Rất nhiều Phật tử tu học theo Phật nhiều năm đã đoạn trừ ăn mặn, dứt thịt cá, nhưng vẫn còn ăn trứng gà, trứng vịt. Thế thì đệ tử Phật rốt cuộc có nên ăn các loại trứng hay không?
Trước tiên xin kể một câu chuyện có thật:
Một lần trong pháp hội, Trần cư sĩ dẫn theo nữ đồng nghiệp tên Nhã Lâm, 35 tuổi.
Cô này gầy gò, sắc mặt xám vàng, ngó bộ rất tiều tụy. Do đây là lần đầu gặp giáo sư Quả Khanh, ánh mắt cô hiện đầy nét hân hoan, khát vọng.
Trong quá trình nghe giảng, cô rất chăm chú chí thành. Lúc giáo sư Quả Khanh hỏi cô Lâm có vấn đề gì? Mặt cô hơi đỏ lên, lộ vẻ căng thẳng, ấp úng mãi chẳng thành câu, cuối cùng nhờ Trần cư sĩ giải thích giùm, mọi người mới hiểu rõ.
Thì ra cô kết hôn đã mười năm, rất khao khát có con, nhưng bất kể cầu thầy bổ thuốc đến đâu, vẫn chẳng có thai. Hôm nay, may mắn gặp giáo sư Quả Khanh, cô thỉnh cầu ông chỉ giúp chỗ mê muội….
Giáo sư Quả Khanh rất thông cảm cho cô, vì nỗi khổ “cầu bất đắc” này (ước con mà không có được)…Ông thở dài, quay sang bảo tôi:
– Quả Hồng, cô hãy quán sát xem nguyên nhân vì sao Nhã Lâm không có con?
Tôi xoay đầu nhìn Nhã Lâm, chạm ngay ánh mắt nhìn đầy khát vọng của cô, tôi cũng không kềm được, bật ra âm thanh cảm thán:
– Có phải cô rất ưa ăn trứng? Đặc biệt là trứng chim cút?
– Đúng, đúng, tôi rất ưa. Tôi đã ăn rất nhiều trứng chim cút….thế chẳng lẽ….
Nửa câu sau âm điệu cô ta có vẻ nghi hoặc. Trần cư sĩ ở bên cạnh, thông minh hiểu nhanh, liền hỏi giúp cho một câu:
– Mọi người đều cho rằng trứng có dinh dưỡng tốt, hơn nữa trước khi biết Phật pháp, chúng tôi ai cũng ăn trứng. Nhưng vì sao chỉ riêng Nhã Lâm lại chẳng thể có thai?
Tôi nhìn giáo sư Quả Khanh đang đứng cạnh mình, thấy mắt ông đầy hối thúc và khuyến khích), tôi liền giải rõ:
– Phật từng nói ăn trứng các loài điểu cầm, thủy tộc …v.v…..là không có lòng từ mẫn. Hòa thượng Tuyên Hóa cũng từng giảng những điều liên quan đến ăn trứng, Ngài từng hóm hỉnh nói: “Nếu bạn không sợ đời sau làm trứng cho người ăn thì bạn có thể ăn bất kỳ trứng gì.” Bởi nhân quả đan xen chồng chéo phức tạp, mỗi người lại có phước đức nhân duyên bất đồng nhau, nên mặc dù có nhiều người ăn trứng, nhưng việc thọ báo lại không giống nhau. Bạn muốn có con tất phải đoạn trừ ăn mặn (đương nhiên trong đây bao gồm cả trứng). Ngoài ra, bạn còn phải phóng sinh cho nhiều và tụng kinh, niệm Phật để hồi hướng cho các chúng sinh bạn đã từng ăn qua….
Tôi nói xong, khẽ nhìn Nhã Lâm, thấy cô có vẻ không tin và khó chấp nhận. Rõ ràng là cô chờ nghe….một câu chuyện nhân quả chứa tình tiết hấp dẫn liên quan đến việc hiếm muộn (khó mang thai) của cô…nhưng lại bị những câu nói thẳng phũ phàng và quá thực tế của tôi là cho “vỡ mộng”. Có lẽ, cô cảm thấy những điều tôi nói quá “xoàng”, không quan trọng và chẳng có gì đáng lưu tâm, nên mặt cô lộ đầy vẻ thất vọng.
