi tắt là TÍN-HẠNH-NGUYỆN là được.
Có nhiều cách tu hành đang dẫn con người vào con đường vô cùng vô tận của luân hồi tử sanh mà họ không biết. Đây là sự thật nhưng mình không chịu tìm hiểu kỹ. Một khi đã lún vào trong đó, trí huệ đã bị che lấp, huệ mạng của mình đã bị trói chặt trong đó rồi khó mà gỡ ra lắm. Muốn ra được phải có cơ duyên, phải gặp được thiện tri thức thức tỉnh mình, phải có thiện căn phúc đức lớn từ trong nhiều đời nhiều kiếp, và chính mình phải dũng mãnh, sáng suốt nhìn thấy vấn đề thì may ra mới có thể cứu vãn. Cái khó là ở chỗ thuyết nào cũng nói thiện mỹ cả, nói toàn là tốt hết. Ví dụ, như làm lành, làm thiện sao lại không tốt, thành thử ai cũng nghĩ, tu thì làm lành là được, đừng làm ác là xong. Thực tế không phải đơn giản như vậy đâu cha má ạ.
Trong thư cha viết cho con có câu, “con cũng nên tạo cho được tâm Phật chân chánh để được hưởng phước lâu dài…”. Con hiểu thâm sâu vào câu nói đó. Người ta thường so sánh với bao nhiêu người có tiền bạc, con cái khá giả… cho nên họ cứ nghĩ tu hành để được bù đắp bằng những thứ đó. Nhưng thưa cha má, hưởng cái phước cũng tốt, nhưng tốt được bao lâu? Có người gia tài bạc tỷ mà khi ngộ đạo họ bỏ hết, thì tại sao lại có người lặn lội suốt đời chạy tìm tiền bạc, đến ngày gần đất xa trời vẫn một lòng nghĩ đến tạo sự nghiệp tiền tài là sao?
Thưa cha má, hãy nghĩ cho kỹ, làm lành thì tốt, nhưng làm lành để cầu hưởng cái phước hữu lậu thì lại triệu triệu kiếp không làm sao thoát khỏi sinh tử luân hồi, không bao giờ tới được cảnh giới Tây-phương Cực-lạc Thế-giới được. Người làm lành để cầu mong hưởng phước báu, thì tương lai không xa, khó tránh khỏi bị đọa lạc. Vì sao? Vì làm lành có một chút không bằng người ta làm ráng mà đã tìm cách thâu lợi rồi, thì lành đó là vì lòng tham chứ không phải lành đâu! Ở đó bon chen, ganh tị, đấu tranh, tham, sân, si… đầy dẫy. Cái nào nhiều hơn?
Làm được chút việc lành để mong hưởng phước, thì phước đó là phước hữu lậu của thế gian. Càng có nhiều phước của thế gian càng dễ làm ông chủ tịch, quan tòa, nhà giàu, thế lực… thì càng tạo nhiều nghiệp ác, thì càng dễ bị đọa vào những đường ác khó có ngày thoát ra. Người nghèo, vậy mà ít tạo nghiệp, ít ngạo mạn, ít sân giận, ít sát sanh. Họ nhiều nhẫn nhục, khiêm nhường, ít rượu thịt… cho nên ác nghiệp họ nhẹ, họ có nhiều hy vọng tốt ở đời sau. Còn người giàu có thì hách dịch, tự phụ, thì mỗi ngày ăn một con gà, vài bữa làm một con bò để ăn, vài ngày làm bữa tiệc nhậu nhẹt. Một bữa ăn của họ hại không biết bao nhiêu sanh mạng trong đó. Hỏi thử nghiệp sát, nghiệp tham, nghiệp sân… ác nghiệp của họ lớn biết chừng nào! Quả báo trả vay tơ hào không sót, làm sao họ thoát khỏi cho được luật trả vay của tạo hóa đây!?
Có lần con nói với cha má, tu hành chứ không phải làm thiện. Đây không có nghĩa là khuyến khích làm ác đâu. Mà con muốn nói:
1) Không làm điều gì ác;
2) Làm tất cả điều thiện, nhưng đừng cầu hưởng phước báu điều mình làm ra;
3) Thành tâm niệm Phật, hồi hướng công đức về Tây-phương Cực-lạc và mong cho mọi người hưởng cái công đức tu hành của mình.
