Chúng ta được sinh ra trong cuộc đời này, cha mẹ là là bậc đại ân nhân lớn nhất đối với chúng ta. Thân thể, sự nghiệp của chúng ta đều do ông bà cha mẹ truyền trao. Khi cha mẹ, người thân của chúng ta bị bệnh đến lúc hấp hối, bệnh nhân như đang đứng giữa ngã rẽ giữa quỷ, người, thánh, phàm. Sự việc này nguy hiểm vô cùng, như ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này, trong gia đình anh em, con cháu, dâu rể phải hết lòng thương yêu đoàn kết với nhau, theo lời dạy của Phật và các bậc thiện tri thức mà hết lòng hộ trì, chăm sóc người thân của mình đúng với chánh pháp, thì người mất sẽ được lợi ích, an vui; người sống sẽ được phước lạc vô biên. Đó là cách trả hiếu lớn nhất và vẹn toàn hiếu đạo. Lúc này, toàn bộ con cháu, người thân, quyến thuộc trong gia đình phải giữ bình tĩnh, tốt nhất là niệm Phật cho người bệnh, không nên khóc lóc, kêu la.
NHỮNG ĐIỀU GIA ĐÌNH NÊN BIẾT VÀ CHUẨN BỊ LÚC NGƯỜI BỆNH LÂM CHUNG
Muốn được điều lợi ích cho người mất, xin quý vị hãy nghe theo những lời chỉ dẫn sau đây:
1. Người thân bị bệnh, gia đình phải tận tình chăm sóc, hết lòng thương yêu và chia sẻ những khó khăn với họ, đặc biệt là trong thời điểm này.
2. Anh em con cháu và bệnh nhân khi sống khỏe mạnh đối xử với nhau như thế nào, thì lúc này mọi người càng cần phải có sự cảm thông cho nhau để đoàn kết chăm lo, chiều ý để tâm người bệnh thấy đó mà vui vẻ hướng tâm niệm Phật.
3. Khi thấy bệnh tình trở nặng, con cháu, người thân phải khuyên bệnh nhân nên buông bỏ hết mọi công việc, chỉ hướng tâm niệm Phật cầu vãng sanh, phát khởi lòng kính tin Tam bảo. Nếu người bệnh chưa quy y, thì gia đình nên thỉnh chư Tăng, các bậc đức độ đến quy y cho người ấy.
4. Trong gia đình hoặc bạn bè, có người nào khi sống gây oán thù với người bệnh, nếu không giải tỏa và cảm thông cho nhau được, thì khi người bệnh hấp hối, những người kể trên không được đến thăm nom, tiếp xúc, vì dễ khơi dậy lòng sân hận của người bệnh, khiến họ dễ bị đọa lạc. Cũng vậy, người nào được người bệnh lúc còn khỏe mạnh yêu thương, gắn bó không rời, thì khi hấp hối, người thân yêu ấy không được đứng đối diện, sẽ tạo nên tình cảm luyến ái khiến người bệnh không thể tự tại vãng sanh được.
5. Người bệnh nằm ở bệnh viện, nếu người nhà thấy bệnh tình họ khó qua khỏi được, thì nên lập tức đưa về nhà, sắp đặt chỗ thanh tịnh, hướng cho họ niệm Phật. Nếu thọ mạng của người bệnh còn, thì nhờ oai lực chư Phật và Bồ Tát, bệnh tình sẽ thuyên giảm. Nếu thọ mạng đã hết, thì người bệnh có thể ra đi an nhàn về nơi cõi Phật. Người nhà phải liên lạc mời ban Trợ niệm sớm bắt đầu công việc niệm Phật. Trong lúc di chuyển bệnh nhân, rolex day date replica gia đình phải lớn tiếng niệm Phật; cử một người trong gia đình nói bên tai bệnh nhân rằng: “Chúng con di chuyển thân thể của ông/bà. Ông/bà phải giữ chánh niệm, dốc sức niệm Phật. Bây giờ chúng ta lên xe!… Bây giờ chúng ta xuống xe!… Chúng ta đã về tới nhà…”. Gia đình phải nhắc nhở như thế và luôn thức tỉnh họ niệm Phật. Khi về đến nhà hoặc sắp xếp xong, có thể đắp mền và khai thị.
6. Con cháu muốn bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, thương yêu của mình với người bệnh, chỉ nên niệm Phật để bệnh nhân an lành ra đi trong tiếng hồng danh của Phật, về thế giới Tây phương Cực Lạc. Ngoài ra, gia đình con cháu thật sự muốn báo đáp ân nghĩa cho người thân, thì nên ăn chay, kiêng cử sát sanh, uống rượu, tà dâm, phải tích cực phóng sanh làm phước cho người bệnh vào lúc này.
7. Khi người thân bạn bè tới thăm viếng, gia đình nên dặn họ trước rằng, khi vào gặp bệnh nhân, không nên ở lâu và nói những chuyện không đâu rồi khóc lóc, kể lể, khơi dậy niềm đau nỗi khổ cho họ. Ta đề nghị khách thăm chỉ nên khuyên bệnh nhân buông bỏ mọi việc, hướng tâm niệm Phật. Nếu khách thăm đồng ý như thế thì gia đình mới cho vào, đồng thời mời họ cùng tham gia niệm Phật.
8. Khi người bệnh hấp hối cho đến lúc tắt thở, gia đình con cháu phải bình tĩnh niệm Phật, giúp cho người thân mình thanh thản ra đi về cõi Phật. Được như vậy, thì bản thân gia đình, người thân cũng được phước báu vô biên. Nếu lúc ấy, quý vị kêu la, khóc lóc sẽ làm liên luỵ đến người thân của mình, vô tình mình đẩy họ vào cảnh giới địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, khiến họ chịu đau khổ muôn ngàn vạn kiếp.
9. Con cháu gia đình có thật sự thương yêu người thân của mình, nên thành tâm mời ban Trợ niệm đến niệm Phật trợ giúp cho người bệnh được vãng sanh về cõi Phật. Nhân đó, toàn bộ gia quyến phải cảm ơn và nghe theo sự hướng dẫn của ban trợ niệm, cùng cộng tác tham gia niệm Phật trợ niệm cho người thân của mình.
Nếu người thân ta đọa sanh vào địa ngục, họ phải ở trong cảnh tối tăm, một ngày một đêm nơi đó phải trải qua trăm vạn lần chết đi sống lại, đau khổ vô cùng. Nếu người thân ta đọa sanh vào loài ngạ quỷ, tối ngày phải chịu đói khát, bức bách, đâm chém ăn nuốt lẫn nhau. Sự đau khổ đó đến trăm ngàn vạn kiếp không ra khỏi được. Nếu người thân sanh vào loài súc sanh, họ phải chịu sự ngu si mê muội, bị mang lông đội sừng, bị đánh đập, phanh thây xẻ thịt.
Biết được như thế, gia đình càng nên cố gắng, quyết tâm giúp cho người thân của mình được sanh về cõi Phật, thì phước báo rất lớn. Ngược lại, nếu vô tình làm cho người thân bị đọa vào địa ngục, thì tội đó cũng không nhỏ. Xin quý vị thận trọng lưu ý!
TỔ CHỨC VIỆC TRỢ NIỆM
1. Mục đích và ý nghĩa của việc trợ niệm
Người Phật tử nên biết, trợ niệm là công việc giúp người sắp lâm chung khơi dậy câu Phật hiệu, hướng tâm cầu sinh về cõi Phật, tức là giúp cho chúng sanh đó thành Phật. Ông bà chúng ta thường nói :
“Dù xây chín bậc phù đồ
Không bằng làm phước cứu cho một người”
Cho nên công việc trợ niệm vô cùng quan trọng. Đây là việc thay chư Phật, chư Tổ cứu độ chúng sanh. Vì thế việc này đòi hỏi người trợ niệm phải có tín tâm sâu sắc với Tam bảo, có lòng hy sinh để cứu giúp tất cả chúng sanh vãng sanh về cõi Phật, thoát khỏi biển khổ luân hồi sanh tử. Chúng ta nên biết, giúp một chúng sanh sanh về cõi Phật, tức là giúp chúng sanh đó thành một vị Phật tương lai. Công đức này thật vô lượng vô biên. Người Phật tử lúc bình thường tụng bao nhiêu kinh, niệm bao nhiêu câu chú, làm biết bao việc phước thiện, đến khi lâm chung chỉ cần chủng tử Phật trong họ hiện hành, thì không gì hơn câu A-DI-ĐÀ PHẬT. Chỉ có câu Phật hiệu A-DI-ĐÀ PHẬT mới cứu họ khỏi bị đọa lạc mà thôi.
2. Những yêu cầu đối với ban Trợ niệm
1. Người tham gia ban trợ niệm phải là người Phật tử thuần thành, có tâm hết mình vì đạo, tin sâu Phật pháp. Khi tham gia vào ban Trợ niệm, các thành viên phải bầu ra người trưởng ban. Tốt nhất là người xuất gia, nhưng phải là một vị Tăng đầy đủ đạo hạnh, tinh nghiêm giới luật. nếu không có thì cư sĩ Phật tử đứng ra đảm trách, mà phải là người có tâm chân thành, có năng khiếu khai thị, hiểu Phật pháp, có kinh nghiệm trợ niệm, rành tâm lý. Người này có trách nhiệm nắm danh sách, địa chỉ, số điện thoại của từng thành viên để khi hữu sự, dễ bề liên lạc, cùng nhau tham gia trợ niệm.
– Các thành viên tham gia ban Trợ niệm, phải có tinh thần đoàn kết và nghe theo lời chỉ dẫn của trưởng ban, cùng nhau làm việc.
– Các thành viên tham gia ban Trợ niệm phải nghiêm chỉnh tuân thủ thời gian, không được đi trễ.
– Trước khi đi trợ niệm, ban Trợ niệm nên chuẩn bị những điều cần thiết: tượng Phật A-di-đà, máy niệm Phật, tờ thông báo của ban Trợ niệm (tờ lớn, chữ lớn), nước uống.
– Khi đến nhà gia chủ làm công việc trợ niệm, các thành viên làm thế nào tránh những việc gây phiền hà cho gia chủ, như ăn uống, quà cáp…, tuyệt đối không được nhận bất kỳ tiền bạc, lễ vật gì của gia chủ. Nếu người nào nhận tiền bạc quà cáp, hoặc đòi hỏi việc ăn uống của gia chủ, thì trợ niệm trở thành việc kinh doanh mua bán, tổn giảm công năng tác dụng của việc niệm Phật. Như thế công việc trợ niệm coi như mất hết ý nghĩa cao cả, các thành viên không được công đức về lâu về dài.
– Người tham gia trợ niệm phải ăn chay, không được ăn thịt uống rượu các thứ ngũ tân, hành, hẹ, tỏi…vì người dùng những thứ này, các vị hộ pháp thiện thần sẽ tránh xa.
– Việc khai thị cho người bệnh chỉ dành cho trưởng ban, các vị pháp sư, tổ trưởng, nhóm trưởng có kinh nghiệm. Các thành viên khác chưa được giao trách nhiệm này, thì không được khai thị cho bệnh nhân.
– Khi khai thị cho bệnh nhân, phải nói rõ ràng, ngắn gọn, vui vẻ, khiến bệnh nhân tin tưởng, an tâm. Giúp bệnh nhân phát nguyện vãng sanh, lời lẽ phát nguyện nên ngắn gọn, không được dài dòng hoặc nghi thức quá.
3. Những điều cần chú ý trước khi trợ niệm
1. Khi đến nhà gia chủ, người trưởng ban phải gặp chủ nhà sinh hoạt trước, cho gia đình biết qui tắc trợ niệm. Ngoài ra, trưởng ban cũng tìm hiểu về tâm nguyện của gia đình, xem có khúc mắc gì không. Nếu trong gia đình có người đồng ý, có người không đồng ý, thì trưởng ban phải khéo léo dùng những lời khuyên giải cho họ hiểu, giải tỏa những nghi vấn trong gia đình, đặc biệt là tháo gỡ những vướng mắc bất hòa giữa anh em, cha mẹ, người thân, giúp cho mọi người trong gia đình cùng hoan hỷ, vui vẻ với nhau để hiệp tâm trợ niệm cho người bệnh ra đi một cách êm đẹp.
2. Khi đắp mền cho bệnh nhân, cần hai người cầm hai đầu mền nhẹ nhàng kéo lên khỏi ngực, chí thành niệm chú vãng sanh 3 lần, rồi nhất tâm niệm Phật.
3. Người trưởng ban phải khéo léo tiếp xúc với bệnh nhân bằng những cử chỉ thân mật, chân thành, vui vẻ, tự tin, lạc quan; lắng nghe những khó khăn, những nghi ngờ của họ; khéo léo giải thích an ủi giúp cho họ phát sanh lòng tin; nói về cảnh khổ ở thế gian và cảnh vui cõi Phật; khuyên họ buông bỏ tất cả mọi thứ, chỉ nhất tâm niệm Phật. Trưởng ban có thể làm cho bệnh nhân vui vẻ, tự tin hơn bằng cách đem các việc lành và công phu tu tập của bệnh nhân ra tán thán khen ngợi, khiến cho bệnh nhân sanh tâm vui mừng, không còn nghi ngại; làm sao cho họ tin rằng khi lâm chung nhất định được về cõi Phật.
4. Một điều không kém phần quan trọng là người trưởng ban khuyên bệnh nhân có việc gì cần giao lại cho con cháu, người thân, thì nên làm ngay; hoặc khuyên bệnh nhân nên bố thí những vật sở hữu của mình để tăng thêm phước lành, giúp thuận lợi hơn cho việc vãng sanh. Sau khi người bệnh bàn giao rồi, ta khuyên họ cần phải buông bỏ hết mọi thứ, chỉ giữ một ý niệm nhất tâm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
5. Ban Trợ niệm nên đặt tượng Phật A-di-đà trước giường bệnh nhân, sao cho bệnh nhân dễ nhìn thấy được. Nếu nhà chật hẹp, hoặc không sạch sẽ, không thể treo được, thì ta có thể thỉnh tượng Phật đến trước mặt bệnh nhân mỗi ngày hai đến ba lần để hình ảnh Phật đi vào tâm thức họ. Không cần treo hình cố định trên tường hay đặt trên bàn.
6. Không nên đốt nhang quá nhiều sẽ làm khói xông nồng, ảnh hưởng đến việc hô hấp của bệnh nhân.
7. Sau khi an trí tượng Phật xong, trưởng ban sắp xếp cho các thành viên ngồi hoặc đứng cho ổn định. Việc này giúp bệnh nhân an tâm, không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào, lộn xộn của ban Trợ niệm mà mất chánh niệm.
8. Kiểm tra xem tờ thông báo, tờ hồi hướng đã dán xong chưa, không khí trong phòng có thoáng mát không. Nếu trời nóng, có thể mở quạt máy, nhưng không được thổi thẳng vào người bệnh (hoặc người đã vãng sanh).
9. Khi đến trợ niệm, thấy bệnh nhân nguy cấp thì không cần thiết lập bàn thờ, phải lập tức đến trước bệnh nhân niệm câu Phật hiệu.
4. Những yêu cầu đối với gia đình người bệnh
– Con cháu người thân cần bàn thảo việc gì, thì nên đi tránh ra một nơi khác, không để người bệnh nghe thấy.
– Gia đình phải quét dọn sạch sẽ, gọn gàng, thông thoáng phòng ngủ, giường nằm của bệnh nhân. Bốn chân giường phải kê bốn chén nước, hoặc rải bột tro dưới đất, tránh côn trùng giun, kiến.. bò lên làm bệnh nhân khó chịu, gây chướng ngại cho sự vãng sanh.
– Nếu trong nhà có nuôi súc vật như chó, mèo v.v… thì nên nhốt chúng lại, hoặc canh chừng cẩn thận, không để chúng đến gần người bệnh.
– Khi vào phòng, mọi người nên tránh đụng chạm, gây ra tiếng động ồn ào, ảnh hưởng đến bệnh nhân.
– Mọi người cố gắng tránh mọi sự bất tiện cho người hộ niệm, hạn chế đi ra đi vào gây những tiếng động không cần thiết.
– Trong lúc niệm Phật, yêu cầu mọi người giữ gìn yên lặng; tuyệt đối không cho người nhà bệnh nhân tỏ ra buồn thảm hoặc hỏi han quyến luyến. Ta yêu cầu họ nên chắp tay cùng nhau niệm Phật. Nếu kém hiểu biết, theo tình cảm của người thế tục, ta sẽ vô tình xô bệnh nhân xuống hố sâu vực thẳm, sự tai hại sẽ thật đáng tiếc.
– Trong khi niệm Phật, gia đình không được đốt giấy tiền vàng bạc, tránh sự ô nhiễm và ảnh hưởng đến việc niệm Phật.
– Gia đình đã mời ban Trợ niệm thì không được mời các thầy bùa, phù thủy ngoại đạo khác để tránh gây tạp loạn, ảnh hưởng đến chánh niệm của người hấp hối và làm mất sự tập trung của ban Trợ niệm.
– Gia đình không được đụng chạm vào thân thể người bệnh vì dễ làm họ bị mất chánh niệm.
– Thân nhân tuyệt đối không được khóc lóc kể lể, la hét trong thời gian trợ niệm. Nếu cầm lòng không được thì đi tránh nơi khác.
– Người thân cũng không nên hỏi thăm bệnh nhân bị nóng hay lạnh và những chuyện linh tinh khác, vì như vậy sẽ làm trở ngại đến việc niệm Phật của bệnh nhân.
– Trong khi mọi người đang trợ niệm, gia đình cố gắng không gây ra các tạp âm, hoặc các tiếng động lớn (ho, hắt hơi…) làm bệnh nhân giật mình, thì khó thành tựu được.
– Nếu có điều trở ngại trong lúc trợ niệm, gia đình nên trực tiếp gặp trưởng ban Trợ niệm để bàn bạc.
5. Cách thức trợ niệm
– Khi bước vào trợ niệm, các thành viên nên xem người bệnh mình đang trợ niệm đó là người thân thuộc của mình. Có thể đời này hoặc nhiều đời khác, ta và họ là thân quyến của nhau. Nghĩ được như thế, ta sẽ thực hành niệm Phật tha thiết hơn, chân thành hơn giống như chính mình muốn được vãng sanh để làm lợi ích cho bệnh nhân.
– Khi trợ niệm không nhất thiết phải mặc áo lễ, nếu mặc được thì tốt, còn không thì cũng không sao. Khi niệm, không phan duyên.
– Mọi người phải ngồi cách xa người bệnh khoảng 2 thước, chú tâm niệm Phật; không được đi kinh hành.
– Khi ở trước bệnh nhân, ta không hỏi, không nói những chuyện linh tinh, chỉ nên có câu niệm Phật mà thôi.
– Khi đang trợ niệm, muốn uống nước, xin hãy ra ngoài để không làm phân tâm người khác và cũng là thái độ cung kính người vãng sanh.
– Khi người bệnh muốn thay đồ tắm rửa hay đổi thế nằm, ta có thể thuận theo, nhưng phải nhẹ nhàng cẩn thận. Nếu họ không chịu hoặc bị á khẩu không nói được, thì ta không nên tự ý làm, vì người sắp chết thân thể đau nhức, nếu ép họ di chuyển, đổi chỗ nằm hoặc tắm rửa, thay quần áo, thì vô tình ta làm cho họ càng thêm đau đớn. Có nhiều người cả đời tu hành ăn chay niệm Phật, phát nguyện vãng sanh, nhưng khi lâm chung bị người thân làm những việc nhiễu loạn như trên, phá hoại chánh niệm, khiến họ không được vãng sanh. Việc này rất thường xảy ra. Lẽ ra người đó được vãng sanh về cõi lành, nhưng do gia đình người thân không biết, xúc chạm thân thể, dời đổi, di chuyển, tắm rửa, làm cho họ đau đớn, sanh lòng giận tức. Vừa khi sanh lòng sân hận, lập tức họ bị đọa vào đường ác. Vì thế, khi đang trợ niệm, mọi việc tắm rửa di chuyển người bệnh coi như bị ngăn cấm.
– Người trợ niệm chỉ niệm câu NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT hoặc A-DI-ĐÀ PHẬT, không tụng bất cứ loại kinh điển nào khác. Trưởng ban nên hỏi qua ý bệnh nhân xem thích niệm sáu chữ hay bốn chữ, mà tùy thuận niệm theo.
– Khi niệm, ta có thể dùng khánh hoặc mõ nhỏ để hỗ trợ thêm. Khi đánh mõ hoặc khánh, phải đánh nhẹ nhàng, thanh thoát. Không được đánh quá lớn, át tiếng niệm Phật, cũng không được đánh quá nhanh. Nếu người bệnh thần kinh yếu thì ta không được dùng khánh, chỉ dùng mõ nhỏ đánh mà thôi. Tuy nhiên, cũng tùy trường hợp, nếu bệnh nhân không ưa tiếng mõ, tiếng khánh, thì ban Trợ niệm không cần pháp khí.
– Khi bệnh nhân sắp tắt hơi, ban Trợ niệm chỉ nhất mực phát tâm niệm Phật, cho dù có mùi hôi thối. Người Phật tử nên biết, trợ niệm là đảm nhiệm công việc cao cả của Như Lai để cứu độ chúng sanh thoát khỏi sanh tử. Chẳng lẽ, chỉ vì mùi hôi thối mà bỏ đi trách nhiệm quan trọng này sao? Lúc con người chưa bệnh, đã bệnh cho đến khi lâm chung, xác thân nào cũng không tránh khỏi ô uế. Hơn nữa, không thay rửa đồ ô uế của bệnh nhân là việc bất đắc dĩ, không có tội lỗi gì cả. Hiểu được như thế, thì tâm chúng ta không còn nghĩ đến mùi hôi thối nữa, chỉ một lòng giúp cho bệnh nhân giữ chánh niệm khi sắp tắt hơi mà thôi. Mọi người cố gắng sao không vì những việc nhỏ mà làm hỏng đại sự vãng sanh. Giúp cho một chúng sanh về cõi Phật thì công đức vô lượng vô biên. Còn vô tâm làm cho người bệnh mất chánh niệm, phải đoạ vào địa ngục, thì tội đó chẳng phải nhỏ. Vì thế, mọi người trong gia đình và ban Trợ niệm phải nỗ lực hết mình. Để giảm bớt mùi hôi, ta có thể đốt nhang trầm hoặc để nước đá lạnh. Tuy nhiên, đừng để nước đá quá gần thân xác người vãng sanh.
– Nên tùy theo sức của bệnh nhân mà người trợ niệm có thể niệm giọng cao thấp, nhanh chậm. Nếu niệm lớn quá sẽ tổn khí, người trợ niệm khó có thể trì niệm được lâu. Nếu niệm giọng thấp quá thì bệnh nhân không thể nghe được. Người bệnh lúc lâm chung, không còn khí lực, hơi thở yếu, không thể niệm to, khỏe như lúc bình thường đuợc. Vì thế, người trợ niệm phải theo sức của bệnh nhân. Quan trọng là khi niệm, mỗi câu mỗi chữ phải rõ ràng phân minh, khiến cho câu Phật hiệu đi vào tai, thấm vào tâm thức người bệnh. Được vậy, họ mới có sự lợi ích.
– Khi niệm, ban Trợ niệm nên chia thành nhóm, mỗi nhóm từ 5-10 người. Mỗi nhóm thay nhau niệm từ 1-2 tiếng đồng hồ. Nếu không chia nhóm, người trợ niệm khi niệm lâu, không đủ sức, niệm yếu dần, không toàn tâm toàn lực được. Đến khi ăn uống, các thành viên cũng nên chia nhau thay phiên, không được để ngưng tiếng niệm Phật.
– Nếu số người trợ niệm ít, thì bất đắc dĩ chúng ta có thể dùng máy niệm Phật hỗ trợ thêm cho bệnh nhân đề khởi chánh niệm. Tuy nhiên, không được dùng máy thay cho việc trợ niệm. Tốt nhất là được đại chúng niệm Phật trợ giúp, vì người niệm Phật có sự cảm ứng thì người hấp hối được lợi ích, khuôn mặt sẽ rất hiền hòa, an nhiên.
– Phải tùy thuận theo người bệnh lúc lâm chung, thân thể họ có thể ngồi, nằm, nằm nghiêng, nằm thẳng, ta không được cưỡng ép.
6. Những việc có thể xảy ra khi trợ niệm
Bệnh nhân khi hấp hối, mỗi người mỗi nghiệp khác nhau. Người trợ niệm phải hiểu rõ đạo lý và phương pháp trợ niệm thì người bệnh mới được lợi lạc. Lưu ý, khi trợ niệm sẽ xảy ra một số trường hợp như sau:
– Nếu thần thức bệnh nhân còn tỉnh táo, người trưởng ban trợ niệm khuyên họ nên buông bỏ vạn duyên để niệm theo tiếng Phật hiệu, có thể niệm trong tâm hoặc lắng tai nghe.
– Nếu người bệnh có điều gì lưu luyến, người phụ trách nên giảng giải cho họ hiểu như sau: “Chúng tôi đến hướng dẫn ông/bà niệm Phật. Nếu thọ mạng chưa dứt, thì nhờ niệm Phật mà được hết bệnh. Nếu thọ mạng hết, thì ông/bà có thể thong dong đi về cõi Phật”. Ta giải thích vắn tắt như vậy để họ giữ chánh niệm.
– Có bệnh nhân do nghiệp chướng nặng nề, khi nghe tiếng niệm Phật thì tâm lại khó chịu không muốn nghe. Có người thấy người thân của mình như cha mẹ, ông bà, anh em… trong dòng họ đã chết, giờ hiện đến rủ đi; hoặc thấy oan hồn, quỷ sứ đến đòi mạng… Hoặc bệnh nhân khi còn sống không tin vào Phật Pháp Tăng, khi lâm chung la hét lo sợ vì thấy các hiện tượng kinh hoàng hiện đến. Đây là những oan gia trái chủ của bệnh nhân xuất hiện, làm trở ngại sự vãng sanh. Lúc này vị trưởng ban nghi lễ phải khẩn thiết đối trước hình Phật, khai thị cho oan gia trái chủ của người bệnh.
– Khi thấy những tình trạng như vậy xảy ra, ngay lập tức gia đình phải đến bàn thờ Phật quỳ lạy sám hối cho người bệnh, giúp cho họ nghiệp chướng được tiêu trừ vãng sanh về cõi Phật. Gia đình có thể phát nguyện trì tụng kinh Địa tạng vào lúc này là tốt nhất.
– Khi trợ niệm, thấy bệnh nhân dần dần đi vào hôn trầm, giống như đang ngủ, người trợ niệm có thể dùng khánh để kế bên tai của bệnh nhân gõ lên một tiếng hoặc nhiều tiếng, nhắc bệnh nhân tỉnh giác niệm Phật. Người trưởng ban có thể nói như sau: “Ông/bà hãy mau niện Phật. Khi Phật A-di-đà đến, mau mau theo Ngài mà đi!”, rồi cất tiếng niệm Phật cao hơn khiến tâm của bệnh nhân không còn hôn mê. Ngoài ra người thân quyến liên tục sám hối, lạy Phật, quán tưởng Phật A-di-đà đến phóng quang tiếp độ cho người thân mình vãng sanh về cõi Phật.
– Đang khi trợ niệm, bệnh nhân xuất mồ hôi, hoặc tỏ vẻ lo lắng, đầu tay chân cử động không yên. Đây là hiện tượng của bệnh khổ, sức tập trung của bệnh nhân rất yếu, không tự chủ được nữa. Lúc này người hộ niệm nên đến gần bệnh nhân, lớn tiếng nhắc nhở rằng: “Ông/bà… Tây phương thế giới đang ở phía trước mặt ông/bà đó. Hãy cố gắng tập trung vào câu phật hiệu A-di-đà Phật, thì nhất định sẽ được về cõi Phật!”. Người hộ niệm nói ba lần như vậy, sau đó tiếp tục niệm Phật.
