01 12 2011 | Gương Vãng Sanh |
Hôm nay ngày mồng 8 tháng 11 năm Tân mão (02 tháng 12/2011), kỷ niệm giáp năm ngày Phật tử Minh Thuận Vãng sanh. Được sự đồng ý của gia đình Phật tử Minh Thuận, tôi (lương y Phan Văn Sang) xin kể lại kỳ tích vãng sanh của Phật tử Minh Thuận.
Phật tử Pháp danh Minh Thuận tên là Diệc Trung Hòa (hình bên) sinh năm 1943. Cư ngụ tại 3381/54 Đường Phan Văn Trị Phường 11 Quận Bình Thạnh Thành phố Hồ Chí Minh.
Cũng như bao nhiêu người sống trên thế gian này, Phật tử Minh Thuận khi chưa quy y, một đời bôn ba cho cuộc sống cho gia đình, chưa nghe chưa tin gì về Tam Bảo, về Phật pháp. Đến lúc về già Phật tử mang trong người chứng bệnh tiểu đường, trải qua bao nhiêu năm chạy chữa nhưng cuối cùng rồi biến chứng qua Ung thư gan giai đọan cuối, không còn cách chữa trị, Bác sĩ cho về nhà an dưỡng để chờ ngày ra đi.
Bà con, bè bạn quen biết, mọi người đến thăm rất nhiều, duyên may có cô Phật Tử tên Kiều Loan là người trong Ban Hộ Niệm, do quan hệ nhau về tình Thầy trò, và cũng ở cùng một phường nên cô thường xuyên lui tới an ủi, thăm nom và tặng chú Minh Thuận chiếc máy niệm Phật, khuyên ông hãy niệm theo cho bớt cơn đau. Chú Minh Thuận rất vui mừng thích thú với máy niệm Phật đó. Thấy thế Cô Kiều Loan khuyến khích gia đình nên mời Ban Hộ Niệm hằng đêm đến để niệm Phật trợ duyên.
Được gia đình vui vẻ đồng ý, thế là nhóm Phật tử Gò Vấp, nhóm Phật tử Bình Thạnh chúng tôi kết hợp với Ban hộ niệm của Đại Đức Quang Hùng, sau những ngày lao động, mỗi chiều đến, cơm nước xong chúng tôi tập trung nhà Phật tử Minh Thuận hợp với gia đình cùng nhau niệm Phật.
Được sự khuyến khích của các Phật tử trong Ban Hộ Niệm , gia đình hoan hỉ thỉnh Chư Tăng về nhà, đến tận giường bệnh của chú mà quy y Tam Bảo, được Thầy Quang Hùng cho chú Pháp danh là Minh Thuận.
Thưa quý vị: Phật tử Minh Thuận tuổi cũng đã về già, bệnh lâu ngày, biết mình không qua khỏi, nhưng nhờ thiện tri thức mỗi ngày đến hộ niệm và khai thị, nên Phật tử Minh Thuận mới nhận thức được cuộc đời là vô thường có lão ắt có bệnh, có sanh ắt có tử, niềm tin về thế giới Cực Lạc A Di Đà mãnh liệt nên Phật tử Minh Thuận phát tâm quyết chí cầu sanh về Tây Phương Tịnh Độ chỉ trong thời gian 1 tháng mà đã cảm ứng đến Phật A Di Đà.
Buổi tối hôm nọ nhằm ngày thứ bảy trong tuần, nhóm Phật tử chúng tôi tập trung như thường lệ, khóa niệm Phật vừa xong, Phật tử Minh Thuận kêu chúng tôi lại nói cho cả nhóm và gia đình cùng nghe :
– Tôi vừa thấy đức Phật A Di Đà có hào quang sáng lắm, hiện ra bảo tôi rằng thứ hai tuần sau mồng 8 Phật sẽ đến rước tôi về với Tây phương!
Chúng tôi hỏi : – Chú thấy Phật ra sao?
Phật tử Minh Thuận chỉ tay về hình A Di Đà trên tường bảo: – Phật giống y như hình đây nè!