Đó là đại khái ý nghĩa câu “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý”. Đó chính là tu Tịnh-nghiệp vậy.
Có những cái mình cho là thiện nhưng chưa chắc là thiện đâu. Con ví dụ thẳng trong dòng họ mình trước đây giàu có, ngày ông Cố chết, nghe nói gia đình làm đám ma dài hàng tháng, bò, heo, gà, vịt giết liên tục để đãi. Cả làng đều khen: “Ôi! Nhà giàu sang, danh tiếng, thế lực, tốt phước…”. Nhà mình là từ đường, hàng năm mấy mươi đám giỗ, mỗi đám giỗ giết heo, giết gà, giết vịt… đễ đãi bà con (chứ không thì khó coi!), lại còn đem thịt, cá để lên bàn thờ cúng ông bà nữa. Đây là ví dụ thôi, còn nhiều thứ nữa lắm. Cha má thử tự nghĩ coi, mình làm vậy đúng hay sai? Là thiện hay ác? Là hiếu hay bất hiếu?
Ông bà mình chết chưa kịp chôn cho yên mồ mả. Ngưu -Đầu, Mã-Diện đang còng cổ xuống âm ty xử phạt, làm con cháu không van cầu tha mạng cho ông bà, lại còn ra tay sát sanh để đãi đằng tạo thêm tội sát cho vong linh nữa! Trả hiếu sao lại cứ lợi dụng ngày giỗ, ngày ông bà, cha mẹ chết mà giết hại heo, gà, rượu thịt ê hề để “trước cúng sau nhậu” cho đã? Lợi dụng ngày chết của người thân để say sưa trả chuyện nghĩa nhơn, danh vọng cho chính mình? Tội nghiệp của ông bà đã chịu quá thảm thương nơi địa ngục, ngày đêm bị tra tấn, đang mong con cháu cầu siêu không ai làm. Ngược lại, mình chịu tội phạt mới lơi lơi một chút, ngáp ngáp một chút thì bị con cháu lại đè ra nhét thịt nhét máu vào miệng để kết thêm tội sát sanh! Ông bà vụng tu hành thì tự ông bà trả nợ đã đành, không ai cứu giúp được thì đành đi, đàng này chịu cực hình đủ cỡ để trả nợ, mới được một phần, đang tìm cách ngoi lên thì bị đàn con cháu nện một đạp chìm xuống địa ngục trở lại! Như vậy, mà thế gian vẫn cứ cho đó là hiếu! Báo hiếu gì kỳ vậy?
Thưa cha má, không biết cách tu, triệu triệu kiếp mãi mãi đọa lạc, hết địa ngục rồi tới ngã quỷ, hết ngã quỷ rồi sanh làm súc sanh, hết súc sanh rồi làm người. Làm người được rồi thì mê muội, điên đảo, mặc sức tạo ác nghiệp để lại rơi xuống hố trở lại!
Trở lại việc làm thiện, nếu muốn một đời này về được với Phật thì không được tạo ác nghiệp, không tu thiện-nghiệp mà phải tu Tịnh-nghiệp. Ta nên phân biệt rõ ràng giữa tịnh-nghiệp và thiện-nghiệp.
Tu thiện-nghiệp là sao? Là người thích làm lành để cầu mong phước báu. Làm được việc tốt nhỏ nào cũng ghi nhớ trong lòng và chấp vào đó là tốt. Họ thường cầu xin được tài lộc, được sức khỏe, được sự nghiệp… Rồi sau cùng, cầu xin đời sau sướng hơn đời này để hưởng. Cũng được đó! Nhưng trong nhà Phật gọi đây chính là cái duyên đọa lạc vô cùng vô tận. Vì sao? Vì càng hưởng lạc thì càng tạo ác, tạo ác thì chui vào tam ác đạo. Người chân tu họ trốn tránh cái phước báu này.
Tu Tịnh-nghiệp là sao? Là làm thiện mà nhất định không cầu hưởng phước hữu lậu thế gian. Hãy làm tất cả việc thiện nào mình có thể làm được nhưng đừng để ý tới là mình đã làm, mà tâm tâm luôn luôn hồi hướng công đức về Tây-phương Cực-lạc. Nhất thiết ngày ngày van cầu với Phật rằng, “đừng cho con hưởng chút phước báu nào của thế gian cả, con muốn gởi tất cả công tu hành về với Tây-phương Tịnh-độ và nguyện cho tất cả chúng sanh hưởng được cái phước báu của con làm ra”. Nhất là thành tâm niệm Phật cầu được sanh về Tây-phương. Đó là tu Tịnh-Nghiệp.