– Có khi đang trợ niệm, bệnh nhân trở nên tỉnh táo hơn trước, có thể nói chuyện, hoặc than thở hoặc cử động thân thể. Trước tình huống như thế, người trợ niệm nên biết không phải hiện tượng lành bệnh, mà khoảng 2 tiếng đồng hồ sau bệnh nhân sẽ tắt thở, giống như ngọn đèn dầu loé lên một tia sáng rồi vụt tắt.
– Thời gian bệnh nhân sắp tắt thở là giai đoạn tối quan trọng và khẩn cấp nhất. Lúc này tuyệt đối người nhà không nên tập trung trước mặt bênh nhân, la lên “ba, ơi, má ơi” làm hỏng hết mọi việc, toàn bộ gia đình chỉ nên nhất tâm niệm Phật cùng với ban Trợ niệm.
– Có người lúc sinh tiền không tin Phật pháp, lại còn chê bai hủy báng, làm chướng ngại người khác tu hành, khi họ lâm chung, xuất hiện tướng rất xấu. Vị trưởng ban phải biết và ngay lúc này khai thị cho họ hướng tâm quy y Tam bảo.
– Có những người lúc khỏe mạnh, có đi chùa, niệm Phật tụng kinh, nhưng cốt yếu là cầu cho mình có sức khoẻ, gia đình được giàu sang, nên khi bệnh, họ rất sợ chết. Khi ấy, họ niệm Phật mục đích là cầu cho hết bệnh chứ không phải là cầu vãng sanh, nên đây cũng là chướng ngại. Vì vậy, người phụ trách trợ niệm phải biết mà khai thị cho họ.
– Sau khi người bệnh tắt thở, trong vòng 8 tiếng đồng hồ, ban Trợ niệm không được ngưng tiếng niệm Phật, vì khi ấy, linh hồn (còn gọi là thần thức) người chết vẫn chưa đi, vì nghiệp lực khiến họ vẫn còn ở trong thân xác, chưa ra khỏi được, chỉ trừ những người công phu tu tập tốt, hoặc người nghiệp lực nặng thì đi ngay. Đối với người không công phu tu tập, thì tâm thức ra khỏi thân xác không nổi, phải chịu nhiều khó khăn và đau đớn giống như rùa sống bị lột mai. Do đó, ta cần phải niệm Phật 24 giờ không gián đoạn mới tránh sự nguy hiểm phải đọa lạc cho người chết.
Người trưởng ban dặn người nhà của bệnh nhân trong vòng 12 tiếng đồng hồ phải luân phiên niệm Phật; không được động chạm đến thân xác, không được thay quần áo, hoặc rờ vào người chết và canh giữ xác cho kỹ, kẻo loài mèo chó hoặc những kẻ không am hiểu đổ xô vào xúc chạm, kêu réo, khiến người chết đau đớn, sanh tâm sân hận, vì thời gian này, người chết vẫn còn cảm giác.
– Người nhà phải chờ sau thời gian hộ niệm (8 tiếng hoặc 12 tiếng) mới có thể đụng vào thân xác người chết. Nếu xác bị cứng thì ta có thể dùng nước nóng đắp lên là được.
Công việc trợ niệm đến đây là xong, ban Trợ niệm tụng bài hồi hướng, đảnh lễ lui ra.
Phim Cách Thức Trợ Niệm Người Khi Lâm Chung do Thích Nhuận Nghi biên dịch
PHẦN THAM KHẢO THÊM
1. Khai thị cho người bệnh
Bất luận người bệnh đã tắt thở hay chưa, đều phải khai thị. Xin gợi ý các lời khai thị như sau:
– Bài thứ nhất
“Kính thưa cư sĩ… A-di-đà Phật! Ông/bà nên buông xả vạn duyên, nhất tâm cầu sanh Tịnh độ nơi Tây phương Cực Lạc. Con cháu tự có phước phần riêng của họ. Thế gian này rất khổ, không nên lưu luyến. Thế giới Cực Lạc của Phật A-di-đà có bảy hàng cây báu, tám loại nước công đức, đất trải bằng vàng, vô cùng trang nghiêm đẹp đẽ không thể diễn tả hết được. Ông/bà nên lập tức phát nguyện đến thế giới Cực Lạc, một lòng cầu Phật từ bi đến tiếp dẫn ông/bà vãng sanh Tây phương. Chỉ khi gặp Phật A-di-đà hoặc thấy ánh hào quang màu vàng (kim sắc) ôn hòa của Tây phương Tam Thánh, ông/bà mới theo các Ngài đi. Ngoài ra, khi thấy bất cứ cảnh tượng nào khác, tuyệt đối không thèm để ý đến. Như vậy, ông/bà nhất định được vãng sanh về Tây phương. Bây giờ chúng tôi niệm Phật, xin ông/bà hãy cùng niệm Phật với chúng tôi”.
– Bài thứ hai
Nam mô A-di-đà Phật.
Phật tử…, pháp danh…
Sanh lão bệnh tử là con đường mọi người phải đi qua, không ai có thể tránh được. Đã có sanh ắt phải có tử.
Phật đã nói thể gian này là khổ, là vô thường. Lúc này, Phật tử hãy buông xả mọi việc, tâm không nên gợi lên những than hận hay cố chấp. hãy thành tâm niệm Phật với lòng tin và sự khẩn cầu sanh về Tây phương Cực Lạc quốc. Hãy niệm Phật với chánh niệm để tiêu tan nghiệp chướng, cho thân tâm được tự tại.
Hãy khẩn cầu với lòng thành kính. Nhất tâm niệm Phật, khẩu cầu đức Đại từ đại bi A-di-đà Phật đến tiếp độ, phóng quang soi sáng và dùng Phật lực để giúp người niệm A-di-đà Phật với chánh niệm.
Hãy khẩn vầu Phật A-di-đà đến tiếp độ, niệm niệm A-di-đà Phật, niệm niệm cầu sanh về Tây phương Cực Lạc quốc.
Nam mô A-di-đà Phật.
2. Khai thị cho oan gia trái chủ
Nam mô A-di-đà Phật.
Phật tử…, pháp danh… từ nhiều đời nhiều kiếp đã gây ra nhiều oan gia trái chủ.
Ông/bà… và quí vị đã có duyên với nhau. Phật nói kết thân tâm pháp duyên là thù thắng nhất. Cho nên, quí vị nên kết thân tâm pháp duyên với ông/bà…, đừng nên gây chướng ngại cho ông/bà…, mà hãy cùng niệm Phật với chánh niệm để cầu sanh về Tây phương Cực Lạc quốc.
Giờ đây xin khẩn cầu quí vị và các thân hữu hãy nhất tâm niệm Phật để giúp đỡ ông/bà… được vãng sanh Tây phương Cực Lạc quốc, hoàn thành Phật sự. Vô lượng công đức sẽ hồi hướng cho quí vị thoát mọi khổ ải và được an lạc.
Cầu xin quí vị hãy vì nhân duyên thù thắng này mà phát tâm Bồ-đề, với lòng tin tưởng sâu sắc mà niệm Phật cầu sanh Tây phương Cực Lạc quốc, toại nguyện vô lượng Phật độ.
Nam mô A-di-đà Phật.
3. Căn dặn dự bị lúc lâm chung
Trường hợp sợ người thân mình không làm đúng theo chánh pháp, lúc còn sống quý vị nên viết một bản di chúc dặn dò con cháu. Trong lời dặn dò, người viết nên tập trung dặn kỹ con cháu người thân phải làm mọi việc cần thiết giúp mình vãng sanh về cõi Tịnh độ của Phật A-di-đà. Xin gợi ý nội dung lời dặn như sau:
Ông/Bà tên …, pháp danh:…
Các con cháu và mọi người trong gia quyến hãy nghe theo những lời ông/bà căn dặn những điều như sau:
Cả một đời ông/bà quy y Tam bảo, chuyên niệm Phật A-di-đà, được hưởng nhiều sự lợi ích tốt lành. Nếu các con cháu và người thân nếu thật sự có lòng hiếu thảo thì phải nghe theo lời của ông/bà, giúp ông/ bà được sanh về cõi Phật A-di-đà. Đó mới là sự báo hiếu lớn nhất. Ông/bà sẽ mãn nguyện ra đi.
Các con phải biết, con người khi sắp tắt thở, giống như con rùa bị lột xác, vô cùng đau khổ. Nếu các con thậy lòng muốn cho ông/bà được chết tốt lành, mong toàn thể các con phải vì ông/bà mà hoàn thành tốt tâm nguyện của ông/bà.
Khi thấy ông/ bà bị bệnh, nhất là lúc hấp hối, con cháu hãy làm theo những lời căn dặn như sau:
– Lập tức đi mời ban Trợ niệm đến niệm Phật cho ông/ bà. Khi ban Trợ niệm đến, gia đình phải nghe theo sự hướng dẫn của họ, không được làm trái ngược. Nếu có chư Tăng đến, con cháu phải hết lòng cung kính.
– Khi ban Trợ niệm niệm Phật, gia đình không được động đậy, di chuyển, thân thể để tắm rửa, thay quần áo cho ông/bà; lại càng không được gào thét, khóc lóc, kể lể, than van. Con cháu phải giữ gìn cho yên lặng và cùng trì niệm câu Phật hiệu A DI ĐÀ PHẬT, hết lòng cầu Phật tiếp dẫn ông/bà vãng sanh về cõi Phật.
– Trường hợp ông/bà bị hôn mê bất tỉnh, hơi thở sắp tắt, thì con cháu không được mời bác sĩ đến chích thuốc, hô hấp hoặc làm những việc cấp cứu khác để tránh tâm lý ông/bà bị dao động hoặc gia tăng sự đau khổ. Các con cháu phải vì ông/ bà mà thành tâm niệm Phật. Như thế mới là người con, người cháu hiếu thảo.
– Khi ông/bà tắt thở trong vòng 24 tiếng đồng hồ, con cháu phải cố giữ tiếng niệm Phật sao cho không được gián đoạn, phải luân phiên niệm Phật trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Sự trợ niệm vào giờ phút này cho ông/ bà là sự giúp đỡ vô cùng to lớn. Con cháu có thương ông/bà, thì không gì hơn là ngay lúc này niệm Phật A-di- đà.
– Còn việc thay quần áo, nhập liệm, tang lễ, tụng kinh phải chờ qua 24 giờ mới được tiến hành. Trừ trường hợp, thời tiết khí hậu oi bức, sợ có mùi hôi thối, thì nên tùy duyên, con cháu có thể đốt nhang trầm hoặc để nước bên cạnh thi thể ông/bà.
– Trước và sau tang lễ và trong suốt 49 ngày, việc cúng tế đãi khách… toàn bộ phải dùng đồ chay, tuyệt đối không được sát sanh để tránh gia tăng nghiệp tội cho ông/bà. Toàn thể gia đình nên ăn chay, niệm Phật, làm các việc thiện lành, hồi hướng cho ông/bà. Được như vậy, ông/bà mới hưởng niềm vui an lạc. Con cháu nhờ đó cũng hưởng sự vui sướng cát tường, tương lai tươi sáng.
– Việc tang lễ, cúng tế phải theo nghi thức của Phật giáo, lấy việc niệm Phật làm chính, con cháu không được phô trương rầm rộ, phung phí tiền của, cần phải tiết kiệm.
Ông/bà hy vọng từ đây về sau cả gia đình phát tâm tin Phật, niệm Phật. Làm được vậy, con cháu nhất định hưởng được sự bình an hạnh phúc. Mong các con, các cháu nghe theo và làm theo đúng như lời ước nguyện của ông/bà.
Nam mô A- di- đà Phật
Người nói…
Người làm chứng….
4. Nội dung các tờ thông báo
Trước khi trợ niệm, người trưởng ban yêu cầu gia đình dán các tờ thông báo lên những nơi mọi người có thể trông thấy. Nội dung những thông báo này yêu cầu thân nhân không được khóc lóc, kể lể, đụng chạm đến người bệnh, mà phải cùng niệm Phật để đưa người vãng sanh về Tây phương. Một vài gợi ý về thông báo như sau:
– Tờ thông báo số 1
XIN NHỚ KỸ:
Khi lâm chung trong vòng 8 giờ sau, nếu bị va chạm mạnh, hoặc người thân khó than kêu réo, người ra đi sẽ dễ bị đọa lạc. Xin một lòng niệm NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT, cầu nguyện cho người được vãng sanh về thế giới Tây phương Cực Lạc.
Tuyệt đối XIN ĐỪNG KÊU KHÓC KHI NGƯỜI BỆNH LÂM CHUNG
Chân thành đội ơn sâu nặng!
– Tờ thông báo số 2
HỘ NIỆM
Hiếu thảo, thương kính người ra đi, con cháu và người thân phải quyết tâm hộ niệm bằng cách túc trực bên cạnh để NIỆM PHẬT SUỐT NGÀY ĐÊM trước giờ ra đi, lúc lâm chung và tiếp tục 8 hoặc 12 giờ sau.
CẤM KỴ: kêu khóc, ồn ào, va chạm mạnh đến người bệnh.
5. Cách cúng tế hương linh:
* Trước bàn Phật: cúng hoa tươi + trái cây + nước trắng.
* Trước bàn linh: mỗi ngày cúng cơm 3 lần (thức ăn chay):
– Sáng: cháo, thức ăn đậu hũ
– Trưa và tối: 1 chén cơm + 1 đôi đũa + 1 mâm để 6 món thức ăn + 1 ly nước trong + trái cây (mỗi ngày phải thay mới).
* Ngày đi chôn (hoặc thiêu) ngày an táng:
* Trước bàn Phật: cúng hoa tươi + nước + 4 loại trái cây (mỗi ngày phải thay mới) + 1 chén cơm nhỏ + 6 chén nhỏ thức ăn + 1 ly nước trắng.
* Trước bàn linh: cúng 1 chén cơm + 1 đôi đũa + 6 chén nhỏ thức ăn + 1 ly nước trắng + hoa tươi + 4 loại trái cây.
* Trước bàn cúng tế: cúng 12 đĩa thức ăn + 1 dĩa trái cây
* Tụng kinh A-di-đà, hồi hướng (Nếu không thỉnh được Tăng, cư sĩ tại gia có thể tiến hành như trên đã nói).
* Sau khi chôn cất xong: không cần phải cúng cơm mỗi ngày 3 lần.
* Trong 7 thất (49 ngày):
Mỗi thất: tụng kinh A-di-đà + niệm trăm danh Phật hiệu + cúng ngọ +hồi hướng (Phần cúng ngọ có thể chiếu theo cách cúng trong ngày an táng).
6. Các ban Trợ niệm, Hộ niệm hiện có
Từ lâu, ở một số nước thịnh hành pháp môn Tịnh độ đều có nhiều ban Trợ niệm hoạt động rất tốt, đưa nhiều người vãng sanh Tây phương Cực Lạc. Việt Nam hiện nay cũng có một vài ban, nhóm Trợ niệm hoạt động rất có hiệu quả. Mô hình, phương thức hoạt động trợ niệm đều tham khảo theo phương thức của Tịnh tông học hội Úc châu, do hòa thượng Tịnh Không chủ trương (như các cách nói trên). Có một số ban Trợ niệm cẩn thận ghi lại hình ảnh của một số trường hợp vãng sanh có biểu hiện tướng tốt đẹp. Phật tử nên biết địa chỉ của các ban ấy để dễ dàng liên hệ khi cần thiết hoặc để tham gia.
– Ban Trợ niệm do Đại đức Thích Giác Chỉ hướng dẫn:
Địa chỉ liên hệ:
Số điện thoại:
– Ban Trợ niệm do cư sĩ Diệu Thường hướng dẫn:
Địa chỉ liên hệ:
Số điện thoại:
– Ban Trợ niệm do cư sĩ ______________ (chùa Hoằng Pháp) hướng dẫn:
Địa chỉ liên hệ:
Số điện thoại:
– Ban Trợ niệm do cư sĩ ______________ (chùa _______________) hướng dẫn:
Địa chỉ liên hệ:
Số điện thoại:
Tịnh Thất Từ Nghiêm
Ngày 21 tháng 10 năm 2006
Tỳ kheo Thích Nhuận Nghi cẩn biên
Tham khảo thêm: Qui Tắc Trợ Niệm Lúc Lâm Chung
Nam Mô A Di Đà Phật…
Chú Viên Trí ơi cháu mún hỏi chú. Bạn cuả anh cháu hôm qua bi 2 thằng lưu manh uống rượu say rồi giật túi cướp đồ cuả ban anh cháu chúng nó giật mạnh quá làm bạn anh cháu văng ra đập đầu vào đường…chiều hôm nay, là chôn. Cháu muốn hỏi chú vì sao 1người tốt như thế lại phải chết sớm vậy. Phải chăng kiếp trước gây nghiệp quá lớn hay bị chết oan ạ…
Mong chú giải thích cho cháu. A Di Đà Phật
Nam mô A Di Đà Phật
Mến chào Nhất Tâm,
Hôm qua,VT có nói với bạn rồi mà:”…lá xanh rụng trước lá vàng…”nhưng chỉ là văn tự thôi,để hôm nay bạn gặp mới chính là thực tướng.Học bằng thực tướng thì sẽ thấm thía hơn văn tự nhiều.
Nhân nào quả nấy:
Bố thí thì được giàu sang,…phóng sanh thì được trường thọ,…trồng nhân nào thì gặt quả nấy
Nhân quả ba đời
Việc tốt đời nay làm,đời sau mới được hưởng
Đời nay hưởng phước bởi nhân xưa
Cũng tùy trường hợp,có khi là nhãn tiền(ngay lập tức),có khi vài ba tháng,vài ba năm,vài ba chục năm,vài kiếp hay lâu hơn nữa,vì còn phải hội đủ duyên.
Có lẻ kiếp trước cướp của giết người nên ngày nay mới phải trả quả như thế.
Nếu phải tu sớm sớm chút thi có thể chuyển được nghiệp.
Xưa có một vị thầy đắc đạo,xem chú sa di thấy còn sống có 7 ngày nữa nên cho về quê thăm ba mẹ,rồi dự định chắc là chú sẽ chết chắc,không ngờ qua 7 ngày sau,chú trở lại chùa bình yên,thầy rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng thì mới hay trên đường đi,chú vì đã cứu một đàn kiến khỏi bị nước cuốn trôi nên do công đức ấy mà chuyển được nghiệp yểu mạng thành trường thọ vậy.
Chính vì thế nếu lở như đời này mình không chắc được vãng sanh,vậy đời sau mình muốn như thế nào thì phải do kiếp này tranh thủ gieo nhân:
Muốn sanh về cõi trời thì phải tu thập thiện
Muốn có được thân người,phải giử tròn ngủ giới
Muốn giàu sang thì phải bố thí
Muốn sống lâu thì phải phóng sanh
Muốn gặp lại pháp môn niệm Phật thì mình phải đi ấn tống kinh A Di Đà.
Kiếp sau,vì mình ăn cháo lú quên hết rồi,cho nên đâu có nhớ pháp môn niệm Phât,muốn có người khuyên mình niệm Phật thì bây giờ mình phải đi khuyên người ta niệm Phật,giống như cư sỉ Diệu Âm vậy.
Bạn có xem phim Nghịch Duyên chưa?Trong này có nè!Tại sao con heo tới giờ phút lâm chung được chị Liên Hương hộ niệm cho nó vãng sanh?Đâu phải con heo nào cũng đều được như thế.Chỉ có những con heo mà kiếp trước có tu kia.Do nhân gì mà lúc lâm chung được người ta hộ niệm?Chính là vì kiếp trước đã từng đi hộ niệm cho người ta.
Muốn hiểu rỏ thêm về luật nhân quả,bạn nên tìm kinh Nhân Quả Ba Đời mà xem:
http://www.tinhdo.net/kinh-dien/136-kinhnhanquabadoi.html
hoặc xem Diêm Vương xử án thì sẽ rỏ:
http://www.tamlinh.net/diangucduky
Thôi,xin chào bạn
Nam mô A Di Đà Phật
chào VT!TV có người chú vừa mất(vì máu nhồi cơ tim) chú đã tắt thở khi đến bệnh viện.Gia đình đưa chú về nhà và có mời ban hộ niệm(tịnh độ)đến niệm phật cả đêm (sáng họ ra về).Sáng lại có ban hộ niệm(phật giáo hoà hảo) đến niệm…Nhưng lạ kì xác của chú để hơn 12 giờ miệng vẫn ra máu tươi và sau cùng vẫn tẩm liệm đi chôn,và có người tu bên tịnh độ đến thăm xác không tìm ra điểm trung ấm.Như vậy người thân phải làm gi để giúp chú siêu thoát?A di đà phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Thùy Vân
Nghe theo lời kể của bạn thì VT đoán chắc người chú của bạn chưa được vãng sanh vì có lẻ lúc sinh tiền chưa có phát tâm niệm Phật, chưa khởi niềm tin và phát nguyện sinh về thế giới Tây Phương Cực Lạc. Lúc lâm chung lại bị nhồi máu cơ tim, rồi lại đưa vào bệnh viện, khoảng thời gian đó là lúc cần khai thị và trợ niệm nhưng tiếc thay…có lẻ thần thức đã xuất ra và đi rồi, khi ban hộ niệm đến thì chỉ hộ niệm cho cái xác không hồn mà thôi. Hoặc có thể thần thức vẫn còn ở đó nhưng không khởi được tín hạnh nguyện với pháp môn niệm Phật.
Không tìm thấy điểm nóng có thể là do người thăm dò đã đến quá trể nên điểm nóng đã nguội rồi? Hoặc là người thăm dò đã bỏ xót một phần nào đó (chân = địa ngục , đầu gối = ngạ quỷ , bụng = súc sanh, hai bả vai = A tu La, Ngực = Người, Trán = Trời, Đảnh = Tây Phương Cực Lạc)
Người thân nên làm các việc thiện mà hồi hướng cho vong linh được sanh về cõi lành như phóng sanh, đọc tụng và ấn tống kinh Địa Tạng…
Nếu như vong linh chưa đi đầu thai, trong vòng 49 ngày thần thức còn lãng vãng và trong nhà có những hiện tượng lạ hoặc tối nằm mơ có nghe thấy vong linh về báo mộng… thì nên làm một mâm cơm để cúng, xin đọc bài Nghi Thức Cúng Vong theo đường link bên dưới:
http://chuavientri.wordpress.com/nghi-thuc-cung-vong-co-hon
Vong linh tuy là hồn lìa khỏi xác nhưng thần thức vẫn còn cố chấp, bám víu, dính mắc vào những ân oán tình thù của thế gian, chưa chịu buông xả nên khó siêu thoát, cần nên khai thị để vong linh được giác ngộ như các thần thức của loài bò trong bộ phim Giải Oan. Sau đó hãy khuyên vong linh niệm Phật mà cầu sanh về Tây Phương Cực Lạc, nên niệm Phật nhiều để vong linh nghe rồi niệm theo, nên tham khảo thêm bài viết này và cố gắng giúp vong linh được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc thì mình cũng được một công đức rất lớn.
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2012/06/nguoi-da-mat-trong-vong-49-ngay-co-duoc-vang-sanh
Nói tóm lại, trong thời gian này, gia đình không nên sát sanh và cúng đồ mặn, nên ăn chay niệm Phật, làm các việc lành để hồi hướng cho vong linh sớm được siêu thoát và khuyên vong linh niệm Phật cầu sanh Tây Phương là điều tối quan trọng.
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
chú VT cho con hỏi, người ta thường nói “Phú quý sinh lễ nghĩa”. Ngày xưa lúc mới giải phóng, con người song nghèo khổ, không ai chú trọng đến vang sanh, cái chết. Khóc lóc, kêu la thảm thiết, đủ thứ… vậy người chết có bị đọa địa ngục súc sanh không? Xin hỏi:
Trường hợp 1: Con có người chú bị bắn chết nhầm do hiểu lầm từ người công an, từ lúc bị bắn chết đến lúc liệm cả nhà như cái chợ vỡ, người khóc, người la, tru tréo gào rú thảm thiết, rồi vật vả ỗm xác chú mà lôi kéo, khóc la, nhìn phát khiếp. Chú của con khi còn sống tính tình hẹp hòi ích kỷ hay lợi dung ba của con, nhưng lúc gần chết chú ấy hay di quét chùa làm công quả. Khi chú ấy chết được 1 năm thì chị con nằm mơ thấy chú trong bộ áo xám & ngồi xe ngựa nói là chú đi về chùa đay. Từ đó trở đi, ko ai mơ thấy chú nữa. Nếu vậy thì những gì con chứng kiến trước đây & đọc từ trang web này, cái nào đúng? sai? Xin chỉ dùm con.
Trường hợp thứ 2: Má con mất được 8 tháng vì bệnh ung thư. Nhà con đạo phật nhưng ko ai đọc kinh trừ con ra. Không ai hiểu luật phật giáo cả. Lúc má mất chị con nằm mơ thấy toàn là con nít bu quanh má. Giựt mình tỉnh dậy thì thấy má đang lên cơn hấp hối, chị mở kinh niệm phật & thay đồ cho má trước khi ra đi. Con sống ở Úc, lúc đó đang trên đường ra sân bay thì nghe tin má sắp mất, nên gọi về, má có nghe tiếng con gọi & bảo má chờ con sắp về. Má nhỏ nước mắt 10phut1 sau đó ba con nắm tay má rồi má ra đi. Khi còn sống má con là người rất tốt, xuất gia từ dòng dõi quan lớn trong triều đình thời xưa. Luôn giúp đỡ hàng xóm lúc họ hoạn nạn, cho họ mượn tiền mà không bao giờ lấy lời, có khi cho luôn khi họ không có tiền trả lại. Kẻ ăn xin đến nhà xin, má con mời vô cho ăn cơm & tiền về quê.. nói chung là nổi tiếng là người tốt trong khu phố. Hôm má mất, con cái khóc lóc thảm thiết, không ai ăn chay & đọc kinh, ngoại trừ con, vì con thích đọc kinh & ăn chay (giúp tâm an lạc). Nhà con làm lễ trai đàn cầu siêu cho má được siêu thoát. Nhưng không hiểu sao, cả nhà & hàng xóm thường nghe tiếng má như lúc còn sống, thấy bóng má lởn vởn trong nhà. Bên đây, con đọc kinh hang tối cho má nghe, đôi khi con nghe cả tiếng má niệm phật & đọc kinh. Có lần đêm khuya con tâm sự hỏi má tại sao không đi vảng sanh. Một đêm con nằm mơ thấy má con đi đằng trước, con cố đi lẹ nhưng không kịp, má đi lẹ quá, hai bên con đường ấy rất tối như là trời gần sang, con thấy cả ông hàng xòm đã chết hơn 5 năm trước cũng đang đi về hướng đắng trước, không ai đi ngược lại cả. Đến một cái cổng bằng đá màu vàng chạm chổ rất đẹp & cổ, trên cổng hình vòng cung có 3 tầng ngói đỏ nhìn rất uy nghi, nhìn như cổng cung đình, có 2 người lính mặc áo giáp như tướng,, quần trắng, mang giày ống màu đen, đội mão như tướng triều đình & tay cầm cây giáo, họ đứng 2 bên trông họ rất hiền từ, không có vẻ gì là ác cả, sau nay coi cuốn sách kinh chú đại bi, thì con nhận ra đó là 2 ông hộ pháp đứng gác 2 bên. Bên kia khung cảnh sáng sủa, có mây mù xa xa, sương khói, ngọn núi màu xanh đen, cây cối, con đường đó màu trắng & lối đi rất rộng. Có rất nhiều người bên đó,trông họ ăn bận bình thường như người còn sống, tất cả đều đi tới, nhìn như cảnh Đà Lạt không khác, Con thấy nhiều người đi qua cổng đó, không ai quay nhìn lại cả, tới đó không hiểu sao, con không bước thêm được bước nào cả, bị khựng lại & thấy má con quay đầu lại. Con hét lên “Má đi qua đó đi, lẹ lên, đừng quay lại”, má con nói “Má phải quay về, má không muốn đi, má sợ..” rồi má con biến mất luôn. Giựt mình dậy là đúng 4am. Từ lúc đó, con thường có cảm giác má ở gần bên đặc biệt là lúc đọc kinh hay về đêm con nghe tiếng má đọc kinh rất rõ. Có lần má nhập vô đứa cháu trai & kêu chị con đến gần, với đúng giọng & cử chỉ của má lúc còn sống, má nói “Má muốn nói cho con nghe cái này nè” (khi còn sống má con hay nói câu này). Chị con đến gần thì thấy hơi lạnh toát từ đứa con trai của chị. Rồi chị con sợ quá bỏ chạy luôn. Nếu lúc đó chị con để cho má nói thì có lẽ má con sẽ giải tỏa được điều gì đó trong đầu má rồi. Vì trước lúc chết vài tháng má có hỏi là má bị bệnh gì, cả nhà không nói vì bác sĩ dặn giữ kín chuyện má bệnh ung thư.
