Đầu xuân, trên chuyến tàu hỏa về thăm nhà, tôi gặp đôi vợ chồng trẻ dẫn theo đứa con gái ba tuổi đi khám bệnh. Khi trò chuyện mới biết bệnh đứa bé này có sẵn từ lúc mới sinh, rất khó trị.
Cha của con bé vén lưng nó lên cho tôi xem. Thật khiến người ta giật mình kinh ngạc: Nhìn khuôn mặt bé gái thanh tú, khả ái đến thế, nhưng trên lưng nó nổi đầy mụt bỏng lớn, nhỏ, cao, thấp bất đồng…nằm lộn xộn hỗn loạn – giống như người bị phỏng nước sôi nghiêm trọng.
Nghe hai vợ chồng khổ đau kể lễ, trước mặt tôi bỗng hiện ra một hoạt cảnh:
“Có một con mèo rừng lông xám đen, thường đến nhà vợ chồng người nông dân nọ để ăn vụng…
Ngày nọ, ông chồng mua 10 con vịt về thả trong vườn nuôi. Nhưng cứ qua một ngày thì mất 1-2 con vịt. Tới ngày thứ ba, ông bí mật rình xem thì phát hiện hung thủ chính là con mèo rừng.
Thế là hai vợ chồng bèn đặt bẫy bắt được nó. Họ đem nhốt trong cái lồng sắt, rồi dùng cây nhọn chọt, đâm nó tàn nhẫn… vừa đánh nó vừa mắng:
– Đồ súc sinh, mi dám trộm vịt nhà chúng tao. Mi chẳng được chết yên lành đâu!
Thấy con mèo đã bị thương mà còn ráng sức giẫy giụa. Họ bèn ra tay tàn độc, nấu nước sôi chế lên lưng nó…Con mèo rừng đau đớn, la thét mãi cho đến khi chết đi thì hai vợ chồng mới dừng tay.
Lúc ấy, bà vợ ông đang mang thai thần thức con mèo rừng ôm đầy oán hận liền đoạt xá (dành chỗ – nhập vào thai). Kết quả nó sinh ra làm con trong gia đình này, bây giờ chính là cô bé trước mắt….”
Tôi hỏi hai vợ chồng:
– Có phải các vị đã từng làm một con mèo rừng chết phỏng?
Người chồng nghe nói, mặt mày tái nhợt, giật mình lẫn ngạc nhiên, căng thẳng đáp:
– “Ngài” làm sao mà biết được ba năm trước chúng tôi có giết một con mèo rừng vậy?
– Con gái hai người bị bệnh, là thuộc bệnh Nhân Quả. Chỉ có tu theo Phật pháp mới có thể giúp cả nhà các vị.
– Dạ thưa “Ngài”, chúng tôi đều tin Phật. Năm nào cũng đến chùa thắp hương, lễ Phật cầu bình an…
– Học Phật Chân Chính Không Phải Là Cứ Nhắm Mắt Thắp Hương, Lễ Cầu Bình An. Làm Vậy Là Ngoài Tâm Cầu Pháp. Các vị phải sửa bỏ tật nóng nảy và tính khí bất thiện của mình đi. Sau khi về nhà, nhất định phải sám hối sát nghiệp đã tạo trong quá khứ, phải ăn chay và tụng “100 bộ kinh Địa Tạng”, còn phải dốc sức phóng sinh, hồi hướng cho con gái mình. Bởi vì hai người đã tạo sát nghiệp kết thành ác duyên nên mới có đứa con như thế…
Hai người vừa sợ vừa mừng, tỏ vẻ ăn năn. Ngay đó, họ phát nguyện sẽ vì đứa bé mà ăn chay, phóng sinh, tụng kinh, niệm Phật hồi hướng. Sau khi về sẽ cố gắng tu tập tốt như lời dặn dò.
Nhân loại chúng ta tự cho mình là loài chí linh trong vạn vật. Vì tư dục mà ra tay tàn sát sinh linh không có chút từ tâm thương xót. Ngài Tuyên Hóa đã từng nói, ngàn vạn lần chẳng nên kết oán cùng chúng sinh, nếu không, khi quả báo ập đến, chúng ta sẽ khổ không kham nổi. Chúng ta tin Phật phải Tin Sâu Nhân Quả, nghiêm trì giới luật. “Đoạn ác: Là giúp mình đóng lại cánh cửa bước vào địa ngục. Tu thiện: Là mở ra cánh cửa thiên đường cho mình. Học Phật: Là tu tập, bước vào con đường rạng rỡ quang minh thoát ra tam giới”.
