Cầu Sanh Về Cõi Trời Rất Nguy Hiểm

Cầu Sanh Về Cõi Trời Rất Nguy HiểmNiệm Phật cầu vãng sinh là pháp môn tối thắng, được vãng sinh đến thế giới Cực Lạc thì không còn tái sinh đọa lạc, hoàn toàn không còn tạo nghiệp, tự mình gia công tiến tu cho đến ngày thành Phật độ chúng sinh. Tu hành các pháp môn khác cố nhiên cũng tốt. Nhưng công phu tu không đạt đến cứu cánh tất nhiên sẽ bị đọa lạc. Như thuở quá khứ có ba vị Bồ Tát: Thế Thân, Vô Trước, Sư Tử Giác cùng tu tập Duy thức quán, ba vị phát nguyện sinh nội viện Đâu Suất thấy Bồ Tát Di Lặc. Các vị cam kết với nhau rằng, nếu ai sinh về đó trước thì quay trở lại báo cho những người khác biết. Đầu tiên, Sư Tử Giác viên tịch, trải qua ba năm không thấy trở lại báo, ba năm sau Thế Thân lại viên tịch. Lúc Thế Thân sắp lâm chung, Vô Trước bảo với Thế Thân rằng : “Sau khi ông đến cõi trời Đâu Suất dù bất kỳ lý do gì ông cũng phải trở lại đây báo cho tôi biết”. Thế Thân qua đời, đúng ba năm sau ngài quay trở lại. Vô Trước hỏi Thế Thân : “Vì lý do gì mà ông trở lại đây muộn thế?” Thế Thân đáp: “Tôi đến nội viện Đâu Suất chắp tay đảnh lễ tam bái, nhiễu quanh Bồ Tát Di Lặc một vòng là quay trở lại liền”. Vô Trước lại hỏi : “Hiện nay Sư Tử Giác đang ở đâu? Vì sao không thấy trở lại ?” Thế Thân đáp : “Ông ấy sinh vào cõi trời ngoại viện Đâu Suất, không có trong nội viện. Do sinh vào cõi trời ngoại viện đang bị ngũ dục trói buộc nên không thấy Bồ Tát Di Lặc, chính vì lý do đó mà không thể trở lại đây được”. Vô Trước sau khi nghe nói sinh thiên rất nguy hiểm, nên phát nguyện không sinh thiên mà phát nguyện sinh Tịnh độ (theo Tịnh Độ Thập Nghi Luận của Đại sư Trí Giả). Thiết nghĩ, ngài Sư Tử Giác là một vị Bồ Tát Đại thừa, sinh thiên còn bị ngũ dục dẫn dắt, hà huống gì là phàm phu chúng ta, qua đó cho thấy rằng sinh thiên là điều nguy hiểm vô cùng! Đối với người tu thiền định, nếu công phu chưa đạt đến trình độ siêu xuất tam giới, không luận sinh lên một cõi trời nào, sau khi hưởng hết phước sẽ bị đọa lạc, rồi tùy theo nghiệp mà thọ báo. Lời này đã được Phật nói cho A Nan trong Kinh Lăng Nghiêm. Đúng là tu Tịnh độ không có nguy hiểm. Nên nói:

“Nhiều người tu đến Phi Phi Tưởng
Không bằng quy hướng Tây phương.”

Ý nói sinh đến tứ không của Phi Phi Tưởng, khi tuổi thọ tận, phước hết đều bị đọa lạc, không bằng sinh về cõi Cực Lạc, dù có sinh nơi hạ hạ phẩm cũng có thể dần dần chứng đến thượng phẩm, so với việc sinh về cõi trời Phi Phi Tưởng tốt hơn nhiều.

Trong thời khóa niệm Phật, mỗi ngày chúng ta nên đọc Kinh Di Đà, thường nên đọc vào công phu chiều. Đọc một lần, là một lần bạn đã huân tập cảnh giới thanh tịnh trang nghiêm vào trong tàng thức. Giống như bạn xem phim, một lần xem là một lần những hình ảnh trong phim đã huân tập vào tàng thức của bạn. Cũng vậy bạn đọc Kinh Di Đà lâu ngày, cảnh giới thù thắng trang nghiêm của cõi Cực Lạc sẽ dần dần huân tập vào trong tàng thức của bạn. Tuy hiện tại bạn chưa sinh Cực Lạc mà trong tâm đã được bao vây bởi cảnh giới Tây phương. Trong tương lai, đến giây phút lâm chung của bạn, ngoài công đức trì niệm danh hiệu Phật mà hằng ngày bạn huân tập, sẽ được Phật và Thánh chúng hiện ra tiếp dẫn. Lại còn những cảnh giới trang nghiêm thanh tịnh mà hằng ngày bạn đọc Kinh A Di đã được huân tập, cũng từ trong tâm thức hiện ra trợ giúp cho bạn vãng sinh nhanh chóng hơn.