Chúng tôi cứ nghĩ là chú Minh Thuận chắc bệnh quá mê sảng nói vậy chứ chắc gì đúng, nhưng rồi lại nghĩ “À, mà cũng có thể lắm!” Bởi tâm của chú luôn hướng về Phật, gắng gượng cơn đau luôn chắp tay quyết tâm niệm Phật theo chúng tôi, cũng như lúc chú nằm một mình.
Phật tử Minh Thuận một đời cực nhọc bôn ba dong ruổi với kế sinh nhai cho bản thân và gia đình, chưa một ngày biết đến Tam Bảo, chưa nghe đến một câu kinh . Giờ đây cuối cuộc đời nằm một chỗ thật là hối tiếc, nhưng may thay gặp được thiện tri thức khuyên bảo mới biết Phật Pháp, mới tin đến Tam Bảo nhưng đâu còn thời gian nào nữa mà để được xem Pháp đọc Kinh ?
Thôi thì cứ 1 câu mà chúng tôi trao truyền cho chú học thuộc lòng, giờ đây chính Phật tử Minh Thuận đã thấy Phật nên niềm tin càng mãnh liệt hơn, chú cứ thế mà luôn chắp tay tự phát nguyện:
Quy mạng lễ A Di Đà Phật
Ở Phương Tây thế giới an lành
Nay con là Phật tử Minh Thuận
Xin phát nguyện vãng sanh.
Cúi xin đức Từ Bi tiếp độ
Nam mô A Di Đà Phật… Nam mô A Di Đà Phật…Nam mô A Di Đà Phật
Chúng tôi những người Phật tử tu tại gia, chiều làm về cơm nước xong, hằng đêm vẫn luôn họp nhau đến nhà gặp chú Minh Thuận khai thị, diễn giải, khuyên nhủ, động viên, rồi cùng nhau vô dâng hương niêm Phật…
Cho đến ngày thứ hai đầu tuần (đúng vào ngày chú Minh Thuận đã nói trên) nhằm ngày mồng 8 tháng 11 năm Canh Dần âm lịch (2010) . Cũng buổi niệm Phật như thường lệ cho đến hơn 9 giờ tối, xong buổi công phu chúng tôi vây quanh giường bệnh của Phật tử Minh Thuận, thấy chú rất khỏe vui cười trò chuyện với chúng tôi hồi lâu, trước khi từ giã ai nấy đều cầu chúc sức khỏe và khuyên chú cứ tiếp tục niệm Phật, rồi chúng tôi lần lượt ra về hết.
Hai quận Bình Thạnh và Gò Vấp, nhà Phật tử Minh Thuận ở vùng giáp ranh nhau, nhóm Hộ Niệm chúng tôi mỗi người nhà ở cách nhà chú Minh Thuận người ở xa , cũng có người gần.
Vừa cho xe máy vào nhà, cũng đã quá 10 giờ đêm vừa đặt lưng xuống giường định nghỉ thì tôi nhận điện thoại từ nhà Phật tử Minh Thuận gọi qua:
– Anh Sang ơi! Chú Minh Thuận lấy hơi lên rồi !
– Trời đất! Thấy chú còn khỏe vừa mới nói chuyện với mình đây mà!
Tôi tức tốc vớ chiếc áo tràng, nổ máy xe chạy vội qua, thấy cả gia đình đang vây quanh chú đồng chắp tay niệm Phật vang nhà.
Miệng tôi cũng niệm theo, tay tôi lấy chiếc mền Quang Minh màu vàng đã chuẩn bị sẵn nửa tháng nay trên bàn Phật, đắp từ chân lên đến cổ chú cũng là lúc Phật tử Minh Thuận vừa trút hơi thở cuối cùng lúc 22 giờ 45 phút, đúng vào ngày thứ Hai đầu tuần, ngày mồng 8 tháng 11 âm lịch (năm 2010, đúng như Phật tử Minh Thuận đã nói với chúng tôi trước đó 1 tuần), Phật tử Minh Thuận hưởng thọ 67 tuổi.
Phật tử Minh Thuận ra đi trong tiếng niệm Phật của những người thân trong gia đình và các Phật tử gần nhà như là cô Phật tử Diệu Tâm, chú Phương và mấy cô Phật tử nữa mà tôi không nhớ hết tên.