Trích: Báo ứng Hiện Đời
Tác giả: Cư sĩ Quả Hồng
Dịch giả: Hạnh Đoan
Diệu Ân có người em nhỏ tên Phương. Phương đi khám bệnh gặp một bà ngồi bên cạnh tên Lan, bị bệnh ung bướu rất nặng.
Bà Lan tâm sự, bà theo đạo Công giáo, là chủ một nhà hàng rất đông khách, nổi danh nhờ tài chế biến món ốc tuyệt ngon. Mỗi buổi sáng bà luộc 200kg ốc, mỗi ngày tiền lời thu được từ 5-7 triệu, kinh tế rất phất.
Nhưng dạo gần đây, bà bị bệnh nặng. Bà thường có cảm giác như lúc nào cũng có hàng ngàn con ốc đeo bám vào thân, rứt rỉa từng mảng thịt khiến toàn thân bà đau đớn, nhức nhối không kể xiết. Sau khi siêu âm, bác sĩ nói dưới mỗi tế bào của bà đều có dòi. Nghĩa là toàn thân bà dòi ẩn lúc nhúc, lúc nào bà cũng rên siết quằn quại.
Bé Phương chỉ im lặng nhìn không biết nói gì. Theo nhà Phật thì đây chính là ác báo của nghiệp sát sinh, nhưng hiếm ai chịu tin. Đúng là bây giờ tuy bà rất giàu có, mỗi ngày lời rất nhiều, nhưng tiền đó vẫn không đủ để cho bà chữa bệnh, không mang hạnh phúc cho bà. Không biết bà phải chịu đựng bao lâu, nhưng quả là sự đau đớn này cứ kéo dài cho đến khi bỏ mạng, thử hỏi làm sao mà tái sinh được vào cõi thiện lành?
Nhân quả báo ứng chân thật không dối. Bạn tin sâu Nhân quả mà làm theo lời Phật dạy thì tự bản thân bạn tránh được quả báo sát sinh. Nếu như bạn không tin, thiện căn bạn không có thì cũng đành chịu. Quả báo chưa đến thì bạn còn có thể sám hối, tích đức tu thiện để tránh được duyên ác; còn nếu quả báo đã đến rồi thì chỉ còn cách đón nhận mà thôi. Không thể oán trách ai cả, vì đều chiêu cảm từ chính hành động tạo tác của mình “tự làm, tự chịu”.
Nếu đủ thiện căn, bạn tin sâu nhân quả, làm lành lánh ác, ăn chay, phóng sinh, niệm Phật….cuộc sống của bạn sẽ tự nhiên được an vui mà thôi.
**
CHUYỆN CON GÀ TÂY VÀ ÔNG MỸ DA ĐEN
Gia đình chị Thoa cư ngụ ở bên Mỹ, gia đình mẹ chị đạo Phật, ba chị đạo Công giáo nên cả nhà phải theo đạo của ba. Nhưng khi chị Thoa ở tuổi xế chiều, ba mẹ đều đã qua đời, chị lại thích nghiên cứu về Phật giáo, ưa thăm viếng chùa.
Một Ni sư được chị kính tin quý trọng khuyên chị nên trì chú đại bi cho tiêu nghiệp. Chị vâng lời.
Sau khi Thoa trì chú đại bi được một tuần thì gặp ngày Lễ Tạ Ơn ở Mỹ. Cô bạn thân bèn làm thịt gà tây mời Thoa qua dự tiệc và còn biếu cho nửa con gà để đem về nhà ăn.
Thoa đem thịt gà về nhà để vào tủ lạnh. Tối hôm đó chị nằm mơ, thấy trong tủ lạnh chỗ mình cất thịt gà tây lại là xác chết của một ông Mỹ đen, trông rất thảm thương, cũng có đầu mình, một bắp đùi…..hệt như phần thân con gà cất trong tủ. Chị hoảng hồn thức dậy, việc đầu tiên là mở tủ lấy bao thịt gà ra xem, người chị run bắn….