Xin chỉ dùm con. Tại sao má con không chịu đi & những gì giải thích trong web có ảnh hưởng đến má con không?
Xin nói thêm trước lúc má mất thì má có lên cơn sốt & bị hôn mê 2 ngày, khi mất thì chổ ấm sau cùng là phần ngực & đầu. Hai tay má tự khép lại & duỗi thẳng, hai bàn chân má duỗi thẳng như người múa ba lê vậy, nhìn rất lạ. Những người ở hội mai táng nói họ chưa bao giờ thấy người chết nào mà tay chân duỗi thẳng như má con cả & không có một chút mùi hôi của người chết, như người nằm ngủ. Khi còn sống, lúc phát bệnh ở giai đoạn cuối (4 tháng) da má sạm đen sần sùi khô khốc, nhưng 2 ngày trước khi chết thì nước trong người chảy ra hết, da chết bong ra hết. Đến lúc chết thì da má lại sáng & trắng như da em bé vậy.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Tâm Ân
VT vốn không phải thầy gì cả, sự hiểu biết vẫn còn hạn hẹp, tuy nhiên cũng cố gắng để trả lời câu hỏi của bạn, mong là sẽ có các vị cao minh khác hướng dẫn cho bạn được tường tận hơn nhé. Nếu như giấc mơ đúng như sự thật thì chú của bạn chắc là đã siêu thoát rồi và cũng sẽ sanh về cõi lành.(VT chỉ đoán thôi nha, muốn biết chính xác thì phải hỏi cô Phan thị Bích Hằng)
Về chuyện người chú của bạn thì VT nghĩ chắc là cũng chưa có vãng sanh vì giờ phút lâm chung không có ai hộ niệm, lại còn la khóc, níu kéo… điều này sẽ ảnh hưởng không tốt với người mất. Chú của bạn sanh tiền, lúc đầu thì hẹp hòi ích kỷ nhưng về sau lại biết đi chùa làm công quả, điều này cho thấy chú của bạn như là đã biết ăn năn sám hối, cải ác tùng thiện là điều rất đáng quý.
Về chuyện mẹ của bạn thì VT nghĩ cũng chưa vãng sanh, cũng chưa đi đầu thai. Nên đọc qua bài viết này để hiểu rỏ hơn :
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2012/07/vi-sao-co-nguoi-chet-hon-49-ngay-van-chua-di-dau-thai
Sau khi hồn lìa khỏi xác thì thần thức của những người biết tu sẽ xả bỏ vạn duyên, quyết lòng niệm Phật cầu sanh Tây Phương. Bằng ngược lại những người không biết tu thì cứ bám víu theo hoài với những ân oán tình thù như là vì nặng tình con cháu nên quyến luyến, vì luyến tiếc gia tài, sự nghiệp, công danh, chức quyền… hay có những mối thù sâu nặng chưa giải quyết, những oan ức còn chưa được bày tỏ…hoặc là không biết phải đi về đâu. Có những vị cứ bám mãi theo ngôi mộ, hủ cốt hay tấm hình trên bàn thờ… và có khi đến mấy mươi năm sau vẫn chưa đi.
Như câu chuyện sau đây cũng là một bằng chứng cho thấy người mất không biết phải đi về đâu, cứ bám víu hoài, chờ khi nào hoàn thành tâm nguyện hay khai mở trí tuệ thì mới được siêu thoát. Có một cô gái vì có thai ngoài ý muốn, bị gia đình, bà con bạn bè, hàng xóm láng giềng đều dị nghị nên cô ta đã mang đứa trẻ sơ sinh để trước mái hiên chùa vào khoảng nửa đêm với một mảnh giấy nhỏ ghi vài chữ cho thầy trụ trì nhờ gửi gấm trông coi. Trước khi cô ta đi thì cô ta hôn lên trán đứa bé với đôi dòng lệ và nói rằng: ” Con ở đây nha, đừng đi đâu hết, hãy đợi đấy, mẹ có chút việc, mai này chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này “. Thế là cô ta bỏ đứa bé sơ sinh trước cổng chùa, do vì trời mưa to gió lớn, tuổi ấu thơ không qua nổi cái lạnh lẽo khắc nghiệt trong một đêm mưa gió bão bùng và đứa trẻ ấy đã chết ngay đêm hôm ấy, sau đó thần thức của đứa bé vẫn ở tại ngôi chùa ấy suốt mấy mươi năm để chờ mẹ trở về. Trong tâm thức của đứa bé thì câu nói : “Con ở đây nha, đừng đi đâu hết, hãy đợi đấy, mẹ có chút việc, mai này chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này ” lúc nào cũng hiện diện. Tuy là đã trải qua rất nhiều năm nhưng đối với vong linh bé nhỏ thì cũng không biết là lâu hay mau nhưng chỉ biết duy nhất một điều đó chính là :” hãy ở đây đợi mẹ, đừng đi đâu hết “.
Sau mấy mươi năm thì người mẹ cuối cùng cũng đã trở về tìm con. Sau khi thầy trụ trì nghe người mẹ kể mấy mươi năm về trước có đứa bé dưới hiên chùa… thì thầy mới vở lẻ, người mẹ cũng rất đau lòng khi hay tin đứa con đã qua đời. Điểm quan trọng mà VT muốn nói trong câu chuyện này đó chính là khi thần thức của đứa bé hay tin mẹ trở về, được đoàn tụ với mẹ, tâm nguyện và sự chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã hoàn tất vì thế vong linh bé nhỏ ấy mới được siêu thoát. Đây là câu chuyện có thật do một vị thầy(hiện tại rất nổi tiếng, xin dấu tên) đã kể lại cho VT nghe.
Theo như tình hình cho thấy, bạn nên làm các công đức như phóng sanh, in kinh ấn tống, đọc tụng kinh Địa Tạng để hồi hướng công đức cho mẹ. Cũng nên niệm Phật để nhờ Phật lực gia hộ và hãy tham khảo thêm ở bài viết này nhé
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2012/06/nguoi-da-mat-trong-vong-49-ngay-co-duoc-vang-sanh
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Trường hợp thứ 2: Má con mất được 8 tháng vì bệnh ung thư. Nhà con đạo phật nhưng ko ai đọc kinh trừ con ra. Không ai hiểu luật phật giáo cả. Lúc má mất chị con nằm mơ thấy toàn là con nít bu quanh má. Giựt mình tỉnh dậy thì thấy má đang lên cơn hấp hối, chị mở kinh niệm phật & thay đồ cho má trước khi ra đi. Con sống ở Úc, lúc đó đang trên đường ra sân bay thì nghe tin má sắp mất, nên gọi về, má có nghe tiếng con gọi & bảo má chờ con sắp về. Má nhỏ nước mắt 10phut1 sau đó ba con nắm tay má rồi má ra đi. Khi còn sống má con là người rất tốt, xuất gia từ dòng dõi quan lớn trong triều đình thời xưa. Luôn giúp đỡ hàng xóm lúc họ hoạn nạn, cho họ mượn tiền mà không bao giờ lấy lời, có khi cho luôn khi họ không có tiền trả lại. Kẻ ăn xin đến nhà xin, má con mời vô cho ăn cơm & tiền về quê.. nói chung là nổi tiếng là người tốt trong khu phố. Hôm má mất, con cái khóc lóc thảm thiết, không ai ăn chay & đọc kinh, ngoại trừ con, vì con thích đọc kinh & ăn chay (giúp tâm an lạc). Nhà con làm lễ trai đàn cầu siêu cho má được siêu thoát. Nhưng không hiểu sao, cả nhà & hàng xóm thường nghe tiếng má như lúc còn sống, thấy bóng má lởn vởn trong nhà. Bên đây, con đọc kinh hang tối cho má nghe, đôi khi con nghe cả tiếng má niệm phật & đọc kinh. Có lần đêm khuya con tâm sự hỏi má tại sao không đi vảng sanh. Một đêm con nằm mơ thấy má con đi đằng trước, con cố đi lẹ nhưng không kịp, má đi lẹ quá, hai bên con đường ấy rất tối như là trời gần sang, con thấy cả ông hàng xòm đã chết hơn 5 năm trước cũng đang đi về hướng đắng trước, không ai đi ngược lại cả. Đến một cái cổng bằng đá màu vàng chạm chổ rất đẹp & cổ, trên cổng hình vòng cung có 3 tầng ngói đỏ nhìn rất uy nghi, nhìn như cổng cung đình, có 2 người lính mặc áo giáp như tướng,, quần trắng, mang giày ống màu đen, đội mão như tướng triều đình & tay cầm cây giáo, họ đứng 2 bên trông họ rất hiền từ, không có vẻ gì là ác cả, sau nay coi cuốn sách kinh chú đại bi, thì con nhận ra đó là 2 ông hộ pháp đứng gác 2 bên. Bên kia khung cảnh sáng sủa, có mây mù xa xa, sương khói, ngọn núi màu xanh đen, cây cối, con đường đó màu trắng & lối đi rất rộng. Có rất nhiều người bên đó,trông họ ăn bận bình thường như người còn sống, tất cả đều đi tới, nhìn như cảnh Đà Lạt không khác, Con thấy nhiều người đi qua cổng đó, không ai quay nhìn lại cả, tới đó không hiểu sao, con không bước thêm được bước nào cả, bị khựng lại & thấy má con quay đầu lại. Con hét lên “Má đi qua đó đi, lẹ lên, đừng quay lại”, má con nói “Má phải quay về, má không muốn đi, má sợ..” rồi má con biến mất luôn. Giựt mình dậy là đúng 4am. Từ lúc đó, con thường có cảm giác má ở gần bên đặc biệt là lúc đọc kinh hay về đêm con nghe tiếng má đọc kinh rất rõ. Có lần má nhập vô đứa cháu trai & kêu chị con đến gần, với đúng giọng & cử chỉ của má lúc còn sống, má nói “Má muốn nói cho con nghe cái này nè” (khi còn sống má con hay nói câu này). Chị con đến gần thì thấy hơi lạnh toát từ đứa con trai của chị. Rồi chị con sợ quá bỏ chạy luôn. Nếu lúc đó chị con để cho má nói thì có lẽ má con sẽ giải tỏa được điều gì đó trong đầu má rồi. Vì trước lúc chết vài tháng má có hỏi là má bị bệnh gì, cả nhà không nói vì bác sĩ dặn giữ kín chuyện má bệnh ung thư.
Xin chỉ dùm con. Tại sao má con không chịu đi & những gì giải thích trong web có ảnh hưởng đến má con không?
Xin nói thêm trước lúc má mất thì má có lên cơn sốt & bị hôn mê 2 ngày, khi mất thì chổ ấm sau cùng là phần ngực & đầu. Hai tay má tự khép lại & duỗi thẳng, hai bàn chân má duỗi thẳng như người múa ba lê vậy, nhìn rất lạ. Những người ở hội mai táng nói họ chưa bao giờ thấy người chết nào mà tay chân duỗi thẳng như má con cả & không có một chút mùi hôi của người chết, như người nằm ngủ. Khi còn sống, lúc phát bệnh ở giai đoạn cuối (4 tháng) da má sạm đen sần sùi khô khốc, nhưng 2 ngày trước khi chết thì nước trong người chảy ra hết, da chết bong ra hết. Đến lúc chết thì da má lại sáng & trắng như da em bé vậy.
man mô a di da phat
con xin hỏi thầy vt một chuyện là cha con còn sống, vì nổi thù giận do những việc cha con làm không hay trong đời sống chung,do sự nông nổi nên con có thề trong lòng rằng khi ông chết con kg dể tang cha,nếu để tang con sẽ làm con chó.sự thật lúc cha chết đem xác về nhà vợ lớn,con đã kg để tang cha.nhưng từ ngày cha con mất con đã tụng kinh địa tạng va ăn chay trường để hồi hướng cho cha.trong thâm tâm con đã kg còn buồn cha nữa và mong cha dc sanh về cõi an lành.con la người nằm mơ thấy cha về nhiều nhất.trong 49 ngày hết 40 ngay thấy cha rồi.trong mot giấc mơ con thấy cha bận đồ pigama ngồi trước nhà nói rằng:cha dang chờ ngày hồi dương.con hỏi cha tụng kinh,làm trai tăng cho cha cha có hưởng dc gì kg,cha nói dc.con hỏi có dịa ngục kg,cha kg trã lời rồi biến mất,vừa giật mình dậy là gà vừa gáy sáng.
từ đó đến nay con ăn chay trg và niệm phat cầu sanh tây phương cực lạc,bố thí,cúng dường…một lòng hướng thiện và giúp cho mẹ con ăn chay trg,phóng sanh và niệm phật.
cho con hỏi con có thể hoá giải tội lỗi đó kg?đã 2 năm trôi wa,điều này còn là nỗi lo của con.kính xin thầy chỉ dạy.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Thanh Y
VT vốn không phải thầy, chỉ là bạn đồng tu cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu tập mà thôi, chớ nên hiểu lầm, thật là hổ thẹn.
Con người khi chưa hiểu Phật Pháp thì phạm phải sai lầm là điều khó tránh vì nhân vô thập toàn.Từ lúc biết Phật Pháp rồi thì mình hổ thẹn, sám hối, từ nay quyết lòng ăn chay, niệm Phật, làm lành lánh dử, hồi hướng cầu sanh Tây Phương.
Việc để tang vốn chỉ là phong tục tập quán của người xưa mà thôi, chỉ là một nghi thức, hình thức bên ngoài, có để tang hay không để tang đâu có ảnh hưởng gì đến vong linh của người mất.
Ngày xưa bạn đã thề như thế là vì bạn đang buồn và giận cha nhưng chỉ là một ý niệm trong tâm mà thôi, chưa có chưởi mắng cha hay đánh đập cha mà có phải không? Chưởi mắng cha là khẩu nghiệp tạo tội. Đánh đập cha là thân nghiệp tạo tội. Còn trong lòng oán ghét cha là ý nghiệp tạo tội. Nếu gom đủ cả 3 phần dồn lại thì tội của bạn rất lớn. Còn như chỉ có một ( giử trong tâm ) thì có phần nhẹ hơn.
Ngày cha bạn mất, bạn lại kịp thời biết ăn chay, tụng kinh Địa Tạng để hồi hướng công đức phước báo cho cha là điều đáng quý và rất cần thiết. Cha của bạn nương nhờ công đức này mà sanh về cõi lành thì chắc là cha sẽ không có buồn giận gì bạn nữa đâu mà ngược lại rất là cảm kích, cám ơn bạn.
Nếu như là người bình thường không biết tu thì với lời thề như thế rất có thể kiếp sau sẽ phải làm con chó thật đấy nhé. Như một câu chuyện Nhân Quả thời Đức Phật còn tại thế, có một con quái vật có rất nhiều đầu như là đầu rắn, đầu heo, đầu bò, đầu trâu, đầu chó…Ngài A Nan bạch Phật:” Duyên cớ gì lại như thế? ” Phật đáp :” Quái vật có nhiều đầu là do một tiền kiếp thường hay chưởi mắng người khác, người ấy đã chưởi những câu như là: đồ chó đẻ, đồ trâu sanh, ngu như bò…”
Nhưng bây giờ bạn đã biết tu rồi, biết ăn năn sám hối, quyết lòng ăn chay niệm Phật, làm lành lánh dử thì từ từ… từ từ rồi tội nặng sẽ chuyển thành nhẹ, từ nhẹ sẽ chuyển thành không. Trong bài công đức niệm Phật có nói :” Niệm một câu Phật tiêu được trọng tội trong 80 ức kiếp sanh tử đó mà “. Chính vì thế bạn cứ tiếp tục lo niệm Phật đi, chớ nên lo lắng về chuyện lỗi lầm của quá khứ như lời của Cư Sỉ Diệu Âm Úc Châu trong bài Người Tu Không Nên Mãi Nhớ Nghĩ Đến Lỗi Của Mình
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Cám ơn chú VT rất nhiều.Trong lòng con thấy nhẹ nhàng hơn n rồi.
Cầu Phật từ gia hộ cho Chú dc bình an và trí tuệ thông thái để giúp cho mọi người đc nhẹ nhàng và vui ve,trong dó có con(hihi).
Nam Mô A Di Đà Phật.
Chú VT ơi cho con hỏi Mẹ con thường cho những người cháu bà con mượn tiền,tiền lời rất thấp,chủ ý là giúp đỡ wa cơn khó khăn.nhưng khi mượn xong thi họ nhanh chóng phản,ăn nói khó nghe,thậm chí không nhìn mặt để khỏi phải trả nợ đúng hẹn.thấy Mẹ đau buồn con thật bực bội,con cảm thấy sợ những người đó wá.Mẹ con rất nhẹ dạ cả tin,để rồi sau đó kg ăn mất ngủ.con nói với Mẹ rằng đời Mẹ thôi chứ đời con mấy nguời đó đừng hòng,con thà đem tiền đi bố thí chứ kg chuốc phiền như Mẹ đâu.
con thấy Mẹ cho kg or cho lời gì cũng kg ai muốn trả,không thể kg bức xúc.
Chú ơi cháu nghĩ như vậy có sai kg?Chú cho con một lời khuyên nha Chú.Cám ơn chú n.Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Thanh Y
Người ta thiếu nợ nhưng tới ngày hẹn họ không trả thì có hai lý do:
1:Họ không có đủ tiền để trả hoặc họ có đủ nhưng nếu trả thì họ sẽ bị thiếu, lại phải mượn chỗ khác để bù đắp lại cho nên họ không trả cho nó gọn, mà nếu gặp mặt thì sợ bị đòi nên họ trốn là như thế.
2:Lẻ ra thì họ cũng định trả nhưng vì họ thấy mình hiền, không có làm dử cho nên họ để đó, có lẻ họ ưu tiên lo trả cho những người làm dử trước…
Theo luật nhân quả mà xét đoán thì cái nợ vốn không mất đi. Vì nếu như bây giờ họ không trả thì kiếp sau gặp lại cũng phải trả, nếu kiếp sau không gặp thì kiếp tới hoặc kiếp tới nữa cũng phải trả. Tuy nhiên nếu thiếu nợ tiền kiếp này, chỉ trả nợ bằng tiền thì quá dể, nếu để qua kiếp sau thì có trường hợp phải làm trâu cày ruộng, bò kéo xe hay heo bán lấy thịt, đầy tớ trong nhà… thì càng khổ hơn nhiều.
Đó là mới nói về phía người thiếu nợ (con nợ), còn về phía người chủ nợ thì đa số lúc nào cũng muốn đi tìm con nợ để đòi. Con nợ thì gọi chủ nợ là oan gia trái chủ nên tìm cách lẩn trốn, cứ một đàng đi trốn, một đàng đi tìm, cả hai đều mệt đừ…
Thuở Phật còn tại thế, có một bà mẹ vì chôn cất tiền vàng dưới đất để giấu, sau khi người mẹ qua đời thì thần thức lúc nào cũng ở quanh quẩn bên chỗ chôn cất tiền, cuối cùng đã đầu thai thành con chó ở trong nhà đó và lúc nào con chó cũng nằm trên chỗ chôn cất tiền vàng để giử. Một hôm Đức Thế Tôn đi vào nhà đó khất thực và khai thị cho người con biết rằng con chó kia chính là mẹ của ngươi, vì tiếc của, không biết buông xả nên đã chuyển sanh thành con chó giử nhà, giử của, giử tiền. Nếu không tin có thể đào lên xem, dưới chỗ con chó nằm có rất nhiều tiền vàng. Người con y lời đào lên, quả đúng y như lời Phật nói. Người con rất cảm động và ôm chầm lấy con chó mà khóc. Con chó cũng vì thế mà rơi lệ. Trong câu chuyện này có phải chăng Đức Bổn Sư muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng ” tham chấp là sợi dây tự mình trói lấy mình, buông xả thì mới giải thoát “?
Còn về phần công đức bố thí/cúng dường thì có lần VT có nghe một đoạn của một vị thầy giangr như sau :
Bố thí cho 100 người ác không bằng bố thí cho 1 người hiền
Cúng dường cho 100 người hiền không bằng cúng dường cho 1 người giử tròn ngủ giới
Cúng dường cho 100 người giử ngủ giới không bằng cúng dường cho 1 vị sa di
Cúng dường cho 100 vị sa di không bằng cúng dường cho 1 vị tỳ kheo/ tỳ kheo ni
…
Cúng dường cho 100 vị tu đà hoàn không bằng cúng dường cho 1 vị tư đà hàm
Cúng dường cho 100 vị tư đà hàm không bằng cúng dường cho 1 vị a na hàm
Cúng dường cho 100 vị a na hàm không bằng cúng dường cho 1 vị A la Hán
Cúng dường cho 100 vị A La Hán không bằng cúng dường cho 1 vị Duyên Giác/Bích Chi Phật
Cúng dường cho 100 vị Duyên Giác không bằng cúng dường cho 1 vị Bồ Tát
Cúng dường cho 100 vị Bồ Tát không bằng cúng dường cho 1 vị vô tu vô chứng
Điểm đặc biệt là ở đoạn cuối, tại sao cúng dường cho 100 vị Bồ Tát không bằng cúng dường cho 1 vị vô tu vô chứng ( không có tu mà cũng không có chứng đắc gì cả ). Vị thầy ấy nói rằng 1 vị vô tu vô chứng chính là Phật, vì chỉ có Phật mới không cần tu nữa và Phật cũng đã nói vốn không có gì để chứng hay đắc như kinh Bát Nhả( …vô sở đắc cố bồ đề tát đỏa, y bát nhã ba la mật đa…)
Tuy nhiên, theo VT nghĩ nếu theo sát nghĩa của văn tự thì nếu Phật thì gọi là Phật chứ sao lại gọi là vô tu vô chứng? Có phải là Phật muốn phá chấp của chúng ta hay không? Vì từ đầu chí cuối là công đức đang tăng dần, tỉ lệ thuận với cấp bậc chứng đắc, khiến người ta có tâm phân biệt, phải lựa người để cúng, người có tu có chứng thì mình mới cúng, còn người không có tu không có chứng thì mình không muốn cúng. Cho nên Phật mới nói ” Cúng dường cho 100 vị Bồ Tát không bằng cúng dường cho 1 vị vô tu vô chứng “. Nếu như điều mà VT nghĩ là sai thì rất mong nhận được những đóng góp ý kiến từ các liên hữu khác, còn nếu như là đúng thì đã giải đáp được thắc mắc của bạn Thanh Y rồi. Bởi vì sao? Là vì Thanh Y có tâm phân biệt, muốn lựa người để cúng, phải cúng cho người đạo cao đức trọng chứ không muốn cúng cho ” cô hồn các đảng “.
Không riêng gì Thanh Y mà hầu như đa số quý Phật Tử đi chùa đều như thế, cứ muốn tìm gặp trụ trì, hòa thượng, thượng tọa để cúng, còn những người ăn xin ngoài đường thì lại không muốn cho mà còn nói :” nó giả đó, có tay có chân, không chịu đi làm…”. Và cũng là một cái thành kiến chung như là trong phim Nghịch Duyên thì có một đoạn Thái Thiên Úy đến chùa tìm Trụ Trì nhưng Trụ Trì đi vắng, bất đắc dỉ lắm mới chịu hỏi pháp với chú Sa Di quét lá đa. Tuy là chú Sa Di quét lá đa nói đúng rồi nhưng Thái Thiên Úy vẫn không tin vì nghĩ rằng Sa Di nhỏ hơn Trụ Trì. Lời của Trụ Trì thì mới bảo đảm. Đó cũng là một cái “phân biệt ” và “chấp trước” vậy.
Nói tóm lại, những người cháu bà con kia chính là các vị vô tu vô chứng, vì không có tu, không có chứng cho nên họ mới có tham sân si… Thôi thì cứ cúng dường cho họ đi, mặc kệ là công đức lớn bao nhiêu không cần biết, miển sao mình có cái tâm buông xả thì mới an nhiên tự tại giải thoát, còn nếu còn tham chấp, dính mắc là sẽ phiền não dài dài…
(Ngày xưa Đức Bổn Sư Bố Thí Bất Nghịch Ý còn chúng ta thời nay là Bố Thí Bất Đác Dỉ hay còn gọi là Thí Cô Hồn 🙂 )
Lẻ ra VT đã gửi bài viết rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, VT cảm thấy như còn thiếu sót phần nào, có phải chăng là tâm nguyện của Phật vì lòng từ bi, Ngài đã nhìn xa thật xa về đời vị lai, Ngài thấy chúng ta đều đi cúng dường cho các vị đạo cao đức trọng rồi bỏ mặc những người vô tu vô chứng, thật là tội nghiệp cho họ, cho nên Ngài muốn dùng cái phần mà lẻ ra nên cúng dường cho Ngài thì nên cúng dường cho các vị vô tu vô chứng. Vì từ đầu chí cuối không nghe nói đến công đức cúng dường Phật. Chẳn lẻ cúng dường Phật lại không có công đức ư? Điều này VT nghĩ rằng Phật đã thành Phật, nên không cần chúng ta cúng gì cả, nhưng Ngài rất thương cho những người vô tu vô chứng, Ngài muốn nhường phần cúng dường của Ngài lại cho những người vô tu vô chứng chứ lẻ nào cúng dường Phật lại không có công đức, có phải không? Và như một đoạn khác :” Phụng sự chúng sanh là cúng dường chư Phật “. Vì thế khi chúng ta cúng dường cho các vị vô tu vô chứng chắc hẳn là Phật sẽ rất hoan hỉ vì đã hoàn thành tâm nguyện ” nhường phần cúng dường ” rồi vậy . Tấm lòng từ bi của Phật thương yêu hết thảy chúng sanh quả là vô hạn lượng vậy.
Thôi, xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
NAM Mô A Di Đà Phật
Chào chú VT,con xin cám ơn lời khuyên của Chú nhưng mà Chú ơi việc ờ đời có muôn hình vạn trạng.trong vấn đề họ(con nợ)lấy tiền xong đem về sắm của,chơi đề,đàn đúm,hứa hẹn rất ngon rồi sau đó họ muốn sao thì sao là theo ý họ,đưa ra ý kiến là thù liền.đồng tiền của mình cũng là mồ hôi nước mắt,đâu dễ dàng gì.con cũng thường cúng dường chùa,bố thí người ăn xin,nhưng những gì con làm đều cân nhắc rằng họ xứng đáng,họ wá khổ chứ kg phải nhắm mắt để họ lợi dụng mình một cách trơ trẽn đc.cho gạo or bố thí xong thì con kg chấp trước,kg mong cầu họ trả ơn gì cả vì con cam tâm tình nguyện.Chú thấy con nghĩ vậy có sai kg chú?