Trong lòng con thiết tha được cứu thoát cha má, con muốn độ cha má. Mỗi người trên thế gian này đều có định số cả. Tuổi thọ, tài sản, trí huệ, con cái, sự nghiệp, danh vị… tất cả đều định sẵn, có nhân duyên từ trước. Người tuổi thọ bốn mươi muốn thêm một năm nữa cũng khó được. Người tuổi thọ chín mươi muốn chết sớm cho khoẻ cũng khó chết. Chỉ có làm sao trong một báo thân này kết thúc sanh tử để về với Phật, thành Phật là viên mãn kiếp tu hành. Vấn đề này chỉ có tu đúng cách thì được, không tu đúng thì không bao giờ có phần giải thoát!
Trong thư cha lý luận rất hay, “…con nên biết tà chánh do tâm tạo ra cả…”. Lời nói này chính là lời của chư Phật Bồ-tát nói. Nhưng thường người ta nói thì hay nhưng thực hành thì lạc mất. Nói thì dễ quá, nhưng làm cho đúng thì khó lắm đó! Vì chánh là như thế nào? Tà là sao? Tâm chánh là tâm Phật, cho nên cứ nói đại Phật là tâm, cho nên tự cho mình là Phật. Có tội lắm đó! Không chịu tu thì biết ngày nào mới dám nói lời đó đây! Tâm chánh là tâm Phật. Ta có tâm chánh là Phật rồi?! Tâm chánh mà sao còn tham tiền, sao còn tham danh vọng, sao còn tham uống rượu, sao còn thích ăn thịt, sao còn tham thị phi, sao còn tham đắm thế gian? Đã gọi là tâm Phật, sao một tiếng Phật hiệu không dám niệm, mà lại thích niệm tiếng tăm, niệm được địa vị, niệm được giàu có…? Niệm là gì? Là muốn, là nghĩ, là tưởng, là nhớ. Tâm Phật, thì nghĩ tưởng nhớ Phật chứ! Niệm tham sân si của thế gian thì giỏi, còn niệm Phật lại ngại ngùng, tính tới tính lui, thì gọi là tâm Phật được sao!?
Thưa cha má, không phải con ám chỉ cha má đâu, nhưng nhiều người như vậy. Cha má vì quá dè dặt, cha má cứ sợ con theo tà ma nào đâu cho nên không dám tin lời con. Chứ, nếu để ý một chút cha má thấy ngay con đi thật đúng chánh pháp. Tới năm mươi tuổi đầu, lặn lội khắp nơi con mới tìm được chỗ vi diệu tu hành một đời thành Phật. Tất cả từ trước tới giờ, con chỉ khẩn thiết xin cha má phát tâm tin tưởng, chứ đừng nên tìm lời biện minh mà mất phần lợi lạc. Cái tâm phàm phu của chúng ta với những giáo nghĩa thế gian chưa đủ sức lý luận đâu.
Ở các hội niệm Phật, cứ mỗi lần mở Phật thất, chư Tăng Ni khắp nơi tựu về niệm Phật đông đảo, Phật tử tu đông đảo, lòng thành dâng lên tới chín tầng mây, tiếng niệm Phật vang đến khắp pháp giới, cảm ứng cả đến vũ trụ hư không, làm cho chư Phật mười phương đành xuống đây hộ niệm cho họ. Trong khi đó mình cứ nằm dài đây rượu thịt, mà còn lý luận tà với chánh, thiên cơ với địa cơ, lậu với bất khả lậu… để làm gì? Lỡ mai kia rơi vào điạ phủ rồi, thì muốn lậu ra cũng đâu có ra được để mà lậu! Con chỉ chờ cha má báo cho con biết rằng tin tưởng và hứa niệm Phật thì con có thể dùng phương pháp này cứu được cha má trong đời này, con có thể chỉ dẫn thẳng vào cách tu hành. Nghĩa là khi mãn phần thì cha má được về với Phật. Người nào mãn phần trước về Tây-phương trước, người mãn sau đi sau. Con có cách cứu. Còn bây giờ cứ lý luận mãi, loanh quanh những kiến thức thế gian thì không đi tới đâu cả! Thời gian không kịp nữa đâu.