Tôi cảm thấy thật tiếc cho cô, bởi cô hoàn toàn không tin gì, bất đắc dĩ tôi phải nói thẳng ra:
– Cô hiện tại chỉ muốn bản thân mình có con, nhưng sao không nghĩ cho những cái trứng bị cô ăn mất? Chúng cũng có mẹ và thân mẫu chúng phải gian nan khổ cực lắm mới sinh được con ra.
Lúc này, giáo sư Quả Khanh ôn tồn bảo Nhã Lâm:
– Quả Hồng giảng lý nhân quả cho cô nghe rất đúng và chính xác. Cô hãy trân trọng tiếp thu và chịu khó làm theo cách cô ấy bày, thì sẽ chiêu cảm được hài nhi ngoan. Tốt nhất là cả hai vợ chồng đồng phải tu sửa luôn.
Tiện thể, cư sĩ Quả Khanh mới kể ra một câu chuyện thật để chứng minh:
“Có một nữ Trưởng khoa nghiên cứu Sinh vật học, thấy con gái mình kết hôn đã 4 năm mà không có thai. Thế là bà dùng kiến thức chuyên môn của mình để hướng dẫn con rể bào chế thuốc. Nhưng dẫu có chế chi, làm gì…thì kết quả càng khiến bà thêm hoài nghi về khả năng chuyên môn của mình. Do vậy mà nữ Trưởng khoa này mặt mày cứ dàu dàu rầu rĩ, khiến ai cũng phải cảm thán: “Thật là tội cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ!”.
Khi đó tôi bảo bà:
– Vợ chồng con gái bà đều mê ăn trứng, lại thích nhất là trứng cút (đây là cộng nghiệp khiến cho họ không thể sinh con). Muốn có con thì cả hai cần phải ăn chay, phóng sanh, tụng kinh, niệm Phật, làm nhiều việc thiện.
Vợ chồng con gái vị nữ Trưởng khoa này y theo lời khuyên mà thực hành. Kết quả, chỉ nửa năm sau thì con gái bà đã có thai…
Khi nghe Quả Khanh vừa kể xong thì Lý cư sĩ (nữ bác sĩ thực tập) liền hỏi tôi:
– Vì sao hiện nay những bệnh nhân (từng mang thai nhưng nạo thai), giờ muốn có con mà không được…lại nhiều đến như thế?
Tôi bảo mọi người:
– Mỗi đứa con đến đầu thai đều có nhân duyên rất sâu nặng với cha mẹ…Mà trong vòng luân hồi dày đặc, cơ hội có được một lần đầu thai làm người lại rất hiếm hoi! Thế nhưng các bậc cha mẹ do nhiều nguyên nhân, đã phá thai bừa bãi, hủy đi cơ duyên làm người của vong nhi. Khi làm vậy họ nào biết rằng mình đã tạo ra tội nặng tương đương giết A-la-hán. Đã vậy mà lại còn không biết sám hối, mặc tình sát sinh ăn thịt, tạo nghiệp sát sâu nặng chất chồng, tất nhiên sẽ chiêu cảm ác báo: “triệt con dứt cháu”…
Tôi thấy Nhã Lâm và những người khác gật gật đầu tán đồng, thật là mừng cho cô có thể tỉnh ngộ. Hi vọng cô sẽ được Phật lực gia trì, chịu sửa đổi lỗi lầm hướng thiện, trì giới tu hành, sớm sinh quý tử….
Thời gian trôi qua được nửa năm, Trần cư sĩ là người ban sơ dẫn Nhã Lâm đến, đã gọi điện thoại báo tin cho tôi hay: “Nhã Lâm từ lúc trở về nhà đã làm y theo lời chúng tôi hướng dẫn, và hiện giờ cô đã mang thai, rất là tri ân mọi người”.