Chú ơi con còn sân si n lắm phải kg Chú?con biết minh còn tệ nên con cố gắng tránh đi những điều phiền phức có thể xảy ra,con sợ mình lỡ xử lý kg tốt thì thật là tội lỗi.làm người tốt khó wá Chú ơi.con cố gắng đi từng bước để làm người tốt.con sẽ nhớ lời khuyên của chú để hoàn thiện mình hơn.con cám ơn Chú n.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Thanh Y
Oh!…Thì ra là thế. Tại vì lúc đầu, VT chỉ nghe sơ sơ câu chuyện, cứ ngở là người mượn tiền là một người nghèo khó, khốn khổ… cho nên VT mới sắp họ vào hàng ” các vi vô tu vô chứng ” nhưng hôm nay nghe Thanh Y nói rỏ đầu đuôi thì VT phải sắp họ vào hạng người ác. Người ác và ” các vị vô tu vô chứng ” có sự khác biệt, cho nên bạn đọc lại phần công đức cúng dường ở phần trên để thấy rỏ. “ Bố thí cho 100 người ác không bằng bố thí cho 1 người hiền…Cúng dường cho 100 vị Bồ Tát không bằng cúng dường cho 1 vị vô tu vô chứng “.
Như vậy thì những vị vô tu vô chứng chính là những người nghèo khổ, ăn xin ở ngoài đường, họ chưa hiểu Phật Pháp. Còn những người ác là những người phạm đủ hết 5 giới của Phật, như vậy thì nếu mình mang tiền cúng dường cho người ác thì vừa hại họ mà vừa làm hại chúng sanh. Ví dụ như mình cho họ $100 thì họ mua 10 con gà về cắt cổ làm thịt ăn, như vậy là vừa hại cho họ mà cũng vừa hại cho con gà. Chính vì thế cho nên Phật mới nói :”Bố thí cho 100 người ác không bằng bố thí cho 1 người hiền” là như thế.
Chính vì bạn đi làm cực khổ, đồng tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt nên đồng tiền ấy tuy ít nhưng công đức sẽ lớn chứ không phải tiền nhiều là công đức nhiều như là câu chuyện trong bài Tâm thành tất linh
Bạn đã phát tâm bố thí, phóng sanh, cúng dường… thì sao gọi là “tham nhiều ” được, nếu bạn không có làm dử với những con nợ chính là không có “sân nhiều”. Bạn đã biết khéo léo phân biệt lựa người đáng bố thí để mà bố thí thì là đã có trí huệ rồi, đâu phải là ” si nhiều “. Nói chung là đạo hạnh có tiến bộ nhiều rồi, thật đáng quý, lẻ ra cần phải tán thán mới đúng nhưng VT sợ tán thán thì bạn sẽ sanh ỷ lại rồi không nổ lực tấn tu, vì đường tu hãy còn dài.
À phải rồi, các việc công đức mà bạn đã làm, nhớ hồi hướng trang nghiêm cõi Tịnh Độ và hồi hướng cho các oan gia trái chủ nữa nhé. Nếu không thì những thiện nghiệp ấy sẽ chuyển thành phước báo nhân thiên, khi được hưởng phước báo nhân thiên thì mình sẽ quên tu, ăn chơi hưởng lạc rồi sa đọa.
VT thì rất thích đi phóng sanh vì số tiền tuy ít mà công đức rất lớn. Cứu một mạng còn hơn xây thất cấp phù đồ. “Chúng sanh thương yêu nhất chính là sinh mạng, chư Phật thương yêu nhất chính là chúng sanh. Chính vì thế phóng sanh chính là hoàn thành tâm nguyện của chư Phật, sẽ được chư Phật tán thán.
Phần trên chỉ nói về thiện nghiệp là trợ hạnh, nhớ đừng quên niệm Phật mới là Tịnh Nghiệp, mới là chánh hạnh của Tịnh Độ đấy nhé. Niệm Phật là nhân, thành Phật là quả.
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính thưa các sư thầy,
Con có đôi điều thắc mắc về vấn đề vãng sanh cực lạc cho người thân. Mẹ con mất cách đây 6 năm, lúc đó con chưa biết gì về Phật pháp cả, vào các ngày mùng 1, rằm con thường đi lễ chùa cùng mẹ. Mẹ con hay dạy rằng nên ăn ở hiền lành, giúp đỡ người khó khăn. Con và các thành viên trong gia đình cũng không am hiểu về Phật pháp vì không có cơ hội được tiếp xúc, và con lúc đó cũng không tin nhiều về Phật. Mẹ con khi còn sống rất hiền lành, hay làm việc thiện và luôn nghĩ cho người khác. Khi mẹ con ốm nặng,con nghe nhiều người bảo con cầu khấn Mẹ Quan Âm, và con cũng làm theo. Có một người quen mách bảo không được chạm vào thân xác mẹ khi mẹ tắt thở. Do đó, chúng con đã nghe lời người mách bảo chuẩn bị nước, khăn mới để lau thân thể cho mẹ khi về đến nhà, sau đó thay đồ dưỡng già ( mua ở chùa) cho mẹ, lúc này mẹ còn yếu, nhưng vẫn nhận thức được. Để tiền vào bao tay mẹ mang. Vì chúng con sợ chạm vào thân xác mẹ khi mẹ mất sẽ làm mẹ đau và khó vãng sanh. Và chúng con không dám khóc sợ rơi lệ vào thân xác mẹ, nói chung nghe ai bảo gì tốt cho mẹ chúng con đều cố gắng thực hiện. Lúc đó bên chùa có cho mượn cái máy ghi âm niệm Nam Mô A Di Đà Phật đặt ở đầu giường để mẹ nghe. Vào thời điểm đó con cũng chưa nghe nói đến ban hộ niệm, con nghe một vị sư cao niên lúc đến tụng đám nói mẹ con rất có phúc khi được nghe kinh trước khi mất, sẽ được đi theo Phật, lúc đó nghe vậy cả nhà con ai cũng mừng. Nhưng sau khi con xem các bài về việc tụng hộ niệm, thì con sợ rằng chúng con đã phạm vài sai lầm, rất có thể làm hại cho thần thức của mẹ như: khi mẹ tắt thở rồi, phần đầu còn nóng, là người Hoa nên phong tục là đem 9 hạt gạo trắng, 9 hạt gạo nếp, 1 miếng vàng, 1 miếng bạc để vào miệng của mẹ nghe nói làm như vậy kiếp sau mẹ sẽ có đầy đủ, sung túc. Như vậy con đã phạm sai lầm chưa? Chúng con còn vuốt mặt mẹ nữa, sau đó đắp khăn đỏ che mặt mẹ lại, và phủ chăn qua khỏi đầu. Nhà con lúc đó không ai am tường về Phật cả, chủ quan vào máy ghi âm bên chùa cho mượn, nên không có ai hộ niệm cho mẹ. Lúc mẹ lâm chung, chúng con thấy mẹ bị đau thân xác do bệnh gây nên, mắt mẹ thì hay mở nhìn khắp nơi,nên chúng con có nói với mẹ cần làm gì, mẹ không nói được nhưng có thể chớp mắt. Chúng con có khuyên mẹ yên tâm đừng nghĩ ngợi gì hết, chỉ khuyên mẹ nên nằm nghỉ và niệm Phật cầu Phật giúp mẹ khỏi bệnh hoặc để PHật dẫn mẹ theo, chỉ như vậy thôi. Trong lúc ngồi trông mẹ, chúng con có niệm danh hiệu mẹ Quan Âm, cầu mong mẹ chọn được ngày tốt để ra đi thanh thản và được đi theo Phật. Từ khi mẹ mất đến 49 ngày, chúng con đều mở kinh Địa Tạng, niệm A Di Đà Phật cạnh bàn thờ của mẹ. Tuần 7, 21, 49 ngày đều có mời chư tăng đến tụng niệm. Các thất khác cả nhà chúng con đến chùa làm pháp sự, nghe các sư tăng nói làm vậy để tạo công đức cho mẹ. Xin hỏi sư thầy, chúng con làm như vậy có đủ chưa? có bị phạm vào điều cấm kỵ khi chạm vào thân xác mẹ khi tắt thở không? Con rất tiếc đã biết vấn đề này quá muộn. Nếu đã phạm rồi, có cách nào để hóa giải không?
Mong các sư thầy chỉ bảo thêm cho con và hồi âm cho con qua email: [email protected]
Con chân thành cảm ơn,
Nam Mô A Di Đà Phật
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Con thật lòng cám ơn lời phúc đáp của Chú.con thấy mình thật hạnh phúc và may mắn trên con đường tu học.con sẽ tinh tấn n hơn để từ từ bò..bò theo kịp chú VT.con chúc chú hạnh phúc.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Xin chào Thanh Y
À phải rồi, còn điều này VT cũng xin nhắc nhở bạn, những người mượn tiền không chịu trả rồi họ nói khó nghe để chọc tức bạn cũng là sự thử thách, cần phải vượt qua, chớ nên ghét họ và cũng chớ nên xem thường họ nhé. Khi xưa đức Bổn Sư nhờ có Đề Bà Đạt Đa thử thách mà mới mau chóng thành tựu Phật Quả vì thế họ cũng chính là các vị Bồ Tát Đề Bà Đạt Đa thị hiện để thử thách đạo hạnh của bạn đó. Như là các bài viết sau đây :
1:Nếu tâm còn ghét người không thể vãng sanh
2:Muốn Về Tây Phương Hãy Nhìn Mọi Người Đều Là Bồ Tát
3:Biết Buông Xả Mới Có Thể Vãng Sanh
Cố gắng làm sao để được Phật thọ ký, tự tại vãng sanh biết trước ngày giờ, trong lúc còn trẻ, khỏe mạnh mới là thượng sách chứ bắt kịp chân VT thì quá dể rồi tại vì VT đi như ” rùa bò lật ngửa ” đó mà. 🙂 VT ở đây cứ như người lái đò, đưa khách sang sông, hết tốp này đến tốp khác, cứ đi trước đi, đừng đợi VT. Ở đây có rất nhiều vị khác còn có đạo hạnh thâm cao hơn nhiều, nhưng họ không nói gì cả, có người niệm Phật ngày mấy vạn câu, lể Phật mấy ngàn lạy, có người đã được Phật thọ ký, cũng có người đã vãng sanh rồi… Và cũng có những vị tu thiện nghiệp giỏi, công đức rất lớn, họ đã hộ niệm vãng sanh cho các con vật bé nhỏ như gà, vịt, cá, gián… Đưa một chúng sanh từ trong lục đạo luân hồi về đến Tây Phương Cực Lạc là một công đức rất lớn. Giống như chị Liên Hương trong phim Nghịch Duyên vậy.
Thôi,xin chào bạn nhé
Chúc bạn sớm được Phật thọ ký & tự tại vãng sanh biết trước ngày giờ, không bị oan gia trái chủ nhiểu hại.
Nam Mô A Di Đà Phật
Con cám ơn chú VT đã giúp chúng con hiểu Phật pháp nhiều hơn. Con cũng thích đi chùa và bố thí giúp đỡ người nghèo. Nhưng con nghe nói phóng sanh chim cá mua trước cổng chùa thì khi mình thả ra họ cũng bắt lại vì họ gài bẫy hết rồi, nếu mình phóng sanh như vậy thì giúp họ kinh doanh kiếm tiền nhiều hơn mà hiệu quả việc phóng sanh thì ko được tốt? Con nghĩ vậy có phải ko chú?
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Con chào Chú VT,con rất hoan hỉ về lời chúc của Chú,và cũng cầu mong cho CHú sẽ dc như vậy,Chú nhé.Con sẽ gắng sức xem họ là BỒ TÁT mặc dù khó wá Chú ơi,phàm phu như con chắc tránh đụng chạm họ thì tốt hơn.năng lực con giờ chưa đủ sức để hoá giải(hic hic..).Con đã quyết tâm làm nguòi tốt thì 10 năm or 20 năm nữa chắc có lẽ dc,hi hi..
Chú ơi con xin tò mò hỏi Chú..Chú đừng giận nhé..ơ…nhà chú ở đâu vây?chú dc bao nhiêu mùa xuân rồi?chú tu tập bao lâu rồi mà kiến thức thông thái vậy?
trên con đường tu còn dài phía trước con rất cần một vị bạn hữu cũng là vị thầy như Chú, giúp đỡ cho con.thành tâm cám ơn Chú.Nam Mô A di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Mến chào Phụng
VT xin phép được trả lời bạn ở đây, không qua e mail là bởi vì với câu hỏi và câu trả lời đăng ở đây sẽ được nhiều người đọc, nếu ai có cùng thắc mắc thì sẽ nhân cơ hội này mà thông suốt và nếu lở như VT có thiếu sót điều chi thì các liên hữu khác sẽ trợ giúp bổ sung ý kiến.
Cái việc đem gạo nếp vàng bạc để và miẹng người mất là một phong tục từ xưa, hoàn toàn không giúp ích gì cho người mất cả, nếu thần thức lúc đó đã xuất ra rồi thì không sao nhưng trong vòng tám tiếng từ lúc vừa tắt thở, thần thức còn chưa rời khỏi thể xác, nếu đụng chạm vào thì người mất sẽ cảm thấy rất đau đớn và dể nổi tham, sân mà nếu như nổi tham, sân vào giờ phút này là dể bị cận tử nghiệp dẩn dắt vào tam ác đạo…
Trong khoảng thời gian 49 ngày kể từ lúc vừa mất thì thần thức cần sự hồi hướng công đức để có thể tái sanh vào cõi lành. Sau hơn 49 ngày, nếu người mất đã tái sanh rồi mà bạn vẫn tiếp tục hồi hướng công đức thì cho dù ở cõi nào cũng đều nhận được và có thể chuyển xấu thành tốt, chuyển nghèo thành giàu…
Việc cũng đã lở rồi, thôi thì bây giờ mình cố gắng niệm Phật cầu sanh Tây Phương vì trong Tây Phương Xác Chi, Bồ Tát Tịch Căn có nói:” Người nào vãng sanh Tây Phương thì cha mẹ 7 đời của người ấy nương nhờ công đức kia mà được sanh Thiên, ấy mới chính là đại hiếu “.
Mến chào Thanh Ân
Rất cám ơn bạn đã nêu câu hỏi này, đây là câu hỏi rất hay. Hôm trước có một vị liên hữu e mail cho VT một bài viết có hình chụp minh họa những chú chim se sẻ được bán trước cổng chùa để phóng sanh, khi người mua thả liền thì chim không bay xa được vì đã bị họ cắt bớt lông cánh và cho uống thuốc hóa chất gì đó khiến chim bị mệt lả, không còn sức để bay, thế là người bán chim thu được rất nhiều tiền, tội nghiệp cho các chú chim kia có khi trong một ngày được thả ra rồi bắt lại 2 đến 3 lần. Ở cuối bài viết thì tác giả nhận định là chúng ta không nên mua chim phóng sanh kiểu đó nữa. Hình như bài viết đó được đăng ở một diển đàn của website nào đó và có rất nhiều hồi đáp, tiếc là VT không biết ở đâu và cũng không có gửi hồi đáp cho chủ đề này ở website đó.
Như vậy chẳn lẻ chúng ta lại bỏ mặc những con chim đó hay sao? Nếu như bạn thực sự có tâm từ bi, muốn cứu chúng thì VT nghĩ nên mua nguyên cả cái lồng chim về nhà, đừng thả ra sớm, bạn hãy chịu khó mua đồ ăn chim về nuôi nó một thời gian và cho chúng uống nước lọc tinh khiết, để chúng được dưởng sức, sau đó làm lể quy y Tam Bảo cho chúng, dạy chúng niệm Phật, mở máy niệm Phật cho chúng nghe, một thời gian sau khi chúng khỏe mạnh, đủ lông đủ cánh rồi thì chúng ta mang chúng đến một nơi thật xa (nơi không có người bắt chim, là một nơi an toàn ) để thả chúng.
Làm như thế thì công đức phóng sanh của chúng ta sẽ càng lớn hơn nhiều vì trong việc phóng sanh, mình đã có bố thí ( đồ ăn nước uống là thực thí, dạy chúng niệm Phật là pháp thí ). Trong quá trình này việc mình dạy chúng niệm Phật, mới nghe qua như là một chi tiết nhỏ không đáng chú ý nhưng không ngờ công đức lại rất lớn bởi vì Phật dạy :” Pháp thí thắng mọi thí “. Việc mua chúng về rồi thả chúng ra chỉ là cứu lấy cái thân mạng của chúng, còn việc dạy cho chúng niệm Phật là cứu lấy cái huệ mạng của chúng. Mai này chúng sẽ nương nhờ câu Phật hiệu mà ra khỏi sanh tử luân hồi, cho dù chúng có bị bắt trở lại, bị người ta làm thịt thì biết đâu chừng, nếu con nào khôn lanh thì niệm Phật vãng sanh, con nào còn ngu muội thì ít ra cũng đã có gieo duyên với Phật, chủng tử A Di Đà Phật đã đi vào tâm thức sẽ có một kiếp nào đó khơi lại và nương theo đó mà ra khỏi sanh tử luân hôi. Cái công việc này, bạn nghe qua thấy hơi khó khăn phiền phức đủ thứ nhưng công đức sẽ lớn hơn rất nhiều so với bạn xây thất cấp phù đồ. Xây thất cấp phù đồ cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tiền của và bao nhiêu nhân lực so với việc này?
Mến chào Thanh Y
Có thắc mắc thì cứ tự nhiên mà hỏi, đã là người tu thì ai mà dám giận chứ vì :” Một đốm lửa sân có thể đốt cháy mười mẩu rừng công đức “. Đã khổ công tu hành bấy lâu nay, tích lũy được chút đỉnh công đức lẻ nào lại vì chuyện nhỏ mà giận để đốt cháy công đức của mình sao?
Hồi còn nhỏ, nhà VT ở gần chùa, VT thường hay đến đó làm công quả, mượn kinh sách về đọc, có gì không hiểu thì VT cũng hỏi thầy, trải qua một thời gian dài, sau đó ngày mà VT đi thọ giới quy y lại là duyên phận sắp xếp để VT gặp một vị thầy rất xa lạ, sau khi truyền thọ ngủ giới thì thầy có phỏng vấn VT vài câu hỏi từ thấp lên cao, câu nào VT cũng đều trả lời đúng cả mặc dù tuổi hãy còn nhỏ, có một vị thầy khen rằng :” A! Thằng nhỏ này sau mà hay quá vậy ta “. Vị thầy khác liền chê:” Có gì đâu mà hay, nó nói theo sách, từ trong sách nói ra đó mà…” Vị thầy trụ trì truyền giới liền nghiêm nét mặt mà dạy rằng :” Thầy biết con đã đọc qua nhiều kinh sách, có trí huệ sáng suốt nên đặt cho con pháp danh là Viên Trí, Trí là Trí Huệ, Viên là tròn đầy. Tuy nhiên con hãy nên nhớ điều này, trong tam vô lậu học, GIỚI ĐỊNH HUỆ như là kiền ba chân, thiếu một còn hai thì khó mà đứng vững, vì thế từ nay, con hãy cố gắng giử vẹn 5 GIỚI mà thầy đã trao, nhớ đừng bao giờ phạm…cái trí HUỆ hiện có của con là từ nơi sách mà ra chứ không phải của con, con cần phải giử tâm an ĐỊNH, khi tâm an ĐỊNH thì tự nhiên trí HUỆ sẽ phát sinh, đó mới thực sự là trí HUỆ vốn có của con.”
VT cũng còn nhỏ lắm, chỉ mới ở hàng 3, chưa có lên hàng 4, nếu mà tò mò thì có thể đọc thêm ở bài Lời Phi Lộ .VT cũng là đồng hương của Cư Sĩ Tịnh Hải tức là ở miền nam tiểu bang California Hoa Kỳ.
VT sợ bị làm thầy lắm vì người ta cứ cúng lạy hoài sẽ tổn phước. Còn nếu làm bạn thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi Thanh Y à vì vô thường mà. Trên bước đường tu còn dài phía trước, người bạn, người thầy luôn gắn bó, giúp đở và soi đường dẫn lối cho bạn chính là 6 chữ ” Nam Mô A Di Đà Phật “. Bạn chớ bao giờ bỏ quên người bạn, người thầy này nhé. Thực sự là như thế, có phải khó hiểu lắm không? Hay là để VT ví dụ nha :
Khi mà bạn đối mặt với người thiếu nợ, họ không chịu trả, họ đòi mượn thêm, lúc ấy thì cái tâm ích kỷ không cho mượn sẽ hiện lên, chính là tâm tham bị chìm dưới đáy, nay đã ngoi lên, cái tâm ghét người lại cũng hiện lên, rồi cái tâm muốn mắng người cũng hiện lên, ngay lúc ấy, VT đâu có ở bên cạnh bạn, sau đó bạn dự định sẽ cải lý, đòi nợ, mắng lại họ… tại sao lại như thế? Là bởi vì tâm bạn đã rời khỏi câu Phật hiệu rồi, nếu như tâm bạn còn giử 6 chữ hồng danh này thì chính người thầy, người bạn này sẽ nhắc nhở :” Mình là người tu rồi, không được ghét người, phải nhìn mọi người là Bồ Tát,…” Người bạn này không muốn bạn cải lý, không muốn bạn đòi nợ, không muốn nói gì cả, chỉ niệm Phật mà thôi và nhìn họ nở một nụ cười mỉm mỉm… nụ cười này là sự hoan hỉ, hoan hỉ ở chỗ là hôm nay đạo hạnh của mình đã tiến bộ rồi, đã qua được một ải thử thách của Đề Bà Đạt Đa, và nụ cười gửi tặng cho họ để họ không nghĩ là mình ghét họ và cũng là một kiểu chào ngắn gọn không lời nói mà VT vẫn thường dùng( vì vừa cười mỉm mỉm trong tâm vẫn niệm Phật được ).
Thôi,xin chào bạn
Nam Mô A Di Đà Phật
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
À..thì ra là..sau khi đọc xong Lời phi lộ,từ ngỡ ngàng đến… ngưỡng mộ bạn đạo wa.Y cảm thấy VT như là một ngô sao le lói trong màng đêm vậy,còn Y tự cảm thấy hổ thẹn làm sao!điều vớt vát bây giờ là Y cố gắng hiếu thảo với Mẹ,giúp đở Mẹ trên con đường Phật pháp,để sau này Y kg phải hối hận như Cha vậy.Y đã gần 30t rồi mà đường tu còn lụm cụm wa,chẳng biết lúc bằng tuổi VT có thành tựu dc như vậy kg?Từ lúc biết trang wep này Y thấy đó là một duyên lành trên đường đạo.Cám ơn VT.Cám ơn lòng từ bi của VT.Mong trong 1 đời này Y có thể gặp VT ở Tây Phương Cực Lạc.Mong làm bạn lành trên con đường đạo đức.
Mến chào bạn đạo.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật,
Phụng chân thành cảm ơn VT và Phụng sẽ cố gắng niệm Phật cầu sanh về Tây Phương.
Nam Mô A Di Đà Phật,
cảm ơn Viên Trí!người chú của của TV khi còn sống không biết ăn chay,niệm phật(gia đình có nhiều tiền ,nên sống rất phóng đãng) sau 3 ngày-49 ngày chú mất ,tất cả mọi người trong nhà đều nhìn thấy chú về!hỏi chuyện với mọi người và chú khóc rất nhiều!sau đó người nhà bắt đầu bố thí gạo,phóng sanh cá,hồi hướng cho chú.Nhưng vừa đủ 49 ngày thì vợ của chú đã làm lễ mãn tang.xin hỏi:Như vậy có đúng không? chú có được siêu thoát không?Adi đà phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Chú Viên Trí ơi, cho con hỏi ở quê con thường thì người ta chết ít có niệm phật trợ niệm cho người đó và cũng không có ban trợ niệm. Sau khi người đó vừa tắt thở thì người ta liền động vào người đó, rồi lật qua lật lại thay quần áo, xong rồi liền đưa vào quan tài, như vậy là không đúng phải không chú.Trong gia đình con thì ít có ai chịu niệm phật, dì, cậu con cũng ít có niệm phật, chỉ có duy nhất bà ngoại của con là niệm phật vì con từ nhỏ đã sống với ngoại rồi, ba mẹ của con thôi nhau nên con ở với ngoại, con đi học ở xa lúc nào cũng gọi điện về khuyên ngoại và mẹ con niệm phật,con lúc nào cũng tin vào phật pháp cả, con ít có cơ hội gặp ba nên không thể khuyên ba niệm phật được.Chú cho con hỏi sau này lỡ như bà ngoại của con hay mẹ của con chết(con chỉ giả sử thôi không phải con bất hiếu mà nói vậy, vì con chỉ muốn ba mẹ và ngoại con sau này được vãn sanh), con phải làm sao để thuyết phục mọi người trong nhà của con để cho họ niệm phật trợ niệm hả chú, vì trong gia đình của con ít có ai niệm phật và cũng không biết là niệm phật sẽ được vãn sanh, ở quê con cũng ít có ban trợ niệm. và con phải làm sao để thuyết phục những người trong nhà con không được khóc lóc, không được đụng chạm vào thân thể người chết trong vòng 8 tiếng đến 12 tiếng như lời trong bài Trợ Giúp Người Khi Lâm Chung. Con phải làm sao đây để cho những người trong nhà của con tin con đây hả chú, vì con sợ ba mẹ và ngoại con sau này bị đọa vào ác đạo lắm chú ơi. Vì con chỉ là cháu trong nhà nên con sợ con không có quyền để kêu những nguời trong nhà phải làm theo lời con. Và nếu như mà trong nhà không ai chịu tin con thì một mình con niệm phật trợ niệm cho ba mẹ hay ngoại của con sau này được không chú. Mong chú hãy giúp con. con cám ơn chú
Nam mô A DI Đà Phật!
Tôi xin hỏi VT vấn đề sau: Bố mẹ chồng tôi chưa quy y Tam Bảo, ông bà không đi chùa bao giờ ( đặc biệt là bố chồng tôi, ông không tin vào Phật pháp, là người rất bảo thủ ). Mẹ tôi bị liệt hơn mười năm nay, bố chồng tôi là thương binh. Tôi muốn quy y cho bố mẹ chồng tôi, cả chồng và hai con của tôi nữa. Hàng ngày tôi đọc Thần chú vãng sanh,Văn pháp nguyện sám hối, Kinh cầu siêu, Sám hối tật bệnh tiêu trừ và Cầu nguyện lúc nửa đêm.Tôi rất muốn nói chuyện với bố mẹ chồng tôi về Phật Pháp, và trong thâm tâm tôi muốn bố mẹ chồng tôi nghe các băng đĩa về Đức Phật nhưng bố mẹ tôi không tin, tôi phải làm sao bây giờ. Xin cho lời khuyên. A Di Đà Phật.
Gửi Bảo Minh
Xin chào liên hữu
Vùng làng quê của BM ít có người niệm Phật có lẻ là do họ chưa có đủ nhân duyên phước đức để gặp và tin được pháp môn niệm Phật. Như là bài viết sau :
Cúng Dường 400 Ức Phật Vẫn Chưa Đủ Phước Đức Để Cầu Sanh Tây Phương .
Chúng ta đang ở vào thời kỳ mạt pháp và sẽ đi dần đến thời kỳ mà Phật Thuyết Kinh Pháp Diệt Tận . Cho nên đã có dấu hiệu cho thấy người nử cư sỉ tu hành tinh tấn và vãng sanh nhiều hơn so với người nam…
Chính vì thế, muốn khuyên ba mẹ niệm Phật thì phải có phương tiện khéo như là trong một buổi họp mặt vui vẻ thì BM nói chuyện với bà ngoại, cố tình để cho ba mẹ nghe được, nội dung đại khái là tán thán pháp môn niệm Phật hay là kể cho bà nghe về một câu chuyện vãng sanh biết trước ngày giờ, lưu xá lợi… sẳn đó thì dò xem tâm ý ba mẹ nghĩ thế nào, có hoan hỉ tán thán hay là buông lời mỉa mai cho là dị đoan mê tín… rồi tùy theo câu nói hay câu hỏi của ba mẹ mà tiếp tục diển thuyết để dìu dắt ba mẹ về pháp môn niệm Phật.
BM cố gắng tìm một Ban Hộ Niệm ở vùng gần đó để gieo duyên, khi có hữu sự thì kịp thời trợ giúp.