Những Phật tử khác vừa ra về hay tin tức tốc quay lại tiếp tục và kết hợp cùng Ban Hộ niệm Đại Đức Quang Hùng thay nhau niệm Phật cho đến sáng hôm sau.
Theo quy tắc của pháp hộ niệm là tuyệt đối không đụng chạm đến thân người vừa lâm chung trong khoảng thời gian 8 tiếng. Gia đình Phật tử Minh Thuận cũng tuân quy tắc đó. Phật tử Minh Thuận vừa lâm chung miệng há lớn, mắt cũng còn mở, nhưng qua tiếng niệm Phật của Ban Hộ Niệm miệng và mắt của Phật tử đã dần dần tự khép lại.
Trải qua một đêm niệm Phật của đại chúng. Sáng hôm sau Đại đức Quang Hùng và các Phật tử kiểm tra thoại tướng thấy thân thể tay chân Phật tử Minh Thuận mềm mại, hơi ấm tụ lại trên đỉnh đầu.
Nam mô A di Đà Phật! Phật tử Diệc Trung Hòa, Pháp danh Minh Thuận đã vãng sanh về Tây phương cực lạc !
Nhưng Phật tử Minh Thuận chỉ mới biết tin và niệm Phật có được 1 tháng mà tại sao được Phật A Di Đà báo cho biết ngày vãng sanh ?
Trong Kinh PHẬT THUYẾT A DI ĐÀ có câu : “ Xá Lợi Phất! Nhược hữu thiện nam tử, thiện nữ nhơn, văn thuyết A Di Đà Phật, chấp trì danh hiệu, nhược nhứt nhựt, nhược nhị nhựt, nhược tam nhựt, nhược tứ nhựt, nhược ngũ nhựt, nhược lục nhựt, nhược thất nhựt, nhứt tâm bất loạn. Kỳ nhơn lâm mạng chung thời, A Di Đà Phật dữ chư Thánh chúng, hiện tại kỳ tiền, thị nhơn chung thời, tâm bất điên đảo, tức đắc vãng sanh A Di Đà Phật Cực lạc quốc độ”
Nghĩa là : Này Xá-lợi-phất! Nếu có thiện nam tử thiện nữ nhân nào nghe nói về Phật A-di-đà mà chấp trì niệm danh hiệu ngài , hoặc một ngày, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày, hoặc bốn ngày, hoặc năm ngày, hoặc sáu ngày, nhẫn đến bảy ngày, nhất tâm không tán loạn. Người ấy đến lúc lâm chung, Đức Phật A-di-đà cùng các Thánh chúng hiện ra ở trước mặt. Khi người này mạng chung, tâm không điên đảo, liền được vãng sanh về cõi nước Cực Lạc của Phật A-Di-Đà.
Có một chuyện kể rằng: Ngày xưa vào đời nhà Đường bên Trung Quốc có ông Trương Thiện Hòa một đời làm nghề đồ tể mổ thịt trâu bò làm kế sinh nhai, cuối đời đến lúc sắp chết thấy vô số trâu bò đến đòi mạng, trong lúc sợ hãi bèn nghĩ nhớ đến vị Tăng ở chùa có thể cứu mình, bèn gọi vợ lên chùa mời Tăng đến gấp, vị Tăng đến nơi bảo ông hãy an tâm niệm Phật A Di Đà, Trương Thiện Hòa nghe lời Tăng liền lớn tiếng niệm “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật…”. Các hồn ma trâu bò dần biến hết , kế đến ông thấy Phật A Di Đà và thánh chúng hiện ra, Trương Thiện Hòa vui mừng la lớn lên “Phật đến rồi! Phật đến rồi! Rồi ông nhắm mắt vãng sanh trong tiếng niệm Phật của vị Tăng…
Vì sao một người đại ác như ông Trương Thiện Hòa mà cuối đời thức tỉnh với câu Phật hiệu A Di Đà mà được vãng sanh ?
Bỡi trong Kinh Vô Lượng Thọ, Phật A Di Đà có phát 48 lời đại nguyện , mà nguyện thứ 18 “ Nếu có chúng sinh nào trong giờ phút lấm chung tưởng nhớ đến danh hiệu ta xưng niệm từ 1 đến 10 niệm , nếu ta và các Thánh chúng không đến đưa tay tiếp dẫn người đó về tây Phương Cực Lạc, ta thề không nhận ngôi chánh giác !”