Sáng ra, chị vội vàng đem thịt con gà tây biếu cho nhà hàng xóm. Từ đó về sau, chị bỏ sát sinh, phát nguyện trường chay mãi mãi.
(Trích từ quyển Hiện tượng nhân quả báo ứng – Hạnh Đoan dịch)
Xin cảm ơn đạo hữu Huệ !
Nam mô A DI ĐÀ PHẬT.
Xin chia sẻ cùng quý đạo hữu 1 câu chuyện về ác báo của việc sát sinh mà Tịnh Tâm tình cờ đọc được:
____CHẾT THẢM VÌ CHỌN SAI NGHỀ_____
Ngô tiên sinh là Hoa kiều ở Thái Lan, là thương nhân thu mua thổ sản. Do nguồn vốn ít, nên chỉ có thể mua liền bán ngay, vì vậy lợi nhuận không nhiều. Gần đây, có người giới thiệu ông thu mua rắn mối, lợi nhuận rất cao. Nhưng Ngô tiên sinh chỉ làm có ba tháng thì không chịu làm nữa…
Bạn bè đều tiếc thay cho ông, gặp công việc kinh doanh có lời cao mà không chịu tiếp tục, lại cam tâm đi làm những việc kiếm lời ít ỏi như thu mua hành tỏi. Thế nhưng Ngô tiên sinh vẫn không hề cảm thấy tiếc, ắt hẳn ông có nguyên nhân gì đó?
Vì sao thu mua rắn mối lợi nhuận rất cao? Thế thì phải bàn từ món “Rượu tắc kè đại bổ”. Trong bản thảo của danh y Lý Thời Trân ngày xưa có viết: “Tắc kè bổ phế, ích khí, bổ thận, ích tinh huyết, định suyễn, ngưng ho”. Đông y trị đàm suyễn đều dùng tắc kè làm thuốc chính, nhân đó mặt hàng dễ bán trên thị trường là rượu tắc kè đại bổ.
Tắc kè được mua về bào chế với thuốc và ngâm rượu, nhu cầu ngày càng tăng. Tắc kè bị bắt quá mức hầu như sắp tuyệt chủng. Thế là hiệu thuốc bèn dùng rắn mối thay thế cho tắc kè. Bây giờ ở Trung Quốc rắn mối bị bắt cũng gần như tuyệt chủng. Cho nên nhà thuốc bèn chuyển hướng thu mua rắn mối ở Thái Lan.
Nông dân miền đông bắc Thái Lan những lúc rảnh vụ mùa thì xúm nhau đi bắt rắn mối để gia tăng thu nhập. Có người thậm chí bỏ luôn nghề nông, chuyển sang nghề bắt rắn mối làm giàu, trong đó có nhà Tố Vượng điển hình.
Gia đình Tố Vượng gồm hai vợ chồng và một đứa con, ngày xưa rất nghèo, phải đi thuê ruộng mà làm. Nhưng kể từ khi chuyển qua nghề bắt rắn mối rồi thì trong vòng ba năm ngắn ngủi, họ đã có hơn mười mấy mẫu đất, còn mua được một xe vận tải nhỏ. Có lợi nhuận nồng hậu như vậy, dân làng thấy đều ham. Thế là phong trào bắt rắn mối dâng cao như thủy triều.
Nhưng mà nông dân mỗi ngày có bắt nhiều lắm cũng chỉ được hơn mười con rắn mối. Trong khi Tố Vượng giàu có thấy rõ, y còn có tiền gởi ngân hàng. Bởi vì ngoài việc tự bắt rắn mối ra, Tố Vượng còn thu mua rắn mối sống của dân làng bắt được đem về sấy khô, sau đó mới bán đi. Số rắn mối chết trong tay gia đình Tố Vượng ước tính có tới mấy trăm.
Có hai nguyên nhân thúc đẩy Ngô tiên sinh bỏ nghề thu mua rắn mối:
Nguyên nhân thứ nhất: Hôm nọ, Ngô tiên sinh tình cờ đi ngang qua nhà Tố Vượng, chứng kiến cảnh Tố Vượng làm rắn mối khô. Rắn mối sống được y bắt và thu mua đem về, sau đó dùng dao mổ bụng, moi nội tạng nó….Nhưng lúc này rắn mối vẫn chưa chết, Tố Vượng mới dùng que tre vót nhọn đâm xuyên qua miện nó thẳng tới đuôi, khiến nó không ngừng đau đớn giẫy dụa, nó chết mà đôi mắt nó mở to nhìn trừng trừng vào người giết nó. Sau đó, Tố Vượng mới đem rắn mối đi phơi nắng.