Cò về phần bà ngoại thì tốt hơn hết nên khuyên bà làm sẳn một tờ di chúc, nội dung trong ấy nói đại khái những ý như là giờ phút lâm chung :
Tôi không muốn mọi người đụng vào người tôi, di chuyển thân tôi hay tắm rửa, thay y phục…( trong vòng 8-12 tiếng )
Tôi không muốn mọi người vì tôi mà khóc than hay sát sanh để làm ma chay, chi tiêu quá nhiều tiền cho tang lể…
Nếu mọi người thật sự thương tôi thì nên vì tôi mà niệm Phật hoặc mời Ban Hộ Niệm đến và tuân theo sự hướng dẫn của họ…
…
Nội dung có thể thay đổi, thêm bớt sau cho phù hợp với hoàn cảnh và tâm nguyện của mình, ký tên rồi photocopy thành nhiều bản gửi cho những người thân tín để ủy thác, giao phó. Có thể tham khảo thêm bài viết này nhé :Tờ Di Chúc Của Một Người Cha
Gửi Diệu Tân
Xin chào liên hữu
Thuở Phật còn tại thế, mỗi ngày cùng với các vị tỳ kheo ôm bát đi khất thực, trên đường đi, gặp rất nhiều người nhưng đâu phải gặp người nào Phật cũng độ, mà chỉ độ được những người có duyên với Phật mà thôi. Những người nào trong đời quá khứ đã có gieo trồng căn lành thì hạt giống ấy sẽ nảy mầm trong đời hiện tại hoặc vị lai. Chính vì thế đối với pháp môn niệm Phật còn gọi là ” nan tín chi pháp ” cho nên ở vào thời mạt pháp này, nếu như không phải là nhân duyên phước báo hội đủ thì không dể gì gặp mà khởi niềm tin được.
Khi xưa Phật và và các vị đại đệ tử thời ấy đều biết ” quán cơ ” cho nên biết ngày nào, ai có duyên với ai, dùng phương tiện gì, pháp môn gì để độ… Còn thời nay thì mình không biết quán cơ nên chỉ có thể ” thử thời vận ” tức là mang pháp môn niệm Phật nói với họ thử một lần xem sao, nếu họ hoan hỉ, tín thọ phụng hành thì tốt, còn ngược bằng họ đã không tin rồi mỉa mai phỉ báng thì thôi, mình chớ nên nói nhiều, càng nói họ sẽ càng phỉ báng mỉa mai rồi họ lại bị mang tội ” phỉ báng chánh pháp ” rồi đọa địa ngục thì thật là tội nghiệp cho họ vậy.
Có thể tham khảo thêm ở bài viết này nhé :
Muốn Độ Người Ngoại Đạo Nên Tu Pháp Môn Tịnh Độ.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật,tôi đã hiểu ra nhiều điều,trân trọng cảm ơn cư sĩ.
THẦY CHO CON HỎI CÁCH THỨC TRỢ NIỆM GIÚP NGƯỜI LÂM CHUNG SIÊU SANH, PHƯƠNG PHÁP NÀY CÓ TỪ KINH SÁCH NÀO, VÌ CON MUỐN DẤN CHỨNG CỤ THỂ ĐỂ CẬU CON TIN MÀ THỰC HÀNH. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
A Di Đà Phật,
Gửi cô Ngọc Phượng. Mong rằng bài nầy có thể giúp gì được cho cô và người cậu không.
Nam Mô A Di Đà Phật,
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2012/12/niem-phat-se-vang-sanh-phat-noi-trong-cac-kinh-nao/
Niệm Phật Sẽ Vãng Sanh Phật Nói Trong Các Kinh Nào?
Đăng bởi Đường Về Cõi Tịnh ngày 15 12 2012 mục Văn Tư Tu | 0 phúc đáp
Hỏi: Đã nói nguyện vãng sanh Tịnh Độ, thọ mạng vừa dứt liền được vãng sanh, điều ấy có kinh giáo nào làm bằng chứng?
Đáp: Xin dẫn 7 thứ Kinh Luận để xác minh điều đó. Kinh Đại A Di Đà Phật dạy: “Này A Nan! Nếu có chúng sanh muốn được hiện đời thấy được Phật Vô Lượng Thọ, nên phát tâm Vô Thượng Bồ Đề, tu hành các công đức, nguyện sinh về nước kia, liền được vãng sanh. Có bài tụng rằng:
“Nếu nghe đức hiệu A Di Đà
Hoan hỉ tán ngưỡng lòng nương về
Cho đến một niệm được lợi lớn
Là vì có được châu công đức.
Dù đầy đại thiên lửa cháy lớn
Cũng phải đi đến nghe Phật danh
Nghe A Di Đà chẳng lui sụt
Cho nên một lòng chí thành lễ”.
Quán Kinh dạy: “Trong chín phẩm, phẩm nào hành giả lâm chung chánh niệm, liền được vãng sanh.”
Luận Khởi Tín nói: “Dạy các chúng sanh khuyên quán chơn như thật tướng bình đẳng, cũng có Bồ Tát mới phát tâm, trong lòng mềm yếu, tự nói mình không thể thường gặp chư Phật trực tiếp cúng dường, trong lòng muốn lui sụt. Nên biết, đức Như Lai có phương tiện thù thắng nhiếp hộ lòng tin, dạy phải chuyên lòng niệm Phật, nhờ nhơn duyên đó, theo nguyện vãng sanh, vì thường gặp Phật, nên xa lìa đường ác.”
Kinh Cổ Âm Đà La Ni nói: “Lúc bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo rằng: Ta sẽ vì các ông mà diễn nói thế giới An Lạc ở phương Tây, hiện nay có Phật hiệu A Di Đà, nếu Tứ chúng có thể thọ trì danh hiệu Phật kia, giữ chắc trong lòng, nhớ tưởng không quên, trong 10 ngày 10 đêm trừ bỏ tán loạn, siêng năng tu tập niệm Phật tam muội. Nếu có thể làm cho mỗi niệm tiếp nối không dứt, trong 10 ngày chắc được thấy đức Phật A Di Đà liền được vãng sanh.”
Kinh Pháp Cổ nói: “Nếu người khi lâm chung, không thể niệm Phật, chỉ biết hướng kia có Phật ý muốn vãng sanh, cũng được vãng sanh.”
Kinh Thập Phương Tùy Nguyện Vãng Sanh nói: “Nếu có người đã lâm chung, hoặc chết đọa vào địa ngục. Quyến thuộc trong gia đình vì người mất mà niệm Phật, hoặc chuyển tụng cầu phước, người mất có thể ra khỏi địa ngục vãng sanh Tịnh độ. Huống chi người ấy hiện tại tự có thể tu niệm làm sao không được vãng sanh.
Kinh Đại Pháp Cổ nói: “Nếu thiện nam tử và thiện nữ nhơn nào thường hay buộc ý xưng niệm danh hiệu Chư Phật, thì mười phương chư Phật và tất cả Hiền Thánh thường thấy người này như luôn hiện trước mặt, nên biết người này tùy theo ý nguyện mà được vãng sanh Tịnh độ trong 10 phương.”
Kinh Đại Bi nói: “Vì sao gọi là đại bi? Nếu người chuyên niệm danh hiệu Phật không gián đoạn, người ấy mạng chung chắc sanh về cõi An Lạc. Nếu có thể lần lượt khuyên người cùng nhau niệm Phật, người ấy được gọi là người đại bi.”
Kinh Niết Bàn nói: “Phật bảo này Đại Vương! Giả sử nhà vua cứ mỗi nửa tháng, mở tất cả kho lớn đem bố thí cho tất cả chúng sanh, chỗ được công đức đó không bằng có người xưng danh hiệu Phật một lời, công đức người này hơn người kia không thể so lường.”
Kinh Tăng Nhất A Hàm nói: “Này A Nan! Có người cúng dường y phục, ngọa cụ, y dược cho chúng sanh khắp cõi Diêm Phù Đề này, công đức người ấy có nhiều chăng? A Nan thưa: Bạch Thế Tôn rất nhiều không thể kể xiết. Phật bảo: Này A Nan! Nếu có chúng sanh tâm lành tiếp nối xưng danh hiệu Phật nhỏ bằng hạt sửa, công đức người ấy hơn kẻ bố thí kia không thể so lường.”
Kinh Đại Phẩm nói: “Nếu người tâm tán loạn niệm Phật cũng được dứt khổ, phước đức không thể kể hết. Nếu người dâng hoa cúng Phật niệm Phật, cũng dứt hết khổ, phước đức không thể kể hết. Nên biết niệm Phật lợi ích rất lớn, không thể nghĩ bàn.”
Trích An Lạc Tập của Thiền Sư Đạo Xước
Dạ thưa thầy cho con hoi .nếu người chết mà chết vào giờ xấu thì có chuyện gì không vậy thầy
– Chẳng có giờ nào xấu, chẳng có giờ nào tốt. Tốt xấu đều do Tâm ta cả. Kinh Hoa Nghiêm nói: ” Tất cả do tâm tạo”. Hết thảy đều chẳng ngòai tâm. Chỉ cần bạn tu Tâm bạn tốt thì tất cả hiện tượng xung quanh bạn sẽ tốt đẹp. Kinh Bát Nhã nói: ” sắc tức là không, không tức là sắc” tâm và cảnh là một, Lý tức Sự, Sự tức lý. Kinh Duy Ma nói: ” Tâm tịnh thì cõi Phật Tịnh”.
Thưa thầy, con rất muốn học và theo Phật nhưng chưa biết phải học như thế nào và làm như thế nào, con kính mong thầy chỉ giáo giúp con. Con xin hỏi, con muốn quy y cho cả gia đình con gồm vợ chồng con và 2 cháu nhỏ, xin hỏi thầy chỉ giáo giúp con tài liệu hoặc sách nào hoặc ở nội dung nào trên website có hướng dẫn. Con cám ơn thầy!
Nam Mô A Di Đà Phật
Xin chào chị Yến
Nếu muốn học theo Phật thì theo VT được biết, Phật để lại tam tạng kinh điển ( một tạng hình như là khoảng 5400 cuốn thì phải ). Sau khi đọc hết Tam Tạng kinh điển rồi thì hãy nhớ câu chuyện này :
Một thuở nọ, nơi rừng gì đó, Đức Thế Tôn lấy tay hốt một nắm lá cây rồi bảo :” Này các Tỳ Kheo, những gì mà Như Lai đã nói như số lá cây trong lòng bàn tay, còn những gì Như Lai biết như số lá cây trong rừng này vậy “.
Khi xưa Ngài A Nan đa văn đệ nhất, Phật nói bao nhiêu kinh điển, Ngài đều nhớ hết, không sai một chữ. Đến khi Phật nhập Niết Bàn thì trong Đại Hội Kết Tập Kinh Điển, Ngài Ca Diếp làm thượng thủ, không cho Ngài A Nan vào và yêu cầu Ngài A Nan phải chứng Thánh Quả thì mới được tham dự.
Bên cạnh đó Châu Lợi Bàn Đặc là người học hoài không nhớ, một bài kệ 4 câu mà đọc hoài không thuộc. Phật ban cho cây chổi và dạy quét bụi trừ bẩn,…thế rồi một ngày kia Ngài Châu Lợi Bàn Đặc đã ngộ ra và quét sạch hết những tham sân si phiền não… cuối cùng đắc quả A La Hán.
Trong đại hội Phật Pháp thì Ngài Mục Kiền Liên đã tóm gọn Phật Pháp lại thành 4 câu kệ như sau : ” Chư ác mạc tác, Chúng thiện phụng hành, Tự tịnh kỳ tâm, Thị Chư Phật Thuyết “.
Có người đã lặn lội đường xa tìm đến một vị thiền sư danh tiếng và hỏi :” Thế nào là đạo? “. Thiền sư đáp : ” Không làm các việc ác, Luôn làm các việc lành, giử tâm ý thanh tịnh “. Người ấy bảo là :” Lời hòa thượng nói con nít ba tuổi nói cũng được “. Thiền sư mỉm cười:” Phải rồi ! Con nít ba tuổi nói được nhưng ông già 80 chưa làm xong đấy “.
Nói tóm lại thì “vô thượng thậm thâm vi diệu pháp”, không thể học hết, chỉ học một phần, những gì cần thiết trên bước đường tu tập. Mục đích chính là làm sao để ra khỏi cái vòng sanh tử luân hồi, vãng sanh Tây Phương Cực Lạc. Vì thế cho nên học theo Phật thì khó nhưng muốn tu theo Phật thì không khó lắm đâu, chỉ cần ” ăn chay, niệm Phật, làm lành, lánh dử ” và sám hối, hồi hướng phát nguyện cầu sanh Tây Phương. Muốn tìm hiểu kỷ hơn về pháp môn niệm Phật thì ngoài http://duongvecoitinh.com ra còn có các trang khác như là
http://tinhdo.net
http://tinhthuquan.com
http://tinhkhongphapngu.net
…
Còn như muốn quy y thì đến chùa nào đó nhờ quý thầy hướng dẫn thêm, nếu như khu mình ở không có chùa nào hết thì có thể Tự Quy Y như trong bài này .
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật
Kính gởi thầy Viên Trí , hôm nay có dịp được đọc những bình luận trên ,tôi xin hỏi thầy tôi nay 65 tuổi chưa được dịp quy y , kh đi chùa thường xuyên , vì hoàn cảnh và công việc nhưng về niệm Phật và sám hôi tôi trì chú và niệm hàng ngày , rất là hiệu qủa , tôi có vài người quen đả chết vì xa xôi kh đi đám ma nhưng tôi vẫn niệm ngài Địa Tạng cầu cho họ được siêu thoát và về cõi Phật trong vòng 49 ngày , xin thầy cho biết là những lời cầu hàng ngày có khi 2 lần , có hồi hướng cho nhửng vong hồn đó hay không ? Vâng , tôi cũng có cha mất năm 76 , hòan cảnh lúc đó thật khó khăn , cho đến bây giơ tôi vẫn câu nguyện cho cha tôi được siêu thoát và về cõi Phật và cả cửu huyền Thất Tổ nữa, còn riêng mẹ tôi nay ngoài 80 tôi đã cầu nguyện cho mẹ tôi biết hướng về Phật Pháp là xin mẹ niệm Phật hàng ngày, nhưng buồn thay mẹ tôi không thiết tha và cứ nói là không làm gì tội lỗi cả , vì cha mẹ tôi theo đạo ông bà không biết Phật là ai , tôi biết Pháp và Hạnh tôi không có nên rất khó hồi hướng , xin thầy cho tôi biết phải làm sao niệm ca1h nào ? mong được thầy giúp đỡ
A Di Đà Phật
Xin chào bác Yến
Cháu vốn không phải thầy gì cả, mong bác chớ hiểu lầm nhé, thật là hổ thẹn.
Về việc hồi hướng thì trong bài Nghi Thức Niệm Phật Hằng Ngày ở đoạn cuối đã có sẳn bài kệ hồi hướng, sau mỗi thời khóa tụng niệm, bác đọc qua bài kệ đó là xem như là đã trọn vẹn lắm rồi.
“Nguyện mang công đức này, Trang nghiêm Phật Tịnh Độ ” là bởi vì Phật nói:” Không phải dùng chút ít nhân duyên phước đức mà được sanh về cõi nước kia…” Chính vì thế, mỗi ngày mình làm các việc thiện và niệm Phật phải hồi hướng về Cõi Cực Lạc, nếu không thì công đức ấy sẽ trở thành Phước Báo Nhân Thiên, khi được hưởng phước báo nhân thiên thì mình sẽ quên tu, ăn chơi hưởng lạc rồi sa đọa.
“Trên đền bốn ân nặng” tức là mình cũng dùng công đức ấy để đền đáp 4 ân nặng( ân quốc gia, ân cha mẹ, ân sư trưởng, ân chúng sanh ) như thế là đã có chuyển đến cha mẹ và rất nhiều chúng sanh khác như là con trâu kéo cày để có cơm gạo cho mình ăn.
“Dưới cứu khổ ba đường ” là địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh , có rất nhiều chúng sanh đang khổ nạn nơi ấy, có thể là cửu huyền thất tổ hay những người thân quen của mình đã mất.
“Nếu có ai thấy nghe, Đều phát lòng bồ đề, Hết một báo thân này, Đồng sanh cõi Cực Lạc “. Khi mà bác đọc đến đoạn này tức là lời nguyện cầu, xin hồng ân Tam Bảo gia hộ để cho những ai mà đã nghe hoặc thấy bác tụng niệm lúc nảy thì cũng sẽ phát bồ đề tâm và cũng sẽ tu học giống như bác, sau khi xả bỏ xác thân này, cũng sẽ về Tây Phương Cực Lạc.
Chính vì thế, mỗi ngày, bác nên dành thời khóa niệm Phật ( có tiếng ) hoặc tụng kinh A Di Đà / Vô Lượng Thọ, mà cố tình để cho mẹ của bác nghe được và thấy được thì hy vọng sẽ có một ngày mẹ của bác sẽ phát tâm bồ đề và niệm Phật cầu sanh Tây Phương giống như bác. Chứ nếu như chỉ niệm thầm, hoặc trong lúc lạy Phật mà mẹ bác không thấy được thì mẹ của bác không thể phát tâm bồ đề được.
Cho dù là Phật lực chưa gia trì nhưng khi mẹ của bác nhìn thấy bàn Phật tôn kính, ngửi được hương trầm phảng phất, bác mặc áo choàng trang nghiêm quỳ bên dưới với lời kinh tiếng kệ ngân nga khi trầm khi bỗng hòa cùng nhịp điệu chuông mỏ… cũng đủ làm người ta thấy cảm động lắm rồi thì từ từ, tháng lại ngày qua, hình bóng ấy, âm thanh ấy cứ đi sâu vào tâm thức của mẹ bác và đến một lúc nào đó, ( như hạt giống đã gieo và mình tưới nước mỗi ngày thì sẽ đâm chồi nảy lộc thành cây ) mẹ của bác cũng sẽ phát tâm niệm Phật giống như bác.
Khi khuyên mẹ bác niệm Phật thì mình phải chuẩn bị trước những câu trả lời có thể sẽ xảy ra để kịp thời ứng phó, chớ nên để uổng mất cơ hội. Như là mẹ của bác sẽ hỏi :
Phật là ai? Phật là đấng tối cao giác ngộ, là thiên nhân chi đạo sư, tứ sanh chi từ phụ… Ngài thương yêu hết thảy chúng sanh và lúc nào cũng muốn chúng sanh được lìa khổ được vui. Nhưng chúng sanh vì vô minh nên mãi đắm chìm trong biển khổ luân hồi sanh tử và không biết Phật là ai…
Mình không làm gì nên tội? Chúng sanh trong cõi Nam Diêm Phù Đề, nhất cử nhất động đều là tạo tội, con kiến, con gián, con ruồi con muỗi… vô tình sát hại cũng là tội sát sanh…thức ăn bán ở thị thiền, sát sanh tội bởi đồng tiền trao tay…
Tại sao phải niệm Phật? Để tăng phước, giảm tội…và nhất là được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, thoát vòng sanh tử luân hồi…như trong kinh A Di Đà / Vô Lượng Thọ mà con đã đọc tụng hổm nay cho mẹ nghe đấy.
Một người con mà chăm sóc cha mẹ chu đáo, lo hoàn tất mọi thứ từ thức ăn, áo quần, thuốc men… chỉ là tiểu hiếu. Vì chỉ lo được tới cuối đời, sau khi cha mẹ mất đi, thần hồn đọa lạc về đâu, khó mà đoán biết, tuy là cầu siêu nhưng xác suất không cao. Chi bằng ngay lúc cha mẹ còn sống, hãy tìm cách giúp cha mẹ hướng về Phật Pháp và biết niệm Phật cầu sanh Tây Phương, để mai này cha mẹ được vãng sanh Cực Lạc ấy mới là đại hiếu.
Đôi lời chia sẻ, hy vọng giúp ích phần nào trên bước đường tu tập của bác và mong rằng tất cả đều sẽ được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Nam Mô A Di Đà Phật
Thân gởi Cư sĩ Viên Trí ! Vì lần đầu qua email nên tôi kh biết xưng hô thế nào cho phải đạo , cám ơn cư sĩ đã cho tôi biết thêm những thông tin Phật Pháp, tôi đang mươn máy của đứa cháu để thỉnh thoảng tôi có dịp về SG xem những Pháp của các thầy qua web vì mắt kém nên ít khi có dịp đọc thông tin của những đại chúng và đồng tu , vâng , tôi có giảng những Pháp mà đã nghe qua có khi tôi mở cho mẹ tôi xem nhưng cd nhưng những cd mà tôi mua thì chỉ xem được một nửa vì những cd kém chất lượng ,tôi không niệm và tụng đúng giờ như trong những bình luật đại chúng đả hỏi qua mail vì tôi phải chăm sóc bà hàng ngày tùy theo giờ bà thức dậy , bà cũng thường thấy tôi tung kinh bà rất thích nghe , khi tôi giảng nhưng mỗi khi tôi hỏi : mẹ có niệm Phật không , bà bảo: tao quên hoặc là không biết ông Phật là ai…v..v thế là công cốc của tôi nhưng bà có người chị ruột gần 90 bà này thì hướng về Phật gần đây niệm Quan Âm hàng ngày ,đã vậy bà không chồng con đang khổ sở vì đau đờn trong người muốn chết mà không chết được ,những việc khác cư sỉ có nhắc đến tôi thực hành như giúp đỡ nhưng người nghèo khó ( lúc trước )niệm Phật và hồi hường công đức cho bá tánh chúng sanh , hiếu thảo cha me , phải làm gương cho các con tôi noi theo tôi cũng hái được quả chút chút, chúng nó đang đi qua những con đường khó khăn mà tôi đã trải qua , chúng được sướng hơn là nghe được kinh pháp nhiều hơn tôi vì bây giờ nhiều điều kiện tiên lợi, tôi chưa được dịp đi chùa vì còn mẹ phụng dưỡng ,vì thế hệ của tôi kinh Pháp còn hạn chế không có nhiều , công việc phải vật lộn với kinh tế thời đó, nay tôi đang buông tất cả dù là chỉ đủ ăn không dư giả và hướng về Phật Pháp mong đi đúng đường đúng hướng của ngài , có một đoạn mà tôi thắc mắc nghi ngờ và nản lòng , tôi buồn cả ngày khi nghe Pháp của một TT rất nổi tiếng bên Thiền tôi không dám nêu tên ra sợ lại phạm (miệng, ý ) là thầy nói chúng sanh không nên réo tên Phật hàng ngày tôi chết, vãng sanh là buồn tẻ không giáo hóa chúng sanh còn nũa kh nhớ hết ..v..v và những chùa có những bà già đi đến là hết phước kh thịnh vượng được ,khi tôi đọc lại nhưng thông tin bên Tinh Độ tôi lại hoan hỉ trở lại và có lẽ không dám nghe những Pháp đó nữa ,tôi mạo muội nghĩ không có những bà già đi chùa làm sao lại làm gương cho chúng sanh “con” noi theo phải không cư sỉ ?tôi nghỉ Tịnh Dộ tông giúp tôi tinh tấn trở lại phải chờ dịp khác tôi sẽ được mở website mà học hỏi thêm của các vị đồng tu ,và cư sỉ cho tôi tò mò là gọi tên Phật hàng ngày có tội không ? A Di Đà Phật
Xin chào bác Yến
Cháu đây thật ngưỡng mộ bác quá đi, ở vào tuổi này mà còn biết sử dụng máy vi tính, lên mạng gỏ tiếng Việt có dấu nữa…ở đây là trang web, mọi người đều có thể đọc được tâm sự của bác chứ không phải riêng tư cá nhân như e mail nhé.
Bác ở nhà chăm sóc mẹ già là tốt quá rồi vì trong kinh Pháp Cú, Phật dạy:” Trong thời không có Phật ra đời thì hai vị Phật để chúng ta tôn thờ chính là cha và mẹ của chúng ta. Công đức cúng dường hai vị Phật này bằng với công đức cúng dường Phật “.
Người chị của mẹ bác đã lâm vào tình cảnh ấy thì cháu nghĩ tốt hơn hết là nên xả bỏ vạn duyên, chí tâm niệm Phật A Di Đà mà cầu sanh Tây Phương. Thông thường người ta niệm Quan Âm là để cầu tiêu tai giải nạn, còn nếu như muốn vãng sanh thì hãy nên niệm Phật A Di Đà.
Nếu như mẹ của bác còn hỏi Phật là ai thì hãy mang hình Phật A Di Đà cho bà xem và khuyên bà nên phát nguyện quy y với Ngài, từ nay hãy xả bỏ vạn duyên, chuyên tâm niệm Phật cầu sanh Tây Phương, nếu bằng không thì mai này lở như bà bị hôn mê, bất tỉnh…thì lúc đó sẽ khó có cơ hội quay đầu.
Tuy là bác không thể đến chùa được nhưng trong kinh Diệu Pháp Liên Hoa có nói :” Người nào có tâm từ bi thương yêu hết thảy chúng sanh chính là đã vào nhà Như Lai. Áo Như Lai chính là hạnh nhu hòa nhẫn nhục. “. Chính vì thế bác có thể vào nhà Như Lai và mặc áo Như Lai, làm đệ tử của Như Lai bất cứ lúc nào cũng được. Khi người ta mắng chưởi, xua đuổi, hắt hủi… mà mình không hờn giận, buồn tủi, vẫn giử tâm thanh tịnh niệm Phật chính là đang nhẫn nhục hay đang mặc áo Như Lai vậy. Khi quét nhà cẩn thận xem chừng đạp chết con kiến, hay đi chợ mua cá phóng sanh… chính là có tâm từ bi thương yêu chúng sanh cũng chính là đã vào nhà Như Lai rồi vậy.
Ngài Tịnh Không dạy: ” Hãy xem tất cả mọi người đều là Bồ Tát, chỉ mỗi mình mình là phàm phu “. Chính vì thế khi vị thầy nói :” gọi tên Phật hoài là sẽ mang tội “. Chính là đang thử thách tâm của bác đấy. Xem coi bác có vững niềm tin với pháp môn niệm Phật hay chưa? Người tu Tịnh Độ có ba món tư lương là Tín Hạnh Nguyện , nếu mất niềm tin (Tín) thì hạnh và nguyện cũng sẽ không còn. Đối với người tu Tịnh Độ thì phải Tin Sâu, Nguyện Thiết, Hành Chuyên. Nếu như không thử thách thì làm sao biết bác đã Tin Sâu chưa? Đây cũng như là bài kiểm tra trắc nghiệm để xem chữ Tín đã sâu được bao nhiêu. Đến giờ phút lâm chung tức là kỳ thi cuối cùng có thể sẽ bị khảo hạch một lần nữa ví dụ như là Thiên Ma Ba Tuần sẽ hóa làm Phật và bảo không nên niệm Phật nữa… lúc ấy mình có giử vững nổi Tín Hạnh Nguyện hay không? Chính vì thế cũng hãy nên cám ơn vị thầy ấy ( giử trong lòng thôi ) như là một vị Bồ Tát đã tạo cho mình một thử thách để vượt qua. Trên bước đường tu thì phải có vượt qua thử thách và cám dổ thì mới tiến bộ được.
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính gửi Cư sĩ Viên Trí!
Tôi có 1 chuyện muốn thỉnh Cư sĩ. Bà nội tôi bị bệnh mất vào cuối năm 2006. Sau khi làm lễ 49 ngày cho Bà, Bố tôi bị tai nạn giao thông mất năm 2007 ( mất trên đường ở Bệnh viện về nhà).Khi đó chúng tôi còn nhỏ nên không am hiểu về vấn đề tâm linh, công việc chôn cất, lễ cúng đều do cô chú trong nhà lo liệu. Tôi nghe nói bị trùng tang nên khi chôn Bố tôi phải yểm lưỡi cày trên mộ.Thời gian trôi đi đã hơn 6 năm rồi, vừa rồi chị tôi có nhờ Thầy xem đã sang cát cho ông được chưa, Thầy bảo: “Bố tôi không thể thể siêu thoát được, vẫn đi còn đi lang thang không về nhà” . Kể từ hôm ấy tôi rất buồn, ăn ngủ không yên vì thương ông. Bây giờ tôi phải làm sao để cho Ông sớm siêu thoát!