Khi đã về tới Tây-phương Cực-lạc rồi, cha má có thể quán chiếu thập phương để biết bà nội, ông nội, ông cố… ở đâu và tìm cách cứu họ siêu thoát để làm tròn chữ hiếu. Má thì lo cứu bên ngoại. Chứ bây giờ, cha má cứ nói báo hiếu thì làm sao báo hiếu đây? Còn về con cái, cha má cứ việc trở về hiển linh ứng mộng, chỉ bảo tu hành, chắc chắn như vậy. Người nào cứng đầu không nghe, cha chỉ cần quất cho một cây thì họ giựt mình tỉnh dậy, thất kinh hồn vía, sợ toát mồ hôi hột, làm sao mà dám không vâng lời?! Chứ bây giờ chính cha cũng mờ mịt không biết sẽ đi đâu, thăng hay trầm, thì làm sao dạy ai cho được, báo hiếu làm sao đây?
Thư dài quá rồi, con xin ngừng, nguyện cầu cha má tỉnh ngộ sớm, ngày đêm niệm Phật. Khi nào phát tâm niệm thì cho con biết liền, con xin hướng dẫn cụ thể. Tất cả anh chị em, người nào có thiện căn niệm Phật hãy trực tiếp biên thư cho con. Chỉ cần một vài hàng là con cảm hiểu được ngay và giúp cụ thể liền. Vì nghiệp thì có cộng nghiệp, biệt nghiệp, tu cũng có cộng tu, biệt tu, nghĩa là tùy tâm mà khai thị vậy. Nghe nói chị Ba đã bắt đầu niệm Phật. Tốt! Nói chị viết thư cho con liền đi.
Khổ ải vô biên, hồi đầu thị ngạn. Xin đừng lý luận mà càng xa chánh giác. Cứ thành tâm sám hối tội lỗi, chí tâm niệm Phật cầu về Cực-lạc, thì thành Phật chỉ trong một đời này mà mình không hay. Vô thường tấn tốc, kính xin cha má xả bỏ thế tình, quyết chí thành tâm đồng niệm “Nam-mô A-di-đà Phật”.
A-di-đà Phật
Con kính thư.
Viết xong, Brisbane ngày 19/11/00
Trích Khuyên Người Niệm Phật
Diệu Âm cư sĩ (hình trên)
Chào Diệu Âm, không biết xưng hô thế nào đây, nhưng trong hình thì cho phép Nguyên Minh xưng bằng thầy. Con đọc lá thư thầy viết rất cảm động về việc thuyết phục bề trên tu hành, và hơn thế nữa được nghe tin một người sắp được Phật rước, lòng con vui mừng khôn tả. Kinh Mong thầy cho con biết ngày giờ thuận tiện dể con có thể phụ giúp trong công việc niệm phật. Tuy con không ở ngay trong dất nước thầy và ngườ cô ấy sống, nhưng con một lòng đãnh lễ và van xin thầy cho con được hộ niệm “tại gia”. Thêm một người niệm, thêm một tấm lòng là thêm một bước gần đến Phật. Cho con xin làm cái công đức này để hồi hướng về Tây Phương, cha mẹ, giađình và tất cả chúng sanh khac đồng phật đạo. A Di Đà Phật.
nam mô bỔn sư thích ca mâu ni phẬt nam mô đẠi tỪ đẠi bi cỨu khỔ cỨu nẠn quan thẾ âm bỒ tát.con tên nguyỄn ngỌc thành con chưa đưỢc duyên ngỘ đẠo và cũng có nhiỀu tỘi lỖi con thẤy chúng sanh bây giỜ đỀu khỔ con cũng mư61n giúp nhưng vì không đỦ điỀu kiỆn và cuỘc sỐng cũng chỈ đỦ ngày 2 bỬa con kính xin các sư thẦy chỈ dưỜng dẪn lỐi cho con cũng như chúng sanh thoát khỎi cẢnh khỔ Ải vỀ vỚi bỔn đẠo tu hành và cho con xin cẦu nguyỆn cho tẤt cẢ mỌi ngưỜi trên trẦn gian và nhỮng đã mẤt đi đỀu đưỢc an lành như con khẤn xin cho mỌi ngưỜi đỀu đưỢc cơm no áo Ấm thành tâm khẤn nguyỆn cho gia đẠo cỦa con đưỢc bình an………..nam mô bỔn sư thích ca mâu ni phẬt nam mô đẠi tỪ đẠi bi cỨu khỔ cỨu nẠn quán thẾ âm bỒ tát….nam mô adida phẬt
Cảm ơn chân thành về bức thư của Thầy.Đây vừa là một bức thư và cũng là một lời nhắn nhủ có giá trị với những ai đã và đang tin về lí luận của Đạo Phật.Hy vọng rằng mọi người trên đất nước Việt Nam cũng như Quốc tế hay làm điều thiện và hãy sống thật có ích để đời sống càng có ý nghĩa hơn!