Xin khuyên mọi người không nên vì tham ăn ngon, ham khoái khẩu mà ăn các loại trứng. Tôi suốt 20 năm trên đường học Phật đã từng gặp nhiều vị ăn trứng (bao gồm cả trứng chim, rắn, cá….v.v….cho đến ăn trứng chưa thành hình trong thân gà mái)…mà biến thành phụ nữ không thể mang thai hoặc thường sinh non, hư thai….Bọn họ bí lối cùng đường, đành phải làm theo cách tôi hướng dẫn là: Sám hối trước Phật (nguyện từ bỏ ăn mặn lẫn các loại trứng). Hàng ngày tụng từ 1-2 bộ kinh Địa Tạng hồi hướng cho các trứng và những thân mẫu đẻ ra các trứng mà họ đã ăn qua….Kết quả, đại đa số khoảng chừng ba tháng là được hoài thai, thân thể họ cũng thay đổi, trở nên khỏe mạnh…
Nguyện cầu cho những vị hiếm muộn khao khát con, có sự nghiệp gia đình không thuận lợi và thân thể kém khỏe mạnh, hãy y theo phương pháp này mà thực hành, trong vòng vài tháng sẽ có việc bất khả tư nghì xuất hiện trên thân các bạn. Bạn không phải tốn xu nào cho việc có con, còn tiết kiệm được rất nhiều tiền, tốt như thế vì sao bạn không làm? Nhưng liệu bạn có đủ can đảm để trường chay hành thiện, phóng sanh, niệm Phật… hay không? Có làm được mọi điều như chúng tôi đã hướng dẫn hay không mà thôi, tất cả đều tùy thuộc vào bạn.
Trích: Báo ứng hiện đời
Tác giả: Quả Khanh – Quả Hồng
Dịch giả: Hạnh Đoan
Trong cuộc sống hiện tại, tôi cũng thấy xung quanh mình có những gương người thật việc thật rất đáng phải suy gẫm. Có hai vợ chồng sống ở Quận 6, TP.HCM cưới nhau đã 4 năm rồi không có con, cũng lấy làm phiền muộn đi chạy chữa tốn tiền mà vẫn không thấy tiến triển.
Sau đó nhờ thiện duyên gặp thiện tri thức dạy nên lên Tịnh Thất Quan Âm để cộng tu và bái Phật. Hai vợ chồng cùng mẹ vợ đã đủ duyên lên Đức Trọng, Lâm Đồng để cộng tu. Lên đến nơi, nhìn thấy một bé gái xinh xắn con người ta, người vợ trong lòng ao ước: “Anh à, phải chi mình cũng có một đứa con thế này nhỉ!”.
Khi trở về nhà, hai vợ chồng này đã phát tâm trường chay, tích cực phóng sanh, tụng kinh niệm Phật, cả người mẹ vợ cũng vậy (bà ăn chay, niệm Phật), siêng làm việc thiện lành.
Một năm sau, người vợ hoài thai, quả là sự nhiệm mầu Phật pháp (việc này có lẽ các bác sĩ cũng không giải thích được). Lúc gặp tôi vào tháng 6 năm 2014, thì người chồng hoan hỷ, xúc động lắm: “Chị à, vợ em vừa sinh bé được một tháng, là một bé gái dễ thương. Nhà em và những hàng xóm xung quanh có thể tin Phật rồi. Hết sức nhiệm mầu. Hihihi…”.
Quả là có tâm, chịu nghe lời dạy của thiện tri thức, tích cực hành thiện thì hoàn cảnh thay đổi, có thể “hữu cầu tất ứng”. Chỉ sợ bạn không chịu tin, không dám làm theo mà thôi. Thế thì tùy phước duyên của chính bạn vậy. A Di Đà Phật.
Diệu Âm Lệ Hiếu (ghi lại theo lời kể của Cam – tên người chồng)
Xin cám ơn thiện ý của tác giả bài viết đã nêu ra một đề mục thật hay và ý nghĩa.Nhưng quả thật, trong cuộc sống hiện nay người ăn chay trường như chúng ta có thể không ăn “quả trứng” chứ không thể không ăn những sản phẩm được chế biến từ trứng,như mayonaise,bánh sinh nhật,các loại bánh ngọt v.v.Bởi thế, suy cho cùng,dù trực tiếp hay gián tiếp đều phạm vào cái lỗi ăn trứng này, và tất nhiên quả báo cũng không khác gì nhau.Nếu vậy thì bạn cũng không nên ăn bánh sinh nhật và vô số các sản phẩm từ trứng, nếu muốn thực hiện trọn ven pháp này? Đây chính là một ví dụ về muôn vàn nỗi khổ của chúng ta khi sống trong cái thế giới ngũ trược này:”nhất cử nhất động vô phi thị tội”.HQ xin tham khảo ý kiến của Thầy Tịnh Thái, TLPT, Thầy Viên Trí và các vị thiện hữu tri thức khác.
Nam mô A di đà Phật
A Di Đà Phật, Hương Quang thân mến!