Xin chào Kim Như
Muốn cho người mất sớm được siêu thoát thì phải xem lúc sanh tiền người ấy làm những tội gì thì mình sẽ thay thế mà gở lại ví dụ như người quá cố đã sát sanh quá nhiều thì mình nên đi phóng sanh. Cũng giống như khi xưa thân mẩu của Ngài Mục Kiền Liên là bà Thanh Đề vì tham lam bỏn xẻn và căm thù oán ghét nên đã làm bánh nhân thịt chó mà cúng dường cho quý chư Tăng, sau khi chết bị đọa làm Ngạ Quỷ, Ngài Mục Kiền Liên y theo lời Phật dạy đợi đến rằm tháng 7,( mười phương Tăng đều dự lể này ), cúng dường khắp mười phương Tăng. Mẹ của Ngài sớm được siêu thoát là do công đức hồi hướng, sự chú nguyện của chư Tăng và nhất là tâm của bà bây giờ đã hoan hỉ với việc làm ấy chứ không còn ghanh ghét như trước đây ( tội tùng tâm khởi tùng tâm sám ).
Bằng như không biết người mất đã phạm tội gì thì mình xem có việc thiện nào làm được thì cứ làm như là ăn chay, niệm Phật, tụng kinh, phóng sanh, bố thí, in kinh ấn tống…rồi hồi hướng cho người quá cố. Tùy vào khả năng, nếu tài chánh eo hẹp thì chỉ cần tụng kinh ( kinh nào cũng tốt nhưng đa số quý thầy khuyên trường hợp cầu siêu thì nên tụng kinh Địa Tạng ) niệm Phật ( việc niệm Phật là quan trọng nhất, không thể thiếu ) rồi hồi hướng cho người mất là được rồi. Điều quan trong nhất chính là tấm lòng chân thành ( tâm thành tất linh ).
Có thể tham khảo thêm ở các bài viết sau:
1:Kinh Địa Tạng
2:Nghi Thức Cầu Siêu Vong Linh
3:Người Đã Mất Trong Vòng 49 Ngày Có Được Vãng Sanh?
4:Con Gái Vãng Sanh Cứu Được Cha Đã Mất 40 Năm Trong Cảnh Ngạ Quỷ [Video]
Nam Mô A Di Đà Phật
Gửi chú Viên Trí
Cháu có người thân mới mất nên gần đây cháu thường hay đọc về luân hồi chuyển kiếp, về luật nhân quả. Vì mẹ cháu cũng hay lên chùa nên từ lâu cháu vẫn tin vào luật nhân quả, gieo nhân nào gặt quả ấy. Cháu vẫn nghĩ kiếp này mình được sống đầy đủ nên nghĩ kiếp trước chắc cũng phải làm nhiều điều tốt mới được vậy. Nhưng bây giờ cháu đang nghi ngờ có thật là luật nhân quả lúc nào cũng đúng. Người thân mới mất của cháu anh đấy thật sự tốt,ngoan hiền,người thân họ hàng đều quý mến,bạn bè thì nể trọng vì anh đất lúc nào cũng hết lòng vì bạn bè. Anh đã phải đi học xa nhà từ lớp 6 đến nay là năm cuối đại học, nhưng chưa kịp gây dựng sự nghiệp thì đã bị tai nạn. Cháu thật sự không hiểu một người tốt như vậy ắt hẳn kiếp trước cũng đã làm nhiều việc tốt, vậy mà sao lại phải ra đi sớm như vậy. Hiện giờ anh vẫn đang trong thời gian 49 ngày mẹ cháu đã gửi anh lên chùa vì phong tực nơi anh ở không cho để thờ vì còn trẻ. Có thời gian rỗi cháu vẫn lên chùa thắp hương, làm công quả mong tích đức cho anh để anh sớm có một cuộc sống mới tốt hơn. Cháu vẫn cố gắng theo mẹ lên chùa vì giờ cháu chỉ biết làm vậy, nhưng thật sự trong lòng vẫn hoài nghi Đức Phật có thật sự công bằng. Cháu biết nếu trong tâm không tin tưởng sẽ ảnh hưởng rất nhiều nhưng vì cháu vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật là anh đã ra đi. Cháu chỉ muốn hỏi một điều là tại sao có những người tốt lại phải mất sớm, còn những người làm hại xã hội lại vẫn sống ?
Gửi bạn Ngọc Lan:
Trong lúc chờ đợi chú Viên Trí trả lời thì bạn hãy tạm nghe thầy Thích Chân Tuệ dạy như vầy: Luật nhân quả giải thích được các việc đó trong ba thời: quá khứ, hiện tại và vị lai. Có những nguyên nhân được tạo ra trong quá khứ, kết quả hay hậu quả nhận được trong hiện tại. Có những nguyên nhân được tạo ra trong hiện tại, kết quả hay hậu quả nhận được trong vị lai.
Người hiền lành đang gieo nhân lành trong hiện tại, kết quả tốt chưa kịp đến thì hiện nay phải đền trả quả báo xấu do nghiệp nhân xấu đã gây tạo trong quá khứ. Khi quả báo xấu hết rồi, vận xui qua rồi, con người bắt đầu gặp may mắn, gặp vận hên, gặp số đỏ, gặp quới nhơn, ăn nên làm ra, tiền vô như nước, vạn sự hanh thông. Do đó, sách có câu: “Hết cơn bỉ cực tới hồi thới lai”, chính nghĩa như vậy.
Những người hiện đời đang gieo nhân ác, tạo tội tạo nghiệp, hậu quả xấu chưa kịp trổ, nhưng hiện tại đang thụ hưởng phước báo lành do nghiệp nhân tốt đã gieo trong quá khứ. Khi hưởng hết phước báo rồi, con người bắt đầu đền trả nghiệp báo, tai nạn triền miên, tán gia bại sản, lâm bệnh ngặt nghèo, hay chết thê thảm. Các vị quốc vương, hay tổng thống bị đảo chánh và ám sát, các tay tài phiệt bị phá sản phải tự tử, các hoàng gia, công nương, công tử bị bất đắc kỳ tử trên xa lộ, dưới biển sâu, hay trên núi tuyết, cho thấy rằng luật nhân quả không chừa bất cứ ai, không có ngoại lệ, không hề sai chạy!
Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
Dục tri tiền thế nhân, đương kim thọ giả thị.
Yếu tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị.
Nghĩa là:
Muốn biết kiếp trước mình đã gieo nhân gì, hãy nhìn việc mình thọ nhận hiện tại.
Muốn biết kiếp sau mình sẽ nhận quả nào, hãy nhìn việc mình đang làm hiện tại.
Nếu hôm nay mình dốt nát nghèo nàn khốn khổ, gặp tai nạn liên miên, thậm chí chết người, thì đó là quả của cái nhân tạo ác nghiệp và không biết làm việc phước thiện trước đây. Nếu hôm nay mình thông minh, đủ ăn đủ mặc, thì đó là quả của cái nhân tu tâm dưỡng tánh, tích phước tích đức trước đây, nhiều đời và đời này. Hôm nay mình được bình an là quả của cái nhân mình không tạo sự bất an cho kẻ khác, dù đó là kẻ thù. Hôm nay mình được hạnh phúc là quả của cái nhân mình không phá hoại hạnh phúc kẻ khác, dù đó là kẻ thù.
Tùy theo “cái nhân” là hạt giống loại nào, sau khi được gieo xuống đất, phải chờ đủ “thời tiết nhân duyên”, mới gặt hái “cái quả” của nó, có khi sớm, cũng có khi muộn. Cũng có khi gặt phải quả chanh chua, nhưng có thể đem bán đi, mua quả cam ngọt. Đó là trường hợp chúng ta đã “lỡ” gieo nhân xấu, nhưng nhờ thiện hữu tri thức nhắc nhở, chúng ta biết phục thiện, quay trở về chánh đạo, chuyển ba nghiệp xấu ác thành ba nghiệp thiện lành, làm nhiều việc phước đức, tu tâm dưỡng tánh, chúng ta có thể gặt “quả tốt”, hay ít ra cũng giảm bớt được “quả xấu”. Tức là chuyện khó hóa dễ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Cũng ví như gieo nhân biết tiết kiệm, con người có thể gặt quả giàu có, hay giảm bớt được nợ xưa đó vậy.
Bạn cũng có thể nghe thêm giải thích của thầy Thích Giác Nhiên và thầy Thích Trí Huệ ở đây:
Nhân Quả Ba Đời
Vì Sao Ở Ác Gặp Lành Ở Hiền Gặp Dữ?
Xin chào Ngọc Lan & Từ Tâm
Rất cám ơn Từ Tâm đã giải thích cặn kẻ rỏ ràng, xem như ý chính đã hoàn tất, VT chỉ bổ sung phần phụ họa để góp phần ” lòng thòng ” vậy. 🙂
Trên cơ bản thì người thuần ác sẽ đọa vào địa ngục, địa ngục là nơi chỉ có thọ tội, chịu phạt, trả nghiệp mà thôi. Người thuần thiện sẽ sanh về cõi trời, cõi trời chỉ thuần là hưởng phước mà thôi. Còn cõi người của chúng ta là vừa hưởng phước mà vừa trả nghiệp cho nên có những người được xinh đẹp, giàu sang phú quý, chức cao quyền trọng, bên cạnh đó cũng có những người ăn xin, đói lạnh không nơi nương tựa thậm chí còn bị mù, câm, điếc, tật nguyền…
Khi một người đang hưởng phước ở cõi người, có nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con xinh, chức cao quyền trọng bỗng dưng lăn đùng ra chết thì người ta nói là : ” Tại sao lại BỊ chết sớm ,oan quá, uổng quá… ” Là bởi vì phước đã hết, thọ mạng đã tận vậy. Khi một người bị bệnh ung thư hành hạ nằm trên giường bệnh, đau nhức, khổ sở…người ta cầu mong để ĐƯỢC chết sớm nhưng cái chết lại không đến, vẫn phải nằm đó để chịu hành hạ gọi là trả nghiệp vậy. Khi trả hết nghiệp bị bệnh thì mới được chết. Có người phải kéo dài cả mấy tháng hoặc mấy năm.
Như vậy thì người hành thiện tích đức lại chết sớm có thể là người ấy đã trả hết nghiệp của kiếp người, người ấy đã tạo được phước báo lớn mà trong cõi người không đủ để cung cấp vì thế cho nên sau khi xả bỏ báo thân sẽ sanh về cõi trời làm một vị chư Thiên. Có câu : ” Vua cõi đất không bằng lính cõi trời ” là thế. Một ví dụ điển hình là thân mẩu của Đức Bổn Sư sau khi đã hạ sanh ra Ngài thì nhờ vào công đức 9 tháng cưu mang một vị Phật nên lập tức thác sanh về cõi trời ngay.
Trong kinh Quán Vô Lượng Thọ có nói : “ Muốn sanh về Cực Lạc phải tu 3 thứ phước:
1:Hiếu dưởng cha mẹ, phụng thờ sư trưởng, từ tâm bất sát, tu mười nghiệp lành
2:Thọ trì tam quy, giử vẹn các giới, đừng phạm oai nghi
3:Phát bồ đề tâm, TIN SÂU LÝ NHÂN QUẢ, đọc tụng kinh đại thừa, khuyến tấn người tu hành “. Vì thế cho nên chúng ta cần phải tin sâu lý nhân quả, không được hồ nghi. Niệm Phật là nhân, thành Phật là quả.
Đối với người đời thì chết tức là bị cho nên người ta cảm thấy hoang mang lo sợ đủ thứ… Còn đối với người tu thì ” sanh như đắp chăn đông, tử như cởi áo hạ ” và nhất là đối với hành giả tu Tịnh Độ thì lại càng hoan hỉ để đón nhận cái chết vì sau khi xả bỏ báo thân sẽ vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, thoát vòng sanh tử luân hồi, thành tựu pháp môn niệm Phật…
Nói tóm lại, vì chúng sanh tạo nghiệp chẳng đồng cho nên mới có đẹp xấu, sang hèn giàu nghèo, trường thọ hay yểu mạng… Trên cõi đời này đây, có người đang hưởng phước của tiền kiếp, có người đang trả nghiệp của tiền kiếp, có người đang tạo phước cho đời sau, có người đang tạo tội cho đời sau… Một khi đã biết Phật Pháp rồi thì hãy nên ” tu mau kẻo trể “, sống một ngày là tu một ngày. Nếu như kiếp này mà không được vãng sanh, kiếp sau đâu dể gì có lại thân người và gặp lại pháp môn niệm Phật để mà tu tiếp. Hãy xem như đây chính là đò chiều chuyến chót để về Tây Phương vậy.
Nam Mô A Di Đà Phật
Thật sự cảm ơn Từ Tâm và Cư Sĩ Viên Trí đã giúp cháu ngộ ra được nhiều điều. Cháu muốn nói thêm là hôm anh mất, cháu là người nói chuyện cuối cùng với anh ấy. Anh nói là đã về đến nhà nên cháu yên tâm kết thúc cuộc điện thoại và đi ngủ. Nhưng chỉ sau đó độ 10 phút thì anh gặp tai nạn. Thời gian này cháu thật sự day dứt về điều này, có phải nếu cháu kéo dài cuộc điện thoại hơn một chút để biết là anh chưa về đến nhà, hay là sẽ biết anh bị tai nạn ngay tại thời điểm đó để gọi người đến kịp thời. Cháu cũng sợ rằng là do anh sợ cháu giận vì về muộn nên đã cố đi nhanh mà xảy ra tai nạn. Cháu cảm thấy ân hận và giận bản thân mình. Nay cháu tự thấy có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ và chị gái anh sau này (chị gái anh bị bệnh) và mẹ cháu cũng bảo đó là điều nên làm. Liệu đây có phải nợ cháu phải trả từ kiếp trước? Hay là cháu đã tự ghi nợ cho kiếp sau?
Thưa thầy, nhà con có ông nội vừa mất lúc 7h tối VN, ngày 8 tháng 10 , vì gia đình không biết và không thuần theo đạo Phật nên khộng mời ban hộ niệm đến. Sau 4 tiếng ông mất thì nhà đã lau người và thấy ngực ông vẫn nóng. Xin thầy cho con lời khuyên nên hồi hướng siêu thoát cho ông như thế nào và có cách nào để biết ông đã siêu thoát, đoạ vào cảnh giới nào không thầy. Xin nói thêm là con cháu có khóc lóc nhưng đều ra ngoài chứ không ở trước mặt. Con hiện đang ở Bắc Cali vùng San Jose, thầy có thể chỉ giúp con chùa nào để cúng ông không thầy. Con xin cảm ơn và chúc thầy tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật
Chị vui lòng tham khảo bài 49 Ngày Sau Khi Chết Gia Quyến Nên Làm Gì?. Trong ấy có nhiều thông tin bổ ích mà gia đình có thể làm để giúp cụ.
A Di Đà Phật
Con chào thầy!
Thầy cho phép con hỏi: cha con mất cách đây gần 8 năm rồi.Do gia đình con không theo Phật cũng như bất kỳ một tôn giáo nào nên việc làm lễ và chôn cất cho cha đều theo nghi lễ truyền thống.
Có lần chị và anh trai con có đi xem thầy thì thầy bảo do cha con khi mất chưa khỏi bệnh nên khi nhập vào anh chị thì ko nói được và còn bảo cha con chưa được siêu thoát, hồn vẫn vất vơ ngoài đường.(cha con bị tai biến mạch máu não,mất trong bệnh viện)Sau đó thầy có thắp hương đưa cho chị,anh con bảo dùng hương ấy để dẫn cha con về rồi làm lễ cho cha.
Có lần anh con nằm mơ thấy phần mộ của cha có một lỗ sụt lún nhưng hôm sau vào xem thì ko phải,nhưng mới đây chị con vào thăm mộ thì lại thấy.Sau đó gia đình con đã mời thầy về cúng và đắp mộ lại cho cha.
Con xin hỏi thầy việc mộ của cha con bị như vậy có sao ko?và liệu cha con đã được siêu thoát hay chưa?Con nên làm gì để tốt cho linh hồn của cha?
Con xin cám ơn thầy!
Nam mô A Di Đà Phật.
Để hiểu rõ tường tận việc làm thế nào siêu độ cho người thân đã mất thì bạn nên xem đĩa giảng của HT Tịnh Không về Kinh Địa Tạng:
http://www.phatam.com/video/phap-su-tinh-khong/dia-tang-bo-tat-bon-nguyen-kinh-dai-y-video_4c9823ecb.html
Còn phần mộ bị sụt lún thì mình đắp mộ lại là tốt rồi, việc này không ảnh hưởng gì đến việc linh hồn cha của bạn siêu thoát hay ko siêu thoát.
Mình đắp mộ lại chu đáo, sạch sẽ là tốt rồi, không việc gì phải lo lắng nữa.
Còn làm điều gì để tốt cha linh hồn của Cha, thì bạn nghe kỹ HT Tịnh Không giảng trong đường link phía trên.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Con xin cám ơn thầy rất nhiều!
Nam Mô A Di Đà Phật.
Kính gửi cư sĩ viên trí.
Chồng cháu năm nay 27 tuổi nhưng thật trớ trêu là chồng cháu bị căn bệnh hiểm nghèo và đã ko qua khỏi, chồng cháu đã mất cách đây 8 tháng rồi để lại vợ và đứa con thơ. Nhưng khi chồng cháu ra đi tâm hướng theo phật, khi a ra đi có dặn vợ là cháu niệm phật cho a trong 8 tiếng đồng hồ đó và cháu có tham khảo thêm ở các thầy ở chùa và làm đúng tâm nguyện của chồng cháu. Khi a nhắm mắt cháu là người thay đồ cho anh và anh đã ra đi như chiếc đèn hết dầu anh ko đau đớn không như những người chết khác, trong vòng 8 tiếng ấy gđ cháu đã niệm phật cho a và trong 8 tiếng qua đi cơ thể trên người a rất mềm và ấm vậy cư sĩ cho cháu biết anh có được về cõi lành hay không. Gđ cháu cũng đã cúng chay toàn bộ cho a. Sao gđ cháu đi gọi anh lên mà không được ạ có phải người theo phạt sẽ khó lên không ạ. Cư sĩ cho cháu lời giải thích được không ạ. Cháu xin cám ơn.
Nghe câu chuyện mà bạn kể thì VT đoán chắc là anh ấy đã vãng sanh rồi vì trước giờ phút lâm chung tự biết niệm Phật và căn dặn người thân hộ niệm trong 8 tiếng.
Tây Phương Cực Lạc cách đây mười muôn ức cõi Phật nên rất là xa cho nên không thể gọi hồn được. Thân thể mềm mại là bởi vì theo đại nguyện thứ 33 của đức Phật A Di Đà, khi quang minh của ngài chiếu đến thì thân thể của chúng sanh ấy sẽ trở nên nhu nhuyễn. Đây cũng là bằng chứng để xác minh người ấy được vãng sanh. Nếu không tin có thể để thêm vài hôm cũng không hôi còn nếu hỏa thiêu thì có thể sẽ có xá lợi.
Để tìm hiểu thêm về nơi anh ấy đang ở nên tìm đọc kinh A Di Đà, kinh Vô Lượng Thọ, kinh Quán Vô Lượng Thọ. Hy vọng rằng anh ấy sẽ là tấm gương để gia đình càng t hêm vững niềm tin với pháp môn Niệm Phật. Từ nay anh ấy đã trở thành một vị Bồ Tát cần nên cung kính lễ bái, chớ nên xem thường.
A Di Đà Phật
Nam Mô A DI Đà Phật
Chào thầy, theo con đọc được thông tin trên mạng đốt vàng mã, giấy tiền vàng bạc thì người chết không nhận được có đúng không ạ? Thế nhưng khi cô của con đi cầu hồn ông nội thì ông lại bảo ở dưới ông thiếu tiền nhiều lắm kêu gửi tiền về và bảo nhà cửa xe cộ quần áo ông đều nhận đủ cả! vậy cho con hỏi như thế nào là đúng ạ? NGười vừa mất trong 49 ngày có cần mỗi tuần đều phải mời thầy về cúng thất hay không? làm sao sau khi 49 ngày biết được người đó có về tây Phương cực lạc hay không ạ?
Con xin cám ơn thầy.
Xin cho con hỏi tại sao nhà con lại cứ mỗi lần nuôi chó thì một là bị mất cắp hai là bị chết do bệnh tật (mặc dù nuôi chưa tới một năm).Năm ngoái chị con xin hai con chó ở nhà người khác về nuôi một con tên lu và con con lại tên lai.Lúc đầu con lai bị bệnh rất nặng người chị kế cuả con bản tính rất thương chó.nên đã dẫn nó đi khám chữa trị,tưởng chừng như không qua khỏi ,dù nhà không có tiền nhưng chị con vẫn phải bỏ ra một số tiền rất lớn (đối vs tình trạng nhà của con thì nó là số tiền lớn) để chữa bệnh,nhưng điều quan trọng hơn chị phải hằng ngày thức khuya để đúc từng muỗn chao,sữa để lai không bị đuối sức …thì cuối cùng nó cũng qua khỏi ,tưởng chừng như có thể nuôi được hai con chó này dài lâu(mặc dù là hai đứa nó bệnh rất nhiều).Nhưng đột ngột năm nay con chó lu của con lại trở bệnh nặng sắp qua không khỏi mặc dù đã đi bác sĩ nhiều lần, con thật tình không muốn nó phải chết,con phải đọc kinh gì để có thể cầu nguyện cho nó..nếu được con xin nguyện một tháng ăn chay 5 ngày,con xin ăn chay để trả bớt tội cho chị con và ba mẹ con,cầu nguyện suc khỏe cho gia đình con và nhất là bà ngoại của con.Xin chân thành cảm ơn đã nghe dòng tâm sự này của con.
cho con xin hỏi vì sao mà nhà con cứ hễ mỗi lần nuôi chó lại không được dài lâu.Không bị mất cắp thì cũng bị bệnh mà chết.Năm ngoái chị tư em có xin hai con chó về nuôi,em vs chị năm em rất thích nuôi chó nên rất cưng nó,nhưng không biết tại sao hai đứa nó lại bệnh liên miên,cao đến đỉnh điểm là bây giờ con chó lu của con bị bệnh nặng bác sĩ nói không thể nào cứu được ,con ở xa nhưng không thể nào nhìn thấy mặt nó được…thật tình con không muốn nó chết một chút nào ,làm ơn chỉ cho con nên đọc kinh nào để cầu nguyện cho sức khỏe của nó..nếu được thì con xin ăn chay một tuần hai bữa .Con xin ăn chay để gánh bớt tội cho cha mẹ con,các chị của con,cầu cho ngoại con sẽ luôn khỏe mạnh.Con xin chân thành cảm ơn
Chào bạn Ngân!
Ở Việt Nam bây giờ nạn bắt chó nhiều lắm,không cẩn thận thì bị bắt để làm 7 món.nghĩ đến thật đau lòng.còn chó bị bệnh không cứu được thì nói ai chăm sóc chú chó ấy thì niệm Phật cho chó.và nói với nó rằng quy y phật.quy y pháp.quy y tăng.quy y Phật không đọa địa ngục.quy y pháp không đoạ ngạ quỹ.quy y tăng không đọa súc sanh.đọc 3 lần như vậy rồi nói nó là đời trước do bạn gây tạo nghiệp nên đời này phải làm thân súc sanh.nay tôi quy y dùm bạn.mong từ nay bạn niệm Phật cầu sanh Tây phương cực lạc. Rồi niệm Phật Nam Mô A DI ĐÀ PHẬt 10 đến 15 phút gì đó.và từ nay bạn gặp bất cứ con gì hễ co duyen thi bạn nên làm vậy thì rất tốt.ăn chay thì tốt mà phải niệm Phật cầu sanh cực lạc.mình niệmvaf khuyên cha mẹ và ngọai cùng niệm thật có lợi ich. Bạn vào Trang wed Tịnh Thu Quan.tìm bài pháp cảm ứng Thiên và kinh thập thiện nghiệp đạo.nghe 2 pháp này nhé.chúc gia đình bạn và chú chó chân tâm an lạc.
A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Cư sĩ VT cho con hỏi một chuyện về gia đình con được không ạ?
Ông con mới mất được tính đến nay đã hơn 2 tháng một chút. Vừa rồi con có về nhà, vì tò mò không biết ông đã được đi đến nơi nào nên con có thắc mắc với mẹ, lúc ấy mẹ con mới kể ra, khi chưa được 49 ngày ông, mẹ con mơ thấy ông con với anh rể của ông đang đứng nghiêm trang lắm, xếp hàng đi qua cầu nữa, xong rồi mẹ con gọi hỏi ông “Ông đi đâu đấy” thì ông trả lời “ơ con T m không biết chuyện gì à” (T là tên mẹ con) rồi con k nhớ lắm, hình như là ông bảo ông đi đây. COn hỏi mẹ con sắc mặt ông trông thế nào thì mẹ con bảo trông bình thường, không buồn phiền. Còn anh rể, ng mà ông đi cùng ở trong miền Nam. Và sáng hôm sau mẹ con có gọi điện vào cho chị gái ông (là vợ của người ông đi cùng đấy ạ) thì chị gái ông cũng bảo mơ vậy. Trong giấc mơ còn có cả chị gái mẹ con nữa, lúc ấy mẹ con thấy nhiều người xung quanh cứ xin gì ấy thế là vội bảo bác con xuống căn tin mua gì cho họ để cho ông đi. Sau đấy thì ông đi được. Vậy là mẹ con về quê ông và làm lễ (về chỗ em gái ông vì bà theo Đạo Phật và cũng góp phần giác ngộ con) trong đó có phóng sinh nữa. Nhưng con vẫn thắc mắc không biết ông con đã đi phương nào rồi. Ông con lúc sinh thời rất hiền, ít nói, có làm phúc nhiều nữa, mà chẳng muốn phiền ai. Cuối đời ông còn hay nghe Đạo Phật nhưng lúc đó con chưa biết nên không giục ông nghe nhiều hơn. Lúc ông mất con cái có khóc lóc và không hộ niệm cho ông vì không ai giác ngộ Đạo cả. Chỉ bật đài thu âm tiếng niệm mà ông hay nghe thôi. Hiện giờ mỗi lần về thắp hương cho ông con đều cầu mong cho ông được Vãng Sanh. Cư sĩ có thể cho con biết giấc mơ mẹ con là thế nào và ông con đã đi về đâu không ạ? Con chỉ mong ông được về với Phật thôi.
À con xin lỗi còn một ít trong giấc mơ mẹ con nữa là mẹ con thấy ông đi lên thuyền và trôi theo dòng sông xa lắm, cứ thế đi thôi ạ
Nam Mô A Di Đà Phật
Xin chào Hà Mi
Nếu là giấc mơ mà chỉ một người thấy và thấy một lần thì khó có thể khẳng định là “người quá cố báo mộng”. Có thể là vì quá nhớ nhung cho nên tạo thành cái vọng tưởng, cái vọng tưởng đó in sâu vào tâm trí nên khi ngủ nó hiện trở lại như chiếu phim vậy, gọi là ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy cái đó, chỉ là ảo giác mà thôi.
Nếu là giấc mơ mà có nhiều người cùng mơ thấy, giấc mơ được lập đi lập lại nhiều lần và nội dung, câu chuyện trong giấc mơ có liên quan đến đời sống hiện thực thì mới khẳng định là “người quá cố báo mộng”. Như là câu chuyện Ông cụ 78 tuổi đầu thai làm heo ở An Giang.