Nam mô ami đà phẬt kinh chào diỆu âm. ĐỌc xong qua thư diỆu âm viẾt minh mỚi thẤy niêm phẬt quan trỌng đén chỪng nào. PhẢi nên gẤp rút mà niỆm phẬt mong vỀ noi cỐ hương nam mô ami đà phẬt. ĐỂ không mẤt cơ hỘi là uỔng phí mỘt kiẾp làm ngưỜi.
Kính thưa bác Diệu Âm
Mẹ con vừa mất được hơn hai tuần. Trước khi mất bà có ăn chay niệm Phật và vừa được chị con hàng ngày hộ niệm, vưà thường xuyên nhắc nhở niệm Phật, vừa được nghe máy niệm Phật( ngoài giờ hộ niệm) suốt ngày đêm. Khi tắt hơi được đệ tử của thầy Thích Trúc Thái Minh làm lễ trước và sau khi nhập quan.Trước khi đưa đi hỏa táng bà được thầy Thích Trúc Thái Minh cùng một số tăng, ni, Phật tử chùa Ba Vàng làm lễ, nghi thức rất trang nghiêm. Sau khi tắt hơi chừng hơn ba tiếng ( tiếc thay) có một Phật tử đến thay quần áo cho mẹ con dò hơi ấm thấy tất cả mọi nơi đều lạnh , chỉ có trên đỉnh đầu ấm. Lúc tắt thở, trán mẹ con có một vầng ửng đỏ. sau đó gương mặt tươi sáng hơn bình thường.
Những dấu hiệu trên coi trong sách thì là thoại tướng đẹp. Nhưng sau đó, do không theo sát được nên một số người nhà có giết mổ gà đãi khách viếng ( tuy vẫn cúng chay và giết mổ ở nơi khác). Sau đó gia đình con có làm lễ cầu siêu hàng tuần cho bà ( cúng chay), đủ 49 ngày.
Con muốn hỏi bác Diệu Âm, mẹ con có cơ hội được vãng sanh không ạ?
Con xin chân thành gửi lời cảm ơn tới bác Diệu Âm .
Đọc xong thấy thật là bổ ích, xin cảm ơn thầy. A Di Đà Phật.
Nam mô A Di Đà Phật. Kính thưa thầy. Con là một Phật tử tại gia, con đã trì chú Đại Bi được 8 năm và luôn phát nguyện vãng sanh. Gần đây thỉnh thoảng con có nghe phảng phất mùi thơm, con mừng thầm trong lòng và ngày càng tinh tấn trì chú mong đợi được ngày vãng sanh. Xin thầy cho con thêm lời khuyên bổ ích trên con đường tu tập của con.
NAM MO A DI DA PHAT
NAM MO DAI BI QUAN THE AM BO TAT
NAM MO DAI THE CHI BO TAT .
Những hiện tượng lạ xuất hiện khi tu hành bạn hãy xem như là một sự khích lệ. Chớ có sanh tâm quá đỗi vui mừng vì ma vương sẽ lợi dụng kẽ hở ấy để hóa hiện nhiều cảnh giới khác dẫn dụ bạn và phá rối công phu của bạn. Khi bạn tu hành đến một mức độ nhất định thì tự nhiên sẽ có những điều lành hiện ra tương ứng, nhưng đừng mong cầu hay vui mừng vì chúng.