Việc không ăn trứng này thì chúng ta có thể chủ động được mà Hương Quang, ở nhà chúng ta không ăn những loại bánh ngọt và một số sản phẩm mà trong thành phần họ ghi: Bột, trứng, đường…..Nếu mình lưu ý việc này thì mình sẽ hạn chế được rất nhiều.
Nếu đi ra ngoài dự tiệc mà mình gặp trường hợp họ mời bánh hay những loại có chế phẩm từ trứng thì theo TLPT thì một là mình nói thiệt là mình không ăn được. Hai là nếu rơi vào trường hợp “không ăn không được” thì cùng lắm là ăn một chút để đối phương hoan hỷ, nhưng việc này không nên lặp lại nhiều lần sẽ làm cho mình cảm thấy việc ăn trứng trở thành bình thường thì chính mình tự phá giới. Đều là do chính mình quyết định mà thôi.
Lấy ví dụ mỗi khi ai cho bánh cho các con của TLPT, các cháu đều nhìn vào thành phần. Nếu như trong thành phần có ghi Trứng…thì tự động chúng đều đem bánh tặng lại cho các bạn khác và quyết định không ăn. Là do tập thành thói quen mà thôi.
Vài ý thô thiển chia sẻ.
Nam Mô A Di Đà Phật.
ngoài trứng ra thì có nhiều thầy còn nói là k đc uống sữa, và tất cả gì có liên quan đến động vật như vậy thì k đc ăn uống . nhưng cho gia gia hỏi là tại sao sữa bò cũng k đc uống ? bởi vì uống sữa là mình đâu có giết hại chúng đâu nhỉ ?
A Di Đà Phật – Xin chào tái ngộ cùng gia gia nhé,
Trong nhà Phật có câu nói “tùy cơ nói pháp” là như thế này nhé:
Đối với người sơ phát tâm thì người ta còn đang sát sanh cho nên quý thầy thường nói về nhân quả, như là người giết gà ăn gà, kiếp sau sẽ làm gà để bị giết lại để trả nợ cho nên khiến người ta sợ từ đó mà bỏ sát sanh. Trong giai đoạn này quý thầy chỉ khuyên không sát sanh mà thôi, do đó quý Phật Tử có thể mua thịt cá làm sẳn mà ăn.
Tiến thêm một bước nữa thì thầy khuyên ăn chay kỳ và tập dần dần cho đến trường chay. Khi đã trường chay rồi thì thầy khuyên nên đi phóng sanh để giúp Phật Tử tăng trưởng lòng từ bi.
Khi lòng từ bi đã tăng trưởng thì việc ăn trứng và uống sữa, thầy không cần phải dạy mà Phật Tử sẽ tự hiểu: “Gà, vịt khi đẻ trứng thì chúng rất đau và rất thương trứng, nếu mình lấy trứng của chúng mà ăn thì chúng sẽ rất đau khổ vậy”.
Đối với loài bò thì sữa của chúng đúng lý ra là để dành cho bò con uống, có phải không? Nếu mình vắt sữa của chúng mà uống vậy có phải là “ỷ mạnh hiếp yếu” hay không? Đó là chưa kể ở vào thời đại công nghiệp này, người ta sẽ cột trói con bò lại rồi dùng máy để vắt. Do vì máy là vô tình nên không biết khi nào là bò hết sữa và cứ tiếp tục vắt mãi có khi bò bị đau và thậm chí chảy máu nữa.
Đối với loài cừu cũng tương tự, bộ lông chính là áo ấm của mùa đông nhưng người ta lại hớt hết để may áo cho mình, khiến cừu bị lạnh, đây cũng lại là “ỷ mạnh hiếp yếu”. Loài cừu bị lạnh nhưng có mấy ai hiểu cho nỗi oan ức này của chúng?
Cho nên kinh Pháp Hoa nói:”Người nào có tâm từ bi thương yêu hết thảy chúng sanh chính là đã vào nhà Như Lai. Áo Như Lai chính là hạnh nhu hòa nhẫn nhục…”
Do vậy nếu người nào có tâm từ bi rộng lớn thương yêu hết thảy chúng sanh thì sẽ không mặc áo lông cừu và uống sữa bò, sữa dê…Chính vì thế cho nên theo VT nhận thấy thì bài pháp này vốn là dùng cho người đã tu lâu năm chứ không thích hợp với người sơ cơ mới phát tâm. Mỗi khi nhìn thấy người ta ăn trứng, uống sữa, mặc áo lông cừu…thì mình biết là người đó mới vào cửa đạo chưa được bao lâu hoặc đạo hạnh chưa cao nên hãy thông cảm mà hoan hỉ cho họ vậy, cũng chớ nên nói lỗi của họ và khinh thường họ nhé.