Tuy hiện tại không biết là ông cụ đã đi về đâu nhưng những nghiệp thiện ác vẫn theo ông như bóng với hình. Nếu thương ông thì nên ăn chay, niệm Phật, làm các việc thiện lành rồi hồi hướng cho ông thì cho dù ông có ở bất kỳ cảnh giới nào thì vẫn nhận được, nhờ thế mà có thể chuyển dử hóa lành, chuyển nghèo thành giàu, chuyển xấu thành tốt.
Nếu muốn ông được vãng sanh Tây Phương thì nên đối trước bàn thờ, phần mộ mà khuyên ông niệm Phật cầu sanh Tây Phương. Sau mỗi thời khóa tụng niệm, khi đọc bài kệ hồi hướng xong thì mình có thể kèm theo một câu đại khái thế này: ” Và cũng nguyện mang công đức này xin chư Phật chứng minh cho con được hồi hướng đến “…pháp danh ông cụ…” và các chư vị oan gia trái chủ sớm được tốc xả mê đồ, siêu sanh Tịnh Độ”
Hy vọng rằng với tấm lòng chân thành của người hồi hướng cũng như sự gia trì của Tam Bảo mà khiến cho kẻ còn người mất đều được lợi ích vậy.
Nam Mô A Di Đà Phật
Chào cư si VT ! A Di Đà Phật! Hôm nay con tình cơ vao va đọc được những điều rất là hay và ý nghĩa. Con học đươc rất nhiều điều . Con cảm thấy thật may mắn khi biết đươc những điều ấy. Và chú có thể cho con hỏi vài điều không a. Con sinh ra và sống trong một gia đình nghèo. Bố con thi cả đời vùi trong cờ bạc, rượu chè , gái gú. Mẹ con la người hiền lành, cam chiu. Cuộc sống lúc nào cũng túng thiếu. Nhưng anh em con luôn nhận thức va co gắng. Bây giờ con đã có gia đình va hai con. Một trai , một gái. Con không bít con có may mắn hay chưa đến lúc. Người con lấy là một ngươi giàu có, yeu thương vợ con.va la ngươi nhận thưc tốt. Thông cảm cho vợ va cả gđ vợ. Nhưng có một điều ma con sợ là cách đây cũng khá lâu. Hồi con vẫn đi học , trong lớp có một bạn biết xem bói. Ai cung muôn được bạn xem cho nhưng ban ấy không nhận. Có môt lần bị phạt vì đi học muon . Trong lúc rảnh rỗi có mỗi 2 đứa . Ban ấy dã xem tay cháu( với lời khẩn cầu của cháu) b ấy nói rằng chồng cháu sau nay chết sớm. Va nhiều cái khác. Nhưng diều cháu buồn nhất la đièu này. Và sau này khi cưới hỏi 2 bên gia đình đi xem đều noi y như thế ạ. Cho đến bây giờ cháu vẫn rất sợ điều ấy. Thà nghèo. Thà đói chứ nghĩ đến việc xa lìa chồng mà nước mắt cháu tuôn rơi. Cháu nghe câu : đức lăng thắng tướng số . Nên hàng tháng cháu đi chùa đều đặn, cúng lục bình, bát đĩa , đèn vào chùa. Mong có thể thay đổi điều gì đó . Hnay khi đọc những điều chú nói cháu muốn hỏi chú là niệm phật thi niêm như thế nào, niêm những gì. Va vài điều cần thiết làm hành trang cho cháu. Cháu cảm ơn chú! Nam mô a di đà phật!
Cháu xin lỗi vi không có nhiều thơi gian. Nên cháu viết vội không chú ý câu từ xung ho .Chú thông cảm cho cháu ạ
Xin chào Nguyễn Mỹ
Về việc xem bói thì lúc trước VT đã có nói sơ qua ở đây. Nếu như đã biết “đức năng thắng tướng số” vậy thì mình hãy lo vun bồi công đức phước báo bằng cách tích lũy nhiều thiện nghiệp và niệm Phật.
Trường thọ hay yểu mạng đều do nhân quả chi phối từ quá khứ (số mệnh an bày) nhưng nếu mình biết tu thì có thể chuyển xấu thành tốt như là chuyện chú sa di chỉ còn sống có 7 ngày nhưng nhờ công đức cứu đàn kiến mà trở thành trường thọ trong bài Công Đức Phóng Sanh. Muốn được trường thọ thì hãy nên ăn chay, giử lòng từ bi không sát hại, nên làm các việc thiện lành như là mua vật phóng sanh, bố thí thuốc men, chăm sóc người già cả bệnh hoạn…Phóng sanh có công đức rất lớn, cứu một sinh mạng còn hơn xây thất cấp phù đồ, cũng bởi vì chúng sanh thương yêu nhất chính là sinh mạng, chư Phật thương yêu nhất chính là chúng sanh. Chính vì thế cho nên phóng sanh là làm tròn tâm nguyện của Phật, sẽ được chư Phật gia trì và hoan hỉ tán thán.
Bạn rất là thương chồng của bạn, điều này rất bình thường, đa số đều như thế mà. Nếu như mình có tâm ái (luyến ái) thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rơi vào cảnh ái biệt ly khổ (ân ái chia lìa khổ) vì thế gian là vô thường. Tâm ái cũng là một chướng duyên cho hành giả tu Tịnh Độ, chính vì thế cho nên Người Niệm Phật Phải Dứt Tâm Ái Để Vãng Sanh.
Bạn sợ chồng bạn bị chết vậy bạn có sợ bạn bị chết không? Nếu như ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời vậy bạn đã sẳn sàng đối diện với cái chết hay chưa? Người đời ai lại không tham sống sợ chết nhưng người tu thì ngược lại, rất hoan hỉ đón nhận cái chết (vì khi chết sẽ vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc), có người còn biết trước ngày giờ chết nữa. Như vậy thì mình hãy nhìn lại tâm mình xem, mình có thật sự sợ chết không? Nếu Có Tâm Sợ Chết Sẽ Không Được Vãng Sanh.
Còn muốn biết phải niệm Phật như thế nào thì có thể xem trong bài Các Phương Pháp Niệm Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di ĐÀ Phật _()_
Cháu chào chú Viên Trí, cháu muốn xin một số lời khuyên của chú trong hoàn cảnh của mẹ cháu ạ.Mẹ cháu mang trọng tội (tử hình) vì buôn bán trái phép chất ma tuý và đặc biệt mẹ cháu còn đang mắc bệnh HIV, vì thế cháu có rất nhiều điều lo lắng ạ.
Thứ nhất,cháu biết mẹ mình nghiệp chướng nhiều không kể xiết. Dù đã quy y tam bảo nhưng mẹ vẫn không hiểu nhiều về Phật Pháp nên cháu rất khó trong việc khuyên mẹ niệm Phật ạ. Cháu rất rất muốn khuyên mẹ chuyên tâm niệm phật sám hối cho tới lúc lâm chung mong chú cho ch lời chỉ dẫn ạ
Thứ 2, do mẹ mắc căn bệnh rất nguy hiểm nên điều cháu lo là mẹ sẽ mất sớm trước lúc thi hành án, khi đó cháu ko có nhiều thời gian để khuyên mẹ niệm Phật vì đến bây giờ cháu vẫn chưa gặp được mẹ.
Thứ 3, điều cháu lo lắng nữa là mẹ cháu sẽ bị mất trong trại giam thì sao cháu có thể hộ niệm cho bà ạ.
Rất mong lời khuyên của chú và cháu chân thành cảm ơn ạ!
Chúc chú tu hành tinh tấn vãng sanh cực lạc _()_
Xin chào Thanh Liễu Duyên,
Nếu như có một chiếc xe bị hư nặng và sắp sửa rơi xuống vực thẳm vậy thì mình cần phải làm gì? Muốn ngăn chặn cho đừng rơi xuống vực thẳm là rất khó, muốn sửa chiếc xe lại để chạy tiếp thì cũng rất khó. Cách dể nhất là buông bỏ chiếc xe đó, chỉ mang người tài xế ra ngoài và đưa đến nơi an toàn. Cũng lại như thế, trường hợp của mẹ bạn thì muốn thoát khỏi án tử hình rất khó, muốn hết bệnh cũng rất khó nhưng nếu muốn buông xả cái thân tứ đại đau khổ này (chiếc xe) để cứu lấy linh hồn (người tài xế) thì cách duy nhất chính là niệm Phật cầu sanh Tây Phương.
Trước khi mẹ mất hãy tìm cách đi thăm tù để gặp mẹ và khuyên mẹ buông xả vạn duyên, quyết tâm niệm Phật cầu sanh Tây Phương, khuyên mẹ hãy hoan hỉ mà chấp nhận việc bị bệnh và bị chết vì điều đó sớm muộn gì bất cứ ai rồi cũng phải đối diện với nó chứ không tránh khỏi. Từ vô thủy đến nay, chuyện bị bệnh và bị chết là mình đã trãi qua vô lượng lần như thế, dỉ nhiên là rất đau. Phật ví dụ như là con rùa lột bỏ cái mai rồi nhúng vô nước sôi thì cái khổ không thể tả. Nếu như mình chịu niệm Phật cầu sanh Tây Phương thì chỉ còn chịu khổ có một lần duy nhất cuối cùng này mà thôi vì vãng sanh Tây Phương Cực Lạc là đã thoát vòng sanh tử luân hồi.
Có thể là mẹ của bạn sẽ rất muốn được hết bệnh và hoang mang, lo sợ, hốt hoảng trước cái chết nên hãy tham khảo thêm ở hai bài viết này:
1:Niệm Phật Cầu Hết Bệnh Sẽ Mất Phần Vãng Sanh
2:Nếu Có Tâm Sợ Chết Sẽ Không Được Vãng Sanh
Mẹ mất ở trong tù thì rất khó để được hộ niệm cho nên khuyên mẹ phải tự niệm Phật, khi đi thăm tù nên gửi tặng cho mẹ cái máy niệm Phật với vài cục pin để mẹ có thể xem như đó chính là Ban Hộ Niệm vậy.
Bên cạnh đó cũng hãy nên vì mẹ mà ăn chay, niệm Phật, làm các việc thiện lành (như là phóng sanh chẳng hạn) rồi hồi công đức cho mẹ. Hy vọng rằng với tấm lòng chân thành của bạn sẽ được cảm ứng và nhờ vào sự gia trì của Tam Bảo mà có thể phùng hung hóa kiết, tiêu tai giải nạn như là câu chuyện Thoát Án Tử Hình Nhờ Công Đức Tụng Kinh Niệm Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật
Xin cho con hỏi, cô của con vừa mới mất và gần đến thất thứ 2 rồi. Con có thỉnh Kinh A Di Đà về tụng để cầu siêu cho cô con. Vậy xin cho con hỏi, con có thể đọc Kinh A Di Đà trước bàn vong của cô của con được không, đọc trước bàn vong như thế thì hương linh có bị tổn gì không ạ ? Hay con phải đọc trước Phật vậy ạ ?
A Di Đà Phật
Gửi bạn Anh Thư và Nguyễn Thị Thanh Xuân,
Rất tiếc hôm nay Thiện Nhân mới được đọc câu hỏi của hai bạn, và thời gian Thất tuần của cô và chú hai bạn hẳn đã qua? Nhưng vì câu hỏi của hai bạn rất có ý nghĩa, có thể giúp cho những người có chung cảnh ngộ và tâm trạng như bạn cùng khai ngộ, nên Thiện Nhân vẫn xin hồi đáp, tuy có phần muộn màng. Mong bạn hoan hỉ thứ lỗi và đón nhận.
Chúng ta hay có sự chấp trước: Phải có bàn thờ Phật nhiều khi chúng ta mới chịu trì tụng kinh, hay niệm Phật; hoặc phải ngồi trong chùa, hay Đạo tràng trì tụng kinh, niệm Phật mới đúng pháp, mới thiêng? Hiểu vậy là sai lầm. Bởi trì tụng kinh, hay niệm Phật là dùng tâm để trì, niệm, còn bàn thờ Phật, chùa, đạo tràng chỉ là đối tượng để tạm duyên tâm chúng ta lại một nơi, chứ không phải chỉ những nơi đó chúng ta mới có thể hay được phép trì kinh hay niệm Phật. Vì thế bất cứ nơi nào, cho dù là nơi công cộng, công sở, hãng, xưởng, trên tàu, xe, đi bộ, những nơi giải trí, thậm chí những nơi ồn ào (quán xá, chợ, cửa hàng, siêu thị…) hay những nơi được gọi là ô uế (nhà tắm, nhà vệ sinh)… nếu không làm ảnh hưởng đến công việc hay những người xung quanh, và chúng ta giữ được chánh niệm thì chúng ta vẫn có thể trì kinh hay niệm Phật được.
Trở lại câu hỏi của bạn: Con có thể đọc Kinh A Di Đà trước bàn vong của cô con được không? Hay con phải đọc trước Phật vậy ạ?
Tại sao không được? Thiện Nhân nghĩ chẳng những cô bạn sẽ rất hoan hỉ, mà Phật A Di Đà cũng rất tán thán công đức bạn đang làm nữa. Trường hợp bàn vong không ở cùng nơi thờ Phật, bạn vẫn có thể tụng kinh A Di Đà bình thường. Quan trọng là các nghi thức (Kỳ nguyện, và Hồi hướng) là không thể thiếu. Thông thường một người mới qua đời, trong vòng 49 ngày (còn gọi là Thất tuần) là vô cùng quan trọng. Những ngày này thần thức của cô của bạn tuy đã rời khỏi xác thân vật lý nhưng vẫn có sự nhận biết như một người bình thường. Tuy nhiên vì không còn xác thân nên mọi hành vi, động niệm (lời nói, cử chỉ, hành động, tâm trạng…) của cô bạn, vì không chung một tần số âm thanh (âm-dương khác biệt) nên bạn và những người thân đều không nhận ra hay nghe thấy. Nhưng ngược lại cô bạn có thể đọc và hiểu được tất cả những suy nghĩ, tâm trạng hay những gì bạn đang làm, hay người thân của bạn đang làm cho cô bạn. Nói vậy để bạn hiểu được những ngày này là vô cùng quan trọng (đọc thêm ở đây) đối với cô bạn, và ngược lại đối với bạn và những người thân muốn làm phước thiện, công đức để hồi hướng cho cô bạn.
Thông thường khi một người thân qua đời, ai cũng mong người thân đó được sanh về cõi lành, nhưng về được hay không vốn phụ thuộc vào những nghiệp thiện-ác mà người qua đời đã tạo tác khi còn sống. Nhưng dù sao chăng nữa thì việc hồi hướng công đức, phước thiện của người thân cho người vừa qua đời là vô cùng quan trọng, bởi giả như người qua đời chót lầm đường, lạc lối, nay nương nhờ những công đức người còn sống hồi hướng, họ sẽ được giảm, thậm chí tiêu nghiệp, và cũng nhờ đó được giác ngộ, giải thoát về những cõi lành…
Thất tuần của cô bạn tuy đã qua, nhưng bạn là người cháu hiếu đạo, lại có duyên với A Di Đà Kinh và Pháp môn Tịnh Độ. Thiện Nhân hy vọng rằng, bạn không vì nhân duyên cô mình qua đời mới tìm đến đạo Phật, trái lại, Thiện Nhân hy vọng từ nhân duyên này bạn có thể giác ngộ và thấy rõ tầm quan trọng của Đạo Phật đối với cuộc sống tâm linh của chính mình, đặc biệt là pháp môn niệm Phật – Pháp môn thù thắng, dễ hành, lại đạt kết quả cao nhất – một đời vĩnh ly sanh tử – một đời chuyển phàm thành Thánh trong thời đại của chúng ta.
Hy vọng DVCT sẽ là nơi để bạn dừng chân.
Thiện Nhân
Hai bạn có thể đọc thêm các bài viết về lâm chung và pháp môn Niệm Phật:
Trợ giúp người khi lâm chung
Tụng Kinh Địa Tạng cứu mẹ khỏi chết
49 ngày sau khi chết gia quyến nên làm gì?
Sau khi chết ta đi về đâu?
Nghi thức niệm Phật hàng ngày
Phương pháp niệm Phật
A di đà phật. Xin chân thành cám ơn bài viết đã chỉ cho tín chủ biết những điều cần làm để phần nào đền đáp công ơn đấng sinh thành, giúp người thân khi vãng sanh được tịnh độ. A di đà phật.
A di đà phật. Xin cho con hỏi, nhà con có chú mới vãng sanh 2 tuần, không mất ở nhà mà ở bệnh viện, người thân phải làm gì để vong linh chú được siêu thoát về cõi tây phương cực lạc. Con xin chân thành cám ơn.
A di đà Phật con mến chào chú,
Con có 1 chút thắc mắc như sau, mong chú hoan hỉ giảng cho con hiểu thấu.
Từ hồi còn bé lúc tầm 7-8 tuổi con rất thích đọc kinh, bài vở thì con không thuộc lắm nhưng con nhớ con có đọc 1 phần kinh Địa tạng và nhớ 1 phần đầu suốt cho đến nay con hơn 30 tuổi. Nay có được duyên lành con và chồng con gặp được pháp môn niệm phật, con quyết chí niệm Phật, ăn chay. Con thường xuyên đi cộng tu ở đạo tràng, ở chùa hoặc niệm Phật bất cứ khi nào có thể.
Thời gian đầu con có nằm mơ thấy cảnh rất lạ không như thế gian Ta bà này. Con thấy trời mây, những người trên ấy rất hiền từ , con còn nghe tiếng nhạc trời du dương. Thỉnh thoảng khi con gặp áp lực trong công việc, cuộc sống con lại nằm mơ đủ cảnh, thấy những người mà con không biết là ai nữa,.. Có khi con thấy con bị rượt đuổi – con chạy và miệng luôn niệm “ A di đà phật…, A di đà phật,…” liên tục trong mơ thì con thoát ra khỏi giấc mơ ấy nhưng dường như cảm giác rất gần giống như chuyện đang ở ngoài đời vậy.
Gần đây nhất con có nằm mơ thấy bồ tát Quán Thế Âm đến trước cửa nhà con. Con mừng khi thấy ngài nhưng ngài không nói gì chỉ mỉm cười rồi bay mất, hiện giờ con còn nhớ như in hình ảnh đó. Con có hỏi chồng con vì anh ấy cũng là huynh đệ đồng tu của con. Huynh ấy nói có thể là ma cảnh phá người niệm phật mà cũng có thể đó là những gì mà trong A lại gia thức của con đã chất chứa từ vô lượng kiếp trước nên con mới thấy được. Con thắc mắc lắm không biết đúng không mong chú cho con hay tại sao con lại thấy như vậy?
Tuy hiện giờ con sống với xác thân này nhưng quyết cầu sanh Tịnh độ. Con thấy chán với cuộc sống thế gian này toàn đau khổ… nhìn những chúng sanh lầm than con buồn lắm và quyết vãng sanh để có thể độ được chúng sanh thoát khỏi ta bà đau khổ này. Đôi lúc con nhớ lại, trước khi hiểu đạo con đã từng sát sanh, từng có nhiều lỗi lầm mà lúc đó mình không hay biết. Nay con giác ngộ, con cố niệm phật thật nhiều để tiêu trừ nghiệp chướng.
Hàng ngày con đều nguyện vãng sanh, hồi hướng công đức cho chúng sanh, cho người thân, oan gia trái chủ của con và người thân của con từ vô lượng kiếp trước cho đến nay. Con không biết làm như vậy có đúng không? Sao con vẫn còn nghĩ đến những lầm lỗi mà con từng gây ra, con thấy còn áy náy lắm. Mong chú hoan hỉ chỉ dạy cho con làm sao cho con tinh tấn niệm phật buông bỏ vạn duyên.
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô A di đà Phật, con mến chào chú. Con có câu hỏi này, rất mong chú hoan hỉ giải đáp sớm cho con.
Gia đình con hiện rất bất an và lo lắng.
Chuyện là:
Mẹ của con mất ngày 05/04/2014 âm lịch, lúc 17h30.
Đến ngày mai là mẹ con cúng tuần đầu cho mẹ.
Lý do khiến gia đình con luôn bất an là do mẹ không mất ở nhà mà mất ở bệnh viện. Và mẹ ra đi vô cùng đột nhột.
Do nhà con có phá cái nhà tắm và lấp một cái giếng nước, chiều đó mẹ con đang đứng nói chuyện với bác gái con cạnh cái nhà tắm đang phá thì bị đổ cái bể xi măng vào người, kiến mẹ con bị gãy tay, và có lẽ xương gẫy đã tâm ngay vào tim gây chảy máu trong và tim bị nát. Bố con ngay lập tức đưa mẹ con đi viện, bác sĩ đã cố gắng cứu nhưng vào đến viện mẹ con đã k còn nhịp tim và huyết áp nữa. Lúc đó con không ở cạnh mẹ con vì con ở xa, 21h con mới vêg được với mẹ thì thấy mẹ đã được tắm rửa và quấn kín với đắp mặt rồi nên con không biết Thân Trung Ấm ở vị trí nào.
Bác con bảo mẹ con mất quá đột ngột, không ai nghĩ đc j để niệm Phật ngay lúc mẹ con mất.
Mẹ con được mang về nhà thì có để ngay đài niệm Phật trên đầu giường mẹ con nằm.
Mẹ con nằm trên giường khuôn mặt mỉm cười như ng đang ngủ, đến sáng sớm hôm sau (2,3h) thì có hiện tượng chảy máu mũi và đến tầm 8h sáng thì bốc mùi do cánh tay bị hoại tử.
Con thật sự rất thương mẹ con, mẹ con năm nào cũng công đức cho Chùa, năm nay cũng mới đi Chùa Yên Tử. Mẹ con sống tốt vô cùng, ai cũng quý mến. Mẹ con mất lúc gia đình đang vui vẻ nhất ( con mới lấy chồng được 2 tháng ), lúc vừa có đề bạt thăng chức, tăng lương bà vào Đảng.
Con muốn hỏi sao mẹ con lại ra đi sớm như vậy, có phải do gánh nghiệp gì không? Và mẹ con mất ngoài bệnh viện như thế gia đình có phải làm lễ Cầu hồn để mẹ con biết đường về với bố con con?
Trong lúc mẹ con mất, bà ngoại con sau khi đến cũng ngồi ngoài cổng niệm Phật nhưng bà và con cũng vẫn k tránh khỏi có khóc lóc gọi tên mẹ con. Như vậy liệu thần thức của mẹ con có được nhẹ nhõm và về nhà k hay vẫn đang u mê lưu lạc ở đâu?
Hôm nay bố con có đi Cầu siêu cho mẹ con ở Hoàng Thành Thăng Long, như vậy có tốt cho mẹ con không ạ?
Bây giờ con phải làm gì, đọc Kinh hàng ngày như thế nào để tốt cho mẹ con nhất?
Thực sự cả nhà con đều rất bất an lo lắng. Mong chú có thể trả lời sớm để chúng con an tâm. Con chân thành cảm ơn!
Nam mô A di đà Phật!
A Di Đà Phật
Gửi bạn Sao Mai,
Trước khi chia sẻ cùng bạn, Thiện Nhân mong bạn ráng lắng tâm đọc kỹ câu chuyện “CHUYỆN ÐỒ ĂN CÚNG NGƯỜI CHẾT” (Tiền thân Matakabhatta) do đức Phật kể lại để có được khái lược về nghiệp nhân và quả báo.
Nếu chúng sanh biết được…,
Câu chuyện này, khi ở tại Kỳ Viên, bậc Ðạo Sư đã kể về đồ ăn cúng người chết. Trong thời ấy, nhiều người giết hại nhiều dê cừu… để cúng đồ ăn cho người thân đã mệnh chung. Các Tỷ-kheo thấy họ làm như vậy, hỏi bậc Ðạo Sư:
– Bạch Thế Tôn, nay nhiều người giết hại sinh mạng nhiều loài hữu tình để cúng đồ ăn cho người chết, Bạch Thế Tôn, ở đây có hạnh phúc, lợi ích nào không?
Thế Tôn nói:
– Cúng đồ ăn như vậy cho người chết không có lợi ích gì. Khi đã sát sanh, làm sao có lợi ích được? Thuở xưa, các bậc Hiền trí ngồi giữa hư không thuyết pháp, nói rõ nguy hại của tập tục này, khiến toàn thể dân chúng ở cõi Diêm-phù-đề bỏ hành động ấy. Nhưng nay, bị sanh hữu tích lũy, nên hành động ấy lại khởi lên.
Nói vậy xong, Thế Tôn kể câu chuyện quá khứ…
Thuở xưa, khi vua Brahmadatta đang trị vì ở Ba-la-nại, một Bà-la-môn thông hiểu ba tập Vệ-đà, một danh sư nổi tiếng bốn phương, muốn cúng dường đồ ăn cho người chết, cho bắt một con dê và bảo các đệ tử.
– Này các con thân, hãy dẫn con dê này đến sông, tắm cho nó, đeo vòng hoa ở cổ nó, cho nó ăn lúa độ nửa đấu, chải chuốt cho nó rồi đem nó lại đây.
Các đệ tử vâng lời, dắt dê đến sông, tắm cho nó, chải chuốt cho nó, rồi để nó đứng trên bờ sông. Con dê ấy thấy được việc của mình đã làm từ đời trước, suy nghĩ: “Hôm nay, ta sẽ được thoát đau khổ”, vì vậy nó cảm thấy sung sướng, cười lớn tiếng như đập bể cái ghè, lại nghĩ: “Bà-la-môn này, khi giết ta, sẽ chịu nỗi đau khổ của ta thuở trước”, nó khởi lòng thương hại người Ba-la-môn và khóc lớn tiếng. Các thanh niên ấy hỏi nó:
– Này bạn, bạn cười lớn tiếng rồi khóc lớn tiếng. Vì nhân gì bạn cười, vì nhân gì bạn khóc?
– Hãy hỏi câu hỏi này trước mặt thầy các ông!
Họ đem con dê ấy đi, và báo cáo cho thầy biết. Vị thầy nghe câu chuyện, hỏi con dê:
– Này dê, sao ngươi lại cười và sao ngươi lại khóc?
Con dê nhờ trí biết được đời trước, nhớ đến việc đã làm của mình, và nói với Bà-la-môn:
– Này Bà-la-môn, thuở trước, giống như ông, ta là một Bà-la-môn học giỏi các chú thuật, muốn cúng dường đồ ăn cho người chết, đã giết một con dê để cúng dường. Vì giết chỉ một con dê, ta bị chém đầu trong bốn trăm chín mươi chín lần sống chết. Nay là lần thứ năm trăm sống chết cuối cùng của ta. Hôm nay, ta sẽ thoát khỏi sự đau khổ ấy. Nghĩ vậy, ta cảm thấy sung sướng, do nhân duyên này ta cười. Còn ta khóc, vì ta nghĩ rằng chỉ vì giết một con dê, ta phải chịu khổ hình chặt đầu đến năm trăm lần. Hôm nay ta sẽ thoát cái khổ ấy. Nhưng Bà-la-môn này, vì giết ta, sẽ như ta chịu khổ hình chặt đầu trải năm trăm đời sống. Vì thương xót ông, nên ta khóc.
– Này dê, chớ sợ, ta sẽ không giết ngươi!
– Này Bà-la-môn, ông nói gì thế? Dầu ông có giết ta hay không, hôm nay ta cũng không thể thoát chết!
– Này dê, chớ sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ cùng đi với ngươi!
– Này Bà-la-môn, nhỏ nhoi thay là sự bảo vệ của ông và mạnh bạo thay là nghiệp ác ta làm!
Vị Bà-la-môn thả con dê ra, nói với các đệ tử:
Và cùng với các đệ tử, vị Bà-la-môn đi theo con vật. Con dê vừa được thả, vươn cổ lên, đến bụi cỏ mọc sau lưng tảng đá ấy, và bắt đầu ăn lá cỏ. Liền khi ấy, sét đánh trên lưng tảng đá ấy, một mảng đá bị đánh vỡ, rơi trên cổ con dê đang vươn ra và chặt đứt đầu. Nhiều người qui tụ lại xem.