Nếu trì chú Đại Bi bạn có thể kèm theo niệm danh hiệu bồ tát Quán Thế Âm vì lời nguyện thứ 10 của ngài là tiếp dẫn chúng sanh về Cực Lạc:
Nguyện thứ mười Tây Phương tiếp dẫn
Vòng hoa thơm, kỷ nhạc, lộng tàng
Tràng phang, Bảo cái trang hoàng
Quán Âm cứu độ đưa đường về Tây
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2010/07/niem-danh-hieu-bo-tat-quan-the-am-cau-vang-sanh-cuc-lac/
kính chào Thầy Diệu Âm.xin cảm ơn chân thành bức thư của Thầy.con đọc xong có rất nhiều niềm tin..anh trai con mới mất vào ngày 03/10/2011 DL,hưởng dương 22t,bị nhồi máu cơ tim khi đang chơi đá banh.trước khi mất anh con rất hiền lành,không quậy phá hay bướng bình gì với cha mẹ cả.anh trai con lại chưa từng niệm Phật bao giờ.con cũng vậy.chỉ có cha mẹ là thường niệm Chú Đại Bi mỗi buổi sáng sớm thôi.khi anh con đã tắt thở là Mẹ con có niệm Nam Mô A Di Đà Phật,nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát..nhưng mẹ con không biết khai thị.khoảng nửa tiếng sau thì Bác con mua máy niệm Phật và để bên cạnh xác anh trai con.sau đó Bà Nội cùng Bác liên tục niệm A Di Đà Phật.chỉ có rất ít người như vậy vì anh con mất ở Sài Gòn mà dòng họ nhà con thì lại ở Đắc Lắc.tuy nhiên,vì anh trai con ra đi quá đỗi đột ngột và còn trẻ tuổi nên gia đình con vô cùng đau xót nên đã khóc thương rất nhiều.sau đó gia đình con đưa xác anh về Đắc Lắc để chôn cất.khi ấy trong hội Đạo Tràng của Phật pháp(có cả Chú của con) mới cho biết rằng không được khóc,vì như vậy anh con sẽ rất khó đi vì sẽ lưu luyến.cho nên hội Đạo Tràng và gia đình con đồng niệm Phật cho đến khi chôn cất anh con.từ lúc mất đến lúc chôn cất,thân thể của anh con đã cứng lạnh hoàn toàn.lúc đóng nắp kín quan tài của anh con thì từ trưa cho đến sáng hôm sau thi máu cứ liên tục trào ra ở miệng của anh con,cho đến khi tím tái và sưng phù hết mặt mũi vẫn cứ như thế không dừng lại.gia đình con đau đớn không thể kìm nén nên đã khóc thương rất nhiều.vậy thì Thầy ơi,trong suốt quá trình đó,có phải là anh con sẽ rất khó đi hay không hả Thầy?sau đó một vài ngày anh trai con có về(theo lời kể của một số người.còn con và gia đình thì chỉ thấy anh trong giấc mơ thì biết rằng vì quá thương xót nên mới tưởng nhớ đến và mơ thấy anh thôi).nhiều người thấy anh con theo một kiểu,nhưng trong đó có một trường hợp khiến con thắc mắc.đó là người anh họ hiện tại đang sống cùng gia đình con,anh ấy nói rằng khi ngủ anh ấy mơ thấy anh con về,nói chuyện như bình thường,xong anh con mới hỏi là :Quý (tên của anh con),mày về khi nào vậy?.anh con cười và không trả lời.anh họ con hỏi tiếp: có phải mày chê đồ ăn chay không?.anh con cũng cười không nói.anh họ hỏi tiếp: mày đi vậy mấy bữa nay có người ở dưới lên bắt không?.anh con lúc đó mới trả lời là :không có mới lạ.(đúng giọng điệu của anh con lúc còn sống).rồi anh con nói thôi làm điếu thuốc đi.sau đó anh con đốt một điếu thuốc Jet (lúc còn sống anh con rất hay hút thuốc và chỉ hút thuốc Jet)….còn nhiều chi tiết nữa nhưng con chỉ thắc mắc chi tiết đó,vì con có nghe mọi người nói là người đã mất thì những ngày đầu sẽ bị người của cõi âm lên bắt xuống để tra hỏi.Thầy có thể giải đáp giúp con điều này không ạ?…và một điều nữa,sau khi chôn cất anh con,gia đình con thường tụng kinh niệm Phật A Di Đà,kinh vãng sanh.cúng dường chay tăng,phóng sanh trong 49ngày…riêng mẹ con ăn chay và cúng thất chay trong thời gian đó..vậy anh con có được vãng sanh không Thầy?.và nhờ lực như thế nào để anh con có thể mau vãng sanh,Thầy có thể cho con biết được không ạ?trong vòng 49 ngày sau khi anh con mất thì có phải ngày nào cũng cúng cơm cho anh không thưa Thầy?..