Khi Ngô tiên sinh chứng kiến trực tiếp cảnh tàn nhẫn này, ông không khỏi rùng mình bèn quay đầu đi thẳng, không dám ngó lại nữa.
Nguyên nhân thứ hai: Vào tháng ba năm nọ, nước Thái Lan hàng năm có lễ tát nước, toàn quốc đều được vui chơi. Hôm đó, Ngô tiên sinh từ Thai mai (Chiangmai) về Băng Cốc. Khi qua con đường đèo vùng núi, ông chứng kiến cảnh một tai nạn bi thảm. Chiếc xe vận tải nhỏ bị lật nhào xuống vực sâu ven lộ, hiện trường có ba người chết, đó là gia đình Tố Vượng, gồm hai vợ chồng và đứa con trai.
Hôm đó, mặc dù là lễ tát nước, nhưng Tố Vượng vẫn không nghỉ làm, tiếp tục lái xe đi thu mua rắn mối. Kết quả cả nhà bị tai nạn ngay trên đường đèo, xe hàng hóa lật nhào xuống vực sâu. Vợ con Tố Vượng bay ra khỏi xe, chết không toàn thây. Lúc chết, mắt vẫn còn giương to, trợn trừng, giống như đôi mắt con rắn mối lúc chết vậy. Càng kinh khủng đến không dám nhìn, đó là bản thân Tố Vượng, y từ trong xe bay ra nhanh như đạn bắn, không nghiêng không lệch lại nhè rơi xuống đúng ngay cọc cây trúc nhọn mà công nhân sửa đường vừa chặt phía vực sâu ven đường. Tố Vượng bị cây xuyên thẳng qua miệng tới hậu môn, thảm trạng giống y chang cảnh Ngô tiên sinh từng chứng kiến y sát hại rắn mối.
Do được tận cảnh chứng kiến thảm cảnh cả nhà Tố Vượng chết quá thê thảm, quá kinh khiếp, ông sợ đến nổi gai ốc cả người, chỉ biết buột miệng nói: “Báo ứng! Đúng là báo ứng!”. Từ đó ông mới bỏ hẳn nghề liên quan đến mua bán động vật.
—————————–
(Nguồn :Quang Tử – Trích Báo ứng hiện đời – Quả Khanh)
Nhân quả vay trả thật đáng sợ !
A DI ĐÀ PHẬT.
Thiêu Sống Loài Vật Bị Trả Báo Chết Thiêu
Bên nhà một phú ông ở Hoa Đĩnh có thân cây khô rất to. Ông sắp đốn, thì đêm lại mộng thấy một lão nhân dẫn nhiều người tới, xin hãy thong thả chậm lại ít hôm cho dời đi. Phú ông biết trong cây có vật lạ, sai người trèo lên nhìn xem, thì thấy cây đó bọng ruột. Trong bọng cây có vô số rắn lạ nằm khoanh. Ông liền bảo đầy tớ chất củi đổ dầu đốt cháy cây ấy. Lúc đó hơi tanh hôi bay xa cả dặm, phú ông đắc ý vỗ tay cả cười.
Không bao lâu, ban đêm phú ông thấy có đám lửa to bay vào nhà. Ông gọi gia nhân thức dậy đến cứu chữa, nhưng lại tịnh nhiện không có chi cả. Việc như thế xảy ra nhiều lần rồi đều lặng lẽ, cả nhà không thấy làm lạ. Đem nọ đứa tớ gái trộm củi đem nấu đồ riêng, bỗng lửa phát cháy đỏ, phú ông và tất cả gia nhân đều cho là trạng thái cũ, nằm nghỉ luôn không thức dậy. Nhưng lần này nhà cháy thật, cả gia quyến đều bị vùi thân trong lửa.
Trích Kinh Nhân Quả Ba Đời
https://drive.google.com/open?id=1_c1QaGGhYeA0DDsT3B3cMpcXrTVSpkN4