Trương Thiện Hòa một đời đồ tể giết bao nhiêu là trâu bò đáng lẽ phải đọa địa ngục, luân hồi đền mạng, nhưng nhờ vị Tăng khuyên bảo niệm Phật mà được “đới nghiệp vãng sanh” là vì lời đại nguyện thứ 18 của Phật A Di Đà.
Trở lại Chú Minh Thuận. Nhờ thiện tri thức, Phật tử Minh Thuận tuy cuối đời mới giác ngộ Phật Pháp, mà lại gặp đúng Pháp môn Tịnh Độ ( niệm Phật) là Pháp môn thù thắng, pháp môn tu tắt, nên Phật tử nhanh chóng vãng sanh về cõi Phật A Di Đà.
Trong Kinh A Di Đà, Phật dạy niệm Phật từ 1 ngày cho đến 7 ngày mà tâm bất loạn sẽ được vãng sanh về thế giới Tây phương cực lạc, còn như Phật tử Minh Thuận đây biết mình không qua khỏi, không còn cách nào khác hơn là chuyên tâm niệm Phật để cầu vãng sanh nên trong 1 tháng (thời gian hơn hẳn 7 ngày như trong Kinh Phật nói ), Phật tử Minh Thuận quyết một lòng trì niệm nên được vãng sanh là đúng như lời Phật dạy.
Kinh A Di Đà có đoạn Phật bảo “ Xá Lợi Phất! Bất khả dĩ thiểu thiện căn phước đức nhơn duyên, đắc sanh bỉ quốc”. Nghĩa là “Xá Lợi Phất ơi, không thể lấy chút ít phước đức thiện căn mà được sanh về nước Phật đâu.”
Vậy thì Phật tử Minh Thuận mới chỉ có giác ngộ và niệm Phật trong 1 tháng thì có được Phước đức và thiện căn nào mà được vãng sanh nhanh chóng như vậy?
Trong Kinh Quán Vô Lượng Thọ, Phật Bổn sư Thích Ca chúng ta có dạy “Quán tưởng cảnh giới ở Tây phương cực lạc, với danh hiệu của Phật A Di Đà sẽ diệt trừ được trọng tội trong 80 ức kiếp sanh tử !”
Phật tử Minh Thuận chắc chắn nhờ có trồng chút duyên lành từ nhiều kiếp trước, để đến cuối đời mới được gặp được thiện tri thức nhắc nhở nên mới phát khởi niềm tin rồi tự lực niệm Phật phát nguyện cầu vãng sanh về cảnh giới Tây phương, chiêu cảm đến Phật A Di Đà và nhờ tha lực của Phật A Di Đà gia bị, nhờ tha lực của 10 phương chư Phật hộ niệm (như Kinh trong A Di Đà mà Bổn sư Thích Ca đã nói), kết hợp với tha lực niệm Phật của Ban Hộ Niệm mà Phật tử Minh Thuận được vãng sanh .
Cũng trong lúc đó, gia đình Phật tử Minh Thuận phát tâm in ấn tống trên trăm hình Phật A Di Đà gởi về miền quê hẻo lánh tặng cho các Phật tử vùng sâu vùng xa thỉnh về thờ phượng, chiêm ngưỡng, lễ bái. Kế nữa gia đình phóng sanh, cúng dường, bố thí…nên Phật tử Minh Thuận nhờ công đức nhân duyên đó mà vãng sanh về Tây phương cực lạc là điều tất nhiên rồi.
Sau khi Phật tử Minh Thuận vãng sanh, gia đình, bà con, và chòm xóm thấy được sự nhiệm mầu của câu Phật hiệu A Di Đà, mới tìm hiểu nhiều qua Kinh sách, băng giảng, mọi người bừng giác ngộ đúng nghĩa của PHẬT ĐẠO – TỪ BI – TRÍ TUỆ – GIẢI THOÁT.