Chúng sanh tuy là hình thể có sai khác nhưng tánh linh thì cũng giống như chúng ta. Nếu người nào có tâm bình đẳng thì sẽ không phân biệt người hay thú và sẽ đối xử bình đẳng như con người. Bạn hãy xem người này chính là không phân biệt và chấp trước vào người hay thú dùng tâm từ bi để đối xử bình đẳng:
Nam Mô A Di Đà Phật
A di đà phật. Lại một lần nữa phải cảm ân Cư sĩ Viên Trí , đã giải thích rõ ràng cho gia gia hiểu . Gia gia chỉ 20, lại mới tìm về phật giáo 1 năm, nên có nhiều chuyện kg biết lắm . Cảm ơn Cư Sĩ đã giúp gia gia hiểu về sữa bò và trứng . Xưa nay gia gia cứ nghĩ là mình kg giết chúng là đc .
Nhưng đọc tới khúc “Đó là chưa kể ở vào thời đại công nghiệp này, người ta sẽ cột trói con bò lại rồi dùng máy để vắt. Do vì máy là vô tình nên không biết khi nào là bò hết sữa và cứ tiếp tục vắt mãi có khi bò bị đau và thậm chí chảy máu nữa ” , Gia gia đã rớt nước mắt . Thì ra chỉ lấy sữa thôi nhưng chúng cũng vì đó mà đau khổ . Bây giờ mới biết thì ra loài người lấy sữa từ bò là thật nhẫn tâm vậy . Và mình đây là người uống thôi cũng thật nhẫn tâm , đã kg nghĩ đến chúng đã phải đau khổ ra sao mới có sữa cho con người uống .
Từ nay khi thấy sữa bò thì chắc là gia gia sẽ nhớ đến đoạn viết cửa Cư sĩ mà sẽ kg uống sữa hoặc những gì liên quan đến động vật điều kg đụng đến nữa . Cũng cảm ân Cư sĩ đã chia sẽ 1 ảnh rất ý nghĩa về người có tâm bình đẳng đến như vậy…thật là phải học hỏi thêm vậy .
Người Phật giáo Ðại thừa ăn chay, thường không ăn trứng, không uống sữa bò, và các sản phẩm biến chế từ sữa bò vì họ không muốn tiếp tay giết hại sinh mệnh hay làm đau đớn đến các súc vật.
Mặc dù trứng gà được sản xuất tại Hoa Kỳ không có mầm sống, nhưng những con gà mái phải chịu cực khổ vì bắt buộc phải ăn nhiều, đẻ nhiều và đẻ ra trứng thật to.
Còn sữa bò, ai cũng biết, có chứa chất protein thịt động vật. Mặc dù uống sữa bò không có tổn thương đến sinh mạng con bò, nhưng vì bò mẹ phải đau đớn vì thường xuyên bị chích thuốc kích thích tố BGH để sản xuất thật nhiều sữa cho con người bú. Kích thích tố BGH tạo nên sức ép lớn từ cảm giác đến cơ thể, các bộ phận bị ép lớn và rộng thêm ra, từ chân cẳng đến bầu sữa, bầu vú sữa lớn đến nỗi họ phải dùng những túi nâng vú để nâng đỡ sức nặng và để cho vú khỏi chạm đất. Năm 1930 trung bình một con bò vắt sữa sản xuất được 12 pounds sữa, đến năm 1988 sự sản xuất gia tăng đến 39 pounds và ngày nay 49 pounds một ngày.
Ðối với người Hoa Kỳ, có hai lý do chính để họ không ăn trứng gà là giảm cholesterol và ngăn ngừa bệnh có thể gây chết người do vi khuẩn salmonella đem lại.