Con rất mong Thầy có thể giải đáp giúp con.Con chân thành cảm ơn Thầy!
Nam Mô A Di Đà Phật!con chúc Thầy thật nhiều sức khỏe!Kính Thầy.
Nam Mô A Di Đà Phật!
Con thành tâm tri ân người , người đã giúp cho con giác ngộ đời vô thường giả tạm … đâu là thật đâu là giả,,,,cần bám víu thật chặt vào đâu ,,,,và phải NHÌN THẤU những gì để dõng mãnh BUÔNG XUỐNG sẽ được TỰ TẠI – TÙY DUYÊN MÀ NIỆM PHẬT. từ khi giác ngộ, cuôc đời con thật hạnh phúc an lạc trong tiếng niệm A DI ĐÀ PHẬT…Và một lòng tha thiết mong mỏi được Đức Từ Phụ A DI ĐÀ từ bi tiếp dẫn con được Vãng Sanh về Tây Phương Cực Lạc. con tha thiết muốn được vãng sanh về TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC…con tha thiết đươc về bên đức Phật….CHA ƠI!CON MUỐN VỀ NHÀ.
Ăn chay giữ tron lời thề
Niệm Phật tha thiết nguyện về Tây Phương
Vãng Sanh duy nhất con đ ường
Tây Phương Cực Lạc Đạo Trường Bình An.
Buông Xuống vạn duyên – Đề khởi chánh niệm – Một câu Di Đà thẳng đường mà niệm .
MÔN TỊNH ĐỘ LÀ PHƯƠNG CỨU CÁNH
RÁNG PHỤNG HÀNH KẺO PHỤ PHẬT XƯA.
ADIDAPHAT.
Đọc xong lá thư của thầy con bổng thấy con bất hiếu mang nhiều tội lỗi .Con đã đi chùa được 7 năm con cũng giác ngộ được phép nhiệm màu của pháp môn niệm Phật cầu sanh cực lạc , con đã phát nguyện vãng sanh cực lac . Hồi đầu con tu hành rất tinh tấn lần lần con bị dòng đời lôi cuốn tiếng niệm phật của con dần mờ đi trong con .Hôm nay nhờ lá thư của Ngài mà con đã thấy con bất hiếu chư Phật Bồ tát ngày ngày thương xót mong chờ chúng con giác ngộ tìm về tấy phương về với cha mẹ hiền về với quê hương đất tổ mà con tu hành chẳng tinh tấn con phụ công ơn của của Cha lành A DI Đà .con hối hận lắm vì thời gian qua con để thời gian trôi đi vô ích mà không nghĩ đến vô thường sẽ đến đem con đi , giờ phút này con sám hối trước mười phương chư Phật thứ tha tội lỗi cho con . Xin soi sáng bước đường tu tập của con , xin cho con nguồn trí tuệ và lòng từ tăng trưởng cho tâm con luôn an định trong câu niệm phật A Di Đà .
Nam Mô A Di Đà Phật .
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát .
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT !Nhìn thầy với nụ cười rạng rở, thật là nhân hậu mang đậm nét từ bi. Biết bao nhiêu người đã giật mình tỉnh ngộ, nhờ những lá thư khuyên người niệm phật của thầy.Trong đó có con,con không biết lấy gì để đền đáp công ơn to lớn này,con chỉ có lời chúc cho thầy tràn đầy sức khỏe để dìu dắt thêm nhiều người cùng đi trên con đường giải thoát, xa lìa bến mê.NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính chào các liên hữu.
Trong bài này, Cư sỹ Diệu Âm có nhắc tới “biệt tu”
TTB chưa biết “biệt tu” là gì, cách thức như thế nào. Liên hữu nào biết thì chia sẻ với TTB được không ạ.
Chân thành cảm ơn các liên hữu.
Nam Mô A Di Đà Phật.