Gia đình chú Minh Thuận mọi người giờ đây ngày lao động, tối về niệm Phật, đồng thời gia nhập theo Ban Trợ Niệm , bà con hàng xóm thì có người phát tâm về chùa tìm hiểu tu học.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Phật tử, Lương y PHAN VĂN SANG
27 10 2011 | Gương Vãng Sanh |
Chuyện chị Bùi Thị Gái vãng sanh đã ghi nên một trang sử khá đặc biệt của Phật giáo ở quê nhà, một ấn tích quí giá của người Phật tử VN. Chuyện này gần gũi và mới xảy ra, cô bác có thể liên lạc được để tìm hiểu thêm.
Chuyện này do một cơ duyên ngẫu nhiên. Trong những ngày cuối tháng 8/05, tôi vào Sài gòn để chuẩn bị hành trang qua lại Úc, thì thầy Thích Giác Châu, vị pháp sư khá quen thuộc với giới Phật giáo VN, nổi tiếng về tranh pháp và bút pháp cả trong nước lẫn ngoài nước, gọi một số vị Phật tử đến gặp tôi để hỏi việc. Nhờ dịp này, tôi lại gặp thêm một vị pháp sư nữa, đó là thầy Thích Giác Chỉ, trụ trì chùa Phước Thành Q.7 Sài gòn, là sư huynh đệ của thầy Giác Châu. Cả hai thầy đều muốn tôi trình bày một ít kinh nghiệm về sự hộ niệm. Quý Thầy bảo thì tôi phải vâng lời. Sau buổi nói chuyện, có mấy vị Phật tử nêu ý kiến rằng:
– Có một người bệnh sắp chết, chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình, nếu họ chấp nhận, anh Diệu Âm có sẵn lòng đi hộ niệm không?
– Quá tốt! Tôi nói. Đây là dịp quá tốt để thực tập, vừa lý thuyết xong thì có dịp thực hành liền, còn gì may mắn hơn. Tìm đâu ra một cơ hội trùng hợp hiếm có như vậy!
Sau khi tiếp xúc, gia đình bệnh nhân đã vui vẻ đồng ý. Tối ngày hôm sau, tôi còn nhớ có lẽ là ngày 31/8/05, chúng tôi được chị đạo hữu Diệu Thường, một Phật tử thuần thành với tâm đạo rất tốt, cùng một số Phật tử khác hướng dẫn đến nhà bệnh nhân. Khi đến, tôi thấy bệnh nhân nằm trên chiếc giường bố nhỏ kê sát cửa chính ra vào trong một căn nhà hẹp. Bệnh nhân đã ở vào giai đoạn kiệt tận, theo như bác sĩ nói, phải chết trong vòng một vài tháng mà thôi. Nước da chị vàng hoe, tròng mắt thì vàng như nghệ, thân thể ốm yếu, nằm luỗi trên giường, hai chân bị phù, bụng sưng chướng lên… Chị bị giải phẫu để đặt một ống cao-su từ trong thân chạy ra để chuyển một thứ nước màu vàng tiết ra vào một túi nhựa đeo trước bụng… Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tận mắt chứng kiến một người bị ung thư gan sắp chết!… Trong kinh Phật nói: Sanh, Lão, Bệnh, Tử, thì đây thật sự là một ấn tượng rõ rệt về Bệnh Khổ đang nằm chờ Tử Khổ vậy!
Thực ra, tôi chỉ tham dự một phần vào cuộc vãng sanh này, chứ không phải trọn vẹn. Tôi chỉ khởi sự hướng dẫn cách thức hộ niệm, cách khai thị một cách tổng quát cho các vị đồng tu theo đó mà làm, còn riêng tôi thì chỉ niệm Phật cho chị được có ba đêm. Đêm thứ tư, tức là ngày 4/9/2005, tôi phải bay trở về Úc. Các vị đồng tu tiếp tục hộ niệm thêm bảy ngày nữa.
