06 05 2016 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Người tu Tịnh nghiệp đi, đứng, nằm, ngồi, đứng lên, ngồi xuống, ăn uống đều nên hướng về phương Tây thì sự cơ cảm dễ thành, căn cảnh dễ thuần thục. Trong thất chỉ bày một tượng Phật, một quyển kinh, một lò hương, một cái bàn, một cái giường, một cái ghế, chẳng được bày nhiều thứ khác. Trên sân cũng quét dọn thanh tịnh để đi kinh hành không trở ngại gì.
Cần giữ cho tâm này chẳng vướng bận mảy may gì, quên hết muôn mối lo, trống rỗng, chẳng biết có thân, chẳng hay có đời, cũng chẳng biết việc mình đang làm ngày nay là việc tu hành. Ðược vậy thì ngày càng gần với đạo đọc tiếp ➝
04 05 2016 | Gương Vãng Sanh |
Ông Võ Thành Thu (SN 1973, trú tại phường 7, TP Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang) từng là một người vô cùng khỏe mạnh. Hàng ngày ông thường ra chợ phụ giúp vợ bán ngan vịt. Hai người con đều được vợ chồng ông nuôi ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định và đều đã có gia đình riêng. Bao nhiêu năm ông Thu rất ít khi ốm đau.
Đang làm ăn buôn bán bình thường, bỗng một ngày cách đây chừng 10 tháng, ông Thu thấy bụng đau đớn quằn quại, càng ăn vào thì càng đau khiến ông không thể ăn uống được gì. Khi gia đình đưa ông Thu lên Sài Gòn đọc tiếp ➝
02 05 2016 | Suy Gẫm & Thực Hành |
Lúc bấy giờ, Tịnh Pháp Bồ Tát lại bạch cùng đức Phật:
– Khi trước đức Như Lai thuyết pháp dạy các chúng sanh chỉ cần tịnh tâm mình, nếu ai tâm tịnh thì cõi Phật tịnh. Lại nói: “Hết thảy chúng sanh niệm danh hiệu A Di Ðà Phật quyết định sanh Tịnh Ðộ”. Nếu như tâm tịnh cõi Phật sẽ tịnh thì tịnh tâm lập địa thành Phật, cần gì phải niệm Phật cầu sanh Tịnh Ðộ? Nếu để tịnh cõi nước cần phải niệm Phật thì sao Như Lai lại bảo: “Hết thảy tâm tịnh thì cõi Phật tịnh?” Xin giảng về hai pháp môn này để người học Thiền Na và chúng sanh niệm Phật đọc tiếp ➝
30 04 2016 | Gương Vãng Sanh |
Cư sĩ Dương Liên Hàng thời Dân Quốc, người huyện Dư Diêu tỉnh Triết Giang. Nhà nghèo, làm nghề buôn bán. Nghe lời ông Ðồng Giác Hàng tu Tịnh nghiệp, lâu ngày đối với giáo nghĩa giải ngộ siêu quần.
Ông tham dự Liên Xã niệm Phật. Vì bị bịnh nên lại sát sanh, dần dần xa lìa các liên hữu. Sau bịnh nguy kịch, liên hữu bảo ông ắt phải chết. Tự xét mình không thể nào qua nổi, ông hoảng sợ, hối hận, bèn gắng sức đến trước Phật, tận tình bày tỏ, dốc lòng thành sám hối, lại giữ Ngũ Giới, thề chẳng tái phạm. Từ đấy trở đi, ông buông bỏ đọc tiếp ➝
Các Phúc Đáp Gần Đây