Trước đây chúng ta sợ lòng đỏ trứng gà vì một lòng đỏ trứng gà loại vừa có chứa tới 213 mg cholesterol và cứ mỗi 100 mg cholesterol chúng ta ăn vào, hàm lượng cholesterol trong máu gia tăng lên năm chấm (0.5). Ngày nay thêm một lý do khác để chúng ta sợ, vì trứng gà có nhiễm vi khuẩn salmonella. Theo báo cáo gần đây của cơ quan USDA thì mỗi năm có khoảng 2,3 triệu đến 46, 8 tỷ quả trứng gà sản xuất tại Hoa Kỳ bị nhiễm vi khuẩn salmonella và có thể dẫn tới 661.663 người lâm bệnh mỗi năm bao gồm 3.300 người phải vào nhà thương và 390 người chết. Họ cũng ước lượng xác xuất trứng bị nhiễm là 1 cho mỗi 10.000 quả khi ra khỏi các lò sản xuất. Trứng bị nhiễm sau đó còn cao hơn, do bởi chuyên chở và không giữ đúng nhiệt độ lạnh đòi hỏi là 40 độ F khi tồn trữ.
Trong chương trình truyền hình Dateline NBC tháng Tư 1998, họ đã cho thấy rằng trứng gà sản xuất tại Ohio tồn trữ lâu đến một tháng được lau rửa, cho vào hộp và đánh dấu ngày mới lại rồi phân phối đi các siêu thị ở 27 tiểu bang. Theo Dateline, những trứng cũ thường được bỏ chung vào với trứng mới trong hộp mới.
Ðược biết trong 50 tiểu bang chỉ có tiểu bang Wisconsin là ngăn cấm không cho “rewashing” và “redating” trứng. Các khoa học gia cho rằng vi khuẩn salmonella nảy sinh nhanh chóng ở nhiệt độ 50 độ F. Nếu trứng giữ ở nhiệt độ trong phòng bình thường vi khuẩn sẽ tăng nhanh gấp 100 lần. Dateline chỉ cho thấy rằng nhiệt độ ở một nhà máy sản xuất trứng Ohio là 53 độ.
Còn về sữa bò, người Hoa Kỳ cũng đang dần dần hay thế bằng sữa đậu nành vì theo Ủy Ban Y Sĩ Trách Nhiệm Y Khoa Hoa Kỳ cho biết như sau:
• Sữa bò và các phó sản của sữa chứa nhiều chất béo bão hòa và chất cholesterol, không tốt cho sức khỏe.
• Sữa bò là nguồn dị ứng (allergy) cho nhiều người. Có người uống sữa bò bị khó thở, ngứa da, hay nổi mụn..
• Giống như thịt động vật, sữa bò và các phó sản của sữa thường bị nhiễm độc (contaminant), từ thuốc diệt trùng (pestticides) cho đến thuốc kháng sinh (antibiotic). Theo nhiều nghiên cứu gần đây, cứ một trong ba hộp sữa bò bày bán tại siêu thị có nhiễm chất kháng sinh mà các nhà sản xuất bò đã trộn vào thức ăn cho bò. Hai mươi bẩy loại thuốc kháng sinh khác nhau và ba mươi ba loại thuốc khác được cho phép dùng trong kỹ nghệ nuôi bò và kỹ nghệ sữa bơ tại Hoa kỳ ngày nay. Bác sĩ Stuart Levey thuộc viện đại học Tufts University Hoa Kỳ đã báo động tình trạng nguy hiểm sức khỏe khi các thuốc trụ sinh không còn hiệu dụng trị bệnh đối với những người vốn đã có sẵn antibiotic trong cơ thể. Hàng năm có hơn 10 ngàn người Hoa kỳ chết vì lý do này.
• Chất kích thích tố BGH làm cho bò nhiều sữa có trong sữa bò có thể đem lại những nguy cơ về chứng bệnh ung thư vú và tử cung của phụ nữ.
• Sữa bò có liên hệ đến bệnh tiểu đường Insulin-dependent. Các khoa học gia đã tìm thấy những chứng cớ cho rằng chất kháng sinh trong sữa bò đã phá hủy các tế bào sản xuất ra insulin trong cơ thể.
source: thuvienhoasen.org
Wow, những thông tin về sữa bò và trứng của bạn đây khiến gia gia lại có thêm nhiều lý do đễ tránh xa sữa và trứng ra. Thanks bạn Hương quang .
Vậy theo Liên hữu Hương quang người niệm Phật từ bi cũng không nên uống sữa bò, ngoài chuyện không ăn trứng?
A di đà phật
ẤN QUAN ĐẠI SƯ đã bảo không nên ăn trứng rồi mừ.