Qua Úc xong, tôi thường xuyên điện thoại liên lạc liên tục để theo dõi tình hình hộ niệm. Đúng ra, tôi nên hoãn lại chuyến bay thêm một thời gian nữa để cùng với mấy vị Phật tử hộ niệm cho chị Gái được viên mãn mới phải. Chính thầy Giác Chỉ cũng đề nghị với tôi như vậy. Thầy bảo tôi, hãy đổi vé máy bay, rồi tới chùa Thầy ở thêm vài tuần. Tôi cũng có dự định như vậy. Tuy nhiên, khi thấy mấy vị Phật tử, cùng với đạo hữu Diệu Thường phát tâm rất mạnh, tất cả đều thành tâm, nhiệt tình, tin tưởng. Thầy trụ trì thì vui vẻ, tận tình hướng dẫn Phật tử niệm Phật. Còn chị Gái thì đã phát tâm niệm Phật, tha thiết nguyện vãng sanh. Thấy vậy làm cho tôi rất yên tâm. Tôi nghĩ thầm: thật là tốt lắm rồi… thôi, hãy để cho mọi người tự chứng nghiệm lấy thì hay hơn. Tôi lên máy bay ra đi với một niềm tin rất lớn…
Và, kết quả thì đúng như mọi người mong muốn. Chị Bùi Thị Gái đã được vãng sanh lúc 10 giờ 50 đêm 10/9/2005.
Sau khi chị vãng sanh, tôi điện thoại về thầy Giác Chỉ. Thầy nói:
– … Gia đình của bà này trước giờ chưa biết mái chùa là cong hay thẳng, thế mà không ngờ lại có thiện căn phước đức lớn quá như vậy. Có lẽ 85 triệu người Việt Nam, bà này là người đầu tiên được vãng sanh chăng?…
Thầy Giác Chỉ đã xác định chị Gái vãng sanh. Tôi điện thoại hỏi mấy người khác, ai cũng sung sướng khai ra chuyện lạ. Chị Diệu Thường thì rất vui mừng báo cho tôi biết,
– Chị Gái đã vãng sanh rồi, vi diệu quá anh Diệu Âm ơi! Chúng tôi đã báo cho Thầy trụ trì chùa Hoằng Pháp biết sự việc, thầy trụ trì cũng nói rằng bà đó thực sự được vãng sanh.
Chị Gái đã vãng sanh, một chuyện lạ vừa xảy ra làm cho mọi người đều phấn khởi. Ở phút lâm chung, chính thầy Giác Chỉ đã khai thị, nhắc chị niệm Phật và cầu vãng sanh. Chị phát nguyện vãng sanh xong thì nhẹ nhàng ra đi và được đồng tu tiếp tục hộ niệm 15 tiếng đồng hồ. Chị ra đi với sắc mặt an nhiên, nước da vàng như nghệ từ từ hồng hào trở lại như người bình thường. Người em ruột của tôi cũng có tham gia hộ niệm lúc lâm chung, nó nói,
– Lạ thật! Lúc chị đó tắt thở thì đôi mắt hơi mở một chút, miệng hô nên môi không ngậm được. Thế mà khi niệm Phật một chặp thì mắt từ từ nhắm lại, miệng cũng ngậm kín lại, nước da thì từ từ hồng hào tươi ra, chứ không phải vàng khè như lúc còn sống nữa…
Đến 7 giờ sáng, tức là hộ niệm được 8 tiếng, người chồng thay quần áo thì phát hiện ra thân xác còn mềm mại, tươi hồng. Mọi người tiếp tục niệm Phật đến 3 giờ chiều, tức là 15 giờ sau khi tắt hơi, nhà quàng tới làm việc thì thân thể vẫn tiếp tục tươi nhuận và mềm mại như người đang ngủ. Tất cả mọi người rất đỗi ngạc nhiên và bắt đầu hồ hởi báo tin chuyện lạ…
Chuyện chị Bùi Thị Gái vãng sanh tại hẻm số 277 bến Vân Đồn quận 7 Sài gòn phải chăng là một tiếng sét làm giật mình những ai chưa tin vào Phật pháp, một tiếng chuông làm thức tỉnh nhiều người còn đang mê man theo các cách tu vô định hướng. Cuộc vãng sanh của chị là sự đại hỷ cho gia đình, mọi người đều phát tâm tu hành, còn người trong xóm thì đều bàng hoàng tỉnh ngộ, và cùng phát lòng niệm Phật. Thật là một tin đáng mừng.
Trích Khuyên Người Niệm Phật
Diệu Âm cư sĩ
Các Phúc Đáp Gần Đây