Lúc bấy giờ, Bồ-tát sanh làm vị thần cây tại chỗ ấy. Với uy lực của vị thần, Bồ-tát ngồi kiết-già trên hư không, trên đại chúng đang đứng nhìn, và suy nghĩ: “Những chúng sanh này, nếu biết được kết quả của việc ác như vậy, sẽ không làm ác nữa!” Rồi với âm thanh dịu ngọt, Ngài thuyết pháp qua bài kệ:
Nếu chúng sanh biết được
Sự này sanh đau khổ,
Hữu tình sẽ không còn
Giết hại hữu tình nữa,
Vì ai giết hũu tình,
Sẽ phải sầu, phải khổ.
Như vậy, bậc Ðại Sĩ thuyết pháp khiến cho mọi người sợ hãi địa ngục. Và nhiều người nghe bài thuyết pháp ấy, biết sợ hãi điạ ngục, nên từ bỏ sát sanh. Bồ-tát thuyết pháp xong, an trú quần chúng vào Ngũ giới, rồi về sau đi theo nghiệp của mình. Còn quần chúng, an trú trong lời khuyên của Bồ-tát, sau khi làm các phước đức như bố thí… được sanh lên thiên giới, làm tràn đầy thành phố chư Thiên.
Bậc Ðạo Sư thuyết pháp thoại này xong, kết hợp hai câu chuyện với nhau, và nhận diện Tiền thân như sau:
– Thời ấy, Ta là vị thần cây.
Như vậy qua câu chuyện đức Phật kể lại, bạn thấy rõ một điều: Mỗi một chúng sanh như: người, súc sanh đều có và phải gánh chung những nghiệp báo do mình gây ra.
Phật nói: Chúng sanh là thừa tự của nghiệp. Người Bà la môn nói trên khi còn sống, vì chót giết một con dê để cúng người chết mà ông ta phải thọ sanh làm kiếp dê chết đi, sống lại tới 500 kiếp. Cho tới kiếp cuối cùng, kiếp thứ 500, may nhờ con dê đó có trí tuệ, khai thị cho người Bà la môn nọ, khiến ông ta thấy hoảng sợ, không dám sát sanh, vì sẽ phải trả nghiệp báo nên ông ta đã không dám giết con dê đó, nhưng cuối cùng thì sao? Con dê đó vẫn bị tảng đá do bị sét đánh bay ra, chặt đứt đầu mà chết.
Cái chết của con dê có 4 điều đáng để chúng ta phải suy nghĩ:
– Con dê lẽ ra được cứu sống, nhưng cuối cùng nó vẫn phải chết.
– Con dê rất vui vẻ chết=thong dong ra ăn cỏ
– Tiếng khóc và tiếng cười của con dê
– Giết vật để cúng tế người chết
1. Tại sao con dê được người Bà la môn cứu sống, nhưng nó vẫn phải chết?
Nếu chúng ta dùng con mắt và tri kiến của người phàm tục để suy luận, tất chúng ta cho đó là một hiện tượng không may: Vì sét đánh lên hòn đá, hòn đá vỡ, văng vào cổ con dê, cắt đứt cổ con dê, nên nó phải bỏ mạng – Một sự tình cờ ngẫu nhiên? Nhưng trong đạo Phật mọi sự được nhìn nhận (quán chiếu) hoàn toàn khác, bởi duyên-nghiệp, nhân-quả luôn đi đầu và song hành bên nhau. Con dê bị miếng đá do sét đánh, văng ra, cắt đứt cổ rồi chết là do nghiệp sát sanh nó gây ra từ 500 kiếp trước (khi còn là người Bà la môn). Do vậy khi nhân duyên hội đủ, bắt buộc nó phải trả nghiệp. Trong Cảm Ứng Thiên đã nói: Hoạ phước vô môn, duy nhân tự triệu. Thiện-ác chi báo như ảnh tuỳ hình. Nghĩa là: hoạ phước vốn không có cửa mà do con người tự gây nên. Khi nhân duyên hội đủ (chín mùi) kẻ gây hoạ, tạo nghiệp đó sẽ phải gánh lấy những nghiệp mình gây ra.
2. Con dê biết mình phải chết và nó cất tiếng cười sảng khoái, rồi thong dong ra gặm cỏ.
Tại sao có điều đó được? Điều này vô cùng quan trọng, chúng ta cần phải hiểu cho thật ngọn ngành: Tiếng cười và hình ảnh thong dong gặm cỏ cho thấy con dê đã sẵn sàng trả nghiệp, hoan hỉ trả nghiệp. Nói như người đời thường ví von: Trả cho hết nợ trần. Đúng vậy! Con dê đã chờ cái ngày được trả nghiệp này từ 499 năm, nhưng lần thứ 500 bỗng dưng lại có một hảo nhân tâm – người lẽ ra là kẻ đoạt mạng nó để cúng tế người chết, lại đứng ra để cứu mạng nó. Nhưng thực tế mạng nó đã được định đoạt. Nói khác đi: Nghiệp báo đã tròn đầy, cho dù nó muốn đi đến cùng trời, góc biển, nó vẫn phải trả mạng, dù là hình thức nào. Điều này bạn nên làm phép đối chiếu với mẹ bạn, tất bạn sẽ tìm được câu trả lời. Khi đã có câu trả lời tâm bạn và người nhà sẽ không còn hoảng loạn nữa.
3. Tiếng khóc và tiếng cười của con dê:
Tiếng khóc chính là lời cảnh tỉnh, lời nhắc nhở chúng ta – những người còn sống – đừng dùng sức mạnh của con người để trấn áp, hạ sát những kẻ không có sức đề kháng, không có trí tuệ. Sâu xa hơn: đừng đoạt mạng một chúng sanh này để làm vui lòng một một chúng sanh khác. Ở đời tuyệt nhiên không có lý lẽ đó. Bởi kẻ đoạt mạng, tất phải đền mạng. Có vay, có trả. Ăn miếng, trả miếng. Trong đạo Phật: kẻ tạo tác nghiệp thiện-ác ắt sẽ gặp, trả những quả báo thiện-ác tương tự.
Tiếng cười của con dê nói lên điều gì? Đó cũng chính là lời cảnh tỉnh chúng ta: Dám làm, dám chịu. Tạo nghiệp rồi, nghiệp đến hãy hoan hỉ để trả nghiệp, chứ đừng nghĩ tới chuyện đổ thừa hay trốn chạy. Bởi nghiệp nhân-quả báo tơ hào không sai. Thứ nữa, mạng này chết đi chẳng phải là chấm dứt vĩnh viễn; trái lại để nối tiếp một cuộc sống mới, một sinh huệ mạng mới. Dĩ nhiên mạng huệ mới này lành hay dữ vốn phụ thuộc vào nghiệp tạo tác đã gây ra từ tiền kiếp.
4. Giết vật để cúng tế người chết.
Như bạn thấy, ngay từ thời Phật còn tại thế việc giết vật để cúng tế người chết đã thường xảy ra. Thời nay những chuyện tương tự còn xảy ra với cường độ lớn hơn gấp nhiều nhiều lần. Tại sao? Có lẽ vì chúng ta chưa học đạo, chưa hiểu đạo nên chưa thấu biết nhân-quả, đúng-sai trong những việc làm của chính mình. Do vậy nhiều khi chính chúng ta đang tạo thêm những nghiệp ác cho người đã khuất, nhưng lại đinh ninh: mình vì người thân vừa qua đời; mình đang báo hiếu; đang trả ơn, trả nghĩa người qua đời… Thực tế: chúng ta đang chất thêm những nghiệp báo nặng nề cho người thân vừa qua đời. Nếu làm bài so sánh nhỏ: Người chết còn chưa kịp trả nghiệp; người sống lại chất lên lưng họ một gánh nghiệp trầm trọng (nghiệp sát=cực trọng nghiệp), thử hỏi người chết sẽ đi về cõi nào? Không còn con đường nào khác ngoài: Địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh.
Trở lại chuyện mẹ bạn. Mẹ bạn đứng nói chuyện với người bác gái, tảng bê tông đổ xuống, giáng lên thân mẹ bạn và khiến mẹ bị thương rồi tử mạng. Trong khi đó bác gái bạn không hề gì. Điều đó nói lên điều gì? Mẹ bạn đã đến lúc phải trả nghiệp, dẫu cho không hôm nay, cũng ngày mai; không vì điều này phải tử mạng, cũng do điều khác khiến mẹ bạn phải tử mạng. Trong đạo Phật gọi đó là biệt nghiệp, nghĩa là: Nghiệp ai người nấy mang. Nghiệp ai làm người đó trả.
Nhân đây Thiện Nhân kể câu chuyện nhỏ, có thật, xảy ra mùa đông 2013. Một chị Phật tử đi mua đồ, trên đường phố rất nhiều người qua lại. Trời tuyết băng giá, rất lạnh. Khi chị đi ngang qua một khu phố, đột nhiên có một tảng băng đá rất cứng, nhọn như mũi dùi rụng từ nóc nhà cao tầng và rớt trúng đỉnh đầu chị. Ngay lúc đó chị ngã quỵ xuống và bất tỉnh dưới đường phố. Mấy người đi cạnh chị lúc đó cũng hoảng hồn, tản ra, rồi vội gọi xe cấp cứu. Vào viện, chị được cấp cứu, chụp X-quang cắt lớp, nhưng không bị tổn thương não bộ cũng như hộp sọ. Sau mấy tuần, chị lên chùa lễ Phật. Nhìn chị xanh rớt và khuân mặt đầy đăm chiêu, Thiện Nhân đã hỏi thăm và chị kể cho nghe câu chuyện nêu trên. Chị thắc mắc: Lúc chị đi trên đoạn đường bị nạn, có cả 2-3 người Tây cùng đi chung, vậy nhưng tại sao tảng đá băng lại chỉ nhè đúng vào đầu chị? rồi lao xuống đỉnh đầu chị như tên bắn? Thiện Nhân chỉ nói: Chị phải mừng, vì đã trả được một nghiệp mà lẽ ra phải bỏ mạng; Chị phải mừng vì nhờ niệm Phật mà trong vòng 3 tuần vết thương đã gần lành hẳn; thứ hai: tảng băng đá lớn, nhọn như thế giáng xuống đỉnh đầu mà không chết, sọ, não vẫn ngon lành, kể như có phước báu lớn lắm rồi; Thứ 3, những người cùng đi bên cạnh phước báu của họ còn lớn quá, nhân duyên với họ chưa hội đủ, nên họ chưa phải trả nghiệp. Hiểu được như thế lòng sẽ thanh thản. Biết được như thế chẳng điều gì có thể làm khó mình nữa. Và chị Phật tử đã thừa nhận: Đúng quá! Nếu không nhờ tinh tấn niệm Phật, không nhờ công đức chị niệm Phật bấy lâu, chưa biết chừng chị đã phải bỏ mạng, chứ chẳng phải bươu đầu đơn giản như vậy…
Qua câu chuyện này Thiện Nhân muốn nhắn nhủ bạn một điều: Sanh-lão-bệnh-tử là con đường tất yếu mà mỗi chúng ta phải đi đến và trải qua. Nhưng Sanh-Tử như thế nào lại phụ thuộc vào những nghiệp mà chúng ta đã và đang tạo tác. Mẹ bạn đã gặp nạn và tử nạn, điều này là sự thực. Bạn và người nhà hãy dũng cảm đó nhận điều đó. Đừng tự dằn vặt, hay quá luyến thương, rồi khóc lóc – điều này cần hết sức tránh. Bởi người tử nạn, vừa qua đời, còn đang rất hoang mang, lo sợ không biết điều gì xảy đến cho mình. Nay thấy người còn sống cũng hoảng loạn chẳng kém, mẹ bạn chắc chắn sẽ sanh lòng ân hận, nuối tiếc… vì thế mà chẳng thể an lòng ra đi.
Gia đình bạn đã biết niệm Phật. Đây là điều vô cùng tốt và hệ trọng. Trong vòng 49 ngày, nếu có thể bạn khuyến tấn người nhà: nếu thương mẹ, muốn trả hiếu cho mẹ, muốn trả nghĩa cho mẹ, muốn làm điều phước thiện cho mẹ, mọi người hãy ráng cùng nhau niệm hồng danh Đức Phật A Di Đà (Nam Mô A Di Đà Phật hay A Di Đà Phật đều được cả); kết hợp phóng sanh; Bố thí, cúng dường trai Tăng, Tam Bảo, in, ấn tống kinh sách hay tạo, tạc tượng Phật và ăn trường chay trong 49 ngày. Tất cả những phước thiện đó nhất tâm hồi hướng cho mẹ bạn. Chắc chắn mẹ bạn nương nhờ vào những phước thiện đó, kết hợp với những thiện nghiệp sẵn mang, mẹ bạn sẽ được sanh về cõi lành.
Thiện Nhân cùng các Đạo hữu nguyện cầu hồng ân Tam Bảo và Đức Phật A Di Đà gia hộ để mẹ bạn được sanh về miền Cực Lạc.
A Di Đà Phật
Thiện Nhân
Bạn tham khảo thêm:
49 ngày của người vừa mất nên làm gì – Phần 1
49 ngày của người vừa mất nên làm gì – Phần 2
Người đã mất trong vòng 49 ngày có được vãng sanh
Nam mô A di đà Phât. Con cám ơn chú đã trả lời cặn kẽ.
Nhưng con xin mạn phép hỏi thêm điều này nữa. Mong chú hoan hỉ giải đáp cho con sáng tỏ.
Mẹ con mất lúc ở ngoài bệnh viện, không phải ở nhà. Vậy liệu rằng vong linh mẹ con có biết đường về nhà với bố con con không. Hay gia đình con phải làm lễ Cầu hồn để dẫn lối cho mẹ con về nhà?
Con cám ơn chú rất nhiều.
Nam mô A di đà Phật!
A Di Đà Phật
Gửi Sao Mai,
Lễ Cầu Siêu nếu thuận duyên gia đình bạn có thể thỉnh các Chư Tăng đến nhà hoặc làm lễ tại chùa thì cũng nên lắm, nhưng chính yếu vẫn phải là người nhà, bởi mối quan hệ ruột thịt, tấm lòng của người thân trong gia đình đối với người đã khuất là vô cùng quan trọng. Còn chết ở đâu cũng vậy thôi. Bởi chết – hiểu cho đúng – chỉ là xả bỏ cái thân giả tạm, để chuyển sang một kiếp sống mới. Kiếp sống mới này lành-dữ tuỳ thuộc vào nghiệp thiện-ác lúc sinh thời mà người đã khuất đã tạo tác.
Nếu thường ngày mẹ bạn có sự huân tập (tu theo Phật pháp: ăn chay, giữ giới, niệm Phật…), và có lập hạnh nguyện tu trì nghiêm minh, khi xả báo thân, dẫu cho trong hoàn cảnh hay môi trường nào chăng nữa, mẹ bạn vẫn có thể tự tại để sanh về những cõi lành. Ngược lại thì mẹ bạn thực cần có sự trợ giúp của bạn và những người thân trong gia đình (đặc biệt trong thời gian 49 ngày) bằng cách trì giới: niệm Phật, phóng sanh, ăn chay, cúng dường Tam Bảo, in, ấn tống kinh Phật… để trợ duyên cho mẹ bạn, giúp mẹ bạn có được cơ hội sanh về cõi lành. Còn việc cầu hồn để dẫn lối cho mẹ bạn về nhà, Thiện Nhân nghĩ đó là quan niệm nhân gian thôi. Bởi khi xả báo thân, trong giai đoạn chuyển sanh từ 7-49 ngày (còn gọi là giai đoạn sống bằng thân trung ấm), thần thức của người vừa qua đời (ngoại trừ người chuyên tạo nghiệp ác, khi cận tử nghiệp ập đến, ngay lập tức họ sẽ thọ sanh trong cảnh giới ác) có thể nói giống như người còn sống; thậm chí người đó còn có khả năng nhận biết, thấy, nghe, đọc được những ý nghĩ, tư tưởng của những người thân và những người xung quanh. Do vậy chỉ cần bạn và gia đình có niềm tin nơi chánh pháp, nhất tâm làm những việc phước thiện như nói trên, rồi hồi hướng cho mẹ bạn, chắc chắn mẹ bạn một phần nhờ những phước thiện sẵn có khi còn sanh tiền, nay nương nhờ những công đức mà bạn và người nhà trợ duyên và hồi hướng, mẹ bạn sẽ tự biết mình phải làm gì và sẽ được tái sanh về đâu…
Chúc bạn cùng gia đình vì người thân mà lo tròn chuyện hiếu nghĩa.
A Di Đà Phật
Thiện Nhân
Video tham khảo:
Video tham khảo:Làm gì trong 49 ngày cho người chết hết nghiệp?
Kính thưa Cư sĩ Viên Trí và Thiện Nhân,
Tôi có người em gái 38 tuổi mất đến nay đã được hơn 3 tuần (đã cúng được 3 thất), em ra đi rất đột ngột do bị xuất huyết não. Em đã được hoả táng và đem vào chùa. Ngay tối hôm đó trong lúc ngủ, trong trạng thái rất tỉnh vì chưa thể ngủ được, tôi thấy một luồng điện chạy từ giữa xương sống lên tới đầu 2 lần, sau đó thì nghe tiếng kêu từ bụng giống như bụng đang cào, cũng 2 lần, tiếp theo là tôi thấy môi và 2 cánh tay bị tê, lúc đó tôi nghĩ là em về thăm mình vì 2 chị em tôi rất thương yêu nhau . Xin hỏi Cư sĩ hoặc Thiện Nhân là có đúng linh hồn của em tôi hiện hữu và trở về không ?
Sau đám tang tôi trở về Úc và có xin cầu siêu ở chùa bên Úc, có một phật tử đã kêu tôi đọc kinh Địa Tạng thì hương linh em tôi sẽ sớm siêu thoát, nhất là trong thời gian 3 thất đầu. Xin hỏi có đúng sự thật là vậy không, và làm sao biết được người mất đã được siêu thoát ?
Xin cám ơn rất nhiều
Nam mô A Di Đà Phật
Kính,
Mai
Xin chào Thanh Mai,
Về việc “thấy một luồng điện chạy từ giữa xương sống lên tới đầu 2 lần, sau đó thì nghe tiếng kêu từ bụng giống như bụng đang cào, cũng 2 lần, tiếp theo là tôi thấy môi và 2 cánh tay bị tê” có thể là do sức khỏe có vấn đề cho nên cũng không thể khẳng định là linh hồn hiện hữu trở về.
Nếu như “2 chị em tôi rất thương yêu nhau” thì theo như Đại Thế Chí Bồ Tát & Niệm Phật Viên Thông Chương nói:“Nếu hai người đều tưởng nhớ nhau, cả hai người càng nhớ càng khắc sâu trong lòng. Như thế từ đời này cho đến đời khác, như hình với bóng, không cách xa nhau”. Cho nên chắc là sẽ quấn quít bên nhau, không chịu buông xả, khó mà siêu thoát. Chính vì thế cho nên hãy đối trước bàn thờ, linh vị hay phần mộ…mà khuyên em gái hãy nên xả bỏ vạn duyên, chí tâm niệm Phật, cầu sanh Tây Phương. Khi Vãng Sanh Tây Phương thì mai này hai chị em mình sẽ đoàn tụ lại, lúc đó sẽ lìa khổ được vui vì đã thoát vòng sanh tử luân hồi.
Tụng kinh Địa Tạng để hồi hướng cầu siêu cho hương linh là điều rất tốt nhưng không phải chỉ trong 3 tuần đầu (3 thất đầu) mà phải kéo dài đến 49 ngày (7 tuần=7 thất). Ngoài việc tụng kinh Địa Tạng thì cũng nên ăn chay, niệm Phật, làm các việc thiện lành như phóng sanh, in kinh ấn tống…rồi hồi hướng công đức cho người quá cố (trong vòng 49 ngày là thời điểm rất quan trọng). Trong thời gian này cũng không nên cúng mặn và sát sanh để cúng tế. Điều này bạn có thể tham khảo thêm ở bài 49 Ngày Sau Khi Chết Gia Quyến Nên Làm Gì?.
Nếu như bạn làm với tấm lòng chân thành thì hy vọng sẽ giúp cho người mất sớm được tái sanh về cõi lành. Nếu như trong giai đoạn này mà hương linh có đủ thiện căn, phước đức, nhân duyên để gặp và tin được pháp môn niệm Phật thì vẫn còn cơ hội để vãng sanh như trong bài Người Đã Mất Trong Vòng 49 Ngày Có Được Vãng Sanh?. Chính vì thế cho nên nếu như có cơ hội thuận tiện giúp hương linh được vãng sanh thì công đức thật là vô lượng.
Muốn biết người mất có được siêu thoát hay không thì trừ phi là họ hiện về báo mộng cho biết hoặc là bạn thành tâm khấn nguyện thì hy vọng có thể sẽ được cảm ứng tuy nhiên điều này hiếm khi xảy ra. Muốn biết chắc chắn thì mai này bạn về Tây Phương Cực Lạc thì sẽ rỏ. Còn bây giờ thì cũng chớ nên đi xem thầy bói hay cầu hồn, gọi hồn…dể bị lạc vào mê tín, tà đạo.
Có thiếu sót gì thì hy vọng là Thiện Nhân hoặc các liên hữu khác sẽ bổ sung thêm nhé. Hy vọng giúp ích phần nào cho bạn.
Nam Mô A Di Đà Phật
Cám ơn Cư sĩ Viên Trí đã dành thời gian quý báu để giải đáp
Xin cho tôi hỏi thêm, tôi đang sống ở nước ngoài nên không thể “đối trước bàn thờ, linh vị hay phần mộ…mà khuyên em gái hãy nên xả bỏ vạn duyên, chí tâm niệm Phật, cầu sanh Tây Phương”, trong trường hợp này thì tôi phải làm thế nào ? Xin làm ơn chỉ dẫn .
Nam Mô A Di Đà Phật
A Di Đà Phật – Xin chào Thanh Mai
Hôm qua có lẻ vì hấp tấp vội vả nên VT chỉ nói khái quát thôi chứ không đi sâu vào chi tiết của từng đề mục. Nếu còn thắc mắc chỗ nào thì cứ tự nhiên hỏi tiếp nhé.
Việc “đối trước bàn thờ, linh vị, phần mộ…” cũng chỉ là phương tiện mà thôi. Vì không chắc chắn 100% là người mất đang ở những nơi đó. Nếu như người mất đã chấp vào “bàn thờ, linh vị, phần mộ…” là của mình thì họ sẽ ở đó (như là câu chuyện Tấm Hình Người Quá Cố Chảy Nước Mắt Suốt 49 Ngày Vì Khi Sống Không Chịu Tu). Có khi họ thương người nào hay ghét người nào thì cũng sẽ đi tìm người đó, nói chung là còn luyến tiếc người thân, tài sản, sự nghiệp…chưa chịu buông xả thì cũng khó mà siêu thoát ( như là Câu Chuyện Không Chịu Buông Xả Chết Thành Ngạ Quỷ) Hoặc là nghiệp lực đã dẫn dắt họ đi vào trong lục đạo luân hồi rồi cũng không chừng. Nếu như nhân duyên hội đủ thì họ sẽ tái sanh trong vòng 49 ngày, tức là không phải đúng chính xác 49 ngày thì họ mới tái sanh.
Chính vì thế cho nên nếu bạn ở nước ngoài và có tấm hình thì đặt lên bàn thờ để làm phương tiện, tượng trưng vậy thôi. Nếu như linh hồn em gái bạn có thương bạn, đi theo bạn, khi nhìn thấy tấm hình của mình trên bàn thờ thì sẽ nhận ra là mình đã chết rồi (có vài trường hợp người chết không biết là mình đã chết, chỉ thấy lạ là sao không ai nói chuyện với mình, hỏi không ai trả lời, không ai dòm ngó gì đến mình cả…).
Còn nếu như ngay cả một tấm hình mà bạn cũng không có thì cũng không sao. Khi đối trước bàn thờ Phật với áo choàng nghiêm chỉnh, nhang đèn nghi ngút và bắt đầu tụng kinh Địa Tạng thì trong một số quyển kinh Địa Tạng ở chùa, quý thầy cũng đã soạn sẳn lời văn để mình đọc cho người quá cố nghe, đến đoạn này mình có thể sửa đổi, thêm bớt sau cho phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng của mình nhằm khai thị, hướng dẫn cho vong linh được phá mê khai ngộ, biết đường đi về phía trước (Tây Phương Cực Lạc là tốt nhất). Có thể là vong linh hãy còn lẩn quẩn quanh đây, nếu như nhìn thấy bạn tụng kinh và tụng theo hay nghe những gì bạn khuyên nhủ rồi sau đó chịu niệm Phật cầu sanh Tây Phương là điều đáng quý.
Thật sự mà nói thì hiện tại mình không biết vong linh hiện tại đang ở đâu. Nếu như họ gần gủi bên cạnh mình, nghe được tiếng tụng kinh niệm Phật và lời khai thị là một sự may mắn, hiếm có. Trường hợp dể xảy ra nhất là vong linh đã bị đọa vào địa ngục. Trong trường hợp này thì họ rất khổ sở và rất cần sự giúp đở của người thân bằng cách ăn chay niệm Phật, tụng kinh, làm các việc thiện lành rồi hồi hướng đến họ. Họ sẽ nương nhờ công đức kia mà lìa khổ được vui, chuyển dử hóa lành, hóa hung thành kiết.
Nói chung thì hiện tại mình không biết họ đang ở đâu, lời mình nói họ có nghe được hay không, chỉ là làm thử để đừng bỏ sót cơ hội vậy thôi.
Nếu như nhà bạn cũng không có bàn thờ Phật thì cũng không sao, chỉ cần có lòng thành và có quyển kinh Địa Tạng để tụng là được. Nếu không có quyển kinh Địa Tạng thì có thể thỉnh kinh địa tạng ở đây. Đa phần thì sau khi tụng xong sẽ hồi hướng cho người quá cố tuy nhiên bạn có thể phát nguyện trước khi tụng đại khái như là:” Con xin thành tâm mang những công đức thiện lành đã tích lũy được cũng như niệm Phật tụng kinh của ngày hôm nay xin được hồi hướng đến em của con tên là…pháp danh…sớm được tốc xả mê đồ, siêu sanh Tịnh Độ. Xin ân trên chư Phật chứng minh”. Rồi sau đó bắt đầu tụng. Công đức càng nhiều thì em của bạn sẽ sớm được siêu sanh về cõi càng tốt lành hơn. Muốn có công đức nhiều thì phải tụng nhiều và lòng thành cũng phải nhiều. Nếu như công đức viên mãn, em gái bạn được sanh về cõi trời chẳn hạn thì có thể bạn sẽ gặp kỳ tích xuất hiện như là nằm mơ thấy em mình hiện về nói lời cám ơn. Có trường hợp người quá cố đã sanh về cõi trời, trở thành một vị chư Thiên và hiện ra giữa ban ngày (trông thấy bằng mắt thường) để nói lời cám ơn như là câu chuyện chú sa di tụng kinh Địa Tạng cầu siêu cho mẹ năm trước VT có kể ở đây. Ngoài ra bạn có thể xem thêm câu chuyện Tụng Kinh Địa Tạng Cứu Mẹ Khỏi Chết để vững niềm tin.
Hy vọng rằng những việc bạn làm đều khiến cho kẻ còn người mất đều được lợi ích và cũng xin được chia buồn cùng bạn vì sanh tử vô thường, mạng người ngắn ngủi, ai ai rồi cũng đều phải chết nhưng người biết Phật Pháp thì sẽ biết được Khi Chết Ta Sẽ Đi Về Đâu?.
Nam Mô A Di Đà Phật
Những lời chỉ dẫn cặn kẽ của Cư Sĩ Viên Trí thật vô cùng trân trọng và quý giá . Tôi sẽ luôn giữ trong tâm mình
Xin chân thành cảm ơn rất rất nhiều
Kính
Nam Mô A Di Đà Phật