Trích: Luận Niệm Phật
Nguyên tác: Ðại sư Ðàm Hư
Dịch giả: Thích Tâm An

Câu Chuyện Vãng Sanh Tại Mỹ [Audio]

Câu Chuyện Vãng Sanh Tại MỹĐây là một câu chuyện vãng sanh có thật tại Mỹ do thầy thích Phước Tiến kể tại đạo tràng niệm Phật chùa Hoằng Pháp, theo lời thuật của một Phật tử từ Mỹ về thăm thầy. Câu chuyện hoàn toàn bình dị nhưng nói lên một sự thật không thể phủ nhận, đó là sự tiếp dẫn chúng sanh của Phật A Di Đà về thế giới Tây Phương Cực Lạc là có thật. Câu chuyện này sẽ giúp hành giả tu theo pháp môn Tịnh Độ thêm vững niềm tin vào pháp môn tu của mình, quyết định một đời thành tựu lý tưởng giải thoát luân hồi ngay kiếp này. Sự lợi ích của pháp môn Niệm Phật thật bất khả tư nghì, dường như đến khó tin vì chỉ cần niệm 4 chữ “A Di Đà Phật” cho đến trọn đời là được giải thoát. Vì thế đức thế tôn Thích Ca Mâu Ni Phật gọi đây là pháp môn Nan Tín Chi Pháp (pháp khó tin). Nếu một người nào đó nghe đến pháp môn này nhưng không tin, đó là điều bình thường. Nhưng nếu người nào nghe rồi sanh tâm hoan hỉ, tin tưởng và chịu chấp trì câu Phật hiệu, phải biết rằng người ấy từ nhiều đời nhiều kiếp đã gieo căn lành với Phật A Di Đà. Do vậy kiếp này khi nhân duyên đã đầy đủ mới có thể tin và thực hành được. Vì vậy những ai hữu duyên sau khi nghe, xin hãy phát tâm từ nay cho đến trọn đời quyết giữ câu Phật hiệu trong lòng đừng quên. Lúc đi, đứng hay khi nằm, ngồi đều niệm câu A Di Đà Phật rồi hồi hướng công đức niệm Phật ấy về Tây Phương Cực Lạc, người ấy nhất định sẽ được vãng sanh sau khi xả bỏ báo thân người.

Hữu Minh

Tán Tâm Niệm Phật Vẫn Có Công Hiệu

Tán Tâm Niệm Phật Vẫn Có Công HiệuMiệng niệm Phật, tâm chuyên nhất tưởng nghĩ đến Phật gọi là định tâm niệm Phật. Miệng niệm Phật, tâm không tưởng nghĩ đến Phật mà lại suy nghĩ vẩn vơ gọi là tán tâm niệm Phật. Tán tâm niệm Phật so với định tâm niệm Phật, công hiệu hai bên vốn cách nhau rất xa. Vì thế, xưa nay các bậc đại đức đều khuyên hành giả định tâm niệm Phật, chứ không bao giờ khuyên tán tâm niệm Phật.

Nhưng sự thật thì nhứt cử nhứt động gì bên ngoài đều ảnh hưởng đến nội tâm nên dù là tán tâm niệm Phật, sự niệm Phật ấy không phải hoàn toàn vô công hiệu. Vả lại, trong khi miệng đọc tiếp ➝

Bạn Có Muốn Biết Kiếp Trước Mình Đã Gieo Nhân Gì Không? (Tranh Nhân Quả)

Bạn Có Muốn Biết Kiếp Trước Mình Đã Gieo Nhân Gì KhôngThuở xưa, có người đến hỏi một vị Thiền sư: “Bậc tu hành đã ngộ lý Chân Không, có lạc vào vòng Nhân Quả đặng?”. Thiền sư đáp: “Bậc đại tu hành chẳng lạc vào vòng nhân quả”.

Vì câu trả lời này mà khiến cho Thiền Sư phải đọa làm kiếp chồn năm trăm năm, sau gặp ngài Bá Trượng mới được giải thoát.

Cũng do câu chuyện trên đây, nên các vị cổ đức khuyên người học Phật, trước tiên phải duyệt các kinh nói về nhân qủa tội phước, chú trọng phần giới hạnh đọc tiếp ➝